ẨN NHẤT VÀ LA TIỂU LỤC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lục là con trai người hầu của Tả phủ, bởi vì phụ mẫu ở Tả phủ coi như có quyền có thế, cho nên khi còn bé cuộc sống cũng không tệ, cho đến khi tám tuổi được phân đến trong phòng Tam gia Tả Thiệu Khanh làm gã sai vặt.

Lúc ấy Nguyễn di nương còn sống, là di nương được cưng chiều nhất trong phủ, ngay cả địa vị của Tam gia cũng không tệ, tuy không so được đại thiếu gia con vợ cả, nhưng tốt xấu không lo ăn mặc.

Nhưng La Tiểu Lục cũng không cam tâm tình nguyện đi hầu hạ vị Tam gia này, bởi vì cả phủ ai cũng biết, Tam gia tính tình mềm yếu, thường ngày cũng không nói nhiều, vừa nhìn thì không phải người có tiền đồ lớn.

Nhưng chuyện này không có phần La Tiểu Lục cự tuyệt, nó đứng ở trước mặt phu nhân nghe mụ dạy dỗ cả buổi, sau đó mới để cho Thường má má mang theo nó đến viện tử Tam gia.

Khi đó Tam gia vẫn sống chung với Nguyễn di nương, viện tử tuy không lớn cũng không xa hoa, nhưng cũng coi như tinh xảo, nên có đều có.

La Tiểu Lục vừa vào cửa nhịn không được đánh giá xung quanh, đối với hoàn cảnh sinh hoạt tương lai vẫn rất thỏa mãn, đợi gặp được Tam gia, nó ngay cả một tia không vui cuối cùng cũng không còn nữa, bởi vì... Tam gia thật sự là đứa nhỏ xinh đẹp.

La Tiểu Lục nghe y thanh âm mềm mại, nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo, trong lòng hiện lên một tia tình cảm thương tiếc của đại ca, nó thề: Nhất định phải chăm sóc tốt cho Tam gia.

Cuộc sống sau này, La Tiểu Lục sống rất ung dung vui vẻ, Tam gia tuy tính cách mềm yếu, nhưng tốt tính, chưa từng đánh chửi hạ nhân, có đồ ngon cũng sẽ kéo La Tiểu Lục cùng nhau ăn, đối với nó còn thân thiết hơn huynh đệ trong phủ.

La Tiểu Lục không có gì không hài lòng, nó cho là mình có thể như vậy trải qua một đời, tương lai Tam gia xuất phủ ra riêng, nó đi qua làm quan gia cho y.

La Tiểu Lục tuổi còn nhỏ đã nảy sinh nguyện vọng cả đời là làm quản gia.

Nhưng, lúc nó mười tuổi xảy ra một chuyện, thay đổi hiện trạng cuộc sống của nó.

Nó căng thẳng quỳ gối ở trong căn phòng xa hoa, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt đại phu nhân, trong phòng im ắng, chỉ có thanh âm uống trà của đại phu nhân.

Nó không biết mình phạm sai lầm gì, sáng sớm bị Thường má má kéo đến nơi này, tiếp theo không hiểu ra sao cả quỳ, đợi đại phu nhân xử lý.

Lúc chân La Tiểu Lục run lên, nó gặp được phụ mẫu mình, đồng dạng bị Thường má má mang đến, trên mặt hai người không còn trẻ kia mang theo kinh hoàng sợ hãi.

"Phu nhân, nhưng là La Tiểu Lục phạm sai lầm gì? Người xem tuổi của nó còn nhỏ tạm tha cho nó lần này." Mẫu thân La Tiểu Lục khóc lóc kể lể nói.

La Tiểu Lục không hiểu ra sao cả nhìn một màn này, nó phạm sai lầm gì? Nó sao không biết?

Lại trôi qua một lát, đại nhân rốt cục đã có động tĩnh, chỉ thấy trên khuôn mặt trang điểm đoan trang của mụ trưng ra nụ cười coi như dịu dàng nói: "Tất cả đứng lên, quỳ làm gì?"

La Tiểu Lục rất muốn nghe lời đứng lên, lại bị mẫu thân kéo quần, để cho nó lại quỳ xuống.

"Phu nhân minh giám, Tiểu Lục Tử nhà ta tay chân vụng về, nô tài trở về nhất định quản giáo nó."

"Không cần, ta ngược lại thấy không tệ, nghe nói nó và Tam gia sống chung rất tốt, hai người thân như huynh đệ, sao có thể tay chân vụng về?"

Trong lòng La Tiểu Lục cũng nghĩ như vậy, nó lanh lợi đáng yêu như vậy, chỗ nào ngốc?

La Tiểu Lục tuổi còn nhỏ không nghe ra thâm ý trong lời nói của mụ, La phụ La mẫu thế nhưng sợ tới mức không nhẹ, trong phủ ai không biết đại phu nhân hận muốn chết Nguyễn di nương.

Trong phủ này chỉ có Tam gia một vị thiếu gia thứ xuất, nghĩ cũng biết đại phu nhân có bao nhiêu tức giận.

Sau đó đại phu nhân đổi giọng, nghiêm khắc nói: "Nhưng, quan hệ tốt là một việc, tôn ti là một việc. Nào có chủ tử không giống chủ tử, nô tài không giống nô tài? Tam gia bằng lòng săn sóc ngươi đó là y rộng rãi, ngươi cũng không thể quên gốc."

La Tiểu Lục hồ đồ nhìn phụ mẫu ở trước mặt đại phu nhân dập đầu trả lời, sau đó đại phu nhân lại dạy dỗ mấy câu, vốn dường như muốn phạt gậy nó, sau đó cũng ngừng lại.

"Tiểu Lục Tử, Tam gia cả ngày hôm qua làm cái gì?" Đại phu nhân bỗng nhiên hỏi một câu.

"Hả? Không làm gì, chính là giống như thường ngày."

"Hửm?" Đại phu nhân không vui nhìn nó.

Nó suy nghĩ một chút, hồi hộp trả lời: "Tam gia giống như thường ngày, giờ mẹo rời giường, rửa mặt dùng bữa sau canh ba giờ mẹo đi học đường, tan học về nhà, dùng bữa tối với Nguyễn di nương, sau đó hoàn thành bài tập phu tử bàn giao, giờ tuất đi ngủ."

"Không làm việc gì khác? Ví dụ như lén trốn ra ngoài chơi đùa, cùng bạn học ồn ào mâu thuẫn các loại?"

"Không có không có,Tam gia vẫn rất ngoan, cũng sẽ không cùng người khác mâu thuẫn." La Tiểu Lục khẩn trương vì Tả Thiệu Khanh giải thích.

"Ha ha..." Đại phu nhân ý tứ hàm xúc không rõ cười, sau đó dặn dò nó nói: "Vậy thì được, ta đây cũng là quan tâm Tam gia, ngươi trở về, sau này trông kĩ Tam gia, đừng để cho nó ham chơi bỏ lỡ học tập, một khi có chuyện gì, lập tức nói cho bổn phu nhân biết."

La Tiểu Lục không bằng lòng lắm, tuổi của nó tuy nhỏ, cũng biết Nguyễn di nương và đại phu nhân bất hòa, nó mới không tin đại phu nhân sẽ thật sự quan tâm Tam gia.

"Ngươi nhớ kĩ, cả nhà các ngươi đều là nô tài của Tả phủ, ngươi nếu là làm không tốt, vậy một nhà các ngươi..."

La phụ La mẫu khẩn trương kéo La Tiểu Lục dập đầu, nói lời trung thành một hồi, lại thề, lúc này mới được cho phép rời đi.

Rời khỏi viện tử của đại phu nhân, La phụ La mẫu kéo La Tiểu Lục tìm đến một góc vắng vẻ, liên tục dặn dò: "Tiểu Lục Tử, ngươi sau này đừng cùng Tam gia quá thân thiết, phu nhân bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, trong phủ phu nhân nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi cũng đừng làm chuyện ngu ngốc."

"Nhưng..."

"Không có nhưng là, thủ đoạn của phu nhân ngươi là không biết, ngươi không vì bản thân cũng phải vì phụ mẫu và đệ muội suy nghĩ, nương cũng không muốn ngươi đi hại Tam gia, chỉ là giữ khoảng cách với y, đừng đụng chạm đại phu nhân là được."

La Tiểu Lục không có tinh thần trở về viện tử, lòng tràn đầy xoắn xuýt mấy ngày, nhưng phát hiện không có gì thay đổi, đại phu nhân bên kia không không bảo nó làm cái gì, chỉ là thỉnh thoảng gọi nó qua hỏi mấy câu.

Vì vậy thần kinh căng cứng của La Tiểu Lục cũng thả lỏng, như thế nào chơi thì như thế đó chơi, chỉ là lúc đối mặt với Tả Thiệu Khanh, trong lòng có một chút áy náy.

Cho đến có một lần, nó lén lút nói cho đại phu nhân biết Tam gia chơi nước, mới biết được dụng ý của đại phu nhân.

Một lần kia, Tam gia bị đánh, nói y ham chơi bỏ bê việc học, nói y tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chạy tới trong nước bơi lội, ném đi thể diện Tả gia.

La Tiểu Lục lúc ấy nhìn Tam gia nằm sấp trên giường khóc, trong lòng giống như bị kim đâm, phẫn nộ và xấu hổ trộn lẫn, người nào trong phủ không biết Nhị gia mới là hỗn thế ma vương, chuyện xấu gì cũng từng làm, nhưng cũng không thấy đại phu nhân đánh hắn ta một lần, dựa vào cái gì đến lượt Tam gia đi bơi lội thì phải bị đánh?

Từ đó về sau, La Tiểu Lục cuộc sống ở trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày bị lương tâm giày vò, nó một nô tài không phản kháng được, đành phải thường ngày bám chặt Tả Thiệu Khanh, tận lực không để cho y phạm sai lầm.

Nhưng có khi bọn nó rõ ràng không làm ra việc gì quá giới hạn, cũng bị đại phu nhân túm tóc dạy dỗ một trận, hơn nữa lý do đầy đủ, còn may Nguyên di nương tại, đại phu nhân cũng không dám ra tay quá nặng.

Trong phủ Lão gia từ trước đến nay chưa từng quản việc của đứa nhỏ, Nguyễn di nương lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, không hiểu phản kháng, mặt ngoài thì thấy nở mày nở mặt, kì thật bị đại phu nhân áp trên đầu.

La Tiểu Lục vốn cho rằng bọn nó phải như vậy cho đến khi Tam gia cập quan xuất phủ, không nghĩ tới, Tam gia mười ba tuổi năm đó, Nguyễn di nương bệnh chết.

Nguyễn di nương vừa mất, La Tiểu Lục thì biết sắp tiêu rồi, đứa nhỏ không có mẫu thân, vẫn là thứ tử, đại phu nhân muốn dạy dỗ y thế nào còn không phải việc nói một câu sao?

Khóe miệng La Tiểu Lục nhanh chóng mọc bọc nước nhưng lại không thể làm cái gì, những năm này nó giúp đại phu nhân làm không ít chuyện xấu, thực sự so ra, y cũng là người giúp người xấu làm điều ác.

Tam gia bệnh, từ sau khi Nguyễn di nương qua đời vẫn luôn buồn bã ở trong phòng, học đường cũng không đi, thỉnh an cũng không đi, đần độn.

Nhưng người chết không thể sống lại, Tam gia thương tâm vài ngày rốt cục khôi phục, La Tiểu Lục cảm thấy Tam gia khôi phục giống như thay đổi thành người khác, nhìn vào ánh mắt y quả thực khiến người hoảng sợ.

"Tam gia... Tiểu Lục làm sai cái gì, ngài muốn... a..." La Tiểu Lục đau đến mức lăn qua lăn lại trên đất, bò qua túm chặt vạt áo Tả Thiệu Khanh.

"Ngươi làm sai cái gì? Ngươi lại không biết?" Tả Thiệu Khanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống nhìn nó, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.

La Tiểu Lục trong nháy mắt thì hiểu, Tam gia nhất định là biết nó là cơ sở ngầm của đại phu nhân, trong ngày thường giám thị từng hành động của y.

"Tam gia, tiểu nhân sai rồi... tiểu nhân cũng là bị ép buộc... đều là đại phu nhân đe dọa..."

Nó cho rằng nó sẽ chết, không có người không sợ chết, huống chi nó còn rất đau, nó chỉ là không ngờ đến Tả Thiệu Khanh sẽ hận nó như vậy.

Chẳng qua cuối cùng Tam gia cũng không muốn mạng nó, chỉ là hạ độc nó, sau này mỗi tháng uống một lần giải dược thì không có việc gì.

Nó biết Tam gia muốn để nó làm cái gì, nhưng: "Phu nhân..."

"Tiết Thị kia ngươi không cần lo lắng, tự ta sẽ dặn dò ngươi nói cái gì, sẽ không để cho giao lại lời quá khác với sự thật."

Một chút ảo tưởng cuối cùng của La Tiểu Lục cũng đã phá nát, hóa ra Tam gia cái gì cũng biết...

Từ đó về sau, La Tiểu Lục càng cảm thấy Tam gia không giống nữa, trước mặt người khác vẫn giống trước đây yếu đuối nhát gan, nhưng một khi không có người ngoài, bộ dáng tươi cười u ám kia dọa chết người.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất y sẽ không lại bị ức hiếp nữa, thậm chí giở thủ đoạn để cho Nhị gia mang tội danh giết hại huynh đệ, lại khiến cho Tiết Thị thanh danh "ức hiếp thứ tử" truyền khắp trấn Vưu Khê.

Tiếp sau đó... La Tiểu Lục có chút không dám tin đây thật sự là Tả tam gia của nó, y vậy mà tìm một nữ nhân phong nguyệt thông đồng với Nhị gia, lúc đầu La Tiểu Lục còn chưa biết dụng ý của y, cho đến lúc Nhị gia phát bệnh, bị tra ra dĩ nhiên là bệnh hoa liễu.

Lại liên tưởng đến hành động của Tam gia, nó chỗ nào không biết, nó vừa kinh hồn bạt vía lo lắng cho an toàn của bản thân, vừa âm thầm trầm trồ khen ngợi Tam gia.

La Tiểu Lục vốn không có dị tâm với Tả Thiệu Khanh, nếu không phải bị ép buộc không có cách nào cũng sẽ không giúp đại phu nhân hại y, cho nên sau mấy lần bày tỏ trung thành, Tả Thiệu Khanh cũng triệt để tín nhiệm nó, chẳng những giải dược cho nó, còn coi nó trở thành tâm phúc.

La Tiểu Lục vui vẻ, làm việc cũng càng có sức lực hơn, việc Tam gia dặn dò đều toàn lực ứng phó hoàn thành.

Nó tin tưởng, Tam gia như vậy tương lai nhất định có thể thăng chức rất nhanh, vậy bản thân cũng phải nỗ lực mới được, nếu không vị trí quản gia chưa hẳn có thể đến trong tay mình.

Kế tiếp, Tam gia quả thật giống như văn khúc tinh hạ phàm, mười ba tuổi đậu giải nguyên, tuyệt đối là giải nguyên trẻ tuổi nhất triều đại, trong phủ Lão gia cả ngày vui vẻ không ngậm được miệng.

Đương nhiên, La Tiểu Lục so với Lão gia thì vui hơn, Tam gia nếu phát đạt, nó gã sai vặt thiếp thân này cũng tuyệt đối nước lên thì thuyền lên, ít nhất hiện tại hạ nhân trong phủ thấy nó cũng phải chủ động chào hỏi nó.

Đón tết xong, Tam gia phải lên kinh đi thi, La Tiểu Lục và vú Liễu ra sức sửa sang hành trang, hai người đều hận không thể mang hết đồ trong nhà đi, tốt nhất đừng trở về nữa.

Đường lên kinh, bọn họ ném Tả đại gia, gặp được Nhị lão gia, còn lên thuyền Tào bang, La Tiểu Lục còn cho rằng vận may của bọn nó quá tốt, nếu không sao có thể may mắn cùng lên kinh với Lục công gia?

Thần kinh của nó trên những phương diện khác khá thô, đi một đường cũng không phát hiện Tam gia nhà nó và vị Lục công gia kia gian tình—tràn ngập, còn cho rằng chủ tử nhà nó vào mắt quý nhân, sau này nhất định sẽ bay vọt một cái lên trời.

Lần đầu tiên nhìn thấy người hầu mặc đồ xanh bên cạnh Lục công gia, La Tiểu Lục ngoại trừ cảm khái đối phương đen hơi thở lạnh, cũng không chú ý quá nhiều.

Đều là làm nô tài, cũng chưa từng thấy đối phương cao quý với nó, hơn nữa nam nhân lạnh như vậy, vừa nhìn thì biết không phải là người giống như sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Dung mạo Ẩn Nhất kì thật không tệ, chỉ là hơi lạnh trên người quá mạnh, luôn khiến cho người không tự giác xem nhẹ tướng mạo hắn, dù cho người chân chính nhìn khuôn mặt hắn, trước tiên cũng sẽ bị vết sẹo trên trán hắn hấp dẫn.

La Tiểu Lục là người bình thường, đương nhiên cũng giống như vậy, bản thân nó cho rằng sẽ không thường xuất hiện cùng một lúc với nam nhân này, bởi vậy cũng không để tâm.

Nào biết có một ngày nó vậy mà trong Tả phủ ở kinh đô, là ở trong phòng Tam gia nhìn thấy nam nhân kia, một khắc đó không làm sao đè xuống được khiếp sợ.

Đã vào kinh, La Tiểu Lục dù không nhạy bén cũng phát hiện quan hệ của Tam gia và Lục công gia không tầm thường, tâm tư của nó không tinh tế như vú Liễu, cho nên cũng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại cảm thấy bọn nó ôm vào cây đại thụ.

"A... ngươi người này sao lại như thế? Hơn nửa đêm còn không để cho người ngủ?" La Tiểu Lục phát hiện, từ khi nam nhân này đi theo Tam gia, những ngày an nhàn của nó sẽ chấm dứt.

"Chưa từng thấy gã sai vặt nào lười như vậy. Nếu ở phủ Trấn quốc công, chuẩn bị bị đánh gãy hai chân." Nam nhân giễu cợt nói.

La Tiểu Lục: Ta lại không ở phủ Trấn quốc công, làm gì tuân thủ luật lệ của các ngươi, hơn nữa, Tam gia chính là may mắn của nó, người khác thèm muốn không được.

Nó khẳng định, Ẩn Nhất nhất định đố kị nó được cưng chiều hơn hắn, cho nên luôn tìm nó gây phiền phức.

Giống như hơn nửa đêm như vậy bị người từ trong chăn túm ra làm việc đã là chuyện quá mức bình thường, những ngày tiếp theo La Tiểu Lục có thể nói là tâm lực lao lực quá độ.

Nhưng Ẩn Nhất người này xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng ở sau lưng nó chui ra, thỉnh thoảng ném đồ xuống, thỉnh thoảng phát ra thanh âm dọa nó, đáng tiếc nó ngay cả góc áo của hắn cũng không thấy.

Nhưng nó biết Ẩn Nhất nhất định ở phía trên, nếu không vừa rồi quả hạch đào nện vào đầu mình phải giải thích như thế nào?

"Đừng cho rằng ngươi là người phủ Trấn quốc công ta không dám làm gì ngươi, Tam gia nhà ta sau này đường đường chính chính phu nhân Trấn quốc công, chờ ta trở thành quản gia, việc đầu tiên chính là đuổi việc ngươi."

"Xùy..." Trên đầu truyền đến tiếng cười nhạo, vẫn không thể tìm thấy người.

La Tiểu Lục tức đến đau ngực, loại cảm giác địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng này quá uất ức, nó ngoại trừ ở trên miệng nói ngay cả mặt người ta cũng không nhìn thấy, thật sự là căm phẫn.

"Ngươi có gan xuống đây, trốn ở phía trên lén lút tính là cái gì? Giống như con chuột không thể lộ ra ngoài sáng."

Một quả hạch đào nện xuống, La Tiểu Lục lúc này thấy được lập tức trốn đến bên cạnh, ngón tay run rẩy chỉ lên trên: "Ngươi người này sao lại như vậy, không biết ta vừa dọn dẹp xong sao? Ta một người phải làm việc của mấy người, ngươi vậy mà còn thêm phiền cho ta."

Sau khi vú Liễu bị đưa đi, tất cả việc trong phòng Tam gia đều là nó làm hết, nó là thiếp thân sai vặt của Tam gia, cũng là thư đồng của Tam gia, còn là nha đầu để Tam gia sai bảo, ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm cái gì cũng làm được.

Nhưng lúc này, có người thảnh thơi nhìn nó bận rộn, còn thỉnh thoảng gây rối làm rối loạn, La Tiểu Lục không tức giận cũng khó.

Nhưng tức cũng vô dụng, nó hơn nửa thời gian là ngay cả bóng dáng của Ẩn Nhất cũng nhìn không thấy, ngoại trừ tự mình tức giận hờn dỗi nó căn bản không có biện pháp.

"Hừ!" Nó hừ lạnh một tiếng, nhặt hai quả hạch đào trên mặt đất lên, phát hiện vậy mà chưa vỡ, dứt khoát tìm chùy sắt đập ăn thịt ở trên trong, còn hướng về phía xà nhà cười đắc ý.

Nào ngờ một màn này của nó toàn bộ rơi vào trong mắt Ẩn Nhất, nam nhân từ trước đến nay nghiêm túc nhìn thấy một mặt ngây thơ như vậy khóe miệng cũng nhiễm lên một chút ý cười.

Ẩn Nhất cũng không biết bản thân tại sao muốn làm việc như vậy, hắn từ nhỏ được huấn luyện thành ẩn vệ, lại ở trong đám ảnh vệ bộc lộ tài năng trở thành thủ lĩnh, theo Lục gia chinh chiến sa trường, vẫn luôn là người cẩn trọng.

Bị phân đến bên người Tả Thiệu Khanh hắn đương nhiên không muốn, cả ngày nhìn cả nhà Tả gia nội đấu giống như xem hí kịch, một chút cảm giác mới lạ cũng không có.

Cho nên Ẩn Nhất nhàm chán, nhưng hắn không thể làm gì với Tả Thiệu Khanh, cho nên đành phải coi La Tiểu Lục trở thành món đồ chơi nhỏ của mình, thỉnh thoảng trêu chọc nó, nhìn nó tức giận, cũng là trò tiêu khiển không tệ.

Nhìn thời gian, Ẩn Nhất lẩn đi, đi ra ngoài giải quyết vấn đề ăn cơm thuận tiện mang cho Tam gia một chút thịt, hạ nhân Tả gia xác thực quá đáng, cắt xén thức ăn Tam gia không nói, đồ ăn đưa tới không phải lạnh cũng chính là nửa sống nửa chính, rõ ràng là cố ý làm.

Ẩn Nhất được chủ tử ân cần dạy bảo dặn dò, nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng ba bữa cơm của Tam gia, cho nên mua thức ăn trở thành việc mỗi ngày hắn phải làm.

Từ Đinh Thực Hiên mang theo một con gà quay một phần xương sườn chưng lá sen, Ẩn Nhất một đường đi đến cửa hàng bánh ngọt chọn mấy phần bánh ngọt, hắn nhớ La Tiểu Lục thích ăn những cái này.

Trở lại Tả phủ, bữa trưa phòng bếp quả nhiên lại không đưa đến, tuy trước đó dạy dỗ một lão bà tên là Mã bà tử, phòng bếp đối với Tam gia để bụng, nhưng nhà này dù sao vẫn là ở trong tay Tiết Thị, lấy lệ mấy ngày lại quay về giống như trước.

Lúc Ẩn Nhất trở về phát hiện Tam gia đang đọc sách, La Tiểu Lục không có, hắn lặng lẽ đặt đồ ăn lên bàn, sau đó thì ẩn núp đến chỗ tối.

Lúc hắn cân nhắc cần hay không ra ngoài tìm La Tiểu Lục, thì nhìn thấy nó xách hộp cơm vào.

"Tam gia, những mụ la sát kia càng ngày càng quá đáng, hôm nay nói là hầm súp tổ yến cho ngài, thời gian đã muộn cho nên không kịp đưa đến, cái này coi như bỏ đi, kết quả cái gọi là tổ yến của bọn họ chỉ là một chút mảnh vụn, súp giống như nước, ngài không nhìn thấy, phần tổ yến của Đại gia đầy ắp, đều sắp chứa không nổi nữa..."

La Tiểu Lục vào cửa đặt hộp cơm xuống bắt đầu lải nhải, Ẩn Nhất phát hiện, tiểu tử này có lúc dù cho không có người phản ứng cũng có thể vẫn nói tiếp, thật sự không biết nó sao có thể nói nhiều như vậy.

Ẩn Nhất làm ám vệ, nói tự nhiên là ít, một năm nói một câu cũng không thành vấn đề, cho nên thấy La Tiểu Lục người này lảm nhảm thì cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

"Ồ, mặt chết kia về rồi? Còn may có hắn mỗi ngày mang thức ăn về, nếu không chúng ta không phải đói đến gầy." La Tiểu Lục mở thức ăn trên bàn, lập tức một mùi thịt thơm bay ra, nó vươn thẳng mũi ngửi ngửi, ngay ngất nheo mắt lại.

Con ngươi Ẩn Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, La Tiểu Lục tướng mạo bình thường, đứng chung một chỗ với Tả Thiệu Khanh căn bản không thu hút được ánh mắt người, nhưng Ẩn Nhất lại dễ dàng bị nó hấp dẫn.

Nó luôn cười nói, dù cho một khắc trước bị mình chọc giận điên, cũng không lâu lắm lại có thể cười nói chuyện với hắn, không hề mang thù.

Đợi nó bày đồ ăn xong, Tả Thiệu Khanh mới đặt sách xuống, đi qua tùy tiện ăn một chút lại trở về đọc sách.

"Gia, những bánh ngọt này ta có thể ăn sao?" Sau khi quan hệ của La Tiểu Lục và Tả Thiệu Khanh hòa hảo, cũng sẽ không cung kính như vậy với y nữa.

"Cái kia vốn chính là mua cho ngươi nha?" Tả Thiệu Khanh cười xấu xa nói.

Y cũng không quá thích những bánh ngọt ngọt ngấy này, hơn nữa vừa nhìn đậu xanh bên trong bánh thì biết chính là thứ La Tiểu Lục thích nhất, hiển nhiên không phải mua cho y.

"Sẽ không đi? Thật sự là cố ý mua cho ta?" La Tiểu Lục đút một miếng bánh ngọt vào trong miệng, chạy đến dưới xà nhà ngẩng đầu hỏi: "Ẩn Nhất Ẩn Nhất, cảm ơn ngươi mua bánh ngọt cho ta, mua ở đâu vậy? Ăn thật ngon."

Ẩn Nhất thấy bộ dáng hai má nó phình lên ra sức liều mạng nhấm nuốt, cực kì giống sóc con, giữa lông mày cũng trở nên dịu dàng, tuy không lên tiếng, lại âm thầm quyết định sau này mang cho nó nhiều một chút.

La Tiểu Lục không nghe thấy trả lời có hơi thất vọng, chẳng qua tính cách nó lạc quan, ăn rồi lại ăn ném Ẩn Nhất đến sau đầu.

Cuộc sống của La Tiểu Lục chính là cảm kích và phẫn hận với Ẩn Nhất mà vượt qua, nó vừa cảm kích Ẩn Nhất mua đồ ăn cho nó, vừa ghi hận hắn thỉnh thoảng trêu cợt nó, khổ và vui sướng cùng tồn tại.

"Ẩn Nhất, không phải ta nói ngươi, nhìn ngươi tuổi không nhỏ, lại vẫn là thị vệ nho nhỏ, ngươi chẳng lẽ không nên tự kiểm điểm bản thân một chút sao?" La Tiểu Lục lần nữa cầu Ẩn Nhất giúp, cười đến so với bông còn sáng lạn hơn.

"Vậy ngươi có biện pháp hay gì?"

"Làm hạ nhân quan trọng nhất chính là phỏng đoán tâm tư chủ tử, mọi người lấy chủ tử làm đầu, chủ tử nói hướng đông tuyệt đối không thể đi tây, Tam gia nhà ta hiện tại coi như là chủ tử của ngươi đi?"

Ẩn Nhất híp mắt gật đầu.

"Chính là, việc này nếu là chủ tử dặn dò, vậy ngươi giúp ta không phải vừa vặn tỏ rõ lòng trung tâm với chủ tử sao? Một khi được chủ tử ưu ái, sau này còn sợ thiếu chỗ tốt của ngươi?"

"Nói đến nói đi đều là vô ích, đổi một chút chỗ tốt thực tế... không bằng...ngươi đồng ý một điều kiện của ta."

La Tiểu Lục không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, nói đi, điều kiện gì?"

La Tiểu Lục một câu nói thì bán mình đi.

"Đợi sau khi việc thành lại nói cũng không muộn." Ẩn Nhất đôi mắt có thần nhìn bộ dáng không tim không phổi của nó, trong lòng có một dòng máu ấm chảy qua, hắn nghĩ, hắn có lẽ biết mình muốn cái gì.

La Tiểu Lục vẫn luôn biết Ẩn Nhất không phải người tốt, lại là lần đầu tiên biết hắn tim đen tay đen, tính kế người so với Tam gia còn ác hơn, thấy một nữ nhân chặn Tả đại gia lại, La Tiểu Lục chỉ có thể ở trong lòng vì gã ta mặc niệm.

Việc xử lý rất đẹp, Tam gia cũng đậu trạng nguyên, La Tiểu Lục cả ngày đi đường đều mang theo tiếng gió, đối với hạ nhân Tả gia vênh mặt hất hàm sai khiến, làm tốt việc cáo mượn oai hùm.

Đảo mắt Tam gia sắp xuất giá, La Tiểu Lục lúc biết tin tức này nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói thật, nó không thích cảm giác sống ở Tả phủ, dù là hiện tại không ai dám đắc tội nó, nó vẫn không thích, xem ra cuối cùng sắp giải thoát rồi.

Phụ mẫu người nhà La Tiểu Lục lúc trước cũng không cùng lên kinh, mà là ở lại lão trạch trấn Vưu Khê, La Tiểu Lục lúc đó cầu Tả Thiệu Khanh, xem có thể hay không đón cả nhà ra ngoài.

Tả Thiệu Khanh phương pháp trực tiếp nhất, để cho Ẩn Nhất lén lấy văn tự bán mình của cả nhà La gia ra, nếu không có văn tự bán mình, bọn họ muốn đón người La gia đi dễ như trở bàn tay.

Ngày hôm đó thái độ của La Tiểu Lục đối với Ẩn Nhất vô cùng tốt, nịnh nọt cười nói: "Ẩn Nhất ngươi giỏi nhất, ngươi đã giúp ta, ân oán trước kia của chúng ta xóa bỏ như thế nào?"

Vẻ mặt Ẩn Nhất bỗng dưng lạnh lẽo: "Xóa bỏ?" Ý là muốn xóa bỏ thiếu nợ lẫn nhau sao?

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi nhìn ngươi gần đây bắt nạt ta không ít, ta cũng không báo thù, ngươi cũng không tức giận lắm phải không?"

"Đó là ngươi không thể báo thù?" Mỗi lần nghĩ đến bộ dáng La Tiểu Lục xiên eo ngẩng đầu vù vù nhìn qua xà nhà, Ẩn Nhất cảm thấy rất thú vị.

"Ách, mặc dù nói như thế, nhưng sau này chúng ta chính là người một nhà, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải."

"Người một nhà?" Ẩn Nhất trong lòng lay động, độ ấm lại lần nữa tăng lên.

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem, Tam gia sắp gả cho Lục gia, sau này chúng ta đều là hạ nhân phủ Trấn quốc công, không phải người một nhà sao?"

"A?" Ẩn Nhất ý tứ hàm xúc không rõ trả lời một chữ, trong lòng có chút hụt hẫng.

Chẳng qua không liên quan, bọn họ có rất nhiều thời gian, hắn sẽ làm rõ bản thân là muốn cái gì.

Sau khi văn tự bán mình đến tay, La Tiểu Lục cũng không đón phụ mẫu đến kinh đô, mà là cho tiền thay bọn họ mua nhà mua ruộng, coi như là tận đạo hiếu.

Cuộc sống ở phủ Trấn quốc công quả nhiên tốt đẹp như nó nghĩ, La Tiểu Lục thăng chức, trở thành quản sự trong viện tử Tam gia, tuy còn không phải tổng quản một phủ, nhưng tốt xấu dưới tay có người.

Thực tế trong viện tử Tam gia còn có bốn đại nha hoàn xinh đẹp như hoa, tùy tiện một người cũng có thể câu đi hồn nó, cả ngày làm việc chung với những người này, La Tiểu Lục miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.

Nếu có thể cưới được một người trong đó... khửa khửa, đời này hoàn mỹ rồi.

Đáng tiếc mộng tưởng rất đẹp, hiện thực lại rất hố người.

La Tiểu Lục nhìn Ẩn Nhất từng bước đến gần, túm chăn kêu: "Ẩn... Ẩn Nhất, ngươi nửa đêm chạy đến phòng ta làm gì? Ngươi bây giờ không phải là ám vệ, không cần hơn nửa đêm chạy đến dọa người chứ?"

Ẩn Nhất đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của nó, khóe môi nhếch lên nói: "Ta là tới thu hồi khế ước."

"Cái gì... khế ước gì?"

"Ngươi không nhớ ngươi còn nợ ta một điều kiện sao?"

La Tiểu Lục nghĩ, xác thực có chuyện như vậy, vì vậy nhẹ nhàng thở ra: "Hóa ra là chuyện này, ta còn cho rằng là chuyện lớn gì, ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, lại không vi phạm lương tâm đạo đức, ta nhất định làm được."

"Được, đây chính là ngươi nói." Trong bóng tối, La Tiểu Lục không phát hiện trong đôi mắt Ẩn Nhất tinh quang lưu chuyển.

"Ừ, đương nhiên, một chút chữ tín vẫn phải có."

Ẩn Nhất ngồi đến bên giường, một tay sờ lên dấu đỏ bởi vì La Tiểu Lục ngủ đè ra.

Lúc ngón tay lạnh như băng chạm đến da thịt ấm áp, hai người đồng thời run rẩy.

"Ngươi làm gì?"

"Ta không phải vừa mới nói sao... ta là đến thực hiện hứa hẹn..."

La Tiểu Lục hãi hùng khiếp vía, đẩy tay của hắn ra: "Vậy ngươi nói đi."

"Ta muốn ngươi."

"..." La Tiểu Lục nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa ba chữ kia, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

"Ta muốn ngươi."

"Cái gì?"

"Không nghe rõ sao? Ta đây lại nói một lần, ta muốn ngươi, chỉ đơn giản như vậy?"

Đơn giản? Đơn giản cái rắm. La Tiểu Lục lập tức bùng nổ, nắm đấm đập đến mặt Ẩn Nhất.

Lúc nắm đấm sắp đụng đến Ẩn Nhất bị đối phương chụp lại, bàn tay dày rộng bọc lấy nắm đám của La Tiểu Lục, một lạnh một nóng, xúc cảm tươi sáng.

"Ngươi khốn nạn, ngươi rõ ràng đã từng nói sẽ không phải chuyện khó xử ta, hơn nữa cũng ở trong phạm vi năng lực của ta."

"Này không ở trong phạm vi năng lực của ngươi sao? Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm là được."

La Tiểu Lục vừa thẹn vừa giận, không nghĩ tới Ẩn Nhất sẽ dùng loại biện pháp này nhục nhã nó, nó nhấc chân đá về phía Ẩn Nhất: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi muốn tìm nam nhân thì đi tiểu quan quán, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Coi nó thành loại người gì? La Tiểu Lục lập tức tủi thân, hốc mắt cũng đỏ lên.

Ẩn Nhất dùng lực kéo, ôm La Tiểu Lục vào trong ngực, ôm chặt nó, trầm giọng nói: "Không, ta chỉ muốn ngươi."

"Không có cửa đâu." Nước mắt La Tiểu Lục ầm ầm rớt xuống, khàn giọng quát.

Ẩn Nhất điểm huyệt nó, đặt người xuống giường, chống lại hai mắt hoảng sợ của nó nói: "Ta đã nói, ta là tới thực hiện khế ước, ngươi không có quyền cự tuyệt, hơn nữa... ta chỉ muốn ngươi."

La Tiểu Lục chống lại ánh mắt hắn, lần đầu tiên từ trong đôi mắt sâu lắng này nhìn thấy ánh sáng không giống, đó là một loại độ sáng khiến cho lòng người sợ hãi, lại khiến cho tim nó đập như trống, mặt đỏ tới mang tai.

"Ta..." Nó muốn mở miệng giải thích, muốn nói mình không đồng ý, nó cảm thấy bản thân không thể nào thích nam nhân, nó rõ ràng nên thích nữ nhân mới đúng.

Lời còn chưa nói xong, trên môi bị một đôi môi lạnh buốt phủ kín, một khắc này, La Tiểu Lục cả người đều nóng lên, xấu hổ có, tức giận có, ngượng ngùng có, chính là không có buồn nôn.

Nụ hôn này dần dần sâu thêm, hai người gắn bó kề nhau, đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, vậy mà thoải mái nói không nên lời.

Lúc hai người tách ra, La Tiểu Lục thở hồng hộc, hai gò má đỏ hồng, giống như uống say, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Ẩn Nhất, ánh sáng rực rỡ chớp động mê hoặc người.

Ẩn Nhất thấy nó không bài xích, lại không tiếp tục kìm nén dục vọng của bản thân, xé ra quần áo của nó đè lên.

Hắn giải huyệt đạo của La Tiểu Lục, đối phương lại giống như không hề biết, vẫn nằm không nhúc nhích, cho đến khi bị Ẩn Nhất hôn đến không thở được mới nhấc hai tay lên đẩy ngực Ẩn Nhất.

"Ngươi..."

"Hư...đừng nói, nhắm mắt lại..."

La Tiểu Lục không biết bị ma chướng gì, vậy mà thật sự nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm trên da thịt người nọ truyền đến càng ngày càng cao, hưởng thụ sung sướng do bàn tay thô ráp kia mang đến, dần dần trầm luân.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, La Tiểu Lục sâu sắc hối hận, nó không biết bản thân làm sao sẽ làm ra loại chuyện này, thân thể không chỗ nào không đau, mà chết tiệt người khởi xướng kia nhưng lại không biết tung tích, La Tiểu Lục vừa đau lòng vừa tức giận.

Lúc Ẩn Nhất bưng đồ ăn vào, La Tiểu Lục đang đỏ mắt ngồi ngây ngốc ở trên giường, lúc nhìn thấy hắn vớ lấy gối ném về phía hắn.

Ẩn Nhất hơi nghiêng người né đi, nhịp chân vững vàng đi qua: "Đói bụng không, trước ăn một chút, ăn xong ta bôi thuốc cho ngươi."

"Bôi...bôi thuốc gì?"

"Tối hôm qua có chút quá mức, ngươi không phát hiện mình bị thương sao?"

La Tiểu Lục đờ ra một lát mới hiểu được hắn nói bị thương là chỗ nào, mặt vèo một cái đỏ lên, ngay cả cổ lộ ra ngoài cũng đỏ thành một mảnh.

Ánh mắt Ẩn Nhất tối lại, đặt đồ ăn lên ghế nhỏ bên cạnh, đút cho nó ăn hết bát cháo: "Ta hỏi Tam gia, y nói mấy ngày này ngươi phải ăn thức ăn lỏng."

"Khụ khụ...ngươi vậy mà lấy việc này đi hỏi Tam gia?" Bàn tay La Tiểu Lục đập lên mặt Ẩn Nhất, thẹn quá hóa giận.

Ẩn Nhất cũng không phản kháng, một tát kia với hắn mà nói giống như gãi ngứa.

La Tiểu Lục đánh xong ngược lại bình tĩnh lại, nó vẫn cho rằng Ẩn Nhất chỉ yêu cầu cùng nó làm tình một lần, sau này vẫn là tất cả lại như cũ.

Nhưng chuyện này hắn vậy mà để cho Tam gia biết, khẳng định không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nghĩ đến tối hôm qua Ẩn Nhất từng nói câu kia, La Tiểu Lục mặt đỏ tới mang tai cúi đầu.

Những ngày tiếp theo, hai người bảo trì loại quan hệ không rõ ràng này, ở trước mặt người ngoài vẫn là hai người không có liên quan với nhau, chỉ là mỗi đêm, Ẩn Nhất vẫn luôn ẩn hiện trong phòng nó.

Nó cho là bọn nó đời này có lẽ phải trải qua như vậy, nó cũng không mong đợi có thể nở mày nở mặt xuất giá giống như Tam gia, phi phi, nó là nam nhân, mới không thèm lấy hay không lấy chồng.

Chỉ là không ngờ đến, Ẩn Nhất ở trước mặt mọi người quỳ gối trước mặt Tam gia, nói yêu cầu cưới nó, La Tiểu Lục rõ ràng cảm nhận được, trong lòng mình là hưng phấn nhiều hơn ngượng ngùng.

Tuy không phải cưới hỏi đàng hoàng, tuy đoạn nhân duyên này không cách nào được quan phủ thừa nhận, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng La Tiểu Lục đã rất thỏa mãn.

Nó cả đời này đều nhớ kĩ hôn lễ ngày đó, nó mặc quần áo đỏ rực, nhìn nam nhân kia cưỡi tuấn mã chậm rãi đi đến, hướng nó vươn tay, kiên định dắt nó đi vào hỉ đường.

Bái thiên địa, đi vào động phòng, bọn nó hoàn thành hình thức phu thê bình thường nên có, đêm hôm đó, nó vuốt vết sẹo trên thái dương của Ẩn Nhất, nhỏ giọng nói: "Ẩn Nhất, sau này ngươi là của ta, đời này đều là của ta."

"Ừ, ta là của ngươi, đời này đều là của ngươi..."

Nến đỏ chiếu rọi, màn gấm buông xuống, trên chăn hỉ cổ uyên ương quấn quýt nhau, dưới chăn hỉ che giấu cảnh xuân trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro