chương 156-160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 156

Rất nhanh đến đầu tháng năm, hầu như toàn bộ dân chúng kinh đô đều xông ra đường cái, muốn nhìn thấy hôn lễ Trấn quốc công và Tân khoa Trạng Nguyên sẽ là bộ dáng như thế nào.

Sớm có người thăm dò được Tân khoa Trạng nguyên không hề sống ở Tả phủ, mà là đang ở trong một tòa nhà khác cách Tả phủ không xa.

Lúc đầu mọi người vẫn còn nghi hoặc, không nghe nói vị Trạng nguyên lang này ra ở riêng, làm sao không sống ở trong phủ đệ, lại vào trong nhà người khác ở?

Không bao lâu đã có người mò ra được, chỗ Tả trạng nguyên sống cũng là người Tả gia, chỉ là không phải Đại phòng mà là Nhị phòng.

Cái này càng kì quái, Tả Thiệu Khanh không phải người Đại phòng sao?

Mọi người lúc này mới nhớ tới, đại tiểu thư Tả gia ít ngày nữa liền gả vào Giang phủ làm thiếp, nhưng cũng không được chuẩn bị đồ cưới chứ?

Về phần tưởng tượng ra này, có người nói Tả Thiệu Khanh quá bất hiếu, bất kể người trong nhà ti tiện như thế nào, tốt xấu y cũng là con trai của Đại phòng, sao có thể từ nhà người ta xuất giá?

Cũng có người nói, này đều bị ép buộc vào nhà Nhị thúc sống, nhất định là người nhà mình làm quá đáng, nếu không ai sẽ mặc kệ nhà mình không ở?

"Đã đến đã đến...đội ngũ đón dâu đã đến..." Đúng giờ thìn, trước cửa Nhị phòng Tả gia đã đốt nổ mấy ngàn dây pháo.

Mảnh giấy đỏ thẫm bay đầy trời, khói thuốc súng nồng đậm đem cả con đường đều che phủ trong đó, ngăn chặn tầm mắt của mọi người.

Con mắt nhìn không rõ người, hơn nữa lại nghe thấy rõ tiếng lễ nhạc càng ngày càng gần, không phải nhạc khúc đón dâu sao? Chỉ là...bước chân chỉnh tề kia là chuyện gì xảy ra?

Đợi sương mù chậm rãi tản ra, mọi người mới thấy được đội ngũ thật dài kia, lập tức hai mắt đều nhìn thẳng về phía trước.

Dẫn đầu chính là một con ngựa cao to toàn thân màu đỏ thẫm, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm, tân lang quan trên lưng ngựa khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn mặc hỉ phục đỏ chót, trước ngực treo một đoá hồng hoa lớn, phối với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lục công gia cảm giác phù hợp nói không ra lời.

Mà phía sau hắn , chính là hai hàng binh sĩ thân cao chỉnh tề, đang mặc áo giáp, có người tinh tế khẽ đếm, vậy mà có hơn năm trăm người, chỉ là những binh lính này trong tay không cầm binh khí giết người, mà là kèn xô na chiêng trống các loại nhạc khí.

Hình ảnh như vậy thật sự có cảm giác không thích hợp, nhất là toàn bộ đội ngũ đón dâu đều tràn ngập hương vị khắc nghiệt ác liệt, nếu không phải bọn họ đang diễn tấu nhạc hỷ, tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiết tấu sắp lên chiến trường.

Đi đến trước Tả phủ, Lục công gia giơ tay phải lên cao, đội ngũ lập tức ngừng lại, không biết người săn sóc nàng dâu từ chỗ nào xông tới lập tức tiến lên gõ cửa, hô lớn nói: "Giờ lành đã đến, tân lang đón tân nương...đón tân lang..."

Người săn sóc nàng dâu khóe miệng hơi co rút, tân lang đón tân lang, lời này sao cảm thấy không được tự nhiên như vậy?

Đại gia đình kết hôn đều có một câu "Qua ba cửa ải chém sáu tướng", tân lang nếu muốn đón người đi, phải xông qua khảo nghiệm văn võ người nhà mẹ đẻ chuẩn bị, thứ nhất là biểu hiện tân lang văn võ song toàn, thứ hai cũng thể hiện ra tân lang quan thật tâm thành ý cầu hôn.

Lục Tranh nhảy xuống ngựa, bên người không mang bất kì người nào trợ uy, đơn thương độc mã đi vào cửa lớn.

Tả Uẩn Dương đang gấp đến mức phát bực, ngày quan trọng như vậy Đại phòng không ai đến, nếu như truyền ra ngoài, không chỉ Đại phòng mất mặt xấu hổ, chính là Tả Thiệu Khanh cũng không thể tránh khỏi bị người chỉ trích.

"Lão gia...không thể chống đỡ được nữa, tân lang vào hậu viện rồi..."

"Chống đỡ cái gì chống đỡ? Nghĩ thoáng một chút là được." Gia đinh nhà bọn họ trông thì ngon nhưng không dùng được, làm sao có thể ngăn chặn được Lục công gia? Huống chi xông vào cửa này chỉ là hình thức.

"Nhanh đi xem đại lão gia đến chưa?" Tả Uẩn Dương ở trong hành lang đi tới đi lui, vừa vội vừa tức, theo như lễ nghi tân nương trước khi rời nhà đều phải bái biệt phụ mẫu, tân lang cũng phải bái lễ nhạc phụ nhạc mẫu, phu thê Tả Uẩn Văn này không đến, thu xếp làm sao?

"Lão gia, vừa xem qua, còn chưa đến..." Quản gia lau mồ hôi, trong lòng cũng nhịn không được chỉ trích đại lão gia vài câu, dù không thích thế nào, nhìn ở trên mặt mũi Lục công gia, cũng nên đến lộ mặt.

"Đi. Trói cũng phải đem người trói đến." Tả Uẩn Dương nghiến răng nghiến lợi dặn dò.

"À?" Quản gia kinh ngạc há to mồm.

"Nhanh đi. Có bất kì chuyện gì lão gia ta chịu trách nhiệm."

"Ài..." Quản gia nghe xong lời này, vội vàng mang theo mấy gia đinh cường tráng xông ra khỏi nhà, chỉ có điều hắn ta chân trước vừa ra cửa lớn, liền thấy Tả lão gia đang dắt một người hướng bên này chạy qua.

Lục Tranh một tay thu phục được cái gọi là "cửa võ", dựa theo báo cáo địa hình Ẩn Nhất nhắc trước một đường hướng về viện tử Tả Thiệu Khanh ở mà đi đến.

Chỉ là vừa vào viện tử, người liền bị một đứa nhỏ ngăn lại.

"Cái kia...cái kia..." Tả Thiệu Cẩn gãi đầu nghĩ nửa ngày cũng không biết gọi Lục công gia như thế nào, chị dâu? Anh rể? Hình như đều không đúng.

Lục Tranh chìa ra một đầu ngón tay đặt ở trên chán của Tả Thiệu Cẩn, đẩy người về sau một bước: "Được rồi, tiểu quỷ, qua một bên chơi."

Tả Thiệu Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lục Tranh cao gấp đôi mình, lại cúi đầu nhìn dáng người lùn lùn của mình, kiên định nói: "So văn."

"Được, vậy ngươi ra đề đi." Lục Tranh lui ra sau một bước, hai tay ôm ngực, dáng vẻ bình tĩnh đứng đấy, ánh mắt lại xa xa nhìn về phía cửa phòng đóng chặt cách hơn mười bước chân.

Hắn vốn tưởng rằng cầu thánh chỉ tứ hôn, lại làm một hôn lễ long trọng liền hoàn mỹ, lại không để ý đến tình huống Tả phủ.

Tả Thiệu Khanh đã từng nói, không muốn ở Đại phòng Tả phủ xuất giá, cũng không muốn ở trong hôn lễ nhìn thấy người Đại phòng, thà rằng ở nhà Tả Uẩn Dương, thà rằng không có phụ mẫu huynh đệ tiễn đưa xuất giá, vừa mới một đường đi tới, hắn quả thật một người đại phòng cũng không nhìn thấy.

Tả Thiệu Khanh không thích là một việc, bọn họ tới hay không là một việc khác, những người kia vậy mà ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng không cần, tùy ý Tả Thiệu Khanh ở Nhà nhị phòng lẻ loi xuất giá.

Thê tử Lục Tranh hắn vậy mà cũng dám coi thường như vậy, thật không biết ánh mắt những người kia là quá cao hay là đầu óc quá ngu xuẩn.

Tả Thiệu Cẩn mới mười tuổi, học thức có hạn, ra mấy câu đối đều bị Lục Tranh đơn giản đối ra được, thật sự nghĩ không ra đề mục chỉ đành thả cánh tay xuống.

Lục Tranh ở trên ót nó bắn một cái, từ trên đai lưng cởi xuống một miếng ngọc bội nhét đưa cho nó, sau đó lướt qua nó đi về phía phòng Tả Thiệu Khanh.

Cửa vừa đẩy ra, tình hình bên trong khiến cho hắn hơi sững sờ, vốn tưởng rằng Tả Thiệu Khanh nhất định một mình ngồi ở bên trong, lại ngoài ý muốn thấy được ba người khác.

La Tiểu Lục quy củ đứng ở bên cạnh Tả Thiệu Khanh, vừa thấy Lục Tranh lập tức chạy ra đón chào nịnh nọt, lời tán dương không cần tiền mà tỏa ra ngoài, trong phòng ngoại trừ nó, còn có hai người quen cũ, Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu.

Ánh mắt Lục Tranh ở trên người bọn họ nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh cả người mặc hồng bào, hỉ phục hai người là cùng một kiểu dáng, là Lục Tranh từ trong phủ nội vụ lựa chọn đưa qua.

Chỉ là quần áo giống nhau mặc ở trên người Lục Tranh lộ ra dáng vẻ hiên ngang, mặc ở trên người Tả Thiệu Khanh lại có cảm giác chân dài mảnh khảnh, nhiều thêm vài phần ôn nhu, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như ngọc, làm cho người khác nghĩ tới một câu thơ: "Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong."

Khóe miệng Tả Thiệu Khanh hàm chứa nụ cười mỉm, ánh mắt trong vắt: "Anh tới rồi?"

"Ừ, ta đến rồi." Lục Tranh từng bước đi qua, đưa tay đội kim quan phù chính lên đầu y, lại sửa sang cổ áo chẳng hề lộn xộn, dắt tay y mười ngón tay đan xem: "Đi, gia mang em về nhà."

Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên cao, trong mắt có nước mắt lập lòe, cuối cũng chỉ thốt ra một chữ: "Được."

Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu đồng thời sững sờ ở một bên, bọn họ vốn là đáp ứng lời mời là đến đây, vì Tả Thiệu Khanh tiễn đưa xuất giá, dựa theo quan hệ của Khúc Trường Thanh và Tả Thiệu Khanh tự nhiên là không thể chối từ, mà Tưởng Hằng Châu lại là tự mình chủ động yêu cầu đến.

Hắn ta cũng không biết mình tại sao lại muốn đến, có lẽ chỉ là muốn nhìn thấy một cuộc hôn lễ buồn cười, nhưng một màn trước mắt hắn ta khiến cho hắn ta như thế nào cũng cười không nổi.

Hóa ra, Lục công gia cũng có một mặt dịu dàng như vậy, đáng tiếc dịu dàng như vậy chỉ thuộc về một mình Tả Thiệu Khanh, Tưởng Hằng Châu không rõ hụt hẫng ở trong lòng từ đâu mà đến.

Ngay tại lúc Lục Tranh muốn mang người đi, Khúc Trường Thanh đột nhiên ngăn ở trước mặt hai người.

Ánh mắt Lục Tranh cứng lại: "Như thế nào? Còn muốn xông cửa?"

Khúc Trường Thanh kiên trì giải thích nói: "Không phải...Lục công gia, nữ tử dân gian xuất giá đều là do huynh trưởng cõng ra ngoài, chân tân nương không được chạm đất, cho nên...cho nên vẫn là do học sinh cõng Thiệu Khanh đi ra ngoài?"

"Ngươi?" Lục Tranh lé mắt dò xét hắn ta một lần, hừ lạnh một tiếng, sau đó đem Tả Thiệu Khanh chặn ngang ôm lên, mắt không chớp từ bên người hắn ta đi qua.

Chê cười. Người của hắn sao có thể để cho nam nhân khác cõng? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tả Thiệu Khanh bị dọa sợ, y giãy dụa muốn xuống: "Lục gia...mau buông em xuống." Tư thế như vậy...đi ra ngoài không bị người cười chết mới là lạ.

"Chớ lộn xộn." Lục Tranh trừng mắt liếc y một cái, giọng điệu không tốt hỏi: "Em là muốn bản công ôm em đi ra ngoài, hay là muốn Khúc huynh của em cõng em đi ra ngoài?"

Tả Thiệu Khanh bị chẹn họng, giọng điệu này nghe như thế nào cũng không đúng, vì vậy thành thật ôm chặt cổ của hắn để cho hắn ôm.

Y dám khẳng định, mình nếu dám lựa chọn cái thứ hai, cuộc sống sau này nhất định trải qua không tốt.

Lục Tranh thoả mãn cười, thoải mái ôm tân nương của mình đi ra ngoài.

CHƯƠNG 157

Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu liếc nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười khổ, sau đó vội vàng đuổi theo.

Lục Tranh ôm người đến tiền sảnh, mặc kệ phu thê Tả Uẩn Văn có ở hay không, trên phương diện lễ tiết bọn họ đều phải trước bái biệt trưởng bối mới có thể ra khỏi cửa.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc bọn họ đến tiền sảnh vậy mà nhìn thấy Tả Uẩn Văn và Tiết Thị an ổn ngồi ở vị trí chủ vị, ngoại trừ phu thê Tả Uẩn Văn, mấy nhà bàng chi ở kinh đô đều có mặt.

Mấy người nhà này vẫn là sau khi biết được tin Tả Thiệu Khanh đậu trạng nguyên mới tìm tới cửa, năm đó lúc Tả phủ bị đuổi ra khỏi kinh đô, bọn họ không muốn bị liên lụy tự nguyện thoát ly khỏi Tả gia, hôm nay lại có thể mặt dày tìm đến cửa làm thân, cũng thiệt thòi bọn họ da mặt dày.

Ánh mắt Tả Thiệu Khanh nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lùng, mà Lục Tranh hoàn toàn là gương mặt lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần.

Người trong sảnh thấy Lục công gia vậy mà ôm người ra ngoài như vậy đều không biết nên phản ứng như thế nào, cười lại không phải, không cười lại không phải, mà Tả Uẩn Văn càng vô cùng xấu hổ, lắc lắc thân thể ngồi không an ổn.

Lục Tranh đặt Tả Thiệu Khanh lên ghế tựa bên cạnh, đứng trước mặt mọi người nói: "Chân không được chạm vào đất, đây là quy cũ."

Này...không chạm đất làm sao có thể dập đầu? Vốn Tả Uẩn Văn và Tiết Thị cũng chỉ tính toán tiếp nhận lễ của Tả Thiệu Khanh, nhưng khi nhìn thấy ý này của Lục công gia, có vẻ như cũng không tính để cho Tả Thiệu Khanh quỳ lạy.

Tả Thiệu Khanh lúc nhìn thấy phu thê Tả Uẩn Văn liền âm thầm cười trào phúng, đối với hành vi của Lục Tranh cũng không phản kháng, cứ như vậy ngồi nói: "Ta còn cho rằng phụ thân mẫu thân bận quá đến không kịp? Để cho hai người già đi tới đi lui bôn ba là con trai bất hiếu."

Tiết Thị vốn định châm chọc y vài câu, nhưng vướng bận Lục Tranh lại lần nữa không dám mở miệng, ngược lại dùng khăn chấm khóe mắt nói: "Thiệu Khanh cũng biết, đại ca nhị ca ngươi đều ốm đau ở trên giường, trong nhà loạn thành một đám, mẫu thân lúc này thật sự là lực bất tòng tâm, chậm trễ hôn sự của ngươi thật là không phải với ngươi."

Tả Thiệu Khanh bĩu môi, không muốn nịnh nọt mụ, chỉ là nói: "Ta có nhị thúc giúp đỡ là được."

Lúc này quần chúng mắt sáng như tuyết, tự nhiên biết rõ hôn sự của Tả Thiệu Khanh là do một tay Tả Uẩn Dương xử lý, mà phụ mẫu chân chính của y cái gì cũng không làm, vì vậy ánh mắt nhìn về phía phu thê Tả thị liền tương đối quỷ dị.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, đi thôi, đừng để trễ giờ." Lục Tranh không đợi Tả Uẩn Văn mở miệng, trực tiếp ôm Tả Thiệu Khanh, quay người muốn đi ra ngoài.

"Này..." Người chăm sóc nàng dâu chưa từng thấy nghi thức xuất giá đơn giản như thế, bà thậm chí ngay cả lời nói may mắn đều chưa nói ra một câu.

Sự khuất nhục chợt lóe lên trên vẻ mặt Tả Uẩn Văn, nói thầm một câu: "Cứ như vậy đi ra ngoài, cũng không sợ người cười đến rụng răng."

Tả Uẩn Dương híp mắt cười trả lời: "Thiệu Khanh thế nhưng là phu nhân Trấn quốc công, ai dám chê cười y? Ngược lại là...ha ha..."

Tiết Thị chưa từng bị Tả Uẩn Dương chống đối như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt trầm xuống, chỉ có điều Tả Uẩn Dương hiện tại căn bản không có thời gian phản ứng mụ, mà lao người xuống quát: "Đừng thất thần nữa, nhanh mang đồ cưới đi theo. Tuyến đường Lục công gia định chính là đi quanh thành một vòng, đừng để mất dấu."

Tiết Thị vốn muốn đi, nhưng nghe thấy hai chữ "đồ cưới" lại nhếch miệng, tiếp tục bình tĩnh ngồi, mụ ngược lại muốn nhìn vị Nhị thúc "giàu có" này có thể lấy ra đồ cưới quý giá gì cho nghiệt chung kia.

Dựa theo hiểu biết của mụ, Tả Uẩn Dương chỉ là một thương nhân tiền bạc dù nhiều hơn nữa ở kinh đô cũng không thể mua được cái gì tốt, huống chi cũng không phải con gái ruột của ông ta xuất giá, chỗ nào sẽ thật tâm làm? Đơn giản là gom góp một chút đồ ở trong thùng mà thôi.

Nhưng từng rương đồ cưới từ hậu đường khiêng ra, mụ liền kinh hãi nói không ra lời, không chỉ có mụ, tất cả người ngoài nhìn thấy rương đồ cưới kia đều kinh ngạc.

Dựa theo phẩm cấp Vương gia, đồ cưới vương phi là 124 đài, trừ khi là gia đình vô cùng giàu có, nếu không thật đúng là gom góp không ra nhiều đồ vật như vậy.

Dù cho có, cũng phần nhiều là trống rỗng, dưới đáy rương tùy tiện nhét ít đồ, trên mặt làm đẹp mắt mà thôi, nhưng những đồ cưới này của Tả Thiệu Khanh rõ ràng không giống.

Không cần hỏi vì cái gì bọn họ khẳng định như vậy, bởi vì rương đầu tiên vậy mà khiêng ra hai rương lớn chế phẩm hoàng kim, cả bộ chén vàng đũa vàng, còn có một số vật trang trí điêu khắc bằng vàng, một con chó nhỏ ngựa vàng lớn và nhỏ thiếu chút nữa sáng ngời mù mắt mọi người.

Đều có thể đem vàng đơn độc đánh thành vật trang trí, vậy trong mấy rương phía sau còn có thể chỉ làm ở mặt ngoài thôi sao?

Đợi từng thứ trong rương bị mở ra, tất cả mọi người đều cảm thấy mình hoa mắt, rất nhiều bảo vật bọn họ từng thấy xếp thành rương, mà ngay cả trân châu bình thường rất khó mua được vậy mà cũng xếp thành rương, mà mặt chăn gấm đồ vật lớn như thế chỉ là tùy ý nhét vào rương như vậy cũng không có.

Càng đừng nhắc đến trong đồ cưới đồ dùng trong nhà chiếm khoản lớn, vậy mà một cái cũng không có, 124 đài đồ cưới này, nhưng tất cả đều là chân kim bạch ngân, kì chân dị bảo chồng chất đi ra.

Một hợp bảo bạch các loại từ trước mắt Tiết Thị lướt qua, kích thích mụ hai tay nắm chặt, ngay cả móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng không hề hay biết, đầy trong đầu đều là tiếc hận và phẫn hận.

Mụ ảo não: Nếu hôm nay gả cho Trấn quốc công là con gái mụ thì tốt biết bao? Những bảo vật vô giá này chính là của con gái mụ.

124 đài đồ cưới mỗi một đài cầm ra đều đủ để so sánh với một tiểu phú hào, mà những cái này...những cái này vậy mà đều là của hồi môn của Tả Thiệu Khanh. Mụ phẫn hận cắn chặt răng.

Trong lòng người ngoài hiện lên một tia nghi hoặc: Tả Thiệu Khanh chỗ nào lấy ra những vật này? Y là một thứ tử không được yêu thương, ngày thường ngay cả ăn mặc cũng đều dựa vào trong nhà trợ cấp, bạc chỗ nào ra đặt mua đồ cưới vẻ vang như vậy?

Hơn nữa, cho dù lấy ra toàn bộ gia sản Tả gia, cũng chưa chắc có thể gom góp ra đồ cưới phong phú như vậy.

Tiết Thị liên tục không ngừng lên tiếng mỉa mai: "Thật là khí thế. Chỉ sợ là phủ Trấn quốc công lấy ra đưa cho y bổ sung thể diện đi?"

Mọi người nghe xong, hiểu rõ "a" một tiếng, cái này cũng rất có thể, nếu không một thứ tử không thu hút, cho dù có một Nhị thúc là phú thương, cũng khẳng định không thể mua sắm được những đồ cưới này.

Tả Uẩn Dương cười hì hì, cũng không giải thích, sai người nhanh chóng mang những thứ này theo lên đường.

Vì nâng những đồ cưới này, ông cố ý từ Tào bang mượn đàn ông trẻ tuổi đến khuân vác, hơn hai trăm người mang đồ cưới đi ra ngoài, cùng đội ngũ đón dâu trước mặt nghênh đón nhau, giống như đầu rồng, thấy đầu không thấy đuôi, xác thực là mười dặm hồng trang.

Đường phố từ Tả phủ đến phủ Trấn quốc công đều bị hộ quốc quân dọn dẹp, cứ cách mỗi hai bước chân đều có một binh sĩ duy trì trật tự, chắn đám người xem náo nhiệt ở hai bên đường.

Các bách tính duỗi dài cổ nhìn xung quanh phương hướng đoàn đón dâu, đợi đến lúc hàng dài đội ngũ đồ sộ xuất hiện trong tầm mắt, rốt cuộc không cách nào bảo trì bình tĩnh nữa.

Bởi vì là hai nam tử kết hôn, Tả Thiệu Khanh cũng không ngồi kiệu hoa, mà là được Lục Tranh ôm cưỡi ở trên con ngựa đỏ thẫm, một đường đón lấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, cho dù là khinh thường, xem thường, y vẫn tươi cười như hoa.

Đợi 124 đài đồ cưới theo thứ tự từ trước mắt mọi người lướt qua, mọi người liền chẳng quan tâm thảo luận hai nam nhân kết hôn là tốt hay xấu, đôi mắt hận không thể dính chặt vào những kỳ trân dị bảo kia.

"Cái này...đồ cưới này không khỏi quá mức long trọng đi?" Từng rương hoàng kim bạch ngân, trân châu bảo thạch kia, coi như là đại hôn của thái tử cũng chẳng qua như thế này.

Kì thật không chỉ đám bọn họ tò mò, mà ngay cả mọi người trong phủ Trấn quốc công cũng không nghĩ tới vị phu nhân không để lộ tài năng, im hơi lặng tiếng này vậy mà làm ra nhiều đồ cưới khiến người đỏ mắt như vậy.

Lão phu nhân lúc cầm được danh sách đồ cưới cũng cho rằng con trai mình cầm tiền cho con dâu giữ mặt mũi,nhưng từng mục đồ cưới này nhìn xuống liền biết rõ không phải, dù sao trong khố phòng phủ Trấn quốc công có bao nhiêu bạc bao nhiều đồ bà là người rõ ràng nhất.

Cây san hô cao bằng người kia, là thứ mà ngay cả phủ Trấn quốc công cũng không có, cho dù muốn mua, cũng không phải trong chốc lát có thể mua được, càng đừng nhắc đến rương chân trâu lớn nhỏ đủ loại kiểu dáng kia, tuyệt đối là được tuyển chọn kĩ càng.

Những vật này chỉ sợ dốc hết toàn bộ Tả gia cũng là không thể chuẩn bị được, xem ra con dâu bà thật sự là có chút bản lĩnh.

Từ xưa tập tục gả con gái liền có kèm theo đồ cưới, cái này không chỉ liên quan đến vấn đề thể diện, còn là có thể từ trong đồ cưới nhìn ra gia cảnh nhà gái, địa vị trong nhà...

Từ trong đồ cưới dày đặc này, tâm tính của toàn bộ người phủ Trấn quốc công đối với vị tân phu nhân này đều đã có sự chuyển đổi nhỏ bé, tuy trước kia bọn họ cũng không xem thường vị nam phu nhân này, nhưng là không thể nói tới mức kính sợ.

Hiện tại không giống, vị tân phu nhân này 14 tuổi liền đậu Trạng Nguyên, nói rõ y là người có tài kinh thế, lại có thể dễ dàng lấy ra đồ cưới phong phú như vậy, nói rõ y có phương pháp quản lý nhà cửa, vừa nhìn như vậy, sánh đôi với Lục công gia của bọn cũng không chệnh lệch lắm.

Tả Thiệu Khanh nếu biết đồ cưới của mình có thể mang đến chuyển biến lớn như vậy, đoán chừng trở về chuyện đầu tiên chính là khen thưởng Kha quản sự một lần, dù sao những vật này đều là Kha Hữu Lương thay y chuyển đến.

Dọc theo đường chính của kinh đô, đội ngũ đón dâu trở về phủ Trấn quốc công trước buổi trưa, không giống với Tả phủ vắng vẻ, lúc này phủ Trấn quốc công đã là khách quý chật nhà, tiếng chiêng trống vang trời, cả phố Chu Tước đều bày lên tiệc cơ động.

Người chăm sóc nàng dâu ở trước cửa lẩm bẩm nói, vốn dĩ nên do bà dìu tân nương vào cửa, lại bởi vì tân nương là nam mà hết cách.

Lục Tranh ôm người từ trên lưng ngựa xuống, một chân sải bước đi qua chậu than ở cửa ra vào, hấp tấp đi vào đại đường.

"Lục gia...Lục gia, cái này không hợp quy cũ..." Người chăm sóc nàng dâu theo phía sau mông Lục Tranh chạy chậm, bà làm người chăm sóc nàng dâu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tân lang trực tiếp ôm tân nương đi bái đường.

"Chỗ nào ra nhiều quy củ như thế?" Lục Tranh lo lắng bà lại làm ra tập tục huynh đệ tiễn đưa xuất giá các loại, trước trực tiếp ôm người đến lễ đường mới buông xuống.

Tả Thiệu Khanh lần này không có giãy dụa, chỉ là một đường đỏ mặt tùy ý hắn ôm đi tới đi lui, y nghĩ, dù sao trước khi đi ra ngoài đã ôm một lần, thêm lần này cũng không khác gì, tuy khách nhân ở chỗ này rõ ràng nhiều hơn vô số lần.

CHƯƠNG 158

Tả Thiệu Khanh hai chân vừa chạm đất liền bị vẻ mặt tươi cười phóng đại của người chăm sóc nàng dâu dọa sợ, không đợi y kịp phản ứng trong tay liền bị nhét một mảnh dắt tay đỏ chót.

Đây là...? Tả Thiệu Khanh không lời gì để nói, này nếu lại đội khăn voan lên trên đầu, y và tân nương tử không khác nhau lắm.

Đang muốn cự tuyệt, chỉ thấy đầu khác được dắt ở trong tay Lục Tranh, còn trực tiếp chăm chú thâm tình nhìn y.

Trong lòng khẽ run kên, Tả Thiệu Khanh cảm thấy máu trong tứ chi trăm mạch đều sôi sùng sục lên, kêu gào phá vỡ lồng ngực, cả người ngay cả hô hấp đều khẩn trương.

Trong lòng Tả Thiệu Khanh cảm giác có dòng nước khác thường chảy qua, lúc này hai người sóng vai mà đứng, trong tay cùng một một mảnh vải đỏ tượng trưng cho vĩnh cữu, y thật sự rõ ràng chính xác ý thức được, đây là hôn lễ của y và Lục Tranh, là bắt đầu ràng buộc cả đời của hai người.

"Khụ khụ..." Lão quản gia đảm nhiệm người điều khiển nghi thức của buổi lễ thấy hai vị tân nhân nhìn nhau đắm đuối, nhịn không được ho khan hai tiếng nhắc nhở bọn họ, tuy nói hai người sắp là phu thê, nhưng dầu gì cũng phải chú ý trường hợp một chút.

Trước mặt công chúng tú ân ái cũng quá kích thích người cô đơn rồi.

Tả Thiệu Khanh quay đầu lại, thân thể đứng thẳng ở đại đường, không thể không phát hiện ánh mắt chung quang mang theo các loại phỏng đoán cùng ác ý, chỉ là y lúc này, căn bản không có tâm tư quan tâm những cái này.

Lão phu nhân đoan trang cao quý ngồi ở vị trí chủ vị, khóe mắt thoáng ngấn lệ, cái này khiến cho Tả Thiệu Khanh còn có chút không yên lòng nhẹ nhàng thở ra.

Không ít khách đến lúc đầu đều cho rằng lão phu nhân nhất định là không đồng ý cọc hôn nhân này, dù sao không có phụ mẫu nào có thể đồng ý con mình lấy một nam nhân làm vợ.

Dù cho đây là thánh chỉ tứ hôn, Lão phu nhân cũng không thể thật tâm muốn con dâu nam, không ít người đều là ấp ủ tâm tính xem náo nhiệt mà đến đây, đến xem phủ Trấn quốc công trình diễn một màn đại chiến mẹ chồng và con dâu.

Nào biết được, bọn họ vừa đến, chỉ thấy Lão phu nhân mặc bộ đồ mới màu đỏ sẫm, vui sướng hớn hở ngồi ở vị trí chủ vị.

Từ giữa lông mày bà lộ ra nét vui sướng chân thật, tuyệt đối không phải miễn cưỡng như mọi người lúc đầu nghĩ.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Lục công gia cầu hôn Tả trạng nguyên vốn dĩ là đã được Lão phu nhân đồng ý? Này tâm tính phải có bao nhiêu khoan dung và rộng lượng mới có thể đồng ý?

"Giờ lành đã đến...tân nhân hành lễ...nhất bái thiên địa..." Theo thanh âm tang thương của lão quản gia vang lên, trong đại đường lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người cùng nhau nhìn chăm chú vào tân nhân đứng ở chính giữa.

Tướng mạo Tả Thiệu Khanh quả thật có chút quá tinh xảo, nhưng sau khi y sống lại vẫn luôn rèn luyện, thân thể cũng không bạc nhược giống như thiếu niên bình thường, ngược lại lại lộ ra một luồng khí khái hào hùng mà thư sinh bình thường không có.

Này là Trạng nguyên lang năm nay? Là thiếu niên 14 tuổi đậu tam nguyên tuyệt đối là tiền đồ vô lương, thiếu niên này vậy mà bằng lòng tự hủy thanh danh, gả cho một nam nhân làm vợ?

Nếu như chỉ là một nam nhân bình thường không danh tiếng, bọn họ có thể nói y là ham muốn quyền thế phủ Trấn quốc công, nếu là một tiểu tử gia đình nghèo túng, bọn họ có thể nói là ham muốn tài phú phủ Trấn quốc công, nhưng từ đồ cưới hôm nay đưa đến, Tả Thiệu Khanh tuyệt đối không tính là người nghèo khó.

"Nhị bái cao đường..." Tầm mắt của quần chúng từ tân nhân chuyển động, trong lòng cũng dần dần đem cuộc hôn nhân này hướng vào chỗ tốt, có lẽ, đơn giản đây chỉ là hai người yêu thương nhau, ông trời tác hợp cho.

Lão phu nhân nhìn tân nhân quỳ ở trước mặt, rốt cuộc cũng kiềm chế không nổi nữa mà rơi nước mắt, bà nhớ rõ lần đầu tiên mềm yếu vẫn là lúc Lục công gia qua đời, loại cảm giác đó giống như trời đất sắp sụp đổ khiến cho bà rất bàng hoàng, mà lúc này, tâm tình của bà thực sự vừa vui vừa lo lắng.

Con của bà nửa đời chinh chiến, so với công tử ca phú gia ở kinh đô vất vả gấp trăm lần, thận trọng gấp trăm lần, nguyện vọng lớn nhất của bà đơn giản là hắn có thể bình an sống hết một đời, có thể có một thê tử vừa ý chăm sóc hắn, hai người phu thê hòa hợp.

Tả Thiệu Khanh bà cũng quan sát cẩn thận một khoảng thời gian, thiếu niên này so với bạn cùng trang lứa có cơ trí và tâm kế hiếm thấy, một chút động tác nhỏ của y bà đều nhìn ở trong mắt, cái này cũng chính là nguyên nhân bà yên tâm giao phủ Trấn quốc công cho y.

Lục Tranh không cần một thê tử lương thiện, phủ Trấn quốc công không cần một chủ mẫu mềm yếu dễ bắt nạt, bà cũng không cần một cô con dâu chỉ biết xu nịnh phụ họa.

"Phu thê...phu phu đối bái..." Lão quản gia lau mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa lại thốt ra câu "đưa vào động phòng", cuối cùng cứ thế thốt ra hai chữ "kết thúc buổi lễ".

"Thánh chỉ đến..." Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh vừa đứng dậy liền nhìn thấy một thị vệ bảo hộ một thái giám đi vào.

Thái giám kia chính là đại nội tổng quản được Thiên Phượng đế tín nhiệm nhất, hắn ta cười híp hai mắt, hướng Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh hành lễ: "Chúc mừng Lục công gia và Tả trạng nguyên, thánh thượng biết được hôm nay là đại hôn hai vị, đặc biệt ban thưởng hạ lễ."

Hắn ta vừa dứt lời, sau lưng có thị vệ mang mấy rương đồ lớn vào, không đợi hai người Lục Tranh quỳ xuống tiếp chỉ, thị vệ kia cười nói: "Thánh thượng nói, hôm nay là ngày Trấn quốc công kết hôn, không cần quỳ xuống tiếp chỉ."

Lục Tranh không khách khí, đứng đấy nghe xong thánh chỉ, đơn giản là coi trọng hắn hạ thần này, chúc mừng hắn hôm nay thành hôn, lại đặc biệt ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu, dù sao từ đâu tới đuôi chẳng qua chính là ý: Chiến Viên Phong hắn ta hôm nay rất vui.

Nghe thấy trong đồ ban thương có một điền trang suối nước nóng ở ngoại thành phía Tây, Lục Tranh lúc này mới giãn lông mày, chân tâm thật ý nói câu: "Tạ chủ vinh ân."

Điền trang suối nước nóng hoàng gia tuyệt đối không thể tệ, hắn vừa vặn muốn thi công một điền trang như vậy cho Tả Thiệu Khanh, đợi mùa đông khắc nghiệt liền mang Tả Thiệu Khanh đến đó sống một thời gian ngắn, miễn cho y chịu khổ sở mùa đông lạnh lẽo.

Đợi nội thị rời đi, đám người xông tới, bất kể là thiệt tình hay giả ý đều mang khuôn mặt tươi cười chúc mừng cho Lục công gia: "Chúc mừng chúc mừng..."

Lục Tranh một tay trực tiếp dắt Tả Thiệu Khanh, một tay hướng mọi người tỏ ý: "Hôm nay ngày đại hỷ của bản công, còn phải đa tạ các vị cổ động, mời ngồi."

Nhìn thấy Lục công gia được đồn đại bình thường trầm tĩnh bỗng nhiên trở nên đa lễ như vậy, mọi người trong khoảng thời gian ngắn không quen, tránh không được nhìn Tả Thiệu Khanh nhiều lần, cảm thấy thiếu niên này thật sự là có bản lãnh, vậy mà có thể được Lục công gia ưu ái như thế.

Tả Thiệu Khanh vẻ mặt vô cùng trấn định, trên mặt mang ý cười, cũng không nói nhiều cũng không tự cao thanh cao, khiến cho người muốn chế giễu bắt không được điểm sơ hở nào.

Buổi lễ kết thúc bổn sự của tân lang là phải mời rượu, chỉ là hôm nay có hai vị tân lang, cho nên mọi người nhìn thấy phu phu dắt tay nhau đến cũng không thấy kì quái.

Phía sau hai người có hai hán tử cường tráng đi theo rót rượu, cũng không biết Lục Tranh cố ý hay vô tình, hai hán tử cường tráng kia đều là dũng mãnh hiếm thấy, đứng bên cạnh bàn rượu, khách nhân muốn mời rượu pha trò đều dừng tâm tư.

Tả Thiệu Khanh uống xong một chén rượu, chẹp chẹp miệng, nước uống này không có mùi vị gì cả rất không thú vị, y đưa mắt ra hiệu cho Lục Tranh, thừa dịp người không chú ý từ trong tay hắn đổi chén rượu, ực cạn mới phát hiện trong ly Lục Tranh hoàn toàn chính là rượu.

Lục Tranh giành chén rượu, một tay ôm eo y nói nhỏ: "Uống ít một chút, muốn uống đợi trở về phòng chúng ta chậm rãi uống."

Tả Thiệu Khanh vặn vẹo thân thể một chút, cảm thấy chỉ một chén rượu xuống bụng, y đã có chút say, thật sự là thích hợp với câu nói kia: "Rượu không say người người tự say."

Y chọt bụng Lục Tranh, thấp giọng trêu ghẹo nói: "Vậy Lục công gia nên kiềm chế một chút, nếu là uống say, vãn sinh sẽ không hầu hạ."

Trong lòng Lục Tranh một vùng lửa nóng, cười nhẹ hai tiếng: "Tối nay vốn dĩ phải do bản công "hầu hạ" em." Giọng điệu của hắn giống như đầu lông vũ lướt qua đầu tim, lập tức khiến cho Tả Thiệu Khanh nuốt nước miếng.

Đối với chuyện xảy ra tối nay, y đương nhiên không phải không biết, thậm chí có thể nói y chờ mong đã lâu, thích một người, liền tránh không được sẽ muốn toàn bộ thể xác và tinh thần dung hợp, thực tế y còn là một thiếu niên vừa phát triển, thân thể trẻ trung mà mẫn cảm, ngày thường đối mặt với sự trêu chọc của Lục Tranh đều động tình không thôi, huống chi là loại thời gian khiến lòng người sục sôi.

Xong một vòng, Tả Thiệu Khanh đã uống một trăm ly nước, dù cho chỉ là một chén rượu nho nhỏ, vẫn là uống đến phình bụng, càng khiến y sợ hãi thán phục chính là, Lục Tranh uống nhiều như vậy mà lại vô cùng tỉnh táo, ngoài trừ trên hai cánh tay có chút ẩm ướt, không hề nhìn ra hắn uống nhiều rượu như vậy.

Y nhịn không được liếc nhìn xuống bụng Lục Tranh, phỏng đoán chỗ rượu kia là bị hắn chứa vào chỗ nào?

"Như thế nào? Đã đợi không kịp nữa?" Lục Tranh một miệng hơi rượu phun ở bên tai Tả Thiệu Khanh, giọng điệu mang theo mập mờ, tiếng cười trầm thấp.

"Cái...cái gì?" Tả Thiệu Khanh vứt bỏ nghi vấn trong đầu không xác định hỏi.

"Em dùng ánh mắt nóng như lửa như thế nhìn chằm chằm vào chỗ kia của bản công, không phải là đã đợi không kịp thì là cái gì?" Lục Tranh cười như không cười nhìn chằm chằm y.

Khuôn mặt thanh tú của Tả Thiệu Khanh đỏ lên, vội vàng lên tiếng giải thích nói: "Đừng nghĩ lung tung, em mới không phải nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh...nhìn chỗ đó, là nhìn bụng mà thôi."

"Được rồi, bản công tin em." Lục Tranh có cũng được mà không có cũng không sao nói, sau đó mang người quay lại bàn chủ.

CHƯƠNG 159

Lụa hỉ đỏ thắm trải rộng toàn bộ phòng tân hôn, mới ngắn ngủn hơn nửa tháng không tới, Tả Thiệu Khanh thiếu chút nữa không nhận ra căn phòng mình từng ở.

Vốn trong phòng đơn giản trống trải đã nhiều hơn rất nhiều đồ dùng trong nhà tinh tế tỉ mỉ, hai mặt bình phong thêu lên cảnh sơn thủy, danh nhân thi họa miêu tả non sông tươi đẹp, tô điểm đồ án hoa mai sứ thanh hoa phong cách trang nhã.

Sau lưng vang lên tiếng đóng của "lạch cạch", Tả Thiệu Khanh chưa kịp quay đầu lại đã bị vây quanh trong cái ôm ấm áp quen thuộc.

"Bày biện như thế này? Thích không?" Lục Tranh hai tay bao bọc eo của y, gác cằm lên bờ vai của y hỏi.

Tả Thiệu Khanh dùng sườn mặt chạm hắn: "Em không quan trọng, chỉ cần Lục gia thích là được." Y nhìn bài trí trước mắt mỗi một chỗ đều lộ ra nhã vận Giang Nam, không khó đoán ra tâm tư Lục Tranh.

"Nơi này là chỗ thuộc về hai người chúng ta, tự nhiên phải cảnh đẹp ý vui mới được."

"Vậy Lục gia thích không?" Tả Thiệu Khanh rất nghi ngờ, nhìn Lục Tranh thẳng tính như vậy làm sao sẽ thích loại phong cách này?

"Đương nhiên." Lục Tranh một tay ôm lấy người, cố ý đi về phía giường lớn, mỗi một bước đều đi vô cùng trầm ổn: "Có em ở, bản công nhìn em liền thỏa mãn cảnh đẹp ý vui."

Đặt người ở trên tắm chăn màu đỏ, Lục Tranh chống hai tay nhìn xem không chuyển mắt, giống như xác minh câu nói "cảnh đẹp ý vui" kia của hắn.

"...Lục gia đã uống rất nhiều rượu, vẫn là để cho hạ nhân trước đưa canh giải rượu uống thì tốt hơn." Y vậy mà có thể từ trong miệng Lục Tranh nghe ra loại lời nói tán tỉnh, là nên nói Lục Tranh giấu nghề sao?

Lục Tranh cuộn mái tóc dài của Tả Thiệu Khanh ở trong tay ngắm nghía, màu đỏ của chăn uyên ương làm nổi bật đôi má trắng nõn tinh tế của Tả Thiệu Khanh, tự nhiên thêm vài phẫn mỹ cảm xinh đẹp.

Tả Thiệu Khanh di chuyển về phía sau, muốn tránh đi ánh mắt trắng trợn của Lục Tranh, thanh âm khàn khàn hỏi: "Như thế nào...như thế nào không có người chăm sóc nàng dâu tiến vào?"

"Người bị bản công đuổi đi, em còn muốn bà ta vào xem lễ sao?"

"Không phải...không phải còn có rượu hợp cẩn gì đó sao?" Y nhớ rõ lúc Tả Thiệu Yến kết hôn, y đã từng đi náo loạn động phòng, lúc ấy vừa có sủi cảo sống vừa có trái táo, tuyệt đối không phải bộ dáng như hôm nay.

Lục Tranh nắm mũi của y, trêu ghẹo nói: "Cái kia đều là chuẩn bị cho nữ nhân, lẽ nào em cũng muốn trải qua một lần?"

Nghĩ đến lúc đầu lễ bộ đưa cho hắn xem quy trình tiệc cưới, trong đó xác thực có rất nhiều lễ tiết rườm rà, kể cả vén khăn tân nương..., chỉ là hắn cảm thấy quá trình như vậy rất dư thừa, hắn càng không hy vọng người khác đem Tả Thiệu Khanh trở thành nữ nhân mà đối đãi.

Tả Thiệu Khanh đẩy tay hắn ra, hắt hơi một cái, nói thầm một câu: "Thời gian còn sớm, chẳng lẽ muốn ban ngày tuyên dâm?"

Lục Tranh nhướng lông mày, một tay từ eo Tả Thiệu Khanh sờ lên, cách mặt vải mỏng vuốt ve ngực Tả Thiệu Khanh.

Ngón tay nhẹ nhàng ở một chỗ ấn xuống, mắt thấy Tả Thiệu Khanh sắc mặt ửng đỏ, Lục Tranh hôn khóe miệng của y nói: "Kết hôn sao có thể thiếu đi rượu hợp cẩn?"

Hắn tự tay hướng về phía bàn cách đó không xa vung tay lên, năm ngón tay bắt lấy, trong nháy mắt liền cầm bình rượu trên bàn đến trong tay.

Tả Thiệu Khanh thật muốn vỗ tay bảo hay, đáng tiếc thời cơ không đúng, y lắp bắp hỏi: "Không có ly uống như thế nào?"

"Em nói xem?" Lục Tranh ngắm bầu rượu ngay miệng, rót một ngụm lớn rượu mạnh, sau đó nhắm ngay miệng Tả Thiệu Khanh hôn xuống, chất lỏng rượu đắng cay bị chuyển đến trong miệng Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng từ khoang miệng của y một đường đốt tới trong dạ dày, sau đó hướng về phía trăm mạch tứ chi lan tràn ra.

Bầu rượu chẳng biết lúc nào rơi xuống, màn giường màu đỏ chót rơi xuống, che đi hai thân ảnh thân thể dây dưa ở trên giường.

Lục Tranh dùng ngón tay thon dài đẩy ra đai lưng trước người Tả Thiệu Khanh, lúc trước chọn bộ lễ phục này, cũng bởi vì bộ quần áo này đơn giản nhất, không giống những bộ lễ phục kiểu dáng ba lớp trong ba lớp ngoài kia.

Hắn nằm mơ cũng muốn tự tay cởi hỉ phục trên người Tả Thiệu Khanh, khiến cho y không hề che đậy nằm ở dưới người mình.

Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm, Lục Tranh nắm tay Tả Thiệu Khanh đặt ở trên đai lưng của mình, dụ dỗ mê hoặc nói: "Hãy cởi áo cho vi phu."

Tả Thiệu Khanh cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, vỏ chăn ga giường màu đỏ chót đập vào mắt giống như một đoàn tường lửa vây quanh y.

Y run rẩy vươn hai tay về phía đai lưng Lục Tranh, chớp mũi hơi chảy ra một chút mồ hôi, khẩn trương nửa ngày cũng không thể cởi ra.

"Làm sao vậy? Khanh Khanh trước kia không phải như vậy."

Đây quả thật không phải lần đầu tiên Tả Thiệu Khanh cùng Lục Tranh trần truồng, nhưng lại là lần đầu tiên xác định biết rõ sắp xảy ra cái gì, trong lòng căng thẳng như đánh trống.

"Lễ phục quá phức tạp." Tả Thiệu Khanh ngoan cố kéo cổ nói dối.

Lục Tranh đè eo xuống, kề sát ở trên người y thúc giục nó: "Nhanh lên...sức chịu đựng của gia có hạn..."

Mí mắt Tả Thiệu Khanh run lên, hạ xuống tầm nhìn, thân thể đã sớm một bước cảm nhận được sự biến hóa của đối phương.

Sức chịu đựng của Lục Tranh như thế nào y thấu hiểu rất rõ, nhưng y không xác định một nam nhân nghẹn lâu bùng nổ sẽ uy vũ bực nào, thân thể hắn bây giờ trẻ trung...

"Gia, có thể ước pháp tam chương không?" Tả Thiệu Khanh thăm dò hỏi.

"Hửm?" Hơi thở của Lục Tranh mang theo mùi rượu phả vào chóp mũi Tả Thiệu Khanh, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến cho nhiệt độ cơ thể Tả Thiệu Khanh tăng lên.

Y khẽ cắn môi, hơi có vẻ cứng nhắc nói: "Một lần."

"Một lần?" Lục Tranh đem trán chống ở trên trán y, cười hai tiếng trầm thấp: "Một lần cái gì?"

Tả Thiệu Khanh quay đầu, quăng cho hắn ánh mắt "trong lòng hiểu rõ".

Lục Tranh kéo mặt của y đến chính diện, ánh mắt chân thành tha thiết, giọng điệu mang theo ngả ngớn: "Đây cũng không phải do bản công định đoạt, mỹ vị như thế, một lần sao đủ?"

Tả Thiệu Khanh khẽ đảo mắt không dám nhìn hắn, cả buổi mới rặn ra được một câu: " Tương lai còn dài..."

"Em nói rất đúng, bắt đầu làm đi..." Lục Tranh lập lờ nước đôi gật đầu.

Tả Thiệu Khanh hít một hơi thật sâu, sau đó cởi đai lưng của Lục Tranh xuống, đỏ mặt cởi áo ngoài của hắn, lộ ra áo lót màu đỏ thẫm nhẹ mỏng ở bên trong.

Động tác của Lục Tranh và y đồng bộ, chỉ là mỗi động tác của hắn đều mang theo khiêu khích, ngón tay cố ý vô ý ma sát điểm mẫn cảm ở trước ngực Tả Thiệu Khanh, đem mỗi phản ứng của y đều nhớ kĩ trong lòng.

Ánh lửa của nến đỏ ở trước cửa sổ nhảy lên linh động, xuyên thấu qua rèm vải đỏ hơi mỏng chiếu vào, chiếu lên vẻ mặt động tình của hai người, mập mờ không rõ.

Lục Tranh hôn lên đôi mắt khiến người mê say: "Thiệu Khanh, trong lòng em vui không?"

Tả Thiệu Khanh cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên mí mắt, trong lòng run lên mạnh liệt, một loại cảm giác được người nâng trong lòng bàn tay tự nhiên sinh ra: "Ưm...em trong lòng vui vẻ."

Lục Tranh ôm người trở mình, để cho Tả Thiệu Khanh nằm sấp ở trên người mình, vỗ y một cái, thấp giọng bảo: "Chứng minh cho bản công xem."

Tả Thiệu Khanh hơi sửng sốt, đợi hiểu rõ ý của hắn xấu hổ đỏ cả cổ, ghé vào trên người hắn nửa ngày không hề nhúc nhích: "Này...này..."

Lục Tranh gối hai tay ở sau đầu, cong một chân đỉnh đỉnh bắp đùi Tả Thiệu Khanh, khóe miệng mang theo tươi cười không đứng đắn.

Tả Thiệu Khanh lòng ra quyết định, chậm rãi nâng lên thân thể, giạng chân ở trên eo Lục Tranh, cảm thấy cự vật đỉnh ở dưới mông lại cứng rắn hơn, khiến cho y có chút sợ hãi.

Nhưng sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, y điều chỉnh hô hấp, nhếch môi chớp chớp mắt nhìn về phía Lục Tranh, sau đó dưới cái nhìn của Lục Tranh chuyển ngón tay đến đai lưng trong áo lót.

Ngón tay của y trắng nõn thon dài, cùng màu đỏ phối hợp lẫn nhau, như dương chi bạch ngọc kéo theo ánh mắt của Lục Tranh.

Quần áo mỏng chậm rãi rơi xuống trên vai, cuối cùng khó khăn lắm treo trên eo, lộ ra một nửa thân thể mê người.

Tả Thiệu Khanh khung xương nhỏ, dù cho vì đại hôn dưỡng ra mấy cân thịt cũng không thấy y mập lên bao nhiêu, nhưng xúc cảm trên tay sau khi sờ xong cũng không hề cấn tay giống như trong tưởng tượng.


"Gia..." Tả Thiệu Khanh hạ xuống thân thể, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên hầu kết Lục Tranh, thanh âm của y không lớn, trầm thấp uyển chuyển, nhưng một tiếng khẽ gọi này lại giống như đánh trống, mạnh mẽ kích thích vào lòng Lục Tranh,

Lục Tranh mạnh liệt thở ra một hơi, hô hấp có chút bất ổn, do dự một chút sau đó đặt hai tay ở trên lưng Tả Thiệu Khanh, vuốt ve lưng y, ý bảo y nhanh lên.

Tả Thiệu Khanh cười hì hì, không chịu hành động, ngược lại dùng mu bàn tay sờ lên đôi má Lục Tranh, nhẹ nhàng nói: "Lục gia phải nhẫn nhịn một chút, thời gian của chúng ta còn rất nhiều..."

Màu sắc con ngươi Lục Tranh tối xuống: "Xác thực, thời gian còn rất nhiều, cho nên đề nghị trước đó của Khanh Khanh sợ là rất khó thực hiện."

Tả Thiệu Khanh thoáng dừng lại, có loại cảm giác bê đá tự đập vào chân mình, chẳng qua hai người là tên đã lên dây không thể không làm, y cũng không quản được nhiều như vậy.

Y hôn lên bờ môi Lục Tranh, linh hoạt cạy mở hàm răng hắn, câu dẫn ra đầu lưỡi của hắn, trao đổi nụ hôn nóng rực.

Lục Tranh tuy không chủ động nhưng lại rất phối hợp, nụ hôn ăn ý hài hòa, cho đến khi Tả Thiệu Khanh cảm thấy đau nhức mới phản ứng theo bản năng cắn Lục Tranh một cái, ý bảo hắn buông ra.

Trên môi mang theo cảm giác ẩm ướt, nhẹ nhàng khép mở hô hấp, quần áo cách lồng ngực Tả Thiệu Khanh cũng phập phồng theo, y còn vô thức liếm khóe môi lưu lại sự ẩm ướt trên khóe môi.

Yết hầu Lục Tranh lên xuống nhấp nhô vài cái, hai tay đặt ở trên lưng Tả Thiệu Khanh cũng tăng thêm lực độ, thanh âm khàn khàn nói: "Tiếp tục..."

CHƯƠNG 160

Từng cái hôn của Tả Thiệu Khanh giống như chuồn chuồn lướt nước, cào lòng người nhưng lại không chiếm được thư giải, dù cho dùng lực đè xuống cũng bị đánh vỡ.

Lục Tranh một tay chế trụ eo y, một tay từ lưng quần rộng rãi chui vào, ở chỗ nhiều thịt nhất trên người Tả Thiệu Khanh lưu luyến không rời, khi thì vuốt ve khi thì vân vê, nhiều lần ở chỗ cửa vào thì dừng lại.

Hắn từ trong lỗ khảm ngọc ở đầu giường lấy ra một lọ mỡ, thứ này là do phủ nội vụ cố ý đưa tới trước khi kết hôn, tổng cộng mười bình, mỗi một lọ đều có hương vị khác nhau, nghe nói là bởi vì không biết Lục công gia và Tả trạng nguyên thích hương vị gì nên cố ý làm mỗi loại một phần.

Đây đại khái là phần lễ vật vừa ý nhất trong tất cả lễ vật của phủ nội vụ đưa tới, Lục Tranh một tay cạy mở miệng bình, lập tức một luồng hương thơm hoa dâm bụt tản ra.

Đầu lưỡi Tả Thiệu Khanh mới vừa ở trên rốn Lục Tranh đánh một vòng, cũng cảm giác được phía sau thân thể có một chút cảm giác mát lạnh, có thứ gì đó lạnh buốt trắng mịn chui vào thân thể, khớp xương ngón tay rõ ràng thuận theo chui vào.

"A..." Thân thể chưa bao giờ được khai mở bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập, Tả Thiệu Khanh khó chịu nâng cao thân thể, chỉ muốn thoát khỏi dị vật trong thân thể.

Lục Tranh bị động tác lơ đãng của y hút chặt ngón tay, cảm giác chặt chẽ kia làm cho tâm thần người nhộn nhạo, trán của hắn chảy ra mồ hôi, vô ý thức tăng nhanh động tác dưới tay.

Tả Thiệu Khanh hô hấp trì trệ, cắn môi nhẫn nại loại cảm giác không thoải mái khi bị mở rộng này, khóe miệng như có như không tràn ra vài tiếng rên rỉ.

Lục Tranh ném bình sứ, một tay kéo quần áo và váy lụa ở trên người Tả Thiệu Khanh, xoay người áp người xuống dưới thân.

Bàn tay mang theo vết chai nhéo da thịt non mềm, sau đó tách ra hai chân Tả Thiệu Khanh, khiến cho y không hề giữ lại mà phơi bày ở trước mắt mình.

Tả Thiệu Khanh thấy ngại ngùng, một tay che mắt, nói nhỏ: "Đừng nhìn."

Lục Tranh cúi đầu xuống hôn bụng y, đầu lưỡi cực nóng dọc theo nhân ngư tuyến đẹp mắt dao động đi xuống.

"Ừ hừ..." Tả Thiệu Khanh đong đưa eo, cố gắng ở cửa ra tìm chỗ thoái mái, lại nghe thấy Lục Tranh nở cười trầm thấp, sau đó cảm nhận được một trận xé rách đau đớn truyền vào đại não: "A a...đau..."

Lục Tranh hôn khóe miệng y, cũng không có như vậy dừng lại động tác, ngược lại đỉnh eo một cái, triệt để tiến vào trong thân thể y, sau đó xâm nhập như một trận mưa to gió lớn.

Tả Thiệu Khanh bị một phen mãnh liệt thình lình xảy ra của hắn dọa sợ, nhìn sự nhẫn nại trước đây của Lục Tranh, y vốn tưởng rằng lần đầu tiên của hai người hẳn là dịu dàng thích ý, không nghĩ tới Lục Tranh lại hoàn toàn trái ngược với cách nghĩ.

"Chậm...một chút." Tả Thiệu Khanh thật vất vả thích ứng với cảm giác bị lấp đầy trong thân thể, đã bị Lục Tranh chặn ngang ôm ngồi dậy, một chỗ nào đó trong cơ thể bị mạnh mẽ đánh qua, khoái cảm quen thuộc và lạ lẫm lan tràn khắp toàn thân.

Ánh nên chập chờn chiếu ra hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ, thanh âm rên rỉ mập mờ tràn ngập trong phòng tân hôn.

Ánh nến phía trước cửa sổ phát ra một tiếng "phốc phốc" nhỏ, ánh lửa nhảy lên liền hơi tối, Tả Thiệu Khanh ngủ có chút không an ổn, mơ màng cảm thấy cái ôm ấp ấm áp bên người biến mất, duỗi ra cánh tay ở trên giường sờ sờ, quả nhiên người kia đã không còn ở.

Ánh mắt của y mở ra một đường nhìn nhỏ, trong chốc lát không biết thân thể mình ở chỗ nào, toàn thân đau nhức khiến cho y ngay cả trở mình cũng cảm thấy thân thể mệt rã rời, càng đừng đề cập đến chỗ nóng rát ở phía sau.

Trong ấn tượng y bị Lục Tranh ôm, đè, theo tiết tấu phập phồng lắc lư của hắn, một lần lại một lần bị đưa lên cao trào, một tiếng hét chói tai trôi qua lại một tiếng khác đến, cho đến cuối cùng y ngay cả cuống họng đều khàn khàn, thân thể càng giống như lục bình tùy ý hắn khống chế, cho đến khi chính mình mất đi ý thức.

"Lục Tranh..." Y quay đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại phát hiện thanh âm khàn khàn không giống như thanh âm của mình, hơn nữa cổ họng vô cùng khát khô.

Y ho khan hai tiếng, lúc này mới phát hiện trong phòng im ắng, trong phòng to như vậy chỉ có mình y, dù cho không thấy rõ cảnh sắc chung quanh, nhưng nghĩ đến đây là gian phòng y và Lục Tranh cùng ở liền chẳng hề sợ hãi, cũng không có loại cảm giác cô đơn khi nửa đêm tỉnh mộng.

Da thịt trần truồng cùng mặt chăn tơ lụa ma sát, Tả Thiệu Khanh một tay gian nan chống eo trở mình, đôi má ở trên mặt gấm cọ xát, cảm xúc mềm nhẵn làm cho người quyến luyến.

Cửa phòng vang lên một tiếng "két..." nhỏ, Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu nghe thanh âm quen thuộc kia, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy không sợ hãi, nhưng nửa đêm tỉnh lại thiếu đi cái ôm ấm áp của người kia vẫn có chút không thoải mái.

Nghe thanh âm càng ngày càng gần, Tả Thiệu Khanh miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo cũng lại lần nữa trở nên mơ mơ màng màng.

Cảm giác ánh nến trước mắt sáng hơn một chút, tiếp theo người kia vén lên màn giường ngồi ở bên cạnh giường, đưa tay vào trong chăn chặn ngang bế y lên, bọc một bộ áo choàng cho y.

"Ưm..." Tả Thiệu Khanh không thoải mái phát ra một tiếng, lắc lắc cánh tay, muốn ngăn lại động tác của hắn.

"Đến, trước uống một chút nước." Bên tai có người kêu gọi nhẹ nhàng, bờ môi chạm vào đồ vật mềm mại, cam tuyền ấm áp chậm rãi rót vào trong miệng y, y vội vàng nuốt xuống, lúc này mới khiến cho cổ họng khát khô thoải mái dễ chịu một chút.

"Hô..." Đã giải khát, Tả Thiệu Khanh cả người đều có tinh thần, mở mí mắt trừng mắt nhìn nam nhân ôm mình, hỏi: "Giờ nào rồi?"

Y cũng không quên ngày đầu tiên tân hôn phải dậy sớm thỉnh an, nhưng tình trạng này của y, sợ là căn bản không xuống được giường.

Tuy sớm liền nghĩ đến nam nhân nghẹn quá lâu hỏa lực rất mạnh, nhưng y vẫn là đánh giá thấp sức chiến đấu của Lục Tranh, y cũng không nhớ rõ hai người trước đó đến cùng giằng co bao lâu.

"Mới qua giờ tý,em một ngày không ăn gì, trước ăn một chút điểm tâm rồi lại

ngủ tiếp." Lục Tranh choàng lên áo ngoài đơn bạc, trong tay bưng một chén sứ trắng, trong chén tỏa ra mùi thơm nồng đặc.

Tả Thiệu Khanh rất đói bụng, nhưng lại không có dục vọng muốn ăn, mềm nhũn tựa ở trong ngực Lục Tranh, cho đến khi thìa đụng phải môi của y, y mới hé miệng.

"Ta hỏi qua đại phu rồi, em mấy ngày nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm, ta sai người bỏ thêm một chút dược liệu trong chén canh gà của em, rất thích hợp để cho em uống."

Canh gà ấm áp trượt vào thực quản, lập tức khiến cho người toàn thân đều trở nên thoải mái, y chống tay từ trong ngực Lục Tranh ngồi xuống, tận lực bỏ qua hạ thân đau đớn, hung ác liếc hắn, thanh âm khàn khàn nói: "Ngày mai nhớ phải gọi em thức dậy."

Lục Tranh thay y dịch chăn bao vây ở trên lưng, ngón tay sờ lên đôi má bởi vì mệt mỏi quá độ mà lộ ra tiều tụy, yêu thương nói: "Yên tâm ngủ đi."

Hắn cũng biết mình quá trớn, toàn bộ buổi tối không để ý Tả Thiệu Khanh cầu xin tha thứ quả thực là lôi kéo y giày vò, cuối cùng còn khiến cho y ngất đi, đợi đến lúc hắn rốt cục dằn xuống dục hỏa ôm người đến phòng tắm tẩy trừ, mới phát hiện trên người Tả Thiệu Khanh toàn bộ đều là ấn kí xanh tím do mình lưu lại, phía sau sưng đỏ không chịu nổi, còn có một chút tơ máu còn may phủ nội vụ chuẩn bị thuốc mỡ dược hiệu không tệ, lúc này mới khiến y không đến mức chịu quá nhiều đau khổ.

Dù là như thế, bộ dạng bị bức thảm của Tả Thiệu Khanh khiến cho hắn không biết phải làm sao, nửa đêm gọi đại phủ trong phủ gọi đến, để cho người kiểm tra sau đó mới tự mình đi dặn dò phòng bếp ninh súp sắc thuốc.

Tả Thiệu Khanh tuy toàn thân mệt mỏi, nhưng phát hiện trên người cũng không có cảm giác dinh dính không thoải mái, liền biết thân thể đã được rửa sạch, loại nhận thức này khiến cho trong lòng y hơi ấm áp.

Y sâu sắc cảm nhận được, y hôm nay là thê tử của Lục Tranh, mà không phải nam sủng trong truyền thuyết.

Không trải qua liền vĩnh viễn sẽ không rõ, cái loại cảm giác nhục nhã sau bị sử dụng còn phải tự mình rửa sạch thân thể.

"Sao vậy? Rất đau?" Lục Tranh thấy y cau mày, một tay ở trên lưng y rót nội lực cẩn thận xoa.

Tả Thiệu Khanh được hầu hạ thoải mái, một chút tức giận ở trong lòng cũng dần dần tiêu tan, thân thể đau nhức được Lục Tranh mát xa cũng hơi thuyên giảm, mí mắt lập tức nặng trĩu.

Đợi Lục Tranh thay y mát xa lưng và hai cái đùi, lại thoa dược ở phía sau, lúc này mới nhét Tả Thiệu Khanh ngủ say vào trong chăn, chính mình cởi áo ngủ chui vào ôm người vào trong ngực.

Hắn hôn sườn mặt Tả Thiệu Khanh, trên mặt lộ ra dáng vẻ thỏa mãn, lười biếng nằm ở trên giường, nghiêng thân nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tả Thiệu Khanh, một đêm không ngủ.

Hôm sau, Lục Tranh cũng không có như hẹn ước gọi Tả Thiệu Khanh rời giường, mà là sai người thông báo cho Lão phu nhân, chuyển thời gian thỉnh an sang giờ ngọ, Lão phu nhân đã sớm nhận được tin tức trong phòng Lục Tranh nửa đêm mời đại phu, chỗ nào không rõ, phất tay liền đồng ý.

Bởi vì như vậy, nhóm họ hàng vốn là chờ xem phu nhân Lục gia liền ở trong sảnh đợi nửa ngày.

"Nam thê này chính là không hiểu quy củ, nào có ngày đầu tiên tân hôn liền nằm ngủ đến canh giờ này?" Có một phu nhân trẻ tuổi nhỏ giọng oán trách một câu, sau đó xoa chân ngồi xuống.

"Câm miệng, phu nhân Trấn quốc công là người ngươi có thể nghị luận hay sao?" Một vị phu nhân khác ở bên cạnh nhỏ giọng dạy dỗ nàng một câu.

Bọn họ rốt cuộc là họ hàng thân sơ, có thể ngồi ở chỗ này góp sức là Lão phu nhân khai ân thêm vào, hơn nữa cũng là do có tin tức, Lão phu nhân có ý định ở trong họ hàng chọn ra một đứa bé làm con thừa tự cho Lục công gia, bởi vậy, hôm nay phu nhân và đứa nhỏ chờ ở chỗ này đặc biệt nhiều.

Tuy không phải mỗi mẫu thân đều cam lòng đưa con của mình ra ngoài, nhưng chỉ cần nghĩ đến con trai tương lai có thể kế thừa tất cả của phủ Trấn quốc công, lại khiến cho bọn họ đưa ra quyết định rõ ràng chính xác.

Lúc trước bọn họ nghe nói Trấn quốc công muốn cưới nam thê, bọn họ cũng từng cảm thán hương khói Lục gia sợ là phải đứt đoạn, còn cố tình đợi qua đoạn thời gian này thuyết phục Lão phu nhân nạp thiếp cho Lục công gia, tuy nói sinh ra chính là thứ tử thứ nữ, nhưng có vẫn tốt hơn so với không có.

Lúc ấy các nhà các hộ có nữ nhi đều âm thầm chuẩn bị, nếu có thể vào trong mắt Lão phu nhân, tương lai sinh ra một trai một gái, tuyệt đối mẫu bằng tử quý.

Không nghĩ tới sau đó nghe được tin tức dĩ nhiên là muốn nhận làm con thừa tự, này có nghĩa là Lục công gia có lẽ đời này cũng sẽ không có nữ nhân, bọn họ ngược lại không cảm thấy đây là phu phu Lục công gia cảm tình tốt, chỉ là cho rằng Lục công gia có lẽ đối với nữ nhân không được.

Nhận làm con thừa tự thì nhận làm con thừa tự, dù sao chỉ cần chọn chính là con trai nhà mình, tương lai hết thảy chung quy là thuộc về đứa nhỏ nhà mình.

Một sảnh đường nam nam nữ nữ, tất cả lớn nhỏ sắp không kiên nhẫn đợi nữa, mới có một ma ma quản sự tiến đến thông báo, mời bọn họ dời bước vào phòng ăn ăn cơm.

"Vị ma ma này, quốc công gia và phu nhân đã dậy chưa?" Cũng không nhìn một chút giờ này đã là giờ nào, con dâu nhà ai có thể lười nhác thành như vậy?

"Khiến cho các vị lão gia các vị phu nhân chờ lâu, Lão phu nhân nói, thân thể Thiếu phu nhân không quá tốt, tối hôm qua lại mệt nhọc cả ngày, phải nghỉ ngơi nhiều mới được, này không, thân thể Thiếu phu nhân vừa tốt lên một chút liền vội vã thỉnh an các vị trưởng bối."

Mọi người khóe miệng co rút, cảm tình ý của lời này là nói, Thiếu phu nhân canh giờ này thức dậy vẫn là hết sức tôn trọng bọn họ.

Tuy đáy lòng có chút không biết xấu hổ, nhưng mẹ chồng chân chính của người ta đều không can thiệp, bọn họ những thân thích này tự nhiên khó mà nói ra cái gì không hay.

Đợi vào đến phòng ăn, mọi người chỉ thấy Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, phía trước đứng hai thanh niên, một người cao lớn rắn rỏi, một người thanh tú tuấn nhã, không phải là phu phu Lục công gia bọn họ nhớ thương sao?

"Đến rồi? Nhanh vào ngồi." Lão phu nhân hờ hững lên tiếng chào hỏi, sau đó để cho người dâng trà.

Lúc Tả Thiệu Khanh thức dậy biết đã bỏ lỡ thời gian thỉnh an, oán trách Lục Tranh một trận, chống eo muốn xuống giường, có trời mới biết vấn đề này truyền đi mọi người có thể hay không cho rằng y nam thê này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Sau đó vẫn là Chung má má tới nói, Lão phu nhân bảo họ buổi trưa đến dùng cơm, ý chính là để cho Tả Thiệu Khanh yên tâm thoải mái ngủ đến trưa lại thức dậy.

Lúc này y đứng ở trước mặt Lão phu nhân, cúi đầu đỏ mặt, thật đúng là hơi có chút giống tân hôn nương tử ngượng ngùng và quẫn bách, xấu hổ đến luống cuống.

Lão phu nhân hỏa nhãn kim tinh, đương nhiên sẽ không nhìn không ra y không được tự nhiên, khoát tay nói: "Được rồi được rồi, biết rõ hai con mệt muốn chết, không phải là thỉnh thoảng ngủ dậy trễ chút thôi sao? Lão bà tử còn bực mình sáng sớm thức dậy tiếp đãi hai đứa."

Tả Thiệu Khanh nghe vậy trong lòng càng thêm xấu hổ, quy củ nói: "Lễ không thể bỏ, là chúng con thất lễ."

Chung má má cầm một cái bồ đoàn đặt ở bên chân hai người, cười nói: "Lão phu nhân đêm qua ngủ không ngon, hôm nay cũng dậy trễ, còn may gia cùng phu nhân không tới, nếu không, Lão phu nhân không thể lười biếng ngủ nữa."

Tả Thiệu Khanh hướng bà cảm khái liếc mắt, sau đó cùng Lục Tranh cùng nhau quỳ gối trên bồ đoàn, tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa tới, cung kính nâng qua đỉnh đầu: "Nương, uống trà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro