chương 10->20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: tiểu tạc mao ngu muội vô tri.
Cẩn thận đặt thân thể nhẹ hẫng trong lòng lên giường lớn mềm mại, Triển Phi Dương cười xấu xa, bắt đầu đứng bên giường cởi ngoại bào của mình.

“Triển Phi Dương… mi muốn làm gì! Dâm tặc! Mi vô liêm sỉ… nhanh giải huyệt đạo cho ta… khốn kiếp… ta thiến mi!”

__ Thẩm Lăng Vân bị điểm huyện không thể động đậy, nhìn tên sắc lang khốn kiếp vừa cởi y phục vừa híp mắt nhìn mình đánh giá trên xuống, lập tức gương mặt nhỏ tuấn mỹ tinh tế đỏ bừng lên.

Không thể động, nhưng nói chuyện tự do, chỉ là vì câu nhắc nhở của tên khốn này vừa rồi, tiếng mắng chửi của Thẩm Lăng Vân cũng nhỏ đi rất nhiều… đùa à, nếu tên khốn kiếp này muốn “làm” y ở đây, cho dù cầu cứu căn bản cũng không có ai tới, nếu kinh động tới Lữ Thanh Phong kia, bị phát hiện y không phải xuất thân nam sủng, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ, làm không xong thì cửu vương gia và gần trăm nam đồng cũng không thể tìm được… tội này quá lớn!

“Bảo bối… thiến tôi rồi? Vậy nửa đời sau của cậu phải làm sao? Sau này không cho phép nói với trượng phu của mình mấy lời này, biết chưa?”

__ Người nếu không có da, thiên hạ vô địch, tính ra câu này chính là đo lường Triển Phi Dương mà tạo ra!

Cởi y phục xong, huênh hoang nằm ngủ bên cạnh người trong lòng, nói mấy lời tình cảm mặt dày vô sỉ, còn không quên nghiêng mặt qua, dùng cánh môi nóng bỏng vẽ lại đường nét gương mặt xinh đẹp của người trong lòng, nhẹ liếm lên đôi môi gợi cảm đang mở ra mắng hắn đến nước miếng tung bay.

Triển Phi Dương trêu chọc người trong lòng vui đến quên trời đất, trực giác cảm thấy được người trong lòng nhẹ run rẩy… sợ muốn chết, còn kiệt lực khắc chế, chết cũng không để đối phương cảm thấy mình đang sợ hãi… đây chính là tính cách của Thẩm Lăng Vân__ Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả lên mặt, làm y nhớ tới lúc đó, cái hôm bị nổ thăng thiên cùng với tên khốn này… người này cũng như thế, không ngừng hôn y, ăn đậu hũ khắp người y, còn đem “cái đó” chen vào người y, hung hăng ức hiếp y…

Tên đại lừa gạt! Đại cầm thú!

“Lăng Vân__” Cảm thấy được sự sợ hãi của y, nam nhân cuối cùng thở dài, chấm dứt hồ nháo ác ý, nghiêng người ôm y, nghiêm túc ngắm nghía đôi lông mi thon dài, thấp thoáng vết nước ủy khuất của người trong lòng, nam nhân đau lòng, “Lăng Vân, đừng hiểu lầm tôi nữa, được không… bị cậu bài xích, tôi sẽ rất buồn! Kiếp trước, chính vì sợ cậu bài xích kháng cự, tôi mới không dám nói chân tướng cho cậu, mãi theo bên cạnh cậu… tôi không phải cố ý muốn lừa cậu, tôi thật sự sợ mất đi cậu! Cậu là người tôi vừa thấy đã yêu, mỗi giây phúc bên cạnh cậu đều là thật tâm, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đều chưa từng thay đổi…”

Không đánh nữa, không ồn nữa, thậm chí không dùng cường nữa… yên tĩnh nằm tựa vào nhau như thế, tuy là bị bức… Nhưng đối diện với lời bày tỏ thâm tình đột ngột của nam nhân, Thẩm Lăng Vân không biết làm sao mở to mắt… đừng trách y, kiếp trước tên này đối với tình cảm cũng là thần kinh thô như vậy!

Trầm mặc, nhìn nhau (có lẽ là thâm tình trừng nhau), rất lâu, mỹ nhân trong lòng đảo mắt trắng một cái hết sức sát phong cảnh__ “Mi bệnh thần kinh à! Uổng cho ta kiếp trước xem mi là bạn tốt nhất… lẽ nào mi mất hai đời cũng không thể làm rõ được giới tính của ta sao? Thẩm Lăng Vân ta là nam nhi bảy thước__”

Chương 11: lời hứu không đáng tin nhất
Câu này, đương nhiên là chế nhạo!

Nhưng đối với người trong lòng, đương nhiên sẽ bao dung… có nghe cũng giả vờ như không hiểu là được! Triển Phi Dương cười độ lượng vô cùng, căn bản là tràn đầy nuông chiều, nhẹ vuốt chân mày nhíu chặt của ai kia, chậm rãi xoa dịu ba nếp nhíu ở giữa__ “Lăng Vân, đối với tôi mà nói… bất luận cậu là nam hay nữ, tôi chỉ thích cậu, đây là chuyện rất đơn giản mà!”

Nam nhân này kỳ thật vẫn luôn rất tùy tiện, vẫn luôn mặc ta ta làm… có thể khiến hắn thay đổi, cũng chỉ có người trong lòng mà thôi.

“Mi… ta không tiếp nhận! Khốn kiếp… mau buông ta ra…”

__ Thẩm Lăng Vân không nhìn thấy nụ cười gian tà của nam nhân bên cạnh.

Không tiếp nhận là hắn đã liệu trước, nhưng từ hô đánh hô giết muốn thiến hắn, bây giờ lại cự tuyệt khôn ngoan như con mèo nhỏ. (Phi Dương, mắt ngươi có vấn đề à? Người trong lòng ngươi rõ ràng là con mèo dựng lông…) Đây là bước tiến rất lớn rồi.

“Lăng Vân…cậu yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép cậu nữa, tôi biết sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi… lần này tôi nhất định sẽ chờ cậu, cho tới khi cậu có thể thật lòng tiếp nhận tôi mới thôi…”

“Mi thả ta ra trước…”

“Cậu tha thứ cho tôi trước…”

“Mi thả ta ra trước, ta mới suy nghĩ…”

“Cậu tha thứ cho tôi trước, tôi mới thả cậu… Tôi sợ cậu chạy rồi, sợ cậu cầm kiếm quyết tuyệt với tôi, tôi sẽ rất thương tâm! Lăng Vân, chúng ta ở cùng nhau bảy năm rồi, hiện tại lại có duyên cùng trọng sinh, lại cùng tụ trên một chiếc giường… cho tôi một cơ hội được không?”

Quấn chặt không buông, lấy lý thuyết phục, lấy tình cảm động… nam nhân vì ôm được mỹ nhân về nhà, có thể sử đủ thập bát bang võ nghệ.

Cuối cùng, Thẩm Lăng Vân không cảm giác được nguy hiểm trong lúc giằng co hơi liếc mắt__ “Mi bảo đảm sẽ không đối xử với ta như lần trước?”

Lần trước, ký ức bị cột trên giường… đau như thế, đáng sợ như thế, khuất nhục như thế… nhưng đối diện với nụ cười dịu dàng của nam nhân này, Thẩm Lăng Vân đột nhiên không thể khống chế, nét đỏ trên mặt càng đậm.

Triển Phi Dương gật đầu như gà mỏ thóc.

Thẩm Lăng Vân trừng to mắt phượng, âm thầm tính toán như tiểu hồ ly__

Xí! Cái này mà bảo là duyên phận gì chứ? Cái gì mà “có duyên lại tụ trên cùng một giường”? Mình căn bản là bị điểm huyệt đạo, bê lên đây có được không! Tên khốn kiếp!

Nhưng trong lòng mắng thì mắng… nhưng lập trường làm đối thủ của nhau ở kiếp trước đã không còn rồi, y không còn là cảnh sát, hắn cũng không còn là đại ca xã hội đen.. còn lại trong ký ức, bảy năm quý báu đó, bất kể đối phương xem y là gì, dù sao vẫn là người thân mật nhất của nhau… hồi ức tốt đẹp đến thế, từng chút một… dưới lời hối lỗi chân tâm thành ý của nam nhân, lòng muốn xẻo tên khốn này đã biến mất đi hơn nửa…

Bỏ đi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, dù sao cũng đánh không lại, tha thứ cho hắn cũng không mất miếng thịt nào… chẳng qua sau này mọi người cầu về cầu, lộ về lộ, đến chết không qua lại!

Còn gần cả trăm kẻ bị hại đang đợi y cứu… đây không phải trò đùa, hiện tại y đang có công vụ, mạng người quan trọng, không thể để tên khốn này làm lỡ việc!

Chỉ đáng tiếc… muốn cầu về cầu lộ về lộ? Hừ hừ! Nghĩ đẹp ghê, đó cũng phải được nam nhân bên cạnh đáp ứng mới xong…

“Lăng Vân… Lăng Vân của tôi thật tốt!” Nam nhân được một tấc lấn một thước ôm càng chặt hơn, “Lăng Vân, Vân nhi… vậy cậu thử tiếp nhận tôi đi? Cậu xem, phản ứng của nó đối với cậu cường liệt biết bao, tim tôi si mê cậu sâu sắc biết bao…”

Nam nhân nắm tay người yêu… vẫn trơn mịn như thế, Thẩm Lăng Vân này cũng coi như là cao thủ có một thân tuyệt thế võ học, chậc chậc, thật không biết làm sao bảo dưỡng tốt như thế… cầm trong tay, xúc cảm thơm thơm mềm mềm, thật muốn cả đời cũng không buông.
Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!

Thẩm Lăng Vân không thể động. Không cam lòng nhìn cánh tay bị đại sắc lang đó bắt lấy kéo thẳng xuống dưới, đột nhiên dừng lại, đặt ở chỗ nào đó..

“Triển Phi Dương, tên vương bát đản… đồ lừa gạt đáng chết! Buông tay__”

Vừa rồi rõ ràng đã đáp ứng không cưỡng ép y… nhưng lại đặt tay y ở giữa khố gian của hắn!

… Cái, cái thứ đột nhiên cứng lên kia là gì? Thẩm Lăng Vân cũng là nam nhân, y đương nhiên biết!

Tên lừa gạt đáng chết này… sờ cái thứ đó, Thẩm Lăng Vân vô thức cảm thấy mông đau… trước đây chưa từng nhìn kỹ qua, cái thứ của tên này… không ngờ lại lớn như thế… làm sao có thể nhét vào…

(Khụ khụ… tiểu Vân Vân, ngươi lạc đề rồi… ngươi như vậy sẽ khiến người mẹ đầu gỗ này cho rằng ngươi đang nghiên cứu làm sao để nhét vào đó ╮(╯▽╰)╭)

“Vân nhi, tôi sẽ buông tay, cũng sẽ giải huyệt cho cậu… chúng ta không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Nhưng mà hiện tại, chúng ta có phải nên giải quyết vấn đề “này” trước không… như vậy tôi rất khó chịu, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi liền… chúng ta giải quyết xong mới thả cậu, nếu không tôi sợ cậu sẽ bóp nát tôi…”

Vẻ mặt ủy khuất, nam nhân chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ tuyệt đối là có phòng bị… nhìn bộ dáng Thẩm Lăng Vân hai mắt xấu hổ tới bốc lửa, nếu hiện tại giải huyệt đạo cho y, chỉ sợ việc đầu tiên y làm chính là bóp nát trứng của hắn!

Cho nên nha…

“Vân nhi… cưng nhịn chút, ta bảo đảm sẽ không cưỡng ép cưng nữa… tay này cho vi phu mượn dùng một chút thôi…”

Thế là, một khắc sau, trong phòng cuối cùng truyền ra tiếng gầm sư tử hà đông của mỹ nhân nào đó__ “&%*#… Tên lừa gạt__”

Chương 12: tiếng rên rỉ cách vách truyền sang

Chưa qua bao lâu, trong căn phòng của tiểu quan quán nhiễm đầy các loại ái muội, tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân truyền ra đúng lúc, hơn nữa… không chỉ một người…

Khi Triển Phi Dương ngẩng đầu lên, vô ý phát hiện… giữa khố của… mỹ nhân nằm thẳng trên giường không thể động đậy, cũng đã dựng lên một cái lều nho nhỏ.

Thẩm Lăng Vân dù sao cũng là nam nhân, bị hắn nắm tay, ấn lên bộ vị đặc biệt của nam nhân mà di động tới lui, cảm giác được rõ ràng thứ đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng, thậm chí có thẻ cảm thấy được mạnh động hưng phấn… trong lòng tự nhiên là càng nghĩ càng thấy nhục nhã, nhưng thân thể của nam nhân là thứ thành thật nhất trên đời này, cho nên cho dù là y cũng khó tránh sẽ có những “phản ứng không hay”, dần dần không thể khống chế được hơi thở của mình, trở nên không có quy luật.

Nam nhân lập tức cười xấu xa__

“Bảo bối nhi, cưng thật đỉnh, ngay cả tay cũng đỉnh như thế… nơi này càng đỉnh, lần sau cưng chọn thời gian, vi phu sẽ thưởng thức một phen…”

Nói rồi, xấu xa thò tay khác ra, kéo khố trong đã bị hắn làm lỏng lẻo trên người Thẩm Lăng Vân, nhẹ cầm lấy tiểu điểu đang dần tỉnh giấc bên trong, nhẹ xoa nắn.

“Ha a… đừng… Triển Phi Dương! Khốn kiếp! Buông ta ra… a ha…”

Mỹ nhân trên giường tức sắp phát khóc… nhưng không thể động, tiểu điểu vẫn còn nằm trong tay tên đó mà!

Thẩm Lăng Vân không biết là may mắn hay bất hạnh, thân đồng tử hai đời, đều rơi vào tay tên lang đuôi bự này… Thẩm Lăng Vân trước kia, cũng chưa từng nhiễm tình sự, thân thể mẫn cảm vô cùng, làm sao chịu nổi sự trêu chọc xấu xa này..

Có điều Triển Phi Dương còn cố ý trêu chọc, mà không cho y thuận lợi giải phóng, thủ pháp linh hoạt trêu chọc tới lui, mỹ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, một chút biện pháp cũng không có… không bao lâu, là tiếng thở dốc liên tục, rên rỉ không ngừng… thanh âm đó đặc biệt dễ nghe, dễ dàng khiến thất tình thất dục của nam nhân một hơi xông lên đỉnh đầu…

“A__”

Gầm thấp một tiếng… khi nam nhân thống khoái giải phóng, cuối cùng cũng “bỏ qua” cho mỹ nhân đáng yêu trên người, sau đó nhìn hai tay dính đầy bạch trọc… nam nhân nhíu mày, cười nhẹ nhìn bảo bối nằm trên giường, gương mặt quen thuộc đỏ như trái cà chua, giống như cố ý bày ra, chậm rãi cầm một tấm khăn tay lụa, lau đi thứ đó…

“Triển Phi Dương! Tuân thủ lời hứa, nhanh giải huyệt đạo cho ta…”

Hắn không gấp, nhưng Thẩm Lăng Vân lại gấp… gấp muốn nhảy lên, thiến tên cầm thú không thể quản được nửa người dưới của mình! Chẳng qua trước đó, y phải kéo quần lên trước cả… tiểu điểu của y vẫn còn đang ở bên ngoài hứng gió đó!

“Ha ha… bảo bối, cưng thật khả ái!”

Nam nhân cười nụ cười rực rỡ, lại là nụ cười thiếu đánh, không nhanh không chậm lau xong tay còn chưa tính, còn nhẹ nhàng gấp khăn tay lại, xấu xa bỏ vào trong lòng, còn không quên tự lẩm bẩm__ “Chậc chậc… cái này phải giữ gìn cẩn thận nha, trở về dán lên vách tường… lần đầu tiên giải phóng của Lăng Vân nhà ta đúng không?”

Thân thể mẫn cảm như thế, thanh thuần như thế… nói không phải là lần đầu tiên thì không có ai tin!

“Tử biến thái… mau ném nó đi đi!”

Đôi mắt sáng đẹp của Thẩm Lăng Vân sắp bắn ra đao… chuyện mất mặt như thế, đống cửa lại mất mặt là đủ rồi… nếu mà bị người biết.

Nam nhân lúc này sáp lại gần, rất thiếu đánh lại sờ sờ tiểu điểu, vừa sờ vừa ôm ăn đậu hủ nửa ngày, cuối cùng nhấc tay lên… nam nhân mà, cũng phải giữ chữ tín!

Hai tiếng “bịch bịch”, Thẩm Lăng Vân có thể động, làm tư thế cá chép cuộn nhảy lên muốn liều mạng với tên khốn kiếp kia, chỉ là do bật dậy quá gấp mà quên mất quần đã bị kéo tới đầu gối, do đó bị vướng chân, bi thương lảo đảo, đúng lúc lại nhào vào vòng tay đã sớm chuẩn bị của nam nhân__

“Xuỵt! Lăng Vân nghe đi, cách vách có động tĩnh, có phải là người cậu muốn cứu?”

Nam nhân rất thích hợp di chuyển lực chú ý của mỹ nhân sắp sửa phát tác trong lòng.

Kỳ thật thanh âm này vừa rồi hắn đã nghe được rồi… chẳng qua “mỹ thực” trước mắt… khi Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân trọng sinh tỉnh lại, tình hình khác nhau, Triển Phi Dương tỉnh lại trong mật thất viết đầy võ công tuyệt học, có hình vẽ tham chiếu, tự nhiên thích ứng được một thân tuyệt học của Triển Phi Dương trước kia rất nhanh, Thẩm Lăng Vân tuy cũng đạt được một thân thể có trình độ võ công rất cao, nhưng không có ai dạy y, càng chưa từng thấy qua võ công bí tịch gì, toàn là nhờ vào sự thông minh và chút căn cơ ở trường cảnh sát, tự mình mày mò bên bờ hồ… tuy công phu hiện tại cũng không tồi, nhưng chung quy vẫn kém một chút.

Được hắn nhắc nhở như thế, mỹ nhân trong lòng lập tức dựng tai lên, nhờ vài nội lực cực cao, thanh âm cách vách cũng nghe được rõ ràng__

“Ha a… a… đừng mà… đừng mà… a a… ra ngoài…”
“Tiểu mỹ nhân, tiểu bảo bối của ta, đã mấy ngày rồi, ngươi còn chưa thích ứng được sao?’

“Cút! Lão tử không phải bán thân! Lão tử là bị bắt…”

“Chậc chậc, vậy càng tốt… thảo nào bên trong chặt như thế, sau này theo ta đi, bảo đảm cả đời ngươi vinh hoa phú quý, không có ai dám ức hiếp ngươi nữa, thế nào?’

“Ha a… a a… a… không… ai, ai thèm…”

Thẩm Lăng Vân ở bên ngày nghe tới mặt đỏ tai hồng… cảnh tượng tự nhiên hình thành trong đầu, khiến y muốn cào tường.

Nhưng… bị bắt tới sao? Xem ra tên gian thương Lữ Thanh Phong đó, mánh khóe bức lương vi xướng cũng không ít, đợi phá xong án này rồi, cứu cửu vương gia ra rồi, sẽ bắt tên quy công này về! Nghe điệu này, tám phần cũng là kẻ xui xẻo giống mình…

“Cậu đi làm gì?”

Nam nhân bắt lấy tên đang muốn liều mạng lao ra ngoài.

“Cứu người!”

__ Thẩm Lăng Vân nghiến ra hai chữ từ kẽ rang, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, đáng thương như thế… sao y có thể thấy chết không cứu! Nhưng một câu nói của Triển Phi Dương, lại giống như pháp thi định thân pháp với y__ “Hiện tại cậu xông ra… là đánh rắn động cỏ! Nếu hắn không phải người cậu muốn cứu, vậy cậu gây chuyện sẽ kinh động tới kẻ đứng sau, người cậu muốn cứu chỉ sợ sẽ rất khó tìm được…”

… Đây là thường thức cơ bản nhất mà bọn họ đã học qua tại trường cảnh sát!

Thẩm Lăng Vân cứng đờ trong lòng nam nhân, khó xử__ cứu hay không cứu?

Nếu không cứu, vậy hài tử đó thật đáng thương, nhưng một khi đánh rắn động cỏ… cửu vương gia phải làm sao? Cho dù trong lòng y, vương cung quý tộc là người, bình dân bách tính cũng là người, không có đạo lý nào vì cửu vương gia mà hy sinh thiếu niên đáng thương cách vách, nhưng còn có gần trăm ấu đồng mất tích! Nếu bại lộ thân phận, tất cả ấu đồng mất tích sẽ có thể vĩnh viễn không thể trở về!… Y biết, Triển Phi Dương nói đúng, nhưng y… sao có thể nhẫn tâm…

Nhưng mà, khi Thẩm Lăng Vân đang khó xử, cuộc đối thoại ở cách vách vẫn còn tiếp tục, lại khiến tim y đập “thịch”

Chương 13: tên nhóc còn tạc mao hơn Thẩm Lăng Vân
Rốt cuộc bọn họ nghe được cuộc đối thoại thế nào? Có thể khiến Thẩm Lăng Vân tuy không phải thân kinh bách chiến, nhưng cũng từng nằm vùng qua, trải nghiệm vô số cảnh sóng to gió lớn cũng phải kinh ngạc ngây người?

Kỳ thật câu đối thoại đặc biệt đơn giản.

Trong căn phòng cách vách__

“Ư a__”

Tiếng gầm thấp của nam nhân, tràn đầy dục vọng phát tiết… sau khi được giải phóng trong thân thể mỹ diệu nhất hắn từng gặp, không có gì thoải mái hơn, không có chuyện nào khiến người thỏa mãn hơn.

Chẳng qua tiểu mỹ nhân trong lòng bị hắn ngắt hái quá độ, sau khi cùng giải phóng trong ánh mắt rất thỏa mãn của hắn, lại giống như một con mèo nhỏ kiệt sức, mặt nhỏ nghiêng đi, ủy khuất dẩu môi, trừng đôi mắt tràn đầy hơi nước, nhưng ngay cả khí lực mở miệng mắng chửi vừa rồi cũng không còn nữa.

“Tiểu mỹ nhân… chúng ta đã dùng thân thể kết hợp ba ngày rồi, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa mà, không cần luôn hung tợn như thế chứ?”

“Cút! Cút ra ngoài…”

“Ngươi tên gì? Cứ gọi ngươi tiểu mỹ nhân tiểu mỹ nhân hoài, khiến ta rất giống kẻ *** dục, ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết ngươi tên gì chứ? Hoa danh cũng được mà…”

“Hoa danh cái đầu ngươi! Tiểu gia ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Phụng Thiên… Thiên… Thiên…”

Mỹ thiếu niên một thân thê thảm được ngâm trong bồn tắm nước nóng đã chuẩn bị từ sớm, không cam lòng đập lên vô số bọt nước như mỗi lần trong mấy hôm nay, vốn đang lớn tiếng chửi mắng, nhưng đột nhiên lại lảng đi__ Không thể nói a! Hắn cho dù có trẻ người non dạ, miệng lưỡi thẳng băng, nhưng cũng biết__ cái tên “Phụng Thiên Lam” này nếu nói ra, vào lúc này cảnh này, chỉ sỉ nhục vương thất!

Cửu vương gia Phụng Thiên Lam bị người ta dùng mê dược thuốc ngất, bán vào tiểu quan quán, sau đó bị một tên phiêu khách bao hạ, xâm phạm ba ngày ba đêm… chuyện này nếu truyền ra ngoài, đó không chỉ là vương thất, quả thật là sỉ nhục quốc gia!

… Bảo hắn làm sao nói ra được?

“Hử? Phùng Thiên Thiên? Tên rất thú vị đó… dô, Thiên Thiên, ta chuộc thân cho ngươi, theo ta đi, ta thích ngươi, vừa nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi! Theo ta về nhà, ngươi sẽ không phải chịu ủy khuất nữa, được không?”

Trên gương mặt anh tuấ của nam nhân hiện ra mấy phần nghiền ngẫm, rất rõ ràng, cái tên Phùng Thiên Thiên quá mức nữ tính hóa, cố ý dùng từ hình dung “rất đặc biệt”, chỉ là không muốn để tiểu mỹ nhân lại dựng lông vì bị hắn cười nữ tính hóa mà thôi… sỡ sĩ nghe lầm cũng không có gì lạ, họ Phụng là họ vương tộc, nào có vương cung quý tộc nào lại chu mông tiếp khách ở trong tiểu quan quán? Cho dù thiếu niên là bị bức, là bị bắt tới, cho dù ông chủ ở nơi này cường bắt dân nam, bức lương vi xướng… với cái gan của mấy tên gian thương, hắn dám động tới vương tộc sao? Cho nên nhận định chắc chắn này đã tạo ra tình trạng nghe nhầm.

Không ngờ Ngạo Thiên Di hắn cũng sẽ có một ngày thế này, vốn là tới truy bắt đám bắt cóc bắt mất Đồng Đồng, lại ngoài ý muốn hãm thân vào thanh lâu sở quán, còn mê luyến tiểu đông tây đáng yêu này… xem ra tiểu đông tây này giống với Đồng Đồng, là bị bắt tới!

“Tiểu đông tây, tin tưởng ta… ta sẽ mang ngươi rời khỏi đây!”

__ Nam nhân cười rất đẹp, hàm răng trắng tinh đều đặn.

Đồng Đồng còn chưa tìm được, cho nên nơi này sẽ trở thành nơi ẩn nấu tốt nhất, đương nhiên tạm thời chỉ cần vung ngân lượng thì có thể bao hạ tiểu mỹ nhân tạc mao này, không để người khác có cơ hội chấm mút, đây cũng là thủ đoạn bảo vệ của hắn!

Còn về cách làm bá vương ngạnh thượng cung của mình… có phải đã nghịch lại tôn chỉ của danh môn chính phái không… Là người đều có thất tình lục dục, danh môn chính phái thì sao? Danh môn chính phái cũng là người! Hắn rất thích, sợ tiểu đông tây này chạy mất, cái này gọi là đem gạo nấu thành cơm rồi nói sau, tiểu đông tây này… hắn đã nghĩ xong xuôi hết rồi, sẽ mang về làm trang chủ phu nhân, sao có thể để cho chạy mất?

Phụng Thiên Lam đối diện với nụ cười chưa bao giờ thấy trong thâm cung đó, có chút hoảng hốt, nhưng đột nhiên nghĩ tới những hành vi tên ngụy quân tử vẻ mặt dương quan này đối với mình mấy hôm nay, liền nghiến răng nghiến lợi, nam nhân vẻ mặt dịu dàng lau nước trên người hắn, chỉ nghe một tiếng kêu “ngao”, trên cánh tay chắc nịch có thêm một vết răng chỉnh tề, máu thấm đẫm! Phía trên còn có vết tích nhọn nhọn của ranh năng…

Còn lý do tại sao Thẩm Lăng Vân cách vách lại trừng mắt há miệng, đó đương nhiên là vì câu nói__ “Tiểu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Phụng Thiên… Thiên… Thiên…”

Tuy không nói rõ, nhưng chỉ cần là người họ Phụng, lại bị bắt… không phải cửu vương gia còn có thể là ai?

Nhưng mà… sẽ không đi__

Cửu vương gia đã bị người ta xem thành tiểu quan… bị người cường thượng mông rồi?!

Vậy y trở về phải báo cáo thế nào đây!?

Chương 14: mục tiêu, gian thương Lữ Thanh Phong

“Tiếp theo, chúng ta dự định thế nào?”

Triển Phi Dương vẻ mặt nghiền ngẫm nhíu mày, vừa âm thầm may mắn vì thuận lợi dời lực chú ý của tiểu tạc mao, vừa tham lam thưởng thức các biểu tình đáng yêu của mỹ nhân khi thì nhíu mày khó nghĩ, khi thì chần chừ do dự.

Thân phận hiện tại của Thẩm Lăng Vân, lần này hơn phân nửa là thi hành án, tuy nói khả năng tìm mình tính sổ cũng không phải không có… xem bộ dạng y lúc này liền biết, xem ra là bị mình đoán đúng rồi.

Cứu người gì đó… hắn chẳng chút hứng thú, nhưng đã rất lâu rồi hắn không được cùng Lăng Vân làm nhiệm vụ, nói thật, bọn họ căn bản chưa từng chân chính cùng làm nhiệm vụ, từ trường cảnh sát tới khi nằm vùng… lừa Lăng Vân quay mòng mòng, cũng là nguyên nhân mình bị ghi hận, không dễ gì mới trọng sinh đầu thai, ông trời lại không chịu để mình dễ chịu, một người là Mỹ nhân kiếm trong tứ đại danh bộ, một người là đại ma đầu tạo gió tanh mưa máu trong giang hồ… bỏ ác phò thiện gì đó, có kinh nghiệm đời trước, Triển Phi Dương hiểu rõ không hề dễ dàng chút nào, nếu mình chân trước vừa tuyên bố chậu vàng rửa tay, chỉ sợ chân sau sẽ bị mấy kẻ tự xưng võ lâm chính đạo truy sát khắp thế giới, đến lúc đó cho dù có thể cùng Lăng Vân bên nhau, cũng chẳng qua là tạo thêm vô số nguy hiểm cho người tâm ái… cái này cũng giống như kiếp trước hắn không thể nào dùng một thân phận sạch sẽ, đường đường chính chính đối diện với Thẩm Lăng Vân.

Cho nên nói, nếu lần này có thể lấy công bù vào… giúp Lăng Vân một tay, để Lăng Vân biết điểm tốt của hắn, biết thân phận không thể nói rõ tất cả… trên đời này không phải chỉ đơn giản là có trắng và đen như thế.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ nhất sương tình nguyện của hắn, Thẩm Lăng Vân còn chưa hồ đồ tới mức dẫn sói vào nhà, niềm nở lắc đuôi nửa ngày chỉ đổi được cái liếc mắt trắng của mỹ nhân__

“Ai là ‘chúng ta’ với mi? Buông tay! Mi đi đường dương quang của mi, ta đi cầu độc mộc của ta, công sự của ta không tới phiên mi xen vào! Ta là binh, mi là tặc, nếu có một ngày nhất định phải binh tặc tương kiến, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với mi__”

Hai người đều rất rõ ràng, nói không chừng ngày nào đó, bọn họ lại dẫm lên vận mệnh kiếp trước, chỉ là không biết tại sao, khi nói câu này, trong lòng Thẩm Lăng Vân có cảm giác không dễ chịu, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lúc này một suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu__ tốt nhất vĩnh viễn không có ngày đó….

“Được được, vậy cậu định làm sao? Hiện tại đi cứu người sao?”

Nam nhân chỉ đành buông ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra, bất đắc dĩ nhún vai, không tức cũng không phiền… Vân nhi của hắn mà, ngay cả đảo mắt trắng cũng nhìn thuận mắt như thế.

Triển Phi Dương tuy tới thế giới này chưa bao lâu, nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp kiếp trước, trong suốt quãng đường đến đây, cũng đã nghe ngóng được không ít… chẳng hạn như họ Phụng, chắc là vương tộc, có thể kinh động tứ đại danh bộ, có lẽ đó chính là người Vân nhi muốn cứu, chẳng qua với sự hiểu biết của hắn về Thẩm Lăng Vân, Vân nhi của hắn có tâm chính nghĩa ai cũng không thể sánh bằng, không phải loại người cam nguyện làm tay sai của hoàng gia.

Quả nhiên, sau khi lưỡng lự một chút, Thẩm Lăng Vân nghiến răng, đưa ra quyết định mà nếu bị Phụng Thiên Lam cách vách biết được, tuyệt đối sẽ tức đến dậm chân__ “Hiện tại không thể đánh rắn động cổ… ta muốn tiếp cận tên gian thương Lữ Thanh Phong trước!”

Nếu hiện tại lao tới phòng cách vách, cứu Phụng Thiên Lam, vậy nhiệm vụ của y cho dù có hoàn thành thuận lợi… nhưng gần trăm ấu đồng kia, cũng coi như xong rồi…

Vương gia là người, bách tính cũng là người… thanh bạch của cửu vương gia dù sao cũng đã không thể giữ được, hôm nay cứu hay qua vài ngày lại cứu, cũng không có khác biệt gì lớn… tuy khuất nhục, nhưng hắn thân là vương gia, cũng nên có tự giác hy sinh vì thiên hạ thương sinh, y định giả vờ không phát hiện Phụng Thiên Lam, cố gắng nhanh chóng tiếp cận Lữ Thanh Phong, cứu những hài tử đó ra, rồi mới cứu Phụng Thiên Lam cũng không muộn!

Triển Phi Dương cười không nói… tạo phúc thương sinh… ha ha, có lẽ với sức một người đích thực giống như người si nói mộng, nhưng đây chính là Lăng Vân khả ái của hắn đó.

“Lăng Vân, tôi có một chủ ý__ Mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ bao cậu, để cậu nhanh chóng trở thành đầu bảng quý nhất nơi này. Một mặt Lữ Thanh Phong đó đối với cây hái ra tiền sẽ tốt hơn chút, tiện cho cậu quang minh chính đại theo đuôi hắn, mặt khác cậu sẽ không cần lo lắng lại bị những khách nhân khác dòm ngó, tránh cho cậu phải đánh nhau với người ta, bại lộ thân phận.”

__ Kỳ thật Triển Phi Dương mới bất kể nhiệm vụ gì của y, trước khi hắn chưa dự định rời khỏi đây, thì sớm đã quyết định rồi!

Hắn làm sao có thể để mấy tên *** dục đó chiếm tiện nghi Vân nhi của hắn!

Nam nhân nói rất hùng hồn, chuyện này, Thẩm Lăng Vân thật sự không thể cự tuyệt… nếu Triển Phi Dương rời đi lúc này, mình nhất định sẽ bị bức tiếp khách… đến lúc đó nếu y không chịu tiếp, đánh mấy tên đó ra, thân phận sẽ bại lộ…

Nhưng mà… dưới ánh mắt gian tà của tên này, sao y lại cảm thấy… hiện tại mình mới là dẫn sói vào nhà chứ?!

Chương 15: lấy nguyên bảo nện chết hắn!

Không dễ gì mới kéo quan hệ lại gần một chút… cho dù là quan hệ “tiểu quan và ân khách” long lanh rực rỡ, cũng tốt hơn trước kia hễ gặp hắn liền hô đánh hô giết, hận không thể dùng ánh mắt xẻo hắn ngàn đao đi?

Việc tốt gian nan, quan hệ đang dần tiến triển… Triển Phi Dương rất thỏa mãn.

Đương nhiên, hiếm được tiến một bước lớn trong quan hệ, nam nhân tuyệt đối không cho phép quan hệ này lại “co” trở về, cho nên sau khi an ủi xong tiểu bảo bối trong lòng, hắn giả vờ để Thẩm Lăng Vân tiếp tục ở trong phòng, nghe tình trạng cách vách, mình thì lấy cớ ra ngoài tản bộ một chút…

Cách vách còn có thể có gì chứ? Nhiều nhất chính là qua một lát sẽ lại truyền tới mấy thanh âm như “a a… ha a… a…” thôi, Thẩm Lăng Vân nghe tới mặt đỏ tai hồng, một mặt thầm mắng chửi tên nam nhân khốn kiếp cầm thú không bằng, một mặt cảm thấy hổ thẹn với cửu vương gia cách vách, bất giác trong lòng thầm niệm__ Cửu vương gia, ngài đừng trách ta… hãy vì rất nhiều hài tử còn chưa rõ sống chết, ngài cứ xem như làm việc tốt đi, trở về nếu mông bị thương, Lăng Vân ta nhất định sẽ trị liệu cho ngài…

Lại nói Triển Phi Dương gian tặc đó sau khi để Thẩm Lăng Vân lại trong phòng, trước tiên là liên hệ với phân đà của Ma Long giáo gần đó, cái này là sau khi hắn rời khỏi giáo không bao lâu, bị một con Kim triển tước đuổi kịp, do trên người còn lưu lại bản lĩnh của Triển Phi Dương trước kia, không cần học cũng biết làm sao sử dụng thứ này, Hồng Ngọc gửi tới cho hắn một tấm địa đồ ven đường, còn có địa điểm của phân đà phụ cận… hiện tại hắn chỉ cần dùng Kim triển tước, rất nhanh sẽ có người tìm tới cửa, đương nhiên là đà chủ của phân đà phụ cận.

Triển Phi Dương một lòng nhớ mong bảo bối còn đang trong phòng, đương nhiên sẽ không đi xa, ở ngay dưới lầu chọn một hoa thính, bày vẻ đang đợi bằng hữu tới uống hoa tửu, gọi mấy tiểu quan xinh đẹp tới… đương nhiên là làm dáng thôi, nếu không trông sẽ kỳ quái cỡ nào? Tiểu quan của Thanh Phong Lâu đa phần đều giỏi ca giỏi múa, tinh thông nhạc khí, hắn bảo bọn họ đứng xa xa, tấu nhạc, khiêu vũ… trừ Lăng Vân, hắn căn bản sẽ không thân cận bất cứ ai khác, hơn nữa bọn họ đứng xa chút, cũng không ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của hắn và những đà chủ này__

“Giáo chủ đại nhân, không biết lần này ngài đích thân hạ sơn, chúng thuộc hạ có thể làm gì…”

Tổng cộng tới ba đà chủ, đều là nam tử trẻ tuổi, y phục tao nhã, nói năng thoát tục… đừng cho rằng ở trong ma giáo thì đều là hạng lưu manh, những người này bề ngoài đều là thân sĩ khá có địa vị, ai ai cũng ôn văn hữu lễ.

Chỉ là bọn họ đều chưa từng gặp qua giáo chủ đại nhân, khó tránh khỏi có chút cẩn thận và hoảng sợ… trước kia nghe qua lời đồn, giáo chủ đại nhân luyện võ thành si, rất ít khi quản lý giáo vụ… sao đột nhiên lại hạ sơn…

“Ta muốn các ngươi giúp ta tra hai chuyện, gần đây ở gần Đào Nguyên trấn có lượng lớn ấu đồng mất tích, giúp ta điều tra tung tích… còn lại chính là, tra xem ông chủ Lữ Thanh Phong ở đây thân cận với ai nhất.”

__ Triển Phi Dương cũng không cùng bọn họ phí lời, trực tiếp nói thẳng.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!”

Ba người gần như mở miệng cùng lúc, Ma Long giáo làm việc rất hiệu suất, nhanh hơn quan phủ nhiều… tuy bọn họ không biết giáo chủ rốt cuộc muốn xen vào chuyện gì, nhưng xem ra giáo chủ không phải do mê luyến tiểu quan nào đó mới lưu luyến nơi này.

Nhưng ba người mới vừa thở phào một hơi… đã bị câu nói tiếp theo của Triển Phi Dương dọa xém chút cắn phải lưỡi__ “Ta ra ngoài quá gấp, không mang theo quá nhiều lộ phí, chỗ các ngươi cứ lấy ra cho ta trước, ta muốn nâng đỡ một mỹ nhân lên làm đầu bài nơi này… trở về các ngươi tìm Hồng Ngọc lĩnh tiền!”

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ… thì ra giáo chủ bị truyền tụng là “võ si”, quả nhiên thích cái này…

Sau khi xua ba người đi, Triển Phi Dương cầm ngân phiếu ba người lưu lại đi tới tiền trang một chuyến, sau đó mới trở về tìm Lữ Thanh Phong__ “Những thứ này đều là của ngươi, ta muốn bao Lăng nhi một tháng, để y chỉ thuộc về ta, đủ chưa?”

Sau lưng hắn, bốn hỏa kế của tiền trang mệt tới đổ đầy mồ hôi, bê rương hoàng kim đầy ngất, đợi ở đó.

Ánh mắt tên gian thương lập tức phát sáng__

“Đủ! Đủ rồi… đa tạ đại kim chủ! Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Lăng nhi hầu hạ ngài thật tốt, đảm bảo làm ngài thỏa mãn…” Nhiều vàng như thế, đừng nói bao một tháng, chuộc thân cũng đủ nữa, không không… mua cả cái Thanh Phong lâu của hắn cũng còn dư dả!

Nhưng không chỉ có một, Triển Phi Dương còn chưa đi, một bóng người khác theo sự dẫn đường của tiểu quan phụ trách đón khách đã vào cửa__ Ngạo Thiên Di.

Sau lưng nam nhân này, cũng đi theo một đám hỏa kế, cũng nâng một rương chứa đầy vàng lấp lánh__ “Ông chủ, ta muốn bao Thiên Thiên một tháng, một tháng này, không cho phép người khác chạm vào hắn, thế nào?”

“Thiên Thiên” trong miệng hắn, đương nhiên chính là Phụng Thiên Lam bị hắn nghe lầm… tiểu mỹ nhân vừa rồi bị ức hiếp hơi quá mức, hiện tại đang nằm trong phòng ngủ say, hắn liền nhân lúc này ra ngoài làm chút chính sự.

Lữ Thanh Phong bị hai rương vàng lớn chói mù mắt, gật đầu như bị động kinh… ai dô, nhiều vàng như thế, cây hái tiền chính là cây hái tiền, sao hắn lại có mạng tốt như thế, một phát bắt được cả hai!

Hai nam nhân nhìn nhau cười, cũng không thể nói là hiếu kỳ với thân phận của nhau, vì bọn họ đều không phải là người nhiều chuyện, nhưng dụng ý thì lại đoán được tám chín phần, dù sao thủ đoạn của họ cũng gần như giống nhau__

Nếu chỉ đơn thuần là muốn bao người trong lòng mình, trực tiếp ném ngân phiếu là được, cố ý bảo người của tiền trang bê thứ nặng trình trịch này tới đây, tự nhiên là có dụng ý khác.

Xem ra, muốn chen chân vào cứu người, cũng không chỉ có mình mà thôi

Chương 16: ôn hương nhuyễn ngọc
Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di cũng không phí lời với gian thương Lữ Thanh Phong, không khiến hắn cảm giác được bọn họ muốn nghe ngóng cái gì, nói xong mục đích của mình, đạt được đáp án khẳng định, liền nhanh chóng trở về phòng…

Chỉ là có chút ngoài ý muốn, khi vào cửa mới phát hiện… thì ra đối phương ở ngay sát bên phòng mình.

Người ngạc nhiên nhất là Triển Phi Dương… sát vách Lăng Vân là vương tộc bị bắt mất, nam nhân này nếu muốn nghe ngóng bí mật sau lưng tên quy công Lữ Thanh Phong, sao lại còn đem người giày vò dữ như thế… rốt cuộc là trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?

Có điều tuy bất ngờ, nhưng không hiếu kỳ… trừ bảo bối Lăng Vân của hắn ra, hắn không chút hiếu kỳ nào với mấy chuyện khác.

Vừa mới bước vào cửa, còn chưa đóng cửa xong, bảo bối của hắn đã vẻ mặt khẩn cấp lao tới__ “Tối nay đổi sang mi ở đây nghe động tĩnh… ta muốn đi thăm dò tin tức!”

… Đây là đương nhiên thôi, y không thể làm ổ mãi trong phòng, đợi tình báo tự đưa tới cửa chứ?

Nhưng vấn đề là, tên cửu vương gia Phụng Thiên Lam bi thảm cách vách, bị bạo cúc thì cũng thôi đi, sau đó y chỉ có thể giả vờ không biết, nhắm một mắt mở một mắt, nếu không uy nghiêm của vương thất còn đâu? Có điều dù sao cũng là vương thất, vạn nhất bại lộ thân phận, tỷ lệ giết người diệt khẩu cũng rất cao… lại thêm cửu vương gia đó còn là hài tử miệng thẳng đuột, vạn nhất nếu nói lộ ra, bị Ngạo Thiên Di biết được bản thân phạm vào tử tội, nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, giết người diệt khẩu, cho nên cửu vương gia nhất định phải tùy thời bảo hộ, nhưng một mình y quả thật thiếu thuật phân thân, lúc này bên cạnh ngay cả một trợ thủ cũng không có!

Vốn trước khi xuất môn, ý của tam vương gia Phụng Thiên Vũ chính là, giải cứu con tin đối với tứ đại danh bộ mà nói là án nhỏ, hơn nữa dính dáng tới vương thất, không muốn để quá nhiều người biết… hiện tại hay lắm, không có thuật phân thân, bên cạnh chỉ có tên Triển Phi Dương tự sáp tới… thực sự không còn biện pháp, cũng chỉ đành cầu tên đại sắc lang chân tay lóng ngóng này giúp đỡ thôi.

Nghĩ mình vốn dĩ muốn đem tên khốn ức hiếp mình ra phanh thây vạn đoạn… hiện tại phải suy xét thế này đây… sao cảm thấy nó dần biến vị vậy nhỉ?

“Nếu tôi nói, tôi đã bố trí xong mồi nhử, chỉ đợi tên quy công đó mắc câu thì sao?”

Triển Phi Dương cười đắc ý, ôm lấy thân thể mềm mại, hiển nhiên cảm thấy rất thỏa mãn với phen “nhào vào vòng tay” này.

“Hả? Mi đã làm gì?”

Cái này tuyệt đối là tin tốt đối với Thẩm Lăng Vân… bản lĩnh của Triển Phi Dương, kiếp trước y đã biết rồi, tên này có rất nhiều gian kế… vừa nghĩ tới chuyện cứu gần trăm ấu đồng có manh mối, mỹ nhân trong lòng tự động bỏ qua móng vuốt heo lóng nga lóng ngóng trên người, ánh mắt thì trở nên lấp lánh.

Nam nhân bị ánh mắt lấp lánh đó chói lóa mắt, hung tợn nuốt nước miếng__ “Đợi tới tối đi, tối nay tôi và cậu cùng hành động… còn cửu vương gia cách vách, cậu yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì!”

Cái tên ở cách vách, bất kể nói thế nào… xem ra vẫn rất đáng dựa… phải nói, hắn ngược lại rất ngưỡng mộ nam nhân đó, ít nhất người ta có thể ăn sạch sẽ không phải sao? Nào giống như mình…

“Tại sao phải là buổi tối?”

Thẩm Lăng Vân không hiểu.

“Vì hắc nguyệt phong cao dễ hành sự mà… tôi đã ném mồi câu, tối nay nhất định thấy hiệu quả!”

__ Nam nhân chớp đôi mắt ưng sáng rực, nói tràn đầy tự tin.

“Vậy hiện tại chúng ta làm gì?”

“Đương nhiên là đi ngủ… hiện tại dưỡng đủ tinh thần, tối mới tiện hành động.”

Nói thì nói thế, nghe mũ mão đường hoàng lắm… còn về thực tế sao… hắn không ăn được thịt, thu chút lợi tức, húp chút canh cũng không được sao? Trong lòng Triển Phi Dương, bàn tính gian tà đang đánh vang “lách cách”.
“Ta… muốn ngủ mi ngủ… tinh thần ta rất tốt, cho dù không ngủ… tối cũng có thể hành động…”

Mỹ nhân nào dễ lừa như thế, nhẹ giọng lầm rầm trong lòng hắn, hiện rõ lão đại không vui.

Không quan hệ, Triển Phi Dương có nhiều nhất là biện pháp, làm việc phải nắm mấu chốt, nam nhân nhẹ nhíu mày__ “Nơi này là tiểu quan quán, lại không phải là Phụng Túc sơn trang… hiện tại thân phận của cậu là tiểu quan, nếu bị người ta biết, khách nhân ở trong phòng vùi đầu ngủ, cậu không hầu hạ, chỉ ngồi một bên hóng mát… không bị hoài nghi mới lạ! Vân nhi ngoan, đừng làm mình làm mẩy, tôi không phải cũng là muốn cậu thuận lợi làm nhiệm vụ sao? Đến lúc này rồi, càng không thể để lộ sơ hở…”

… Bọn họ đều đã quen biết hai đời rồi, kiếp trước hắn đã sớm quen thuộc người trong lòng mình là tiểu ngốc nghếch vì bảo vệ pháp luật mà không quan tâm tính mạng thế nào…

Quả nhiên, không mất tới một nén hương, trong sương phòng của Thẩm Lăng Vân liền yên tĩnh vắng vẻ, không thấy bóng người, trừ… trên giường…

“Khốn kiếp… mi muốn ngủ thì ngủ, không cho phép động tay động chân…”

“Xuỵt, bảo bối nhỏ giọng chút, sẽ bị nghe thấy đó…”

“Mi… mi… khốn kiếp, ta không phải gối ôm hình người!”

“Tiểu ngốc nghếch, gối ôm hình người làm sao thoải mái như cưng được chứ…”

Tối nay Vân nhi của hắn sẽ biết hắn đã giúp được lớn thế nào… cho nên, lấy chút chỗ tốt cũng được…

Thân thể Vân nhi sờ lên thật mềm, mịn màng… hửi thử, rất thơm… nhịn không được lại liếm liếm… quả nhiên thật mềm…

Nam nhân đang bị giày vò vô hạn hoan lạc trong ổ chăn, nào có nửa điểm muốn dưỡng tinh thần nhạy bén?
Chương 17: truy tung

Thẩm Lăng Vân đáng thương, cảm thấy mình giống như gối ôm hình người cỡ lớn, bị nam nhân ôm chặt không buông tay, kín không lộ gió chắc cũng chỉ như vậy thôi… hai cái móng vuốt heo còn đang chấm mút khắp nơi trên người y, còn hôn y, còn liếm y…

Cái tên này ỷ thân hình cao to hơn y, thân thủ cũng hơi tốt hơn một chút…

“Ưm a… đừng…”

“Khốn kiếp… rút cánh tay của mi ra khỏi y phục ta…”

“… Cũng không cho bỏ vào trong quần… khốn kiếp, không cho phép sờ loạn…”

Thẩm Lăng Vân phát hiện… tối nay, mình làm gì mà dưỡng tinh thần sắc bén chứ? Bị giày vò trong lòng tên khốn kiếp này quả thật là quá tiêu hao thể lực!

Không dễ gì chịu được tới canh ba, nam nhân cuối cùng vẻ mặt chưa tận hết hứng đứng lên, nhìn sắc trời, sau đó đứng lên chỉnh lý y vật.

Thẩm Lăng Vân ngồi dậy hít sâu thở ra, vừa bổ sung không khí bị thiếu trong phổi, vừa mở miệng định nói gì đó… nhưng thấy Triển Phi Dương đột nhiên nghiêm mặt, làm tư thế “xuỵt” với y, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ__ Thẩm Lăng Vân hơi ngây ra, lập tức để ý… bọn họ tại trường cảnh sát chính là cộng sự, y rất quen thuộc biểu tình này của nam nhân, vẻ nghiêm chỉnh hướng về thắng lợi, không, là chinh phục thắng lợi!

Quả nhiên, hơi vận khí, nín thở ngưng thần… động tĩnh bên ngoài có thể nghe được rõ ràng__

Dưới lầu, có người đang rén rút thần bí xuất hiện, Thẩm Lăng Vân dùng ngón tay dính nước bọt chích lên cửa sổ bằng giấy, nhẹ chọc ra một động nhỏ, nhìn xuống dưới… tổng cộng có tám hắc y nhân, bốn người nâng rương, tổng cộng hai cái… còn có nam tử mặc y sam lụa màu đen vừa đi phía trước vừa nhìn ngó xung quanh… người này, không phải chính là gian thương Lữ Thanh Phong sao?

Triển Phi Dương trưng vẻ mặt đã khống chế hết mọi việc, cái này cũng khó trách… hai rương hoàng kim, lại không phải ngân phiếu, không dễ cất giữ… Thanh Phong Lâu này dù sao cũng là tiểu quan quán, không sợ tặc trộm cũng sợ tặc nhớ thương, cho dù là Lữ Thanh Phong cũng phải phòng ngừa… bình thường mà nói, có một món tiền lớn như thế phải lập tức đưa tới tiền trang cất giữ, nhưng thân phận của Lữ Thanh Phong này rõ ràng “không bình thường”, bất kể hắn đóng vai gì trong “chuỗi thực vật” đó, hắn cược… tên này có chỗ cất giữ tốt hơn!

Cho nên nói… rương vàng đó không chỉ là vì bảo vệ chu toàn của Thẩm Lăng Vân, mà còn là mồi nhử để dẫn rắn khỏi hang!

“Chúng ta xuất phát__”

Thẩm Lăng Vân nhanh nhẹn mở tủ áo, bên trong có đủ loại quần áo chuẩn bị cho tân nhiệm đầu bài, tuy không thể có dạ hành y, nhưng chọn một cái màu đỏ sậm thay lên, cũng tốt hơn bộ đồ cẩm bạch vân hành động ban đêm, không phải biến thành cái bia sống sao?

Nhìn y thay đồ, thân thể xinh đẹp chớp hiện trước mặt hắn, nam nhân cười không nói… thân thể này, một chút cảm giác xa lạ cũng không có, bọn họ từng là bạn học sống cùng ăn cùng, lúc đó thường cùng tắm rửa, còn để hắn chà lưng… chỉ là thân thể thì vĩnh viễn đều nhìn không chán, vĩnh viễn đều khiến tâm triều hắn sục sôi, mà thần kinh của mỹ nhân này cũng vĩnh viễn thô như thế__

“Mi nhìn cái gì! Đại sắc lang!”

Quả nhiên, y phục đã thay xong rồi, mới phản ứng lại được nam nhân đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sắp muốn văng ra… cho dù đứng trong một mảng tối tăm, cũng nhìn rõ được hai điểm sáng gian tà lấp lánh.

Vừa nghĩ tới bọn họ trước kia… không biết khi tên này đối với mình ôm những suy nghĩ bẩn thiểu nào, mỗi ngày ngủ cùng ổ chăn, cùng tắm rửa thay quần áo… trong mơ hồ sớm đã bị sờ sạch rồi, gương mặt nhỏ của Thẩm Lăng Vân lập tức đỏ bừng… may là trong phòng rất tối…

“Vân nhi… tiểu ngốc nghếch
Nam nhân yêu thích nhìn, nhẹ giọng lại gần, đột nhiên bắt lấy tay y… liếm liếm, vừa đúng liếm lên ngón tay dính nước miếng chọt cửa sổ hồi nãy!

Ánh mắt mỹ nhân càng trừng càng lớn… cái tên này… rốt cuộc có lúc nào không giở trò lưu manh không vậy?!

“Xuỵt__”

Triển Phi Dương mỗi lần đều có thể đúng lúc ngăn cản y bùng nổ, lần này, nam nhân dùng ngón tay chỉ chỉ phòng cách vách.

Quả nhiên, cửa… nhẹ nhàng mở ra, có người bước ra… không, là thanh âm của hai người!

Lẽ nào cửu vương gia cũng…

__ Thẩm Lăng Vân giật mình, vừa định bước ra ngăn cản, đã bị nam nhân bên cạnh đột nhiên kéo vào lòng.

“Đừng lo lắng… nam nhân đó có thể bảo vệ hắn… người chúng ta phải theo đuôi, chính là hai người bọn họ__”

Nam nhân nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của y, mấy câu nói không biết rõ hàm ý là gì này, thông qua nhiệt khí nhẹ thổi vào trong…

Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy sau gáy tê lên từng cơn, bị nam nhân thuận tay kéo… khi nhìn lại, hai người đã từ cửa sổ nhảy vọt ra__
Chương 18:  ổ tặc
Thế giới có khinh công thật tốt, khi vượt qua cửa sổ, Thẩm Lăng Vân giật mình, còn chưa kịp mắng chửi tên điên bên cạnh, đã cho rằng mình sẽ rớt xuống dưới, vô thức muốn bày tư thế đánh trả, nơi này tính theo thời hiện đại cũng cao cỡ ba tầng… cho dù dựa vào sự huấn luyện tại trường cảnh sát của y, chỉ cần giữ thăng bằng và nắm vững tư thế tiếp đất thì có thể không bị thương… nhưng, luận bản năng, thân thể này tựa hồ tuân theo bản năng của nguyên chủ nhân hơn, khinh công hoa lệ lăng không xuất thế từ dưới chân… cảm giác nhẹ phiêu phiêu bước trên không khí mà đi, khiến Thẩm Lăng Vân trong thoáng chốc kinh ngạc xong liền có cảm giác tự hào không thể nói rõ.

“Thế nào… cảm giác không tồi chứ?”

Nam nhân cười xấu xa nhẹ nói, rất rõ ràng vừa rồi là cố ý dọa y, còn về bản thân hắn, trên đường tới đây đã lén thử qua rồi, chính là biết rõ an toàn mới lấy ra trêu chọc bảo bối nhà mình!

Thẩm Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng, lười để ý tới hắn… khinh công của hai người đều rất không tồi, hơn nữa tựa hồ hai người đều lộ ra cùng một khí tức trên mặt bộ pháp… điều này khiến Thẩm Lăng Vân nhớ tới những gì Lạc Dực và Minh Liệt đã nói… bọn họ là sư huynh đệ…

Lại nghe nam nhân càng lúc càng xấu xa bồi thêm một câu__

“Kỳ thật còn có một cảm giác khác, còn sảng hơi hiện tại, có thể bay lên trời… nếu không hôm khác chúng ta thử xem?”

Thẩm Lăng Vân vừa định hỏi là cái gì… đột nhiên ý thức được nam nhân đang chỉ chuyện giường chiếu… nhất thời đỏ mặt, con mắt xinh đẹp hung tợn ném qua một cái đao nhãn, sau đó thì xem cái tên không thời khắc nào không giở trò lưu manh bên cạnh như không khí, ngưng thần chuyển lực chú ý lên phía trước__

Phía trước là Ngạo Thiên Di và Phụng Thiên Lam, mà phía trước Ngạo Thiên Di và Phụng Thiên Lam, chính là Lữ Thanh Phong và tám tên hắc y nhân nâng rương.

Võ công Phụng Thiên Lam học không đâu ra đâu, tới mức Ngạo Thiên Di thân là một cao thủ ở cạnh hắn mấy ngày trời, mà căn bản không phát hiện chuyện hắn biết võ công, nên khỏi nhắc tới khinh công… dù sao Phụng Thiên Lam cũng thật sự không biết, nam nhân cũng không trông mong, vừa ra cửa đã ôm hắn bay.

Ngạo Thiên Di ôm tiểu đông tây đột nhiên học ngoan vào lúc này, trong lòng bỗng có cảm giác ấm áp không biết từ đâu tới, mới vừa rồi, hắn đã nói rõ một vài chuyện với Phụng Thiên Lam__

Lần này hắn tới là vì án ấu đồng mất tích, không phải tới thanh lâu tầm hoan hưởng lạc. Sư huynh của hắn chết trong chiến dịch vây diệt Ma Long giáo trước đó, lưu lại duy nhất một đứa con là Đồng Đồng, phó thác cho hắn… mà lần này, Đồng Đồng cũng mất tích trong số ấu đồng…

Đương nhiên, nếu không phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, thân là chưởng môn hắn cũng sẽ không đích thân hạ sơn, cũng sẽ không gặp phải tiểu đông tây vừa ngốc vừa dụ nhân này, lần này cũng coi như là vì họa được phúc, nhưng hạnh phúc của hắn, tuyệt đối không thể xây dựng trên cơ sở hy sinh Đồng Đồng!

Phụng Thiên Lam này tuy nói là tiểu vương gia từ nhỏ đã được sủng lên trời, nhưng hồ nháo thì hồ nháo, vẫn không phải là lòng dạ xấu xa… nghĩ nghĩ tên đại *** tặc cũng có mặt trượng nghĩa, hơn nữa tên này có thể cứu mình ra ngoài… tuy mơ hồ bị người ta xâm phạm vẫn khiến hắn tức giận không nuốt nổi, nhưng hắn càng không nuốt được cơn giận bị người ta bắt bán… cho nên cũng đáp ứng nam nhân ngoan ngoãn phối hợp.

Hắn phối hợp làm gì? Ngạo Thiên Di mới không cần sự phối hợp của hắn… nam nhân sỡ dĩ thẳng thẳn nói rõ, là vì tối nay muốn dẫn hắn ra ngoài, sợ hắn hồ nháo bại lộ hành tung, nên mới đành nói thật ra trước… còn về tại sao phải mang theo tiểu đông tây này… đương nhiên là vì tối hôm nay có nhiều việc, nam nhân tim đã hãm sâu không yên tâm để tiểu bảo bối lưu lại một mình trong Thanh Phong Lâu khói mù nặng nề.

Công phu của Phụng Thiên Lam không được, tiếng thở dốc tự nhiên khó thể khống chế, vì đề phòng bị phát hiện, nam nhân vẫn luôn khống chế khoảng cách khá xa với mấy tên hắc y nhân kia, mà phương thức này, giúp Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương ở sau vốn đều là cao thủ, đuổi theo tự nhiên cũng rất nhẹ nhàng.

Không bao lâu, đã đến nơi__ Nhưng nơi này, không chỉ khiến Ngạo Thiên Di truy theo bị dọa nhảy dựng, Phụng Thiên Lam trợn mắt há họng thật to… Ngay cả Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương theo sau lưng cũng bất giác hít ngược một hơi lạnh__

Huyện nha?!

Khó trách án không phá được… thì ra tham quan và gian thương câu kết?

Lúc này, giống như đã hẹn từ trước, đại môn huyện nha “két” một tiếng mở ra từ bên trong_

Chương 19: xáo trộn thế trận
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương đã đuổi theo tới nơi nhanh chóng tìm nơi ẩn náu, nín thở ngưng thần.

Bọn họ sỡ dĩ đuổi theo Ngạo Thiên Di, mà không phải trực tiếp theo đuôi Lữ Thanh Phong, chính là không biết tên Lữ Thanh Phong này thâm sâu thế nào, để tránh bại lộ… vạn nhất Ngạo Thiên Di bại lộ rồi, bọn họ bên này ẩn nấp trước, yên hơi chờ biến rồi động thủ, đây cũng là sự bảo vệ của hắn dành cho Thẩm Lăng Vân… dù sao, Thẩm Lăng Vân và bọn họ không giống nhau, Thẩm Lăng Vân là người của triều đình, hành sự tự nhiên cũng càng thêm cẩn trọng.

Còn về Ngạo Thiên Di, chuyện bị hai tên này theo đuôi… cho dù trên đường đi vừa cố kỵ thú săn, vừa cố kỵ tiểu ngốc nghếch trong lòng, cho nên không chút phát giác, nhưng hiện tại khoảng cách nơi hai bên ẩn náu gần như thế, cũng không thể nào không phát giác được, chỉ là đoán được người theo hắn là nam nhân cùng đưa hoàng kim, nhưng không thể đoán ra đối phương là địch hay bạn, vì tạm thời không muốn trước sau thọ địch, nên dù đã rõ vẫn giả hồ đồ.

… Chân chính hoàn toàn không chút phát giác chuyện này, có lẽ chỉ có Phụng Thiên Lam bị đè trong lòng hắn mà thôi.

“Muốn vào không?”

Trong lùm cây, Triển Phi Dương dùng giọng thấp nhỏ câu thông với người trong lòng về hành động tiếp theo.

“Không, đợi lát nữa sau khi Lữ Thanh Phong ra ngoài, hai người bọn họ nhất định sẽ đi vào điều tra, mi lén đi vào bảo vệ cửu vương gia, ta sẽ bắt giữ Lữ Thanh Phong và Kỳ Đảng Vũ, trước hết tra khảo tìm đầu mối từ miệng bọn họ__”

__ Dù nói thế nào, Thẩm Lăng Vân kiếp trước là học sinh xuất sắc tại trường cảnh sát cũng không phải là ăn chay!

Mình là vì hành án, như vậy nam nhân ở phòng cách vách nếu đã chen vào… khả năng lớn nhất chính là vì cứu người! Khác với mình muốn cứu tất cả hài tử, nói từ khía cạnh ác nhân, trong số ấu đồng mất tích có thể có người hắn muốn cứu… cho nên, nam nhân này đến đây tìm người là có khả năng nhất! Tuy bọn họ không tính là quan hệ hợp tác, nhưng lúc này y thế đơn lực bạc, không có thuật phân thân, nếu có thể kiềm chế địch nhân từ hai bên thì tốt, mà muốn tiến hành đồng bộ, đương nhiên phải lợi dụng tất cả những sức lực có thể lợi dụng.

… Chỉ là cửu vương gia đó…

Thẩm Lăng Vân không thể phán đoán nam nhân đó và cửu vương gia rốt cuộc có quan hệ gì, nếu nam nhân đó vào Thanh Phong Lâu là vì cứu người, vậy tại sao lại làm chuyện đó với cửu vương gia, phán đoán từ nội dung y và Triển Phi Dương nghe trộm được, Phụng Thiên Lam rõ ràng là bị cường bạo, mà Phụng Thiên Lam lúc này tại sao lại ngoan ngoãn đi theo nam nhân này cùng tiến lùi như thế?

Bọn họ đuổi theo suốt đường, thấy khinh công của nam nhân này quả thật không phải hạng thường, chắc có thể bảo vệ Phụng Thiên Lam… nhưng mà, y lại không thể khẳng định… sự bảo vệ của nam nhân này dành cho Phụng Thiên Lam có thể đạt tới mức nào?

… Cho nên, có cái tên kéo chân sau này, y không thể không để Triển Phi Dương đi bảo vệ thêm một tầng…

“Nhưng mà cậu… một mình có thể lo hết chứ?”

Triển Phi Dương đoán được suy nghĩ của y, về mặt lý luận làm thế không sai, cho dù Thẩm Lăng Vân hiện tại có một thân võ công thượng thừa, nhưng xuất phát sự lo lắng dành cho người yêu lại khiến hắn không thể yên tâm.

“Không sao, chúng ta đuổi theo lâu như thế, bọn họ cũng không phát hiện, hơn nữa nếu là cao thủ, cái rương như thế cũng không cần phải bốn người bê một cái… có lẽ chỉ là mấy tên tay sai__ Một tên gian thương cộng thêm tám tay sai của tiểu quan quán mà thôi, đừng xem thường ta!”

Tuy Thẩm Lăng Vân không có nhiều chủ ý quỷ quái như Triển Phi Dương, nhưng y cũng là người lớn gan tỉ mỉ, những ưu điểm này bất luận là làm cảnh sát hay bộ đầu, đều là ưu thế tuyệt đối.

Hai người sau khi thương lượng vài lần, liền phân ra hành động, nhân lúc ngoài cửa không có người cản trở, Triển Phi Dương yên hơi tiếp cận cửa, lại lần nữa ẩn trốn, chuẩn bị tùy thời theo hai người đó xâm nhập, mà Thẩm Lăng Vân thì lại lùi tới con đường mà bọn Lữ Thanh Phong nếu muốn trở về Thanh Phong Lâu nhất định phải đi qua, nếu động thủ ở đây… sẽ không bị người của quan phủ thấy được, tránh đánh rắn động cỏ, Triển Phi Dương nói đúng__ Nguyệt hắc phong cao dễ hành sự!

Hai người ăn ý, giống như kiếp trước sóng vai tác chiến bảy năm, bất kể có nghiến răng với tên đại sắc lang đó thế nào, vẫn như cũ tâm trí thống nhất không chút sơ hở.

Chẳng qua, một vài người nhất kiến chung tình, lại thêm bá vương ngạnh thượng cung nào đó, thì không có sự ăn ý tốt như thế__ Đại khái chưa tới một canh giờ, cửa mở__ Vẫn là Lữ Thanh Phong và tám người đó, nhưng kỳ quái là, Lữ Thanh Phong đã thay cẩm bào màu trắng, dưới sắc đêm trở nên bắt mắt vô cùng, hơn nữa tám người đó tuy vẫn một thân dạ hành y, nhưng vẫn nâng hai cái rương vốn nên để lại bên trong, đi đường bước sâu bước cạn, có thể nhìn ra cái rương vẫn rất nặng, tuyệt đối không hề dỡ vàng ra ở trong, đương nhiên cũng có thể nhìn ra, tám thủ hạ đó quả thật thân thủ tầm thường…

Triển Phi Dương lại bất giác thầm nhíu mi__

Lữ Thanh Phong này rốt cuộc đang làm gì? Bộ dáng sợ người khác tìm không ra hắn!

Còn có cái rương đó… hắn không phải tới đưa vàng sao? Lẽ nào bị cự tuyệt?

Nếu nói, hắn chỉ là giữa đêm tới đút lót, bị người có lẽ là thanh quan bên trong cự tuyệt, như vậy cũng có thể hiểu, nhưng không đúng__ Đầu tiên, một ông chủ tiểu quan quán, cho dù muốn đút lót, phải vì chuyện rất lớn mới cần ra tay hào phóng như thế? Hai rương lớn hoàng kim đó, thu nhập của tiểu quan quán mấy năm cũng không thể sánh bằng, hôm nay khi Lữ Thanh Phong nhìn thấy vàng hai mắt phát sáng, rõ ràng là tham lam vô cùng, sao có thể chắp tay tặng người?

Hơn nữa, cho dù muốn đút lót, đợi buổi tối tiến hành, cũng không thể vào lúc này! Hiện tại là cổ đại, sinh hoạt ban đêm không phong phú đa dạng như hiện đại, đặc biệt là loại tiểu trấn này, mọi người thông thường sau khi mặt trời xuống núi sẽ đóng cửa không ra, lúc này tặng lễ là thích hợp nhất! Nào có người đợi tới nửa đêm canh ba, lúc người khác đều đang ngủ tới tặng lễ? Hơn nữa đại môn huyện nha đó khi bọn họ vừa tới lập tức mở ra, hiển nhiên đã có thông báo trước rồi!

Có một dự cảm không tốt, khiến huyệt thái dương của Triển Phi Dương giật liên hồi… rốt cuộc có cần đi vào hay không? Hay quay trở về xem chừng Lăng Vân thì tốt hơn?

Mà lúc này, nỗi lo của Triển Phi Dương, rõ ràng… Ngạo Thiên Di trốn trong lùm cây không xa cũng chú ý tới.

Chuyện tối nay nhìn thì như thuận buồm, thực chất đâu đâu cũng đầy quái dị…

Nam nhân còn đang nghĩ có cần đi vào không, làm sao đi vào… thì nghe thấy bên cạnh có một tiếng la to__

“Xú quy công, hôm nay tiểu gia phải bắt ngươi hỏi tội__”

Đầu Ngạo Thiên Di và Triển Phi Dương “ầm” một cái nổ tung, gần như đồng thời thầm mắng__ Xong rồi! Tên ngu ngốc này!

Thì ra Phụng Thiên Lam trước đó hồ đồ đi theo nam nhân, chỉ biết là theo dõi người xấu, lúc này Lữ Thanh Phong đã thay y phục, lập tức trở nên bắt mắt, khiến hắn vừa nhìn đã nhận ra__

Đây chính là tên xú quy công bắt hắn tới Thanh Phong Lâu, giam lỏng hắn, còn bức hắn bán thân, hại hắn bị tên khốn kiếp kia xâm phạm!

Vừa hay Ngạo Thiên Di vốn đè trên người hắn, không để hắn làm loạn, lúc này vì muốn nhìn rõ ràng tình huống bên dưới, mới di chuyển người… kết quả, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra tình trạng ô long như thế__

Tên ngu ngốc Phụng Thiên Lam, nhìn thấy Lữ Thanh Phong thì liền tức giận không thể xả, không ngờ lại nhặt lấy một cành cây thô bên cạnh, múa may lao ra__

Chương 20: Phụng ThiênLam" thần công cái thế"
Làm người mà, bản lĩnh lớn nhỏ, phải theo thiên mệnh, quý ở chỗ tự biết rõ, nhưng phàm chuyện gì cũng phải có ngoại lệ, mà Phụng Thiên Lam chính là ngoại lệ đó!

Phải nói thân thủ của cửu vương gia Phụng Thiên Lam này rốt cuộc ra sao?

Trước khi xuất phát, lúc Phụng Thiên Vũ “ỳ ra” ở phòng y, lề mề không đi, y không có cách nào đuổi vương gia cao quý đi, vì tránh cho kẻ mù cũng thấy được ái muội giữa hai người, nên mượn cớ hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến vụ án, chủ yếu là để chặn miệng Phụng Thiên Vũ, không để nam nhân đó nói ra mấy lời không nên nói, có điều cũng vì thế mà hiểu được vị tiểu vương gia khiến cả vương thất đau đầu không thôi này__

Năm đó thái hoàng hậu tổng cộng sinh ba nhi tử, là đương kim hoàng thượng Phụng Thiên Lạc, tam vương gia Phụng Thiên Vũ, còn một người chính là cửu vương gia Phụng Thiên Lam. Phụng Thiên Lạc từ nhỏ là hoàng tử đích tôn, được xem là người thừa kế hoàn toàn xứng đáng, tiếp nhận giáo dục đế vương. Mà Phụng Thiên Vũ từ thiếu niên đã đi du lịch giang hồ, không tiếp nhận được bao nhiêu giáo dục vương thất, mấy năm gần đây mới trở về triều đình, phò tá hoàng thượng. Đòi mạng nhất chính là cửu vương gia Phụng Thiên Lam, thiếu niên này là con cưng của thái hoàng hậu lúc về chiều, từ nhỏ đã ngậm trong miệng sợ tan, đội trên đầu sợ rơi… nào có chịu qua khổ sở? Nếu nói võ công hả, là hoàng tử thì cũng nên học một chút, nhưng nếu nói võ công đó của hắn là mèo ba chân, vậy cũng không khỏi quá sỉ nhục mèo rồi… vậy mà cửu vương gia này rảnh rỗi còn thích “mài giũa” với người khác, nhưng ai dám thắng hắn? Lâu dần, thường xuyên được “thả nước”, mỗi lần Phụng Thiên Lam đều dành thắng lợi, dần dần sinh ra cảm giác sai lệch của thiên hạ vô địch…

Kỳ thật đây cũng không thể trách Phụng Thiên Lam, đây thuần túy là sản vật dưới sự bảo hộ quá độ, quá mức đơn thuần!

Tới mức lần này lật thuyền trong cống ngầm, tiểu ngốc nghếch cho tới lúc này cũng vẫn cho rằng tuyệt không có khả năng mình không bằng người ta… nhất định là bị người hãm hại… nhất định là bị tập kích… nhất định là bị hạ dược… nếu không hắn tuyệt đối không thể bị người đánh bại…

Ôm suy nghĩ như thế, Phụng Thiên Lam liền hùng dũng lao lên!

Về vấn đề thực lực của hắn, Thẩm Lăng Vân biết, nhưng Thẩm Lăng Vân không có mặt tại hiện trường, Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di có mặt tại đó hoàn toàn không biết chuyện!

Lúc này, hắn đột nhiên nhảy ra, Ngạo Thiên Di sợ tới mức tim nhảy bật lên cổ họng, Triển Phi Dương cũng tránh trong chỗ tối nghiến răng nghiến lợi… vậy mà người gây họa vẫn không phát giác__

Chỉ thấy Phụng Thiên Lam bày ra tư thế vô cùng xinh đẹp, muốn thu thập đám người ức hiếp hắn, lúc này không chỉ là Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di trốn trong chỗ tối, mà ngay cả đám tay chân kia cũng ngốc lăng, nói thế nào đây__ dù sao cũng xuất sư danh môn, tư thế mở đầu của tiểu ngốc nghếch cũng rất ra dáng, nói hắn không biết võ công, thật sự không có ai tin!

Nhưng mà, tư thế bày cho đẹp đẽ lại có tác dụng rắm gì, cành cây nghiêng nghiêng xẹo xẹo trong tay vừa xuất thủ… lập tức làm tất cả mọi người kinh ngạc!

Tên tay sai đó liếc mắt dòm cành cây nghiêng nghiêng xẹo xẹo, cao thủ quả thật có thể dùng bất cứ thứ gì làm vũ khí, chỉ cần truyền nội lực vào thì có thể chém sắt như chém bùn, nhưng mà cành cây thì tựa hồ căn bản chưa từng có… trên người ngay cả một món vũ khí cho ra dáng cũng không có lại chỉ biết múa may tay chân … cành cây vang lên một tiếng “rắc” rồi biến thành mấy đoạn, mà Phụng Thiên Lam nhất thời không thể thu hồi lực đạo, liền dùng một tư thế chó ăn phân cực kỳ không tao nhã nhào lên!

Tiểu mỹ nhân kinh ngạc, đến lúc này vẫn còn trừng to mắt không thể tin tưởng… trong ngự hoa viên, hắn rõ ràng từng dùng một cành cây áp chế cửu đại cao thủ hoàng cung, còn được mẫu hậu tán thưởng… sao lại không có tác dụng nữa? (Tiểu Lam Lam à, tỉnh lại đi, đó là người trong cung không dám đánh ngươi thôi╮(╯_╰)╭ )

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đại môn quan nha vì động tĩnh bên ngoài cũng nhanh chóng mở ra, bảy tám người ăn mặc tuyệt đối không phải là quan sai lao ra, lần này ai ai cũng tay cầm đao!

“Các ngươi mau xử lý hắn! Chúng ta đi trước.”

__ Lữ Thanh Phong đảo mắt nhìn mỹ nhân thê thảm dưới đất một cái, liền biết là tiểu quan mới tới trong Thanh Phong Lâu, tựa hồ ý thức được có gì không đúng… nếu tiểu quan không an phận này ở đây, vậy thì ân khách cho hắn một rương vàng lớn đâu?

Nhưng rất hiển nhiên, tạp ngư kiểu này, không phải là mục tiêu của họ… vừa rồi chủ tử đã dặn dò…

Hành động của Lữ Thanh Phong, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di__ dẫn theo ba tên tùy tùng, nâng rương, giống như không có chuyện gì tiếp tục vòng đường trở về, ném Phụng Thiên Lam thê thảm lại cho mấy người mới xuất hiện từ phủ nha!

Mắt thấy bọn họ đi xa, lưỡi đao sắc bén nhắm thẳng vào chiếc cổ trắng nõn của Phụng Thiên Lam… sợ hãi, đây là lần đầu tiên trong đời tiểu vương gia sợ hãi tới mức hai chân phát run, đứng cũng đứng không nổi… sao lại thế này__

“Các ngươi to gan, ta là cửu vương gia Phụng Thiên Lam!”

Tuy mất mặt, nhưng hiển nhiên mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, Phụng Thiên Lam sợ hãi lớn tiếng báo danh… nhưng mà, trên mặt những người này căn bản không có một chút sợ hãi__

“Hừ! Vậy thì càng phải giết ngươi!”

Giống như đối diện với con mèo nhỏ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, đao nâng lên hạ xuống, chỉ nghe “keng” một tiếng__ Phụng Thiên Lam run rẩy sợ hãi vô thức sờ sờ cổ mình… đầu vẫn còn.

Chỉ là trước người mình, có thêm một… thân ảnh thon dài đã khá quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro