Chương 227-228

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 227: Huyền nhi

Đêm hôm sau, La Duy ở thư phòng của mình cùng Tạ Ngữ nói chuyện trong triều, cái gì cũng nhắc đến, nói xong lời cuối cùng, La Tri Thu lại muốn giúp Tạ Ngữ tìm một nhà môn đăng hộ đối bàn việc hôn nhân, còn chuyện gặp mặt Long Hành, La Duy không nhắc đến.

Vệ Lam cùng La Tắc tới quý phủ của Phượng Vũ Đại tướng quân Triệu Hạc Niên làm khách, La Duy không phản đối việc Vệ Lam cùng các tướng quân lui tới, La Tắc càng vui vẻ đối xử với Vệ Lam như Trữ Phi thứ hai.

Trong cung tiệc rượu đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, ca múa mừng cảnh thái bình, quân thần đều vui. Tiếng nhạc du dương, vũ nữ váy dài tha thướt, hương phấn từng trận hạ xuống, khiến hồi lâu sau người ta mới nhớ ra là phải trở về chỗ mình ngồi.

Nữ tử Thường thị ngồi ở tân phòng Khuynh Văn điện, náo loạn cả một ngày, mà nơi này lại im lặng đến nỗi nghe được tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ. Trong phòng còn có sáu cung nhân của nàng, chỉ là đều không nói chuyện, nữ tử Thường thị nghe tiếng côn trùng kêu đứt quãng, càng thêm sốt ruột, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Không biết ngồi bao lâu, khi mà nữ tử Thường thị tưởng rằng một đêm đã qua rồi, thì cửa bị người bên ngoài đẩy ra, tiếng chúc tụng lập tức bay vào phòng. Nữ tử Thường thị hai tay siết chặt lấy nhau, chỉ có như vậy nàng mới giữ bản thân không phát run trước mặt người khác.

Ma ma Ti lễ nói một tiếng tân hôn cát tường thật lớn.

Nữ tử Thường thị khi nghe lời chúc sớm sinh quý tử, mặt không khỏi nóng lên. Đợi đến khi không ai nói thêm gì nữa, nữ tử Thường thị mới nghe thấy một giọng nói nam nhân: "Các ngươi đều lui xuống đi, ra bên ngoài lĩnh thưởng, nơi này không cần các ngươi nữa." Đây chính là phu quân của nàng, nhị hoàng tử Long Huyền. Lần đầu tiên nữ tử Thường thị nghe được giọng nói Long Huyền, thanh âm thanh nhuận, ngữ điệu cũng ôn hòa, chỉ là nghe không ra một chút nào vui sướng.

Những người không liên quan đều lui xuống, chỉ còn Long Tường đứng lại.

"Sao ngươi còn không đi?" Long Huyền hỏi.

"Hôm nay huynh uống không ít rượu..." Long Tường nói:"Đêm nay huynh vẫn chịu nổi chứ? Có cần Phúc Vận mang canh giải rượu đến không?"

"Ngươi đọc sách đến choáng váng rồi phải không?" Long Huyền đuổi Long Tường ra ngoài,"Mấy đệ đệ còn ở kia kìa, ngươi thay ta chiêu đãi bọn họ, nhớ kỹ, phải giữ mồm giữ miệng, không được nói lung tung!"

"Đệ thay huynh uống rượu, có thể nói lời không nên nói nào cơ chứ?" Long Tường bị Long Huyền đẩy ra ngoài cửa, bất mãn kêu lên:"Mấy người kia cũng thật là, phụ hoàng đang ở chỗ Tam ca, bọn họ không dám tới làm phiền Tam ca, lại ở đây làm loạn đại hôn của huynh. Nếu thật sự có bản lĩnh, thì tới chỗ Tam ca ấy!"

"Câm miệng!" Long Huyền mắng Long Tường:"Ngươi muốn trong ngày hôm nay mà ta cũng phải mắng ngươi hay sao?"

Long Tường ngậm miệng đi về phía tiền điện.

Nữ tử Thường thị nghe tiếng đóng cửa phòng, cẩn thận nghiêng tai nghe một chút động tĩnh, dường như lúc này chỉ có nàng cùng Long Huyền ở đây.

Long Huyền liếc nhìn nữ tử Thường thị ngồi trên giường, trên khăn voan đỏ dùng kim tuyến thêu hình uyên ương nô đùa. Long Huyền ngồi xuống trước bàn, cầm bánh điểm tâm ăn, hắn sớm đã đói bụng, sau một đêm náo nhiệt, lúc này Long Huyền mới có thời gian ăn vài thứ. Nhìn hình Uyên Ương bằng kim tuyến, Long Huyền lại nhớ tới miếng ngọc uyên ương bị La Duy ném vào trong Mặc Trì, cảm thấy vô cùng rối loạn, tự rót tự uống một ly rượu, mới khá lên một chút.

Nữ tử Thường thị trùm khăn voan đỏ trên đầu, nhìn không thấy, nhưng luôn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, nhưng hoàng tử dùng cơm cũng có quy củ, vô thanh vô tức, nữ tử Thường thị chỉ biết là Long Huyền đang ở trong phòng, không biết Long Huyền đang làm những gì.

Long Huyền ăn chút điểm tâm sau, đi tới trước mặt nữ tử Thường thị.
Nữ tử Thường thị im lặng ngồi, không phát hiện Long Huyền đã đến trước mặt nàng.

Long Huyền phất tay tắt đèn bên đầu giường.

Ngoài phòng, các cung nhân thấy đèn tắt, đều lộ vẻ vui mừng, xem ra vợ chồng nhị điện hạ đã bố trí xong xuôi.

Long Huyền nhảy cửa sổ ra ngoài, Phúc Vận canh ngoài cửa sổ thấy Long Huyền đi ra, lập tức nhỏ giọng bẩm:"Điện hạ, nô tài đã an bài xong xuôi tất cả. Vương phi..."

"Ngươi canh giữ ở đây." Long Huyền đè thấp giọng:"Nàng là tân nương, sẽ không tự bỏ khăn voan xuống, ta sẽ mau chóng trở về."

"Vâng!" Phúc Vận đáp:"Nô tài sẽ canh giữ ở chỗ này."

Long Huyền từ hậu cung Khuynh Văn điện trèo tường ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào phát hiện ra.

"Điện hạ?" Trong tân phòng, nữ tử Thường thị đánh bạo gọi một tiếng, đợi hồi lâu cũng không có ai đáp lại nàng. Nữ tử Thường thị không biết đã xảy ra chuyện gì, đêm tân hôn không nên như vậy, nhưng nữ tử Thường thị lại không có dũng khí kêu tiếng thứ hai, nàng chỉ có thể tiếp tục chờ.

Đêm nay tiệc rượu ở hoàng cung Đại Chu kéo dài đến sáng, quân thần đều không say không về, nhưng hoàng cung đại nội to như vậy, không phải chỗ nào cũng mang không khí vui mừng của lễ đại hôn.

Như Đông Phật cung ở một chỗ sâu thẳm trong hoàng cung chẳng hạn, dù là cung Phật tổ, cũng không có cách nào tẩy đi sự xui xẻo của nơi này.
Thủ vệ của Đông Phật cung cứ như khổ sai, tựa như hôm nay, hai vị hoàng tử đại hôn, trong cung từ trên xuống dưới đều có hoàng gia phân thưởng hậu hĩnh, nhưng đêm đã khuya, bọn họ vẫn chưa thấy bóng dáng người phát tiền thưởng đâu.

"Sẽ không quên mất chúng ta chứ?" Có thị vệ không chờ nổi nữa, hỏi thống lĩnh của mình.

"Cũng không chỉ riêng chỗ chúng ta đâu." Thị vệ thống lĩnh trấn an thủ hạ:"Trong cung còn có lãnh cung, có Dịch Đình, có Nga Anh điện của Liễu phi nương nương, có khi cũng chưa phát tiền thưởng đâu, mấy chỗ ấy còn chẳng bằng chỗ này của chúng ta."

Bọn thị vệ nhìn nhau, mấy chỗ tám lạng nửa cân này cũng phải lấy ra so sao? So xem ai thảm đạm hơn ai à?

"Tất cả im miệng làm việc đi!" Thống lĩnh ngẫm lại lời mình, cũng thấy không thú vị, mất kiên nhẫn nói:"Bệ hạ còn có thể thiếu tiền thưởng của chúng ta à? Trong mắt chúng ta là tiền, nhưng trong mắt bệ hạ, chút tiền này có là bao?"

Bọn thị vệ nơi này đang nói, liền thấy có quản sự thái giám mang theo thủ hạ tiểu thái giám đến đây.

"Phát tiền thưởng!" Có thị vệ vui vẻ nói.

Thống lĩnh định mắng bộ hạ, nhưng nhìn xung quanh, người người đều hai mắt phát sáng, thống lĩnh cũng vậy thôi. Nơi này lạnh lẽo, không thể so với những thị vệ ở Trường Minh điện, thỉnh thoảng lại có tiền thưởng, hoàng gia không thưởng, các đại thần cũng thường xuyên thưởng cho họ, lại nghĩ đến bản thân làm thị vệ lãnh cung, cùng là thị vệ, thế mà... Tức chết đi được.

Quản sự thái giám đọc danh sách thị vệ, bắt đầu phát tiền thưởng.

Không bao lâu, lại có hai thái giám mang thực hạp (cặp lồng cơm) đến.

Thống lĩnh nhìn thái giám phía trước, nhận ra gã, là công công hàng ngày đưa thức ăn từ Ngự thiện phòng cho Thái Hậu nương nương,"Hôm nay sao muộn như vậy còn đưa ăn đến?" Thống lĩnh hỏi công công này.

"Nhị điện hạ, tam điện hạ đại hôn, đây là bệ hạ cố ý hạ lệnh đưa tới, để Thái Hậu nương nương cũng được vui lây." Công công này nói.

"Vậy vào đi thôi!" Thống lĩnh bận để ý đến số tiền thưởng kia, thấy đó là một người nhìn thấy hằng ngày, thường đến Đông Phật cung chạy việc, không hỏi nhiều nữa, ra lệnh cho thủ hạ mở cửa sau của Đông Phật cung, để hai người đi vào, thậm chí không thèm liếc nhìn thái giám theo sau một cái nào.

Thái Hậu ngồi ở một gian tiểu Phật đường, trước mặt là một tượng phật Quan Âm trắng sứ, đầy mặt từ bi, ánh mắt mang theo thương hại. Thái Hậu niệm kinh Phật, niệm một câu lại gõ một tiếng mõ.

"Hoàng tổ mẫu."

Nghe giọng nói từ phía sau, thanh dùi gỗ trong tay Thái Hậu rơi trên mặt đất. Lão thái hậu không đứng dậy, mà ngồi đó vội vàng xoay người lại, quỳ trước mặt bà là một người mặc trang phục thái giám, Thái Hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt người này, há miệng, hồi lâu mới thốt lên một tiếng:"Huyền nhi!"


Chương 228: Y cũng họ Long

"Sao ngươi lại đến? Phụ hoàng ngươi cho ngươi đến gặp ai gia? Sao lại là hôm nay chứ? Mà tại sao ngươi lại mặc quần áo như vậy?" Thái hậu hỏi cả một tràng, khiến Long Huyền trong phút chốc không thể trả lời ngay."Không đúng..." Thái hậu không đợi Long Huyền trả lời mình, đã tự suy nghĩ lại. "Ngươi ăn mặc như vậy tới gặp ai gia, nhất định không phải phụ hoàng ngươi cho ngươi tới, ngươi lén đi sao?"

"Tôn nhi nhớ hoàng tổ mẫu." Long Huyền nói.

"Hồ đồ!" Thái hậu thay đổi sắc mặt, nhìn cửa phật đường đóng chặt, rồi lại nhìn các cửa sổ bốn phía cũng đã đóng chặt,"Ngươi đi mau!" Bà vội hét lên với Long Huyền:"Không thể để cho phụ hoàng ngươi biết việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Hoàng tổ mẫu!" Long Huyền nói:"Hôm nay là đại hôn của tôn nhi, người có biết không?"

"Biết chứ..." Thái hậu tinh tế nhìn Long Huyền,"Ngươi và Long Hành hôm nay cùng đại hôn, đại sự như vậy, phụ hoàng ngươi sẽ không thể không nói cho ai gia. Đi nhanh đi, hoàng tổ mẫu biết tấm lòng của ngươi rồi, đừng để bị ai phát hiện."

"Người đừng lo." Long Huyền dìu thái hậu đang quỵ trên nệm lên,"Tôn nhi có thể đi vào, tất nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả. Phụ hoàng đang ở đại yến với quần thần, không ai chú ý đến chỗ này đâu."

"Nữ nhân Thường thị kia thế nào?" Thái hậu được Long Huyền đỡ ngồi xuống, dường như không thể chờ đợi được mà hỏi Long Huyền.

"Phụ hoàng đích thân chỉ định cho tôn nhi, sao có thể không tốt được?" Long Huyền cười nói:"Hoàng tổ mẫu yên tâm, đó là một nữ tử tốt, tôn nhi rất thích."

"Lĩnh Nam Thường thị..." Thái hậu lắc đầu nói:" Thường Lăng trên tay có nhiều binh quyền nhất, nhưng vẫn dưới trướng La Thế Nghi, liệu có thể giúp được Huyền nhi không?"

"Hoàng tổ mẫu đừng lo lắng cho tôn nhi." Long Huyền nói:"Tôn nhi hôm nay thấy Hoàng tổ mẫu thân thể coi như khỏe mạnh, mới an tâm."

"Mẫu phi ngươi thì sao?" Thái hậu hỏi:"Hiện tại thế nào?"

"Người đang bệnh, cho nên không thể cùng Tôn nhi đến gặp người."

"Bệnh sao?" Thái hậu nói:"Ngươi đừng cố an ủi bà già này chứ, mẫu phi ngươi cũng bị phụ hoàng ngươi giam giữ phải không?"

Long Huyền nói:"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không hiểu, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng vì sao phải giận người đến vậy?"

"Vì một tiểu tiện chủng thôi." Thái hậu cười lạnh.

"Tiểu tiện chủng?" Long Huyền không hiểu thái hậu đang nói cái gì.

"Huyền nhi, ai gia hỏi ngươi, La Duy kia hiện tại thế nào?"

"La Duy?" Long Huyền không biết vì sao thái hậu lại đột nhiên hỏi đến La Duy, nhưng vẫn thành thật đáp:"Y hiện tại đã được phong hầu, phụ hoàng ban danh Cẩm Y hầu, nói rằng muốn ban cho y một kiếp vinh hoa."

Thái hậu cười, tiếng cười quẩn quanh trong Phật đường, như cười mà không phải cười, ngược lại càng giống tiếng khóc hơn.

"Người làm sao vậy?" Long Huyền nghe tiếng cười của thái hậu, da đầu cũng run lên, vội vàng hỏi."Huyền nhi." Thái hậu giữ chặt tay Long Huyền:"Có chuyện ai gia đã sớm muốn nói cho ngươi biết, ngươi sau khi nghe nhất định sẽ cảm thấy buồn cười."

"Hoàng tổ mẫu có lời gì muốn nói ạ?"

Thái hậu nói:"La Duy không phải họ La."

"Không phải họ La?" Long Huyền còn chưa phản ứng kịp:"Vậy y có thể mang họ gì?"

"Nó cũng họ Long." Thái hậu giảm thấp thanh âm, nhấn mạnh từng chữ từng câu với Long Huyền.

Long Huyền ngẩn người, đầu óc giống như bị vật gì đó đông lạnh, không thể cảm nhận được cái gì, chỉ có thể sững sờ nghe thái hậu kể lại chuyện năm xưa.

"Phụ hoàng ngươi phong nó là Cẩm Y hầu?" Thái hậu bật cười nói:"Còn nói cái gì mà ban cho nó một kiếp vinh hoa? Ai gia thấy là vì tiện nhân kia thì có!"

"Hoàng tổ mẫu..." Long Huyền gian nan nhấn từng chữ:"Người đang nói gì vậy? Tôn nhi một câu cũng không hiểu. Ai là tiện nhân?"

"Còn không hiểu sao?" Thái hậu nói:"La Duy là con của phụ hoàng ngươi với La gia Tam tiểu thư La Tri Cẩm, Cẩm Y hầu, bất quá là lấy chữ "Cẩm" trong tên La Tri Cẩm thôi."

"Điều này sao có thể?" Long Huyền không thể tin được.

"Phụ hoàng ngươi đối xử với tiện chủng kia tốt thế nào, ngươi không thấy hay sao?" Thái hậu nói:"Đồ ngốc, ngoài La Duy ra, phụ hoàng ngươi đã đối xử với ai tốt như vậy hay chưa? Đây chính là con của la Tri Cẩm! Lúc trước vì tiện nhân kia, dòng họ Đoan Mộc của ta đã phải chôn vùi theo ả, phụ hoàng ngươi không bao giờ ... coi ai gia là mẫu thân của mình nữa, tiện nhân kia mê hoặc trái tim phụ hoàng ngươi rồi!"
"Nếu như đây là sự thật, thì vì sao phụ hoàng lại không nhận La Duy?" Long Huyền miễn cưỡng ổn định tâm thần, hỏi thái hậu.

"Để tiện chủng kia ở La gia, đối với nó chỉ có lợi chứ không có hại!" Thái hậu hôm nay đã đoán được gần hết tâm tư Hưng Võ đế. "Chờ sau khi huynh đệ các ngươi vì tranh giành ngai vàng mà tàn sát lẫn nhau, La Duy sẽ trở lại hoàng thất, nó có sự sủng ái của phụ hoàng ngươi, có La gia toàn lực giúp đỡ, Huyền nhi, đợi đến khi đó, ngươi nói xem ai sẽ ngồi lên ngai vàng?"

Long Huyền gạt tay thái hậu, lùi lại mấy bước nói:"Sao người có thể khẳng định La Duy cũng là hoàng tử? Chỉ bằng lý do phụ hoàng đối xử tốt với y? Phụ hoàng không thể đối xử tốt với ai hay sao? Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?"

"Nó và người mẹ không tuân thủ nữ tắc kia giống nhau y hệt, sao có thể là do Phó Hoa sinh ra đây?" Thái hậu cười lạnh liên tục:"Ngươi hỏi ai gia dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào việc phụ hoàng ngươi vì tiện chủng kia, mà muốn giết người mẹ ruột là ai gia!"

"Giết người?" Long Huyền chưa thể tỉnh táo lại, lúc này thể xác và tinh thần đều rối loạn."Người nói sao? Là do La Duy?"

Thái hậu cười lạnh không đáp.

Long Huyền tự hồi tưởng, thái hậu chuyển đến Đông Phật cung khi trong triều đại sự nào chứ. Có một số việc không khó nghĩ, Long Huyền cũng có thể tưởng tượng, lại hỏi:"Khi đó La Duy bị dư đảng của cữu cữu bắt đi, bị trọng thương, đến bây giờ thân thể của y vẫn luôn không tốt, việc này là hoàng tổ mẫu làm?"

"Đúng vậy!" Thái hậu ở trước mặt Long Huyền, tuyệt không giấu diếm:"Là ai gia sai người bắt nó, chỉ tiếc nghiệt chủng này mạng tiện khó chết, lại chạy thoát!"

"Người đã làm gì y?" Long Huyền vô thức hỏi.

"Tiện nhân nên ở những nơi thấp hèn." Thái hậu nói:"Ai gia không muốn để nó chết, như vậy thì quá dễ dàng cho nó."

"Nơi thấp hèn?" Long Huyền hỏi:"Đó là nơi nào?"

"Ngươi không cần biết rõ." Thái hậu nói:"Ai gia không muốn làm ô uế lỗ tai Huyền nhi."

"Người đến tột cùng đã làm gì La Duy?" Long Huyền đã mơ hồ nghĩ đến một nơi, nhưng hắn không thể nào tin được.

"Tiểu quan quán ở Hoa phố." Thái hậu thấy Long Huyền hỏi lại, cũng không muốn gạt hắn:"Ai gia tìm sư phó giỏi nhất dạy dỗ tiện chủng kia, tiện chủng chui ra từ bụng La Tri Cẩm, thì không thể làm người!"

Trước mắt Long Huyền biến thành màu đen,"Chúng ta làm sao có thể lựa chọn người sinh ra mình?" Hắn nhìn thái hậu, thanh âm run rẩy,"Người có cừu oán với La Tri Cẩm, nhưng La Duy thì có gì sai? Sao người có thể hại y như thế? Cho dù y không phải hoàng tử, thì cũng là công hầu mà, sao người có thể hạ nhục y, hủy hoại y như vậy?"

Thái hậu lúc này mới phát giác Long Huyền có chỗ kỳ lạ, bà trố mắt nhìn Long Huyền.

Long Huyền nói:"Việc này mẫu phi cũng có phần?"

"Ngươi!" Thái hậu nhìn Long Huyền thất thố, trên mặt là vẻ thống khổ tột cùng, thái hậu cả đời tranh đấu nơi hậu cung, lúc này đã hiểu ra tất cả,"Ngươi, cái đồ hỗn trướng!" Thái hậu đột nhiên đứng dậy, vung tay, nặng nề cho Long Huyền một cái cái tát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro