chương 66-chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66

Vừa tới gần tiền sảnh, Tả Thiệu Khanh chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm ầm ầm, loại thanh âm tục tằng mà phóng khoáng trong sinh hoạt từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc.

Từ khi y bắt đầu hiểu chuyện, đại đa số là nhìn thấy thư sinh, có cổ hủ, có chính trực, có gian trá, có thông minh, cũng có ngay thẳng, nhưng không có loại không để ý lễ nghi, thanh âm tiếng cười như sấm.

Lúc này y mới ý thức được, cùng một chỗ với Lục Tranh sẽ đối mặt với dạng người gì, cũng không biết bọn họ có thể hay không giống Lục Tranh kì thị thư sinh.

Y biết rõ trước mắt mình không thể nào là ánh mặt trời bằng phẳng trên đại lộ, tương lai gặp phải lực cản trở không ít, mà đám người Tào bang lỗ mãng này, còn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với y.

Tả Thiệu Khanh rút tay ra khỏi cái nắm tay của hai người, sửa sang quần áo, lập tức khôi phục phong độ tuấn lãng thanh dật, hào hoa phong nhã, tuy những người bên trong kia cùng thư sinh là hai cấp độ khác nhau, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng nên lưu lại cho đối phương hình tượng phong lưu lại thuần lương vô hại.

Lục Tranh nhìn y một cái cũng không khăng khăng giữ lại, cùng y một trước một sau đi vào đại sảnh.

Tả Thiệu Khanh từ sau lưng Lục Tranh thò đầu ra, quan sát tình cảnh trong đại sảnh.

Sơn trang suối nước nóng này quả nhiên danh xứng với thực, ngay cả đại sảnh tự hội cũng bố trí tao nhã lịch sự như thế, chỉ là...trong loại tao nhã lịch sự này lại bị đại hán thô lỗ ngồi vây quanh mấy cái bàn, cứ thế mà phá hủy mỹ cảm trong đại sảnh.

"A, đương gia đến rồi." Mọi người đồng loạt đứng dậy, ăn ý chia làm hai bên, đồng thời cung kính cúi người, thanh âm khí thế: "Thỉnh an đương gia."

Tả Thiệu Khanh khóe miệng co quắp, y rốt cục hiểu vì sao mọi người nói đến Tào bang đều dùng giọng điệu vừa kinh hãi vừa sợ sệt, đây quả thật chính là một đám nam nhân giống phổ thỉ.

Lục Tranh tùy ý khoát tay, cũng mặc kệ đối phương có thấy không, trực tiếp đi đến ghế chủ vị ngồi xuống.

Tả Thiệu Khanh ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh Nhị thúc y, lại không tìm thấy, tuy nam nhân ở chỗ này phần lớn vừa thô to vừa cường tráng, nhưng thể tích của Nhị thúc nhà y không nhỏ, không nên chôn vùi trong một đám người mới đúng.

Có người mắt sắc nhìn thấy Tả Thiệu Khanh thiếu gia này đi theo ở sau lưng Lục công gia, chọt chọt nam nhân bên cạnh: "Nè, Dương nhị ca, vẫn là ngài biết làm việc, vậy mà tìm đến một người tuyệt sắc như vậy, khó trách đương gia lần này không chỉ đem người nhận lấy còn mang theo ở bên người."

Tả Thiệu Khanh ánh mắt lóe lên, nhếch môi nhướng mày nhìn về phía Dương nhị ca kia.

Chỉ thấy nam nhân kia đang tập trung tinh thần nhìn mình chằm chằm, trong mắt có chút trầm tư, hắn ta sờ râu trên cằm, không chắc chắ lắm nói: "Không đúng, giống như không phải cùng một người." Thiếu niên khí chất xuất trần, bề ngoài xuất chúng như vậy hắn ta không nên nhớ nhầm mới đúng.

Không ít người nghe được bọn họ đối thoại, trong đó có một đám người trẻ tuổi có chút cười trên nỗi đau của người khác nói: "Các ngươi nhưng nói thanh quan kia là trăm cay nghìn đắng tìm đến?" Thấy mọi người đem ánh mắt nhìn về phía hắn ta, hắn ta ưỡn ngực không khách khí nói: "Đồ chơi kia sớm bị đương gia đá đi, lúc này không biết trốn ở trong cái xó nào khóc, ha ha..."

"Vậy đây là ai?" Có người chỉ vào Tả Thiệu Khanh hỏi.

"..." Mọi người trầm mặc, sau đó đồng loạt đem ánh mắt tò mò quăng về phía Lục Tranh, chờ hắn công bố đáp án.

Người trong Tào bang đều là người hoang dã, lúc đầu biết được có người khiêu chiến bang chủ của bọn họ, còn lòng tràn đầy câm phẫn đứng ra ồn ào một trận, nhưng lúc biết được nam nhân một cước đá bay bang chủ đại nhân bọn chúng kính ngưỡng là Trấn quốc công danh chấn Đại Ương, sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu trong quần.

Sau đó căn bản không cần bất luận nghi thức gì, vị quốc công gia này liền trở thành đương gia mới được bọn hắn công nhận, sau đó, bọn họ những người này liền leo lên thuyền của đương gia, một thuyền từ bắc đến nam, lại từ nam đến bắc, mỹ danh kì viết (ý là đem một sự việc hoặc một sự vật gọi trên một cái tên rất hay, có thể dùng để ca ngợi hoặc dùng cho nghĩa xấu): Dò xét lãnh địa. Thuận tiện thông báo cho tất cả bang chúng, bọn họ sau này sẽ là người của Lục công gia.

Bang chúng Tào bang đã lười biếng quen, lúc đổi đại đương gia có lai lịch như vậy, mọi người làm việc nói chuyện đều bó chân bó tay, sợ quá mức thô bỉ dẫn đến đương gia ghét bỏ.

Kết quả một đường đi xuống, bọn hắn phát hiện vị Trấn quốc công gia đứng hàng nhất phẩm này kì thật ở chung rất dễ, lạnh là hơi lạnh một chút, nhưng chỉ cần không đụng lên họng súng của hắn, bọn hắn thích nói chuyện ồn ào ầm ĩ đều có thể.

Cho nên mới có những huynh đệ người trước huy sinh người sau tiếp bước tặng mỹ nhân lên giường Lục công gia, mọi người là thật tâm cảm thấy Lục công gia trong đêm tịch mịch.

Lục Tranh vốn không có ý định làm việc cao giọng như vậy, đúng lúc Chiến Viên Phong có ý định phát triển mậu thương trên biển, tự nhiên muốn vây quét cướp biển, quét sạch thủy vận, để cho hải ngoại nội hà thông suốt.

Tiên đế trọng văn khinh võ, cả triều quan văn võ tướng chân chính có năng lực mang binh càng ngày càng ít, võ tướng có thể làm cho Chiến Viên Phong tin được thì càng ít hơn, bởi vậy đành phải dùng dao trâu mổ gà ném nhiệm vụ cho Trấn quốc công.

Lục Tranh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vừa vặn mượn cái cớ này nhét Tào bang vào phạm vi thế lực phủ Trấn quốc công.

Chỉ là không nghĩ tới trên nửa đường tình cờ gặp Tả Thiệu Khanh, thậm chí còn sát ra tia lửa, khiến cho hắn không hề bận tâm chuyện tình cảm nổi lên phản ứng mạnh liệt.

Lục Tranh từ trước đến giờ không phải là người lề mề, đã nhận định chính mình đối với Tả Thiệu Khanh có hứng thú ở phương diện kia, sẽ đem người nhét vào cánh chim của mình.

Tả Thiệu Khanh từng bước một đi về phía Lục Tranh, y đi rất nghiêm túc, mắt không chớp, những đường nhìn phức tạp rơi vào trên người y y không thể không cảm nhận được.

Tâm của y có chút thấp thỏm, y không xác định Lục Tranh là phải chăng tính toán để quan hệ của bọn họ lộ ra trước mặt mọi người, nếu như hắn cũng giống như Giang Triệt, chỉ là tính toán ở hậu viên nuôi nhốt độc chiếm nam sủng, vậy bản thân y lại nên làm sao?
Cũng may, y ngồi xuống vị trí bên người Lục Tranh, người nọ cũng vẫn không tỏ thái độ, chỉ là chuyển một bộ bát đũa đến trước mắt y.

Tả Thiệu Khanh nở nụ cười, cười đến thỏa mãn cũng rất phơi phới, y hướng về phía những nam nhân đang trợn mắt há hốc mồm nói: "Như thế nào đều đứng? Mời ngồi."

Mọi người ngổn ngang, loại giọng điệu giống như chủ nhân đãi khách là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lúc bọn hắn không biết, sơn trang suối nước nóng này đổi chủ? Xem như là đổi người, cũng không có can đảm ở trước mắt bọn họ sĩ diện?

Hơn mười con mắt sắc bén ở trên người Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh chuyển dời qua lại, ý đồ nhìn ra ảo diệu ở bên trong.

Trên bàn cơm trống rỗng chỉ đặt mấy bầu rượu cùng một ít đồ ăn vặt nhắm rượu, những đồ ăn khác phải đợi Lục công gia đến mới có thể bưng lên lúc này vẫn còn đặt ở trong phòng bếp.

Lục Tranh nửa buổi không đợi được thức ăn đến, đối với hiệu suất làm việc của Tào bang rất bất mãn, gõ bàn lạnh giọng nói: "Truyền lệnh."

Hai chữ này liền như là cảnh tỉnh, thoáng cái để cho các nam nhân còn đang chìm đắm trong suy đoán tỉnh táo lại.

Một nam nhân dáng dấp như quản sự đề cao âm lượng hướng ra ngoài quát: "Mang thức ăn lên." Sau đó mọi người dùng tốc độ nhanh nhất dựa theo thân phận ngồi xuống.

Tả Thiệu Khanh chú ý tới, bàn bọn họ ngồi là lớn nhất, số người lại ít, trừ y và Lục Tranh ra, chỉ có hai nam nhân cẩn thận từng li từng tí ngồi ở vị trí thấp nhất, trong đó có nam nhân mới vừa rồi được gọi là "Dương nhị ca", xem ra hẳn là nhân vật hạng nhất hạng nhì ở trong Tào bang.

Mà người hầu thanh y gọi là Ẩn Nhất kia chẳng biết lúc nào xông ra, đang nghiêm túc đứng ở phía sau lưng Lục Tranh, hai con ngươi nhìn thẳng không tiêu cự, giống như tượng điêu khắc.

Thức ăn nối đuôi nhau lên bàn, một phòng nuôi hán tử ăn đương nhiên không có khả năng tốt, đùi gà là trực tiếp cầm lên gặm, trực tiếp dùng chén rót vào trong miệng, rượu là từ lúc bắt đầu ăn liền không ngừng uống.

Cùng bọn họ so sánh, Tả Thiệu Khanh lập tức đối với tướng ăn của Lục Tranh liền hài lòng, ít nhất Lục công gia còn giữ vững cơ bản lễ nghi bàn ăn, tuy ăn nhanh, động tác lại không bất nhã, cũng không phát ra thanh âm bất nhã.

Một đùi gà bay vào trong chén y, Tả Thiệu Khanh ngẩn người, y thậm chí không thấy được đùi gà này như thế nào bay tới, chợt nghe bên tai truyền đến giọng nam nhân trầm ấm nói: "Ăn nhiều một chút."

Ánh mắt trên đỉnh đầu khiến Tả Thiệu Khanh da đầu run lên kẹp lên cái đùi gà kia, miệng nhỏ gặm, sau đó liền nghe được có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Vừa rồi không nhìn kỹ, thiếu niên này hào hoa phong nhã, tám phần là thư sinh."

"Thư sinh sao? Kế toán tiên sinh của Tào bang chúng ta cũng là thư sinh."

"Ngươi đi luôn đi. Có thể giống sao?" Đương gia bọn họ làm sao có thể sẽ vừa ý kế toán tiên sinh kia?"

"Ta đương nhiên biết rõ không giống, nhìn khuôn mặt kia, so với nhóm nương gia ta còn tinh tế tỉ mỉ hơn, làn da trắng như tuyết, xem chính là đại thiếu gia."

Tả Thiệu Khanh ăn vài miếng cũng có chút nuốt không trôi, mười mấy đại hán ăn một miếng cơm, liếc y một cái, quả thực xem y giống như thức ăn, mặc cho ai cũng bình tĩnh không được.

Huống chi trong những người này còn có người không sợ chết tặng người cho Lục Tranh, y xê dịch đến bên người Lục Tranh, một tay lén lút giật giật tay áo của hắn, yết ớt gọi: "Gia..."

Nam nhân ở đây hơn phân nửa xương cốt đều mềm nhũn, rõ ràng nghe ra là thanh âm của thiếu niên, cũng không giống như nữ nhân hờn dỗi, làm sao lại cào gan cào phổi như vậy?

Lục Tranh để đũa xuống: "Đều quay đầu đi, mặt hướng đại môn."

Đám hán tử không rõ, nhưng vẫn là nghe lời làm theo.

Lục Tranh lạnh lùng mệnh lệnh: "Ăn cơm."

Vì vậy, Tả Thiệu Khanh rốt cục thanh tĩnh, đối với một hàng bóng lưng gặm đùi gà thơm ngào ngạt.

Chờ y thật vất vả ăn nhiều hơn so với bình thường ba phần cơm, Lục Tranh đã ở bên cạnh nhìn y hồi lâu, nhíu mày, còn giống như không hài lòng lắm.

Tả Thiệu Khanh biết rõ mập mạp không phải ăn một miếng là được, mà y cũng không nghĩ tới ăn thành mập mạp, cười xấu xa giữ chặt lấy bàn tay Lục Tranh sờ lên bụng y, nói: "Xem, ăn quá no."

Lục Tranh bên tai lập tức đỏ lên, bàn tay sờ soạng một lát liền nhanh chóng thu trở về, còn giấu đầu lòi đuôi ho khan hai tiếng.

Tả Thiệu Khanh trừng mắt nhìn, có chút không quá xác định nhìn chằm chằm vành tai Lục Tranh, hoài nghi vừa rồi chính mình hoa mắt, nếu không như thế nào Lục công gia sẽ thẹn thùng?

CHƯƠNG 67

Sau bữa cơm, Tả Thiệu Khanh rốt cục ở phòng thu chi tìm được Tả Uẩn Dương, ông đang một bên lật sổ sách một bên đem bàn tính gãy ba ba, bên tay phải đã chồng lên một chồng sổ sách, hiển nhiên chính là thành quả của buổi chiều nay.

Tả Thiệu Khanh không nghĩ tới Tả Uẩn Dương nghiêm túc là bộ dáng này, vẻ mặt nghiêm túc, bờ môi nhếch, hai đầu lông mày hơi nhíu lại tạo thành một cái khe rãnh, chuyên chú đến nổi y vào cửa cũng không có phát hiện.

Đợi nhìn thấy sổ sách trong tay của ông lật đến tờ cuối cùng, Tả Uẩn Dương dùng bút ở trên một tờ giấy khác viết xuống một hàng chữ nhỏ, Tả Thiệu Khanh mới lên tiếng trêu chọc: "Nhị thúc bình thường bận rộn cũng là quên ăn quên ngủ như vậy sao?"

Tả Uẩn Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức cười híp mắt, để cây viết trong tay xuống đứng lên nói: "Thiệu Khanh như thế nào lại đến?"

"Tự nhiên là đến tìm Nhị thúc, chưa quen cuộc sống ở chỗ này, ngay cả buổi tối cũng không thấy Nhị thúc, cháu sợ ngài bị người lừa đi."

"Ha ha..." Tả Uẩn Dương vỗ đầu, nhìn sắc trời ở bên ngoài, mới giật mình bản thân quá mức chuyên chú ngay cả thời gian cũng quên.

Ông thấy trái phải không có người, đi đến trước mặt Tả Thiệu Khanh nhỏ giọng nói: "Lục công gia có thể ủy thác nhiệm vụ quan trọng, Nhị thúc há có thể không chịu khó một chút? Chỉ có điều nói, Tào bang này không hổ là chấp chưởng thủy vận nhiều năm, doanh thu mỗi ngày, chậc chậc...Nhị thúc nhìn xem cũng đỏ mắt."

Tả Thiệu Khanh thấy môi ông khô ráo, liền biết ông từ trưa đến giờ sợ là ngay cả một ngụm nước cũng không uống, vội vàng rót cho ông chén trà: "Cái này cháu ngược lại là có chút hiểu, Tào bang này năm phần lợi nhuận là phải nộp lên triều đình, chỉ có điều hai ba phần là hiếu kính thượng cấp, sợ là chân chính có thể dùng ở trên người mình không nhiều lắm."

Tả Uẩn Dương hướng y chớp mắt: "Thiệu Khanh hiểu được thật không ít, nếu như ngày nào đó không muốn làm quan, không bằng cùng Nhị thúc làm buôn bán?"

Tả Thiệu Khanh đồng dạng hướng ông nháy mắt: "Nhị thúc cho rằng, làm quan lợi nhuận sẽ ít sao?"

Ba năm làm tri phủ trong sạch có được mười vạn quan tiền, cái này tuyệt đối không phải là nói đùa.

*Ba năm làm tri phủ trong sạch, có được mười vạn quan tiền" - Nguyên văn: tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân: ý mỉa mai những tri phủ bề ngoài làm quan trong sạch, trong ba năm lại âm thầm tham ô. Đã vậy còn khiến mọi người phải khen ngợi.

Tả Uẩn Dương ha ha cười: "Lời này cũng chỉ có Thiệu Khanh có thể nói thản nhiên như vậy."

"Không nói những thứ này nữa, Nhị thúc chẳng lẽ không đói?" Sau khi nhìn thấy lượng cơm của Tả Uẩn Dương, Tả Thiệu Khanh không tin ông là người có thể nhịn đói.

"Sớm đói bụng, chỉ là một khi bận rộn liền không cảm thấy, lúc này dạ dày cũng cảm thấy co giật, đi đi, lại để cho phòng bếp làm một chút thức ăn ngon, ăn xong chúng ta còn phải trở lại khách sạn." Nói xong khóa cửa lại giao chìa khóa ổn thỏa cho người của Lục công gia đưa cho hắn, lúc này mới dẫn Tả Thiệu Khanh rời khỏi viện tử.

Tả Thiệu Khanh ngược lại là đã quên mảnh vụn này, nhìn bộ dáng của người Tào bang, cũng không giống là muốn ở chỗ này lâu, xem ra y còn phải trước hỏi một chút sắp xếp hành trình của Lục Tranh.

"Đúng rồi, Nhị thúc còn có cùng trong nhà thư từ qua lại không?"Tả Thiệu Khanh giống như lơ đãng hỏi.

"Cái này tự nhiên là có, mặc kệ Nhị thúc đến chỗ nào, cách ba ngày nhất định phải gửi một bức thư về, nếu không Nhị thẩm kia của cháu, suốt ngày sẽ nghĩ ngợi lung tung." Nói xong tự đắc cười rộ lên.

Tả Thiệu Khanh có thể hiểu được tâm tình của ông, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, một ngày kia, mình đang ở bên ngoài, người kia ở trong nhà phải hay không cũng sẽ thời thời khắc khắc lo lắng cho mình?

Ngẫm lại Lục công gia suốt ngày sầu mi khổ kiếm chờ y về nhà, Tả Thiệu Khanh lắc đầu cười khổ, người kia sợ là không biết loại cảm giác đa sầu đa cảm này.

"Nhị thúc sau khi truyền tin về nhà, có thể giúp cháu hỏi một chút tình huống trong nhà không? Tả Thiệu Khanh lo lắng nói: "Cũng không biết thân thể Nhị ca như thế nào?"

Tả Uẩn Dương là biết chuyện nhiễm bệnh của Tả Thiệu Lăng, ông gần đây chướng mắt thứ tử Đại phòng, không học vấn không nghề nghiệp coi như xong còn suốt ngày hoành hành ngang ngược, tai hại quê nhà, lần này nhiễm bệnh, cũng không phải là hắn ta tự mình tìm kết quả?

Chỉ có đều rốt cuộc là cháu ruột, tính ra so với Tả Thiệu Khanh còn thân thiết hơn vài phần, thật sự bệnh chết bản thân cũng không cảm thấy vui sướng.

Ông thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh nhiều thêm vài phần tán thưởng: "Yên tâm đi, sau này ta viết thư hồi âm cho Nhị thẩm của con sẽ hỏi tình hình gần đây của Đại phòng, cháu cũng không cần nhớ mong như thế, chết sống có số."

Tả Thiệu Khanh đạt được mục đích, tự nhiên không ngại biểu hiện nhiều hơn một chút hiếu thuận và thiện ý của mình: "Cháu cũng biết, chỉ là nhị ca dù sao cũng là nhị ca, nhìn mẫu thân suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, trong lòng cháu cũng không quá tốt."

Tuy y biết Tả gia hiện tại vội vàng chữa bệnh cho Tả Thiệu Lăng mà bỏ ra không ít tâm tư, nhưng vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, có tin tức so với không có tin tức thì tốt hơn.

Tả Uẩn Dương vỗ vỗ bờ vai của y, thầm nghĩ đứa nhỏ này vẫn là quá mức đơn thuần thiện lương, nếu người nhiễm bệnh là nó, Tiết thị sợ là ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng ghét bỏ.

Đợi Tả Uẩn Dương dùng cơm xong, sắc trời đã tối, Tả Thiệu Khanh một mình một người đi tìm Lục Tranh tạm biệt.

Tuy quan hệ hai người đã định, nhưng Tả Thiệu Khanh cũng không muốn biểu hiện quá dính, tạm thời cũng không có ý định đề cho người khác biết quan hệ của bọn họ.

"Phải về khách sạn?" Lục Tranh lông mày cau lại: "Để cho người đem hành lý mang tới là được, ngày mai giờ Thìn lên đường, tới tới lui lui mò mẫm giày vò."

"Lục gia ngày mai lên đường? Không đợi Nhị thúc tính hết số sổ sách kia sao?"

"Không vội vàng trong chốc lát, những sổ sách kia đều là mang theo người, mang lên thuyền thì được rồi."

"Vậy ngài đoạn đường này nhưng là chạy tới kinh đô?" Tả Thiệu Khanh chờ mong hỏi.

Lục Tranh nhìn con ngươi trong vắt sáng trong phản chiếu thân ảnh của mình, sao có thể không rõ ý của Tả Thiệu Khanh, nhàn nhạt trả lời một chữ "ừm".

Kì thật, hắn vốn dĩ tính toán tuần tra hết nội hà liền đi về phía Hải Sư Xử xem một chút.

Tả Thiệu Khanh mặt mày cong cong nở nụ cười, hai tay ôm chặt cánh tay của hắn, kiễng mũi chân, miễn cưỡng ở cằm của Lục Tranh hạ xuống một nụ hôn, rủa thầm một câu: Cái thân cao chết tiệt này. Trong miệng lại nói: "Vậy em vẫn là trước trở về, chuyển qua chuyển lại cũng phiền toái, ngày mai đến cảng tìm anh."

Tào bang có một đội tàu lớn như vậy, y cũng không sợ tìm không thấy.

Lục Tranh ngơ ngác một chút, nhìn con mắt Tả Thiệu Khanh cười đến óng ánh, trong lòng giật giật, duy chuyển ánh mắt, chậm rãi thở ra một hơi: "Được."

Phái mười người có năng lực trong Tào bang đưa bọn Tả Thiệu Khanh trở về, Lục Tranh nhấc bút viết một phong thư gửi về phủ Trấn quốc công ở kinh đô, giao cho Dương Dịch: "Liền dùng đường giao thông của Tào bang gửi đi, cũng để cho bản công nhìn một chút tốc độ truyền tin của Tào bang."

Dương Dịch tinh thần chấn động, biết rõ thời điểm khảo nghiệm bọn hắn đã đến, hắn ta cung kính nhận thư, lập tức phái người đưa tin đi.

Huynh đệ Tào bang nhận được nhiệm vụ có chút không rõ ràng cho lắm: "Dương nhị ca, ngài là nói muốn sử dụng những người sau lưng của chúng ta?"

Dương Dịch gật đầu: "Ừm, đây là lần đầu tiên đương gia để chúng ta làm việc, nhất định phải làm cho đẹp."

"Hiểu rõ." Người nọ cười toe toét miệng chạy như bay.

Đoàn người của Tả Thiệu Khanh được xe ngựa đưa về khách sạn, y nói chuyện ngày mai lên đường cho Tả Uẩn Dương, sau đó liền dẫn theo La Tiểu Lục và vú Liễu tiến vào phòng trọ của mình.

"Gia, ngài là nói chúng ta ngày mai cùng lên đường với Lục công gia sao?" Cửa vừa đóng lại, vú Liễu liền không thể chờ đợi được liền hỏi.

Tả Thiệu Khanh cười gật đầu, trong tươi cười lộ ra một chút ngọt ngào và hạnh phúc: "Có Lục công gia một đường đi theo, các ngươi liền không cần lo lắng vấn đề an toàn."

Vú Liễu nhìn cả người y đều sáng ngời, trong lòng không biết vừa mừng vừa lo, chỉ có thể thăm dò nhắc nhở một câu: "Lục công gia thân phận cao quý, chúng ta may mắn trèo lên là chuyện tốt, nhưng cũng không nên quá giới hạn."

Giống hôm nay hai nam nhân như vậy cùng ở một phòng nửa buổi, đổi lại là chỗ khác, bị người có ý biết còn không biết trình bày làm sao.

Vú Liễu dù sao cũng lớn tuổi, chuyện nghe nói qua cũng nhiều, có một số việc khó tránh khỏi liền hướng về chỗ không tốt nghĩ.

La Tiểu Lục không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hoan hô nói: "Vậy chính là nói, chúng ta cũng có thể ngồi trên thuyền Tào bang? Thật là uy phong."

Vú Liễu bất ngờ bùng nổ mắng nó: "Lại uy phong cũng không phải ngươi, đợi tương lai gia của chúng ta đậu trạng nguyên, cưỡi ngựa dạo phố uy phong không bằng cái này sao?"

La Tiểu Lục thè lưỡi, chẳng lẽ muốn nó nói nó căn bản chưa từng nghĩ Tam gia có thể thi đậu trạng nguyên sao? Lời này nói ra, nó sợ là không có quả ngon để ăn.

Chỉ có điều, sau khi Tả Thiệu Khanh trúng trạng nguyên, nó với tư cách là gã sai vặt thiếp thân tình cảnh liền nước lên thì thuyền lên, liền quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày học vú Liễu thắp ba cây nhang, cầu thần bái phật nguyện Tam gia đậu cao trung.

"Được rồi, đừng làm rộn, hôm nay sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai liền xuất phát." Tả Thiệu Khanh đuổi hai người đi, nằm vật xuống giường, trong đầu một lần nữa nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng nghĩ càng không ngủ được, đầy trong đầu đều là thân ảnh của Lục Tranh.

Kinh đô là nơi thị phi, y muốn thừa dịp đoạn đường này đem tâm ý của Lục Tranh xác định, phòng người không bằng tự mình làm cho kiên cố, chỉ có Lục Tranh tâm ý đủ kiên định, còn sợ những bọn đạo chích quỷ mị kia làm gì sao?

Về phần tương lai có thể gặp phiền toái, y hiện tại cũng không nghĩ nhiều, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, có phiền toái ném cho Lục công gia là được, chỉ ngoại trừ Tưởng Hằng Châu khiến cho y luôn đề phòng...

Tả Thiệu Khanh thở dài, y hiện tại ngược lại là hy vọng sớm chút gặp hắn ta, sớm chút hiểu rõ hắn ta cùng Lục Tranh phải hay không trong khoảng thời gian đó liền có sâu xa cũng liền sớm làm ra đối sách, cố nhân cái gì cũng không biết mới là đáng sợ nhất.

CHƯƠNG 68

Với tư cách là một thí sinh vào kinh thi cử, Tả Thiệu Khanh cũng không để cho mình biểu hiện quá mức dị thường, từ sau khi lên thuyền Tào bang, ngược lại là có hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng, cầm sách nghiên cứu.

Học thức của y không tính đạt trình độ cao nhất, đơn giản là chiếm được kinh nghiệm nhiều năm của kiếp trước cùng với thuận tiện chiếm được đề thi trước đó mà thôi.

Chỉ là hôm nay rất nhiều chuyện đều thay đổi, y không quá xác định chuyện chính mình biết phải hay không cũng đi theo hướng thay đổi.

Thực tế bọn họ ở vịnh Tam Hiệp đụng phải thuyền chở khách đang bị hải tặc vòng vây hai vòng, Tả Thiệu Khanh càng thêm xác định: Cuộc sống của y thật sự không giống với lúc trước.

Vịnh Tam Hiệp được xưng có chín khúc mười tám ngoặt, đường sông uốn lượn, nước sông có chỗ rất cạn, có chỗ rất sâu, hai bờ sông là núi non trùng điệp, bóng rừng xanh um tươi tốt, là đường sông hiểm địa nhất.

Tục truyền bốn phía trên núi đều có sơn trại giặc cướp, chỉ bởi vì địa hình phức tạp, quan phủ mấy lần mang binh đi nhưng ngay cả hang ổ đối phương cũng không tìm được, bởi vậy hàng năm vẫn có không ít thuyền sẽ ở chỗ này gặp tai kiếp.

Tào bang ngày thường ngoại trừ thương thuyền mậu dịch qua lại cũng sẽ có đội tàu tuần tra, chỉ có điều cũng không thể nào một ngày mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm chỗ này, lúc này mới khiến đối phương có cơ hội thừa dịp.

Cho nên, lúc mọi người Tào bang nhìn thấy ở trong phạm vị thế lực của mình có người đoạt việc làm ăn, đồng loạt cầm lấy vũ khí, nói cũng không nói liền nhảy xuống nước.

Tả Thiệu Khanh nhìn những nam nhân thoải mái bơi lội ở trong nước, nhịn không được rùng mình một cái, hiện tại còn chưa vào xuân, nước sông tuy không kết băng nhưng vẫn là rất lạnh.

"Lục gia, bọn họ làm việc đều là như vậy...như vậy không kiêng nể gì cả hay sao?"

Dương Dịch đứng ở bên cạnh hai người, sau khi nghe được bĩu môi phản bác: "Một chút chuyện nhỏ, còn cần xin chỉ thị bang chủ hay sao?"

Khách quan tại quân đội chính quy, Tào bang xác thực là không tổ chức không kỉ luật, loại nửa đường gặp hải tặc này không thể buông tha, đều là trực tiếp cầm vũ khí lên sân khấu.

Dương Dịch đưa cho Lục Tranh kính viễn vọng, thứ đồ này vẫn là các huynh đệ thật vất vả từ trong tay người Nhật Bản đoạt đến, tổng cộng cũng chỉ có hai cái.

Lục Tranh quan sát một chút liền biết rõ tác dụng của thứ này, hơn nữa sau khi dùng qua liền quyết định để cho thủy sư làm ra vật này.

Thủy sư Đại Ương không mạnh, phân bố lẻ tẻ ở mấy địa phương vùng duyên hải, trang bị kém khiến cho Lục Tranh nhịn không được nhíu mày.

Chiến Viên Phong muốn phát triển mậu thương hải ngoại, nhất định trước phải lớn mạnh về thủy sư, không chỉ có tiêu diệt cướp biển ở trên biển, các nước hải ngoại này cũng là uy hiếp không nhỏ.

Lục Tranh nhìn xem trong chốc lát liền đem thứ đó đưa cho Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh có chút hăng hái học bộ dáng của Lục Tranh đặt kính viễn vọng ở trước mắt, lập tức ngược lại hít một hơi lạnh, thứ này vậy mà có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài một dặm, khó trách có thể gọi là kính viễn vọng.

Y âm thầm oán chính mình kiến thức nông cạn, kiếp trước sống vô dụng hai mươi năm, kiếp này, y nhất định phải mở to hai mắt, nhìn thật kỹ thế giới rộng lớn này.

"Ồ..." Tả Thiệu Khanh điều chỉnh phương hướng, nhìn chằm chằm một chỗ nửa ngày, thầm nói: "Lại là hắn."

Sau nửa canh giờ, đội thuyền Tào bang đem đối phương vây quanh, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy không ít bong thuyền đều có nam tử bị trói gô.

"Thiệu Khanh?" Một giọng nam từ nơi không xa truyền đến, rõ ràng truyền vào trong tai Tả Thiệu Khanh, y muốn giả vờ nghe không thấy cũng không được, bởi vì Lục Tranh đã xoay đầu lại hỏi: "Người quen?"

Tả Thiệu Khanh cảm thấy một tia nguy hiểm truyền đến: "Là Khúc huynh, cũng là người trấn Vưu Khê, chính là môn hạ cao đồ của Doãn học sĩ."

Doãn học sĩ tuy có danh tiếng học sĩ, lại không làm quan trong triều, mà là ẩn sĩ nổi danh của Đại Ương, không ít học sinh đều dựa vào bái nhập Doãn môn làm vẻ vang, tục truyền, Doãn học sĩ có một phòng cho học sinh gia nhập, là ông từ nhỏ bồi dưỡng lớn lên, cũng là người năm nay được chọn đứng đầu trạng nguyên.

Mà người kia, đúng là Tưởng Hằng Châu.

Đây cũng chính là một trong những lý do khiến Tả Thiệu Khanh không quá sẵn lòng tiếp cận Khúc Trường Thanh, dù là lý do hiềm khích này có chút giận chó đánh mèo.

Tả Thiệu Khanh đứng ở chỗ xa vẫy tay về phía Khúc Trường Thanh, hỏi: "Khúc huynh có mạnh khỏe không?"

Đợi hai chiếc thuyền tới gần, Khúc Trường Thanh không thể chờ đợi được giẫm vào hai tấm ván gỗ nối liền hai thuyền chạy tới, lo lắng lôi kéo tay Tả Thiệu Khanh hỏi: "Thiệu Khanh như thế nào ở trên thuyền Tào bang? Cũng là trên đường gặp nạn?"

Tả Thiệu Khanh cố gắng rút tay về, mỉm cười, đáp: "Tiểu đệ vận may tốt." Về phần cái vận may tốt này là chỉ sau khi gặp nạn gặp Tào bang hay là sau khi gặp nạn gặp Tào bang cứu liền để cho Khúc Trường Thanh tự mình lý giải thôi.

Lúc này, có một tráng hán từ trên thuyền đối diện nhảy qua, cung kính hỏi Lục Tranh: "Đương gia, những hải tặc kia xử trí như thế nào?"

Khúc Trường Thanh lúc này mới chú ý tới nam nhân vẫn đứng bên cạnh Tả Thiệu Khanh, hắn ta kinh ngạc hai mắt nhìn nhiều hơn, không nghĩ tới lão đại Tào bang dĩ nhiên là một người khí chất lỗi lạc như vậy, nam tử trẻ tuổi uy phong lẫm lẫm.

Nam nhân này coi như là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, Khúc Trường Thanh tuyệt không sĩ diện cãi láo, vái chào Lục Tranh: "Đa tạ tráng sĩ cứu giúp."

Lục Tranh nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta, đối với việc lúc trước hắn ta lôi kéo tay của Tả Thiệu Khanh rất bất mãn, vì vậy không rên một tiếng quay đầu đi, hỏi Dương Dịch: "Trước kia gặp loại việc này xử trí như thế nào?"

Dương Dịch âm thanh như chuông lớn trả lời: "Nếu có người thương vong liền tự xử quyết, nếu không tổn thương tánh mạng liền đưa đến quan phủ."

Lục Tranh gật gật đầu, đối với xử trí như vậy tương đối hài lòng, nói với các đệ tử Tào bang đang đứng đợi ở bên cạnh: "Quy củ cũ."

Khúc Trường Thanh bị người coi thường có chút xấu hổ, nhưng cũng không nên làm khó dễ, dù sao người ta vừa cứu thuyền hai người bọn họ.

Hắn ta lặng lẽ giật tay áo Tả Thiệu Khanh, nhỏ giọng hỏi: "Hiền đệ ở chỗ này có bị người bắt nạt không?"

Theo như hắn ta nghĩ, Tả Thiệu Khanh tính tình mềm yếu, tâm tính đơn thuần thiện lương, sợ là rất khó cùng những con người lỗ mãng này ở chung.

Tả Thiệu Khanh toan tính, lớn tiếng trả lời: "Làm sao lại như vậy? Đừng nhìn các vị đại ca Tào bang làm việc thô lỗ, nhưng lại là người chính trực hào sảng khó có được."

Dương Dịch nghe nói như thế nhịn không được trừng mắt liếc y một cái, thầm nghĩ: Thư sinh này phải hay không không biết nói chuyện? Bọn hắn thô lỗ ở chỗ nào? Chẳng lẽ muốn bọn hắn hào hoa phong nhã giống như thư sinh bọn hắn mới gọi là làm việc đoan trang? Vậy bọn họ còn cần lăn lộn nữa hay không?

Chỉ có điều nói bọn hắn chính trực hào sảng thật đúng là nói đúng.

Đợi người Tào bang kiểm kê hết nhân số hải tặc, cũng hỏi rõ chuyện đã trải qua, trả lại tiền của bị cướp đi cho người mất, lại là việc của nửa canh giờ sau.

Một thanh niên chạy chậm chui đến trước mặt Dương Dịch, bám vào bên tai hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, thật muốn đưa đi quan phủ? Chúng ta không có cái lệ cũ này?"

Một lần bắt được bọn họ đều không phải ném người vào trong sông cho cá ăn sao?

"Nói nhảm. Đương gia của chúng ta thế nhưng là ăn lương nộp thuế, sao có thể làm chuyện xem mạng người như cỏ rác? Không có thói quen kia về sau liền làm ra quen." Dương Dịch trừng mắt hổ, thúc giục nói: "Nhanh đi, đừng quên đòi quan lão gia tiền thưởng."

Thanh niên kia nghe xong có tiền thưởng, cười đến con mắt đều không còn, đồng ý nói: "Ài, tiểu đệ liền đi."

Được cứu tổng cộng có hai chiếc thuyền, đều là chở học sinh lên kinh dự thi, người Tào bang vừa rồi đều xem qua tài vật bốn phía, xác định không có chất béo có thể kiếm mới hậm hực trở về.

Cũng không lâu lắm, một đám thiếu niên thanh niên hào hoa phong nhã tới đáp tạ, đầu lĩnh kia ngay cả Tả Thiệu Khanh nhìn cũng không khỏi ngẩn người.

Tuổi tác của thiếu niên kia cùng Khúc Trường Thanh xấp xỉ, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một thân áo vải trắng trăng non vừa người, bên ngoài khoác một tấm áo choàng, mặt mày trong sáng, dáng người cao ngất, phong độ tư thái siêu quần xuất chúng, đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú.

Tả Thiệu Khanh chú ý tới, người hai thuyền này đều ngầm để hắn ta cầm đầu, lập tức đối với thân phận của hắn ta nổi lên tò mò, chỉ có điều, y tò mò không có duy trì được bao lâu, bởi vì Khúc Trường Thanh bên người đã hướng về phía kia hô lên: "Hằng Châu huynh, mau tới đây."

Tả Thiệu Khanh toàn thân xiết chặc, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia dĩ nhiên là Tưởng Hằng Châu người mà y vẫn luôn lấy làm tình địch? Trạng nguyên lang thi khoa cử năm nay?

Dĩ nhiên là một thiếu niên tướng mạo phi phàm tuấn duật, nếu y là Lục Tranh, sợ cũng sẽ đối với hắn ta có vài phần kính trọng?

Tả Thiệu Khanh ý tưởng đột phát, có phải hay không ở kiếp trước Lục Tranh cũng như vậy ở giữa đường cứu được người hai chiếc thuyền này, tiến tới nhận thức Tưởng Hằng Châu, vừa gặp đã thương, từ nay về sau không thể tự kềm chế?

Y không có tâm tình đi quản những học sinh kia, quay người khẩn trưởng nhìn chằm chằm Lục Tranh, y thừa nhận y sợ hãi, tình cảm là một trong những thứ không hề có lý do để giải thích, nói không chừng Lục Tranh chính là thích người như vậy?

Tả Thiệu Khanh khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân lạnh như băng, y rất muốn, rất muốn đi nắm tay Lục Tranh, rất muốn tựa ở trên lồng ngực ấm áp của hắn, dùng hành động chứng mình, kiếp này đã không giống với kiếp trước, nam nhân này là của mình.

Lục Tranh nhìn ra dị trạng của y, thò tay sờ lên trán y, vậy mà sờ được mồ hôi lạnh buốt, cau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Nhưng là nhiễm phong hàn?"

Tả Thiệu Khanh đè lại bàn tay của hắn, từ trong bàn tay của hắn hấp thu ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, có thể là gió thổi hơi lớn."

Lục Tranh cũng không tâm tình đi quản lời nói cảm ơn của những học sinh kia, lôi kéo cánh tay của Tả Thiệu Khanh đem người đi vào trong khoang thuyền, để lại một đám học sinh ngạc nhiên cùng với Khúc Trường Thanh ngạc nhiên nghi ngờ.

CHƯƠNG 69

Loại chuyện này Dương Dịch thấy nhiều, tùy ý khoát tay: "Được rồi được rồi, cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, cầm chút đồ ăn thức uống thực dụng về đãi các huynh đệ so với cảm ơn cái gì cũng chân thực hơn."

Tưởng Hằng Châu rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, hướng Dương Dịch chắp tay: "Nhóm vãn sinh đều là xuất thân hàn môn, thân không có vật dư thừa, nếu các tráng sĩ không chê, liền để vãn sinh làm chủ, mời các tráng sĩ dùng một bữa cơm rau dưa như thế nào?"

Lời này của hắn ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất dễ dàng khiến cho người khác sinh ra cảm tình, Dương Dịch vốn không có ý định muốn hồi báo cái gì, có cơm trưa miễn phí, đương nhiên liền thuận thế đồng ý rồi: "Cũng được, nhanh chóng đi chuẩn bị, đến bữa cơm, nhớ chuẩn bị nhiều một chút, huynh đệ chúng tôi cũng không phải bọn thư sinh các ngươi, một đám dạ dày giống như mèo."

Tưởng Hằng Châu mỉm cười cùng hắn ta trò chuyện vài câu, sau đó liền sai người đi chuẩn bị bữa trưa, tuy trên thuyền bọn hắn đồ ăn có hạn, nhưng cũng may dọc đường đi này mọi người trong lúc rảnh rỗi, câu được không ít cá.

Trong khoang thuyền, Tả Thiệu Khanh ôm chặt Lục Tranh, đầu tựa vào lồng ngực hắn.

Tuy vừa rồi không phát hiện Lục Tranh khác thường, nhưng y phải bắt lấy cơ hội này tỏ rõ cõi lòng, y biết, đối với Lục Tranh, bất luận lời nói gì cũng không chân thật bằng tình cảm chân thành.

Lục Tranh vẫn là lần đầu tiên thấy y ở trước mặt người biểu lộ ra loại biểu cảm yếu ớt này, vuốt ve mái tóc dài của y hỏi: "Làm sao vậy?"

Thanh âm rầu rĩ của Tả Thiệu Khanh từ ngực truyền đến: "Không có gì, chợt nhìn thấy nhiều học sinh thần thái sáng láng như vậy, có chút khẩn trương."

"Cứ như vậy?" Lục Tranh rõ ràng không tin, Tả Thiệu Khanh chính là một lần liền đậu giải nguyên, cho dù gặp được học sinh khác cũng nên là tự tin dâng cao mới đúng.

Tả Thiệu Khanh trầm mặc một hồi, sau đó rầu rĩ không vui nói: "Sợ anh bị người khác đoạt đi."

Lục Tranh rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó đem đầu Tả Thiệu Khanh từ trong ngực đào lên, nghiêm túc cường điệu: "Bản công nhưng là ai cũng có thể để ý hay sao?"

"Nhưng bọn họ so với em tốt hơn." Tả Thiệu Khanh nháy mắt một cái, hai mắt hàm chứa thâm tình nhìn về phía Lục Tranh, truyền đạt bất an của chính mình.

"Em thật sự là..." Lục Tranh nắm cằm của y, đem bờ môi phủ lên môi của y, trầm giọng nói: "Lo sợ không đâu."

Tả Thiệu Khanh hai tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận được mềm mại trên bờ môi truyền đến, từ từ nhắm mắt lại, lo lắng không yên cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.

Như vậy là đủ rồi, y nên tin tưởng Lục Tranh không phải là người chân trong chân ngoài, y chỉ là...vượt qua không được một cửa kiếp trước, lo lắng vận mệnh cuối cùng sẽ lại trêu đùa y, đem Lục Tranh từ bên người y cướp đi.

Hai người môi kề môi nửa ngày, ai cũng không động trước, cho đến khi Tả Thiệu Khanh ý thức được: Lục công gia phải hay không không biết hôn đi?

Tâm tình không chuyển, trong lòng Tả Thiệu Khanh xuất hiện chút tâm tư, đây chính là lần đầu tiên y và Lục Tranh hôn môi, dù sao cũng phải để lại ấn tượng thật tốt mới được.

Y lè lưỡi liếm bờ môi Lục Tranh, rõ ràng cảm cảm giác được thân thể đối phương cứng ngắc một lát, sau đó càng thêm can đảm ngậm lấy bờ môi của hắn mút.

Lục Tranh phản ứng chậm nửa nhịp, ngay sau đó rất nhanh đảo khách thành chủ, ôm eo Tả Thiệu Khanh, hôn lên môi của y, đầu lưỡi không có cách thức gì cạy mở hàm răng Tả Thiệu Khanh, lách vào.

Một khắc đó đầu lưỡi đụng đầu lưỡi, hai người đều thoải mái mà tràn ra một tiếng thở dài, sao đó hôn nồng nhiệt giống như mưa to gió lớn.

Nhiệt tình của Lục Tranh cũng không phải Tả Thiệu Khanh có thể nghĩ ra, hắn xoay người đè Tả Thiệu Khanh dưới thân, nụ hôn dày đặc cực nóng lập tức rơi xuống.

Hàm răng đập vào đầu lưỡi, Tả Thiệu Khanh đau muốn nhe răng, miệng đều bị Lục Tranh gắt gao chiếm lấy, mà ngay cả đầu lưỡi cũng bị trải qua đủ kiểu kiều diễm triền miên.

Y xem như thể nghiệm ra, Lục công gia tuyệt đối chưa từng ăn mặn, nhận thức này khiến y như bay lên mây, càng thêm dùng sức ôm Lục Tranh không buông tay.

Người là của y, thân thể là của y, tâm cũng là của, tất cả của Lục Tranh đều là của y.

Cho đến khi cửa phòng bị người gõ vang, ngoài cửa truyền đến âm thanh vô sỉ của Dương Dịch: "Đương gia, dùng bữa rồi." Hai người môi tương liên chặt chẽ mới có thể tách ra.

Màu sắc con ngươi Lục Tranh rất đậm, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ và đôi má đỏ của Tả Thiệu Khanh không biết đang suy nghĩ gì, nhưng Tả Thiệu Khanh rõ ràng cảm nhận được giữa háng của hắn sưng lên.

Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, Tả Thiệu Khanh cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục, y lên tiếng nhắc nhở: "Lục gia...?"

Lục Tranh hít một hơi thật sâu, đè xuống dục vọng trong lòng, xoay người ngồi xuống, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Tả Thiệu Khanh, hắn một tay kéo người vào trong ngực, ở trên người y sờ soạng vài cái, thanh âm khàn khàn nói: "Nhanh lớn lên."

Tả Thiệu Khanh hơn nửa ngày mới hiểu được hàm nghĩa của ba chữ kia, lập tức dở khóc dở cười, cảm tình Lục Tranh thấy y quá lùn quá gầy không xuống tay được sao?

Y nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Bên ngoài có nhiều người vóc dáng cao, thiếu niên tướng mạo song toàn." Ví dụ Tưởng Hằng Châu kia.

Tả Thiệu Khanh nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Những ngày này mỗi bữa y ăn nhiều như vậy, làm sao lại không thêm thịt chứ?

Lục Tranh xoay mặt y lại đối diện với mình, giữa lông mày hiện lên ý cười: "Đã đủ rồi, lần tới còn dám như vậy đừng trách gia đối với em không khách khí."

Tả Thiệu Khanh cũng cười theo, thân thể dán lên hỏi: "Không khách khí như thế nào?"

Lục Tranh một tay chậm rãi trượt xuống, ở trên cái mông vung cao của y nhéo nhéo, hơi thở không ổn định dạy bảo: "Không có bộ dạng thư sinh đứng đắn."

Tả Thiệu Khanh nghĩ thầm: Y đời trước ngược lại là bộ dạng thư sinh mười phần, đáng tiếc đời này nhất định không làm được một thư sinh thiện lương chính trực, đã như vậy, cũng không cần phải ở trước mặt Lục Tranh che giấu.

Y có thể đối với Lục Tranh dùng một chút thủ đoạn để tạo tình thú, lại sẽ không ở trước mặt Lục Tranh ngụy trang thành người có bao nhiêu thành thật đại nghĩa, y chính là y.

"Đứng dậy, đi dùng bữa." Lục Tranh ôm người dậy đặt trên mặt đất, từ trong rương quần áo lấy ra một áo choàng lông cáo dày phủ lên thêm cho y.

Tả Thiệu Khanh đem tóc mai mất trật tự sửa sang lại chỉnh tề, lại đi đến trong gương soi một chút, y bộ dáng thẹn thùng này bờ môi này, chỉ cần người từng có kinh nghiệm chuyện này đều nhìn ra là xảy ra chuyện gì.

Nhưng không đi không được, y không yên tâm để Lục Tranh một mình đối mặt với Tưởng Hằng Châu, nhưng cũng không thể liền như vậy đi ra ngoài.

Y là cử tử đi thi, quyết không thể để lúc này đeo lên đầu cái mũ luyến sủng của Lục công gia, nếu không người còn chưa tới kinh đô, y liền có thể bị toàn bộ người ở kinh đô nguyền rủa chết.

Đổi một bộ áo bào màu đỏ thẫm, Tả Thiệu Khanh lại bọc lên áo lông cáo, dùng nội lực đem toàn thân bức ra khí nóng, làm cho cả người đều lộ ra bệnh trạng má hồng mới thỏa mãn gật đầu.

Lục Tranh ở một bên nhìn y giày vò, cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tư duy của thư sinh.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đợi Tả Thiệu Khanh đi đến bong thuyền, chỉ thấy Khúc Trường Thanh còn ở chỗ cũ lo lắng chờ y.

Vừa thấy y đi ra, Khúc Trường Thanh bước nhanh về phía y: "Thiệu Khanh, đệ không sao chớ?"

Nói thật, vừa rồi y bị nam nhân cao lớn kia lôi đi, còn đi lâu như vậy, không ít người còn suy đoán xấu xa.

Về sau vẫn là Khúc Trường Thanh nói ra tên tuổi của Tả Thiệu Khanh, dùng thân phận giải nguyên để ngặn chặn miệng của những người kia.

Dù sao không có người tin tưởng một người một lần liền đậu giải nguyên sẽ dùng thân thể để trở thành luyến sủng hầu hạ người.

Tả Thiệu Khanh chắp tay, lại che miệng ho khan hai tiếng: "Đa tạ Khúc huynh quan tâm, tiểu đệ chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại."

Khúc Trường Thanh thấy y bọc cực kì chặt chẽ, hai gò má đỏ lên, không nghi ngờ gì nói: "Vậy hiền đệ vẫn là đừng đi ra, trở về phòng nằm, vi huynh đi lấy một chút đồ ăn đến cho đệ."

Khúc Trường Thanh ở trước mặt y vẫn luôn tự cho mình là huynh trưởng, thái độ thân mật, người không biết còn cho là bọn họ là huynh đệ ruột.

Tả Thiệu Khanh trong lòng biết, coi như là huynh đệ ruột ở Tả gia cũng không đối xử tốt với y như Khúc Trường Thanh, vì vậy sinh lòng cảm khái.

"Không cần, thật vất vả gặp Khúc huynh và nhiều học sinh như vậy, không thể chậm trễ."

Chờ bọn y đi vào phòng dùng cơm, người bên trong đã ngồi đầy mấy cái bàn, thư sinh cùng hảo hán đối lập, bầu không khí có chút cương cứng.

Tuy nói là mời nam tử Tào bang dùng cơm, nhưng trên thực tế người Tào bang đến không nhiều lắm, ngoài trừ Dương Dịch và Lục Tranh, toàn bộ đều là người trước đó nhảy xuống nước cứu người.

Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn thấy nam nhân kia ngồi ở ghế chủ vị, mày kiếm mắt sáng, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, toàn thân tản ra khí thế người lạ chớ lại gần.

Mà ngồi ở bên cạnh hắn là Dương Dịch và Tưởng Hằng Châu, hai người đều quy củ ngồi ngay ngắn, chỉ là người thứ hai tư thế ngồi đoan chính tự nhiên, người phía trước thì không quá thoải mái ngấm ngầm chịu đựng.

Tả Thiệu Khanh cùng bọn họ chung sống mấy ngày, cũng thăm dò tính cách những nam nhân này, biết bọn hắn không muốn nhất chính là loại gò bó này.

Thấy y xuất hiện, Lục Tranh mới cầm đũa giải trừ không khí xấu hổ trong phòng: "Ăn cơm."

Thái độ này của hắn làm cho phần đồng học sinh rốt cục tin tưởng, Tả Thiệu Khanh cũng không phải loại luyến sủng ti tiện hạ lưu.

Cách nghĩ thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn Tả Thiệu Khanh có chút không giống, Tả Thiệu Khanh tuổi còn trẻ, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, thoạt nhìn còn có chút chưa phân biệt được nam nữ, nhân vật như vậy dĩ nhiên là giải nguyên quận Xương Bình, cái này khiến bao nhiêu người có chút không thể tiếp nhận.

Dương Dịch nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình hướng Tả Thiệu Khanh vẫy tay: "Tả tam gia ngồi bên này." Trước đây nếu không phải thư sinh kia cực lực mời, hắn ta cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.

Những ngày này cùng đi, người duy nhất dám ngồi ở bên cạnh đương gia chính là vị này, đến hiện tại lại có một thư sinh khác ngồi ở bên cạnh Lục công gia, Dương Dịch khẳng định, hắn ta còn chưa biết thân phận của Lục Tranh.

CHƯƠNG 70

Tả Thiệu Khanh cũng không trì hoãn, liền ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tranh, hướng Tưởng Hằng Châu chắp tay: "Tại hạ là Tả Thiệu Khanh, người quận Xương Bình, đứng thứ ba ở trong nhà, còn chưa thỉnh giáo tục danh vị công tử này."

Tưởng Hằng Châu vẻ mặt mỉm cười: "Ngưỡng mộ đã lâu, nghe đồn Xương Bình xuất hiện một vị tuổi nhỏ đậu giải nguyên, tất cả mọi người rất hiếu kỳ, không nghĩ đến hôm nay có duyên gặp mặt, tại hạ Tưởng Hằng Châu, người quận Sùng Dương."

Tả Thiệu Khanh không bỏ lỡ biểu hiện trầm tư chợt lé qua trên mặt Lục Tranh, y biểu hiện kinh ngạc của mình phù hợp: "Dĩ nhiên là Tưởng huynh, thất kính thất kính, nói đến đại danh, toàn bộ học sinh Đại Ương sợ là đều đối với Tưởng huynh nghe nhiều nên quen, môn sinh đắc ý của Doãn đại sư, khiến cho tiểu đệ cực kì hâm mộ."

Lời khen ai cũng thích nghe, dù là Tưởng Hằng Châu nghe quen những lời này thì thái độ cũng rất vừa lòng.

"Tưởng Hằng Xuyên là gì của ngươi?" Lục Tranh đột nhiên mở miệng trầm giọng hỏi.

Khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ của Tưởng Hằng Châu lập tức cứng lại, hắn ta vẻ mặt kích động đáp: "Tưởng Hằng Xuyên là gia huynh của ta, chỉ là gia huynh mất sớm, không biết vị tráng sĩ này là như thế nào quen biết gia huynh của ta?"

Lục Tranh gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Tả Thiệu Khanh, cũng không trả lời hắn ta, mà là lạnh lùng nói: "Ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm."

Tả Thiệu Khanh ăn không biết vị mà bới cơm, tâm tư bắt đầu chuyển động, hóa ra Lục Tranh quen là huynh trưởng Tưởng Hằng Châu, hơn nữa nhìn thái độ của hắn, sợ là cùng với người kia của Tưởng Hằng Châu quan hệ không tệ.

Nhận thức như vậy khiến trong lòng Tả Thiệu Khanh dễ chịu một chút, ít nhất, y biết rõ Lục Tranh không phải là vì vừa ý Tưởng Hằng Châu mới đối với hắn ta đặc biệt.

Y thậm chí nghĩ, kiếp trước có phải hay không là những người khác nghĩ sai, có lẽ Lục Tranh chỉ là đối với Tưởng Hằng Châu có vài phần kính trọng mà thôi, cũng không phải giống như những lời Giang Triệt nói tình căn thâm chủng.

Ý nghĩ này một khi xuất hiện như thế nào ngừng cũng ngừng không được, Tả Thiệu Khanh tự an ủi mình: Lục công gia là người có thể bị người khác dễ dàng xem thấu tâm tư như vậy sao? Nhất định là người khác tùy tiện sắp đặt.

Tưởng Hằng Châu đồng dạng ăn không biết vị, muốn tiếp tục truy hỏi lại không tiện, chỉ có thể trước ứng phó bữa cơm này lại nói sau.

Hai người đều có tâm tư dùng xong bữa cơm này, sau khi ăn xong, Tưởng Hằng Châu muốn nói lại thôi, bộ dạng chần chừ kia Tả Thiệu Khanh nhìn thấy rất hiếm lạ.

Y biết Tưởng Hằng Châu không chỉ là kim khoa trạng nguyên năm nay, tương lai lại là Ngự sử đại nhân nổi danh Đại Ương, nổi danh vì " Lớn mật nói thẳng", xem ra hắn ta hiện tại trình độ còn chưa đủ.

Tả Thiệu Khanh đứng dậy, bộ dáng hào phóng nói: "Xem ra hai vị còn có lời muốn nói, tiểu sinh sẽ không quấy rầy, xin cứ tự nhiên."

Thiện cảm của Tưởng Hằng Châu đối với Tả Thiệu Khanh lại tăng thêm không ít, nhưng lại không biết Tả Thiệu Khanh cũng đang gấp gáp tìm Khúc Trường Thanh đào bới ngọn nguồn gốc gác của hắn ta, có chuẩn bị biết người biết mình.

Khúc Trường Thanh đối với việc Tả Thiệu Khanh có thể chủ động tìm đến mình rất vui vẻ, mang theo y đi vào phòng của mình, chuẩn bị nghiêm túc hỏi quá trình quen biết của y và Tào bang.

Phòng Khúc Trường Thanh không lớn, bốn phía chất đầy hành lý, hắn ta có chút xấu hổ nói: "Không gian trên thuyền có hạn, đồ mang theo cũng hơi nhiều."

Tả Thiệu Khanh hiểu rõ cười cười, người ta có điều kiện cái nào có thể mang theo lên kinh đều tận lực để cháu trai mang theo, chi phí ăn mặc, các loại lễ vật đều tỉ mĩ chuẩn bị, còn có sách thành rương, cho dù chứa đầy một thuyền cũng không khoa trương.

"Có thể ở trên đường gặp Khúc huynh, cũng là duyên phận của chúng ta, lúc trước tiểu đệ đi theo gia huynh xuất hành, không ngờ không quen khí hậu ở trên thuyền, bị bệnh một trận, lúc này mới nửa đường dừng lại tu dưỡng vài ngày." Tả Thiệu Khanh chủ động đem tình huống của mình nói ra.

"Thiệu Yến huynh vứt bỏ đệ một mình?" Khúc Trường Thanh giọng điệu không tốt hỏi.

Hắn ta đã từng mời Tả Thiệu Khanh cùng nhau lên đường, lại bị Tả Thiệu Khanh dùng lý do "thân bất do kỷ", hắn ta cũng hiểu, Tả Thiệu Khanh ở Tả gia thế lực đơn bạc, lời nói không có trọng lượng, chỉ có thể trái phải theo sát Tả Thiệu Yến.

Thật không nghĩ đến, vị Tả gia kia được đồn đại bình luận cũng không tệ lắm vậy mà nửa đường vứt bỏ đệ đệ sinh bệnh của mình, đây cũng không phải là việc đại trượng phu làm ra.

Tả Thiệu Khanh không để ý nở nụ cười, thay Tả Thiệu Yến giải thích nói: "Là đệ chủ động yêu cầu ở lại, lúc ấy cũng không biết chính mình phải tu dưỡng mấy ngày, không nên chậm trễ tiền đồ của đại ca."

Khúc Trường Thanh im lặng thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh nhiều hơn mấy phần thương tiếc, cũng không hỏi y là như thế nào lên thuyền Tào bang, suy cho cùng người luôn có lúc gặp phải phiền toái, không cần ở trên miệng vết thương của y mà xát muối lên.

Tả Thiệu Khanh cùng hắn ta nói chuyện, sau đó lơ đãng hỏi: "Vị Tưởng huynh kia thật sự là phong thái phi phàm, cũng chỉ có Doãn học sĩ mới dạy ra được đệ tử như vậy, cũng không biết hắn nguyên quán là người ở đâu?"

Khúc Trường Thanh không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt, đem tình huống bản thân hiểu rõ từng cái nói ra, thậm chí nói đến rất nhiều chuyện trong thư viện của bọn họ.

"Hằng Châu huynh tám tuổi liền được tiên sinh mang theo bên người tự mình dạy dỗ, nghe nói hắn có một người huynh trưởng, thi qua võ cử nhân, hai con trai Tưởng gia một văn một võ ở bản xứ thanh danh cũng không nhỏ, chỉ có điều...mấy năm trước huynh trưởng của hắn chết trận sa trường, từ nay về sau cũng rất ít nghe người khác nhắc hắn ta."

"Hóa ra còn có chuyện này?" Tả Thiệu Khanh mặt lộ ra vẻ ưu thương, vì vị Tưởng huynh đã mất kia mặc niệm trong chốc lát: "Vậy Tưởng huynh trong nhà là độc đinh, nên sớm thành thân rồi đi?" Nếu là con trai độc nhất, Tưởng gia nên nghĩ đến để cho hắn ta sớm ngày khai chi tán diệp mới đúng.

"Ngược lại là không có, chỉ là Hằng Châu huynh có một vị hôn thể chưa qua cửa, chuẩn bị sau kì thi này liền thành hôn."

Trong lòng Tả Thiệu Khanh mừng rỡ, khó trách đời trước không nghe nói Lục Tranh và Tưởng Hằng Châu đến bên nhau, hóa ra còn có một mảnh vụn này, cũng đúng, gia đình bình thường nào có nam tử hai mươi mấy tuổi vẫn chưa thành thân?

"Vậy tiểu đệ trước hết chúc Tưởng huynh song hỷ lâm môn."

"Ha ha... lời này đệ nên giữ lại tự mình cùng Tưởng huynh nói, chỉ có điều hiền đệ cũng không tệ, kì thi mùa xuân lần này nhất định có thể có được thành thích tốt, đệ cũng đừng tự coi nhẹ mình."

Tả Thiệu Khanh thầm nghĩ: Ngươi từ nơi nào nhìn ra ta tự coi nhẹ mình hả? Không chỉ có như thế, y còn cùng với Tưởng Hằng Châu tranh chức vị trạng nguyên, nhìn xem là mình sống lại ưu thế lớn, hay là vị cao đồ danh môn kia ưu thế lớn.

Nghe đủ thứ mình muốn nghe, Tả Thiệu Khanh dùng lý do thân thể không khỏe cáo từ, chờ y đi đến bong thuyền, chỉ thấy trên thuyền, Lục Tranh không nói nói một lời ngắm nhìn mặt sông rộng lớn.

Tả Thiệu Khanh đi qua, ở sau lưng hắn đứng hồi lâu mới mở miệng: "Lục gia và Tưởng huynh nói xong rồi?"

Lục Tranh quay đầu lại, trong ánh mắt hàm chứa băng sương hiện lên một tia bi ai, lập tức bị cơn giận dữ thay thế: "Em và vị đồng hương kia quan hệ không tệ?"

Tả Thiệu Khanh vô tội nhìn hắn, không rõ cho lắm, thành thật gật đầu: "Là không tệ, Khúc huynh là người tốt, vẫn luôn chăm sóc cho em."

"A? Cho nên hai người cô nam quả nam ở chung một phòng cũng có thể ở trong đó lâu như vậy?"

Ặc... Tả Thiệu Khanh trừng lớn mắt, y cho rằng chỉ có chính mình biết ghen, ở trong tư tưởng bài xích Tưởng Hằng Châu, không nghĩ tới Lục Tranh vậy mà cũng sẽ có loại cảm giác này.

Y cười to ra tiếng, cười đến ngửa tới ngửa lui, cho đến khi hấp dẫn tới mười máy ánh mắt, mới giật mình chình mình thất thố, y xấu hổ đỏ mặt, để lại một câu: "Trong lòng vãn sinh, chỉ có một mình Lục gia." Lòng bàn chân giống như sinh gió chạy đi.

Lục Tranh xưa nay chưa từng ngây ngốc, vậy mà trơ mắt nhìn Tả Thiệu Khanh từ trước mặt mình chạy thoát, chỉ có điều, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào buồng nhỏ ở trên thuyền lại càng ngày càng sáng.

Quần chúng nơi xa tuy không nghe được hai người họ nói chuyện, lại có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ở chung, có người lắc đầu cười khổ: Bộ dạng như vậy cũng thật giống vợ chồng son giận dỗi, thật sự không trách bọn họ hiểu sai.

Tưởng Hằng Châu đứng ở mũi thuyền, cách chiếc thuyền một khoảng cách ngắm nhìn nam nhân đứng ở bong thuyền, trước đó nói chuyện cũng không thu được tin tức có ích gì, thậm chí ngay cả thân phận của nam nhân kia cũng không biết được, chỉ biết hắn là bạn cũ của huynh trưởng.

Nói là bạn cũ, kì thật vẫn là Lục Tranh giấu diếm thân phận tùy ý nói, Tưởng Hằng Xuyên năm đó là thị vệ thân cận của hắn, trên chiến trường biểu hiện không tầm thường, về sau chủ động xin đi giết giặc xâm nhập doanh trại địch đốt lương thực, để đứt đoạn lương thảo của đối phương.

Kết quả là nhiệm vụ hoàn thành, đội ngũ kia lại không thể thành công lui về.

Lục Tranh chẳng qua là nghe tên của hai người tương tự, thuận miệng hỏi mà thôi, nếu Tưởng Hằng Châu có yêu cầu giúp đỡ, hắn có lẽ cũng sẽ giúp đỡ một chút, không hơn.

Kế tiếp đường đi rất thuận lợi, người hai thuyền kia của Khúc Trường Thanh thỉnh thoảng sẽ tổ chức thơ ca bàn luận viển vông một phen, Tả Thiệu Khanh mỗi lần đều được nằm trong danh sách được mời, lại không phải mỗi lần đều sẽ tham gia.

Dù sao tuổi của y còn nhỏ, vóc người nhỏ, nhìn nho nhã yếu ớt, thuận tiện lấy lý do thân thể không khỏe bị trúng gió cũng không có người hoài nghi y.

Chẳng qua y chỉ có tham gia mấy lần nhưng đều biểu hiện không tầm thường, thi từ ca phú, sách luận kinh quốc hoàn toàn không yếu hơn lép vế, trong chốc lát liền trở thành đối tượng những đám học sinh này kết giao.

Có một lần, Tả Thiệu Khanh đã viết một bài thơ, một bài kia ý vị hùng hồn khiến cả sảnh đường trầm trồ khen ngợi , mà ngay cả Khúc Trường Thanh cũng vụng trộm nói với y: "Không nghĩ tới vi huynh nhập Doãn môn vài năm, hiền đệ vậy mà phát triển đến tận đây, làm huynh ngừng bước không tiến, xem ra giữa thành tài hay không thành tài phải phụ thuộc vào mỗi người."

"Khúc huynh quá khen, người nào không biết huynh viết sách luận xuất sắc? Đây chính là phần yếu kém nhất của tiểu đệ."

Tả Thiệu Khanh bởi vì nguyên nhân kinh nghiệm, trên sách luận xác thực không địch lại những học sinh du học bốn phía, chỉ có thể chiếm ưu thế ở trên văn sử kinh thư.

Vì thế, y quyết định thời gian kế tiếp chuyên tấn công sách luận, thậm chí lôi kéo Lục Tranh giảng cho y kiến thức về Bắc Cương cùng đạo làm quan.

Tả Thiệu Khanh phát hiện, Lục Tranh tuy là võ tướng, nhưng kiến thức rộng lớn,kiến giải siêu phàm, hắn đối với vấn đề mạch suy nghĩ luôn rất mới lạ, hoàn toàn rõ nét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro