11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

  Lục Diêu ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã hơn 4 giờ chiều.

Sở Lăng đã tỉnh được một hồi.

"Còn đau không ?"

Sở Lăng lắc đầu một cái, đúng là không còn đau. Có lẽ bởi vì đã uống ô kê bạch phượng, cũng có lẽ là vì có người làm ấm giường, tay chân của Sở Lăng đều ấm áp.

"Hai ngày này mình ngủ cùng cậu đi, thể chất của cậu quá kém !" Kiếp trước khi Sở Lăng ngủ ké, Lục Diêu phát hiện, Sở Lăng thể chất là lạnh, lúc ngủ, tay chân đều lạnh. Mỗi lần ngủ đều sẽ nép vào người mình, khi đó quan hệ của hai người vẫn chưa coi là đặc biệt tốt, không giống bây giờ.

Sở Lăng gật đầu một cái. Mặt đỏ lên.

"Mình thức dậy trước, cậu có muốn thức chưa ?" Ngủ lâu sẽ choáng váng đầu.

Sở Lăng gật đầu, Lục Diêu đem quần áo của Sở Lăng từ trên giường mình lấy đến, sau đó bắt đầu gấp chăn. Gấp xong để trên giường của mình.

Sau đó thay quần áo, bởi vì có màn che nên cũng không cố kỵ gì.

"Đi cẩn thận chút." lúc Lục Diêu thay quần áo cảm thấy Sở Lăng đã xuống giường.

"Ừ, cậu cũng vậy. Buổi chiều không có lên lớp ?" Sở Lăng nói.

"Mình đã xin nghỉ rồi, có thể không đi, mình tại phòng ngủ dạy cậu." Lục Diêu hi vọng Sở Lăng có thể không cần giống như kiếp trước, xếp hạng ba từ dưới lên. "Không được cự tuyệt đó !"

"Được rồi, vậy mình nói trước, không được cười mình, mình không có căn bản." Lục Diêu không thấy mặt Sở Lăng đã hồng thấu, đây là lần đầu tiên Sở Lăng có chút hối hận ban đầu không có cố gắng học tập.

Lục Diêu lần đầu tiên nghe được những lời này, kiếp trước Sở Lăng chưa bao giờ nói như vậy, Sở Lăng giống như mình đều là người có lòng tự ái cực mạnh, sẽ không nói những câu tương tự như nhận thua như vậy, kiếp này quả nhiên thay đổi, thì ra đối với bạn bè, còn trẻ Sở Lăng cũng sẽ có một mặt như vậy !

"Yên tâm đi, có mình đây !"

Lục Diêu rất nhanh thu thập xong, xuống giường, lấy ra sách Hóa học, "Hôm nay chúng ta đem bài hôm qua ôn lại rồi học tiếp bài mới ha."

Sở Lăng gật đầu, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lục Diêu.

"Đầu tiên, cậu phải hiểu rõ chương này chúng ta học là thí nghiệm, trên thực tế, chương này là vận dụng những thứ học được từ Trung học đệ nhất cấp (THCS). Cậu còn nhớ kiến thức của Trung học đệ nhất cấp không ?"

Sở Lăng lắc đầu một cái, cô hoàn toàn không biết.

Lục Diêu đã sớm biết kết quả như vậy, cũng không hỏi thêm cái gì, cầm máy tính xách tay đi ra, "Vậy chúng ta bắt đầu học từ Trung học đệ nhất cấp lên, chúng ta trước học Bản tuần hoàn..."

Sở Lăng rất thông minh, chỉ tốn hơn 2 tiếng đã đem kiến thức của Trung học nhất cấp đọc hết, đại khái cũng hiểu được.

"6h30 rồi, hôm nay học đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại học tiếp. Nên đi ăn cơm."

Lục Diêu nhớ tới một chuyện, "Bằng không cậu ở nhà mình đi mua về cho ?"

Sở Lăng trong lòng thấp thỏm, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải tình huống như vậy. Mấy ngày nay cô đều không có xài tiền, mua cái gì đều là Lục Diêu ra, hôm qua cô tính lấy tiền trả cho Lục Diêu, thì phát hiện tài khoản của mình bị đóng băng.

Người đàn ông kia nhiều năm như vậy đều không có quản mình, nhưng lại chưa bao giờ bớt tiền của mình, nhưng không biết tại sao tài khoản của mình lại bị đóng.

Vẫn một mực dùng tiền của Lục Diêu, Sở Lăng trong lòng luôn nghĩ mình chiếm Lục Diêu tiện nghi, cô thực sự xem Lục Diêu là bạn bè, không muốn tình hữu nghị của mình và Lục Diêu bởi vì vấn đề này mà xuất hiện vấn đề.

Lục Diêu thấy biểu hiện của Sở Lăng đã hiểu, vì lí do đó nên cô mới hỏi có muốn mua trở về không, cô cũng không thiếu tiền, nói sốc chút, bất luận Sở Lăng muốn sống cuộc sống như thế nào cô cũng có thể nuôi được.

"Lăng Lăng, cậu đã không muốn đi ra ngoài, thì mình mua về cho." Lục Diêu không biết nói như thế nào, nên quyết định chỉ cần Sở Lăng không nói ra thì cứ như vậy trước đi.

"Chờ một chút, Diêu Diêu, mình có chuyện muốn nói với cậu......" Sở Lăng nắm chặc tay, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lục Diêu, "Mình không có tiền."

"Vậy mình nuôi cậu !" Vốn Lục Diêu không biết nên nói như thế nào, nghe câu nói yếu thế như vậy lại bật thốt lên một câu.

"Cậu......" Sở Lăng hiển nhiên không nghĩ tới Lục Diêu sẽ nói như vậy. Kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Lục Diêu.

Nhìn bộ dáng Sở Lăng như vậy, Lục Diêu cảm thấy trong lòng chua xót, một cô gái hẳn là phải được mọi người ngước nhìn không nên có vẻ mặt như vậy. Cô ấy phải được mọi người cưng chiều, cả đời không buồn không lo.

"Mình cái gì mình, chúng ta không phải là bạn bè sao ? Mình nuôi cậu là đúng thôi, ở trong phòng chờ mình trở về." Lục Diêu kìm nén chua xót trong lòng mình, cầm túi đi ra ngoài, để lại Sở Lăng một mình.

Cậu sẽ đối xử với tất cả bạn bè của cậu tốt như vậy sao ?

Buổi tối Lục Diêu lại giúp Sở Lăng học tiếng Anh và Số học của Trung học đệ nhất cấp.

"Hết học kỳ này sẽ phải phân khoa rồi, cậu học khoa Văn hay khoa Lý (khoa học tự nhiên) ?" Lục Diêu hỏi Sở Lăng.

"Cậu thì sao ?"

"Mình nhất định là khoa Lý, vì mình còn muốn học Công thương quản lý."

"Vậy mình cũng học khoa Lý." Sở Lăng đáp.

"Cậu học Lý khoa ?" Lục Diêu chỉ hỏi tượng trưng vấn đề này, vì Lục Diêu biết Sở Lăng sẽ chọn khoa Văn, bởi vì Sở Lăng muốn trở thành diễn viên, học khoa Văn so với khoa Lý thích hợp hơn, học khoa Văn cảm xúc phong phú.

"Thế nào ? Không cho phép ?" Sở Lăng liếc mắt nhìn Lục Diêu một cái, Lục Diêu bị cái nhìn phong tình kia kinh đến, không hổ danh là nữ thần nha, liếc mắt phong tình như vậy đổi lại là một nam nhân khác, cũng cầm giữ không được nha !

"Nhưng cậu không phải muốn làm diễn viên sao ?"

"Làm sao cậu biết ?" Sở Lăng trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Đoán vậy."

"Học khoa Lý cũng có thể mà !"

"Nhưng mà......"

"Được rồi, còn tới một học kỳ, vấn đề này để khi học kỳ kết thúc chúng ta sẽ bàn lại." Sở Lăng cũng rất củ kết, cô không muốn cùng Lục Diêu tách ra, cũng không muốn từ bỏ ước mơ của mình.

Qua mấy ngày, Lục Diêu lại đi mua một lần cổ phiếu, bây giờ tiền trong tay đã có mấy ngàn vạn, Lục Diêu hiểu thế giới này chỉ có tiền còn không đủ, nhất định phải có nhân mạch.

Sang năm mình sẽ mở công ty rồi, bây giờ bước kế tiếp phải tìm người mới.

Cứ như vậy, khi Sở Lăng tốt nghiệp đại học, công ty của mình khẳng định sẽ vững vàng trong ngành giải trí, không cần lo lắng Sở Lăng sẽ gặp những tình huống kiếp trước.

Nhân tài sao, những người kiếp trước mình dùng bây giờ hẳn là vẫn còn học đại học đi, còn quá khờ.

"Ngày mai là thi cuối tháng, Diêu Diêu, đi ngủ sớm một chút." Sau khi Sở Lăng rửa mặt xong, còn thấy Lục Diêu ở đó viết viết vẽ vẽ.

"Ừ, cậu ngủ trước đi, mình lập tức tới ngay." Lục Diêu ngừng bút, cũng đi rửa mặt.

Thấy Lục Diêu nhíu chặc chân mày, Đường Lâm và Trần Khiết cười. Trong đó ý tứ hàm nghĩa chỉ có hai người đó hiểu.  

Chương 12


Dù khiến thức đã qua rất lâu, nhưng kiếp trước Lục Diêu là thành thật khổ học. Cho nên với cô mà nói, mấy bài thi này không nhằm nhò gì.

Sau khi Lục Diêu làm xong, thời gian còn rất dài, vì vậy lấy giấy nháp viết chuyện ngày hôm qua còn chưa nghĩ xong.

Bởi vì buổi tối hôm qua Lục Diêu dạy cho Sở Lăng học đều là trọng điểm, cho nên sau khi thi xong thì nhìn Lục Diêu với ánh mắt sùng bái, rõ ràng Lục Diêu giống như mình cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều chơi rất vui vẻ. Buổi tối mấy ngày trước khi thi, Lục Diêu đem ra mỗi môn một bộ bài thi, sau đó dạy mình từng đề một, sau đó, Sở Lăng cảm thấy trừ câu cuối ra, những câu khác Lục Diêu đều đã dạy rồi, cho nên qua nhiều năm như vậy Sở Lăng mới thật tình làm bài thi, cho đến phút cuối cùng.

"Cảm thấy thế nào ?" thấy Sở Lăng sùng bái nhìn mình, Lục Diêu hỏi.

"Quá tuyệt vời ! ! Diêu Diêu, cậu làm sao làm được như vậy ?" đại khai tất cả học sinh đều giống nhau, ai mà không muốn mình làm được điểm tốt ?

"......" cái này ..... có thể nói kiếp trước mình không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, một lòng giữ lấy hạng nhất sao ?

Sở Lăng cũng chỉ là hỏi tượng trưng mà thôi, cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, lại nói, những chuyện học tập có chút nói không được.

"Chúng ta đi ăn cơm đi, thật là đói." môn thi cuối cùng là chính trị, mặc dù Lục Diêu rất nhanh làm xong, nhưng nhớ được một ít ý tưởng tương đối tốt. Lục Diêu nhớ tới những phương án kia khóe miệng không cầm được hướng lên trên.

"Ừ."

"Cùng nhau ăn cơm đi." Trần Khiết đi tới.

Lục Diêu nheo mắt, Trần Khiết muốn làm gì ? Cô không nghĩ cô ta tới để nói tình hữu nghị bạn cùng phòng.

"......" Lục Diêu thấy Sở Lăng bỉu môi, cư nhiên Sở Lăng cũng có lúc biểu hiện ra tính con nít, y Sở Lăng tính tình, lập tức cự tuyệt mới phải nha !

Thấy ánh mắt Sở Lăng nhìn về phía mình, đột nhiên giống như có cái gì đang sinh sôi trong người.

Sở Lăng là đang băn khoăn cảm thụ của mình, dù sao Trần Khiết là đang hỏi mình.

"Không cần, tôi cùng Sở Lăng còn có chuyện." Lục Diêu không hi vọng Sở Lăng không vui.

Kiếp trước Lục Diêu và bọn người Trần Khiết chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng kiếp này sau khi biết một số chuyện, không có nhiều lắm giao tình cũng mất hết.

"......" Trần Khiết vẻ mặt ủy khuất nhìn Lục Diêu, giống như Lục Diêu làm gì cô ấy, "Chúng ta không phải bạn cùng phòng sao ?"

"Bạn cùng phòng thì sẽ cùng ăn cùng uống ?" Lục Diêu không chịu nổi đôi mắt rưng rưng của Trần Khiết, thật là làm cho người ta muốn đánh, mình cũng không phải là nam, giả bộ đáng thường làm Bạch Liên Hoa có tác dụng gì nha !

"Bạn ! ! !" Trần Khiết bộ dạng giống như bị đả kích thật mạnh.

"Bạn tại sao có thể làm như vậy chứ ?" Đường Lâm từ trong phòng học đi ra thấy Trần Khiết bộ dáng giống như chịu ủy khuất.

"Tội thế nào ? Tôi thế nào thì kệ tôi, nếu như không có chuyện gì thì bọn tôi đi trước." Lục Diêu không có hứng thú nhìn hai người kia, dắt tay Sở Lăng đi ra phòng học.

"Không phải là một phú nhị đại (nhà giàu) sao ? Có cần giả nai như vậy không ?" Đường Lâm hét lên.

"Bỏ đi, mỗi người đều có thói quen của mình !"

"Nhưng mà nhỏ đó cũng quá khoa trương đi ! mỗi ngày giống như chó Pug đi theo sau lưng, Khiết Khiết, đừng buồn, sẽ có lúc con nhỏ đó khó coi, dượng của mình đã sớm không muốn loại dã chủng đó. Nhìn nó còn muốn đắc sắc như thế nào ?" Giọng nói của Đường Lâm rất lớn, những người còn lại trong phòng học đều nghe được.

Trần Khiết liếc mắt nhìn biểu tình của những người xung quanh, từ từ cong lên khóe miệng.



Ngày hôm sau khi tới phòng học, Lục Diêu phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình và Sở Lăng có chút là lạ, nói thế nào đây ? Lục Diêu là một người ở thương trường lăn lộn, hiểu rõ thần sắc của mọi người. Nhưng Lục Diêu không quan tâm ánh mắt của người khác, dù sao cũng không làm tổn thương tới mình.

Lúc ngồi vào bàn, Lục Diêu cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Diêu lấy trong ngăn bàn lấy ra một cái bánh bao và một hộp sữa tươi nguyên chất. Ở trên có viết chữ "Bữa ăn sáng".

Lục Diêu có loại cảm giác khó hiểu, chẳng lẻ có người để sai bàn ? Lục Diêu ngẩn đầu nhìn xung quanh một lượt, phát hiện nam sinh ngồi trước mặt mình lén lút nhìn mình.

"Là của bạn sao ?" Lục Diêu thấy mặt người đó nhanh chóng chuyển sang hồng.

"Cái đó....... cái đó......" Nam sinh gãi đầu mình một cái, "Cho cậu ăn, bữa sáng."

Lục Diêu cười, "Không cần ngượng ngừng, tôi biết bạn để nhầm bàn. Nè, bạn còn chưa ăn phải không ?" Lục Diêu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của đối phương, não tự động bổ xung đối phương để nhầm bàn, lại không tốt cầm về.

"Diêu Diêu, bữa sáng của cậu." Sở Lăng từ trong túi của mình lấy ra táo và bánh bao nhỏ cùng chai sữa đưa cho Lục Diêu.

Sáng hôm nay hai người dậy trễ, đồ ăn đều để bên giường Sở Lăng, nên Sở Lăng trực tiếp bỏ vào túi.

Lục Diêu nhận lấy, "Ngày mai tự mình đem, túi của cậu không thích hợp đem quá nặng."

Sở Lăng thấy mặt của người nam sinh kia từ hồng chuyển sang trắng rồi biến hẳn thành đen, tâm tình thật tốt, "Không sao đâu, hai chúng ta không cần phân rõ ràng như vậy."

"Không phải là phân rõ ràng, mà là túi của cậu không thích hợp mang quá nặng." Lục Diêu vừa ăn bánh bao vừa uống sữa tươi, "Cậu uống sữa nhanh lên, sắp vào học rồi."

Hai người còn chưa kịp ăn táo thì đã bắt đầu tiết học.

Môn đầu tiên là Số học, giáo viên Số học đầu tiên mở máy chiếu, để mọi người đối chiếu đáp án.

"Viết đáp án đi, xong rồi nói tiếp." giáo viên Số học đi tới đi lui trong lớp nhìn đáp án của học sinh.

Sở Lăng nhanh chóng đối chiếu đáp án của mình, không tệ lắm, được 100 điểm*, từ trước đến nay điểm này là cao nhất.

Sau đó nhìn sang Lục Diêu.

"Diêu Diêu !" Sở Lăng kinh ngạc kêu lên.

"Thế nào ?"

"Diêu Diêu, cậu đúng hết !"

"......" đề thi căn bản đều đoán được hết, làm sao sẽ sai, kiếp trước mình làm đề ôn tập so với Sở Lăng còn nhiều gấp mấy lần, dưới tình huống như vậy mà còn sai, vậy thì cũng rất kỳ quái.

"Đối chiếu xong chưa ? Làm bài thi không tệ chứ ?" Giáo viên Số học là một cô giáo rất ôn nhu, cười hỏi mọi người, "Mới vừa rồi tôi xem thấy một bạn đáp án hoàn toàn đúng hết, các bạn khác cũng không tệ lắm."

"Là ai thế ? Lợi hại như vậy !" Có người hỏi.

"Cái này nha ! Là bạn Trần Khiết, tôi cũng cảm thấy bạn ấy rất lợi hại."

"Thật hiếm có người như vậy nha ! Tôi muốn đi ôm bắp đùi (nịnh bợ) !" trong lớp có một giọng nam vui vẻ hét lên.

Kết quả bởi vì những lời này toàn bộ lớp yên tỉnh lại, có mấy bạn học xoay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Diêu.

Lục Diêu nhíu mày, đây là vô tình trúng đạn ?

"Các bạn học, tại sao lập tức yên tĩnh như vậy, là đợi tôi giảng giải đáp án sao?" giáo viên Số học cười trêu, "Vậy cô sẽ không phụ mong đợi của các bạn, chúng ta bắt đầu từ câu đầu tiên...."

Sở Lăng đụng cánh tay Lục Diêu một cái, "Cậu nhìn xem biểu tình của nhỏ Trần Khiết đó !"

Lục Diêu liếc mắt nhìn Trần Khiết, còn quá ngây thơ, tâm kế tiết ra ngoài quá nhiều rồi. Trần Khiết quay đầu chống lại ánh mắt của Lục Diêu, cười rất đắc ý.

"Bây giờ thiệt chờ đợi tới ngày ra bản thành tích...." Sở Lăng cười cong mày, trongg mắt tràn đầy vui thích.

Lục Diêu nhìn ngây người, thật, Sở Lăng như vậy rất hấp dẫn người.

Kiếp trước, cuộc sống của hai người rất mệt mỏi, hầu như chưa từng nhìn qua Sở Lăng cười như vậy.

"Ừ, đợi thành tích đi ra." Lục Diêu cưng chìu nhìn Sở Lăng.

Rất nhanh đã đến giờ ra chơi.

"Mình đi vệ sinh. Cậu có muốn đi không ?" Lục Diêu hỏi Sở Lăng.

Sở Lăng lắc đầu, "Cậu đi đi, mình hơi mệt, muốn ngủ một chút."

Trước kia hai người đều là cùng nhau đi, nên Lục Diêu theo thói quen hỏi Sở Lăng.

"Vậy mình đi, cậu ngủ một chút đi."

Lục Diêu vừa ra khỏi phòng học, Sở Lăng đã thức dậy. Hôm nay cô vừa bước vào phòng học, liền cảm giác ánh mắt mọi người có gì đó không đúng, cô từ nhỏ đã đối ánh mắt người khác rất nhạy cảm, mặc dù không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, nhưng cô không thích người khác dùng ánh mắt đó nhìn Lục Diêu.  

Chương 13 


Sở Lăng nhìn Lục Diêu đã đi ra ngoài.

Mặc dù không quá quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng mà người mình đặc biệt thích bị nhìn như vậy, thật không dễ chịu.

"Bạn học, tôi muốn hỏi bạn một vấn đề." Sở Lăng kêu bạn nam ngồi trước Lục Diêu.

"Hả, tôi muốn đi vệ sinh." Bạn nam sắc mặt có chút hốt hoảng.

"Tại sao bạn phải đem đồ ăn sáng cho Lục Diêu ăn ?" Lục Diêu nhìn không ra, không có nghĩa là Sở Lăng cũng nhìn không ra, bạn nam này cố tình mang đồ ăn sáng cho Lục Diêu. Đáng tiếc Lục Diêu nhìn không ra, ngược lại làm bạn nam này xấu hổ, mặt vốn là thẹn thùng bị cho là xấu hổ vì để nhầm bàn.

"Tôi......." Mặt của bạn nam dưới cái nhìn soi mói của Sở Lăng mà đỏ lên, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "Không......Không phải chuyện của bạn......"

"Thế nào không liên quan đến tôi ? Không phải mọi người đang bàn về chuyện của tôi và Lục Diêu sao ?" Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn mình và Lục Diêu cũng đủ biết có liên quan đến mình.

"Bạn không biết sao ?" Bạn nam nghe được lời của Sở Lăng, bật thốt lên. Nói xong thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) của Sở Lăng, đã hiểu mình bị vào tròng rồi.

"Nói đi."

"Tôi nghe mọi người nói Lục Diêu gia cảnh bần hàn (nghèo), cần dựa vào bạn, cho nên......."

Bạn nam không nói gì thêm nữa, nhưng Sở Lăng hiểu, toàn bộ không chỉ ngắn gọn như vậy. Bằng không ánh mắt của các bạn học khác cũng không làm người ta khó chịu như vậy.

Bạn nam kia còn muốn nói điều gì đó, Lục Diêu đã trở lại.

"Lăng Lăng, sao lại không ngủ ?" Lục Diêu đi vào phát hiện tình huống có chút không đúng, bởi vì là tiết buổi sáng nên hơn nửa lớp gục mặt vào bàn ngủ, mà Sở Lăng và bạn nam trước bàn biểu tình có chút kỳ quái.

Sở Lăng sắc mặt trắng bệch, Lục Diêu biết nhất định có âm mưu, Lục Diêu nhớ lại kiếp trước Sở Lăng đã trải qua như thế nào ở Trung học đệ nhị cấp.

Xem như Sở Lăng tính tình giống như kiếp trước, Lục Diêu vẫn nguyện ý che chở cố ấy, huống chi bây giờ Sở Lăng đã học được khống chế tâm tình của bản thân.

"Sao vậy ?" Lục Diêu hỏi.

"Không có gì." Sở Lăng tránh đi ánh mắt của Lục Diêu, qua lâu như vậy Sở Lăng mới có cảm giác ê ẩm trong tim thế này, cô cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mình thiếu yêu, mặc dù trong mắt người khác đều cảm thấy tuổi thơ của mình là bóng ma, nhưng cô rất thích cuộc sống vô cầu vô thúc đó, một người, không cần bi thương, không lo lắng sẽ có li biệt, đây là do cô trải qua chuyện của cha mẹ sau cho ra kết luận, chưa từng có được sẽ không mất đi.

Mà qua nhiều năm như vậy, cô cũng làm như vậy, bởi vì gia cảnh và bản thân (đẹp), nên xung quanh Sở Lăng không hề thiếu người nịnh nọt, nhưng không có người nào có thể ở cạnh Sở Lăng được hơn một tháng.

Sau đó Lục Diêu xuất hiện, khi mới bắt đầu, Sở Lăng chỉ cảm thấy dáng dấp của cô gái này rất ấm lòng (tựa như ánh hào quang), sau đó, sau đó từ từ phát hiện Lục Diêu rất tỉ mỉ chăm sóc mình, Sở Lăng mới hiểu được một câu nói mình đã từng chê cười qua là thật, sau khi một người lớn lên sẽ liều mạng theo đuổi cuộc sống khi còn bé mình chưa trải qua.

"Rốt cuộc có chuyện gì ?" Lục Diêu làm sao có thể không cảm giác ra Sở Lăng khác lạ, Lục Diêu hung hăn nhìn bạn nam trước bàn.

"Không có gì, mau vào chỗ ngồi đi, sắp vào tiết rồi."

Vừa dứt câu, tiếng chuông liền vang lên.

Tiết này vẫn nói về bài thi, là bài thi Ngữ Văn.

Toàn tiết Lục Diêu đều là xuất thần, suy nghĩ xem mình đã bỏ xót cái gì, tại sao tâm tình của Sở Lăng có chút không đúng, rõ ràng trong tiết Số học cô ấy vẫn cười nói rất vui vẻ.

Khi mình đi ra nhà vệ sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Lục Diêu nhớ lại ánh mắt của mọi người.

Lục Diêu nhìn Sở Lăng đang nằm trên bàn ngủ, trong lòng có chút đau lòng, mình thề cả đời này cũng sẽ không để cậu thương tâm.....

"Bạn nói với Sở Lăng cái gì ?" Lục Diêu viết một tờ giấy nhỏ, dùng viết đâm vào lưng của bạn nam ngồi trước.

Bạn nam ngồi trước xoay người lại, Lục Diêu đem tờ giấy đưa cho hắn.

Một lát sau tờ giấy được đưa trở lại. "Tôi không có nói gì."

"Không nên gạt tôi ! Tôi hận nhất là người khác gạt tôi !" Lục Diêu ở phía sau nói lừa gạt cô nhất định không có kết quả tốt, muốn uy hiếp bạn nam kia, kết quả bị bạn nam hiểu lầm là đang làm nũng.

"Lớp chúng ta có lời đồn đãi, nói Sở Lăng là dã chủng......" vốn hắn định viết lời đồn đãi về Lục Diêu nữa, nhưng hắn không có viết.

*Bụp* Cây viết trong tay Lục Diêu gảy.

Sở Lăng bị thức tỉnh.

"Sao lại làm vậy ?" Sở Lăng cầm tay Lục Diêu kiểm tra một lần, không có vấn đề gì, vẫn không nhịn được nói thầm, "Cậu tưởng cậu là ai nha ! Tự nhiên lại bóp gảy cây viết."

"Mình cũng không có bị thương......." Lục Diêu yếu ớt nói. Thấy Sở Lăng quan tâm mình như vậy, tâm trạng của Lục Diêu không có u ám như lúc nảy.

"Từ dưới lên hai bạn nữ bàn số ba ! Các người không nghe cũng không cần làm ảnh hưởng đến người khác !" Thầy Trương giáo viên dạy Ngữ Văn lên tiếng, hắn đang sửa các câu sai thì nghe thấy giọng nói của Sở Lăng và Lục Diêu.

Sở Lăng thề cô nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Đường Lâm và Trần Khiết hướng tới đây.

Sở Lăng thầm hận, nếu như lời đồn trong lớp không liên quan tới hai người này, cô có chết cũng không tin.

Mà Lục Diêu chống lại ánh mắt của Trần Khiết, khóe miệng cười nhẹ, vốn là cân nhắc đến vấn đề tuổi tác, cũng không muốn tự mình động thủ, nhưng đối phương đã chẳng ngại bản thân mạng dài, vậy mình còn khách sáo làm gì ! Nợ kiếp trước vốn là sợ phiền phức nên không muốn tính, nhưng đều đến nước này, cũng không còn sợ phiền nữa. Vậy tính một lượt luôn đi.

Đến thời điểm xem được thành tích là lúc trả nợ đầu tiên.

Từ lúc bắt đầu sống lại gặp phải Trần Khiết, cô liền hiểu được cô gái này không đơn giản, cho tới bây giờ đều không ra tay nhưng có thể quanh co lòng vòng để người bên cạnh giúp mình ra tay. Lục Diêu không ghét những người có tâm cơ rất nặng, nhưng cô rất ghét những người dùng tâm cơ đi làm tổn thương Sở Lăng, nếu như nói lời đồn cùng Trần Khiết không có liên quan, đánh chết Trần Khiết, Lục Diêu cũng sẽ không tin !

Trên căn bản một ngày một đêm qua đi, Sở Lăng lại đối Lục Diêu có nhận thức mới, mình đã quá khinh thường Lục Diêu rồi. Cuộc thi lần này, nếu như Lục Diêu không đứng hạng nhất, như vậy cái thế giới này chính là muốn bức tử Học Bá (Học đến bá đạo - Quá giỏi) ! Không đúng, Lục Diêu tồn tại chính là muốn bức tử Học Bá rồi !

"Lăng Lăng, đây là lần thứ tư cậu nhìn mình muốn nói lại thôi, cuối cùng quay đầu. Cậu muốn làm gì ? Cũng không phải là thú nhận, có cần e thẹn như vậy hay không ?" Lục Diêu trêu nói.

"Cậu mới e thẹn ! !" Sở Lăng thẹn quá thành giận, cô chẳng qua là cảm thấy hình tượng của Lục Diêu rất cao lớn. Thật lợi hại, trọng điểm cũng không phải là thi tốt, mà là cô ấy mỗi người chưa từng làm bài tập, chưa từng xem sách, thời điểm tiếp xúc quyển sách duy nhất là khi dạy cho mình, người so với người đúng là so chết người nha.!

"Đúng rồi, cậu không có thẹn thùng, lúc nãy là mình e thẹn, là mình giống như tiểu nữ nhân mà nhìn cậu, sau đó muốn nói lại thôi, được chưa ?" Nói xong còn nghiêm túc làm lại bộ dáng muốn nói lại thôi của Sở Lăng.

"Cậu không muốn sống ! ! !" Sở Lăng làm ra vẻ muốn đánh người, Lục Diêu tay lanh mắt lẹ, lập tức liền chạy.

"Cậu có bản lãnh thi tốt như vậy ! Thì có bản lãnh đứng lại đi !"

"Mình không có bản lãnh ! Cậu có bản lãnh thì cậu bắt được đi !" Lục Diêu cố ý khích Sở Lăng, vui sướng chạy.

"Hãy đợi đó ! ! !" Sở Lăng nhanh chân đuổi theo.

Mặt trời đang ngã về Tây chiếu vào hai người, cái bóng bị kéo thật dài.

Giờ khắc này, Sở Lăng quyết định cái gì cũng không nghĩ, mỗi ngày đều vui vẻ ở cùng với Lục Diêu, Sở Lăng hiểu được phía trước chờ đợi chính mình là cái gì, cô đột nhiên không còn sợ hãi nữa, Sở Lăng muốn chờ tới ngày nào đó, khi thế giới của mình chỉ còn dư lại một mảnh bóng tối, ít nhất mình còn có thể với tay vào trong trí nhớ, mượn kí ức của những ngày mình còn bên cạnh Lục Diêu để sưởi ấm.

Có thể đời này sẽ có bạn khác, hoặc sẽ không, nhưng sự tồn tại của Lục Diêu vĩnh viễn đều không thể thay thế.

Còn có nữa năm.

Thật xin lỗi, mình ích kỷ. Chỉ bởi vì mình quá tham niệm ấm áp của cậu.  

Chương 14 


Lục Diêu ra ngoài, trong phòng chỉ còn Sở Lăng và Đường Lâm Trần Khiết.

Đường Lâm cùng Trần Khiết đều đang làm đề ôn tập, Sở Lăng im lặng ngồi trên ghế.

Lời nói hôm nay của bạn nam kia làm cho Sở Lăng nghĩ rất nhiều chuyện.

Sở Lăng lấy thẻ ngân hàng của mình đi ra ngoài.

Đưa thẻ vào máy ATM, thẻ vẫn chưa mở băng.

Khi Sở Lăng đi ngang qua thùng rác, tiện tay ném vào.

Nếu hắn đã quyết định đóng băng tài khoản của mình, thì mình làm gì cũng vô dụng. Vậy thì cứ tiếp nhận thôi.

Sở Lăng ngồi trên ghế dưới táng cây lớn, từ trước tới giờ không phát hiện tiền quan trọng như vậy, bây giờ mới biết.

"Lăng Lăng......" Lục Diêu vừa trở lại liền thấy Sở Lăng ngồi dưới cây lớn, vẻ mặt sầu muộn.

"Cậu về rồi."

"Cậu xuống vừa đúng lúc, chúng ta đi ăn cơm đi." Lục Diêu mới vừa từ tiệm internet trở lại, bán đi cổ phiếu đợt trước đã mua, lại mua một loại mới. Dựa theo như vậy đi tới, trước khi mình 18 tuổi tiền bạc khẳng định là đủ.

"Diêu Diêu......." Sở Lăng muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy ?" Trong mắt Lục Diêu thoáng có chút âm u, Sở Lăng hai ngày nay đều là như vậy, trong lòng giống như cất giấu chuyện gì, đều là những lời đồn đãi kia gây họa, "Vừa ăn cơm vừa nói đi."

"Thật ra thì không có gì, chẳng qua cảm giác có cậu thật là tốt." Sở Lăng không nỡ bỏ.

Trong lòng Sở Lăng thấp thỏm bất an, cô không có tiền rồi, mỗi ngày ba bữa đều là Lục Diêu lo, vấn đề của cô cũng không phải là vì lòng tự ái, mặc dù Lục Diêu làm cho mình cảm giác rất là có tiền, nhưng mà Sở Lăng cảm thấy Lục Diêu sẽ nguyện ý không điều kiện mà nuôi một người mới quen được hai ba tháng.

Không có tiền, học phí của học kì tiếp theo cũng không có. Cứ như vậy sẽ không thể tiếp tục đi học.

Vốn muốn ích kỷ một lần, nương nhờ bên người Lục Diêu nửa năm, nhưng mà, nhưng mà chỉ cần vừa nghỉ Lục Diêu vì mình mà bị cha mẹ mắng, Sở Lăng cảm thấy rất đau lòng.

"Lăng Lăng, cậu muốn ăn cái gì ?" Lục Diêu cầm thực đơn hỏi.

"Tùy tiện." Sở Lăng trong lòng phiền não, cái gì cũng không muốn ăn.

"Được rồi, vậy để mình gọi, một cá chưng, một trứng gà xào cà chua, một thịt thái sợi xào nấm, canh súp hải sản."

"Sao cậu lại gọi nhiều món như thế ?"

"......" Lục Diêu cảm thấy có chút không quen Sở Lăng trước mặt, đây là đời này lần đầu tiên Sở Lăng tiết kiệm tiền như vậy, nghĩ một chút, Lục Diêu đã hiểu, cha của Sở Lăng nhất định đã giống như kiếp trước không còn cho Sở Lăng tiền. Cho nên hai ngày này dị thường, nguyên nhân có thể là về phương diện này đi ?

"Diêu Diêu, cậu có thiếu tiền xài hay không ?" Sở Lăng có chút cẩn thận hỏi.

Thấy biểu tình của Sở Lăng, Lục Diêu cảm thấy mình nên chứng minh một chút.

"Bằng không sau này tiền do cậu quản đi !" Lục Diêu từ trong túi của mình lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho Sở Lăng.

Sở Lăng có chút ngây ngốc nhìn Lục Diêu.

"Biểu tình thật ngu, một hồi ăn cơm xong mình cho cậu một bất ngờ."

Lục Diêu đem thẻ nhét vào túi xách của Sở Lăng.

"Bây giờ ăn cơm trước đi."

Sau khi ăn cơm xong, Sở Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nào sẽ biến thành dạng này ? Sao Lục Diêu lại đem thẻ ngân hàng cho mình giữ ? Mặc dù trong lòng rất là vui vẻ, nói rõ Lục Diêu thật sự xem mình là bạn, còn là bạn rất thân.

"Dẫn cậu đi ngân hàng." Lục Diêu lôi kéo Sở Lăng vào ngân hàng.

"Xin chào, có thể giúp tôi làm một cái thẻ phụ được không ?" Lục Diêu đem thẻ của mình cùng với chứng minh thư đưa vào.

"Được, xin đợi một lát."

Qua mười phút, hai cái thẻ cùng chứng mình thư được đưa ra.

"Nè, sau này cái này là của cậu." Lục Diêu đem thẻ phụ đưa cho Sở Lăng.

"Có muốn đi xem có bao nhiêu tiền cậu có thể sử dụng không ?" Lục Diêu nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của Sở Lăng, nhịn cười không được.

Lục Diêu kéo Sở Lăng đi tới máy ATM, "Mật mã là 248926."

Sở Lặng chỉ vào kiểm tra số còn lại, sau đó.....

Nhìn trên hình thật là dài số 0, Sở Lăng cảm thấy mình có chút hoa mắt choáng váng, sao lại có nhiều tiền như vậy ?

Sở Lăng nhìn về phía Lục Diêu, tình huống của gia đình Lục Diêu giống như không tốt đi, nhưng mà cô ấy sao lại có nhiều tiền như vậy.

"Cậu làm gì mà nhìn mình như vậy, người ngoài không biết còn tưởng mình làm gì cậu nữa ?!" Lục Diêu không dự định gạt Sở Lăng, cô còn dự định phải che chở Sở Lăng suốt đời, đương nhiên phải cho Sở Lăng biết tài chính của mình, bằng không lúc Sở Lăng bị khi dễ chẳng phải chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng ?

"Mình dẫn cậu đi chỗ này, cậu sẽ hiểu." Lục Diêu dắt tay Sở Lăng, "Đến lúc đó đừng có sùng bái mình quá nha !"

"Cậu dẫn mình tới tiệm internet làm gì ?" Sở Lăng nhìn Lục Diêu quen thuộc nạp tiền, mở máy vi tính lên. Trong lòng nghi ngờ.

"Đến đây, ngồi xuống, mình cho cậu xem đồ vật." Lục Diêu mở máy lên mạng.

"Cậu xem cái này."

"Đây là......cổ phiếu ?" Sở Lăng cũng đã nghe nói qua cái này, lúc ấy là nghe người đàn bà kia ở sau lừng cùng Sở Dung oán trách người đàn ông kia, "Đã nói đừng đem tiền đi đầu tư chứng khoán, nhưng ba con chính là không nghe, bây giờ được rồi đó, tổn thất một lần nhiều như vậy !".

Ở trong ấn tượng của Sở Lăng, đồ vật này phiêu lưu rất cao.

"Mình chính là dùng cái này để kiếm tiền."

Trong nháy mắt Sở Lăng cảm thấy nếu như cái thế giới này quả thật có thần tiên tồn tại, vậy hình dạng nhất định rất giống Lục Diêu !

*Rắc rắc* Lục Diêu nhanh tay lẹ mắt chụp lại khoản khắc này của Sở Lăng, "Không thể không nói cái biểu tình này phải được lưu lại !"

"Muốn chết ! Đưa điện thoại cho mình !" Sở Lăng biết mình bị chụp lén, lập tức muốn cướp điện thoại di động.

"Cái này mình muốn lưu lại !" Lục Diêu rất thích xem mặt Sở Lăng khi tức giận, thời khắc này Sở Lăng rất giống một cô gái bình thường không chịu qua tang thương.

"Giữ lại để cho cậu sau này có cơ hội cười mình sao ? Mình không có bị ngu !" Sở Lăng cắn răng nghiến lợi nói bên tai Lục Diêu.

"Lăng Lăng, nơi này nhiều người như vậy, chú ý hình tượng, tiện thể nói một chút, mình còn chưa đủ 18 tuổi, không thể vào tiệm internet được, cậu đừng hại mình bị đuổi ra ngoài nha !"

"Cậu ! ! ! Chúng ta đi ra ngoài."

Lục Diêu nhìn một chút cũng không có gì phải làm, liền lôi kéo Sở Lăng đang liều mạng muốn cướp điện thoại đi ra ngoài.

"Hô......" Rốt cuộc đi ra, không khí bên trong thật khó ngữi.

"Đưa điện thoại đây !"

"Lăng Lăng, bằng không mình cho cậu chụp lại một tấm. Như vậy sẽ không cần lo lắng mình cười cậu."

"Kia, làm biểu tình gì cũng phải nghe lời mình." Sở Lăng ra vẻ lại muốn cướp điện thoại.

"Ách... thôi được, nhưng mà chúng ta đi đến công viên trước mặt đi." Lục Diêu chỉ chỉ công viên cách đó không xa, Lục Diêu cũng không muốn ở chỗ này, mặc dù không nhiều người lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.

Cuối cùng ở trong điện thoại của Sở Lăng có một tấm hình mà ngày sau Lục Diêu không muốn nhớ lại kết thúc trò nháo kịch này.

"Phải về phòng ngủ sao ?" Sở Lăng hỏi, bởi vì đã 4 giờ chiều.

"Chờ một chút, mình còn có chút việc." Lục Diêu lôi kéo Sở Lăng đi đến một nhà bưu điện cách trường học không xa.

"Tôi muốn gửi một bưu kiện."

Sau đó Lục Diêu từ trong túi sách của mình lấy ra món đồ được gói rất kỷ bằng giấy báo.

"Lăng Lăng, cậu tới đây viết."

Lục Diêu lấy điện thoại di động ra, trên màn hình có một địa chỉ, "Người gửi ghi tên cậu đi."

Sở Lăng dựa theo yêu cầu của Lục Diêu viết xong, từ tay Lục Diêu nhận gói đồ, xúc cảm này.....

Sở Lăng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Diêu, nhưng cũng không nói gì, đem đồ vật bỏ vào hộp, sau đó đưa cho nhân viên bưu điện.

"Mười lăm đồng."

Lục Diêu lấy ra mười lăm đồng đưa cho nhân viên.

"Đi thôi."

"Diêu Diêu, sao cậu phải gửi tiền ?"

"Từ từ sau này mình sẽ giải thích rõ ràng cho cậu." Lục Diêu cau mày.

Tiền kia là gửi cho nhà đã đem mình sinh ra và nuôi lớn. Về phần tại sao dùng gửi qua bưu điện, hơn nữa còn không phải ghi tên mình gửi, cái này là kinh nghiệm từ đời trước.  

Chương 15

  Chủ nhật cứ như vậy trôi qua, Sở Lăng và Lục Diêu gần tối mới trở về phòng ngủ.

Khi vào phòng ngủ, Lục Diêu rõ ràng cảm thấy không khí trong phòng ngủ có chút không đúng, Lục Diêu lúc này mới nhớ tới, đã có thành tích, thi tập trung nên lớp nào cũng giống nhau, từ thứ hai đến thứ tư là ngày thi, thứ năm đến thứ bảy là trả bài và nói về bài thi. Chiều chủ nhật là có thể biết được thành tích.

Lục Diêu thấy Trần Khiết liều mạng làm bài tập, cái này có thể xem là bị đả kích đi. Là do cô cho tôi lý do để làm vậy, những chuyện đời trước cô đã làm với Sở Lăng, đời này tôi không ngại trả lại tất cả.

"Diêu Diêu, có phải là có thành tích rồi không ?" Sở Lăng cũng nhìn thấy trên mặt của Trần Khiết có gì đó không đúng. Sở Lăng cũng đoán được.

Lục Diêu gật đầu một cái, "Mình muốn tra xem cậu thi được như thế nào ?"

Lục Diêu quen thuộc vào website của Trường lick vào thành tích, nhập vào mã học sinh và mật khẩu của Sở Lăng.

"Ngữ Văn 100, Số học 111, Ngoại ngữ 120, Khoa học toàn diện 180, Nghệ thuật toàn diện 246. Đứng thứ 15 trong lớp. Lăng Lăng, cũng không tệ lắm." Lục Diêu nhỏ giọng đọc một lần, cô coi như hài lòng, dù sao cũng là lần đầu tiên, so với tưởng tượng tốt hơn nhiều. Sau đó dù sao có cô bên cạnh cũng không cần lo lắng, thi tốt nghiệp trung học cô đã thi qua một lần, căn bản là không sợ thi tiếp lần thứ hai, huống chi, mặc dù không nhớ đề thi tốt nghiệp, nhưng đoán đề vẫn có thể làm được, ít nhất có thể cho Sở Lăng đậu vào một Học Viện Điện Ảnh có danh tiếng chút.

"Để mình xem của cậu." Sở Lăng cầm lấy điện thoại của Lục Diêu, nhập vào mã học sinh và mật khẩu.

"Được rồi, không cần xem cũng biết." Thành tích đều nằm trong dự liệu. Trừ Ngữ Văn 140, Ngoại ngữ 140, Nghệ thuật toàn diện 289 ra những môn khác đều là mãn phân (max điểm). Trong dự liệu đứng đầu khối. (Khối 10)

"Thật muốn biết cậu vượt qua hạng 2 bao nhiêu điểm." Sở Lăng hưng phấn nói, vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Trần Khiết.

"Bạn đứng đầu khối ? ! ? !" Từ khi Lục Diêu và Sở Lăng trở lại Đường Lâm đã chú ý hai người.

Bởi vì trước kia trường học tương đối nhỏ, lại là trường trung học, khi còn ở Trung Học Đệ Nhất cấp (THCS), Đường Lâm vẫn luôn đứng hạng 2 trong khối, Trần Khiết đứng đầu, lúc ấy hai người ở trường học rất nổi danh. Bởi vì hạng 1 và hạng 2 trong khối luôn đi với nhau như hình với bóng không rời, còn là bởi vì Trần Khiết xinh đẹp. Vốn dĩ cho là bây giờ cũng như vậy, kết quả thành tích của thi tháng vừa mới ra, hai người bị đả kích, đặc biệt là Đường Lâm, hạng 17 trong lớp, Trần Khiết khá hơn một chút, đứng thứ 5 trong lớp, hạng 20 trong khối.

Đường Lâm còn chuẩn bị chê cười Lục Diêu và Sở Lăng, bình thường Lục Diêu và Sở Lăng đều không có ôn tập, chỉ buổi tối mấy ngày trước khi thi mình còn nghe Sở Lăng hỏi Lục Diêu những vấn đề hết sức ngây thơ, nhưng mà ! Nhưng mà tại sao cô mới vừa rồi nghe được Sở Lăng hạng 15 trong lớp, Lục Diêu đứng đầu khối ?

"Thì sao ?" Lục Diêu ghét Đường Lâm, nhưng không có nghiêm trọng bằng Trần Khiết.

"Không có... Không có gì....." Đường Lâm mặc dù ghét hai người, nhưng mà lúc này cũng không biết nói cái gì, dù sao thành tích là của người ta, đâu liên quan đến mình, "Tổng điểm của bạn là bao nhiêu ?"

"Hơn 1000 điểm............" Lục Diêu trong lòng nghĩ một chút.

"Có thể nhỏ giọng một chút hay không, tôi còn muốn làm bài tập !" Trần Khiết lên tiếng, Lục Diêu nghe được trong lời nói có hận ý.

Hận ý ? Thật đúng là như vậy, lúc này mới có chút xíu chuyện liền hận như vậy ?

Sáng thứ hai còn chưa đi vào phòng học, Sở Lăng và Lục Diêu thấy một đám người tụ lại trước bảng điểm.

"Ôi thần linh ơi, Lục Diêu cũng quá nghịch thiên (trái ý trời) đi ? Sao mà làm được như vậy chứ ? Hơn 1000 điểm lận !" Có người hét.

"Lớp chúng ta quá cứng như trâu ! Cậu xem, hạng 5 của lớp chúng ta là hạng 20 của khối, hai cái thực nghiệm ban kia lần này khẳng định bị ngược khóc." Lại có người nói.

"Phải rồi, Lục Diêu này là con cái nhà ai ?" Có giọng nói của con gái vang lên.

"Không phải chứ, ngay cả cô ấy mà còn không biết !" Có nam sinh kinh ngạc nhìn cô gái đặc câu hỏi, nhưng thấy mặt cô gái đó xong thì cũng hiểu, "Bạn ngồi hàng đầu tiên nên không biết, Lục Diêu ngồi phía sau, hai đại mỹ nữ của lớp chúng ta bạn chắc biết mà phải không ?"

"Bạn đừng nói với tôi, Lục Diêu là một trong hai đại mỹ nữ đó nha ?" Cô gái có chút chịu không nổi đả kích.

Nam sinh gật đầu một cái, "Sau này Lục Diêu chính là nữ thần trong lòng tôi !"

"A a...." cô gái xoay đầu lại, liếc mắt nhìn nam sinh đang nói chuyện, cười, "Nữ thần như này, bộ dáng đẹp, thành tích lại rất nghịch thiên, tính khí cũng ổn, ông cảm thấy cô ấy sẽ thích nam ?"

Nam sinh đổ mồ hôi hột, kết luận như vậy có chỗ nào ăn khớp ?

Đúng lúc Lục Diêu đi vào, nghe được câu cuối cùng, suy luận này.... không tệ nha ! Mặc dù mình không có tốt như lời cô ấy nói, nhưng tuyệt đối mình sẽ không thích nam, không có kỳ thị giới tính, chẳng qua là không thể nào mà thôi. Cô nữ sinh này phân tích cũng không tệ lắm.

Mà Sở Lăng cũng nghe được câu nói kia, cô rõ ràng nghe được trong lòng có gì đó bể ra. Mặt lập tức đỏ hết.

Cô nữ sinh đó vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Diêu, nói lời như vậy lại bị chính chủ bắt gặp, thật lúng túng, mặt cũng đỏ lên.

Lục Diêu không có chú ý nhiều như vậy, chỉ cùng Sở Lăng trở về chỗ ngồi của mình.

Rất nhanh liền vào học, tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp.

Thầy Lưu vừa bước vào đã cười không còn thấy tổ quốc, "Các bạn học, điểm số đều xem qua đi !" Thầy Lưu liếc mắt nhìn về vị trí của Lục Diêu, nói tiếp, "Lần này tất cả mọi người thi đều không tệ, hạng nhất toàn khối là thuộc về lớp chúng ta, tất cả mọi người đều thấy được, là bạn Lục Diêu, bạn Lục Diêu đã phá vỡ kỷ lục của trường chúng ta từ trước đến nay về điểm thi, những bạn khác của lớp chúng ta cũng không tệ, toàn khối của chúng ta có 30 lớp, lớp chúng ta có 5 người trong top 20, cũng giống như hai lớp thực nghiệm, nhưng mà một lần thành công cũng không biểu đạt được cái gì, hy vọng các bạn học tiếp tục cô gắng phát huy !"

"Diêu Diêu, cậu nói thử xem có phải cậu đã nổi danh toàn trường rồi không ?" Sở Lăng đưa tới một quyển tập.

"Lo lắng mình nổi danh sẽ chê cậu cái này cám bã chi thê (vợ lúc còn nghèo) ?" Lục Diêu trêu nói.

"Đúng rồi đúng rồi ! Lo lắng cậu sẽ thay đổi, đến lúc đó chẳng phải mình sẽ không có chỗ để kêu oan..." phía sau còn vẻ icon khóc lớn.

Lục Diêu thấy icon rất là vui, "Yên tâm đi, mình sẽ không bao giờ quên cám bã chi thê này đâu, trở về nhớ kỹ phải thật tốt hầu hạ mình nha !"

"Mình sẽ hầu hạ cậu thật tốt !" viết xong vẽ một quả đấm.

Lục Diêu cảm thấy tính tình của Sở Lăng thật giống như tiểu hài tử, làm cho người khác yêu mến không thôi.

Quả nhiên chưa được hai ngày, toàn trường đều biết tên của Lục Diêu, điểm số nghịch thiên lại còn là một mỹ nữ, hơn nữa một đám tinh lực dồi dào thiếu niên thiếu nữ, bị giam vào trong trường học vốn là thiếu hụt giải trí, trường học mỹ nữ không ít, thành tích tốt cũng không thiếu, nhưng giống Lục Diêu như vậy thành tích nghịch thiên, lại dáng dấp xinh đẹp, liền thiếu đến đáng thương. Cho nên Lục Diêu liền khiến mọi người chú ý, sau khi nghe nói cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cô ấy vùi đầu khổ học, rất ít làm bài tập về nhà, mọi người sợ ngây người, đừng có nói giỡn đi ?

Hơn nữa mọi người chỉ thấy Lục Diêu ngoài trừ đi cùng Sở Lăng ra thì cũng không cùng ai nói chuyện.

Mọi người thấy được nhiều lần Lục Diêu ôn nhu nhìn Sở Lăng, hoặc là Lục Diêu chăm chú giảng bài cho Sở Lăng.

Nhưng không có người chủ động đến làm quen với Lục Diêu, chủ yếu là không có cơ hội, khi hết tiết, Lục Diêu sẽ giảng bài cho Sở Lăng, vừa tan lớp, hai người tay trong tay đi rồi.

Cho nên cuộc sống thường ngày của Lục Diêu cũng không có gì thay đổi, nhưng mà không qua bao nhiêu lâu, Lục Diêu bị mời đến văn phòng.  

Chương 16

  Lục Diêu nhìn tờ giấy A4 trên bàn thầy chủ nhiệm, nội dung trên giấy A4 Lục Diêu rất là quen thuộc.

"Đây là của em sao ?" Thầy Lưu nhìn Lục Diêu ánh mắt lẫm liệt.(lạnh thấu xương)

Lục Diêu gật đầu một cái, mặt không thay đổi hỏi, "Có vấn đề gì sao ?"

"Em còn dám hỏi tôi có vấn đề gì ? ! Em biết không ? Phần tài liệu này hầu như mỗi người trong trường đều có một bản ? Đề trên giấy giống 90% bài thi tháng vừa rồi, em biết đây là ý gì không ?" Thầy Lưu tức giận đến khó thở.

"Như vậy thì nói lên cái gì ? Trừ nói rõ em đoán đề chuẩn thì có thể nói được cái gì ? Chẳng lẽ có người tiết lộ đề ?" Lục Diêu châm chọc cười.

Mình làm qua nhiều đề như vậy, kết hợp với nội dung học trong khoảng thời gian này, hơn nữa những dự tính của tổ ra đề trong trường mình cũng đã hiểu thấu, đoán đề chính xác thì có gì kỳ quái đâu.

"Em còn dám nói dối ! ! ! Em có biết bởi vì chuyện của em mà tổ ra đề bị bao nhiêu áp lực ? ! Gian lận coi như xong, em còn dám cao ngạo như vậy !" Thầy Lưu vừa nghĩ đến ánh mắt của các chủ nhiệm lớp khác, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.

"Vậy bây giờ các người muốn như thế nào ?" Lục Diêu không quan tâm.

"Nói xin lỗi, tranh thủ xin được khoan hồng." Thầy Lưu cũng không có biện pháp nào, chủ nhiệm toàn trường đều yêu cầu khai trừ, thầy Lưu bây giờ làm được chỉ có xin được khoan hồng.

"Chuyện đó là không thể, không thể vì em đoán đề chính xác mà nói là lỗi của em, kia hàng năm tổ ra đề còn không phải giống như em đoán đề thi tốt nghiệp sao ? Sao cho tới bây giờ em không thấy tổ ra đề trường mình đi xin lỗi." Lục Diêu cười, "Cũng đúng, bọn họ cho tới bây giờ chưa bao giờ đoán trúng."

Một câu cuối cùng, là Lục Diêu cố ý. Cô không thích có người ép buộc mình.

"Em ! ! ! Em nghĩ chúng tôi đều là kẻ ngu ? Cái này mà gọi là đoán đề sao ? Đây căn bản là từ chính bộ đề kia chép ra !" Thầy Lưu khí bạo (tức giận bộc phát), lần đầu tiên gặp phải học sinh như vậy !

"Vậy thầy có dám đánh cược với em không ?" Lục Diêu cười nguy hiểm.

"Em muốn đánh cược cái gì ?"

"Em muốn đánh cược với Tổ trưởng tổ ra đề ! Chúng ta đồng thời ra một bộ đề, làm bài thi cuối kỳ, nếu như độ giống nhau cao đến 90%, như vậy mời Tổ trưởng tổ ra đề ngay trước mặt toàn trường nói cho em biết phần tài liệu tư mật này của em là từ đâu tới, con phải xin lỗi em. Nếu em thua, em nghỉ học."

Lục Diêu trong lòng cười lạnh, Trần Dũng, vì con gái bảo bối của ông, gánh chịu hậu quả đi.

"Em......" Loại cố tình gây chuyện này, làm Chủ nhiệm nhiều năm như vậy, lý trí của thầy Lưu tự nói với mình hẳn là phải cự tuyệt, nhưng khi nhìn đến trên mặt đối phương không có chút nào sợ hãi, suy nghĩ về vấn đề gian lận của cô nữ sinh này, danh tiếng của lớp mình, thầy Lưu ma xui quỷ khiến gật đầu một cái.

"Vậy thông báo hắn một cái, chúng ta ngày mai gặp, đúng rồi, em sẽ mời hiệu trưởng làm người chứng kiến." Nói xong không đợi thầy Lưu hỏi, xoay người ra khỏi văn phòng.

Lục Diêu đi ra văn phòng liền thấy Sở Lăng ở bên ngoài chờ.

"Cậu không sao chứ ? Diêu Diêu." Sở Lăng tiến lên đón.

"Không có việc gì." Lục Diêu nhoẻn miệng cười.

Thấy Lục Diêu cười cũng không có gì khác lạ, Sở Lăng thở phào nhẹ nhõm.

"Diêu Diêu, nhất định là Đường Lâm !" Sở Lăng cầm lấy tờ giấy A4, "Chỉ có cô ấy mới có thể lấy đồ trong phòng ngủ của chúng ta !"

Có phải Đường Lâm lấy hay không, Lục Diêu không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này Trần Khiết nhất định không thoát khỏi liên quan.

"Không cần để ý đến việc này, chúng ta đi Trung tâm máy tính đi." Lục Diêu cảm thấy mình nên mua một cái máy vi tính xách tay.(laptop)

"Ừ, được." Còn mấy tiết sau, Lục Diêu và Sở Lăng quyết định cúp.

Mua máy vi tính, lại mua một card mạng (?) (hiện tại sử dụng USB 3G).

Khi trở lại phòng ngủ, Lục Diêu ở trên website trường học tìm được số điện thoại của văn phòng Hiệu Trưởng.

"Alo, xin chào, tôi là học sinh lớp 10-2 Lục Diêu, xin hỏi Hiệu Trưởng có ở văn phòng không ?"

"Bạn học, xin chào, xin hỏi có chuyện gì không ? Tôi có thể giúp gì được cho em." Giọng nói ôn nhu của nữ bí thư vang lên.

"Không cần, chuyển điện thoại vào bên trong đi. Bí thư Điền Tĩnh."

"Được." Nghe được đối phương nói ra tên của mình, Điền Tĩnh trong đầu hồi tưởng một chút, vẫn không nhớ được rốt cuộc đối phương là ai, nhưng là có thể biết tên của mình, chắc là đã từng gặp.

"Alo, xin chào bạn học, tôi là Hiệu Trưởng của trường Hồ Hoa."

"Xin chào Hiệu Trưởng, tôi vốn là một học sinh trong trường, tôi muốn làm một khoản giao dịch với ngài, nếu tôi nhớ không lầm thì trong khoản thời gian này, Hiệu Trưởng đang trong quá trình khảo hạch lên chức đi, đúng không ?" Lục Diêu nhưng nhớ tới kiếp trước Hiệu Trưởng bởi vì một ít nguyên nhân chẳng những lên chức thất bại, còn làm trường học một năm không có Hiệu Trưởng.

"......" Hiệu Trưởng không kinh ngạc, cũng không tức giận, ngược lại có chút thưởng thức hành vi lớn mật (gan dạ) của đối phương, chỉ là một học sinh có thể làm được gì ?

"Bạn học, bây giờ việc quan trọng của em là học tập. Đừng dụng tâm quá vào những chuyện khác."

"Nếu như tôi nguyện ý tài trợ 3000 vạn, Hiệu Trưởng, vấn đề của ngài gặp phải có được giải quyết phần nào không ?"

"Em vẫn chỉ là một học sinh Trung Học, làm sao có thể có được nhiều tiền như vậy ?" Khi nói ra những lời này, cũng đã tin một nửa.

"Ngài chỉ cần biết có muốn hay không làm khoản giao dịch này ?" Lục Diêu cảm giác đối phương đã tin một nửa, "Ngài cho tôi số tài khoản ngân hàng, 5 phút sau kiểm tra lại."

Lấy được số tài khoản, Lục Diêu trên web chuyển tiền qua.

Đại khái qua ba bốn phút, điện thoại của Lục Diêu vang lên.

"Cô... Cô tại sao có được nhiều tiền như vậy ?"

"Hiệu Trưởng, việc này không cần ngài lo lắng." Lục Diêu nói rất nhẹ nhàng.

"Vậy cô muốn tôi làm cái gì ?"

"Chỉ có hai chuyện, một là giúp tôi làm chứng, hai là đem tôi giới thiệu cho một người." Lục Diêu lại nói thêm một câu, "Yên tâm, chẳng qua là mấy chuyện nhỏ nhặt, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Làm chứng là làm chứng chuyện gì ? Người kia là ai ?"

"Tôi đánh cuộc với tổ ra đề, cụ thể ngài đi hỏi Tổ Trưởng tổ ra đề đi, tôi một lúc cũng không nói rõ được, về phần người kia.... là học sinh của trường chúng ta, Lý Thụ."

Hiệu Trưởng nghe xong, cũng không phải chuyện gì lớn, mặc dù không biết cô gái này tại sao dùng 3000 vạn để đổi cái này, cũng liền đáp ứng.

"Được."

"Thời gian làm chứng là chiều mai."

Cúp điện thoại, Lục Diêu chuẩn bị thực hiện bước thứ hai gầy dựng sự nghiệp, tìm một người hợp tác đáng tin cậy.

Điện thoại vang lên.

Lục Diêu vừa nhìn, số điện thoại xa lạ.

"Alo, xin chào, tôi là Lục Diêu."

"Lục Diêu, tôi là thầy Lưu, thầy Trần Dũng cự tuyệt."

"Không sao, thầy ấy sẽ không cự tuyệt, chờ ngày mai đi." Lục Diêu sở dĩ nói Hiệu Trưởng đi hỏi Trần Dũng, là vì đoán được hắn sẽ cự tuyệt.

"Diêu Diêu, mình về rồi nè, ăn cơm thôi !"

Lục Diêu không muốn để cho Sở Lăng lo lắng, cho nên để cho cô ấy đi ra ngoài mua cơm.

"Hôm nay cơm tối ăn cái gì đây ?" Lục Diêu nhận lấy hộp cơm trong tay Sở Lăng.

"Là đồ ăn ngon." Sở Lăng đau lòng Lục Diêu, đau lòng Lục Diêu bị người oan uổng.

Khi cơm nước xong, vừa lúc Trần Khiết và Đường Lâm trở lại, đây là lần đầu tiên hai người buổi chiều trở về.

Hai người giống như không có nhìn thấy được Sở Lăng và Lục Diêu, cười cười nháo nháo.

Lục Diêu hiểu đây là bởi vì buổi chiều mình và Sở Lăng đều không có lên lớp, trở lại thăm dò hư thực.

"Diêu Diêu, cậu có đi nghiên cứu tự học buổi tối không ?" Sở Lăng vừa chơi trò chơi trong máy vi tính, vừa hỏi Lục Diêu bên cạnh đang nghiên cứu kế hoạch buôn bán.

"Cậu có muốn đi không ?"

"Không muốn đi...... Nhưng mà không đi thì thầy Lưu sẽ giết chúng ta."

"Sẽ không, hai ngày nay xảy ra chuyện, ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi tu dưỡng đi....."  

Chương 17

  Khi Lục Diêu phát hiện Trần Khiết thấy được đề thi mình cho Sở Lăng làm, Lục Diêu đã có chủ ý,còn có thể tìm được người cùng hợp tác sau này.

Ngày hôm sau, Đài phát thanh của trường đã phát một tin tức làm cho toàn trường hưng phấn, mấy ngày nay Lục Diêu ở trong trường chịu nhiều phong nhọn lãng miệng (xỉ nhục) muốn chứng minh bản thân trong sạch, cùng Tổ trưởng tổ ra đề giáo viên Trần Dũng đánh cược, yêu cầu cùng nhau ra đề thi, nếu độ tương đồng giống nhau đến 90%, như vậy Lục Diêu lần trước chỉ là đoán trúng đề.

Ở nơi không có giải trí như trường học, tin tức này không thể nghi ngờ làm cho học sinh toàn trường sôi trào, mặc dù mọi người không thể đi xem trực tiếp, nhưng mà tất cả mọi người sẽ biết được kết quả không phải sao ?

Tại buổi chiều tiết thứ nhất, Lục Diêu đi đến chỗ hẹn - Văn phòng Hiệu Trưởng.

*Cốc cốc cốc*

"Vào đi." Một giọng nói trung niên nam nhân truyền ra.

Lục Diêu đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt để cho Lục Diêu có loại cảm giác trở lại kiếp trước.

Hiệu Trưởng ngồi ở phía sau bàn làm việc, Trần Dũng kiếp trước mình gặp mặt được hai lần đang ngồi trên ghế salon.

"Hiểu Trưởng xin chào, em là Lục Diêu."

"Ngồi đi." Hiệu Trưởng cười ôn hòa.

"Bắt đầu đi." Lục Diêu muốn làm sớm xong sớm. Cô vẫn nhớ trước khi đi, Sở Lăng vẫn nhíu chặt mày lo lắng cho mình.

"Cũng được, Hiệu Trưởng cho mỗi người mười tờ A4 và ba quyển sách giáo khoa Vật Lý học. Vậy bắt đầu đi."

"Buổi tối hôm qua Lục Diêu đã nhìn ba quyển sách này mấy lần, xác định trọng tâm. Sau đó nhớ lại một chút, kiếp trước mình làm đề mà Trần Dũng ra, cho nên cũng không lo lắng."

Lục Diêu trực tiếp cầm lấy giấy A4, bắt đầu viết.

Hai tiếng sau, Lục Diêu dừng bút.

Sau đó nhìn về phía Trần Dũng, Trần Dũng cũng không để ý đến cô, hắn cũng không tin, mình sẽ thua trong tay một tiểu nhà đầu lớp 10 miệng còn hôi sữa !

Qua mười phút, Trần Dũng cũng kết thúc.

Hai người đem bài thi đưa cho Hiệu Trưởng, Hiệu Trưởng cũng không phải chuyên khoa, cho nên thông báo cho hai người khác của tổ ra đề.

Tổ ra đề có mười người, trừ Trần Dũng ra thì còn chín, trong chín người chỉ có hai người này ra đề cho môn Khoa học toàn diện.

Hai người mỗi người cần một bản, vì vấn đề công chính, cũng không nói cho bọn họ biết bản nào là của Trần Dũng.

Hai người nghiêm túc xem đề thi trong tay mình. Sau đó trao đổi với nhau.

Khi nhìn đến câu thứ nhất, hai người sắc mặt cũng thay đổi, điều này sao có thể xảy ra ? Chẳng lẽ bản này là của lão Trần ?

Vốn hai người đã thương lượng trước không cần biết kết quả như thế nào, đều sẽ nhất trí nói hai bản độ tương tự không cao, thứ nhất vì giữ mặt mũi cho Tổ ra đề của trường, thứ hai là cho Trần Dũng một cái nhân tình, kết quả không nghĩ tới hai bản độ tương tự lại cao như thế.

Vốn là khi nghe được mọi người truyền tai nhau có nữ sinh khiêu chiến với Trần Dũng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, phải biết Trần Dũng nổi danh là không theo lẽ thường ra bài, mỗi lần đến phiên Trần Dũng ra đề, bọn học sinh sẽ khóc không ra nước mắt. Trần Dũng là điển hình cho sự chi tiết, ý tưởng mới.

Nhưng không nghĩ đến cư nhiên có thể giống nhau như thế.

"Khó phán đoán như vậy sao ?" Lục Diêu thiêu mi.

"Kết quả như thế nào ?" Hiệu Trưởng liếc mắt nhìn biểu lộ của hai vị giáo viên, trong lòng cảm thấy cô nữ sinh này sẽ thắng.

"Như vậy đi, nếu như khó phán đoán như vậy, thì lấy hai bài thi này in ra, phát cho mỗi học sinh, để cho bọn họ kiểm chứng."

Hai vị giáo đã đã cảm thấy được Hiệu Trưởng là nghiêng về phía học sinh này, hơn nữa đúng là độ tương tự quá cao, khi phát ra để cho học sinh vừa nhìn thấy cũng liền biết thắng bại, còn không bằng tự nói thẳng ra.

"Các người ấp a ấp úng như vậy, là có ý gì ?" Trần Dũng nóng nảy, không thể nào giống nhau ! Trần Dũng trong đầu có thể nhìn ra Hiệu Trưởng là nghiên về phía cô nữ sinh tên là Lục Diêu này, cho nên hai vị giáo viên này là đang kiêng kỵ ?

"Để tôi xem !" Trần Dũng đoạt lấy bài thi trong tay vị giáo viên cách mình gần nhất, liếc mắt nhìn, sau đó trả lại cho hắn, đây là đề hắn viết.

Lại cầm bài thi trong tay vị giáo viên còn lại, sau đó sợ ngây người ! Phần này cũng là của mình ?

Trần Dũng nhìn kỹ một chút, phần này thật là của mình, vậy còn phần trước ? Trần Dũng có chút choáng váng, lại lần nữa cầm lấy phần bài thi trước nhìn.

Đây không phải là của mình...... bởi vì số liệu không giống nhau, dàn bài cơ hồ là giống nhau như đúc.

Trần Dũng kinh ngạc nhìn Lục Diêu, sao cô ấy có thể làm được ?

"Thế nào ? Chênh lệch rất lớn sao ?" Lục Diêu cười.

Trần Dũng cứng họng, bây giờ hắn không biết nên nói cái gì, hắn sợ Hiệu Trưởng thật sự đem hai phần đề thi này công khai. Nếu quả thật như vậy, danh dự của hắn ở cái trường này coi như quét rác (vứt bỏ).

"Tôi... tôi thua...."

Ngày hôm sau, có hai tin tức lớn trong trường học, một là Lục Diêu, trải qua chứng thực, lúc trước ở trong trường các bạn học truyền tay nhau bài đoán đề thi, là Lục Diêu tự mình làm. Hai là Lục Diêu cùng Khoa học toàn diện Quỷ Kiến Sầu đánh cược, Lục Diêu thắng, Khoa học toàn diện Quỷ Kiến Sầu sau này sẽ không ra đề cho môn Khoa học toàn diện.

Không thể không nói, đối với kết cục như vậy, các bạn học sinh rất là thích nghe.

Trần Dũng cũng không có ở trước mặt mọi người nói ai là người tố cáo, nhưng các bạn học sinh trong lòng đều có đáp án, dù sao loại đồ vật như vậy nhất định phải là người ở gần mới có thể lấy được.

"Diêu Diêu, cậu thật sự cảm thấy là Đường Lâm cầm đề thi cậu cho mình đi mật báo sao ?" Sở Lăng nghe được đại đa số mọi người đều nghĩ là do Đường Lâm tố cáo, vì vậy hỏi Lục Diêu.

Lục Diêu liếc mắt nhìn về phía Đường Lâm đang ngồi ở bàn thứ hai, Đường Lâm đang nằm trên bàn, Trần Khiết bên cạnh đang nói cái gì, Đường Lâm không biết nghe được cái gì, chuyển đầu lại nhìn.

Lục Diêu lắc đầu một cái, "Không biết, cũng không cần thiết phải biết, chúng ta cũng không có tổn thất cái gì, mình ra bài thi cho cậu, cậu đã làm xong chưa ?"

Sở Lăng vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, không thể không nói Lục Diêu rất lợi hại, nhưng mà mấy cái bài thi đó rất khó làm.

"Mình cũng rất phải muốn cậu phải tự mình làm, cậu có thể hỏi mình mà !"

"......" Sở Lăng vừa định nói cái gì, thì có người kêu tên của Lục Diêu, "Có người tìm."

Lục Diêu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy được một gương mặt hơi quen, hướng mình cười rất ...... nói như thế nào đây ? Ngượng ngùng đi.

"Mình đi ra ngoài một chút, cậu ngoan ngoãn ngồi đây đọc sách cho mình ! Một hồi trở lại mình hỏi kết cấu của tế bào." Lục Diêu trước khi đi cùng Sở Lăng nói.

Lục Diêu có thể đoán được đề thi trung học, cũng có thể đảm bảo Sở Lăng sẽ thi tốt đại học, nhưng Lục Diêu càng hi vọng Sở Lăng có thể học được như thế nào là học tập, cũng không nhất định là những kiến thức trên bài thi, càng nhiều hơn chính là những kiến thức trên đường đời, phải biết muốn làm một diễn viên chuyên nghiệp, cô ấy phải có tâm hồn phong phú, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể diễn thật đặc sắc cuộc sống của nhân vật. Kiếp trước, Sở Lăng trải qua mưa gió, cả đời này, những chuyện đó sẽ không thể xảy ra, nhưng Lục Diêu không hy vọng nữ thần màn bạc làm cho toàn dân điên cuồng bị biến mất.

Khi Lục Diêu đi ra phòng học thấy cô gái này từ trên xuống dưới, mới nhớ tới người trước mắt này là ai.

Đây là cô gái cùng thôn của mình, ban đầu trường Trung học đệ nhất cấp của mình chỉ có hai người được cử đi học tại trường này, một là mình, còn lại chính là cô gái mặc quần áo mộc mạc đứng trước mặt mình.

Mặc dù là cùng một trường học, nhưng lúc đó hai người không có chung một lớp, nên chỉ có thể coi như điểm đầu chi giao (quen biết qua loa sơ sài).

"Lục Diêu, bạn còn nhớ mình không ?" ánh mắt cô gái trôi đi.

Lục Diêu gật đầu một cái, trí nhớ của cô rất tốt, đã qua nhiều năm như vậy, cô đối với rất nhiều chuyện vẫn còn ấn tượng.

"Mình chính là ... chính là nghe mọi người nói......" Cô gái bắt đầu đỏ mặt, lắp bắp, "Ban đầu còn tưởng rằng trùng tên trùng họ, không nghĩ tới thật đúng là bạn...."

Cô gái cúi đầu nhìn đôi giày vải của mình. Cô không nghĩ tới chẳng qua là mới có ba tháng không gặp mặt, Lục Diêu lại có biến hóa lớn như vậy, mặc dù nhìn không ra quần áo Lục Diêu mặc trên người là nhãn hiệu gì, nhưng mà một thân khí chất kia lại làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lại làm cho mình không dám nhìn thẳng.

"Mình muốn hỏi cậu một chút, học sinh của trường Trung học đệ nhất cấp của chúng mình có mở hội tụ họp bạn có muốn tới không ?" Câu hỏi của Lục Diêu nhắc nhở cô gái, cô gái vội vàng nói ra mục đích của mình, vốn là cũng không cần phải là cô tới thông báo, nhưng là nghe được chuyện này, cô ma xui quỷ khiến nhận nhiệm vụ này.

"Không...." Vốn muốn nói là không đi, nhưng mà đột nhiên nhớ tới một người, vì vậy sửa lại miệng, "Khi nào ?"

Khi nghe được từ không, cô gái cảm thấy rất mất mác, không nghĩ đến phong hồi lộ chuyển (chuyển hướng), vội vàng đáp, "Cuối tuần này 5 giờ chiều, tập họp ở cửa hướng Bắc."

"Tôi biết. Còn chuyện gì nữa không ?"

"Không có. Đến lúc đó chúng mình chờ bạn." Cô gái nói xong thì cũng đi.

"Diêu Diêu, là ai vậy ?" Sở Lăng cầm sách Sinh Vật trong tay, vừa học, vừa thấy Lục Diêu đi vào, liền hỏi.

"Là bạn học hồi Trung học đệ nhất cấp. Kêu mình chủ nhật tuần này đi bạn học tụ họp." Lục Diêu đáp.  

Chương 18

  Khi trở về phòng ngủ, thấy thân ảnh quen thuộc của người đứng dưới kí túc xá, trong lòng Lục Diêu có dự cảm xấu.

Vừa vặn người kia xoay đầu thấy được Lục Diêu.

Người kia đầu tiên là ngẩn người, có chút không tin.

Sau đó trên nét mặt hiện lên vui mừng, tiến lên đón, "Nhị Nha, con đã trở lại !"

Lục Diêu trong lòng rất muốn che mặt lại, cái tên đơn giản mà thô tục này...

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây ?" Cô nhớ kiếp trước mình đứng hạng nhất toàn trường, học phí toàn miễn, kết quả bởi vì không có tiền trả tiền sách, lúc trường học thông báo cho phụ huynh, bọn họ đều không ai đến, bây giờ sao lại tới ?

"Mẹ ..... mẹ ở đây không phải vì là....." Ấp úng nói, tự nhiên đỏ mặt.

Lục Diêu có loại dự đoán không tốt, nếu như là thật, vậy chỉ có thể nói Trần Khiết Trần Dũng, các người được lắm.

Bạn học chung quanh vốn hiếu kỳ về thân phận người phụ nữ này, lúc phát hiện đối phương là tới tìm Lục Diêu, lòng bát quái (nhiều chuyện)của mọi người bị câu đi ra.

Vừa nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ này cũng biết là từ nông thôn tới, nhưng mà Lục Diêu cho người khác ấn tượng là bạch phú mỹ (Trắng-Giàu-Đẹp), có phú nhị đại nói qua, đồ Lục Diêu mặt trên người đều là những nhãn hàng nổi tiếng, chẳng qua là hình thức tương đối bình thường.

Khi Lục Diêu gọi đối phương là mẹ, ánh mắt mọi người đều sáng, có chuyện để nhiều rồi ! Thật ra thì không chỉ những người xung quanh tò mò, mà Lục Diêu cũng rất tò mò, cô lấy danh nghĩa của Sở Lăng gửi về nhà tổng cộng là 160 vạn, tại sao mẹ của mình lại mặc đồ nghèo mạc như vậy ?

Lục Diêu không nói gì, cô đang chờ, chờ đối phương nói ra mục đích của mình.

"Mẹ biết cái nhà này thật xin lỗi con, nhưng con cũng không thể làm bậy như vậy ? ! Con làm như vậy chúng ta ở nông thôn làm sao sống được ? !" Mẹ của Lục Diêu lên tiếng, Lục Diêu nghe được như thứ này xong, mặt không thay đổi.

"Con làm loạn chuyện gì ?" Lục Diêu kéo lại Sở Lăng đang tức giận, lạnh lùng nói.

Người phụ nữ bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Diêu nhìn sợ hết hồn, nhưng lại vừa nghĩ, có gì mà phải sợ, thế nào đi nữa cũng là từ bụng mình chui ra ! Mình là mẹ nó !.

Vừa nghĩ như thế, lá gan cũng lớn hơn, "Con nói xem tiền mỗi tháng của con từ đâu mà có ?"

Lục Diêu không lên tiếng, cô hiểu lúc này đối phương đã có đáp án trong lòng, cô muốn nghe câu trả lời của đối phương, như vậy cô mới có thể đoán ra, đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn chung quanh học sinh đang đi rất chậm rất chậm, bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn lại đây, cảm thấy rất hưng phấn, cách ngày tốt không còn xa nữa. Vì vậy càng thêm ra sức biểu diễn, "Con không thể vì chút đỉnh tiền mà bán mình ! Con có phải bị ép buộc không ?" lúc nói, bộ dáng đau lòng ôm đầu.

Lục Diêu cảm thấy buồn cười, thật là bi ai ! Kiếp trước là như vậy, kiếp này cũng là như vậy, chẳng lẽ mình thật sự bị nhặt về, cho nên mới bị trở thành công cụ kiếm tiền như vậy ?

Sở Lăng muốn tiến lên lí luận bị Lục Diêu kéo lại, nhìn Sở Lăng trên mặt tức giận, rồi nhìn ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, bị ai trong lòng Lục Diêu kỳ dị biến mất, Lục Diêu đem tay của Sở Lăng bỏ vào bàn tay của mình, sau đó mười ngón tương khấu (đan vào nhau). Lục Diêu đột nhiên muốn cả đời cứ như vậy, dù toàn thế giới không cần mình, ít nhất Sở Lăng cũng sẽ đứng cạnh mình, đây không phải kiếp trước đã biết hay sao ?

"Người đó có phải tên là Sở Lăng ?" Người phụ nữ này lớn giọng hơn, Lục Diêu chú ý khi đối phương nói ra tên của Sở Lăng, tầm mắt lại không đặt trên người Sở Lăng đang đứng bên cạnh mình, cái này rất kỳ quái, hơn nữa khi đối phương nói đến Sở Lăng, sự vui sướng trong giọng nói cho dù có che giấu cỡ nào cũng không giấu được.

Lục Diêu muốn thử lần nữa, rốt cuộc đối phương đang muốn cái gì.

"Đúng thì thế nào ? Con không có tiền không ăn không uống, cô ấy (他hắn-她nàng đều phát âm là Tā) nguyện ý nuôi con, chúng con cũng không làm phiền người khác, tại sao lại không thể chứ ?" Nói xong nhìn về phía Sở Lăng.

Sở Lăng luôn muốn nói là mình bị Lục Diêu nuôi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Lục Diêu, Sở Lăng chỉ có thể nói, "Không sai, cháu nguyện ý nuôi cô ấy.!"

"Cô là ai ? Mắc mớ gì đến cô !"

"Sao mà không liên quan đến cô ấy, cô ấy chính là Sở Lăng mà nãy giờ mẹ nói tới đó, không phải sao ?" Quả nhiên đã đoán đúng, đối phương không phải tới vì mình và Sở Lăng, chỉ là mấy cái liên kết xuất hiện vấn đề, cho nên mới gây ra ô long (Ô Long Viện - truyện hài) như vậy.

"Sở Lăng không phải là ...... không phải là....." Người phụ nữ này có chút không nói ra được, biến hóa quá lớn.

Có chút phản ứng không kịp, theo như lời người kia, Sở Lăng không phải là Hiệu Trưởng sao ? Sao lại biến thành tiểu nha đầu này ?

Lúc đầu, có người gọi điện nói Lục Diêu ở trường dang díu với Hiệu Trưởng. Nếu như nói sớm hơn một đoạn thời gian, như vậy Lục gia nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng mà đúng lúc trong khoảng thời gian này có người gửi tiền cho họ, trước sau 160 vạn, người gửi đều là Sở Lăng.

Vì vậy mọi người thuận lí thành chương (cứ như vậy mà thành) cho là Hiệu Trưởng chính là Sở Lăng.

Nếu như đối phương chấp nhận vẫn gửi tiền, đối phương là ai thì Lục gia cũng không có ý kiến, nhưng mà khi đối phương gửi đến 160 vạn có kèm theo một tờ giấy nhỏ, "160 vạn mua 16 năm, không ai nợ ai."

Ý nghĩa thật rõ ràng chính là sau này sẽ không gửi tiền nữa. Người của Lục gia nóng nảy, thật vất vả tìm được một tài thần, làm sao có thể dễ dàng để cho chạy như vậy ? Lúc này lại có cú điện thoại gọi đến, đối phương chẳng những nói ra thân phận của tài thần, còn suy nghĩ dùm họ cách để giữ lại tài thần, "Đối phương là Hiệu Trưởng, chỉ cần các người đem chuyện hắn bao dưỡng Lục Diêu làm huyên náo (ồn ào) để cả trường đều biết, hắn khẳng định sẽ bỏ tiền ra để bịt miệng các người, lúc đó không phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

Nhưng mà bây giờ có ai nói cho mình biết , tại sao Hiệu Trưởng lại biến thành một tiểu nha đầu ?

Nếu biết đối phương đang tính kế mình, Lục Diêu trong lòng suy nghĩ đối phương nghĩ đem Sở Lăng coi là người nào.

"Diêu Diêu......" Tay của hai người mười ngón tương khấu, Sở Lăng thấy Lục Diêu im lặng, trong lòng có chút khó chịu.

"Mình không sao. Chúng ta trở về phòng đi." Lục Diêu rốt cuộc đã biết đối phương là muốn hố (dìm) ai.

A a, người kia cũng không phải là dễ dàng hố như vậy, xem ra lần này mình không cần ra tay, liền nhìn đối phương tự làm tự chịu là được rồi, phải biết kiếp trước người kia rõ ràng là bị cách chức nhưng vẫn có thể đông sơn tái khởi, cũng không phải dễ dàng gạt như vậy.

Tên của Lục Diêu coi như nổi tiếng toàn trường, không ai không biết, mặc dù nhà của Lục Diêu không có tiền phải dựa vào Sở Lăng nuôi, nhưng bởi vì thành tích của Lục Diêu cùng với chiến tích đánh bại Khoa học toàn diện Quỷ Kiến Sầu, cơ hồ không có ai còn đánh giá chuyện này.

"Diêu Diêu, tại sao lại nói như vậy ?" Sở Lăng có chút không hiểu.

"Cậu là đứa ngốc, lần trước mình không phải đã đem tiền bạc nộp lên cho cậu rồi hay sao ? Bây giờ không phải là cậu đang nuôi mình sao ? Thế nào, cậu cầm tiền rồi tính bội tình bạc nghĩa ? Nếu cậu dám, mình sẽ đi tố cáo cậu ! Tố cáo cậu lừa tiền gạt sắc !" Lục Diêu trêu nói.

"Cậu......" Sở Lăng đỏ mặt, không biết tại sao nhịp tim có chút rối loạn. Không dám nhìn vào mắt Lục Diêu, trong lòng biết Lục Diêu đang nói đùa, nhưng mà không biết tại sao khi nghĩ tới những lời này chỉ là đùa giỡn, trong lòng có cảm giác chua xót, chỉ đành hung hăng nói, "Lừa tiền thì mình nhận, mình có gạt sắc bao giờ ?"

"Mình còn không tính là sắc ? Yêu cầu của cậu cao quá !"

"......" Vốn tính là nói khác phải tương hút (hút nhau), cũng không biết tại sao lại không nói ra, "Cậu đừng làm loạn, không phải không biết mình đang muốn nói cái gì."

"Mình biết, cậu còn nhớ lần trước cậu cùng mình đi bưu điện gửi đồ không ? Tổng cộng mình đi mười lần, gửi hết 160 vạn cho bọn họ." Lục Diêu đem kiếp trước kiếp này phân ra rất rõ ràng, bất kể kiếp trước bọn họ đã làm cái gì, kiếp này đều chưa làm, hơn nữa không thường thì sẽ không quan tâm, Lục Diêu không quan tâm bọn họ. Lục Diêu hy vọng không có ân oán, không ai nợ ai. Cho nên đã gửi rất nhiều tiền như vậy, dĩ nhiên nếu bọn họ làm những việc giống như kiếp trước, mình sẽ không nương tay giống kiếp trước, dù sao có một số việc ngu một lần là đủ rồi.

"Nhưng mà......nhưng mà tại sao cậu......"

"Tại sao không dùng danh nghĩa của mình để gửi phải không ? " Lục Diêu tiếp lời của Sở Lăng, "Nhìn trận thế hôm nay. Cậu nói xem nếu bọn họ biết mình có tiền, bọn họ sẽ không giống quỷ hút máu dính vào mình sao ? Đến lúc đó mình bị hút cạn máu, cậu đừng khóc !"

Sở Lăng tiến lên ôm Lục Diêu, "Đừng lo, cậu còn có mình."

Lục Diêu muốn nói mình không quan tâm những thứ này, mặc dù đã phân ra kiếp trước và kiếp này rất rõ ràng, nhưng tâm là một, nó đã bị bọn họ mài mòn đến không còn cảm giác với bọn họ nữa.  

Chương 19

  Buổi tối, Lục Diêu nhận được điện thoại của Hiệu Trưởng.

"Có chuyện gì sao ?" Lục Diêu biết rõ còn hỏi.

"Lục Diêu, cô đem đến đại phiền toái cho tôi !" Hiệu Trưởng cười nói.

Lục Diêu trong lòng nói thầm 'Lão hồ ly', nhưng lại dùng giọng nghi ngờ hỏi, "Có sao ?"

"Có người dùng danh nghĩa của cha mẹ cô gửi thư cho Bộ Giáo Dục, nói tôi bao dưỡng cô."

"Tôi nghĩ ngài hẳn là đã giải quyết xong, phải không ?"

"Thật ra bây giờ tôi vẫn rất tò mò tiền của cô từ đâu mà có ? Theo tôi được biết, cô gái gọi là Sở Lăng đó, đã bị Sở gia khai trừ đi ?" Quan trọng không phải là khai trừ, mà là giống như không có thông báo đến người bị khai trừ như vậy trên căn bản là không được đồng nào, nhưng mà mấy ngày sau khi bị khai trừ, Lục Diêu lại có thể lấy ra mấy ngàn vạn, số tiền này thế nào cũng không phải là của Sở Lăng cho.

"Tôi cũng rất hiếu kỳ một chuyện." Lục Diêu không nhanh không chậm nói, "Ngài nói thử xem, nếu như mọi người biết chuyện này, có thể cảm thấy tiền của tôi là của ngài cho hay không ?"

"Cô !", Hiệu Trưởng hết ý kiến, chưa từng thấy qua học sinh như vậy.

"Cho nên nói hiếu kỳ quá cũng không nhất định là chuyện tốt, phải không Hiệu Trưởng ?" Lục Diêu hờ hợt tổng kết nói.

"......" Hiệu Trưởng cứng họng, đỡ trán, "Được rồi, chúng ta nên thu lòng hiếu kỳ của bản thân lại, nên nói chính sự, cô muốn giải quyết họ như thế nào ?"

"Tôi không có ý kiến, tùy Hiệu Trưởng đi." Lục Diêu thiêu mi.

"Diêu Diêu, cậu có đói mình không ? Mình đói bụng !" giọng nói của Sở Lăng từ trong phòng truyền tới.

"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi phải đi ăn cơm." Lục Diêu nghĩ những gì muốn biểu đạt cũng đã nói hết rồi, tin tưởng lão gian tà Hiệu Trưởng kia có thể hiểu hết ý của mình.

"Được rồi, cô đi ăn cơm đi, đúng rồi, tôi đã liên lạc với Lý Thụ rồi, cô chừng nào có thời gian rãnh, tôi giới thiệu cho cô."

"Thứ sáu tuần này 7 giờ."

Cúp điện thoại, Lục Diêu cười, quả thật là con lão hồ ly. Mà bên kia sau khi cúp điện thoại cũng cười, con tiểu hồ ly này.

Vốn là muốn tìm hiểu một chút về Lục Diêu, nhưng mà không nghĩ đến tính cảnh giác của đối phương rất cao, năng lực ứng biến cũng rất mạnh. Cư nhiên có thể dùng cách này để uy hiếp mình, bất quá quả thật đối nàng không có cách.

Lúc Lục Diêu vào phòng, Sở Lăng đang xem hồng lâu mộng.

"Xem đến đâu rồi ?" Lục Diêu nhìn thấy ánh mắt của Sở Lăng có chút hồng, trong lòng nghĩ đến lúc nãy hiệu trưởng có nói đến một chuyện khác, liên quan tới việc bị khai trừ, nếu như không phải là Hiệu Trưởng nói, mình và Sở Lăng còn không biết, kiếp trước chắc cũng là trong khoản thời gian này đi, khi đó sở dĩ huyên náo (ồn ào) cả trường đều biết là bởi vì không có mình, khi đó Sở Lăng căn bản là không có đồng nào, hơn nữa Sở Dung, trên mắt Lục Diêu thoáng có hận ý, Lục Diêu vốn là muốn những món nợ kiếp trước nếu như đời này chưa xảy ra, cô sẽ không để ý tới, nhưng Sở Dung là một ngoại lệ, bất kể kiếp này có như thế nào, Sở Dung cũng phải phụ trách sai lầm trong kiếp trước của mình !

"Vừa xem đến Đại Ngọc táng hoa."

"Đừng xem nữa, chúng ta đi ăn cơm."

Kiếp này sẽ không xuất hiện tình huống đó, Lục Diêu tạm thời không muốn nói cho Sở Lăng biết việc cô ấy đã bị khai trừ, dù sao tâm trí của Sở Lăng bây giờ cũng chưa thành thục, mặc dù trong lòng cô ấy đã không còn xem trọng Sở gia, nhưng Lục Diêu biết Sở Lăng xem cha của cô ấy không nhẹ.

Chẳng qua Lục Diêu nghĩ mình nên cùng Sở Trinh Thám liên lạc một chút, để xem rốt cuộc là tại sao Sở gia phải vào lúc này khai trừ Sở Lăng.

Trước kia đều là chưa tới phải về phòng ôn tập, Đường Lâm và Trần Khiết chắc chắn sẽ không trở về, nhưng hai ngày nay sau khi ăn cơm tối xong Đường Lâm luôn trở về phòng ngủ, cũng không giống như trước kia cùng Trần Khiết cười đùa náo loạn.

"Diêu Diêu, cậu không cảm thấy kì quái sao ?" Trần Khiết lại một lần nữa chủ động cùng Đường Lâm nói chuyện, Đường Lâm không có trả lời, Sở Lăng quay đầu nói nhỏ bên tai Lục Diêu.

Lục Diêu rõ ràng nhìn ra trong mắt của đối phương có chút hả hê, cười, "Cậu càng ngày càng bát quái (nhiều chuyện) rồi đó !"

"Mình có bát quái sao ?"

Sở Lăng còn quá đơn thuần, Lục Diêu cũng không muốn Sở Lăng mất đi cái đơn thuần như lúc này, cho nên rất nhiều chuyện đều không muốn Sở Lăng biết.

"Đường Lâm ! Cậu có ý gì ?" Sở Lăng muốn cùng Lục Diêu nói gì đó, kết quả là bị giọng nói khí cấp bại phôi (giận dữ) của Trần Khiết cắt đứt.

"Mình muốn cái gì ? Trần Khiết ! Làm người đừng có quá đáng ! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần đầu tiên mình biết thì ra cậu là loại người như thế !" Đường Lâm quát.

"Đường Lâm, có chuyện gì chúng ta hãy nói rõ ràng, chúng ta có phải là có hiểu lầm gì hay không ?" trong mắt của Trần Khiết đã ứ nước mắt.

"Tuồng này quá cẩu huyết....." Sở Lăng nói bên tai Lục Diêu.

"Ngoan, chuyên tâm xem náo nhiệt, thuận tiện học một chút, sau này có thể phải dùng tới." Mặc dù trong giọng nói của Lục Diêu là nhạo báng, nhưng những lời này lại thấm vào lòng Sở Lăng, Sở Lăng thật sự rất thích diễn, cái loại có thể trải nghiệm tâm trạng không giống nhau, tình cảm khác biệt, cuộc sống khác nhau, cảm giác đó thật thoải mái.

"Ừ." Sở Lăng gật đầu ngoan ngoãn như trẻ nhỏ, bộ dáng nghiêm túc kia làm trong lòng Lục Diêu có chút nhột.

Không khí bên kia đã khá hơn nhiều.

"Mình thật không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đột nhiên tại sao cậu lại không để ý tới mình." trong giọng nói của Trần Khiết có thương tâm, thất vọng còn có nghi ngờ.

Lục Diêu ở trong lòng thầm khen diễn xuất của đối phương. Không hổ danh là ảnh hậu tương lai, không thể không nói thật đúng là diễn viên chuyên nghiệp.

"Cậu không biết ? ! Cậu làm sao mà không biết ? Không phải chính cậu ...." đột nhiên nhớ lại trong phòng ngủ còn có hai người Sở Lăng và Lục Diêu, âm thanh lập tức đình chỉ.

"Mình không phải đã nói rõ với cậu....."

"Lâm Lâm, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không lẽ cậu còn không biết tính mình sao ?" Trần Khiết sắp khóc lên.

"Diêu Diêu, cậu nói xem nhỏ đó làm sao làm được như vậy ? Giọt nước mắt kia ở trên mắt thật lâu rồi đó." nói bên tai Lục Diêu.

"Hết chuyện rồi, lại đây, học từ đơn tiếng Anh đi."

"Diêu Diêu.... có thể không học từ đơn tiếng Anh không ?" Sở Lăng cảm thấy đầu mình bắt đầu lớn ra, những thứ chứ mẫu chằng chịt rậm rạp đó xem liền thấy choáng váng.

"Vậy lúc thi làm sao bây giờ ?"

"Diêu Diêu, cậu quá out rồi (cậu quá vô tâm rồi), cậu không biết trước khi nhà trường thi cử đều sẽ đến bái lạy học bá sao ? Bây giờ học bá đang ở bên cạnh mình, mình có thể ôm bắp đùi (nịnh nọt) không ?" Sở Lăng hoàn toàn xem Lục Diêu là người của mình, cái gì cũng nguyện ý cùng Lục Diêu nói, cũng biến thành càng ngày càng thích đùa giỡn.

Lục Diêu cười xinh đẹp, "Cậu chưa nghe nói qua học bá đều là xuất hiện có đôi có cặp sao ? Học bá cũng sẽ không cùng học xỉ (tệ-đồ bỏ đi)làm bạn bè, cậu chết tâm đi !" thấy mặt Sở Lăng đang cười tươi như hoa, lắc đầu nói tiếp, "Trên thế giới này khoản cách xa nhất chính là mình là học bá còn cậu là học xỉ....."

"......"Sở Lăng cười đến chảy đến lăn qua lăn lại, nước mắt cũng trào ra.

"Thế nào mà mới cười có chút xíu nước mắt đã chảy ra như vậy ?" Lục Diêu giúp Sở Lăng xóa đi nước mắt trên khóe mắt do cười nhiều quá.

"Vì..... vì thật sự rất mắc cười......" Sở Lăng che bụng, cười nói.

"Mình nên học từ đơn rồi, nếu không sẽ không xứng với cậu, Lục học bá~~" Ba chữ cuối cùng Sở Lăng kéo dài ra, đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn Lục Diêu.

"Cậu học đi, không hiểu thì hỏi mình."

Mà Đường Lâm và Trần Khiết cũng đã hòa hảo. Nhưng hận ý của Trần Khiết đối với hai người đã không còn che giấu, Lục Diêu trong lòng rõ ràng, coi như không có chuyện lúc trước, liền mới vừa rồi mình cùng Sở Lăng cười vui vẻ như vậy, ở trong lòng cô ấy đã đem mình và Sở Lăng hận chết, huống chi còn có nhiều ân oán đến như vậy.

"Diêu Diêu.... Cậu muốn đi họp mặt bạn học sao ?" Trong lúc Sở Lăng học từ đơn có nhớ tới Lục Diêu còn có một cuộc hẹn tụ họp bạn học.

"Đi chứ, cậu có muốn đi không ?" Lục Diêu cảm thấy mình tốt nhất không nên bỏ qua cơ hội lần này.

"Ừ, vậy mình sẽ nể mặt cậu....."

"Ngữ văn của cậu là giáo viên Thể Dục dạy phải không ?"

"Không, là cậu dạy đó......"  

Chương 20  

  Cuối tuần, Lục Diêu cũng không có đi tụ họp, bởi vì buổi sáng gần 7 giờ cô ấy bị đau đến thức dậy. Đường Lâm và Trần Khiết đã đi đến thư viện tự học từ sớm, chỉ còn Lục Diêu và Sở Lăng ở lại phòng ngủ.

Sở Lăng rất dễ dàng tỉnh ngủ, cho nên lúc Lục Diêu đau rên lên, cô ấy cũng thức dậy.

"Diêu Diêu, làm sao vậy ?" Sở Lăng bò tới, dụi dụi hai mắt của mình, ý thức của cô còn hơi mơ hồ.

"Đau bụng......"

Lục Diêu che bụng, sắc mặt tái nhợt.

"Chúng ta đến bệnh viện......." Lần đầu tiên Sở Lăng gặp phải tình huống như thế này, nên phản ứng đầu tiên là phải đi bệnh viện. Nhìn thấy Lục Diêu cắn chặt môi dưới, "Chờ một tý, mình rót cho cậu ly nước."

Sở Lăng rót một ly nước trở lại, dùng sức thổi cho nguội bớt, giọng nói ôn nhu, sợ mình nói lớn sẽ làm Lục Diêu đau hơn.

"Từ từ, lập tức có thể uống rồi." Sở Lăng lại thổi thổi, sau đó dùng môi chạm nhẹ vào nước một chút, cảm thấy đã có thể uống được liền đưa tới bên mép của Lục Diêu.

Lục Diêu từ từ mở miệng uống được hai ngụm, "Đủ rồi."

"Mình dẫn cậu đi bệnh viện." Sở Lăng ngồi vào bên cạnh Lục Diêu, lấy tay xóa bóp trên bụng Lục Diêu.

"Cậu đi rửa mặt trước đi." Lục Diêu hữu khí vô lực(giọng nói yếu ớt không có lực) nói, cô cùng không biết tại sao dạ dày (bao tử) của mình lại đau như vậy, sáng hôm nay lúc tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày quặn thắt.

"Vậy cậu đợi mình, mình rất nhanh sẽ xong." Sở Lăng nhanh chóng xuống giường.

Chỉ chốc lát sau Sở Lăng lại đi tới bên giường, "Mình lau mặt cho cậu." Sở Lăng cầm một cái khăn đã thấm nước lau mặt cho Lục Diêu.

Sở Lăng lau mặt cho Lục Diêu xong, nhìn Lục Diêu vẫn còn mặc đồ ngủ màu trắng, "Cậu hôm nay muốn mặc cái gì ? Mình đi lấy cho cậu."

Lục Diêu đau đến đổ mồ hôi hột, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Lăng lại không nhịn được cảm thấy đau lòng, "Đừng lo, mình không sao." giọng nói của Lục Diêu vốn thuộc về loại tinh tế ôn nhu, hơn nữa dạ dày đau đến không còn sức lực, nên giọng nói càng thêm hư nhược.(yếu đuối)

"Cậu đừng nói nữa, mình đi lấy quần áo cho cậu."

Sở Lăng tùy tiện cầm đại một bộ. Giúp Lục Diêu mặc vào.

"Tự mình có thể đi." Cơ thể Sở Lăng quá ốm yếu, Lục Diêu sợ cô ấy sẽ làm đau Sở Lăng.

Nhưng Sở Lăng vẫn kiên trì đỡ Lục Diêu ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang.

"Cậu ngồi đây đợi chút, mình đi kêu xe." Sở Lăng chạy ra ngoài.

Lúc kêu taxi chạy đến, Lục Diêu đã đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Diêu Diêu......Diêu Diêu......" Thấy Lục Diêu như vậy, Sở Lăng không kiềm được nước mắt.

Lúc Lục Diêu tỉnh lại, thấy người gục bên mép giường mình, trong lòng Lục Diêu cảm thấy ấm áp, "Lăng Lăng......"

"Diêu Diêu ! Cậu đã tỉnh ?" Sở Lăng lập tức thức tỉnh. Nhào đến ôm lấy Lục Diêu, nước mắt chảy ra.

"Đừng khóc, ngoan, Lăng Lăng......" Lục Diêu dùng tay không bị truyền dịch sờ tóc Sở Lăng.

"Cậu làm mình sợ muốn chết, bác sĩ nói nếu như chậm trễ một chút sẽ có nguy hiểm tới tính mạng !" Sở Lăng vẫn còn rất sợ hãi.

"Mình không phải đã không có chuyện gì sao ? Cậu đừng lo lắng."

Nghe được câu này, Sở Lăng trợn mắt nhìn Lục Diêu, kết quả bởi vì đôi mắt đang đẫm lệ, nên căn bản không tạo ra được hiệu quả gì.

"Cậu còn dám nói ?! Nếu như lúc đó mình không ở phòng thì cậu phải làm sao bây giờ ?"

"Ừ, ừ , đều là nhờ Lăng Lăng, bằng không để mình lấy thân báo đáp Lăng Lăng có được hay không ?" Lục Diêu cười trêu.

"....." Khi Sở Lăng nghe được câu này, trong mắt thoáng có một ánh sáng không biết tên., "Đây chính là do cậu nói ! Sau này cậu là của mình !"

"Được, từ nay mình chính là của Sở đại nữ vương ! Bây giờ Sở đại nữ vương, tiểu nhân khát nước có thể ban thưởng ly nước không ?" Lục Diêu diễn động tác cung kính.

"......" Sở Lăng nhanh chóng rót ly nước trở lại, "Cẩn thận nóng."

Lục Diêu từ từ uống, "Bây giờ mấy giờ rồi ?"

"Còn sớm, mới 11 giờ, cậu ngủ một chút nữa đi."

"Cậu cũng lên đây ngủ đi, buổi sáng mệt nhọc lại còn thức sớm." Lục Diêu chừa một nữa giường ra.

Sở Lăng có khiết phích, mặc dù chăn của bệnh viện đều là màu trắng, trong lòng Sở Lăng vẫn rất chán ghét, nhưng mà khi nhìn người kia nằm trên giường, cái gì cũng không sao cả.

Bất kể Lục Diêu như thế nào, Sở Lăng đều có cảm giác rất sạch sẽ khoan khoái, ở trong lòng cô, Lục Diêu vĩnh viễn là sạch sẽ nhất.

Sở Lăng nằm lên, Lục Diêu thuận tay đem Sở lăng ôm vào lòng.

"Ngoan, ngủ đi !"

"......." Sở Lăng nhắm mắt lại, giả vờ không nghe được Lục Diêu dụ dỗ mình như tiểu hài tử (con nít). Chỉ một lát sau, Sở Lăng đã chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cảm thấy Sở Lăng đã ngủ say, Lục Diêu rón rén rời giường.

"Bác sĩ, xin chào, tôi là Lục Diêu bệnh nhân giường số 26, tôi muốn hiểu rõ hơn về bệnh của mình." Lục Diêu kéo giá treo bình nước biển, đi tới phòng làm việc của bác sĩ, hỏi.

"Lục Diêu, xin chào, mời ngồi." Bác sĩ ôn hòa cười, "Đưa đến bệnh viện tương đối kịp thời, dạ dày cũng chưa xuất hiện vấn đề lớn, có thể là do ăn phải cái gì, còn về việc ăn phải cái gì, chúng tôi còn đang kiểm tra."

"Cảm ơn bác sĩ, tôi đã biết." Lục Diêu đi ra khỏi phòng.

Lục Diêu đi từ từ trên hành lang, trong lòng đang suy nghĩ mấy câu nói của bác sĩ.

"Sở Lăng...... Đệ đệ (em trai)...." Khi Lục Diêu đi ngang qua một phòng bệnh, trong phòng truyền ra giọng nói đứt quãng.

Lục Diêu phản xạ có điều kiện ngừng lại.

"Mẹ, con đi rửa táo rồi gọt cho mẹ ăn." Một giọng quen thuộc truyền tới, Lục Diêu hiểu được mình không có nghe nhầm.

Lục Diêu nghe được giọng nói này, trong lòng sinh ra sát ý (ý định giết người). Nghe được tiếng bước chân dần dần rõ ràng, Lục Diêu nghiên đầu ra.

Lục Diêu cũng không có lập tức trở lại phòng bệnh, mà đi vào cửa thoát hiểm.

Nếu như không nghe phải giọng nói này, thiếu chút nữa đã quên chuyện giao cho Sở Trinh Thám.

"Alo, tôi là Lục Diêu."

"Lục lão bản(ông/bà chủ), xin chào, thứ cô muốn chúng tôi đã tìm được."

"Ừ ?"

"Trọng điện thoại cũng không thể nói rõ ràng, như vậy đi, tôi gửi những thứ đó qua mail cho cô, có thời gian cô lên xem."

"Được rồi." Lục Diêu đem mail nói cho đối phương.

Khi trở lại phòng bệnh, Sở Lăng còn chưa tỉnh, xem ra thật sự là mệt chết đi.

Nước biển đã truyền xong, Lục Diêu đem châm rút ra, sau đó ấn tay.

Một lát sau không còn chảy máu mới buông tay ra.

Lục Diêu chui vào chăn, đem Sở Lăng đang co rút người lại ôm vào lòng từ sau lưng, sau đó nhắm mắt lại.

Xế chiều, Lục Diêu làm thủ tục xuất viện. Cùng Sở Lăng trở lại trường học.

Trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên Sở Lăng làm là nấu nước đi tắm.

Lục Diêu mở máy vi tính lên, đợi Sở Lăng đi vào phòng tắm, mới mở mail ra xem.

Nhìn nội dung phía trên, trong lòng Lục Diêu bốc hỏa !

"Từ lúc nào......" Lục Diêu bị dọa giật mình, quay đầu lại thấy Sở Lăng sắc mặt tái nhợt.

"Lăng Lăng......" Tim của Lục Diêu lạc mất một nhịp.

"Mình đi lấy ca nước...." bởi vì vòi sen của phòng tắm bị hư, cho nên khi tắm phải dùng tới ca.

Ánh mắt của Sở Lăng có chút đỏ, Lục Diêu rất đau lòng, vốn đã suy nghĩ chờ đến khi qua hết lớp 12 mới nói cho Sở Lăng biết, kết quả không nghĩ tới nhanh như vậy.

Lục Diêu không biết nên nói cái gì, vì bây giờ nói cái gì cũng là vô ích, Lục Diêu tiến lên đem Sở Lăng ôm vào lòng.

"Diêu Diêu....."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh