Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120

"Cậu ta gần đây thế nào rồi?" Rốt cuộc, Doãn Hạo vẫn là đem đề tài kiếm được trên người Quý Mộc.

Mộ Tiếu Vân cùng Doãn Hạo chưa từng có tiếp xúc qua, nhưng là thông qua tiếp xúc ngày hôm nay, thì chuyện cậu có địch ý với Doãn Hạo vì chuyện tình cảm của y với Quý Mộc cũng dần dần phai nhạt. Bởi vì, không đứng ở vị trí của anh ấy, không thể đi chỉ trích người khác, Doãn Hạo có lập trường của chính mình, Quý Mộc có lập trường của Quý Mộc, mà cậu, cũng có lập trường của chính mình

Có loại tình yêu, có thể yêu, có thể làm, nhưng là không thể nói. Quý Mộc cùng Doãn Hạo, hẳn chính là như thế. Nếu bố Doãn Hạo không phải đứng ở cái kia vị trí chức cao quyền lớn, hoặc là nếu Quý Mộc là nữ, như vậy hết thảy liền không có vấn đề gì.

"Khoảng thời gian trước anh ấy thực gầy ốm, gần đây tinh thần rất tốt, nhưng là nếu chuyện các anh không có kết quả, em cầu anh không cần đi quấy rầy anh ấy." Càng là dây dưa không rõ, đến cùng tổn thương sẽ càng nặng. Mộ Tiếu Vân tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng lại rất minh bạch. Quý Mộc với cậu mà nói, là một người rất quan trọng, cho nên cậu không thể làm Quý Mộc bị thương tổn, kể cả người này là Doãn Hạo, là anh em bà con với Hạ Minh Hòa Và Hạ Thanh Hòa cũng không được.

"Sẽ không, nếu muốn biết ta liền tới hỏi cậu." ý tưởng trộm đi xem cậu ấy cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì Doãn Hạo so với Mộ Tiếu Vân càng hiểu rõ, tình cảm của mình và Quý Mộc, nếu không dứt khoát, kết quả sẽ làm tổn thương Quý Mộc càng sâu.

"Được." Mộ Tiếu Vân gật đầu, không hề tiếp tục nói chuyện, mà chuyên tâm ăn bữa tối.

Doãn Hạo biết tin tức của Quý Mộc đã an tâm rồi. Doãn Hạo không dám hỏi Hạ Thanh Hòa, bởi vì chuyện này, Hạ Thanh Hòa đã cùng hắn cãi nhau một trận, nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, bọn họ cũng đều biết, đây là cách để cả hai cùng phát tiết những khó chịu trong lòng. Mà bởi vì chuyện này, Hạ Minh Hòa biểu đạt càng thêm trực tiếp, đem Doãn Hạo trực tiếp xem nhẹ. Doãn Hạo biết mình cùng Quý Mộc quan hệ bằng hữu cũng không còn,cũng không thể tin được mình sẽ kết hôn sinh con, chính là, nhân sinh không dễ suy đoán như vậy.

"Tiếu Vân, chúc phúc cậu cùng Minh Minh." Đột nhiên, Doãn Hạo nói ra một câu như vậy.

"Vâng, cám ơn." Mộ Tiếu Vân giờ khắc này, có thể hiểu tâm tình Doãn Hạo. Lời chúc phúc này, không chỉ là vì chính mình cùng Hạ Minh Hòa, kia phảng phất cũng là vì anh ta cùng Quý Mộc, bởi vì bọn họ không thể tiếp tục đi chung một con đường, muốn cậu cùng Hạ Minh Hòa, có thể tiếp tục đi hết đoạn đường này.

Đại khái buổi tối khoảng 7 giờ, Mộ Tiếu Vân cùng Doãn Hạo tạm biệt nhau, thời điểm về đến nhà, Hạ thiếu gia đang ngồi đợi ở trong đại sảnh, cậu dựa vào sô pha xem TV, nhìn thấy Mộ Tiếu Vân đã về, ánh mắt đang nhàn nhạt đột nhiên sáng.

"Ăn cơm chiều chưa?" Mộ Tiếu Vân đem chìa khóa xe đặt ở trên bàn trà, nhìn Hạ Minh Hòa muốn nói lại thể hiện biểu tình. Người này, rõ ràng chính là lo lắng hắn, lại cố tình không gọi điện thoại. Nhìn khuôn mặt cố gắng chịu đựng kia, chính là biểu tình có người khi dễ mình.

"Ăn." Hạ Minh Hòa lại ngồi trở lại sô pha, sau đó tiếp tục làm bộ xem TV.

Mộ Tiếu Vân cũng không nói gì đi lên lầu. Bất quá, Mộ Tiếu Vân đi không nhanh, cậu muốn nhìn một chút Hạ Minh Hòa có thể hay không theo kịp, kết quả không có. Chỉ là, khi Mộ Tiếu Vân tắm xong, Hạ thiếu gia đã trở lại phòng, lúc ra khỏi phòng tắm bắt gặp ngay ánh mắt biểu tình của Hạ Minh Hòa. Mộ Tiếu Vân nhướng mày, buồn cười nhìn Hạ Minh Hòa: "Anh hôm nay không viết sách sao?"

"Không viết." Hạ Minh Hòa thốt lên hai chữ.

"Hiện tại là?" Đi theo cậu lên lầu, mắt không rời khỏi cậu một giây. Thật đáng yêu.

"Anh họ tìm em làm gì?" Mày nhíu lại, trên mặt không có biểu tình gì, chính là ngữ khí kia, rõ ràng là không cao hứng. Hạ Minh Hòa người này yêu ghét rõ ràng, chán ghét chính là chán ghét, thích chính là thích, anh khinh thường việc đi che dấu tâm tình của mình. Có lẽ anh không chán ghét Doãn Hạo, nhưng là đối anh ta rất bất mãn.

"Anh không yên tâm sao?" Mộ Tiếu Vân cười hỏi lại.

"không thể yên tâm." Hạ Minh Hòa trả lời nhanh.

"Anh ta là anh họ của anh." Mộ Tiếu Vân chỉ ra.

"Anh việc nào ra việc đó." Hạ Minh Hòa cưỡng từ đoạt lí.

Mộ Tiếu Vân lắc đầu, ai nói Hạ thiếu gia trưởng thành, rõ ràng vẫn là cái hình hài hài tử, so với 5 năm trước, đại não là càng sống càng trẻ con ra. "Cũng không có chuyện gì, chỉ là ăn một bữa cơm, hỏi tình huống của Hạ đại ca."

"Anh ta còn có mặt mũi hỏi."

"Anh" Mộ Tiếu Vân thở dài một tiếng, "Mỗi người đều có lập trường của mình, ví dụ như hôm nay chúng ta ở bên nhau, cha mẹ anh không đồng ý, nhưng anh vẫn như cũ lựa chọn cùng em ở bên nhau, như vậy cha mẹ anh, người thân thích của anh, thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều bạn bè, bọn họ có lẽ đều sẽ khiển trách anh, bởi vì anh bất hiếu. Cho đến lúc này, loại tình cảnh tựa như hiện tại, suy nghĩ của anh và Doãn Hạo không giống nhau. Cho nên, chúng ta không đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ, như vậy cũng không thể bắt người khác đứng trên lập trường của mình mà suy nghĩ, đúng không?"

Sau khi Mộ Tiếu Vân dứt lời, Hạ Minh Hòa thật lâu không nói gì, lâu đến nỗi Mộ Tiếu Vân cho rằng Hạ Minh Hòa không biết có điểm nào rối rắm không thì Hạ Minh Hòa mở miệng: "Vân Vân." Tiếng gọi thân mật làm trong lòng Mộ Tiếu Vân đột nhiên khẽ động.

"Dạ?"

Hạ Minh Hòa tiến lên vài bước, đem Mộ Tiếu Vân ôm vào trong lòng ngực "Vân Vân, Anh thật là cao hứng." Sự thật lại một lần nữa chứng minh, suy nghĩ của Hạ thiếu gia, quả nhiên khác hẳn với người bình thường.

"Anh cao hứng cái gì?" Mộ Tiếu Vân muốn tránh thoát, bất đắc dĩ vì Hạ thiếu gia ôm thật chặt nên đành phải từ bỏ.

"Cao hứng vì rốt cuộc em đã trưởng thành, sẽ vì người khác mà suy nghĩ." Lời nói và ngữ khí kia của Hạ Minh Hòa, ý là xem cậu như con nít rốt cuộc cũng lớn lên. Mộ Tiêu Vân thật muốn đem anh ấy ném ra ngoài ban công.

Cái gì kêu cậu rốt cuộc cũng trưởng thành? Cái gì kêu cậu sẽ vì người khác suy nghĩ? Chẳng lẽ trước kia cậu đều sẽ không vì người khác suy nghĩ sao? Tức giận trong nháy mắt từ ngực trực tiếp lên tới yết hầu, liền thiếu chút nữa muốn rống lên. Bất quá, Mộ Tiếu Vân nói với chính mình phải bình tĩnh, bình tĩnh.Cậu hít thở sâu mọt chút thì đã có thể mở miệng cười, cơ hồ muốn bội phục chính mình thật nhẫn nại.

"Anh" Mộ Tiếu Vân kêu một tiếng.

"Hử?"

"Em từng cho rằng anh là người sẽ thay người khác suy nghĩ, như thế nào hiện tại anh lại là người không vì người khác suy nghĩ? Chẳng lẽ anh càng sống càng ấu trĩ sao?" Mộ Tiếu Vân tuy rằng miệng mở nụ cười, nhưng âm điệu lại lạnh nhạt, rõ rang là không cao hứng.

Hạ Minh Hòa khóe miệng giật giật vài cái, định phản bác, lại đem lời nói nghẹn ở cổ họng không dám nói. Anh đã ý thức được mình đã chọc giận Vân Vân, cho nên, Hạ thiếu gia thực thông minh không tiếp tục, trầm mặc mới là tốt nhất vũ khí.

Anh liền đến ôm Mộ Tiếu Vân đang tức giận vào long. Mộ Tiếu Vân chỉ có thể lắc đầu, thật không biết tính cách này là học được ở đâu. Người nhà Hạ gia tính tình ai cũng nhẹ nhàng, không hiểu sao tính tình người này lại như vậy.

"Doãn Hạo đã biết chuyện của chúng ta." Mộ Tiếu Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này, làm Hạ Minh Hòa có chút ngoài ý muốn.

"Anh ta nói gì?" Hạ Minh Hòa ngữ khí tăng thêm, rất sợ Doãn Hạo nói những lời khó nghe với cậu, bởi vì với việc Doãn Hạo làm Quý Mộc khổ sở cho nên Hạ Minh Hòa càng không yên tâm.

"Không, Anh ấy chỉ chúc phúc chúng ta." Đẩy Hạ Minh Hòa ra, Mộ Tiếu Vân đi vào phòng thay đồ lấy áo ngủ.

"Một khi đã như vậy, anh ta đối với anh Quý Mộc vì cái gì lại nhẫn tâm như vậy?" Hạ Minh Hòa đi theo vào trong hỏi.

Mộ Tiếu Vân đang chuẩn bị lấy quần áo, thấy anh tiến vào, lại đem anh đẩy ra ngoài, sau đó trực tiếp khóa trái cửa phòng.

Hạ Minh Hòa nhìn cửa phòng thay đồ đóng lại, sắc mặt có chút đen, bất quá anh cũng không tránh ra, khoanh tay trước ngực dựa vào vách tường bên ngoài, chờ người bên trong ra, anh một bên chính mình trầm tư, Vân Vân trước kia thay quần áo chưa bao giờ đóng cửa, lần này lại là vì cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ thiếu gia cảm thấy, có phải hay không lần trước làm tình số lần có chút nhiều, Vân Vân sợ mình xem em ấy thay quần áo lại nhịn không được?

Bất quá, Hạ thiếu gia còn chưa nghĩ ra lý do nào khác thì Mộ Tiếu Vân đã đẩy cửa ra tới. "Anh ấy không phải nhẫn tâm, tựa như chúng ta vừa nói, mỗi người đều có lập trường của mình, anh ấy nói, chúng ta là vận khí tốt, có thể được nhiều người giúp đỡ, kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, từ khi chúng ta gặp lại, mỗi một sự việc, đều rất thuận lợi."

"Cho nên?" Hạ thiếu gia nhướng mày, tâm tình vui vẻ trở lại.

"Cho nên......" Mộ Tiếu Vân kéo dài âm cuối, đi ngang trước mặt Hạ Thiếu gia, ngón tay chạm vào hàm dưới của anh, "Anh là phúc tinh của em" Nhị thiếu gia của Tập đoàn Hạ thị là phúc tinh, phúc tinh rất lớn a.

Hạ Minh Hòa biểu tình có chút biến hóa, đương nhiên không phải cao hứng, tuy rằng không phải cao hứng, nhưng cũng không phải là mặt than. Anh là có điểm dở khóc dở cười.

"Đúng rồi Vân Vân, có một đạo diễn đối với 《 Song song thế giới 》 có hứng thú, muốn quay thành điện ảnh, em suy nghĩ thế nào?" Nghĩ tới việc kia, lại nghĩ tới Mộ Tiếu Vân rất thích quyển sách kia, Hạ Minh Hòa tranh thủ ý kiến của cậu.

"Không tồi." Mộ Tiếu Vân trực tiếp đánh giá, "Em không phải là người thích đọc sách, nhưng mà đối với 《 Song song thế giới 》 em lại rất thích." Không thích đọc sách là đời này, đời trước, Mộ Tiếu Vân rất thích đọc sách. Nếu không, thành tích của cậu cũng sẽ không tốt như vậy. "Hơn nữa càng xem, càng có cảm giác, nếu chụp thành điện ảnh, đạo diễn có thể biên kịch đầy đủ chi tiết, như vậy thật là tốt. Em đoán, bộ điện ảnh này sẽ có thể bạo hồng."

"Được." Mộ Tiếu Vân nói vậy giống như trực tiếp quyết định.

"Nhưng là diễn viên sẽ tuyển ai?" Một bộ điện ảnh tốt, biên kịch quan trọng, đạo diễn quan trọng, diễn viên cũng quan trọng không kém.

"Còn chưa có định, phương diện đạo điễn cũng chưa quyết định." Lời này của Hạ Minh Hòa ý tứ nghĩa là việc chuyển thể thành điện ảnh là định rồi, cụ thể đạo diễn được hay không, anh muốn quan sát, đối với diễn viên, đó là việc sau khi tìm được đạo diễn tốt nên cũng không gấp.

Vào giữa tháng mười, quả nhiên, chính phủ công bố tin tức đấu thầu dự án dời địa điểm của tòa thị chính, đồng thời, cũng công khai những công ty bất động sản đấu thầu, tin tức vừa ra, toàn bộ giới bất động sản thành phố B đều chấn động. Phải biết rằng, nếu có thể làm việc với chính phủ thì lợi ích đối với việc xây dựng các công ty, dự án bình thường cơ bản không giống nhau. Bởi vì thứ nhất, có thể có giao tình tốt với chính phủ, thứ hai, có cái tiếng tăm này, ngày sau công việc cũng thuận lợi hơn.

Chỉ là, tuy rằng cao hứng, lại cũng có điểm không cao hứng, bởi vì giới bất động sản thành phố B có quy luật, phàm là công trình của chính phủ, khẳng định là sẽ thuộc về Tập đoàn Hạ thị, cho nên, các đại gia cũng không có hy vọng mình sẽ trúng thầu.

Nhưng ngày hôm sau, khi phóng viên phỏng vấn Tổng giám đốc Hạ thị, Tổng giám đốc Hạ thị chính miệng tỏ vẻ Hạ thị trước mắt trong tay công trình tương đối nhiều, lần này dự án di dời của chính phủ lại kéo dài nên ý muốn nói sẽ không định đấu thầu.

Cũng là, lấy địa vị của Hạ thị căn bản không để bụng cái dự án của chính phủ . Nhưng nhờ như vậy, giới bất động sản thành phố B có thêm động lực mới.

Công ty bất động sản Mộ thị.

"Nếu lần này chúng ta có thể giành được công trình di đời của chính phủ, như vậy tương lai sau này của công ty, căn bản là không cần lo lắng." Đại cổ đông Lý Đức Quân mở miệng.

"Chính xác, cho nên ta đã báo danh buổi đấu thầu, phải qua được đợt đấu thầu thứ nhất, tiến vào đợt thứ hai đấu thầu, mới có hy vọng." Mộ Hữu Thành cũng đối với việc này rất có hứng thú.

"Như vậy Mộ Đổng, ngươi có tính toán gì không?" Một đổng sự khác hỏi.

"Ngươi có biện pháp?" Mộ Hữu Thành lần này thông minh hỏi lại.

"Đúng vậy, Mộ tổng, con trai cả Mộ Tiếu Vân của người cùng Hạ gia quan hệ thật tốt đi, nếu cậu ta có thể ở giữa giới thiệu một chút......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro