The END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

81.

  "Lăng Lăng, sau này có chuyện gì thì gọi điện cho tớ, tớ đến tìm cậu." câu đầu tiên buổi sáng Lục Diêu nói.

Sở Lăng không hiểu nhìn Lục Diêu, "Sao vậy? Diêu Diêu?"

Lục Diêu ngồi dậy bắt đầu đắp chăn, không nói gì.


Sở Lăng không hỏi nữa, trong long có vướng mắc.

Buổi sáng, Sở Lăng có giờ học, Lục Diêu ở trong phòng ngủ, cho đến khi Sở Lăng về.

Hơn 11 giờ, tiếng cửa phòng ngủ vang lên.

Lục Diêu đứng dậy, nghi hoặc thời gian này hẳn là chưa tan học a?!

Mở cửa liền thấy lão tam đứng ngoài cửa.

Lục Diêu lễ phép cười, tuy Lục Diêu cảm giác đối phương không thích mình, nhưng dù sao đối phương cũng là bạn cùng phòng với Sở Lăng.

"Chúng ta nói chuyện đi." lão tam đóng cửa lại.

Lục Diêu mặt không đổi sắc, "Nói chuyện gì?"

"Chuyện cậu và lão tứ." Lão tam kéo ghế, nhìn thoáng qua sân thượng, rồi nhìn về phía Lục Diêu chớp mắt.

"Tớ cho rằng đó là chuyện nhà của chúng ta." Lục Diêu xách theo ghế của Sở Lăng, cùng lão tam đến sân thượng.

"Tớ không nghĩ là như vậy." Lão tam xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lục Diêu, "Lão tứ là một thành viên trong phòng ngủ chúng ta, chúng ta có quyền quan tâm đến nàng."

Lục Diêu nở nụ cười, "Được, cô muốn nói gì?"

"Cô có nghĩ đến không, tình cảm giữa các cô chỉ là tình cảm đồng tính không muốn xa rời? Mặc dù tôi không biết chuyện trước kia của các cô, nhưng tôi cũng biết tỷ lệ đồng tính ở thế giới này cũng ít, đã có chuyên gia chứng minh đây là một trong những số không được hoàn chỉnh." Lão tam nghiêm túc nhìn Lục Diêu.

Mặt Lục Diêu vẫn cười như trước không đổi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Cô muốn chứng minh cái gì? chứng minh thích cùng giới chỉ là không muốn rời xa? Còn nói chúng ta ở chung với nhau dũng khí khiến cho cô nghĩ đến việc không nên nghĩ đến?"

"Tùy cô nói, tôi chỉ muốn tốt cho các cô, cô có nghĩ đến cha mẹ các cô nghĩ đến như thế nào không? Có nghĩ cho lão tứ? ngươi không phát hiện mỗi tối nàng về đều chờ tin nhắn của cô sao? nàng không phát hiện nàng có cảm giác không an toàn? vì chút tình cảm này." Lão tam nhìn Lục Diêu ánh mắt đầy sự trách cứ.

"Nói với cô mấy lời này mà không nói cho cô biết một câu, mỗi người sống đều không giống nhau, không nên dùng tiêu chuẩn của mình để so sánh với người khác, còn những thứ khác tôi sẽ nhớ kỹ." Lục Diêu cúi đầu nhìn lão tam, "Chưa nghe nói sao? cũng có chuyên gia nói, việc thuận tay trái cũng là bình thường, cái này cũng nói rõ việc cô chú ý cũng vĩnh viễn theo nhận thức của cô."

"Rõ ràng..." chốc lát lão tam không biết nên nói gì.

"Chính cô tự xem lại tim mình rồi nói." Lục Diêu xách ghế về phòng ngủ.

Ngồi trước bàn học của Sở Lăng, Lục Diêu rơi vào trầm tư, câu vừa rồi của lão tam cũng nhắc nhở nàng, Sở Lăng có cảm giác không an toàn.

Kỳ thực không ai biết nàng so với Sở Lăng càng không có cảm giác an toàn hơn. Chuyện của kiếp trước vẫn hành hạ nàng.

Bên kia, Bạch Cảnh giơ ly rượu lên, "Sao lại về sớm, còn gọi điện cho chúng ta?"

Viên Lãng cười nói, "Mẹ tôi gọi điện cho tôi, về đọc sách, cậu cũng biết mẹ tôi là nữ vương trong lòng tôi, nữ vương lên tiếng thì không thể cãi, không thể làm gì khác là về trước giờ. Các cậu sao rồi?"

"Vẫn là dáng vẻ đó? nghe nói tiểu tử cậu rơi vào bể tình rồi?" ánh mắt Bạch Cảnh lo lắng, nhưng cũng nhanh biến mất, tiếp đó mỉm cười hỏi.

"Cậu cũng biết? không cần nói cũng biết là tiểu tử Lâm Nguyên miệng rộng kia nói, kỳ thực cũng không phải là rơi vào bể tình, chỉ là cô gái đó thực sự xinh đẹp, cậunhìn thấy cũng sẽ hiểu cảm giác của ta hiện tại, nhưng mà không biết nàng ở đâu?" Viên Lăng thở dài một hơi nói.

"Không phải cậu vì nàng nên đến trường đó học sao? sao lại không tìm được?" Bạch Cảnh hỏi.

Viên Lãng cười, "Cậu không tin ta a? Nàng học ở trường đó không sai, vì mẹ báo trường cho tôi biết nên khi đến tôi mới thấy nàng, thứ tự trước sau có sai.... nhưng mà nói đến cũng không tệ, nói không chừng nàng nghe đến tôi chung tình như vậy sau này cũng sẽ tìm đến a."

"Không phải nói ngươi vì cô nàng kia nhất kiến chung tình nha?" Bạch Cảnh vẻ mặt không tin, "không cần ngại, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái này cũng bình thường, tôi biết."

"Phải rồi, khi đó tớ nhanh tay, còn chụp một tấm hình của nàng, cam đoan cậu mở to hai mắt." Viên Lãng lấy di động ra, nói xong liền đưa di động ra.

Bạch Cảnh đúng là mở to hai mắt, đây là.

"Thế nào? đẹp không? nàng vừa chạy nhìn như một tinh linh." Viên Lãng cất di động.

"Không phải chứ? biểu tình của cậu thật khoa trương, đây là tớ phát hiện, đừng có mơ đến." Viên Lãng nói tiếp.

Bạch Cảnh lắc đầu, "sẽ không" cũng không dám có can đảm đó.

"Không nói đến nữa, nghe nói tiểu tử cậu đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp?" Viên Lãng chớp mắt, "Buôn bán sao rồi?"

Bạch Cảnh cúi đầu, "Vẫn như vậy, không nóng không lạnh."

Ánh mắt Viên Lãng lóe sự khinh bỉ nhưng giọng nói không thay đổi, "Nếu có chuyện gì tớ có thể giúp thì đến tìm tớ."

"Hảo huynh đệ, tớ biết rồi, phải rồi sao bọn họ còn chưa đến?" Bạch Cảnh đứng dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng ai.

"Chắc là không đến được, được rồi tớ cũng về đây, hôm nay trong nhà có khách, phải rồi, sinh nhật vui vẻ." Đang nói chuyện Viên Lãng đứng dậy.

Bạch Cảnh mỉm cười, "Cậuvề trước đi, tớ còn chờ một lát."

Khi Viên Lăng vừa đi, Bạch Cảnh tay nắm ly rượu nổi gân xanh.

Viên Lãng không hề nói dối, vừa về đến nhà liền thấy mẹ mình cười với hai lão già trong phòng khách.

"Mẹ, còn về rồi." Viên Lãng cởi áo khoác cho người hầu bên cạnh.

Viên mẹ ngẩng đầu cười nói, "Viên Lãng, mau đến đây, ngoại tổ cùng ngoại tổ mẫu đến a."

"Đến ngay đây, ngoại tổ, ngoại tổ mẫu." Viên Lãng có chút khó chịu trong lòng, mỗi lần gặp hai lão nhân này, đều không có gì tốt với mình, hai lão già luôn thương mình, nhưng lại hay làm khó dễ mẹ, rõ ràng mẹ mới là con ruột hai lão già này, tuy nhiên vẫn bị làm khó dễ.

"Lãng tiểu tử, con về rồi ta cùng lão nhân chờ cũng lâu rồi, đến bà ngoại xem, có mập lên không?" ngoại tổ mẫu hiền lành sờ tay Viên Lãng, Viên Lãng cười nói, "Lên cân nhiều rồi, vẫn nhờ cơm trong nước ăn ngon."

Viên mẹ thấy vậy, yên lòng lên lầu.

Sở Lăng cùng Lục Diêu về đến nhà, mới phát hiện trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng.

Sở Lăng kéo vải trắng đậy sofa lên, "Diêu Diêu, cậu về đậy lại?"

Diêu Diêu cũng dở xuống theo, gật đầu "ân"

"Một tuần trước cậu không về sao?" Tuần trước Sở Lăng phải đi quay phim, cho nên hai tuần chưa về cùng Lục Diêu.

Lục Diêu lắc đầu, khi Sở Lăng không ở nhà, nàng chỉ về phủ một lớp vải trắng, nàng không muốn ở nhà đợi một mình, như vậy sẽ khiến nàng có cảm giác khủng hoảng.

"Chúng ta nhanh thu dọn đi, thu dọn xong thì mua đồ ăn." Sở Lăng liên tiếng, luôn cảm thấy Lục Diêu không ổn, tâm tình cũng không tốt.

Vì Lục Diêu phủ vải trắng cho nên thu dọn rất nhanh, hai người rất nhanh liền dọn xong.

Dọn xong, Sở Lăng càng cảm thấy cảm xúc Lục Diêu không được bình thường, trước kia hai người cùng thu dọn nhà đều cười vui vẻ chọc ghẹo nhau ầm ĩ, nhưng lúc này Lục Diêu vẫn luôn trầm mặc.

Lúc ra cửa, Sở Lăng chủ động nắm tay Lục Diêu.

Lục Diêu tỉnh hồn, nhìn về phía Sở Lăng.

"Cậu làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?" Sở Lăng hỏi.

Lục Diêu sâu xa nhìn Sở Lăng, không nói gì.

Sở Lăng không hiểu nhìn ánh mắt Lục Diêu, chỉ cảm thấy bi thương.

"Sao vậy? thật ra đã có chuyện gì có thể nói cho tớ biết, chúng ta cùng vượt qua." Sở Lăng cẩn thận nói.

"Tớ không biết nên nói thế nào." ánh mắt Lục Diêu rời đi chỗ khác, không nhìn Sở Lăng.

"Vậy khi nào cậu muốn nói thì nói với tớ." Sở Lăng không muốn ép Lục Diêu.

Hai người trầm mặc đi mua đồ ăn, hai ngươi ăn cũng cố định, chợ bán thức ăn cũng không xa, hai người rất nhanh đã quay về. Khi vừa về liền một người trước cửa tiểu khu, say xỉn ngồi ngay băng ghế trước cửa tiểu khu.

"Đó là.... Bạch Cảnh?" Sở Lăng không xác định mở miệng.

Lục Diêu cùng Sở Lăng đến gần, đúng là Bạch Cảnh.

Trên ngực còn đep bảng, người này đã say nếu biết xin đưa về.

Sở Lăng nở nụ cười, "Cái này ai làm?"

Lục Diêu lật lên, đằng sau là chữ người của quán bar viết.

"Có thể là xem tin nhắn trong điện thoại của hắn, nên biết địa chỉ này nên quán bar đưa hắn đến." Lục Diêu nghĩ lại liền hiểu.

Kỳ thực Lục Diêu nghĩ sai rồi, là miệng Bạch Cảnh nói ra địa chỉ này, cho nên quán bar mới cho người đưa hắn về.

"Ah." Sở Lăng mặt không đổi lấy di động ra, gọi cho một người.

"10 phút nữa đến tiểu khu chúng ta, nếu không Bạch Cảnh Bạch đại soái ca sẽ lưu lạc đầu đường." Nói xong liền cúp máy.

"Uông Mông?" Lục Diêu nhìn Sở Lăng.

"Ân." Sở Lăng gật đầu, cũng không thể cho hắn vào nhà mình a.

"Uông Mông đến cũng khá nhanh, "Sao vậy?"

Sở Lăng nhìn thoáng qua Bạch Cảnh say như chết, "chỗ này giao cho anh, chúng ta về làm cơm a."

Nói xong cũng kéo Lục Diêu đi.

Uông Môn nhìn thoáng qua Bạch Cảnh ngồi trên băng ghế đỏ mặt, nâng trán, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn.

Sở Lăng về nhà, một câu cũng không nói vào phòng.

"Lăng Lăng? không làm cơm sao?" Lục Diêu chuẩn bị vào phòng, lại phát hiện cửa bị đóng.

"Lăng Lăng?" Lục Diêu lại kêu lên.

Cửa liền mở, "Vừa rồi không chú ý, đóng cửa lại, chúng ta cùng nhau làm cơm a." Sở Lăng đi ra cười.

Lục Diêu cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở đâu, hai ngươi cùng nhau làm cơm.


82.

  "Lão tứ!" Sở Lăng vừa về phòng ngủ, lão nhị liền kích động chạy đến.

"Sao vậy? sao lại kích động như vậy?" Sở Lăng bỏ bao xuống, quay đầu lại phát hiện lão tam tránh tầm mắt mình.


"Cậu có biết Thường Duệ không?" lão nhị kích động nói, trong mắt đầy vẻ vang.

Sở Lăng bị lão nhị bày trận dọa sợ, không phải chính là nam nhân ác độc không rõ tính cách đó sao? sao còn kích động như vậy?

Sở Lăng gật đầu một cái, "Có chuyện gì không?"

"Chiều thứ sáu cậu về Thường Duệ đã đến trường chúng ta." Lão nhị ngồi về chỗ mình lấy ra một cái dĩa nhạc đưa cho Sở Lăng, "ngươi xem, đây là chữ ký anh ấy ký cho tớ."

Sở Lăng nhìn thoáng qua, không nhận lấy thực sự không biết nên giải thích thế nào đầu đuôi về nam nhân trên ti vi kia.

"Lão nhị, có cần kích động vậy không?" Lão tam nhịn không được lên tiếng.

"Ngươi không hiểu, hắn chính là thần tượng của tớ, khi hắn xuất đạo ở đại học, chỉ 3 năm đã thành diễn viên, hắn chính là lịch chí đế." Lao nhị kích động nói.

"Bình thường, chủ yếu do hắn gặp thời lại có thực lực đúng lúc gặp được công ty chịu nâng hắn." Lão đại để bút xuống nhìn, "lão nhị a, chúng ta sau này cũng sẽ vào giới giải trí, chúng ta cũng nên biết phần lớn nghệ sĩ đều do công ty thu xếp mới gặp được khán giả, cùng với bên dưới chênh lệch rất lớn, cậu nên nhìn rõ một chút, nếu không... lúc thần tượng rớt đài, khóc thì đừng tìm chúng ta."

Sở Lăng cảm thấy lão đại so sánh quá xa vời.

"Không có a, tớ cảm thấy anh ấy trong cuộc sống thực tế rất ôn nhu, các cậu không cảm thấy lúc hắn hỏi chúng ta, cả người đều có cảm giác như bạch mã hoàng tử sao?" Lão nhị vẻ mặt mê trai.

"Không cảm thấy gì." lão đại và lão tam cùng nói.

"Ai thèm hỏi các cậu?" Sở Lăng nhíu mày, liên quan đến điều lão nhị nói, Sở Lăng cảm thấy không phải chuyện tốt gì.

"Chiều thứ sáu có buổi tọa đàm, anh ấy là khách quý, cậu không biết a, khi đó phòng học đầy người may mắn không nói đến khách quý buổi tọa đàm là anh ấy, nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người, cuối cùng khi chờ hắn ký tên, hắn hỏi chúng ta có phải chung phòng với cậu không?" Lão nhị mở miệng ra. "thành thật mà nói, các cậu sao biết nhau vậy?"

Sở Lăng lấy thịt khô Lục Diêu chuẩn bị ra nhai một cây.

"Chúng ta làm chung công ty, cho nên gặp qua hai lần." Sở Lăng hời hợt nói.

"Không đúng? cậu là song mộc kỳ hạ?" Lo nhị kinh ngạc nói, "Vậy không phải cậu sẽ gặp qua nhiều đại bài rồi sao?"

"Lão nhị, chú ý của cậu đúng là không sai." Lão đại cười giễu, "bất quá, tớ cũng không ngờ lão tứ lại là song mộc kỳ hạ, lão tứ, đúng là nhìn không ra a."

"Các cậu không có hỏi a."

"Đừng có chuyển đề, chúng ta đang nói vấn đề Thường Duệ." lão nhị đem đề tài kéo lại, "Lão tứ, có phải cậu có bạn trai thật không?" lão nhị nheo mắt, "Nói thật đi, có phải Thường Duệ không?"

Sở Lăng kỳ quái nhìn lão nhị, "Không có bạn trai."

Lão nhị hiển nhiên không ngờ lại nhận được đáp án này.

"Lão tứ, có thể giúp tớ một chuyện không? Hiện tại tớ cần múc nước, tớ đi một mình thì không quay lại được, cậu có thể đi cùng ta không?" lão đại ngăn lão nhị mở miệng, liền kéo Sở Lăng ra khỏi phòng.

Sau khi Lục Diêu quay về phòng ngủ, ngồi trước máy tính, một chữ cũng không nhìn.

"Ký ức không bắt được ánh trăng...." di động vang lên.

Lục Diêu bắt máy, "Bạch Cảnh?"

"Lão bản?" âm thanh Bạch Cảnh có chút khàn truyền đến.

"Sao vậy?"

"Lão bản, cô biết Viên Lãng không?" âm thanh Bạch Cảnh khàn khàn mang đậm hận ý.

Ánh mắt Lục Diêu liền lạnh đi, hận ý trong ngực cuộn trào mãnh liệt, chỉ phun ra hai chữ, "biết."

Nhận điện thoại xong, Lục Diêu ngồi trên ghế hồi lâu không nói gì.

Khi Hoa Tử về nhìn thoáng qua Lục Diêu.

"Chúng ta nói chuyện đi." Hoa Tử vẻ mặt tiếu ý.

Lục Diêu hồi thần, nhìn Hoa Tử cười rực rỡ, "Ừ, chúng ta tâm sự."

Qua hai ngày trường học truyền ra tin tức, trợ lý giảng viên mới Viên Lãng cùng một sinh viên năm nhất sống chung.

"Trời, sao cậu làm được? Không phải lần trước còn cùng Viên Lãng nói chuyện tình nhân trong mộng sao? sao bây giờ lại thành chi thần dưới quần cậu rồi?" muội tử trong phòng ngủ kích động hỏi Hoa Tử.

Hoa Tử nhìn thoáng Lục Diêu, chỉ cười, "Tớ cũng không biết."

Lục Diêu cười nhạt, nam nhân này chưa từng thay đổi, dù là kiếp trước hay kiếp này.

Rất nhanh một học kỳ nữa qua đi.

Sau khi kỳ thi kết thúc, Sở Lăng nhớ lại, Lục Diêu được xếp đi thi mãi cho đến ngày mai.

Sở Lăng mỉm cười, có nên cho Lục Diêu một kinh hỷ không?"

Khi Sở Lăng đến trường Lục Diêu, thì trời đã sắp tối.

Mùa đông trời thường tối sớm.

Sở Lăng xuống xe, khoác áo lên người, gió thổi đến có chút lạnh.

Sở Lăng để lầu ký túc dừng lại, không dám tin nhìn bóng hai người ở góc tối.

Không nhìn thấy rõ hành động, nhưng Sở Lăng lại nhìn thấy được có một người mặc áo khoác giống mình.

Sở Lăng đi đến hai bước.

Lục Diêu cũng đã nói, chuyên ngành của các nàng chỉ có ngày nghỉ cuối tuần, cho nên trường học cũng không có nhiều người.

Sở Lăng đi đến hai bước, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"Tình yêu cùng sự nghiệp vĩnh viễn chỉ có thể chọn như nhau, không đúng sao?" âm thanh Lục Diêu rất lạnh, lúc này tâm Sở Lăng còn lạnh hơn.

Chỉ là một câu nói không rõ ràng mà thôi.

Sở Lăng cảm giác lòng mình cất dấu ác ma sắp hiện ra, tim không ngừng xé rách, đầu cũng bắt đầu đau, long cũng thấy chua xót.

Lục Diêu nói xong xoay người đã bị một thân ảnh đột nhiên ôm chặt lấy, ngửi được mùi hương quen thuộc, Lục Diêu trở tay ôm lấy Sở Lăng.

Lục Diêu phát hiện người ôm mình đang phát run, nhẹ nhàng nói: "Làm sao vậy?"cùng nhìn Hoa Tử bên cạnh.

Hoa Tử nghiêm túc trừng mắt với người trong ngực Lục Diêu, lại thấy ánh mắt Lục Diêu lạnh đi, không cam lòng đi ra ngoài.

Lục Diêu hỏi lại lần nữa, âm thanh êm dịu, "Làm sao vậy?"

"Sự nghiệp? tình yêu?" âm thanh Sở Lăng khàn khàn, hàm chứa bi thống không rõ.

Lục Diêu cười, "đó là tớ hù dọa nàng." Lục Diêu xoa lưng Sở Lăng, "Cậu đừng sợ, trong lòng tớ cậu mãi là quan trọng nhất."

Sở Lăng ôm chặt Lục Diêu, nước mắt lã chã không ngừng chảy xuống.

Lục Diêu lúc này mới chú ý đến Sở Lăng không ổn, buông Sở Lăng ra, lúc này mới phát hiện Sở Lăng lệ rơi đầy mặt.

Sở Lăng vẫn cúi đầu không nhìn Lục Diêu.

"Lăng Lăng? đừng khóc được không?" Lục Diêu đau lòng ôm Sở Lăng, "Câu nói đó tớ chỉ dùng uy hiếp nàng, tớ cần nàng giúp tớ làm một chuyện."

Lục Diêu hết cách không thể làm gì khác là nói chuyện Viên Lãng, chuyện Bạch Cảnh tự kỷ.

"Cho nên tớ mới nói không cho cậu đến trường học." Lục Diêu cuối cùng bổ sung thêm một câu.

Sở Lăng dừng lại, không khóc, chỉ ôm Lục Diêu.

"Còn lo lắng sao?" Lục Diêu sửa lại khăn quàng cổ cho Sở Lăng, "Cậu xem a, không yên lòng chính là tớ, còn chưa thành nữ thần đã bị người khác dòm ngó rồi, sau này tớ không thể chết sớm được."

Sở Lăng rốt cuộc ngẩng đầu, gằn từng chữ nói: "Tớ từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình cậu."

"Tớ biết" Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái, "Tớ cũng vậy, cả đời này đều chỉ yêu một mình cậu."

Sở Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Diêu, không nói gì.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đưa bao tớ cầm, hôm nay chúng ta về nhà ở. Chiều mai là buổi thi cuối cùng rồi, còn ăn thêm được bữa cơm trưa nữa." Lục Diêu cầm bao trên tay Sở Lăng, nắm tay Sở Lăng, đi ra ngoài trường học, toàn bộ quá trình Sở Lăng đều ngẩn ngơ.

Đến tối làm cơm, Sở Lăng vẫn còn ngẩn ngơ.

"Lăng Lăng? sao vậy? dầu bốc khói rồi." Lục Diêu liền tắt lửa.

"Không có việc gì." Sở Lăng nhắm mắt lại, ấn thái dương của mình.

Lục Diêu tháo găng tay, ấn lên thái dương của Sở Lăng, "Có phải do ngày mai thi nhiều, nên mệt mỏi?"

"Chắc là vậy." Sở Lăng thuận thế ôm hông Lục Diêu, tham lam hô hấp khí tức trên người Lục Diêu.

"Cậu đến phòng khách ngồi đi, tớ sẽ làm xong ngay." Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái nói.

Sở Lăng ngây ra một hồi, hình như nguyên do vì cái hôn này có chút ngại ngùng.

Lục Diêu cười, "Cũng nhanh thành vợ vợ rồi, cậu còn có biểu tình này" Lục Diêu nói xong lại hôn thêm một cái.

Mặt Sở Lăng liền đỏ lên, xoay người ra khỏi bếp.

Sở Lăng nhìn phòng khách, sắc mặt phức tạp, sau đó mở cửa sổ đi ra ban công.

Sân thượng là hai cài vòng cung lớn, bên phải là quầy bar nhỏ.

Gió lạnh thổi qua, cả người Sở Lăng run lên, vì trong nhà có hệ thống sưởi, Sở Lăng mặc cũng ít.

Viên gia.

"Mẹ?" Viên Lãng vừa vào cửa liền thấy Viên phu nhân ngồi trong phòng khách mặt âm trầm "Không vui gì sao?"

"Về rồi? Viên Lãng qua đây ngồi." Viên phu nhân mỉm cười gọi Viên Lãng.

Viên Lãng cũng không biết Viên phu nhân bị gì, đi đến.

"Mẹ nghe nói con đã yêu ai?" Viên phu nhân hỏi.

"Mẹ, sao mẹ biết?" Viên Lãng nhíu mày.

"Con không cần lo vì sao mẹ biết, lần trước khi con về ta đã nói gì?" giọng Viên phu nhân khó ưa.

"Mẹ, không phải chứ? không phải mẹ đến thật chứ?"

"Không lẽ là giả? Con chướng mắt thiên kim Hướng gia?' Viên phu nhân nhìn lại.

"Mẹ, đừng vậy a, đây là thời đại gì rồi? đã sớm không còn chuyện này. Hơn nữa thiên kim Hướng gia thực sự không phải người con thích." Viên Lãng nhíu mày, "Nhà chúng ta không thiếu tiền, không cần phiền như vậy, còn đám hỏi thương nghiệp."

"Đây là kỳ vọng của ba con."

Viên Lãng tức giận bật dậy, "Con không đồng ý."

Nói xong thì lên lầu.

83.

  "Sao mặc ít như vậy đã ra ngoài." Lục Diêu từ phía sau ôm lấy Sở Lăng, hai người khoác chung tấm thảm.

Lúc Lục Diêu ôm Sở Lăng liền cứng người, sau đó liền phục hồi tinh thần, ý thức được người sau lưng là ai.

"Lạnh không?" Sao lúc này cậu cũng không mặc dày một chút?!" Lục Diêu cho rằng Sở Lăng bị lạnh nên ôm chặt hơn, nhẹ giọng nói bên tai Sở Lăng. "Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh quá."


Sở Lăng không trả lời chỉ lắc đầu.

"Vậy được rồi, tớ chịu ủy khất làm máy sưởi cho vợ vậy." Lục Diêu cười ôm Sở Lăng kéo vào trong ghế nằm.

Gió lạnh thấu xương hai người vẫn quấn chung thảm đứng trong cái lạnh.

Sở Lăng đưa lưng về phía Lục Diêu, không nói gì.

"Vợ?" Lục Diêu đổi qua ôm eo Sở Lăng.

"Hả?" Âm thanh Sở Lăng nho nhỏ, có mùi vị thận trọng.

"Có đói bụng không?" Lục Diêu sờ cái bụng Sở Lăng không chút gồ ghề.

Sở Lăng cảm thấy nhột liền giật giật.

Lục Diêu cười, "Đói bụng không? chúng ta vào ăn cơm."

Sở Lăng vẫn không nói, bị Lục Diêu đứng dậy kéo lên.

Nhiệt độ trong phòng lẫn vào mùi hương thức ăn kéo Sở Lăng về đến, trong lòng Sở Lăng không khỏi ấm áp.

Lúc ăn cơm, Lục Diêu phát hiện Sở Lăng ăn được hai miếng lại không ăn nữa.

"Sao ăn ít như vậy? không đói sao?" Lục Diêu thấy Sở Lăng bỏ chén xuống hỏi.

"No rồi." Sở Lăng nhàn nhạt đáp, âm thanh không ngọt ngào như trước, nghe xong khiến người ta có cảm khác đau lòng khó hiểu.

Hai người cùng rửa chén dọn phòng bếp.

Dọn xong, Sở Lăng cởi tạp dề "Tớ muốn ra ngoài một chút."

"Tớ đi với cậu." Lục Diêu muốn nói bên ngoài gió lớn, nhưng vẫn không nói ra, cảm xúc Sở Lăng không ổn ra ngoài một chút cũng không tệ.

Lục Diêu đóng cửa lại, rồi tự nhiên dắt tay Sở Lăng bên cạnh.

Sắc mặt Sở Lăng bình tĩnh nhìn cách đó không xa, không nói gì.

"Thi sát hạch sao rồi?" Lục Diêu lên tiếng, lúc hai người ở chung không có gì nói cũng thấy yên tâm ấm áp, ít khi như bây giờ khiến Lục Diêu bối rối.

"Vẫn tốt." Sở Lăng mở miệng nhìn ra xa, không nhìn mặt Lục Diêu.

Lúc này Lục Diêu mới chú ý đến lúc đi ra Sở Lăng quên mang khăn quàng cổ.

Lục Diêu tháo khăn quàng của mình xuống, chuẩn bị đeo cho Sở Lăng, Sở Lăng liền ngăn Lục Diêu lại.

"Mỗi người một nửa." Sở Lăng nói trước, sau đó đem khăn ôn nhu vòng qua cổ Lục Diêu rồi, mới vòng qua cổ mình.

Lục Diêu nhớ lại kiếp trước, hai người từng có thời điểm như vậy, nhưng mà quan hệ hai người khi đó không tốt.

Sở Lăng đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Diêu cười. "Diêu Diêu?"

Lục Diêu khó hiểu, tâm tình đang chán nản sao giờ lại thay đổi rồi?

"Bên ngoài lạnh quá, chúng ta về nhà đi." Sở Lăng nắm chặt tay Lục Diêu.

Ngày thứ hai, Lục Diêu đi thi rồi.

Sở Lăng ở nhà một mình.

Sở Lăng ngồi trong phòng nhìn ảnh hai người chụp chung, trong hình chính là mình ôm Lục Diêu cười hạnh phúc.

Sở Lăng đột nhiên cũng cười.

Một hồi sau, Sở Lăng cầm di động trên bàn, bấm số.

"Alo? Sở Lăng?" âm thanh Bạch Cảnh truyền đến. "Đây là lần đầu vợ lão bản gọi điện cho tôi."

"Tôi muốn tiếp tục làm dưới quyền của Mạnh Nhiên." Âm thanh Sở Lăng bình thản nói.

"Cô cãi nhau với lão bản sao? Lúc này dính đến người ngoài đến không tốt a?" Bạch Cảnh trêu nói, không nghĩ đến cặp tình lữ hận mỗi ngày không thể mang cái tình yêu đẹp đẽ này cũng có ngày hôm nay a, thực sự ứng với câu nói kia, tình yêu đẹp đẽ bị chết...

"Coi như trả lại cho tôi một món nợ ân tình." Sở Lăng cắt lời Bạch Cảnh cảm khái trong lòng.

"Nhân tình gỉ?" Bạch Cảnh có loại dự cảm bất thường, nhưng trong lòng vẫn như cũ ôm hy vọng, hỏi.

"Cuộc gọi hôm đó là tôi gọi." Sở Lăng hời họt nói.

Bạch Cảnh xuất mồ hôi trán, nữ nhân quả nhiên không thể trêu vào.

"Nhưng nếu lão bản hỏi thì phải làm sao a?" Bạch Cảnh hỏi.

"Nàng không hỏi đâu, cứ quyết định như vậy đi, gọi Mạnh Nhiên đem kịch bản đến cho tôi." Sở Lăng nói xong liền cúp di động.

"Được rồi, cô là vợ của lão bản mà..." Bạch Cảnh liền gọi cho Mạnh Nhiên.

Sở Lăng cúp di động mỉm cười sủng nịch nhìn Lục Diêu trong ảnh.

Đến tối Lục Diêu sẽ biết tin này, vì Mạnh Nhiên gửi kịch bản qua cho Sở Lăng, Sở Lăng ngồi trên giường xem kịch bản, đúng lúc Lục Diêu ngồi cạnh thấy được.

"Đây là?" Lục Diêu ôm Sở Lăng nói.

Sở Lăng tựa trong lòng Lục Diêu nói: "Đây là kịch bản tớ kêu Mạnh Nhiên đưa."

Lục Diêu nhìn thoáng qua, "Cậu muốn diễn nữ chính?"

"Ừ, 2 ngày nữa đi thử." Âm thanh Sở Lăng lười biếng ngọt ngào, "Câu nói có qua được không?"

Âm thanh này khiến Lục Diêu nghe đến mềm lòng hôn Sở Lăng một cái, đã lâu không nhìn thấy ánh mắt Sở Lăng mong đợi như vậy, "Vợ tớ là giỏi nhất." Không qua cũng phải qua, Lục Diêu nhìn lướt qua tên đạo diễn.

"Ừ, tớ là vợ cậu." Sở Lăng mỉm cười nhìn Lục Diêu.

Lục Diêu bị cái nhìn làm tim đập rộn lên.

Sở Lăng nghe tiếng tim Lục Diêu đập mạnh, tâm ý cũng bình tĩnh lại nhắm hai mắt.

Khi tim Lục Diêu đập bình thường trở lại, Sở Lăng đã ngủ rồi, Lục Diêu đóng máy tính, đem gối để lên nằm.

Ôm Sở Lăng đã ngủ, tiến vào cái chăn ấm áp.

Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái, tiến bộ rất nhiều a.

Lục Diêu nhớ lời lão tam nói Sở Lăng không có cảm giác an toàn liền quan sát Sở Lăng, phát hiện Sở Lăng thực sự thiếu cảm giác an toàn, nhưng cảm giác an toàn này khiến người khác khó chịu, chỉ có thể tự mình Sở Lăng mới hiểu, 2 ngày qua tâm tình Sở Lăng khó hiểu nhưng cũng khá ổn.

Sở Lăng không muốn Lục Diêu bồi mình thử phim, nói ra sẽ khiến mình khẩn trương, đúng lúc Lục Diêu có việc nên gọi Manh Nhiên đi cùng, cũng chỉ là thử vai trước.

Mạnh Nhiên cảm thấy càng ngày càng khó hiểu, mấy tháng trước thấy Sở Lăng, nàng như một cây hoa hồng yếu ớt, mơ màng mà vô tội.

Hôm nay lúc ở công ty tiếp Sở Lăng, suýt chút đã nhận không ra, Mạnh Nhiên luôn để mắt xem khí chất người khác đầu tiên, khí chất một người khó thay đổi được, cho dù đổi dung mạo cũng vậy. Trừ phi là chịu tác động mạnh không thể chấp nhận được, nếu không thì khí chất một người sẽ không thể cải biến.

Thế nhưng Sở Lăng lại phá vỡ nhận thức của Mạnh Nhiên, nàng quả thực đem khí chất thay đổi như bộ y phục.

Mạnh Nhiên vui vẻ cùng thận trọng, vì ai biết được lần tiếp theo gặp sẽ có thay đổi hay không?

"Đi thôi." Sở Lăng mở miệng.

Sở Lăng chọn Mạnh Nhiên là có nguyên nhân, so với Lục Diêu, thì mục đích của Mạnh Nhiên rõ ràng, Mạnh Nhiên muốn tạo ra minh tinh, còn Lục Diêu mục đích từ khi bắt đầu cũng chỉ hy vọng Sở Lăng hạnh phúc.

"Lại gặp nhau, Lăng Lăng." Thường Duệ từ trên xe bước xuống, mỉm cười vươn tay.

Sở Lăng liền lướt qua, lên xe.

Chỉ là hành động vô lễ bình thường, nhưng hai tay để trong túi áo khoác vàng nhạt, Sở Lăng đeo kính đen nhìn qua nhất thời có cảm giác tiêu sái.

Mạnh Nhiên đỡ đầu, tiêu sái cọng lông a, tính khí này nếu không có hậu trường, thì trong vòng giải trí sẽ bị ăn không còn gì, đừng nói hên có thể sống trong chỗ này không còn là vấn đề, không đúng, nàng có hậu đài.

Mạnh Nhiên nhớ lại chuyện sáng nay lão bản gọi điện cho mình hơn 1 tiếng, còn kêu mình chú ý đến mọi việc của Sở Lăng, Mạnh Nhiên liền lặng lẽ nuốt lời mình muốn nói.

"Xem ra, lúc này có hy vọng chính thức hợp tác." Thường Duệ cười quay đầu.

"..." Sở Lăng biết Thường Duệ thử vai nam chính, cơ bản thì vai này đã định rồi.

Ánh mắt Sở Lăng nhàn nhạt quét qua Thường Duệ sau đó nhìn ra cửa xe, Thường Duệ sờ mũi lúng túng nhìn ra cửa xe.

Mạnh Nhiên cũng không biết khi hắn nhận được điện thoại của Bạch Canh, còn suy nghĩ có phải là lúc này không có việc gì làm nên Lục Diêu quyết định đem Sở Lăng đến đây không, cuối cùng lại phát hiện mình không cần làm gì, nhưng còn Thường Duệ, Mạnh Nhiên còn nhớ lời lần trước Thường Duệ nói.

Tuy Sở Lăng hầu như không để ý Thường Duệ, nhưng tóm lại cũng chỉ là một thiếu nũ, khó trách được sự công kích của mỹ nam như Thường Duệ, còn Sở Lăng ít để ý Thường Duệ, thì là tâm tư thiếu nữ ai mà đoán được.

Cho nên hắn cũng không cản hành vi Thường Duệ theo đuổi Sở Lăng.

Vì quá mót, Mạnh Nhiên chạy đến wc, trước khi đi còn kêu Thường Duệ chiếu cố tốt Sở Lăng, rồi phân phó cho đám người Chu tỷ, Tiểu Đường.

Lúc quay lại đã thấy vẻ mặt Thường Duệ khó tin đứng tại chỗ.

"Sao vậy? Không được sao?" không thể nào a, chỉ cần không xuất đại lâu tử, thì nhất định có thể qua.

Thường Duệ quay đầu nhìn Mạnh Nhiên nghi hoặc, "Lão Mạnh đại nhân nhặt được bảo vật."

"Anh sao?" Mạnh Nhiên trêu nói, "Cũng vậy thôi, anh cùng lắm chỉ là cọng cỏ."

"Có xem Sở Lăng diễn lần trước không?" biểu tình Thường Duệ khôi phục.

"Xem rồi, tiến bộ rất nhiều." Mạnh Nhiên không biết vì sao chuyển sang cái này.

"Ngày mai bấm máy, đến đó xem sẽ biết tiến bộ đã vượt mức thế nào." Thường Duệ đột nhiên thấy Sở Lăng đi wc về.

"Được rồi, lão Mạnh đại nhân, lần này xí chỗ quá lâu rồi, Sở Lăng thử vai xong cũng đi wc một chuyến, Mạnh đại nhân cư nhiên so với nàng chỉ sớm hơn vài giây." Bạch Cảnh đáp lễ cọng cỏ mới.

"..." Mạnh Nhiên quay đầu nhìn Sở Lăng khí chất ưu nhã. "Cảm giác thế nào?"

"Bình thường." Sở Lăng đơn giản nói.

Được rồi, vẫn có chút không đổi, tính cách này như là đang diễn vai sát thủ a.

Sớm muộn sẽ có ngày mình cho nàng đi làm chương trình hỏi đáp, kiểu nói hai chữ, nữ vương lạnh lùng cao quý như vậy sao có thể một mình ôm được.

Thường Duệ bị hai chữ kia làm cho trầm mặc cả buổi sáng.

Kết quả thử vai như dự liệu.

Đây là bộ phim tiên hiệp.

Tóm tắt là về một tiểu sư muội từ nhỏ được cả môn phái cưng chìu, dẫn đến họa diệt môn, vì có môn chủ bảo hộ, tránh được nạn, nhưng vì bị hủy linh căn, biến thành người thường roi vào thế gian, nhưng vẫn lạc quan rộng rãi như trước, cuối cùng với nghị lực kiên cường của mình mà quay về tu tiên giới, cuối cùng báo thù chuyện diệt môn.

84.


"Lão bản, cô cùng Sở Lăng không có việc gì chứ?" Bạch Cảnh để vặn kiện xuống, sau đó vờ như tự nhiên hỏi.


Lục Diêu ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi cũng tò mò chuyện của anh và Uông Mông..."

"Ta sai rồi, không không hỏi" Lục Diêu còn chưa nói hết đã bị Bạch Cảnh cắt ngang, thực sự không hổ là gia đình, dùng phương pháp cũng giống nhau.

Bạch Cảnh ra ngoài đóng cửa lại, Lục Diêu dừng bút lại, nhìn ảnh chụp bên cạnh không biết Sở Lăng hiện tại sao rồi?

Lục Diêu biết bộ này sẽ không quay ở thủ đô.

Khi đó Lục Diêu nhận được điện thoại của Sở Lăng, thì kinh hãi, "Muốn đến thành phố C, có cần tớ đi cùng không?"

"Không cần, cậu còn bận việc, mỗi tối tớ gọi điện báo cho ngươi là được." Sở Lăng cự tuyệt yêu cầu đi cùng của Lục Diêu.

Lục Diêu hết cách, vì Sở Lăng biểu đi cùng thì cũng không có việc gì để làm.

"Được rồi, cậu chiếu cố thật tốt cho mình."

Lục Diêu vẫn không yên lòng, cho Chu tỷ đi cùng Mạnh Nhiên, rồi gọi một cuộc điện thoại, cuối cùng hai người đều hứa hẹn mỗi ngày báo cáo tình huống một lần, Lục Diêu lúc này mới thoáng yên tâm một chút.

Còn Sở Lăng bên này.

Đến khi tới nơi, cả đoàn phim đều kinh ngạc hai lần, đầu tiên là vì trước mắt chỗ này giống như tiên cảnh, hầu như mồi người đều nghe nói đến thành phố C có sương mù mêm người, nhưng không ai nghĩ đến đi sâu vào trong núi để cảm thụ, mọi người vừa xuống xe đã cảm thấy thực sự như tiên cảnh nói trong phim.

Lần thứ hai mọi người nhìn thấy chính là nơi xây dựng.

Mọi người biết điều kiện sẽ tương đối khó khăn, nhưng không nghĩ đến phải ngủ lều vải.

Đạo diễn giải thích vì bộ phim này cần cảnh nhiều, muốn để chân thực nhóm đạo cụ phải bận nhiều hơn còn dựng sân tạm, cho nên không có thời gian dựng chỗ ở tốt cho mọi người, không thể làm gì khác là dùng lều vải đơn giản, cũng may cho mọi người vì đang mùa đông nên không có muỗi quấy phá.

Trong lòng mọi người khó chịu, mùa đông có lớn thì độ ẩm ở thành phố C cũng đã nhiều rồi, huống chi còn là rừng rậm, đối với người phương bách mà nói cũng khó thích ứng, hơn nữa còn là lều vải, thì càng dễ gặp nạn.

"Buổi tối chăn mền của anh sẽ phân cho em một tấm." Thường Duệ nhỏ giọng nói.

"Cảm tạ Thường tiên sinh, không cần, Lăng Lăng chúng ta có chăn dùng rồi." Không chờ Sở Lăng nói, Chu tỷ liền lên tiếng, dọc theo đường đi nàng cũng thấy rõ, Thường Duệ có ý với Sở Lăng.

Thường Duệ bị từ chối, liền xấu hổ ngậm miệng lại.

Ngày đầu tiên, để mọi người hồi phục tinh thần, Sở Lăng cầm kịch bản của mình quay về lều.

"Lăng Lăng, ăn cơm tối đi." Tiểu Đường đi lãnh cơm phần cho Sở Lăng, để Chu tỷ gọi Sở Lăng đến.

Sở Lăng theo Chủ tỷ đến bàn cơm đoàn phim đã dựng sẵn ngoài sân.

Căn bản thì người đoàn phim đều ăn ở đây, mùi thơm cơm canh nức mũi, Sở Lăng lại không thấy đói bụng.

"Lần này đạo diễn rộng lượng không ít a, tuy chỗ ở kém, nhưng ăn không tệ, đáng tiếc thời gian này lại không thể ăn nhiều." trong lúc Sở Lăng ngồi cạnh bạn, một nữ sinh liền lưu luyến buông đũa xuống, mắt nhìn chằm chằm cơm trong hộp còn dư lại nói.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, nghe nói gần đây không biết nguyên nhân gì Song Mộc công ty tài trợ cho đạo diễn không ít tiền, cho nên mới rộng rãi như vậy." Nữ sinh đối diện thần bí nói, "Tớ đoán vì hiện tại có Thường Duệ ở Song Mộc."

"Không phải nói nữ chính là ở Song Mộc sao?" Nữ sinh buông đũa xuống nói, "nói chưa chắc, vì nữ chính kia không có danh tiếng."

"Vậy thôi, nghe nói hôm thử vai nữ chính, ở hiện trường có nhiều người còn hoảng sợ ngây người, đám đạo diễn còn nói nàng là Phượng Kinh họ đang tìm, điều này nói rõ nữ diễn vai chính có tài năng, nhưng xem lý lịch của nàng, thì đã ký hợp đồng hai năm rồi, nhưng chỉ diễn vai phụ mà thôi, điều này nói rõ cái gì? người này cùng Thường Duệ vừa ra đã được Song Mộc Sủng khác thường, như vậy nhìn cũng biết là vì ai."

... ...

"Lăng Lăng..." Chu tỷ muốn nói gì đó, Sở Lăng ngăn cản, "Em nghĩ nhiều rồi."

Không phải vì Sở Lăng ở cùng Lục Diêu, mình mới có lợi ích lớn, nhất định còn có nhân tố thực ở trong đó không sai, từ chính nội tâm của mình, nàng đã từng thấy quá việc nói xấu nhau trong giới giải trí nhiều rồi, không chỉ tình hữu nghị, còn có tình yêu. Cũng có thể nhìn ra Lục Diêu có bao nhiêu thật lòng, bỏ đi cái đó Lục Diêu đúng là người có điều kiện là tình nhân đáng chọn, ôn nhu chăm sóc, nhiều tiền si tình.

Sở Lăng chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa, không phải dạ dày nàng bị nuôi đến hỏng, vì thức ăn này làm không khác với mùi vị của Lục Diêu làm, nhưng khi ăn Sở Lăng lại cảm thấy thiếu gì đó, còn thiếu cái gì, Sở Lăng hiểu rõ trong lòng.

"Ăn thêm chút nữa đi, đây là lão bản đã cố ý tìm người làm." Chu tỷ nói, Lục Diêu biết Sở Lăng đã quen ăn cơm canh ở nhà làm, cho nên tìm đầu bếp chuyên môn, giao cho hắn bí quyết làm cơm canh, cứ như vậy, mùi vị không khác gì.

"Không cần, các người từ từ ăn đi, em quay về lều của em." Sở Lăng nói xong liền đi.

Thời gian còn lại cũng yên tĩnh, mỗi ngày ngoại trừ quay phim, ăn ngủ cũng không còn có gì khác.

Vì hoàn cảnh khắc nghiệt, quay diễn tương đối kín, cho nên mỗi ngày đều vội vàng, từ ăn ngủ nghỉ cho đến quay phim.

Sở Lăng cũng vậy, bất quá nàng nhiều hơn người khác một phần đó là đuổi người.

Vì trong thời gian này nam chính không diễn nhiều, nên Thường Duệ rảnh rỗi lại lượn trước mặt Sở Lăng, Sở Lăng coi như không thấy.

"Lăng Lăng, em học tác nghiệp ở trường chưa?" Thường Duệ lại mò đến lần nữa, vì hai người học chung đại học.

Sở Lăng quay đầu nhìn Chu tỷ sau lưng mình, "Diêu Diêu không cho mang nhang muỗi hả?"

Chủ tỷ mê man, không phải đang mùa đông sao? lão bản sao mà mang cái đó được?

Lục Diêu biết khi đi dã ngoại mang gì, nên giao cho Chu tỷ cùng Tiểu Đường mua một đống đồ dùng hàng ngày, thứ gì cũng có.

"Xem ra có lúc Diêu Diêu cũng quên, màu đông cũng có muỗi, nếu không sao mẫy bữa nay lại có tiếng ong ong bên tai." Sở Lăng hời hợt nói.

Chu tỷ cùng Tiểu Đường hiểu ra, Tiểu Đường cười hì hì nhìn qua Thường Duệ, trước đây nàng cũng thích hắn, nhìn khi thấy được sự thật liền thất vọng, nhịn không được trắng thành đen rồi. "Lăng Lăng, đó không phải muỗi là ruồi a."

Mặt Thường Duệ lúc trắng lúc đen, nhưng không thể nói, ai kêu người ta từ đầu đến cuối có nói tên hắn đâu a.

Sau đó Thường Duệ im lặng vài ngày.

"Lăng Lăng, emthấy Thường Duệ thế nào?" ăn cơm trưa xong, Chu tỷ hỏi, thái độ Sở Lăng coi như là hiểu, coi Thường Duệ như không tồn tại, nhưng hảo nữ sợ lấn quang, nếu Thường Duệ còn quấn lấy, làm trò sẽ sinh tình cảm trong đó.

"Thường Duệ? Một kẻ ngang ngược tàn ác mà thôi." giọng nói Sở Lăng nhàn nhạt, nghe không chút hèn mọn, rõ ràng đang nhỏ dần xuống, nhưng bị Sở Lăng nói ra như một đánh giá khách quan công chính.

Chu tỷ nghe xong nhất thời thấy mình nghĩ xa quá.

Ở chỗ này quay phim không nhiều, chỉ một phần nhỏ, chỉ yếu là vai nữ chính ở tu tiên giới, cùng hình ảnh cần dùng đến cho tu tiên giới.

Rất nhanh liền kết thúc, đạo diễn mang mọi người cùng về thủ đô, đạo diễn cũng có nhân tính cho mọi người được nghỉ một ngày.

Chu tỷ thấy Lục Diêu bên ngoài chờ người cũng không thấy lạ khi mọi người được nghỉ một ngày.

Sở Lăng vừa ra thấy Lục Diêu.

Lục Diêu mỉm cười dang hai tay, nghênh đón người yêu mình vừa về đến.

Sở Lăng chạy nhanh đến, ôm lấy Lục Diêu. "Tớ về rồi."

Lục Diêu đau lòng ôm Sở Lăng, "Sao lại gầy như vậy?"

Sở Lăng buông Lục Diêu ra, mặt vui vẻ, "Thành thật khai báo, muốn tớ mập để làm gì? Hiện tại ôm tớ, cậu có phải ghét bỏ tớ xương cấn cậu rồi không?"

Đã lâu không thấy Sở Lăng vui vẻ, Lục Diêu ngây ra, sau đó bị ánh mắt sáng lên của Sở Lăng hấp dẫn, liền nhìn chằm chằm Sở Lăng.

Sở Lăng buông tay, thở dài "vừa rồi còn ghét bỏ tớ, hiện tại lại bị thân hình này hấp dẫn?!"

"Thân hình?" Lục Diêu hồi thần, thêu mi cười nói.

Sở Lăng thích nhìn Lục Diêu thêu mi, trong mắt có ánh sáng lướt qua, "Chờ về nhà, tớ sẽ chính thức kiểm tra thân hình này một cái, lão bản cố nén nha, xem ra lão bản nương tớ đây còn phải làm việc a." Sở Lăng cùng Lục Diêu 10 ngón tay đan xen, cùng nhau đùa giỡn.

Lục Diêu kéo Sở Lăng lên xe, "Thật không chịu nổi muốn nhìn lão bản nương rồi." Nói xong đóng cửa xe, liền hôn lên.

Hơn 1 tháng không thấy, trong lòng hai người đều nhớ đối phương, cho nên nụ hôn này rất sâu.

Cuối cùng hai người hài lòng ôm đối phương.

Lục Diêu vuốt tóc Sở Lăng, "Diễn xong, tớ đem cơm cho cậu, gầy đi rồi đối với thân thể không tốt."

Nghe thấy thân thể không tốt, Sở Lăng cứng người một cái, rất nhanh khôi phục bình thường, nhu thuận gật đầu.

Hai người nghỉ ngơi một chút rồi lái xe về nhà.

Khi về đến nhà, Sở Lăng mới nhớ ra, "Diêu Diêu, cậu chưa có bằng lái mà."

Lục Diêu cười quay đầu, "Đúng vậy, cho nên tớ mới lái vô cùng đúng luật, cực kỳ cẩn thận đưa cậu về á."

Sở Lăng nghe xong nói, "Đây là lần thứ mấy?"

"Lần đầu tiên." Lục Diêu ôm lấy Sở Lăng nhào đến, "Nếu để Bạch Cảnh đến đón chúng ta về, thì hắn sẽ dong dài, nói chúng ta tẩy não hắn." vừa nói Lục Diêu đem tạp dề trong tay Sở Lăng cột lên.

Hai người ăn ý chuẩn bị cơm.

Cả nhà không khí ấm áp, cùng cơm canh nóng hổi chiếm lĩnh.

Sở Lăng nhìn thoáng qua Lục Diêu bên cạnh cười rực rỡ, biết trong lòng mình hiện tại cảm giác này chính là hạnh phúc.

Còn chuyện sau này, ấm áp trong mắt Sở Lăng chỉ cần hai người ở chung với nhau là đủ rồi.


85.

  "Cắt!" Đạo diễn hô lên.

Chu tỷ và Tiểu Đường bật người tiến lên khoác thêm áo cho Sở Lăng, bởi vì cảnh này là cảnh khổ tình, cho nên chỉ mặc một bộ váy dài màu trắng.

Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

" Sở Lăng, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi?" Thường Duệ cũng khoác áo, mỉm cười hỏi.

"...." Chu tỷ lần đầu tiên thấy người da mặt dày như thế.

" Lăng Lăng?" Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.


Sở Lăng mặt mang kinh hỉ mà quay đầu lại, vốn dĩ hôm qua Lục Diêu có nói sẽ đến thăm cô, Sở Lăng không nghĩ nàng sẽ đến sớm như vậy.

Lục Diêu nhấc cặp lồng cơm trong tay, mỉm cười nắm tay Sở Lăng: "Đi, đi ăn cơm."

Trước khi đi Lục Diêu nhìn thoáng qua Thường Duệ bên cạnh, khẽ nhíu mày.

Buổi chiều lúc Sở Lăng quay phim, Chu tỷ nhận được điện thoại của Lục Diêu.

Bởi vì lo lắng Lục Diêu hiểu lầm, cho nên cho tới nay, Chu tỷ cũng không đề cập qua Thường Duệ.

Hiện tại Lục Diêu đã hỏi đến, Chu tỷ cũng không có cách nào, chỉ đành trả lời rõ ràng.

Chu tỷ có chút thấp thỏm, phản ứng của Lục Diêu quá bình tĩnh. Trái tim của Chu tỷ cũng nhảy đến cổ họng rồi.

Qua một hồi lâu, Lục Diêu mới chậm rãi lên tiếng: "Chị biết vì sao em lại để chị biết mối quan hệ giữa em và Sở Lăng ?"

Trái tim Chu tỷ rơi xuống, chỉ cần tâm tư của Lục Diêu đối với Sở Lăng không thay đổi, những chuyện khác cũng không tính là đại sự.

" Biết." Lúc trước Lục Diêu nói ra, Chu tỷ đã biết nàng có ý gì, dù sao trợ lý là người hiểu rõ tất cả những chuyện xung quanh nghệ sĩ nhất, đem chuyện này nói rõ không phải chính là vì phòng ngừa phát sinh chuyện không tốt phát sinh sao?

" Hy vọng chị thời thời khắc khắc nhớ kỹ điểm này." Lục Diêu nói xong liền cúp điện thoại.

Đạo diễn là một người rất quy tắc, toàn bộ đoàn phim, gần như trong số các diễn viên chính ngoại trừ Sở Lăng và Thường Duệ nói chuyện nhiều một chút, cùng những người khác gần như không có trao đổi, cũng là vì nguyên nhân này, trong quá trình quay phim ít đi rất nhiều mâu thuẫn. Ngay cả tiếp xúc cũng không có gì, làm sao ra mâu thuẫn?

Toàn bộ quá trình tiến hành vô cùng thuận lợi, quay xong trong thời gian dự kiến.

Lúc Sở Lăng trở lại trường học, đã là tháng tư.

Vừa vào ký túc xá, ba người trong phòng đồng thời ngẩng đầu lên, gần như có chút không thể tin được.

" Lão tứ! Cậu rốt cuộc trở về!" Lão nhị phản ứng đầu tiên, lao đến.

Sở Lăng mỉm cười: "Mình đã trở về."

" Lão tứ, cậu là nữ chính của 'Phượng Kinh' đúng không?" Lão nhị kích động hai mắt tỏa ánh sáng.

Sở Lăng da đầu tê dại, gật đầu.

" Trời ạ! Nói cách khác, cậu thực sự diễn cùng nam thần Thường Duệ của mình?" Lão nhị vỗ vỗ vai Sở Lăng: "Sau này cậu chính là mục tiêu phấn đấu của mình!"

" Lão nhị, cậu đừng phiền lão tứ nữa, lão tứ mới vừa trở về, cậu để cậu ấy nghỉ ngơi đi!" Lão đại mỉm cười ném bài tập của lão nhị đến: "Cậu tốt nhất nên phấn đấu từ bài tập này đi!"

Sở Lăng mỉm cười với lão đại.

Ánh mắt lão tam có chút khác thường. Sở Lăng chỉ xem như không thấy.

Buông túi xách của mình xuống.

"Chúng ta tâm sự." Sở Lăng thu dọn bàn học xong, liền thấy có một tin nhắn mới, là đến từ lão tam.

Sở Lăng nhìn thoáng qua lão tam, gật đầu.

Hai người cùng lên sân thương, lão tam đi ở phía trước.

"Cậu muốn làm minh tinh?" Lão tam ánh mắt phức tạp nhìn Sở Lăng.

Sở Lăng nở nụ cười: "Cậu muốn nói cái gì?"

"Cậu cười cái gì? Mình là vì muốn tốt cho cậu!" Lão tam thấy nụ cười bình thản của Sở Lăng, có chút tức giận.

"Từ góc độ nào? Hoặc là nói từ lập trường nào?" Sở Lăng thẳng tắp nhìn lão tam: "Cậu là muốn khuyên mình từ bỏ con đường nghệ thuật, hay là muốn khuyên mình từ bỏ thứ cậu đã từng từ bỏ?"

Lão tam bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Lăng: "Cậu điều tra mình?"

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, thái độ của lão đại mới là thái độ bình thường của một người bạn cùng phòng bình thường, cậu không cảm thấy chính cậu vẫn đứng ở góc độ người từng trải đối đãi mình sao?" Sở Lăng hời hợt nói ra: "Ngay từ lúc cậu nói với lão nhị những câu kia."

"...." Lão tam chăm chú nhìn Sở Lăng: "Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, mình cũng muốn nói cho cậu biết! Con đường này không đơn giản giống như cậu tưởng tượng, cậu còn chưa biết dư luận có bao nhiêu đáng sợ! Đặc biệt nếu như cậu thực sự như nguyện trở thành một ngôi sao được vạn chúng chú mục, tất cả chuyện của cậu đều sẽ không còn là chuyện cá nhân nữa! Đến lúc đó các cậu làm sao bây giờ?"

" Chỉ cần một năm, cậu sẽ biết đáp án của vấn đề cậu hỏi mình hôm nay." Sở Lăng quay đầu lại nhìn lão tam, chăm chú nói một câu: "Không nên dùng giá trị quan của cậu đánh giá tình yêu của bọn mình, không nên ở trước mặt cậu ấy nói lung tung, đây là giới hạn của mình." Một câu cuối cùng, ngữ khí của Sở Lăng không nặng, nhưng từng lời rơi vào trong lòng lão tam, lão tam tóc gáy cũng dựng đứng.

Cuối cùng Sở Lăng nhìn thoáng qua lão tam, mở cửa rời đi.

Nếu như không phải bởi vì câu này, Sở Lăng căn bản sẽ không theo lão tam đến sân thượng, bởi vì Sở Lăng biết, nếu như cô không bày tỏ thái độ, không dám đảm bảo nàng sẽ không tìm Lục Diêu nữa.

Lúc Lục Diêu thấy tin tức, Thường Duệ công bố kết hôn cùng tiểu thư nhà giàu nào đó, liền nở nụ cười.

"Diêu Diêu, cậu đang cười cái gì?" Sở Lăng từ dưới phòng bếp bưng đĩa táo đã gọt lên, liền thấy Lục Diêu cười đến dị thường xán lạn.

Lục Diêu nhận lấy đĩa trái cây trong tay Sở Lăng, đặt ở trên bàn trà, sau đó ôm Sở Lăng: "Lăng Lăng, chúng ta lúc nào đi du lịch!"

"Du lịch?" Sở Lăng kỳ lạ: "Thế nào đột nhiên muốn đi du lịch?"

"Quay phim vất vả rồi, chúng ta ra ngoài thả lỏng." Lục Diêu nhìn thoáng qua tỷ suất người xem của bộ phim Sở Lăng đóng chính, như có chút suy nghĩ mà nói ra.

Sở Lăng gật đầu: "Được rồi, nhưng phải chờ học kỳ này kết thúc, đến nghỉ hè, trong khoảng thời gian này trường học vẫn còn chút việc."

Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái: "Được, chờ cậu xong việc ở trường học, chúng ta sẽ cùng đi du lịch! Lăng Lăng, thực sự không cho mình xem 'Phượng Kinh' sao?"

Từ lúc 'Phượng Kinh' bắt đầu công chiếu, Sở Lăng đã không để Lục Diêu xem, nói đó chỉ là một bộ phim điện ảnh, còn kể về tình yêu của người khác, cho nên không chịu để Lục Diêu xem, dù cho Lục Diêu nói bản thân đã xem qua giới thiệu vắn tắt, yếu tố tình cảm rất ít, nhưng Sở Lăng vẫn không chịu, Lục Diêu cũng đành phải thôi, mỗi ngày nhìn 'Phượng Kinh' chiếm lấy cái tiêu đề lớn, nhưng vẫn như cũ một chút cũng không có xem qua.

Bởi vì bộ phim này, Sở Lăng rốt cuộc nổi tiếng. Chí ít lúc ở trường học đều có thể gặp phải người hâm mộ của mình.

Người nổi tiếng nhiều thị phi, điều này tựa hồ không hề phát sinh trên người Sở Lăng.

Thỉnh thoảng có một vài tin tức về thân thế của Sở Lăng, cũng sẽ rất nhanh bị đè xuống, đến sau này, sẽ không có người nào đào bới nữa, dù sao đào lịch sử đen đơn giản chính là vì thu hút sự chú ý.

Sở Lăng ở trước cổng trường thấy một gương mặt trẻ tuổi, nắm tay siết chặt, nhưng trên mặt cũng cười đến ôn nhu: "Xin hỏi bạn họ có chuyện gì sao?"

" Xin chào! Mỹ nữ!" Viên Lãng ý thức được ngữ khí của bản thân quá ngả ngớn, bật người đổi giọng: "Xin chào, Sở Lăng. Rất vui được biết em, tôi là Viên Lãng!" Nói xong liền nhìn về phía Sở Lăng.

Sở Lăng nở nụ cười: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao? Tôi phải về nhà rồi."

"Tặng em!" Viên Lãng bật người nói ra.

Sở Lăng ra vẻ khó xử nhìn Viên Lãng một cái: "Không cần."

Sau đó lại cười nói một tiếng: "Cảm ơn." rồi xoay người rời đi.

Lúc đến một vị trí mà đối phương không nhìn thấy, Sở Lăng mới cảm giác được lòng bàn tay đau đớn.

Sở Lăng chậm rãi buông nắm tay ra, lòng bàn tay bốn vết thương hình bán nguyệt còn đang chảy máu.

Sở Lăng quay về trường học đến phòng y tế đơn giản xử lý vết thương một chút liền gọi điện thoại cho Lục Diêu: "Diêu Diêu, cậu đặt vé máy bay đi, chúng ta đi du lịch."

Lục Diêu dĩ nhiên dĩ nhiên: "Chuyện của cậu đã xử lý tốt rồi?"

"Phải. Hiện tại khẩn cấp muốn cùng cậu thể nghiệm phong tình của nước khác!" Trong giọng nói của Sở Lăng mang theo hưng phấn, ánh mắt lại vẫn là một mảnh băng lãnh.

"Được, cậu muốn đi lúc nào?" Lục Diêu hỏi.

"Sáng sớm ngày mai đi!" Sở Lăng mang theo chờ đợi mà nói: "Mình đã có chút khẩn cấp rồi!"

Lục Diêu chỉ nghĩ là Sở Lăng tâm huyết dâng trào, trong lòng bắt đầy suy nghĩ kế hoạch của chính mình, nên cũng lập tức đáp ứng.

Sau đó Sở Lăng cúp điện thoại của Lục Diêu, liền gọi cho Uông Mông.

"Em và Lục Diêu phải xuất ngoại rồi." Sở Lăng lên tiếng chính là câu này.

Uông Mông nghe được mơ mơ màng màng.

"Thời gian sắp tới, không nên quan tâm những tin tức về em." Sở Lăng nói tiếp.

"Nhưng lão bản bên kia?" Uông Mông vẫn nhớ kỹ yêu cầu của Lục Diêu đối với mình.

"Cậu ấy nói như thế nào?" Sở Lăng hỏi.

"Tất cả lấy Sở Lăng làm trung tâm!" Uông Mông thành thật trả lời.

"Vậy thì làm theo lời em." Sở Lăng nói. Hàn băng trong mắt rõ ràng đã hòa tan.

Sáng sớm hôm sau, lúc nhìn thấy tin tức đầu đề của những tờ báo lớn, đầu Uông Mông cũng to ra! Đây hoàn toàn là chuyện anh ta ngăn cản không được a! Hơn nữa quan trọng nhất là gọi cho Lục Diêu vẫn không ai bắt máy!

Bạch Cảnh trực tiếp tìm đến văn phòng của Uông Mông: "Làm việc thế nào? Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?"

Uông Mông vẻ mặt đau khổ: "Tôi làm sao biết? Hơn nữa điện thoại của lão bản vẫn không gọi được! Có lẽ lão bản thấy những tin tức này sẽ lột da tôi!" Uông Mông hoàn toàn không đành lòng nhìn tạp chí trên bàn nữa!

"Lão bản sáng sớm đã lên máy bay!" Bạch Cảnh nói xong cầm lấy một quyển tạp chí, nhìn tiêu đề bắt mắt trên đó: "Phượng Kinh được phú nhị đại bao nuôi? Hai người trước cửa trường học hôn nhau say đắm?"

"Cái này rõ ràng là mượn góc chụp!" Chỉ cần học qua chụp ảnh hẳn là có thể nhìn ra.

"Nhưng những cái này đều là viết cho người bình thường xem!" Bạch Cảnh cầm lấy một quyển khác: "Xem ra truyền thông làm rất triệt để, nam nữ diễn viên đều bị đào bới rất lợi hại."

"Nam chính tôi không quan tâm! Nhưng nữ chính này là lão bản nương của chúng ta! Tôi có loại dự cảm tôi cũng sẽ bị lột da rồi!"

"Chờ lão bản xuống máy bay liền gọi điện thỉnh tội đi." Bạch Cảnh nói.

"Đúng vậy, chuyện này chỉ có tự mình đứng ra làm sáng tỏ." Uông Mông nhìn thoáng qua đầu đề trên bàn mà sốt ruột.

Lục Diêu cùng Sở Lăng hai người tay trong tay chậm rãi đi dưới ánh hoàng hôn ở nước ngoài, nhìn tịch dương hoa lệ tràn ngập bầu trời, lại nhìn nhau mỉm cười.

Khác với sự bảo thủ của quốc nội, ở đây dân phong tương đối thoáng, hơn nữa là quốc gia đầu tiên cho phép kết hôn đồng giới, ở đây gần như không ai chú ý đến hai người tay trong tay dị thường thân mật.

Hai người bình tĩnh ấm áp mà hưởng thụ thời gian chỉ thuộc về hai người.

Sáng sớm ngày thứ ba.

Lúc Sở Lăng rời giường, bên cạnh đã thiếu một khí tức ấm áp, Sở Lăng phản ứng đầu tiên chính là lấy điện thoại dưới gối ra, phát hiện vẫn ở trạng thái tắt máy, liền thở dài một hơi.

"Diêu Diêu?" Sở Lăng mặc quần áo, gọi người.

Không ai trả lời.

Sở Lăng ra khỏi phòng, lúc mở cửa liền sợ ngây người.

Lục Diêu thuê một biệt thự cạnh biển, trước biệt thự là một hoa viên cỡ lớn, lúc đó Sở Lăng còn ghét bỏ hoa viên quá trống trãi, hiện tại Sở Lăng đã biết vì sao bản thân lại cảm thấy trống trãi rồi.

Bởi vì hiện tại đã cảm thấy hợp lý rồi, cổng hoa viên được đổi thành cổng hoa cỡ lớn, khoảng sân vốn dĩ trống trãi được giăng đèn kết hoa, máy phun bong bóng, bánh kem, ánh nến, trái cây. Mà trên mặt đất toàn bộ đều được trải thảm đỏ.

Mọi người cũng đến xem, nam nữ già trẻ đều có, có thể nhìn ra đều là những người quen đã gặp mấy ngày nay, có ông chủ cửa hàng, có nghệ sĩ đường phố, có hàng xóm sát vách, còn có một đám tiểu hài tử từng chụp ảnh chung.

Nhưng tất cả đều không lọt được vào mắt Sở Lăng, bởi vì trong lòng trong mắt cô đều bị người trước mặt cô, tay cầm nhẫn, quỳ một gối xuống đất, lấp đầy.

"Lăng Lăng? Cậu có nguyện ý gả cho mình không?" Giọng nói của Lục Diêu sang phẳng thế giới của Sở Lăng.

Sở Lăng chưa từng hoài nghi dũng khí và quyết tâm muốn có được Lục Diêu của bản thân.

Sở Lăng lập tức kéo Lục Diêu đứng lên, hôn nàng!

Mọi người đều vỗ tay ủng hộ!

Mãi đến lúc thay áo cưới, Sở Lăng vẫn mơ mơ hồ hồ giống như ở trong mộng.

Áo cưới của Sở Lăng là lễ phục ren cầu kỳ phức tạp, mà áo cưới của Lục Diêu là kiểu ngắn gọn bó sát.

Lục Diêu nhìn Sở Lăng giống như một vị công chúa cùng với hai hoa đồng khoan thai tiến đến, nàng mỉm cười vươn tay.

Sở Lăng thận trọng đặt tay mình vào tay nàng.

Lục Diêu nắm tay Sở Lăng hướng về phía người chủ hôn.

Hai hoa đồng lại nâng hai cái khay, bên trên đặt hôn thú và nhẫn kim cương. Mà hai hoa đồng khác lại bắt đầu rải hoa hồng tượng trưng cho ái tình.

Đi đến trước mặt người chủ hôn, Lục Diêu thay Sở Lăng vén khăn che mặt lên, Lục Diêu cảm giác được sự khẩn trương của Sở Lăng.

Lục Diêu khẽ hôn lên môi Sở Lăng.

Được rồi, thời gian đã đến rồi.

Lục Diêu tìm chính là một người chủ hôn có danh tiếng ở địa phương, sở dĩ nổi danh là bởi vì ông ấy chỉ chủ hôn cho lễ cưới đồng tính, hơn nữa sẽ dùng tiếng mẹ đẻ của đôi tân nhân mà chủ trì.

Người chủ hôn nhìn Sở Lăng và Lục Diêu, nở nụ cười: "Được rồi, các vị quan khách. Xin mỗi người ngồi vào vị trí, hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu."

Tuy rằng mọi người nghe không hiểu ông ấy đang nói cái gì, nhưng từ lâu đã hiểu rõ quy trình nên mọi người không hề bị ngôn ngữ cản trở mà yên tĩnh ngồi vào chỗ.

Người chủ hôn giọng nói bình thản: "Được rồi, xin mời mở nhạc."

<<Khúc nhạc hôn lễ vang lên>>

"Xin chào mọi người, hiện tại chúng ta ở chỗ này tham dự hôn lễ thiêng liêng của Lục Diêu nữ sĩ và Sở Lăng nữ sĩ. Xin hỏi trong số các vị ở đây, có ai có thể cung cấp lý do, chứng tỏ hôn nhân giữa hai người họ là bất hợp pháp không?"

Đợi một hồi, Lục Diêu và Sở Lăng ngọt ngào nhìn nhau.

"Tốt, Lục Diêu, cô có nguyện ý cưới Sở Lăng làm vợ không? Bất kể sinh lão bệnh tử, phú quý hay nghèo khó."

Lục Diêu thật sâu nhìn Sở Lăng: "Tôi đồng ý."

Người chủ hôn chuyển sang hỏi Sở Lăng: "Được rồi, vậy Sở Lăng. Cô có đồng ý cưới Lục Diêu làm người vợ hợp pháp của cô không? Bất kể sinh lão bệnh tử, phú quý hay bần cùng."

Sở Lăng chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lục Diêu: "Tôi đồng ý."

"Xin trao đổi nhẫn kết hôn."

Lục Diêu và Sở Lăng động tác thuần thục mà đeo nhẫn cho đối phương. Hai người làm chuyện này cũng không là lần đầu tiên.

"Hiện tại, tôi tuyên bố, quan hệ hôn nhân giữa hai người đã thành lập."

.....

Sau khi tiễn các vị khách, Sở Lăng ghé vào trên người Lục Diêu, ôm cổ Lục Diêu, giọng nói ngọt ngào không chút mệt mỏi nói: "Thế giới bỗng chốc thật tươi đẹp."

"Thế giới của mình đang ở ngay trên người mình." Lục Diêu nói xong liền xoay người đứng dậy: "Hiện tại dường như hẳn là thời gian động phòng rồi! Vợ ơi!"

86.

87.

88.

89

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh