Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHIẾN VIÊN PHONG VÀ TÀO TÔNG QUAN 1

Đêm đã qua canh ba, Chiến Viên Phong khép lại phần tấu chương cuối cùng, xoa ấn đường, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Mấy ngày liên tiếp gặp mặt đại thần trở về kinh, cùng bọn hồ ly này lá mặt lá trái, người đi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Những đại thần này phần lớn là lúc tiên đế tại vị cất nhắc, Chiến Viên Phong vừa mới đăng cơ hai năm, những đại thần được thả ra ngoài này tiếp xúc không nhiều, còn chưa thể ra tay chỉnh đốn.

Thân thể hòa vào trong nước ấm, mỏi mệt từng chút trôi đi, Chiến Viên Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút thả lỏng này.

"Người đâu, cầm bình rượu đến."

Cánh cửa sau lưng được đẩy ra, tiếng bước chân phù phiếm tỏ rõ người đến không hề có nội lực, cho đến khi một làn gió thơm chui vào mũi, Chiến Viên Phong mới mở to mắt, một bàn tay trắng nõn tinh tế bưng một ly rượu đến trước mặt hắn, bên tai truyền đến thanh âm ngọt ngào tinh tế: "Hoàng thượng, mời dùng."

Chiến Viên Phong quay đầu, nhìn kĩ thiếu niên không biết từ nơi nào xuất hiện, cau mày: "Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?"

Tẩm cung của hắn phòng vệ đã lỏng lẻo đến trình độ này rồi sao? Vậy mà người nào cũng dám thả vào.

Thiếu niện kia tươi cười xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ rực rỡ: "Hoàng thượng thứ tội, thảo dân là Đức Tây vương đưa đến, ngài đã quên thảo dân rồi?"

Ánh mắt Chiến Viên Phong như có như không từ trên người hắn ta quét qua, hoàng thất Đại Ương chỉ có hai vương gia, một Đức Tây vương ở đất phong phía Nam, một Vĩnh Dụ vương ở đất phong phía Tây Nam, cả hai đều là chú ruột của hắn, chỉ là người trước quá mức gian trá xảo quyệt.

Là chú ruột lại đưa nam nhân cho cháu trai, thiệt thòi ông ta làm ra được, Chiến Viên Phong phỏng đoán, hành đồng lần này của ông ta tám phần là thăm dò độ tin cậy của lời đồn.

Thiếu niên trước mắt này xác thực có một bộ da tốt, thân thể mềm mại không xương, da thịt mềm mại, cho dù so với nữ nhân cũng khác hơn là bao, chỉ là... hắn muốn dạng nam nhân lớn lên giống nữ nhân làm gì?

"Ra ngoài." Chiến Viên Phong lạnh lùng căn dặn một tiếng, thấy đối phương động tác chần chừ, hướng ra ngoài rống lên một câu: "Đều là người chết sao?"

Bị hắn rống một tiếng, thiếu niên kia sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, mà bên ngoài cũng một người phần phật chạy vào, trên mặt sợ hãi.

"Hoàng thượng thứ tội... nô tài liền mang người đi." Đại nội tổng quản dù sao cũng có chút trấn tĩnh, kéo thiếu niên chân mềm nhũn ra ngoài.

"Trẫm từng nói, không có lệnh của trẫm không cho phép bất kì ai vào, các ngươi chính là tuân chỉ như vậy?"

"Nô tài biết tội."

"Đều cút xuống đi lĩnh phạt, nếu có lần sau, chính là định tội kháng chỉ."

"Vâng." Đám cung nữ thái giám thị vệ một người cũng không quên lui ra ngoài, Chiến Viên Phong cũng không có tâm tình ngâm nữa, lên bờ choàng áo tắm đi vào phòng ngủ.

Đại nội tổng quản quay lại, khom lưng hỏi: "Hoàng thượng, tối nay cần tìm người thị tẩm không?"

Chiến Viên Phong xua tay, thay quần áo ngủ nằm trên long sàn rộng lớn, nội thị kia vội vàng thay hắn thả rèm xuống, lại thổi tắt mấy chụp đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn tản ra ánh sáng yếu ớt.

Hắn ta nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài, đóng cửa thật kĩ, ở trong lòng cảm thán một tiếng: Hoàng thượng cũng một tháng chưa gọi người thị tẩm, hay là chỗ nào có vấn đề?

Cuối năm chính vụ bận rộn, cộng thêm quan viên các nơi trở lại kinh báo cáo công tác, Chiến Viên Phong bận đến mức chân không chạm đất, hơn nữa nhiều người dễ để lộ tin tức, hắn vẫn luôn không gọi Tào Tông Quan vào cung.

Lúc này mới dẫn đến có vài người tự chủ trương thả thiếu niên kia vào, Chiến Viên Phong nhớ tới việc này thì cảm thấy đám nô tài này thật sự đáng giận.

Xem ra ngày mai hắn còn phải sai người điều tra một chút, nếu ngay cả tẩm cung cũng bị người có tâm nhìn trộm và thâm nhập, hắn vị hoàng đế này còn làm gì?

Ngày mai là lần đầu tiên tảo triều sau nguyên tiêu, lúc này tảo triều lại khôi phục vị trí hàng ngày trước, Chiến Viên Phong ban bố một phần thánh chỉ xuống dưới, những nghi vấn khó xử lý kia đều là các nơi báo lên, cũng coi như là bảng tấu kết quả cuối năm.

Đem tất cả tiến vào quỹ đạo, tưởng niệm của Chiến Viên Phong với người nào đó cuộn trào mạnh liệt mà đến, lúc tiệc giao thừa chỉ xa xa nhìn mấy lần, lâu như vậy cũng không biết nam nhân kia có nhớ hắn hay không.

Đầu năm, hắn liền cố ý để cho người quan tâm phụ thân Tào Tông Quan, giúp ông thăng một cấp, chỉ là tiểu quan ngũ phẩm ở địa phương, ngược lại là không có người chú ý tới lần thăng chức này.

Tào Tông Quan nhận được tin tức này, lúc thư phụ mẫu truyền đến mới biết, tuy cũng từng nghĩ là bút tích của người kia, nhưng lại cảm thấy không thể nào, dựa theo quan hệ giao dịch của bọn họ, người kia sao phải quan tâm phụ thân y?

Lần nữa nhìn thấy nam nhân kia là ngày mười tám tháng giêng, y vừa rời khỏi Quốc tử giám thì thấy gã sai vặt nhà mình chạy đến, vẻ mặt khẩn trương tiến đến trước mặt y nói một câu.

Vội vã chạy về nhà, y quả nhiên ở thư phòng nhìn thấy Chiến Viên Phong cả người mặc thường phục.

"Lần trước chưa vào thư phòng ngươi, ngược lại là không biết ngươi còn tinh thông thi họa."

Chiến Viên Phong bày ra một bức tranh thưởng thức, bức tranh là một nữ tử xinh đẹp dựa vào lan can nhìn về nơi xa, sau lưng là rừng hoa đào hoa đang nở tươi đẹp, thật sự là chứng thực một câu: "Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng."

Tào Tông Quan đã hành lễ, chống lại ánh mắt hài hước của Chiến Viên Phong, bình tĩnh từ trong tay hắn tiếp nhận bức tranh cuộn lại.

Bức tranh này là một lần nào đó học số làm cảnh khôi vẽ ra, ngược lại là cũng có lòng muốn vẽ.

Chẳng qua y cũng không tính toán giải thích những cái này, mà là hỏi: "Hoàng thượng hôm nay sao lại rảnh rỗi hạ cố đến hàn xá?" Còn chọn thời gian này?

Chiến Viên Phong giống đại gia ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng, vểnh chân một chút hình tượng thường ngày cũng không có, hắn hướng Tào Tông Quan vẫy tay: "Đến thăm người... một chút."

Tào Tông Quan cảnh giác nhìn hắn, nhấn mạnh: "Hoàng thượng, lúc này vẫn là ban ngày."

"Ha ha... sau đó?" Chiến Viên Phong cười to ra tiếng: "Ngươi cho rằng trẫm muốn làm gì? Lẽ nào ngươi muốn?"

Khuôn mặt tuấn tú của Tào Tông Quan xoạt liền đỏ lên, y xấu hổ xoay đầu: "Hoàng thường thật biết nói giỡn."

Chiến Viên Phong vốn xác thực không có ý nghĩ thừa thãi, hắn chọn lúc này đến chỉ là vừa vặn buổi chiều không có việc, đúng lúc đến ngồi một chút, thuận tiện đợi tối mang người cùng nhau hồi cung.

"Đến, đừng để trẫm nói lần thứ ba." Chiến Viên Phong mở ra cánh tay, dùng tư thế ôm chờ Tào Tông Quan đến gần.

Tào Tông Quan liếc nhìn ngoài cửa sổ, viện tử của y chỉ là thuê, Tào gia không phải gia đình đại phú đại quý, một mình ở kinh cũng không cần mua nhà, mà là thuê một viện tử. Ngoài cửa sổ là hồ nước nho nhỏ, lúc này ở bên trong một chút màu xanh cũng không có, chỉ có nước, chỗ xa hơn một người cũng không có.

Y tính chậm chạp đi qua, còn chưa đến gần thì bị Chiến Viên Phong kéo vào trong ngực, lập tức một nụ hôn nồng nhiệt rơi lên trên môi y.

"Trẫm vốn xác thực không muốn làm gì, nhưng tình cảnh này, trẫm không làm chút gì đó chẳng phải là lãng phí?"

Tào Tông Quan hai tay chống đỡ ở lồng ngực hắn: "Hoàng thượng...đây là nhà ta."

"Lại như thế nào?" Đẩy người ngã lên bàn sách, hai tay Chiến Viên Phong càng thêm không kiên nể gì chuyển động.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, thời gian như thế trong hoàn cảnh như vậy, so với ở trong tâm cung của hắn càng khiến người hưng phấn hơn, giống như hai người không phải là thân phận quân thần, mà là hai nam tử mến nhau.

Bút mực nghiên mực trên bàn sách bị quét xuống đất, không chỉ làm ô uế sàn nhà, còn làm vỡ chặn giấy Tào Tông Quan thích nhất, lúc y nghe thấy thanh âm vỡ vụn, hung ác cắn Chiến Viên Phong một cái.

"Ồ, học được đanh đá, cũng dám cắn trẫm." Chiến Viên Phong hai tay ôm chặt eo Tào Tông Quan, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm y, chậm rãi ở trên khuôn mặt đỏ ửng của y cắn một cái.

"Hít.... Câm miệng."

"Ha ha, này gọi là ăn miếng trả miếng."

Tào Tông Quan không ngờ đến Chiến Viên Phong còn có lúc ngây thơ như vậy, sờ dấu răng rõ ràng trên mặt, tức giận đạp hắn một cước.

Đạp xong liền hối hận, nói như thế nào nam nhân trước mặt cũng là cửu ngũ chí tôn, lúc sợ hãi y dù kháng cự cũng chưa từng động tay động chân, cũng không biết một đạp này có đủ trị tội y hay không.

Chiến Viên Phong ngược lại là không thèm để ý, đúng lúc cầm chặt chân y tách ra, sau đó phong bế môi y, một trận kích tình làm đến cuối. Hai người nhìn đối phương hình dáng mơ hồ, nghe tiếng thở dốc của nhau, vậy mà đều không muốn ngừng lại.

Lúc Chiến Viên Phong đưa tay đến, Tào Tông Quan vội vàng hô ngừng: "Ngài phải hay không nên hồi cung rồi? Sắc trời không sớm nữa."

"Trẫm còn chưa dùng bữa, ngươi liền muốn đuổi trẫm đi?"

"Thức ăn trong nhà thảo dân thô ráp không dám lấy ra tiếp đãi hoàng thượng."

"Trẫm không ghét bỏ."

Ta ghét bỏ. Tào Tông Quan thầm nghĩ.

Ngoài cửa, gã sai vặt thiếp thân của Tào Tông Quan đang đứng rất xa, không dám đến gần thư phòng một bước, đương nhiên, hắn ta cũng không thể đến gần, chỉ là bốn phía thư phòng nho nhỏ này, bố trí đầy thị vệ.

Là gã sai vặt thiếp thân của Tào Tông Quan, hắn ta không thể nào không biết chuyện này, chỉ là hắn ta vẫn không biết thân phận của đối phương, cũng không dám mở miệng hỏi.

Đợi lúc trăng treo lên bầu trời, trong thư phòng rốt cục cũng thắp đèn, Tào Tông Quan mở cửa đi ra, dặn hắn ta đi chuẩn bị nước, còn muốn hai thùng.

Chờ hắn ta rời đi, Tào Tông Quan mới dám nhìn thẳng vào thư phòng mất trật tư, đồ trên bàn rơi đầy đất, trên mặt bàn còn dính vết bẩn, mặc cho ai nhìn cũng biết trải qua cái gì.

Chiến Viên Phong đang sửa sang quần áo, thấy Tào Tông Quan tự mình dọn dẹp, cau mày hỏi: "Sao không gọi người đến thu dọn?"

Tào Tông Quan ngẩng đầu trừng hắn, tiếp tục bận rộn làm việc, y nhặt lên chặn giấy bị vỡ thành hai mảnh, thở dài, lại trừng Chiến Viên Phong.

"Được rồi được rồi, chẳng qua là ngọc chặn giấy, ngày mai trẫm đưa ngươi mười tám cái."

"Không cần."

Chiến Viên Phong cười toe toét miệng, hắn chính là thích nhìn bộ dáng người lạ chớ đến gần này của Tào Tông Quan, so với thiếu niên đêm qua giả bộ điềm đạm đẹp hơn nhiều.

CHIẾN VIÊN PHONG VÀ TÀO TÔNG QUAN 2

Hai người tắm rửa xong, Chiến Viên Phong còn luyến tiếc rời đi, trực tiếp sai người ở chỗ này bày thức ăn. Trong phòng bếp có bà tử giúp làm cơm, sớm đã làm xong thức ăn cho cả nhà, chỉ là bị hai người Tào Tông Quan chậm trễ lâu như vậy, sớm đã lạnh.

Tào Tông Quan cũng không thể để cho cửu ngũ chí tôn ăn thức ăn lạnh, vì vậy sai người đi quán rượu bên ngoài mua một bàn đồ ăn đến.

"Không cần phiền phức như vậy, ngươi ăn cái gì trẫm cũng ăn cái đó." Đối với Tào Tông Quan cẩn thận, Chiến Viên Phong vẫn là rất hưởng thụ.

Tào Tông Quan không để ý hắn, y ngồi xuống đối diện, xới cho hắn nửa bát cơm, giới thiệu với hắn: "Đây là rượu và thức ăn Thái Bạch lâu, so với ngự trù tự nhiên là kém hơn nhiều, chẳng qua tôm hồng dầu của quán này cũng không tệ, ngươi nếm thử đi."

Vừa dứt lời, y nhớ đến Chiến Viên Phong ngày thường dùng bữa đều có người nghiệm độc, vì vậy bản thân trước gắp một miếng ăn, kì thật chỉ cần không có người biết Chiến Viên Phong ở chỗ này, ai sẽ vô duyên vô cứ hạ độc hắn.

Chiến Viên Phong là lần đầu tiên đơn độc cùng Tào Tông Quan dùng bữa, tâm tình vốn rất tốt, bị hành động cẩn thận này của y lòng tràn đầy vui mừng. Tào Tông Quan ngẩng đầu chống lại ánh mắt của đối phương, đó là một loại ánh mắt giống như hàm chứa cưng chiều, khiến cho tim y nhảy lên, một luồng hơi nóng bốc lên.

"Ngài nhìn ta làm gì? Không thích?" Tào Tông Quan mượn động tác ăn cơm che dấu bối rối của mình, không biết có phải hay không y nghĩ nhiều, vẫn luôn cảm thấy bản thân nổi lên tâm tư khác thường với hắn.

Chiến Viên Phong cũng không biết bản thân là làm sao, giống như loại ý nghĩ nào đó dâng lên thì kiềm chế không được nữa.

Ở trong đáy lòng từ từ nảy mầm phát triển, hơn nữa có xu thế càng ngày càng lớn mạnh. Chẳng qua hắn đã vì tương lai hai người quyết định, cũng không cảm thấy như vậy không ổn, hắn cầm chén đưa đến trước mặt Tào Tông Quan, bảo: "Lột tôm cho trẫm."

"Bên ngoài có rất nhiều người chăm sóc ngài, thảo dân tay chân vụng về, sợ làm không tốt." Tào Tông Quan ngoan ngoãn nói, kì thật trong lòng đã bắt đầu trách móc.

Đáng tiếc Chiến Viên Phong không chịu buông tha y, vẫn bày ra tư thái đế vương: "Trẫm chỉ là lệnh ngươi bóc tôm mà thôi, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được, tương lai làm sao làm chuyện lớn?"

Tào Tông Quan cắn răng: Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn địa vị cao quý, có thể làm được chuyện người trong thiên hạ không làm được, cũng không dựa vào chuyện nhỏ làm được hay không được như vậy?

Chiến Viên Phong thấy cứng không được, dứt khoát phát huy thói quen mặt dày mày dạn của hắn, sáp đến bên người Tào Tông Quan: "Tông Quan, trẫm chỉ là muốn ăn thức ăn tự tay ngươi làm mà thôi."

Tào Tông Quan bị thanh âm xưng hô thân mật này của hắn kích thích da gà toàn thân đều nổi lên, y có lẽ cũng biết tính nết người này không đạt được không bỏ qua, nhận mệnh lột tôm cho hắn.

Tôm đều là tôm sông, đầu không lớn, nhưng hơn ở chỗ thịt tươi mềm, lại là chiên qua dầu, da cũng là mềm giòn, không ít thực khách trực tiếp nuốt cả vỏ, cũng có một hương vị khác, đáng tiếc Chiến Viên Phong hiển nhiên không thuộc về loại người kia.

Đợi y lột năm con tôm, Chiến Viên Phong cũng xem thỏa mãn, để cho y ngừng tay, sau đó gắp một con tôm đưa tới bên miệng y: "Nếm thử xem, trẫm nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng ngon."

Tào Tông Quan giơ bàn tay dính mỡ không biết đặt chỗ nào, ai đến nói cho y biết nam nhân này hôm nay là làm sao?

Y xoay đầu, thanh âm cứng ngắc trả lời: "Hoàng thượng tự mình dùng, thảo dân tự mình đến."

Chiến Viên Phong thấy y không tiếp nhận, chỉ đành tự mình hưởng dụng, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, chính là cảm thấy món ăn này vô cùng ngon.

Hai người bữa tối dùng cũng không nhiều, một người là bởi vì không quen, một người khác là bởi vì phần lớn thời gian đều hao phí nhìn người trước mặt.

Ánh mắt nóng rực kia nhìn đến mức Tào Tông Quan thiếu chút nữa muốn ném đũa, vội vàng dùng xong bữa tối, y nói: "Rất muộn rồi, hoàng thượng vẫn là nhanh chóng hồi cung, nếu không để cho hậu cung và đại thần trong triều biết ngài xuất cung chưa về, sợ là mọi người phải rối loạn."

"Không có việc gì, trẫm đã nhắn nhủ xong, trẫm tối nay ở chỗ ngươi nghỉ ngơi."

"Ngươi nói gì?" Tào Tông Quan khiếp sợ nhìn hắn, vẻ mặt từ hồng biến xanh, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo" "Hoàng thượng vẫn là vì bách tính mà suy nghĩ, đừng lấy tính mạng mình ra nói giỡn."

"Trẫm chỉ là ở chỗ ngươi một đêm, chỗ nào nguy hiểm?" Chiến Viên Phong đương nhiên không thể nào lấy tính mạng mình ra giỡn, cho nên vừa rồi lúc ăn cơm đã có người đi điều động ám vệ đến, đáng tiếc không thể công khai phái thị vệ đến, nhưng cũng đủ rồi.

Tào Tông Quan vung vạt áo lên, trực tiếp quỳ xuống: "Kính xin hoàng thượng nghĩ lại."

Chiến Viên Phong không ngờ đến y thái độ kiên quyết như vậy, trừng mắt hắn hỏi: "Trẫm ngủ lại, ngươi nên vinh hạnh mới đúng."

Đáy lòng Tào Tông Quan lạnh xuống, mặt lạnh nói: "Thảo dân thân thể ti tiện, hưởng thụ không nổi. Kính xin hoàng thượng hồi cung."

Y nói như vậy, bản thân tồn tại ở trong lòng Chiến Viên Phong chẳng qua không khác gì với phi tần, không, có lẽ còn kém hơn những phi tần kia, tốt xấu gì các nàng là thiếp thất chân chính, bản thân tính là cái gì? Thỉnh thoảng có thể hầu hạ đã là ban ân lớn với y.

"Ngươi..." Chiến Viên Phong không nghĩ tới đối phương không nể tình như vậy, hắn quyết định ngủ lại ở chỗ này, chẳng khác nào thừa nhận hắn luyến tiếc người này? Ám chỉ rõ ràng như vậy chẳng lẽ y nghe không hiểu? Hay là nghe hiểu cố ý cự tuyệt?

Không thể không thừa nhận, Chiến Viên Phong ở trên phương diện tình cảm vẫn là lính mới, hắn quen hậu cung phi tần a dua nịnh hốt, chỉ cần hắn bày ra vẻ mặt tốt, nhiều nữ nhân nhào lên, nếu hắn ngủ lại trong nội cung nào đó, đối phương cực kì vui vẻ.

Hai người một ngồi một quỳ, bầu không khí căng thẳng, ai cũng không mở miệng nói trước.

"Đứng lên đi." Chiến Viên Phong vuốt ấn đường, dường như với nam nhân này, hắn vẫn luôn có loại cảm giác vô lực.

Tào Tông Quan lúc đứng dậy hơi lảo đảo, bắp chân có chút run lên, y vẫn luôn không nhìn Chiến Viên Phong, trong lòng nghẹn một hơi.

Y biết mình không có tư cách cáu kỉnh, dù cho giữa y và Chiến Viên Phong không có giao dịch kia, đối phương là hoàng thượng, vẫn là trời của y, muốn sai y làm cái gì y liền không thể không làm.

"Trẫm... hồi cung." Chiến Viên Phong thăm dò nói một câu, sau đó chờ Tào Tông Quan phản ứng.

Tào Tông Quan khom lưng, vái chào: "Thảo dân cung tiễn hoàng thượng."

"Ngươi...hừ!" Chiến Viên Phong phất tay áo, thở phì phì rời đi, đồ ăn trên bàn không chạm được mấy phần, đã lạnh, giống như tâm Tào Tông Quan giờ phút này.

Chiến Viên Phong trở lại trong cung phát cáu một trận, vừa vặn trong tẩm cung bắt được hai nội ứng, trước mặt bị tra hỏi một hồi, sau đó giao cho ám vệ, dặn dò mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định cạy ra miệng bọn họ.

Thời gian trôi qua không lâu lắm, đã có người đến báo cáo, một người trong đó quả nhiên là gian tế của Đức Tây vương, về phần người khác mới bắt đầu tra tấn không lâu thì không chịu được đã chết.

"Đi đem người Đức Tây vương đưa đến gọi đến."

Đại nội tổng quản sửng sốt một lát, nhấc mí mắt muốn nhìn sắc mặt hoàng thượng một chút, thấy đối phương vẻ mặt âm trầm, còn cho rằng đối phương muốn tức giận thiếu niên kia, vội vàng chạy đi gọi người.

Một lát sau, thiếu niên kia cả người mặc trường bào màu đỏ tươi đẹp đi đến, chỉ là vẻ mặt có chút khó coi, dường như không nghỉ ngơi tốt, hắn ta quy củ quỳ gối trước mặt Chiến Viên Phong: "Hoàng thượng gọi thảo dân đến có gì căn dặn?"

"Ngẩng đầu lên."

Trong mắt thiếu niên kia chợt lóe lên vui mừng, mặt mang theo thẹn thùng ngẩng đầu, sau đó vẻ mặt vui mừng chậm rãi thu liễm lại trước vẻ mặt âm trầm của đối phương.

"Xác thực có chút sắc đẹp." Chiến Viên Phong bình thản nói: "Ngươi là người nơi nào? Như thế nào gặp được Đức Tây vương?"

"Thảo dân là người kinh đô, bởi vì gia cảnh bần hàn không thể không... sau đó gặp được Đức Tây vương, hắn thay thảo dân chuộc thân."

"Ồ? Hóa ra là vậy, khó trách cả người hơi thở phong trần." Chiến Viên Phong cười lạnh, thúc thúc kia có lẽ cho là hắn chưng từng thấy tiểu quan, cho rằng nhịp điệu như vậy khá tươi mới, có thể thu hút chú ý của hắn, dù sao trong hậu cung đều là tiểu thư khuê các, dù cho lớn mật cũng không cởi mở được như nam nữ ở nơi phong nguyệt.

Thiếu niên kia cắn môi không nói gì.

Chiến Viên Phong xoay người vào nội thất, lại không để cho thiếu niên kia rời khỏi cũng không để cho hắn ta đứng dậy, tự mình ngủ.

Một đêm trôi qua, lúc thiếu niên kia được phép rời khỏi tẩm cung, hai chân run lên, vẻ mặt tiều tụy, không cẩn thận còn cho rằng hắn ta là bị giày vò quá lâu.

Cũng không lâu lắm, toàn bộ hoàng cung đều biết đêm qua trong tẩm cung hoàng thượng một thiếu niên tuấn mỹ ngủ lại, nhìn trạng thái của thiếu niên kia, sợ là được hoàng thượng thích.

Lúc này đây, cơ bản đã xác thực tin đồn Thiên Phượng đế thích nam phong, trong triều ồn ào nghị luận, các bách tính ngược lại là không cảm thấy có cái gì, chỉ coi là một đoạn chuyện tình yêu văn nhã mà nghe.

Hai buổi tối liên tiếp, Chiến Viên Phong đều tìm thiếu niên kia đến, cái gì cũng không làm, cũng không nói, chỉ để cho đối phương quỳ một đêm, nếu như nửa đường té xỉu thì để cho người khiêng về.

Chính là như vậy, làn gió nhiều chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, cộng thêm có người biết thân phận thiếu niên kia, vì vậy tin tức truyền đi càng ngày càng giống chuyện quan trọng.

Chủ đề sốt dẻo nhất mấy ngày nay trong Quốc tử giám cũng chính là cái này, mấy học sinh mặt mũi tuấn mỹ đều từng bị người chọc ghẹo, nói là sau này vào triều làm quan phải lo lắng, lỡ như bị hoàng thượng nhìn trúng, hoặc là một bước bay thẳng lên trời hoặc là rơi vào vực sâu.

"Tào huynh, vẫn là ngươi ta an toàn, tuổi tác này của chúng ta, sẽ không khiến người thèm muốn, ha ha..."

Khóe miệng Tào Tông Quan co rút, vẻ mặt tức khắc trở nên biến hóa thất thường.

Kì thật từ lúc tin tức bắt đầu truyền ra, không có người trêu ghẹo Tào Tông Quan, bởi vì y người này vẻ mặt tuy anh tuấn, dáng ngươi lại khá cao lớn, khí khái bừng bừng, vừa nhìn liền không thể so với thiếu niên mềm mại xinh đẹp.

Chỉ là mỗi lần nghe thấy tin tức này, Tào Tông Quan cảm thấy trong lòng ngực hốt hoảng khó chịu, thực tế vừa nghĩ đến tối hôm đó Chiến Viên Phong từ nhà mình rời đi lại sủng hạnh người khác, loại cảm giác tồi tệ phẫn nộ này khiến y cả đêm ngủ không ngon.

CHIẾN VIÊN PHONG VÀ TÀO TÔNG QUAN 3

"Như thế nào? Y có biểu hiện gì đặc biệt không?" Chiến Viên Phong ba đêm liên tiếp đều giữ thiếu niên kia trong tẩm cung, trong lòng tự nhiên có tính toán.

Ngoại trừ muốn làm người có tâm thấy, quan trong hơn là muốn kích thích dò xét phản ứng của Tào Tông Quan.

Ám vệ quỳ gối bên dưới cúi thấp đầu, báo cáo nói: "Bẩm hoàng thượng Tào công tử vẫn giờ mão mỗi ngày thức dậy, canh ba rời khỏi Quốc tử giám, giờ dậu về nhà, chỉ là mấy ngày nay, Tào công tử mỗi ngày về nhà đều chưa từng ra khỏi cửa."

Chiến Viên Phong khó chịu nhíu mày, truy hỏi: "Vẻ mặt của y như thế nào?"

"Này...hình như so với trước đây không có gì khác lạ, nên cười thì cười." Ám vệ kì thật rất muốn thay Tào Tông Quan nói vài lời tốt đẹp, đáng tiếc bọn họ bị truyền thụ ý thức trung thành không cho phép hắn ta làm như vậy.

Chiến Viên Phong "ba" bóp nát quân cờ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: "Trừ lần đó ra, còn có gì khác thường?"

"... Không có."

"Được! Rất được." Chiến Viên Phong bên này lòng như lửa đốt, Tào Tông Quan bên kia cũng không hề tốt.

Y để đũa xuống, nghênh đón ánh mắt hỏi thăm của gã sai vặt, kéo ra một lời nói dối: "Đồ ăn đêm nay quá mặn, đi rót cho gia chén nước."

"Vâng." Gã sai vặt tuy cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn là nghe lời đi rót nước.

Đợi hắn ta bưng nước vào, Tào Tông Quan đã không ngồi ở đó nữa, hắn ta quẹo đến thư phòng, quả nhiên thấy chủ nhân nhà hắn ta tựa ở trên giường đọc sách.

Chẳng qua lúc hắn ta đến gần, mới phát hiện chủ tử nhà hắn ta đang suy nghĩ cái gì, ngay cả cầm ngược cũng không phát hiện.

Theo Tào Tông Quan mưa dầm thấm đất, hắn ta gã sai vặt thiếp thân này cũng hiểu biết nhìn mặt, hắn ta thả nhẹ bước chân đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Gia, ngài phải hay không có tâm sự?"

Người khác có lẽ không thể phát hiện, nhưng hắn ta theo Tào Tông Quan nhiều năm như vậy, mỗi ngày đối mặt với y, sao có thể không biết đáy mắt y để lộ ầu sầu.

Từ sau khi chủ tử nhà hắn ta trải qua một lần lao ngục, từ lúc bị Tả gia từ hôn thì hoàn toàn thay đổi, lúc đầu hắn ta cho là chủ tử nhà hắn ta còn nhớ đến Tả đại tiểu thư, sau này phát hiện mặc dù ở trước mặt y nhắc đến tin tức vị đại tiểu thư kia, vẻ mặt chủ tử nhà hắn ta cũng không hề thay đổi.

Tào Tông Quan đã sớm quên việc bản thân vừa rồi nói muốn uống nước, cũng không tiếp nhận ly nước, xua tay nói: "Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước, không cần ngươi hầu hạ."

Gã sai vặt do dự một lát, đặt chén nước ở một bên, thắp sáng đèn trong thư phòng, sau đó yên lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng kĩ cửa.

Tào Tông Quan duy trì một tư thế thật lâu, cho đến khi cảm thấy trên người có chút lạnh, mới hồi phục tinh thần, tầm mắt của y nhìn chằm chằm vào ánh nến nhảy lên kia, nhớ tới rất nhiều việc y và Chiến Viên Phong ở bên nhau.

Kì thật chính thức nghĩ đến, số lần hai người gặp mặt không nhiều, lời từng nói cũng không nhiều, chỉ sợ còn không nhiều bằng hai người ở trên giường vận động, bọn họ giao dịch thân thể như vậy sao có thể thực sự có cảm tình?

Lúc bắt đầu, cũng trông mong Chiến Viên Phong sớm chút mất hứng thú với y, như vậy hai người nói không chừng có thể sống yên ổn với nhau qua ba năm, đợi đủ ba năm, đối phương thực hiện ước định, bản thân khảo thi, tất cả giao dịch đến đây là kết thúc, từ nay về sau cùng hắn không hề có liên quan.

Đây là trạng thái lúc đầu y cảm thấy lý tưởng nhất, nhưng thực sự đi đến bước này, y tại sao sẽ cảm thấy tức giận? Tại sao sẽ có loại cảm giác không thể buông tay?

Loại cảm giác này khiến y rất lo lắng, hơn nữa vì thế mà vô cùng phiền muộn.

Tào Tông Quan không phải người chưa từng động tình, bởi vậy cũng dần dần hiểu rõ loại cảm giác không bình thường của mình với Chiến Viên Phong, so với lúc trước Tả Thục Tuệ từ hôn càng thêm mạnh liệt, đây cũng chính là nguyên nhân y bất an.

Thích đế vương có nghĩa là gì? Này không phải là tìm chết sao? Trước không nói tình cảm của y có thể được đáp lại hay không, chỉ là thân phận hai người chênh lệch cũng đủ để khiến cho y muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Vứt sách, Tào Tông Quan rời khỏi thư phòng, loại trạng thái này y căn bản không thể bình tĩnh đọc sách, còn không bằng tắm rửa đi ngủ.

Y sai gã sai vặt đi nấu nước, ngâm trong thùng tắm hồi lâu, cho đến khi cả người không còn sức lực mới bò ra, chui vào chăn nửa ngày cũng không ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt lại chợp mắt.

Đám ẩn vệ canh giữ ở Tào phủ đồng loạt thở dài, trong mắt bọn họ, nhìn thấy là Tào công tử dùng xong bữa tối thì chui vào thư phòng "khổ đọc", đêm khuya còn có tâm tình tắm rửa, tắm rửa xong trực tiếp lên giường, ngay cả trở mình cũng không có, trông có vẻ ngủ khá ngon.

Bởi vì không dám đến quá gần, bọn họ chỉ có thể dùng hai mắt nhìn, tình huống nhìn thấy khác xa với chân tướng.

Vì vậy lúc Chiến Viên Phong lần nữa nhận được tin tức, đã bắt đầu nói không ra lời, thiếu chút nữa đạp phá ngự thư phòng.

"Đi, mang người vào cung." Hắn ngược lại muốn hỏi một chút, phải hay không bản thân toàn bộ cùng y không có quan hệ? Quá không tim không phổi rồi.

"Hiện tại?" Ám vệ kia liếc nhìn canh giờ, giờ tí cũng trôi qua được một nửa, đến đến đi đi, hoàng thượng là không chuẩn bị ngủ sao?

"Đi." Chiến Viên Phong nghiến răng nghiến lợi căn dặn: "Cho dù là trói cũng trói người đến cho trẫm."

Ám vệ kia nhận lệnh mà đi, phát huy khinh công đến trình độ cao nhất, chốc lát sau nhảy vào viện tử Tào Tông Quan.

Hắn ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng yên không tiếng động đi đến bên giường, vừa định đưa tay vén rèm chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gầm: " Người nào?"

Hắn ta âm thầm kinh ngạc, vốn cho rằng âm lượng của bản thân không thể nào làm đánh thức người đang ngủ say, không ngờ đến đối phương cảnh giác như vậy.

Kì thật Tào Tông Quan căn bản không ngủ, bên giường đứng một người sống, làm sao có thể không cảm giác được?

Ám vệ kia phản ứng cực nhanh, không đợi đối phương hỏi trực tiếp truyền đạt nói: "Tào công tử, hoàng thượng mời."

Tào Tông Quan vèo ngồi dậy, vén rèm giường lên gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, bởi vì mắt thích ứng với bóng tối, y mơ hồ thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi.

"A, hoàng thượng nửa đêm không ngủ mời ta đi làm gì? Phiền toái huynh đài truyền đạt cho hắn biết, thảo dân ngày mai còn phải lên lớp, thứ cho không tiếp nhận." Nói xong buông rèm nằm xuống.

Ám vệ kia tiến lên trước, trực tiếp kéo người từ trên giường dậy, điểm huyệt đạo y, nhỏ giọng nói: "Đắc tội. Hoàng thượng nói phải mời được Tào công tử."

Tào Tông Quan không ngờ đến đối phương sẽ hành động thô lỗ, trong lòng bắt đầu náo loạn dời sông lấp biển, vừa mắng Chiến Viên Phong mấy lần, vừa cảm thấy bản thân quá không biết điều, tội danh kháng chỉ y chỉ là một cử nhân nho nhỏ có thể tha thứ được sao?

Bị người khiêng ra khỏi phòng, Tào Tông Quan mới phát hiện bản thân ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra, vốn là giận chó đánh mèo nói bản thân biết đi, không cần tốn công tốn sức như vậy.

Một đường xuyên qua đường phố ngõ hẻm, bọn họ chuyên lựa đường vắng vẻ, nếu như không phải đối phương vẫn luôn đi về phía hoàng cung, Tào Tông Quan cũng sắp cho rằng mình bị người bắt cóc.

Đợi đã vào cung, ám vệ kia ở ngoài cửa giải huyệt đạo của mình, còn rất lễ phép vái chào: "Vừa rồi đắc tội, Tào công tử chớ trách."

Là ám vệ thân thiết nhất bên cạnh hoàng thượng, hắn ta đương nhiên biết người thanh niên này địa vị ở trong lòng hoàng thượng không giống, nếu không cũng không thể nào phái ám vệ vừa giám thị vừa bảo vệ.

Tào Tông Quan gật đầu, ý bảo mình không thèm để ý, người khởi xướng ở bên trong, y trách người chấp hành mệnh làm gì?

Gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc, Tào Tông Quan hút một hơi thật dài, đẩy cửa đi vào tẩm cung y đến không ít lần, nhưng lại vẫn không quen thuộc lắm, nguyên nhân cũng bởi vì trước đó chưa từng nhìn kĩ, ánh sáng lờ mờ bốn phía đem tất cả đều bảo phủ ở trong ánh sáng mờ.

Y đi vào trong, tim đập càng lúc càng nhanh, bước chân càng ngày càng chậm, khoảng cách ngắn ngủn giống như cách xa nhau ngàn dặm, như bụi gai trải rộng.

Đây là lần đầu tiên sau khi y làm rõ tâm ý của mình cùng Chiến Viên Phong gặp mặt, cảm giác sợ hãi quá mức mong đợi y cuối cùng ở trước cổng vòm dừng lại bước chân, sao cũng không thể nhấc bước chân lên.

Bên trong Chiến Viên Phong thấy y rất lâu không vào, tức giận rống một tiếng: "Người đâu? Chết chỗ nào rồi?"

Tào Tông Quan hai mắt ngưng tụ, nhấc chân đi vào, trực tiếp đứng ở trước mặt người kia, không hành lễ cũng không vấn an, lên tiếng hỏi: "Hoàng thượng mời thảo dân đến có chuyện gì?"

"Không có việc gì không thể gọi ngươi đến? Ngươi đừng quên thân phận của mình."

"A, làm sao dám?" Tào Tông Quan tự giễu cười cười: "Vậy hoàng thượng muốn để cho thảo dân thị tẩm sao?" Y tự tay cởi bỏ dây thắt lưng, ném áo khoác lên mặt đất.

"Ngươi..." Chiến Viên Phong vốn chỉ tính gọi người đến, hỏi y một chút, đến cùng phải làm sao mới có thể có được tim y, không nghĩ đến đối phương là loại thái độ này.

Hắn hai mắt đỏ thẵm: "Được..., rất được. Đã như vậy, trẫm cũng không cần phải..." Hắn đi lên túm cánh tay Tào Tông Quan, ném người đến trên giường, thân thể đè lên, thô lỗ hôn xuống.

Lưng Tào Tông Quan vừa tiếp xúc với ra giường, cả người giống như thiêu cháy, toàn thân không được tự nhiên, y chỉ cần nghĩ đến giường này có nam nhân khác từng ngủ, nam nhân này đã từng cùng người khác ở trên giường mây mưa thất thường, y khắp người không được nhiên.

CHIẾN VIÊN PHONG VÀ TÀO TÔNG QUAN 4

"Đừng nhúc nhích." Chiến Viên Phong đè tay chân Tào Tông Quan, cắn môi đối phương một cái, rất nhanh hai người liền nhấm nháp được hương vị rỉ sắt.

"A... ngươi..." Tào Tông Quan bị mùi máu tươi kích thích ra nhiệt huyết, rút cánh tay ra bàn tay vung về phía Chiến Viên Phong.

Chiến Viên Phong không hề phòng bị, bị đánh một cái, một tiếng giòn tan vang lên, hai người đều có chút ngây ngẩn.

Trong tẩm cung yên tĩnh giống như chết, hô hấp của hai người quấn quýt lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chớp mắt trước.

Đánh cũng đánh rồi, Tào Tông Quan cũng không có chỗ để hối hận, tâm tính vò đã mẻ cũng không sợ sứt đẩy Chiến Viên Phong ra, từ trên giường nhảy xuống, đứng xa xa.

Chiến Viên Phong duy trì tư thế bị đẩy ngã nằm ở trên giường, hắn liếm khóe môi bị thương, trong mắt lập lòe ánh sáng lạnh.

Lớn như vậy, thật đúng là lần đầu tiên bị đánh thảm như vậy, vừa rồi nếu không phải hắn dùng tay ra hiệu ngăn ám vệ sắp lao ra, lúc này Tào Tông Quan lại phải trở về ngồi trong lao.

Tào Tông Quan chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nóng rát, lời xin lỗi đến bên miệng lại bị y nuốt về, một luồng mệt mỏi xông đến trong lòng.

"Phải hay không trẫm đối với ngươi quá tốt, khiến ngươi cho rằng trẫm không dám làm gì ngươi?" Chiến Viên Phong lạnh lùng hỏi.

Tào Tông Quan xoay đầu, khô cằn nói: "Hoàng thượng nói lời này không cảm thấy tim đập nhanh sao?" Đặt y lên giường người khác từng ngủ muốn làm gì thì làm chính là tốt với y? Ha...

"Vậy ngươi còn muốn trẫm như thế nào? Giải tán hậu cung chỉ sủng hạnh mình ngươi?"

"Ngài cảm thấy thảo dân sẽ hiếm lạ?" Để cho y giống hậu cung phi tần, mỗi ngày chỉ mong chờ Chiến Viên Phong sủng hạnh, thời gian như vậy cùng trong lao có cái gì khác nhau? Nếu như chỉ là muốn cái này, y cần gì cùng với Chiến Viên Phong định ra ước hẹn ba năm?

"Phải, ngươi không hiếm lạ. Ngươi ngay cả trẫm cũng không để vào mắt, thì sao sẽ hiếm lạ trẫm sủng hạnh?"

Tào Tông Quan vội vàng phủ nhận: "Ta lúc nào không để ngươi vào mắt?"

Chiến Viên Phong nghe y không tiếp tục dùng kính ngữ, ngược lại cảm thấy trong lòng dễ chịu, hắn giật giật quần áo mất trật tự, không đếm xỉa tới nói: "Ngươi nếu để trẫm ở trong mắt, ngươi vừa rồi vì sao phải cự tuyệt? Lại vì sao đánh trẫm."

Tào Tông Quan trầm mặt một lát, sau đó ngẩng đầu nói với hắn: "Ta biết không có tư cách cùng hoàng thượng thảo luận điều kiện, cũng không có tư cách cự tuyệt ngài... cầu hoan, nhưng... có thể hay không xin hoàng thượng đổi chỗ?"

Chiến Viên Phong nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Đổi chỗ? Đổi chỗ nào?" Hắn cho rằng tẩm cung của mình là nơi bí mật nhất an toàn nhất, này còn chưa đủ?

Tào Tông Quan hít một hơi thật dài: "Hoàng thượng mấy đêm trước ở chỗ này sủng hạnh người khác, thảo dân thật sự không cách nào thuyết phục chính mình còn có thể giống như trước đây."

Chiến Viên Phong sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: "Thì ra là như vậy... hóa ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý..."

"Rất buồn cười?" Tào Tông Quan mặt đỏ tới mang tai, lại muốn quăng một bàn tay lên khuôn mặt kia.

"Phải...không, không buồn cười, nhưng trẫm rất vui." Chiến Viên Phong cười ngửa tới ngửa lui, nửa ngày mới ngừng lại, hướng Tào Tông Quan vẫy tay: "Đến, trẫm nói cho ngươi một bí mật."

Tào Tông Quan chỉ do dự một lát, liền đi về phía hắn, chờ lúc y tới gần Chiến Viên Phong cánh tay mở rộng lại bị đối phương kéo lên giường.

Kết cục như vậy không hề ngoài ý muốn, hai tay của y chống đỡ ở trên ngực đối phương, chờ hắn mở miệng.

"Trẫm nghe nói ngươi mấy ngày qua sống không tệ còn cho rằng ngươi thờ ơ."

"Ngươi là chỉ cái gì?" Tào Tông Quan ánh mắt lập lòe, không biết Chiến Viên Phong từ chỗ nào rút ra kết luận y mấy ngày nay sống không tệ.

Chiến Viên Phong cũng không chính diện trả lời, mà là ngược lại hỏi: "Lời bên ngoài đã truyền khắp nơi đi? Trẫm không tin ngươi chưa từng nghe, bằng không vừa rồi ngươi cũng không nói ra lời kia."

"Lại như thế nào? Chuyện hoàng thượng tự mình làm lẽ nào còn sợ người nói hay sao?"

"Đương nhiên không, đây chính là kết quả trẫm muốn."

"Ngươi..." Tào Tông Quan mặt tối sầm, tiếng cắn răng vang lên, Chiến Viên Phong không hề hoài nghi người này tức giận lên sẽ cắn một miếng thịt của mình.

"Nghe trẫm nói xong đã." Chiến Viên Phong trấn an vỗ vai y: "Sau giao thừa, Đức Tây vương đưa người cho trẫm, trẫm chỉ là muốn biết mục đich của hắn, lúc này mới thăm dò một chút" thuận tiện thăm dò ngươi mà thôi.

"Thăm dò như thế nào?" Tào Tông Quan nhớ tới lời đồn đại kia, lông mày hơi nhíu lại.

"Trẫm xác thực giữ người lại tẩm cung..." Chiến Viên Phong cố ý dừng lại, thấy vẻ mặt Tào Tông Quan không tốt, tâm tình thật tốt giải thích: "Chẳng qua đều là để cho hắn quỳ ở gian ngoài, tuyệt đối không đụng đến một đầu ngón tay của hắn."

"Ừ hứ." Vẻ mặt Tào Tông Quan hơi trở lại bình thường.

"Vị hoàng thúc này của trẫm cũng không phải người không có dã tâm, xem hành động đã thực hiện của hắn ở đất phong thì biết."

"Vậy ngươi có tra ra được hắn muốn làm gì không?"

"Trẫm chắc chắn hắn không có năng lực tạo phản, nếu không cũng sẽ không đợi đến hôm nay, chẳng qua... đoán chừng lão nhân gia hắn rất vui sướng khiến cho trẫm ngột ngạt."

Là bại tướng dưới tay tiên đế, muốn vị hoàng thúc này thích hắn là không thể nào.

"Chỉ là ngột ngạt?" Vậy cũng quá trẻ con.

"Tự nhiên là hy vọng có thể kiếm được một chút chỗ tốt, nếu không ngươi cho rằng mục đích hắn đưa mỹ nhân cho ta là gì?"

Tào Tông Quan sờ cằm nghĩ, có lẽ người ta chỉ là thấy ngươi thâm cung cô đơn lạnh lẽo, đưa người cho ngươi giải buồn? Sứ thần các nơi và đại thần đưa mỹ nhân còn ít sao?

"Đầu tiên là thử thăm dò trẫm phải chăng thật sự thích nam phong, thứ hai nếu thành công, cũng có thể ở bên người trẫm xếp vào quân cờ, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này cùng trẫm thảo luận giao dịch."

Tào Tông Quan hiểu ý hắn, cũng không tiếp tục truy hỏi, những tin tức này y biết nhiều không hề có chỗ nào tốt, chỉ là trong lòng bởi vì tín nhiệm Chiến Viên Phong mà có chút thả lỏng.

"Được rồi, chính sự nói xong, chúng ta phải hay không nên nói một chút chuyện riêng?"

"Hửm?" Tào Tông Quan nằm ở giữa giường, chùm chăn bao mình chặt chẽ.

Chiến Viên Phong từ trên chăn đè xuống, hôn trán y hỏi: "Tâm ý của trẫm đối với ngươi ngươi có thể hiểu?"

Tim Tào Tông Quan đập chậm một nhịp: "Tâm ý gì?"

"Trẫm muốn biết ngươi sau khi nghe thấy tin tức này là nghĩ gì? Có đau lòng không? Có khó chịu không?"

Tào Tông Quan cắn môi không nói lời nào, như thế nào không đau lòng? Như thế nào không khó chịu? Nhưng hình như phẫn nộ càng nhiều hơn một chút.

"Trẫm đã dự định xong kế hoạch, chỉ cần dùng chút thời gian, nhất định có thể quang minh chính đại bày ở trước mặt người."

"Ngươi nói cái gì?" Tào Tông Quan kinh hãi sững sờ trừng mắt.

"Trẫm muốn công khai quan hệ của chúng ta."

"Không được." Tào Tông Quan không chút nghĩ ngợi phản bác.

"Vì sao?" Chiến Viên Phong sắc mặt cũng đen rồi, chẳng lẽ người này không phải thật sự có ý với hắn?

"Công khai quan hệ? Quan hệ gì? Quân vương và nam sủng?"

"Đương nhiên không phải, trẫm có lẽ không cách nào cưới ngươi làm vợ, nhưng ít ra có thể cam đoan để ngươi có thể đứng ở bên cạnh trẫm, sinh hoạt bình thường, mà không phải ở hậu cung."

Tào Tông Quan không ngờ đến hắn là nghĩ như vậy, trong lòng có chút cảm động, nhưng này có thể sao? "Cần gì phải vậy? Trong mắt người ngoài, vô luận như thế nào cũng cho rằng ta quyến rũ quân vương."

"Ngươi cảm thấy Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh như thế nào? Ngươi cho rằng bọn họ lúc bắt đầu mọi việc thuận lợi sao? Trẫm cũng không sợ ngươi sợ cái gì?"

Tào Tông Quan bị chẹn họng, nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi đương nhiên không sợ, nhiều nhất cũng chỉ thêm tên tuổi phong lưu cho ngươi, lại không tổn thất gì."

Hiện tại còn dễ nói, nếu y tương lai có cơ hội nhập sĩ, mặc kệ thăng hay không thăng chức cũng sẽ rơi vào trong miệng người, đại thần nào có thể nhìn nội sủng của hoàng đế từng bước thăng chức?

"Trẫm đã lập thái tử, nếu bọn họ phản đối cùng lắm trẫm thối vị nhường chức, cùng người trải qua ngày tháng ung dung tự tại."

"Hoàng thượng..." Tào Tông Quan kinh hoàng nhìn hắn, loại lời này thật sự là từ trong miệng Chiến Viên Phong nói ra?

"Đương nhiên, không thể nào lập tức thực hiện, cũng nên đợi thái tử có thể một mình phụ trách một phía mới được."

Tào Tông Quan tiếp tục ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy đêm nay kích thích đích thực quá nhiều.

"Đừng không tin, trẫm tuy tham quyến quyền vị, nhưng đã từng ngồi ở vị trí này, cũng không có cái gì hiếm lạ."

Tào Tông Quan oán thầm: Không có gì hiếm lạ năm đó còn tranh giành ngươi chết ta sống? Giả hay không giả?

"Được rồi, không nói những cái này, trời cũng sắp sáng, ái khanh phải hay không nên thực hiện nghĩa vụ rồi?" Chiến Viên Phong chui vào chăn, hai người bị bao phủ trong bóng tối, lục lội cởi bỏ đai lưng đối phương.

Hai người ở trên long sàn mây mưa thất thường chiến đấu kịch liệt nhễ nhại, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của nội thị mới dừng lại, hai người một đêm chưa ngủ, vậy mà khỏe như vâm, Chiến Viên Phong lưu luyến đứng dậy, ngay cả thân thể cũng không lau chùi trực tiếp đổi long bào thượng triều.

Tào Tông Quan núp ở trong chăn, suy nghĩ một lát lời Chiến Viên Phong từng nói, lại nghĩ một chút tương lai hai người, vô luận nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đáng tin, bọn họ và Lục Tranh Tả Thiệu Khanh không giống, thứ nhất thân phận khác nhau quá lớn, thứ hai mức độ tình cảm không giống, muốn bắt chước đoạn giai thoại này khó như lên trời.

Lúc trước Tả Thiệu Khanh chưa trúng bảng lựa chọn giấu diếm quan hệ của mình và Lục Tranh, dựa vào thực lực của mình đoạt được đậu tam nguyên, nếu đổi thành y, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng thực lực của y? Dù cho tin tưởng lại làm sao thừa nhận?

Tào Tông Quan cảm thấy, bất lực nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, muốn yêu không dám yêu, muốn có lại không dám.

CHIẾN VIÊN PHONG VÀ TÀO TÔNG QUAN 5

Tào Tông Quan ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trên long sàn nhiều thêm một cái bàn thấp, mà Chiến Viên Phong đang tập trung tinh thần xem tấu chương.

Loại cảm giác... được đặt ở trong lòng này, khiến y có chút tin tưởng lời nói đêm qua của Chiến Viên Phong.

"Tỉnh? Đói bụng? Là dùng bữa trước hay là tắm trước?"

"Tắm rửa."Tào Tông Quan mở miệng, giọng nhưng lại vô cùng khàn khàn, nhớ tới từng tiếng rên rỉ cao vang trước đó, mặt lập tức nóng lên.

Chiến Viên Phong bưng ly của mình đưa đến bên miệng y, cười nói: "Trước nhuận cổ họng, đừng làm hư cuống họng."

Tào Tông Quan nghe trong lời nói hắn tràn đầy cười nhạo, dùng sức trừng hắn, tiếp nhận ly nước một hơi cạn sạch, thoải mái thở ra một hơi.

Một đêm này thật sự là điên cuồng trước nay chưa từng có, y chưa từng nghĩ tới hai nam nhân làm tình vậy mà có thể kịch liệt đến vậy, giống như trong cơ thể cất giấu mãnh thú, kêu gào muốn xông ra.

Y cầm lên bộ quần áo mới ở đầu giường mặc vào, quần áo của y sớm bị Chiến Viên Phong xé hư, không muốn cũng phải mặc.

Chiến Viên Phong thay y cột xong thắt lưng, tiếp theo ôm eo y nói: "Đây là quần áo trẫm để cho phủ nội vụ nhanh chóng chế tạo, hoàn toàn dựa theo kích thước của trẫm mà may, ngươi mặc như thế nào?"

Tào Tông Quan sửa sang xong ống tay áo, nghiêng qua liếc hắn, thân thể và chiều cao của y và Chiến Viên Phong không khác nhau mấy, dáng người sai biệt cũng không lớn, bộ quần áo này không cẩn thận nhìn vẫn là rất vừa người.

"Có chút chật." Tào Tông Quan cười nhạt trả lời.

"Phải không?" Chiến Viên Phong lông mày nhướng lên, ngón tay ở trên người y từng tấc từng tấc lướt qua: "Da thịt tinh tế, đường cong mềm mại nhưng lại không mất đi sức mạnh, dáng người ái khanh xác thực không tệ."

Dù cho như vậy, y vẫn chỉ có thể nằm ở dưới thân mình trằn trọc rên rỉ, chỉ nghĩ đến điểm này,Chiến Viên Phong liền vô cùng có cảm giác thành tựu.

Hắn mới không thích loại nam nhân yểu điệu mềm nhũn, không hề có khí phách nam tử.

"Hoàng thượng quá khen." Hai người sau khi nói rõ, thái độ của Tào Tông Quan thay đổi rất nhiều. Tuy còn có chút mâu thuẫn tâm lý, nhưng ít ra không keo kẹt bộ dáng tươi cười của mình.

Y vốn là người nhã nhặn, trước đây bởi vì trở ngại tâm lý mới lời mặn lời nhạt, nhổ đi phần trở ngại này, cả người liền lộ ra diện mạo vốn có.

Đợi ngự thiện phòng đưa đồ ăn đến, Tào Tông Quan đã đói đến mức không so đo việc trước đó phát thệ không đụng bất kì cái gì trong cung.

Tối hôm qua y không ăn được mấy miếng, giằng co một đêm, lại ngủ cho tới giờ, bụng đã sớm hát lên bài ca vườn không nhà trống.

Chiến Viên Phong đuổi cung nữ thái giám hầu hạ ra ngoài, cùng Tào Tông Quan ngồi sát nhau, còn liên tục gắp rau cho y, thật sự không khới với hình tượng thường ngày.

Tào Tông Quan vùi đầu ăn cơm, đối với thức ăn thỉnh thoảng xuất hiện trong chén chỉ là yên lặng ăn hết, không đành lòng nhìn thẳng vẻ mặt đắc ý của Chiến Viên Phong.

Y nhịn không được trong lòng thở dài, nếu đổi thành nữ tử, này có bao nhiêu cảm động, đáng tiếc y là thân nam nhi, chung quy không quen bị người cưng chiều như thế.

Nuốt hạt cơm cuối cùng nuốt vào bụng, Tào Tông Quan gắp một miếng đậu hủ cho Chiến Viên Phong, trưng ra bộ dáng tươi cười cưng chiều giống như vậy: "Hoàng thượng đừng chỉ săn sóc cho ta, tự mình cũng ăn đi."

Chiến Viên Phong cả người run lên, rất không thích ứng xoa mặt, nhưng vẫn là mở to miệng bỏ thức ăn y gắp vào trong miệng.

Tào Tông Quan dùng chiêu gậy ông đập lưng ông này cực kì thành công, từ nay về sau, Chiến Viên Phong quả nhiên thay đổi một chút thói quen phương pháp cưng chiều.

Đối với bạn đời từ nữ nhân biến thành nam nhân, Chiến Viên Phong tạm thời chưa kịp thích ứng cũng là bình thường, cũng may hai người là nam nhân chỉ cần không phải lập trường đối lập, cũng sẽ không vì chuyện nhỏ mà so đó từng tí.

Tào Tông Quan vốn cho rằng Chiến Viên Phong sẽ không tiếp tục giấu diếm quan hệ của bọn họ, vì thế còn lo lắng một trận, nhưng lúc y cẩn thận nghe ngóng một khoảng thời gian, không hề nghe thấy bất kì lời đồn gì.

Ngược lại là hoàng thượng vứt bỏ hậu cung, việc thích nam sủng càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ là nam sủng kia không phải y, mà là thiếu niên trước kia được Chiến Viên Phong cố ý "săn sóc" kia.

Sau khi hai người nói rõ, Chiến Viên Phong triệt để đẩy thiếu niên kia đến trước mặt người, thỉnh thoảng tìm thiếu niên kia đến tẩm cung, thậm chí có lần còn ban tặng cho hắn ta đông châu trân quý phía nam dâng lên.

Đây chính là ban thưởng ngay cả hậu cung phi tần đều vẫn luôn nhớ thương, kết quả lại bị một nam sủng không danh không phận lấy được, mặc cho ai cũng không phục.

Còn may trước đó xảy ra chuyện Tiêu quý phi tự tiện xông vào tẩm cung hoàng thượng bị giáng cấp trừng phạt, chúng phi tần không dám ngông cuồng tự mình hành động, mà là xoắn thành một đoàn dây thừng, thảo luận như thế nào giải quyết đại kế sinh tồn trước mắt.

Đại thần trong triều mập mờ nhắc hoàng thượng nên thường xuyên quan tâm hậu cung, không thể bị tiểu nhân mê hoặc, rối loạn kỉ cương, bị một câu của Chiến Viên Phong đẩy trở về: "Trẫm muốn sủng hạnh ai, còn phải được các ngươi đến sắp xếp sao?"

Có đại thần nói bóng nói gió người kia thân phận hèn mọn, hoàng thượng không thể làm bẩn long thể, Chiến Viên Phong cười ha hả hỏi: "Vậy không bằng để cho Dư ái khanh đến thị tẩm? Thân phận đủ cao chưa?"

Dư đại nhân kia mắt thấy cũng sắp lục tuần, bị trêu chọc như vậy mặt già cũng sắp đỏ chảy máu, tự nhiên thưa dạ không dám nói.

Cũng không ít đại thần lấy việc con nối dõi ra, nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra lý do này rất gượng ép, địa vị thái tử đã vững chắc, người muốn để cho hoàng thượng sinh ra nhiều hoàng tử xác thực không phải muốn gây khó dễ với thái tử?

Tóm lại, chuyện này sôi động náo loạn nửa năm, đến cuối năm, mọi người phát hiện vị thiếu niên được hoàng thượng sủng hạnh vẫn ở trong cung, vẫn được hoàng thượng cưng chiều nhất, hậu cung cũng nửa năm không có tin tức phi tần có thai.

Mọi người đã dần tiếp nhận sự thật hoàng thượng đổi sang thích nam phong, Chiến Viên Phong bỗng nhiên hạ xuống thánh chỉ: Phi tần trong hậu cung chưa từng được sủng hạnh toàn bộ được thả ra trở về, tự mình tiến hành hôn phối, hơn nữa mỗi nữ tử tự nguyện xuất cung ban thưởng cáo mệnh ngũ phẩm.

Nói cách khác, vô luận những nữ tử này tương lai gả cho ai, dù là phu quân của nàng chỉ là nông phu, trên người nàng cũng treo phẩm cấp ngũ phẩm cáo mệnh, đây nhưng là chuyện vô cùng tốt.

Có thể được đưa vào cung đều không phải bách tính bình thường, có người thật tâm muốn vào cung hưởng thụ phú quý cũng có người bị ép vào cung, thánh chỉ này vừa ban ra, không ít phi tần lập tức thu dọn túi quần áo xuất cung.

Chiến Viên Phong sợ các nàng sau khi xuất cung không được gia tộc đồng ý, trực tiếp phái cấm vệ quân đưa về, ý nghĩa kia rất rõ ràng, không muốn nhận cũng phải nhận.

Nửa năm sau, phi tần trong hậu cung ít đi gần nửa, không chỉ chưa từng được sủng hạnh, đến sau này, không ít người lòng chán nản, hết hy vọng, hoặc là phi tần vốn dĩ không có tâm tư cũng hướng Chiến Viên Phong yêu cầu ý chỉ xuất cung.

Dù sao chuyện hầu hạ hay chưa từng hậu hạ, cũng chính là một câu nói của hoàng thượng.

Một năm này, toàn bộ kinh đô đều chú ý rối loạn trong hoàng cung, cũng không ít người nhân cơ hội này muốn nhét mỹ thiếu niên vào hậu cung, nhưng đều bị Chiến Viên Phong trả lại, không chỉ như vậy, còn âm thầm tiêu diệt người đứng đầu.

Bởi vậy phần lớn đều biết, hoàng thượng đối với nam sủng kia thật sự có thể nói là yêu đến trong xương, tuy cái này khiến cho rất nhiều người khó hiểu, nhưng nghĩ đến có hai phu phu Trấn quốc công, lại hình như không phải không thể nào.

Ngược lại là người khởi xướng chân chính, Tào đại công tử, vẫn như trước ban ngày lên lớp, ban đêm thông qua mật đạo vụng trộm gặp tình lang, thỉnh thoảng nghe tin đồn bên ngoài, tùy cơ ứng biến coi như rượu và thức ăn.

Lại là một đêm yến tiệc giao thừa, Tào Đại Đằng từ quận Xương Binh xa xôi chạy đến dự tiệc, lúc này, thiếp mời hoàng thượng trực tiếp gửi đến nhà ở Xương Bình, quả thực khiến cho vị lão nhân gia này lại càng hoảng sợ, nghĩ thế nào cũng không biết bản thân là làm sao được thượng cấp nhớ thương.

Chẳng qua tóm lại là chuyện tốt, tuyệt đối không có đạo lý cự tuyệt, vì vậy, người Tào gia dứt khoát ở kinh đô mua nhà, lễ mừng năm mới hằng năm thì đi đoàn tụ.

Số lần người nhà này lộ diện nhiều, dĩ nhiên có người bắt đầu chú ý Tào gia, nhưng vô luận bọn họ làm sao đào móc, tin tức tra được cũng rất bình thường, không bình thường nhất cũng chính là đại công tử Tào gia và Tả đại nhân quan hệ không cạn, từng lén lút qua lại nhiều lần.

Vì vậy mọi người chỉ coi là Tào gia là dính ánh sáng phủ Trấn quốc công, cũng không tiếp tục miệt mài theo đuổi. Trong hoa viên phủ Trấn quốc công, bên cạnh bàn đá bốn phương người đã ngồi đủ, Tả Thiệu Khanh rót đầy ly rượu cho bốn người, cầm ly rượu lên nói: "Chúc Đại Ương dân giàu nước mạnh, dân chúng bình an khỏe mạnh."

Lục Tranh và y cụng ly, trầm giọng nói: "Bản công chỉ mong cùng Khanh Khanh bạch đầu giai lão."

"Ha ha, Trấn quốc công sao có thể ích kỉ như vậy? Một Đại Ương lẽ nào còn không bằng phu nhân nhà ngươi?"Chiến Viên Phong uống cạn chén rượu, trên mặt treo bộ dáng tươi cười vui vẻ, cũng không nghiên cứu kĩ tâm tư Lục Tranh.

Lục Tranh mặt không biểu tình trả lời: "Đương nhiên là không bằng."

Đôi má trắng nõn của Tả Thiệu Khanh nhiễm lên một tầng ửng hồng nói không ra lời hạnh phúc, hai con ngươi phát sáng, rực rỡ chiếu sáng, sinh động.

Chiến Viên Phong nhìn phu phu bọn họ ân ái như vậy, hừ lạnh một tiếng, ôm eo Tào Tông Quan, ở trên mặt y hôn một cái: "Thật sự là chói mù mắt trẫm, đáng tiếc trẫm không hiếm lạ."

Tào Tông Quan cũng không tức giận, bưng ly rượu đến bên miệng Chiến Viên Phong, đợi hắn uống xong nhẹ nhàng cười nói: "Ta cũng chúc Đại Ương có thể uy chấn bốn phương, bát phương triều bái*." Đại Ương đủ lớn mạnh, Chiến Viên Phong đủ mạnh mẽ, vậy bọn họ cũng ít đi cơ hội bị chỉ trích không làm tròn chức trách.

*Bát phương triều bái: chỉ quốc gia lớn mạnh, các nước thuộc địa ngoại tộc bốn phương tám hướng đều phải đến làm lễ.

Chiến Viên Phong nhíu mày: "Ngươi chẳng lẽ không nên nói mong chúng ta bạc đầu đến già sao?"

Tào Tông Quan đẩy hắn ra, liếc xéo nói: "Ta cho rằng lời này hoàng thượng sẽ thích hơn, lẽ nào không phải?"

Chiến Viên Phong cười ha ha, liên tiếp nói: "Phải phải. Không uy chấn bốn phương lại làm sao có thể trấn được ngươi?"

"Hoàng thượng là tính toán như thế nào? Người ngoài cũng không biết ngài muốn "trấn" là ai." Tả Thiệu Khanh hướng Tào Tông Quan chớp mắt, cười đến không có ý tốt.

"Này cũng không cần các ngươi lo lắng, từng bước mà đi, không đến ba năm, trẫm nhất định sẽ thanh lọc hậu cung trống rỗng, đến lúc đó... bách tính và quần thần như thế nào sẽ để ý trẫm phải chăng thay lòng?"

Hậu cung không tồn tại, đã không có lợi ích liên quan, ai quản hắn thích giáp ất hay là bính đinh?

"Vậy, thần cuối cùng cầu chúc hoàng thượng muốn gì được nấy."Tả Thiệu Khanh rót đầy rượu cho bốn người, bốn ly rượu mạnh mẽ đụng một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro