trọng sinh chi ôn uyển c12-c17 q1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Q.1 - Chương 12: Tam tiểu thư trở lại

Ôn Uyển trở lại chỗ ở, đã nhìn thấy Liên Tử ở rong phòng chờ đợi mình .

Liên Tử nhìn Ôn Uyển im lặng, liền cùng nàng giải thích “ Ngươi không nên ghi hận ta, hôm nay, ta cũng là không có biện pháp. Ta lấy đồ đi ra ngoài bán, trợ cấp chi phí trong nhà. Hổ Phách và San Hô biết rõ, nếu như hôm đó ta không giúp giấu diếm, San Hô một khi nói ra, ta cũng không được chỗ tốt.” Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ .

“Kỳ thật nàng cũng ngốc, chúng ta làm nha hoàn, mệnh đều ở trong tay chủ tử thao túng. Cũng là nô tài, tội gì phải làm khó dễ ngươi. Con trai Đổng Hiếu Gia kia, lớn lên khó coi một chút, nhưng người chịu khó làm việc, trong nhà cũng có một chút căn bản. Tuy nhiên tướng mạo kém một chút, nhưng chỉ cần người tốt, có thể ổn định trải qua cuộc sống hàng ngày, tướng mạo kém chút ít lại có quan hệ gì. Lớn lên đẹp lại không thể làm cơm ăn, nàng làm sao lại nhìn không ra đây! Còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Liên Tử cười khổ .Ôn Uyển là thấy mấy lần Liên Tử khuyên San Hô , nhưng San Hô cũng là nghe không vào .

“Kỳ thực nhi tử của Đổng Hiếu Gia kia không tệ, qua đó chính là vợ chính, trong nhà cũng không tệ, San Hô, ngươi nghĩ thoáng một cái đi. Liền có thể sai bảo nha đầu sử dụng . Làm cái gì mà không vui a !” Hổ Phách được tin tức, vô cùng tốt bụng khuyên giải .

Nhưng Ôn Uyển nhìn nàng cười kiêu ngạo, vẻ mặt có chứa châm chọc cùng giọng nói có chút hả hê, làm gì giống khuyên giải . Cái này không phải lửa cháy đổ thêm dầu .

“Ngươi đừngtưởng rằng ngươi lớn lên có bộ mặt xinh xắn, là có thể thuận lợi bò lên giường Gia . Ta cho ngươi biết , đừng hy vọng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Bộ dạng lẳng lở của ngươi, bà nội đây nhìn chướng mắt. Cũng chỉ có thể xứng đôi với a miêu a cẩu .” San Hô nghe thấy giận dữ .

“ Phải không ? A miêu A cẩu , đoán chừng so sánh với con cóc đẹp mắt hơn .” Hổ phách cười đến vô cùng vui vẻ.

“Ngươi cái tiện nhân này ,ta liều mạng với ngươi.” San Hô xông lên , cùng Hổ Phách xoay thành một đoàn . Liên Tử mất sức của chín trâu hai hổ , mới đem hai người kéo ra được . Hai người đầu tóc rối bời , xiêm y không ngay ngắn chật vật không nhìn nổi. Ôn Uyển thấy, nhanh chóng đi ra ngoài . Dè chừng lại kéo con cá nhỏ như nàng vào chết thay.

Sau mấy ngày , Ôn Uyển đã nhìn thấy trong tay San Hô cầm bạc đi ra cửa . Ôn Uyển cảm thấy có chút quái dị , nhưng không có nhiều chuyện. Liên tử bởi vì mỗi ngày thức dậy so với các nàng ra ngoài thì sớm hơn, nên căn bản không có phát hiện . Hổ Phách nhìn thấy cũng chỉ là cười lạnh. Cả phòng tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị . Để cho Ôn Uyển cảm thấy , dường như là bình yên trước khi bão táp đến .

Ngày hôm đó chính là tiết Đoan Ngọ . Bởi vì là ngày lễ , cho nên phủ đệ trên dưới vô cùng náo nhiệt bận rộn , Tú phòng cũng được một ngày nghỉ . Ôn Uyển ngày hôm đó khó được có lúc nhàn rỗi . Chuẩn bị lười biếng ngủ một giấc.

Nhưng mới sáng sớm đã bị dựng dậy , cầm một đóa hoa cho Ôn Uyển mang . Ôn Uyển thấy cảm thấy thật khó coi . Nhưng mà nghe nói đây là tập tục của Đoan Ngọ , nhất định phải cài . Chỉ đành phải nhịn .

Tiếng dây pháo không ngừng , chắc là rất náo nhiệt . Ôn Uyển biết , tò mò thường thường hại chết mèo , chờ mình nghiệm chứng thân phận , sau này Đoan Ngọ có chỗ nào hay có thể từ từ xem .

Đoan Ngọ Ôn Uyển nhận thấy được chỗ cực kỳ tốt, chính là nàng cũng được món ăn ngon một mặn một chay . Khay thịt ngon a , trong ngày thường mặc dù cũng có chút thịt, nhưng lúc này là một bàn thịt kho tàu nha . Ôn Uyển ăn được ngon miệng . Cảm thán , nếu như mỗi ngày đều có cuộc sống bình lặng như mặt nước này, vậy thật tốt a. Sau khi ăn xong đã cảm thấy mình biến chất. Con người thật là động vật kì quái , kiếp trước ăn cũng là đồ tinh xảo, còn luôn chê vứt bỏ bảo không ngon. Hiện tại chỉ có một khay thịt , liền chinh phục được mình , khụ.

Bất kể người khác như thế nào, Ôn Uyển vẫn còn giống như lúc trước như vậy. Thành thực an phận làm việc . Mà thái độ của Kiều tú nương đối với nàng , cũng đã khá nhiều . Dĩ nhiên , tính cách vẫn không tốt . Vừa phát bực liền mắng chửi người , Ôn Uyển cũng đã có sức miễn dịch rồi. Nhưng mà, lại không có đánh người . Có đôi khi cao hứng, còn có thể chia chút thức ăn ngon cho Ôn Uyển ăn . Còn có một lần , lấy ra một bộ xiêm y cho Ôn Uyển, nói là con gái nàng từng mặc qua, để nàng khỏi ngày ngày mặc tới mặc lui hai kiện xiêm y kia . Ôn Uyển cũng là rất cảm kích .

Ôn Uyển tới nơi này một tháng, thức ăn của nơi này so sánh với thức ăn của Tống Nha Tử muốn tốt hơn rất nhiều . Bánh bao trắng , cơm , cháo, mỗi cái nha hoàn thô sử còn có một chén thức ăn chay. Thỉnh thoảng còn có thể tăng thêm chút thịt thái nhỏ ăn . Ôn Uyển kể từ khi đi theo Kiều tú nương , thường thường , trong chén cũng có thể nhìn thấy thịt to. Thời gian này so với trước đây ở nông thôn thì mạnh khỏe không ít. Người trắng mập không ít, còn cao lớn chút ít , y phục cũng là có chút không vừa người rồi .

Nhưng càng như vậy , trong lòng Ôn Uyển càng phẫn nộ . Đừng bảo là đi theo so sánh với những tiểu thư kia . Những tiểu thư kia, người nào không phải là mặc vàng mang bạc , ăn chính là sơn trân hải vị . Dù cho những nha hoàn bên cạnh tiểu thư tất cả cũng là mặc vàng mang bạc rồi . Nhưng mà bổn tôn thân là tiểu thư con vợ cả một phủ công tước , thế nhưng ba bữa cơm không no , mùa đông còn muốn đông lạnh . Ngay cả thịt cũng không ăn đủ, Ôn Uyển cũng không phải là yêu cầu xa vời cuộc sống quá phú quý . Nhưng mà ngay cả trình độ sinh hoạt của một nha hoàn thô sử Hầu phủ đều tốt như vậy , Bình phủ thiếu chút lương thực này , thiếu chút tiền bạc này, nên mới muốn ngược đãi bổn tôn sao? Người Bình gia, tất cả đều là tiểu nhân thế lực , không có một người tốt nào .

Tối hôm đó, San Hô chưa có trở về. Liên Tử vô cùng lo lắng. Nhưng mà phủ đệ có thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, buổi tối không có việc gì thì không thể tùy ý đi loạn. Nếu không, bị bắt được vận khí tốt bị giáo huấn một bữa, vận khí không tốt thì bị đánh đại bảng, mặc dù lo lắng , nhưng cũng không có biện pháp . Ôn Uyển cũng không có để ý, có lẽ là đi tới chỗ tiểu tỷ muội nào đó chen chúc trên giường rồi. Không có ở đây càng tốt, ít đi một người mồm miệng độc ác mặt mày lạnh như quan tài, mình có thể thực sự ngủ một giấc.

“Hừ, chỉ bằng nàng, chỉ có thể đăm đầu vào chỗ chết thôi.” Hổ Phách lạnh lùng nói . Ôn Uyển nghe cảm thấy vô cùng kinh ngạc . Chẳng lẽ nàng biết San Hô ở chỗ nào. Mà Liên Tử ở một bên , cũng không nói chuyện , chỉ nói nàng ta là đồ ngu ngốc , lại không có nói thêm .

Ôn Uyển mặc dù cảm thấy quái dị , nhưng mà nàng đối với loại sự tình quái dị này đã thấy nhiều rồi , cũng sẽ không suy nghĩ nhiều . Đêm hôm đó, không có San Hô khiến cho người ta rất chán ghét ở đây , ngủ được rất ngon .

Ôn Uyển vẫn đều vô cùng chịu khó .Trên cơ bản mỗi lần cũng là đến đầu tiên . Đến rồi bắt đầu làm chính là quét dọn Tú phòng . Các Tú nương cũng lục tục tới . Bên trong , tự nhiên là không thể thiếu tán gẫu rồi .

“Các ngươi đã biết chưa, San Hô kia, bị Nhị gia nhìn trúng lôi kéo lên giường . Lúc này, đang bị kéo đến trong viện Điền Đường đi .” Một Tú nương thấp giọng nói

“Làm sao trùng hợp như vậy, đã bị Nhị gia chọn trúng. Cái này không phải muốn chết sao ? Nhị phu nhân chính là một vạc dấm , lại dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ cùng dì của nàng làm nương nương . Ngay cả phu nhân cũng phải nhường nàng ba phần, nữ nhân bên cạnh Nhị gia cũng không một ai có kết quả tốt .” Một Tú nương sợ hãi kêu .

“Đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít .” Người bên cạnh cũng đều ở đây rối rít nghị luận . Ôn Uyển lúc này mới biết được lo lắng của Liên Tử là từ đâu tới. Nhớ lại ma ma dạy quy củ kia có nói, bò lên giường, cũng giống như phản bội chủ tử, tình tiết rất nghiêm trọng.

Xử lý như thế nào, là nhìn vào lòng dạ của chủ tử rồi . Dù sao dạng nô tài như vậy , cũng là loại chủ tử hận nhất .

Đến xế chiều , liền nghe thấy San Hô bị bán ra rồi . Không phải là bán vào người môi giới nơi đó , là bán vào trong kỹ viện đi làm kỹ nữ. Nghe nói Nhị phu nhân làm thế là cho các vị nha hoàn một cái cảnh cáo .

Ôn Uyển từ khi nghe thấy chuyện này , cho đến khi nói bán đi , cũng không nhìn thấy bóng dáng của San Hô nữa . Đồ đạc của nàng , bị một ma ma cho cuốn gói đi ra ngoài . Sau đó không đến hai ngày, Ôn Uyển liền nghe thấy Tú nương tán gẫu , nói San Hô tự vẫn , nhưng là không có tự tử thành công .

“Muốn bò tới trên giường, cũng phải xem thủ đoạn . Bây giờ thì tốt rồi, giường không có bò xong , phú quý cũng không có. Chính mình lại bị đi vào kỹ viện , thành ngàn người cưỡi vạn người ngủ còn làm hại bố mẹ cùng huynh đệ cũng bị dính líu , đều rời bỏ thôn trang . Nếu không phải đại tỷ nàng là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân nơi đó , có một chút thể diện , được lão phu nhân từ bi , có thể ngay cả vận khí này cũng không có.” Một Tú nương lắc đầu .

“Chỗ kia, ngay cả muốn chết cũng không chết được. Xem ra Nhị phu nhân chiêu này đủ căm hận , đoán chừng sau này không còn có người dám đánh chủ ý lên Nhị lão gia .” Một Tú nương cười nói . Mọi người rất nhanh có bát quái . Chuyện này cũng chỉ là đề tài nói chuyện của bọn họ Cái khác , rất nhanh đã trôi qua.

Mặc dù San Hô rất ác độc, Ôn Uyển vẫn còn rất căm ghét . Nhưng mà một cái mạng sống sờ sờ , cứ như vậy bị làm hỏng . Nhưng mọi người nghe được, ngoại trừ cảm thán một câu còn không có bay lên đầu cành làm phượng hoàng , thì cũng chỉ thở dài . dường như cũng nhìn quan rồi, Ôn Uyển từ đáy lòng bốc lên hàn khí .

Vận mệnh San hô bi thảm, giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, không có một chút tiếng vang. Vô thanh vô thức tan biến giống như cho tới bây giờ không có người này tồn tại vậy.

Rất nhanh, lại chuyển vào tới một cô gái, gọi là San San, lớn lên như nhau. Ôn Uyển nghĩ tới, đi một cái San Hô, tới một cái San San. Thấy thế nào cũng quái dị làm sao. Việc thứ nhất San San làm là cùng Hổ Phách kéo quan hệ thân mật. Mà Hổ Phách khi được tin tức San Hô bị bán vào kỹ viện, cũng không có kiêu ngạo như trước kia vậy, so với ngày trước thu liễm hơn nhiều. Có lẽ là cái chết của San Hô tạo thành chấn động rất lớn cho nàng. Đối với Ôn Uyển cũng không có khiêu khích nữa. San San thì bởi vì Kiều nương tử lúc trước vì Ôn Uyển ra mặt, cũng không dám chọc Ôn Uyển, mọi người bình an vô sự .

Ngày hôm đó, trong Tú phòng, mọi người đang ăn cơm trưa. Tú phòng dùng cơm vô cùng náo nhiệt. Mọi người đang thảo luận rối rít, Ôn Uyển đối với chút ít bát quái này cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. Không vì cái gì khác, bởi vì từ trong chút ít chuyện bát quái nơi này, có thể nghe được nội dung quan trọng nàng muốn có , để làm tư liệu để suy đoán .

“Các ngươi đoán hôm nay ai trở lại? Tam tiểu thư trở lại .” Một Tú nương thần bí vừa nói .

“Tam cô nương đã gả cho Trạng Nguyên lang làm thị thiếp đó hả?” Một Tú nương đụng tới trí nhớ liền hỏi, lập tức rất nhiều người đều vây lại .

“Bây giờ không phải là thị thiếp nữa rồi ,đã là chính đầu nương tử đấy. Nói đến Tam cô nương này, sách sách, thật là một người có thủ đoạn đấy. Có thể đoạtđược vị hôn phu của công chúa . Còn có thể từ sau khi công chúa chết lên phù chính ( từ thiếp lên làm vợ cả) , phần khả năng này, cũng không phải là mấy người có thể làm được đâu.” Lúc đầu vị nương tử kia nói thầm nói ra.

“Đúng vậy a, nghe nói trong phòng Ngũ gia Bình gia kia, ngay cả tiểu thiếp thông phòng cũng không có. Thật sự là chuyện lạ, Tam cô nương quá có bản lãnh rồi.” Một Tú nương than thở .

“Ai nói không phải, ta còn nghe nói công chúa kia sinh ra một cái nữ nhi, không vừa lòng thì ba tháng đã bị đưa tới trên thôn trang rồi. Đã sáu năm rồi, không có lộ mặt ra. Đây chính là cháu ngoại gái của Thiên gia , cứ như vậy không người nào hỏi thăm đến, ngươi nói Tam cô nương của chúng ta có phải là quá thủ đoạn hay không?” Một Tú nương hướng về phía này nói .

“Ta nói với các ngươi, các ngươi ngàn vạn lần không nên truyền ra ngoài. Ta nghe thấy, ngay cả cái chết của công chúa, đều rất kỳ lạ đấy!” Một Tú nương đè thấp âm thanh giống như muỗi kêu nói .

Trong lòng Ôn Uyển giật mình một cái, cái muỗng nắm trong tay thật chặt. Toàn thân đang run rẩy , sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Nhưng mà lập tức phản ứng, cái bộ dáng này rất không thích hợp , giả vờ tiếp tục bộ dáng tiếp tục ăn cơm. Nhưng là thức ăn trong miệng, đã thành Hoàng Liên ( ý chỉ đắng nghét ) , nuốt không nổi đi .

“Lời này không nên nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.” Hà nương tử lạnh giọng quát lớn . Mấy Tú nương đều cấm khẩu, không tiếp tục nói nữa.

Ôn Uyển cúi đầu nghe Tú nương nói chuyện. Nơi này chính là kinh thành , không ngờ vào lại là An Nhạc Hầu phủ, lúc này nàng vừa mới vào phủ cũng đã biết, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như vậy . Nhớ lại ma ma nói, người đàn bà kia chính là tiểu thư An Nhạc Hầu phủ. Nói là Tam tiểu thư con vợ cả. Nhưng ma ma nói quỷ mới tin. Làm gì có tiểu thư con vợ cả Hầu phủ vội vàng đi làm thị thiếp . Rất có khả năng chính là thứ nữ, sau lại ghi tên dưới danh nghĩa của mẹ cả , bên ngoài tuyên bố là con vợ cả.

Lúc ấy thật ra Ôn Uyển rất buồn bực, rõ là ứng với câu nói kia, xúi quẩy đổ lên đầu, uống nước lạnh đều bị mắc kẽ răng. Nói chuyện, làm việc càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều trải qua nơm nớp lo sợ . Cho dù có Kiều tú nương làm chỗ dựa, nhưng bị người khác nói lạnh nhạt châm biếm, bị ủy khuất cổ họng cũng không dám có tiếng, cái gì cũng chịu đựng, chỉ sợ bị người nhìn ra sơ hở. Giận đến Kiều tú nương mắng mấy lần cũng không được việc, dẫn đến người trong Tú phòng đều nói lá gan của nàng nhỏ như lỗ kim.

Q.1 - Chương 13: Gặp Phu Nhân

Ôn Uyển thật đúng là không biết, vị mẹ kế chưa từng gặp mặt kia, đang bị Hầu phủ phu nhân răn dạy đấy .

An Nhạc Hầu phu nhân nghe An Hương Tú than thở rằng “Ngươi chuẩn bị đem nữ nhi của công chúa đón trở về trong phủ, làm như vậy là đúng đấy, không uổng công lần trước ta dạy dỗ đối với ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ ,cho dù có bệnh câm, đứa bé kia cũng là cốt nhục của Thiên gia. Cứ như vậy để ở thôn trang, tương lai một khi bị người nói đến, sẽ rước lấy đại phiền toái. Hiện tại là hoàng thượng không nhớ rõ sự tình của công chúa Phúc Huy, nhưng mà một khi người nhớ ra , hoặc là Tô gia nghe được phong thanh cái gì , đối với Ngũ lão gia đối với Hậu phủ, cũng là không tốt .”

“Ta chính là lo lắng, đón trở lại nuôi dạy không tốt. Sợ nàng chứa tâm tư oán hận .” Một nữ tử, nhu nhược nói . Đáy mắt ,cũng là tràn đầy sầu lo .

“Cái này có gì phải sợ . Mời ma ma giáo dưỡng tới đây , hảo hảo dạy nàng quy củ, dù nói như thế nào , ngươi cũng coi như là một nửa mẫu thân của nàng .” An Nhạc Hầu phu nhân nhàn nhạt nói .

An Hương Tú bị nửa mẫu thân này , cả khuôn mặt đỏ bừng đến xung huyết, ánh mắt không hề bằng lòng .

“Chuyện này quan hệ đến thể diện trong tương lai của Hầu Phủ . Ngươi phải biết rằng , hài tử kia cho dù thân có bệnh câm , không làm cho người ưa thích , nhưng bản thân nàng cũng là huyết mạch thân thích của Hoàng Thượng . Ngươi cũng biết , cái gì đều cũng không sánh bằng đạo quân thần của thiên gia . Nếu như ngươi vượt quy củ, không chỉ có Bình Hướng Hi phải chịu dính líu , liền ngay cả Hầu phủ chúng ra, cũng sẽ gánh liên quan . Cho nên những tâm tư không nên có kia , ngươi tốt nhất là thu lại cho ta. Hảo hảo dạy dỗ hài tử kia quy củ lễ nghi , chuẩn bị một phần đồ cưới tốt , tương lai tìm cho nàng một gia đình trong sạch , là hết chức trách của ngươi , tất cả mọi người sẽ tán dương ngươi hiền lành , sẽ không lại lời ong tiếng ve nói ngươi ,ngươi cũng đừng cho ngoài nóng trong lạnh cho ta.” Hầu phủ phu nhân bộ dáng trang nghiêm , thấy vậy An Hương Tú cúi đầu .

“Dạ , mẫu thân .” An Hương Tú nắm quả đấm . Cái lão thái bà đáng chết này , chính là thấy không được mình tốt. Chính là muốn mình trôi qua không như ý .

“Ngươi nếu là động tâm tư không nên động, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Ngươi đừng tưởng hài tử kia hiện tại không ai quan tâm không ai chú ý tới, ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Không nói ra dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng mà một khi đứa bé này có chuyện gì truyền đi ra ngoài, sẽ có người truy cứu. Đến lúc đó, gặp chuyện cũng không phải là ngươi có thể gánh chịu được. Ta đây cũng không muốn nghe ngươi nói nhiều nữa, nhớ kỹ một câu nói của ta, nếu như hài tử kia có chuyện bất trắc gì , ngươi cũng sẽ không còn là người An gia chúng ta.” Hầu phu nhân lạnh ngắt từ trong xương mà nói, làm cho An Hương Tú rùng mình một cái, vô cùng cung kính cẩn thận đáp lại. Hầu phu nhân lười nhìn nàng, để cho nàng lui xuống đi thăm di nương của nàng .

“Cái lão bất tử này, đến lúc này còn tới uy hiếp ta. Nàng ta thế nào còn không chết.” An Hương Tú oán hận kêu lên, cả khuôn mặt đều bị bóp méo .

“ Tiểu thư, ngươi hãy nhịn một chút, nơi này là Hầu phủ.” Nha hoàn thiếp thân tâm phúc thấp giọng nói .

“Ta liền nhịn lão bất tử kia. Dù sao nhìn bộ dáng của nàng cũng sống không được thời gian bao nhiêu lâu. Ta xem nàng còn có thể lớn lối được mấy năm.” Vặn khăn quay trở về .

“Phu nhân, ngươi sao phải khổ vậy chứ? Ngươi như thế này là vì Hầu phủ, Hầu gia hắn cũng không cảm kích.” Ma ma thiếp thân của Hầu phu nhân không cam lòng nói .

“Dù như thế nào , cũng không thể để cho nữ nhân như vậy hại Hầu phủ .” Hầu phu nhân lắc đầu .

“Đâu có nhiều chuyện như vậy . Cho dù nàng là nữ nhi của công chúa, cháu gái ngoại ruột thịt của Hoàng Thượng , vậy cũng không còn liên quan . Hoàng thượng nhiều cháu trai cháu gái như vậy , cháu ngoại trai cháu ngoại gái ,làm sao sẽ nhớ được nàng .Phu nhân , ngươi là lo nghĩ nhiều quá rồi .” Ma ma khuyên nhủ .

.

“Cốt nhục của Thiên gia chung quy lại vẫn là cốt nhục của Thiên gia. Bên trong còn liên lụy tới một Tô gia, phải cẩn thận. Nếu như Tam nha đầu thực sự có can đảm động sát tâm, hài tử kia không còn, không truy cứu là không có chuyện gì. Một khi truy cứu, nhất định sẽ dính líu cả Hầu phủ. Ngươi không biết lợi hại của mặt này , phải biết rằng chuyện không nhẹ nhàng như vậy đâu.” Hầu phu nhân lo lắng mà lắc đầu .

“ Nếu như bọn họ thật sự lo lắng, tại sao có sáu năm cũng không nghe thấy không hỏi đến. Phu nhân, ngươi gánh nhiều tâm tư như vậy làm gì, tùy bọn họ đi. Dù sao cũng còn có Hầu gia, ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút.” Ma ma vẫn không thể hiểu phu nhân đến tột cùng đang lo lắng cái gì .

“Ta biết ý tứ của ngươi. Ta chỉ là vì để phòng ngừa vạn nhất. Ta cũng mong như vậy, lo lắng của ta là dư thừa.” Hầu phu nhân lắc đầu , đề xuống đáy lòng tất cả tâm tư .

Ở trong Tú phòng, mọi người cũng đều ở đây bát quái. Một Tú nương hâm mộ “Biết gì không? Châu Nhi cô nương được thế tử gia của Uy Viễn Hầu gia nhìn trúng, hai ngày nữa sẽ đưa đi qua, cái này thoáng qua một cái, chính là di nương, một chút liền bay lên đầu cành làm phượng hoàng.”

Ôn Uyển rất kinh ngạc, Châu Nhi cô nương kia, không phải là lúc trước đã gặp mặt sao? cứ như vậy, liền bị tặng cho người ta. Bị tặng cho người rồi, còn bị nói thành mệnh tốt.

Ôn Uyển đối với xã hội này một chút quy tắc kì quái , luôn là không hiểu nhiều . Sau này trở về , liền hỏi Liên Tử . Liên Tử thật lâu mới hiểu được Ôn Uyển hỏi chính là cái gì .

“Đương nhiên ,có thể bị Gia khác nhìn trúng, lại là Hầu gia chúng ta đưa đi. Chính là qua phủ đệ, coi như là làm di nương , thân phận kia cũng là cao đấy.” Liên Tử đối với Ôn Uyển dịu dàng, cảm thấy trêu đùa thật tốt .

Ôn Uyển buồn bực, làm di nương, cũng không phải nô tài sao !

“Ngươi nói rất đúng, di nương, cũng là nô tài của chủ tử. Tương lai hài tử sinh ra, cũng chỉ có thể gọi mẹ cả là mẫu thân. Ta tình nguyện gả ột người dân bình thường, cuộc sống kham khổ một chút, ta cũng không cần làm di nương cho người khác.” Trong mắt Liên Tử hiện lên kiên nghị .

Trong mắt Ôn Uyển vẫn còn kỳ quái . Nhưng mà Liên Tử không có tiếp tục nói , Ôn Uyển cũng không nên hỏi nữa.

Ôn Uyển ở trong An Nhạc phủ , rất biết điều . Dĩ nhiên , kết quả của phách lối chính là tiễn đưa mất mạng nhỏ. Chỉ ở chỗ ở cùng Tú phòng lượn vòng vòng ,những địa phương khác, nàng nơi nào cũng không đi. Chỉ có Kiều tú nương mang nàng đi đưa y phục, làm như vậy là để cho nàng quen thuộc đoạn đường, nàng mới có thể đi đi lại lại chung quanh. Ôn Uyển cũng biết mấy cái đường đi. Những địa phương khác, là không chịu đi nhiều hơn một bước, bày tỏ nhiều hơn một câu ý tứ cũng không . Cho nên , vẫn bình yên vô sự ở Hầu phủ trải qua một đoạn thời gian .

“Đi theo ta đi ,đem những y phục này mang đến chính phòng đi .” Ngày hôm đó, Kiều tú nương mang theo Ôn Uyển nhận thức đường lối . Ôn Uyển đi theo phía sau Kiều tú nương ,cẩn thận bưng vài món tú phẩm rực rỡ chói mắt . Từ từ đi theo phía sau Kiều tú nương .

Ôn Uyển cũng không biết đi bao lâu rồi, dù sao cũng biết cảnh trí chung quanh như vẽ kiểu dáng xinh đẹp. Đi đến nửa canh giờ, xuyên qua nhiều cái sân nhỏ, tiến vào một cái sân rộng. Lại xuyên qua cửa thùy hoa, hành lang gấp khúc, đến tiền sảnh. Ôn Uyển liền thấy ngay chính giữa đặt một chiếc bình phong có khung làm bằng gỗ tử đàn, lại đi vào, khắp nơi đều là bố trí tinh xảo khéo léo khác biệt.Trong lòng Ôn Uyển thầm nghĩ, cần phải xài hết bao nhiêu tiền a.

“Ma ma, ta đem vài món tú phẩm phu nhân muốn đưa tới .” Kiều tú nương vô cùng cung kính . Một người phụ nhân mặc bộ hoa bối tử màu tối, lệnh cho bọn họ tiến vào .

Ôn Uyển đã đi tới dinh thự Hầu phủ gần hai tháng, lần đầu tiên tới thượng phòng . Vừa vào chánh viện , nha hoàn cũng là khoác lụa xanh đỏ , mặc vàng mang bạc . Một mảnh phú quý phồn hoa . Vén rèm lên , sẽ làm cho người ta tiến vào . Ôn Uyển đang cầm đồ cũng tiến vào.

Ôn Uyển âm thầm buồn bực, làm sao lại sai bảo mình đến thượng phòng , thấy đương gia chủ mẫu đây. Có điểm gì là lạ a, nơi này có phải hay không có tin vịt gì . Kiều tú nương đối với mình có phải đã tốt chút ít hay không?

Đi vào, nhìn cô nương trong phòng, thật xinh đẹp. Ôn Uyển hồi lâu không có chớp mắt, ngây ngốc nhìn đã hơn nửa ngày, cái này là cuộc thi sắc đẹp à.

“Nhìn một cái, tiểu nha đầu này nhìn cô nương trong phòng chúng ra cũng không chớp mắt, tiểu nha đầu, nhìn cái gì, nhìn cái gì đến mức nhập thần như thế?” Một lão phu nhân thoạt nhìn rất ôn hòa, cười hỏi .

Bên cạnh một người mặc bộ bối tử màu da cam thêu hoa cỏ, phía dưới mặc váy xếp nếp màu vàng nhạt, trên đầu chỉ cài một cây trâm vàng ròng đá quý là một tỷ tỷ nhận sản phẩm từ trong tay Ôn Uyển. Trên tay Ôn Uyển vừa được nhàn rỗi, giơ ngón tay cái lên, ý là tốt.

“Ngươi là nói tỷ tỷ trong phòng đêu rất đẹp.” Ôn Uyển nghe, chỉ chỉ bức tranh mỹ nhân trên vách kia. Tỏ vẻ cô nương trong phòng thậm chí cùng tiên nữ trong bức tranh xinh đẹp giống nhau .

“Đứa nhỏ này , mặc dù không biết nói chuyện. Ngược lại rất thông minh đấy .” Bà tử kia khẽ cười , nha hoàn bên cạnh tất cả cũng che miệng mà cười .

Ai không thích được người khích lệ . Ôn Uyển nghe thấy xấu hổ cười theo .

“Đem tiểu nha hoàn kia mang vào đây .” Bên trong một thanh âm ôn hòa rơi ở phía sau , mọi người lập tức thu lại tiếng cười . Đem Ôn Uyển tiếp nhận đi vào .

Đi vào , đã nghe thấy mùi thơm ,đây là hương liệu Bách Hợp. Ánh mắt Ôn Uyển cũng không dám nhìn loạn , đi vào , thu lại âm thanh cúi đầu, những cái này đều có dạy dỗ qua .

“Đây là phu nhân ,ra mắt phu nhân .” Kiều tú nương kêu .

Ôn Uyển bận rộn quỳ xuống. Vô cùng quy củ cho nữ nhân ngồi trên dập đầu lạy ba cái . ‘Giữa lúc dập đầu lạy, Ôn Uyển nhìn thấy một đôi giày thêu xinh đẹp, phía trên còn tô điểm trân châu. Ôn Uyển nhìn, trong lòng suy nghĩ trân châu này thật xinh đẹp

“Ngẩng đầu lên.” Ôn Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng hạ mắt xuống . Chỉ biết người ở trước mặt trang phục phú quý, nữ nhân này tuổi chừng năm mươi , nhìn cũng là một người mặt mũi hiền lành . Nhưng trong mắt Ôn Uyển có chút sợ hãi , tay đang phát run , thân thể khẽ run lẩy bẩy .

“Đều nói trong Tú phòng có một hài tử nhát như chuột tới , lúc này mới nhìn thấy. Nha đầu , nhìn ta có dọa người như vậy sao ?” Hầu phu nhân cười ha hả nói.

“Phu nhân đừng chê bai . Là một cái dạng như vậy , ta thậm chí chăm sóc dạy bảo hơn một tháng vẫn còn cái bộ dáng này . Bất quá nó rất chịu khó, làm việc cũng không lười biếng, cũng thông minh, chẳng qua chỉ nhát gan .” Kiều tú nương nhìn ra phu nhân cũng không có tức giận , chẳng qua là cảm thấy có hứng thú , mới giải thích hai câu .

“Nhìn thấy cũng là một đứa bé đáng yêu lanh trí ,đáng thương, nhỏ như vậy lại không thể nói chuyện . Người đâu, thưởng cho đứa nhỏ này hai xâu tiền mua đồ ăn, lại thưởng thêm một bộ xiêm y cho nàng .” Nhận được phần thưởng , Ôn Uyển liền đi ra ngoài . Lấy được hai xâu tiền, nhìn rất nhiều đấy .

Ôn Uyển cầm tiền, lại dập đầu lạy ba cái. Sau đó theo nha hòan đi ra ngoài .

“Đây là kẹo đường cho ngươi, thật là một hài tử đáng thương .” Cái nha hoàn kia giúp nàng cầm y phục, hướng trong túi áo trang phục của Ôn Uyển cho hai cái túi lớn các loại kẹo đường. Ôn uyển khẽ phúc thân, rất cảm kích nói cám ơn. Nha hoàn kia nhìn Ôn Uyển, trong mắt có thương tiếc .

Kiều Tú Nương lúc đi ra trong mắt còn tích tụ ý cười. Ôn Uyển cuối cùng cũng biết tại sao nàng lại mang mình đến thượng phòng. Thì ra chính là vì muốn tiền thưởng. Vừa đến chỗ không có ai, Ôn Uyển liền ngoan ngoãn đem tiền cùng kẹo đều cho Kiều tú nương. Kiều tú nương mừng khấp khởi nhận tiền cùng kẹo. Bất quá còn có chút lương tâm, xiêm y không có lấycủa nàng, chủ yếu là hài tử nhà nàng so với Ôn Uyển cũng lớn hơn, muốn lấy về mặc cũng không vừa. Cũng may vẫn có chút lương tâm,còn giữ lại một chút kẹo cho Ôn Uyển .

Ôn Uyển nhận được thứ tốt, chính là một bộ quần áo gấm màu xanh. Đây mới thực là lợi ích thực tế. Mặc lên người đặc biệt mát lạnh, thoải mái .

Còn đường quả, bên trong có không ít chủng loại khác nhau, có vị lựu, có vị táo, có vị chuối tiêu, có vị hoa quế. Bóc một viên đường quả ra, đặt ở trong miệng, nhấm nháp hương vị trong miệng, ngòn ngọn, mùi vị là thật không tệ. Không nghĩ tới người cổ đại, cũng rất lợi hại. Ôn Uyển thật cao hứng, ăn hai cái. Trở về phòng ngủ cho Liên Tử, để cho nàng chọn lựa. Liên Tử không có làm trái ý tốt của Ôn Uyển, cầm hai cái.

San San là khinh thường nhìn một cái ,không quên khinh bỉ Ôn Uyển. Ôn Uyển trong lòng lườm một cái xem thường, cho xin, ta hiện tại mới có sáu tuổi, hài tử sáu tuổi không ăn kẹo thì ăn cái gì .

Ngày hôm đó đến rất khuya, Hổ Phách cũng không có trở lại. Trong lòng Ôn Uyển thấy rất kỳ quái, nhưng mà, ở chỗ này gần hai tháng, nàng biết, làm một cái hạ nhân, bớt nói chuyện, càng không cần có lòng hiếu kỳ. Nếu không, chết cũng không biết là chết như thế nào. Trong lòng cũng là suy đoán, sẽ không phải là đi trên con đường chết giống như San Hô đi! Không đến nỗi ngu xuẩn như vậy chứ.

“Đã trễ như thế này sao Hổ Phách còn chưa có trở lại . Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Liên Tử có chút không yên lòng nói. San San vô tình nói, đây là trong phủ , có thể xảy ra chuyện gì . Nếu xảy ra chuyện, cũng là tự tìm , nói thầm hai câu , ba người đều nằm xuống ngủ.

Ôn Uyển lại không ngủ, nằm ở trên giường suy đoán , sẽ không lại bò lên giường chủ chứ? Làm nha hoàn , sao đều thích bò lên giường như vậy . Làm di nương có tốt như vậy sao ? Còn không phải là vợ bé của người ta .

Lúc này , ánh mắt San San đang lấp lánh lóe ra tia sáng nhìn giường ngủ của Hổ Phách . Ôn Uyển không biết, cũng không có tâm tư đi thăm dò . Làm người hầu Liên Tử cùng San San cũng hiểu rõ ,Hổ Phách không giống San Hô , cũng không như San Hô chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy , nếu không thì, đã sớm đi làm di nương . Lại có tấm gương đi trước của San Hô , cộng thêm với nhan sắc của Hổ Phách ở trong phủ đệ cũng là số một số hai , tám phần là sớm bị vị Gia kia coi trọng , lúc này bắt được cơ hội . Muốn đi làm người bề trên rồi .

Vào sáng sớm ngày thứ hai , Ôn Uyển còn đang sửa sang lại giường chiếu , đã nhìn thấy Hổ Phách tiến vào . Thấp thoáng, dường như trên cổ có vết dấu đỏ .

“ Hổ Phách tỷ tỷ ,chúc mừng ,chúc mừng .” San San lập tức đi tới nịnh bợ , Liên Tử cũng đi tới chúc mừng .Ôn Uyển còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra , khó hiểu nhìn các nàng.

“Những thứ này , sau này ta cũng không cần phải dùng rồi. Liền chia cho hai người các ngươi, cũng không mất một phần tình cảm làm bạn của chúng ta. Hổ Phách bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem những thứ kia nàng đoán chừng sau này cũng không phải dùng nữa, hà bao, phấn son bột nước các loại…, chia cho Liên Tử cùng San San, hoàn toàn không đếm xỉa đến Ôn Uyển. Ôn Uyển cúi đầu, đem y phục thu lại, chờ buổi trưa có thời gian đi giặt .

Đem đồ vật phái phát xong sau, hổ phách nhìn thoáng qua Ôn Uyển, rất có thâm ý cười cười. Sau đó bỏ đi. Ôn Uyển bị nàng nhìn đến không hiểu được . San San cũng là có chút ghen tỵ với địa nhìn Ôn Uyển, Liên Tử thì mặt tràn đầy phức tạp nhìn Ôn Uyển, còn Ôn Uyển sờ không được manh mối. Định hát cái gì kia. Cổ đại nữ nhân, một so sánh với một còn tâm nhãn nhiều hơn.

Q.1 - Chương 14: Hổ Phách thượng vị làm di nương

Edit : Pthu Beta: Tiểu Tuyền

“Các ngươi biết không? Cái kia, nha hoàn hầu hạ Thập Nhị tiểu thư, bị Lục gia nhìn trúng, phải làm di nương. Quả là tốt số, thoáng cái là quạ đen bay lên đầu cành, làm phượng hoàng rồi.” Một Tú nương kêu lên. Một đám tức phụ được cái tin tức kia, cũng ở đây thảo luận sôi nổi .

“Lục gia tuấn tú lịch sự, Lục phu nhân cũng nổi danh là người hiền lành. Cái nha hoàn này, cũng rất tốt số đấy. Sau này cả đời mặc vàng mang bạc, ăn mặc không lo.” Lại có một Tú nương cảm thán .

“Đào Hoa, Hồ di nương chỉ rõ nói muốn ngươi làm nha hoàn của nàng. Chuyện gì đã xảy ra?” Kiều tú nương đi tới, sắc mặt rất khó coi nhìn Ôn Uyển .

Ôn Uyển không giải thích được .

“Ngươi không biết?” Kiều tú nương thấy bộ dạng của Ôn Uyển, có chút không tin hỏi lại. Ôn Uyển mờ mịt gật đầu, lại lắcđầu .

“Đi thôi, đi thu thập một chút, đi với ta tới chỗ Hồ di nương.” Một vị ma ma tới từ trên cao nhìn xuống phân phó. Ôn Uyển sợ sệt trốn tránh phía sau Kiều tú nương. Túm được túm lấy không động đậy.

“Ngươi không muốn đi tới chỗ Hồ di nương.” Kiều tú nương ngạc nhiên. Ôn Uyển gật gật đầu .

“Ngươi nói ngươi không muốn làm nha hoàn của Hồ di nương?” Ma ma vừa tới không tin hỏi lại Ôn Uyển. Ôn Uyển lập tức làm sáng tỏ cùng Kiều tú nương ra dấu, mình không muốn rời khỏi Tú phòng .

Kiều tú nương nghe thấy cực kỳ cao hứng, người khác muốn đi hầu hạ bên cạnh chủ tử rất nhiều. Bản thân Ôn Uyển lại tỏ vẻ không đi, hơn nữa trên danh nghĩa lại là đồ đệ của Kiều tú nương, cho dù Hổ Phách bây giờ là di nương rồi, cũng không thể cưỡng chế đem người mang đi. Ôn Uyển không muốn đi, dĩ nhiên là không cần đi, cùng ma ma kia nói hai câu, ma ma kia nghi hoặc nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy bộ dạng kinh ngạc của ma ma, gật gật đầu, tỏ vẻ mình không muốn đi. Chỉ muốn học thêu thùa thật tốt, tương lai làm một Tú nương. Nha hoàn trong phủ đều tranh nhau đi tiếp cận gần bên cạnh chủ tử, không thiếu một đứa nha hoàn như vậy. Ôn Uyển không đồng ý, tự nhiên là không thành vấn đề. Có khi còn có người chờ được chọn.

Chờ trở về chỗ ở, mới phát hiện giường chiếu của San San trống rỗng, nên vô cùng kỳ quái .

“Ngươi làm cái gì mà không đi tới bên cạnh Hổ Phách làm nha hoàn nhị đẳng?” Liên Tử rất khó hiểu hỏi. Ôn Uyển khó hiểu nhìn nàng, lắc lắc đầu, làm mấy động tác, tỏ vẻ mình rất thích thêu, không muốn rời khỏi Tú phòng .

“Nhìn ngươi sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức, cũng là thông minh. Di nương đâu có đâu có tốt như vậy đâu, hơn nữa, bình thường mà nói, Hổ Phách tối đa cũng là một nha đầu thông phòng, chờ khi sinh nhi tử mới có thể làm di nương. Lúc này đột nhiên thăng chức làm di nương, không biết là họa hay là phúc, ngươi không xáp lại gần, là đúng. Cũng là San San không có năng lực, cứ cho là như vậy, nàng cũng có thể thượng vị, ôi. Những phu nhân thiếu phu nhân kia, đâu có phải sống chung dễ như vậy. Lục phu nhân nói là hiền lành, nhưng chẳng lẽ lại chờ khi dễ, hi vọng Hổ Phách hiểu a !”

Ôn Uyển dùng quơ tay mấy nét, rất kỳ quái hỏi, tại sao nàng lại nhìn trúng mình. Hổ Phách không phải là không nhìn trúng nàng sao, làm sao lại muốn nàng đi qua đó làm nha hoàn cho nàng ta. Không đi thành, còn đổi thành San San .

“Ngươi cho rằng làm di nương, muốn người nào hầu hạ người đó sẽ phải hầu hạ sao, nơi đó làm gì có chuyện tốt như vậy, Nàng chọn trúng ngươi, là do ngươi không có căn cơ, nhìn ngoan ngoãn biết điều, dịu dàng ôn hòa, nàng bồi dưỡng tốt, sau này ngươi còn không phải là tâm phúc của nàng, liều chết vì nàng. Về phần San San, khẳng định không phải là người nàng muốn. Hẳn là nhìn thấy ngươi không đi, chủ tử liền ở trong phòng chúng ta chọn một người khác thay thế đi.” Liên Tử nhìn Ôn Uyển không hiểu được, vô cùng có kiên nhẫn phân tích khác.

Ôn Uyển lại hỏi ,làm di nương không phải là chủ tử sao !

“Di nương, đối với chúng ta mà nói là chủ tử, đối với phu nhân, thiếu gia, tiểu thư trong phủ ,cũng là nửa nô tài. Về phần thông phòng, cũng giống như là nô tài, có khi còn không bằng những nha hoàn đắc lực có thể diện bên người phu nhân kia.” Ôn Uyển nửa biết nửa hiểu, bất quá cũng cố gắng hấp thu những kiến thức này .

Liên Tử phát hiện, Ôn Uyển là một người rất hiếu học, đối với điều mình không hiểu, bình thường cũng sẽ rất khiêm tốn mà xin chỉ bảo. Trong lòng nàng âm thầm gật đầu, cái Đào Hoa này, nhìn nhát gan nhu nhược, thật ra thì cũng là một hài tử thông minh. Ngược lại nghĩ tới, nếu như là không thông minh, làm sao có thể làm cho Kiều tú nương ra mặt vì nàng. Nhưng mà lại nghĩ, ở trong phủ đệ có thể giấu diếm sự thông minh của chính mình, từ tầng thấp nhất làm nên, cũng là không dễ dàng. Trong lòng nhiều hơn một phen thương hại. Đem những điều mình biết cố gắng nói cho nàng biết, làm cho nàng biết nhiều hơn một chút, sau này là nhiều hơn một phần bảo hiểm .

Ôn Uyển hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới di nương còn không phải là làm dễ dàng như vậy. Kinh ngạc nhất chính là, Liên Tử nhìn bất thanh bất ngữ (không tiếng không nói , có lẽ ý chỉ người không hay nói ), mà bên trong lại là một người thông thấu* nhất . Sau này, đối với Ôn Uyển hiền hòa rất nhiều, có đôi khi còn chỉđiểm hai câu. Hai người quan hệ dần dần bắt đầu tốt hơn .

Bởi vì có chuyện này, cộng thêm Ôn Uyển cầm tiền tiêu vặt hàng tháng, tất cả đều hiếu kính Kiều tú nương. Hơn nữa bình thường, cũng giúp Kiều tú nương làm một chút lợi ích, kiếm chút khoản thu nhập thêm . Thái độ Kiều tú nương đối với nàng tốt lên rất nhiều , ngay cả mắng cũng mắng ít đi . Làm cho người trong Tú phòng âm thầm lấy làm kỳ lạ .

“Đứa bé kia, tuyệt đối không phải là đơn giản .” Nương tử Hà gia nhìn Ôn Uyển giống như lúc trước , vẫn đối với Kiều tú nương rất cung kính , rất kỳ quái . Trong lòng nương tử Hà gia cảm thấy có cái gì đó không đúng , nhưng mà, lại nói không nhìn ra là lạ ở chỗ nào . Lời này, lại là không tốt khi nói với người khác , liền đặt ở trong lòng .

Ôn Uyển trở về phòng, đã nhìn thấy Liên Tử dường như thật giống con rùa nằm lỳ ở trên giường . Cái trán liên tục đổ mồ hôi , đau đến mức mặt cũng nhăn nhó lại . Ôn Uyển bị dọa một trận lớn , bận rộn đi tới hỏi thế nào . Tiến vào phía trước vừa nhìn , cái mông kia không phải sưng phồng thật cao .

“Tôn thiếu gia từ trên núi giả ngã xuống, té gãy cánh tay . Nha hoàn bà tử hầu hạ của hắn tất cả đều gặp họa . Hai thiếp thân nha hoàn kia cùng nha hoàn hầu hạ quen thuộc , cũng bị đang sống đánh chết , cũng may ta là nha hoàn thô sử, hôm đó cũng không phải là ta đang làm nhiệm vụ canh giữ ở bên cạnh Tôn thiếu gia, cộng thêm biểu thẩm của ta là tam phu nhân đi cầu . Mới xem như bảo vệ được một mạng , chỉ bị đánh hai mươi bản . Ngươi yên tâm , bà tử ra tay đánh nhìn ở biểu thẩm của ta, không sử dụng lực đạo rất lớn, điều trị mấy ngày là tốt rồi .” Liên Tử cũng là may mắn. Ôn Uyển cúi đầu , rùng mình một cái . Tận tâm chiếu cố Liên Tử .

“Đào Hoa, cám ơn ngươi .” Liên Tử thật lòng thật dạ nói cảm ơn .

“Không cần .” Ôn Uyển ra dấu . Hai người cảm thấy ngủ nhàm chán, Ôn Uyển liền hỏi tình huống trong phủ . Liên Tử biết Ôn Uyển ở trong phủ cái căn cơ gì cũng không có , muốn hiểu một ít thứ cũng không có quở trách nhiều . Ôn Uyển ra dấu cái gì , nàng biết liền nói . Đương nhiên , không thể hiểu ngầm cũng không có sửa lại . Ôn Uyển chú ý nhất , tự nhiên là Bình gia. Nhưng bởi vì không thể khác người , không biểu hiện quá rõ ràng , nhưng cũng biết một chút tin tức.

Không có mấy ngày, Tú phòng cũng xảy ra một chuyện. Ôn Uyển vào Tú phòng, nhìn thấy trong Tú phòng bi bi thương thương, rất buồn bực. Vừa hỏi mới biết được, nữ nhi của một Tú nương họ Bình, bởi vì va chạm Thập tiểu thư, bị thập tiểu thư làm cho người ta đang sống mà đánh chết.

“Đâu phải là Bích Ngọc đụng vào Thập tiểu thư, rõ ràng chính là ôm hận với chuyện lần trước . Lần trước tiến vào cung, Đức phi nương nương lại vui vẻ tán dương y phục Cửu tiểu thư kia xinh đẹp. Thập tiểu thư hận không để cho nàng xiêm y tốt như vậy, nên cố ý gây chuyện.” Nương tử Hà gia lắc đầu thở dài. Những người khác tất cả cũng cúi đầu, nói cách khác, trên căn bản là thật.

“Nói đánh chết người liền đánh chết người? Mẹ mìn đánh chết người, vì làm nô lệ mà muốn bỏ trốn. Bây giờ , chỉvì một món xiêm y mà đánh chết người , cũng quá kinh khủng đi .” Ôn Uyển mở to con mắt.

Ôn Uyển bị chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình. Nàng rất lo lắng sau này sẽ như thế nào .

“Ngươi làm sao vậy, trở lại đã rầu rĩ không vui ?” Liên Tử rất kỳ quái hỏi Ôn Uyển , Ôn Uyển đem chuyện này diễn đạt qua quýt nói ra.

“Lúc này còn có biện pháp gì . Thân là nô tỳ , là không có bất kỳ quyền lợi gì . Chủ nhân muốn ngươi chết, chẳng qua là chuyện của một câu nói .Bất quá ngươi chỉ cần làm người hầu thật tốt, thì sẽ không có chuyện gì .” Liên Tử nhìn thấy tâm tình Ôn Uyển xuống thấp , an ủi.

“Nô tỳ, không có nhân quyền như vậy ? Sống chết chỉ ở trong lúc những người đó nói một câu sao?” Ôn Uyển mặc dù biết, nhưng là trong lòng vẫn không quá chấm nhận, ở đây ra dấu .

“Nô tỳ chính là nô tỳ, giống như chúng ta vậy , mấy đời là nô tỳ , đời sau cũng phải tiếp tục ở trong Hầu phủ làm nô tỳ . Nhà chúng ta năm đời cũng là người hầu trong Hầu phủ, cũng không biết lúc nào thì là một người đứng đầu . Hơn nữa , trong phạm vi ba đời nếu có chí thân nô tỳ , là không thể tham gia khoa cử . Cho dù được che giấu, một khi biết, tư cách vẫn bị xóa. Coi như bảo lưu , cũng là bị tất cả mọi người xem thường .” Ánh mắt Liên Tử u ám xuống.

Ở trong An Nhạc phủ này , tính mạng một nô bộc, cùng con kiến không đáng tiền giống nhau. Ở bên trong , một lần không cẩn thận , tùy tiện một người có chút quyền thế, là có thể lấy mạng của nàng . Nếu như nàng khôi phục thân phận , không nói cái khác, chỉ là nàng là cháu gái ruột của Hoàng Đế thôi , là có thể bảo đảm nàng áo cơm không lo, tánh mạng vô du. Cho dù có người muốn mạng của nàng, cũng phải áng chừng suy suy tính tính phân lượng của mình .

Muốn tổn hại nàng, một lần không cẩn thận , sẽ làm cho gia tộc rước lấy tai họa và rắc rối. Trong thân thể của Ôn Uyển, cuối cùng vẫn còn chảy dòng máu của đương kim Hoàng Thượng , coi như là huyết mạch ruột thịt của hoàng đế lão nhân . Không chỉ có hoàng gia, còn có Tô gia, Tô gia ở tiền triều , chính là danh môn vọng tộc của sông Tiền Đường, cho đến nay đã có lịch sử hơn bốn trăm năm , là có uy tín nhất trong triều đình là một gia đình thư hương môn đệ (dòng dõi Nho học) . Hậu thế cũng là nhân tài bội xuất . Mỗi triều đại cũng sẽ có một hai người ra làm quan , ra làm quan cũng là người tài hoa trác tuyệt.

Nhưng mà kỳ lạ chính là Tô gia có một tộc quy, nhất định phải đoạn tuyệt liên hệ cùng bổn gia , bổn gia sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào ,hết thảy tất cả, đều phải dựa vào chính mình .

Gia tộc bên nội nàng, là gia đình có công lao khai quốc. Trước kia cũng là gia đình người đọc sách , tổ tông nàng cũng là kỳ nhân, đi theo thái tổ tranh đấu giành thiên hạ . Được tước vị cha truyền con nối .

Cho nên, Ôn Uyển bất kể là từ phụ tộc ,mẫu tộc , ngoại tổ tộc*, đối với thế nhân mà nói , Ôn Uyển chính là tiểu thư quý tộc. Sau khi Ôn Uyển đã hiểu ,bĩu môi, cái gì quý tộc, đều lưu lạc đến mức bất cứ một con kiến nào cũng có thể bóp chết nàng . không khác gì món đồ chơi.

*Phụ tộc : dòng tộc của cha, mẫu tộc : dòng tộc của mẹ , ngoại tổ tộc :tộc của ông ngoại .

An thị kia, chắc chắn còn sắp xếp được phía sau. Chính mình nếu muốn khôi phục lại thân phận, mà tìm phụ tộc , chính là đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ có thể tìm mẫu tộc, mà còn nhất định phải đến tìm sự che chở của mẫu tộc. Nếu không, cũng sẽ không được gì. Nhưng bất kể nghìn khó vạn khăn, nhất định phải làm. Cũng không cần loại cuộc sống quá lo lắng đề phòng này.

Ôn Uyển hướng về phía ánh trăng bên ngoài khúc xạ chiếu vào, ngẩn người. Ở sâu phía trong chỗ ở của nha hoàn bà tử, là rất khó ra cửa. Cho dù ra cửa, cũng đều có người nhìn thấy. Như vậy, làm như thế nào đi tìm phủ Tông Nhân nha! Chẳng lẽ bản thân mình, thật đúng là phải làm một cuộc đời nha hoàn. Nói giỡn, hai tháng còn chưa tới, mà nàng đã sâu sắc hiểu rõ cuộc sống ở chỗ này, đẳng cấp khác biệt có bao nhiêu, thân phận quan trọng tới cỡ nào .

Chẳng qua, cái cơ hội này, lúc nào mới có thể đến đây, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng như thế này .

Cũng may vết thương của Liên Tử rất nhanh liền tốt, sau này tốt rồi, biểu thúc của nàng liền cho nàng đổi sang công việc nhàn rỗi, điều đến trong phủ đệ kêu Đình thiếu gia. Nói là trưởng tử của Tam gia.

Đối với mấy cái này Ôn Uyển cũng không có lưu tâm . Bọn họ ở trong phòng này , bởi vì ra vào quá nhiều lần , tạm thời quảng sự ma ma cũng không có an bài người đi vào .Liền chỉ có hai người ở . Kể từ khi Ôn Uyển dốc lòng chiếu cố Liên Tử trong khoảng thời gian dưỡng thương này , Liên Tử đối với Ôn Uyển càng tốt, mỗi lần trở lại, lúc nào cũng cho nàng mang chút đồ tốt trở về cho nàng ăn. . Ôn Uyển không khách khí , vui tươi hớn hở hưởng thụ . Quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.

Q.1 - Chương 15: Vận Mệnh Của Nô Bộc

Ở trong Tú phòng, Tú nương lại đang ở đó bát quái “ Ngươi biết không? Cửu tiểu thư cùng Thập tiểu thư lại nháo loạn lên ?”

“Cửu tiểu thư cùng thập tiểu thư ngày nào không ầm ĩ. Hai vị di nương cũng đều nhận được sủng ái của Hầu gia, phu nhân lại không thiên vị. Ngày nào ồn ào như vậy, cứ coi như là xem cuộc vui.” Một Tú nương cười .

Ôn Uyển nghe thấy tin tức không có chút nào giá trị, có chút bất đắc dĩ. Đại môn này không thể ra, cổng trong cũng không thể bước, nhưng làm sao đi ra ngoài. Lúc này, cũng phải suy nghĩ, làm thế nào để đi ra ngoài tìm tông nhân phủ .

“Lại qua một tháng kế tiếp, chính là đại thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng. Đến lúc đó, kinh thành nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Mấy người cũng ở đây thảo luận sôi nổi .

Ôn Uyển nghe thấy ánh mắt lóe sáng , nói không chừng đó chính là cơ hội của mình. Nếu có thể làm ình gặp hoàng đế, hoặc là vương gia vân vân… có quan hệ thân thích cùng mình, vậy cũng tốt. Có thể chạy trốn khỏi bể khổ rồi .

“Nghe nói chưa? Phu nhân chuẩn bị cho Đình thiếu gia chọn thông phòng. Cũng không biết người nào có phúc khí bậc này.” Một Tú nương cười nói .

“Thông phòng không phải đều ở bên trong nha hoàn thiếp thân chọn sao? Có chỗ nào cho nha hoàn khác.” Một Tú nương đối với cái vấn đề này ,có chút khó hiểu.

“Kỳ quái chính là ở chỗ, phu nhân không cho phép ở bên trong mấy nha hoàn hầu hạ gần người. Có thể là hai cái nha hoàn Tam phu nhân chọn cho. Cho nên, ý định ở trong phủ đệ chọn lựa mấy người an phận đàng hoàng đặt ở trong phòng Đình thiếu gia.” Cái đề tài này, lập tức được mọi người ở trong phòng nhiệt liệt thảo luận. Cô nương có thân thích trong nhà có trong độ tuổi đó, đều lặng lẽ để tâm.

“Khụ, phu nhân kể từ sau khi Tứ gia qua đời, liền đối với mấy vị gia khác không chào đón. Mấy vị gia phía dưới, phu nhân một chút cũng không nguyện ý đặt vào dưới danh nghĩa của mình. Cũng may hai năm qua đối với Đình thiếu gia rất coi trọng, còn đặt vào trong viện của mình nuôi dưỡng. Phu nhân cùng Tam gia quan hệ tốt, nhưng lại cùng Tam phu nhân có chút không hợp, không nghĩ tới lúc này lại sắp đánh lôi đài rồi.” Một cái Tú nương nói thầm .

“Nhị phu nhân cũng một mực luồn cúi, cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhưng hồi đó chuyện của Tứ thiếu gia, có bóng dáng của Tôn di nương, mặc dù không có điểm sơ hở, nhưng phu nhân hận thấu Tôn di nương. Làm gì chào đón Nhị gia. Còn không tiện nghi cho Tam gia à.” Một Tú nương nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy a, mạnh hơn cũng mạnh không qua phu nhân đi. Hậu viện này ,vẫn do phu nhân định đoạt .” Một Tú nương nhẹ nhàng cười .

Ôn Uyển trải qua một phen hiểu rõ mới biết được, phu nhân Hầu gia chỉ sinh một người con trai là Tứ thiếu gia, và hai con gái.Tứ gia còn không thành thân thì đã mất. Đều nói là mẹ đẻ Nhị thiếu gia là Tôn di nương ra tay. Nhưng lại không có chứng cứ. Nhưng mà Đại gia đã mất, con trai trưởng Tứ gia cũng không còn, Nhị gia kia chính là con trai lớn, được quyền thừa kế hàng đầu. Nhưng vì chuyện của Từ gia để được ủng hộ của phu nhân rất khó, nên Nhị gia kia có thể được thừa kế tước vị hay không, được sắc phong làm thế tử hay không? Thì chuyện này vẫn còn bỏ ngõ.

Dĩ nhiên, đối với những thứ này, cũng là nghe một chút rồi thôi. Không liên quan đến Ôn Uyển.

Ở thư phòng An Nhạc Hầu phủ, An Nhạc Hầu nhìn mật báo nói là “ Qua hơn một tháng nữa chính là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng thượng, Phiên Vương các nơi đều sẽ đến kinh thành dự lễ. Lần này, có thể có náo loạn một chút.”

“Đúng vậy a, kể từ khi tiền thái tử bị phế, ít nhiều cũng đã mấy năm, hoàng thượng còn không có lập thái tử. Qua nhiều năm rồi mà chậm chạp không muốn lập thái tử, năm trước lại bắt thêm hai vị Vương gia, bây giờ, ồn ào làm lòng người bàng hoàng. Hoàng thượng tuổi đã cao, lần này các vị Vương gia vào kinh chúc thọ, không hẳn không phải là cơ hội cho những hoàng tử tới chúc thọ kia. Mọi người vốn cho rằng đích thị là Ninh Vương hoặc Chu Vương, bây giờ nhìn lại, hoàng thượng dường như muốn chọn lựa ở mấy vị Vương gia trong kinh thành.” Một trợ tá cảm thán .

“Chu vương cùng Ninh vương, hai người kia, cũng không phải là tấm kim bài tốt. Chu vương mặc dù xuất thân cao quý, tuy nhiên lại bảo thủ, không được hoàng đế ưa thích. Ninh vương thì không quả quyết, hoàng thượng mặc dù già rồi, nhưng đầu óc không hồ đồ. Hai vị Vương gia này nhất định sẽ bị vứt đi. Tới trong kinh đô, tính ra Trịnh Vương cùng Triệu Vương có khả năng được ở lại kinh đô nhất. Bàn về năng lực học vấn và tài năng, hai vị Vương gia này tương đương. Nếu như hoàng thượng thật sự muốn giữ lại, cũng chỉ có thể lưu lại một người, người có thể lưu lại, tám phần chính là thái tử. Ta đoán chừng Triệu Vương có cơ hội lớn hơn, dù sao, xuất thân cũng tốt. Bất quá, thế sự khó liệu, ai có thể đoán được tương lai là cái dạng gì! Chỉ cầu có thể vượt qua, không cầu có công. Hiện tại, chúng ta ai cũng không thể chọn, tốt nhất vẫn nên yên lặng quan sát kỳ biến.” An Nhạc Hầu nói , những người khác cũng đều gật đầu .

Nói thì nói như thế, nhưng mà, An Nhạc Hầu hiểu rõ ràng, muội muội của hắn gả cho em ruột của Triệu Vương phi, cho dù mình muốn trung lập, cũng sẽ bị tìm tới tận cửa.

Triệu vương phủ

” Trong mấy người, chỉ có lão Bát, mới có thể so sánh với ta. Những người khác, cũng không đáng phải lo lắng.” Triệu Vương sắc mặt trầm tư .

“Vương gia không cần quá lo lắng, Triệu Vương mặc dù văn võ đều không tệ. Lãnh địa dưới danh nghĩa của mình, tất cả đều là cai quản ngay ngắn rõ ràng. Nhưng hắn vẫn có một vết thương trí mệnh, mẫu gia* của hắn là tội tộc*. Riêng một điểm này, liền không chiếm được ủng hộ của quần thần. Huống chi, hoàng thượng cũng không thích hắn. Bằng không, cũng không để cho tới bây giờ, hoàng thượng cũng không đặc sá tội ẫu gia của hắn.” Một trợ tá ở bên cạnh ung dung nói .

*mẫu gia : nhà mẹ đẻ, tội tộc : gia tộc mang tội .

“Mặc dù như thế, nhưng vẫn không thể phớt lờ.” Triệu vương lắc đầu. Chuyện chưa xác định , nói cái gì cũng là hư vô .

“Vương gia lo lắng là có đạo lý. Mấy vị Gia, cũng là nhi tử của hoàng thượng, cơ hội đều là ngang nhau. Cho nên, tuyệt đối không thể buông lỏng lòng cảnh giác. Nếu không, bị Trịnh vương chui váo chỗ trống, có cái được không bù đắp đủ cái mất. Hiểu chưa.” Bên cạnh một người cầm một cái quạt lông , nhẹ nhàng phe phẩy .

Hai trợ tá khác đều gật đầu.

Q.1 - Chương 16: Trịnh vương

Ở phủ Trịnh Vương, một trợ tá bên cạnh Trịnh Vương nhẹ nhàng an ủi “Vương gia, không cần lo lắng như thế.”

“Cho dù lo lắng, lại có tác dụng gì. Những triều thần kia, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng là đối với kẻo là con của tội tì này, đều kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi). Ta ở kinh thành, cũng không có một hậu viện cường lực (thế lực ở phía sau mạnh mẽ để dựa vào). Cộng thêm phụ hoàng không thích, nói gì cũng là vô ích.” Một nam tử khôi ngô, cười khổ .

Mẹ của hắn, phải nói là mẫu tộc. Thời kỳ Hiến Tông hoàng đế, bởi vì tổ tông dính dáng vào trong một âm mưu phản nghịch. Toàn bộ bị bắt làm tỳ làm bộc, mấy đời làm tội nô. Mà mẫu thân của hắn là một cái nha hoàn ở trong phòng giặt rửa. Nhưng bởi vì lớn lên xinh đẹp, nổi lên tâm tư trèo cao, thừa dịp hoàng thượng dạo chơi cuối mùa, “Vô tình gặp gỡ” hoàng đế. Bị hoàng đế nhìn trúng sủng hạnh , một đêm ân sủng đã có mình .

Lẽ ra mẫu thân thân phận hèn mọn như vậy, là không có tư cách tự mình dưỡng dục hoàng tử. Trong tình hình chung, cũng sẽ giao cho phi tử nuôi dưỡng. Nhưng có thể là hoàng đế thật sự vô cùng chán ghét đứa con trai này, lại hạ ý chỉ để ẫu thân hắn đích thân nuôi dưỡng mình. Đừng tưởng là ân sủng, đó là làm cho nhục nhã hoàn toàn. Ngay cả lúc mới ra đời dưỡng mẫu tốt một chút cũng không cho hắn. Có thể tưởng tượng Trịnh Vương ban đầu ở trong mắt hoàng đế, so với a miêu a cẩu cũng không bằng. Thái độ của hoàng đế đối với Trịnh Vương, qua nhiều năm như vậy, đều vô cùng chán ghét.

Năm đó nhỏ tuổi, cho là chính mình không đủ cố gắng, không đủ ưu tú, cho nên mới phải nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực. Sau này lớn lên mới biết được, năm đó vì Đỗ Tiểu Nghi mang thai, để cho nữ nhân hoàng đế ưu ái nhất, khi đó quốc mẫu hoàng hậu nương nương động thai khí, thiếu chút nữa sanh non.

Sau này một lần vô ý biết được, hoàng đế lập tức phân phó người, ẫu thân của hắn thuốc đem thai nhi xóa sạch, ngay lúc đó được Tô Huệ phi khuyên can cho. Mình mới còn một mạng, thuận lợi đi tới nhân gian. Nhưng kết quả lại là, hoàng đế đối với mình hoàn toàn chán ghét. Mặc kệ hắn ưu tú như thế nào, mặc kệ hắn xuất sắc như thế nào, con mắt của hoàng đế cũng sẽ không nhìn hắn .

“Vương gia, người thiếu hụt chính là cơ duyên. Chỉ cần có cơ duyên, để cho hoàng đế nhìn thấy sự xuất sắc của người, hoàng đế nhất định sẽ thay đổi tâm ý.” Trợ tá nhìn bộ dạng tích tụ uất ức của Trịnh Vương, nhẹ giọng an ủi .

“Cơ duyên.” Trịnh vương nghe hai chữ này, trong lòng cũng vừa động. Nhìn đường chân trời, nhớ lại chuyện hắn gặp trên đất phong .

Ngày đó, hắn rốt cục mang theo tâm tình được giải thoát lao tới đất phong, mưa to trút xuống, đi trên đường không được. Nên ở trong một ngôi miếu đổ nát dừng lại nghỉ một lát tránh mưa. Đúng lúc thấy một tăng nhân ở bên cạnh yên lặng tụng kinh văn. Hắn nhìn thấy phát ra thiện tâm, sau khi dùng bữa xong, liền để cho thị vệ đi qua đưa thức ăn cho tăng nhân kia. Tăng nhân kia nhìn mình một hồi lâu, cũng là chưa nói bất kỳ lời nào, trước khi đi, đã cho hắn một lời về số mệnh, lúc ấy tăng nhân nói “gặp được cơ duyên, bay lên vạn dặm” .

Lúc trước, thật ra thì hắn căn bản là không có phần tâm tư kia. Chỉ lấy thái độ của hoàng đế đối với hắn, dù ai làm hoàng đế, thì cũng không tới phiên hắn. Nhưng vị tăng nhân vân du kia , đã nói cho hắn một câu nói như vậy .

Hắn lúc ấy cũng không có để ý, không bao lâu sau mới biết được, tăng nhân kia, thì ra là Giác Ngộ đại sư hưởng thánh danh đứng đầu Đại Tề. Giác Ngộ đại sư biết chuyện ba trăm năm trước đó và sau này, phát ình một văn ngôn như vậy, tất nhiên là có đạo lý. Hắn vốn định ở trên đất phong cùng với các hoàng tử khác giống nhau nhận vinh hoa phú quý hồ đồ mà sống cả đời, cũng bởi vì câu nói kia, để cho tim của hắn bắt đầu dao động đi .Đối với miếng đất phong cằn cỗi từ từ chỉnh đốn, quy hoạch. Thời gian mười năm so với bất kỳ đất phong nào khác đã không kém hơn. Những năm này, hắn cũng đã bắt đầu từ từ thay đổi vận mệnh, tích góp lực lượng .

Nhưng mà bây giờ, cũng đã qua mười năm. Thái độ của phụ hoàng vẫn giống nhau, không có bất kỳ thay đổi nào. Cảnh vận của hắn, không có bất kỳ thay đổi một chút nào. Hắn thậm chí đối với lời nói về số mệnh của Giác Ngộ đại sư ình ban đầu, nảy sinh hoài nghi vô cùng. Có phải lời nói đó đã sai lầm rồi hay không?

Nếu có cơ duyên, từ năm mười sáu tuổi khi được lời phán kia, hắn vẫn một mực tìm. Đã tìm mười năm, cũng không có tìm được cái gọi là cơ duyên kia. Cái gọi là cơ duyên, đến tột cùng là cái gì .

Bình Quốc Công phủ

“Lão phu nhân, Ngũ phu nhân phái người đi đón Thập tiểu thư trở lại rồi. Bây giờ chắc cũng đã đến phủ đệ. Ngũ phu nhân để cho Vạn ma ma tới đây hỏi thăm ngài, có cần dẫn tới cho ngài xem một chút không.” Một nha hoàn lớn lên xinh đẹp ngọt ngào hỏi .

“Nàng nguyện ý đón, đó là tâm tính nàng thiện lương, liền đem nó an bài ở biệt viện là được. Không cần dẫn trở về trong phủ đệ. Ai biết sẽ lại phát sinh chuyện gì.” Quốc Công phu nhân nói. Già rồi, tự nhiên tin tưởng thần tiên ma quái hơn, càng sợ những thứ đó, hơn nữa rất luyến tiếc tính mạng.

“Dạ, lão phu nhân.” Lập tức xoay người đi truyền lời.

“Một người khắc phụ khắc mẫu lại khắc người nhà như vậy, làm sao có thể để cho nàng vào phủ đệ.” Lão thái thái lầm bầm lầu bầu, rất kiên định lắc đầu.

Ở trong một cái viện của Bình gia, cũng chính là mẹ kế bây giờ của Ôn Uyển, tâm phúc của An thị, Vạn bà tử lo lắng nói “Tiểu thư, làm như vậy, có phải quá mạo hiểm hay không? Chúng ta chỉ cần báo lại đã không còn sống nữa, tìm thêm một cái thi thể trẻ con, cần gì phải để ột hài tử giả mạo. Nếu như bị điều tra ra, sẽ bị lão phu nhân chán ghét.”

“Ngươi yên tâm, ta chỉ là đem cái nha hoàn này nhận lấy. Giả mạo mấy ngày, chờ mấy ngày nữa, ta liền làm cho nàng bị bệnh chết đi. Như vậy, sẽ không có ai hoài nghi trên người của ta. Lão bất tử kia nói đúng, nếu như ta tùy tiện như vậy báo nha đầu kia chết rồi, nhất định sẽ khiến cho người có tâm hoài nghi. Vạn nhất thật sự có người truy cứu, ta dù có mười cái miệng cũng nói không rõ ràng. Cứ cẩn thận chút ít là tốt. Ta chỉ cần đối ngoại, giữ vững trách nhiệm của người làm mẹ là tốt rồi.” An thị cười cười nói nói.

“Tiểu thư, ta vẫn cảm thấy cái phương pháp này mạo hiểm.” Vạn bà tử không đồng ý .

“Ngươi yên tâm, không có việc gì. Người từng gặp qua nàng, đều chết hết. Cũng không ai biết nha đầu kia hình dạng trông như thế nào.” An thị không có bất kỳ gánh nặng nào, vẫn cười đến rất vui vẻ .

Trong kinh thành gió nổi mây phun, nhưng lúc này, cũng không liên quan đến chuyện của Ôn Uyển. Nhiệm vụ bây giờ của Ôn Uyển, chính là suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng Kiều tú nương, tìm cơ hội đi ra ngoài, tìm tông nhân phủ, không cần lại trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ như vậy .

Nhưng mà, Ôn Uyển thật sự không biết, rất nhiều chuyện điều phát sinh theo dãy biến số.

“Biết không? Không nghĩ tới phu nhân lại chọn trúng một cái thô sử nha hoàn làm thông phòng cho Đình thiếu gia. Cũng không biết số phận của cái thông phòng này đi đến đâu.” Một nhóm Tú nương lại có chuyện bát quái .

“Dường như nói là cháu gái của anh trai vú nuôi Tam gia.” Cũng không ngờ, thô sử nha hoàn cũng có thể bị phu nhân nhìn trúng, có lẽ nhan sắc cũng là không tệ.” Một tốp Tú nương ríu ra ríu rít thảo luận .

Ôn Uyển hàng ngày nghe những sự kiện bát quái này, có đôi khi cũng có thể từ bên trong tìm được thứ mình muốn. Trong đó còn có một chút việc rất hay .

“Ngươi biết không? Trong kinh thành, Lục thiếu gia của Bạch gia kia, vừa đính hôn. Lần này đính hôn chính là biểu muội của hắn, cô nương của Dương gia .” Một Tú nương cười nói.

“Không phải đâu, Dương gia kia thật đúng là thương yêu cháu ngoại trai. Không phải là có nội tình gì, nếu không làm sao sẽ đem nữ nhi yểu điệu mang đi chịu chết.” Một Tú nương kinh hô .

Ôn Uyển rất khó hiểu, không phải đính hôn thôi sao, làm sao lại có liên quan đến chịu chết. Biểu đạt điều mình không hiểu. Định hôn cũng có thể chết người, quá khoa trương rồi. Bạch thiếu gia kia là nhân vật hung tàn đến bực nào a.

“Ha ha, không phải Bạch thiếu gia là nhân vật hung tàn gì. Lục thiếu gia kia, là con thứ của Thần Tiễn Hầu gia. Lúc nhỏ cũng là nhân vật rất bá vương, đánh khắp kinh thành không có địch thủ. Bất quá hiện tại lớn rồi, Hầu gia cũng hạn chế rồi, quản chặt lại, nghe nói hiện tại chững chạc rất nhiều, lớn lên cũng là nhất biểu nhân tài*, năm ngoái còn trúng Võ cử nhân, nghe nói từ nhỏ võ nghệ bất phàm. Hơn nữa cũng nghe nói, võ trạng nguyên của năm nay ngoài hắn ra thì không còn ai.” Một tú nương thấy bộ dáng không hiểu của Ôn Uyển liền giải thích .

Lại nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Ôn Uyển, cười ha hả nói “Đáng tiếc, Bạch Lục thiếu gia là mệnh cứng. Lúc trước định hôn ba lần, cũng không lâu lắm đều chết đi. Người ở trong kinh thành không ai dám đem nữ nhi nhà mình gả cho hắn, không nghĩ tới Dương gia kia một chút cũng không đau lòng cho cái nữ nhi này.” Một tú nương cảm khái .

Ôn Uyển nghe thấy, nghĩ rằng tư tưởng phong kiến đúng là hại chết người. Ở nơi này trẻ con chết non xác suất cao như vậy, dưới tình huống thân thể nữ tử kém phổ biến, tử vong là chuyện rất bình thường. Cái Bạch Lục thiếu gia này cũng thật là xui xẻo, nếu như đính hôn trễ hai năm không phải là được rồi. Ôn Uyển rất đồng tình. (TT: e hèm, xì poi: anh nam chính đó ;21)

Ôn Uyển vừa về tới chỗ ở, đã nhìn thấy sắc mặt Liên Tử trắng bệch ngồi ở bên mép giường. Bởi vì cái phòng ốc này của các nàng thay đổi nhiều lần, còn không có nha hoàn thay mới tiến vào ở. Cho nên, lúc này chỉ có hai người ở trong chỗ này.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, hỏi Liên Tử thế nào. Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Vừa hỏi một câu, vậy mà nước mắt Liên Tử rơi ào ào, trong mắt có tuyệt vọng cùng thống khổ .

Qua một hồi khá hơn, Liên Tử khóc thút thít, Ôn Uyển mới biết được. Người bị chọn trúng làm nha hoàn thông phòng cho Đình thiếu gia, lại rơi vào trên đầu Liên Tử. Mắt Ôn Uyển mở rất to, không thể nào, biểu thúc thẩm của Liên Tử thì ra là bà vú của Tam thiếu gia .

Bà vú cổ đại ở trước mặt thiếu gia là vô cùng có mặt mũi. Nếu như Liên Tử có thân thích tốt như vậy, nàng hoàn toàn không cần làm nha hoàn thô sử. Lấy tính tình của Liên Tử cùng thái độ làm người, một cái nhất đẳng nha hoàn đó là tuyệt đối chạy không thoát. Không rõ nàng vì sao không lợi dụng điều kiện cực tốt bực này .

“Ngươi làm nha hoàn bên cạnh chủ tử có cái gì tốt. Hiện tại trong phủ chậm chạp không định ra thế tử, mấy vị Gia trong nhà đều ở đây đấu võ. Mấy vị thiếu phu nhân đều cố sức lực tham gia tranh giành. Thiếu chủ tử trong phủ đệ, sống sót không có mấy. Mà những người hầu hạ bên cạnh kia, không có một người nào có kết quả tốt. Ta như thế nào lại tiến vào hố lửa chứ.” Liên Tử lần đầu tiên ở trước mặt Ôn Uyển nói .

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, tỏ ý nói không phải là Hầu phu nhân nhìn trúng Tam gia, hiện tại lại nhìn trúng Đình thiếu gia. Cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt.

“Ta nếu muốn những thứ vinh hoa kia, cần gì phải vẫn phải làm thô sử nha đầu. Ta chỉ muốn tìm một hộ gia đình trong sạch, một gia đình nhà người ta thanh thanh bạch bạch*, gả đi làm chính đầu nương tử (vợ lớn). Hài tử sau này cũng không cần làm nô tỳ, đi qua thời kỳ lo lắng lục đục với nhau này, cậu ta hai ngày trước còn nói với ta, hắn nhìn trúng một gia đình. Trong nhà mặc dù nghèo chút ít, nhưng mà người ta thanh thanh bạch bạch, người nọ cũng là thực sự có khả năng. Ta đang chuẩn bị qua hai ngày nữa đi mời biểu thẩm giúp đỡ cầu ân điển. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta, nhất định ta không đi ra được khỏi nơi này sao?” Liên Tử khóc đến vô cùng thương tâm, cũng vô cùng tuyệt vọng. Ôn Uyển vẫn nhìn Liên Tử, nàng ta là ngươi vô cùng bình tĩnh, trầm ổn. Lúc này, cũng tuyệt vọng vô cùng, khóc thật lâu .

“Dự định lúc nào đi qua?” Ôn Uyển đợi sau khi nàng bình tĩnh lại hỏi .

“Qua ba ngày nữa sẽ phải đi qua, Đào Hoa, ta nhìn ra được. Ngươi là thiện tâm. Sau này, muốn tốt hơn. Không thể mềm yếu như vậy, bằng không, rất dễ dàng bị người ta khi dễ .Bất quá ta cũng biết ngươi là người thông minh, cẩn thận là tốt, nhưng không cần quá cúi đầu, bằng không, những người khác dễ khi dễ ngươi.” Liên Tử khóc nửa ngày, người liền khôi phục như cũ.

Ôn Uyển lại ra dấu, hỏi nàng tại sao không muốn làm thông phòng . Rất nhiều người thậm chí tranh giành đi làm thông phòng, nàng tại sao lại không muốn đi ?

“Nói là thông phòng, sau này sinh nhi tử là có thể làm di nương. Di nương, nói dễ nghe là một nửa chủ tử, nói khó nghe một chút còn không phải là nô tài nối dõi sao. Nếu là mệnh tốt, gặp một chủ mẫu không tồi hiền lành một chút, nếu như gặp một chủ mẫu lợi hại, thì không nói cuộc sống tốt đẹp, mệnh có giữ được hay không cũng chưa biết. Giống như đụng tới dạng chủ tử như nhị phu nhân vậy , sẽ không có đường sống. Cho dù gặp người thiện tâm , nhưng cũng là cuộc sống phụ thuộc. Có di nương , thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không bằng. Cả đời cũng không được sung sướng.” Trong mắt Liên Tử không có thần thái như lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro