Chương 5. Huynh đệ giao đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Phúc Bồn Tử

Lâm Nghi Phong đem Thẩm Tắc Dung ôm tới phòng của mình, sau khi tiểu gia hỏa tắm rửa sạch sẽ liền trở nên thơm ngào ngạt, chỉ là quá nhẹ, ôm vào trong ngực căn bản không nặng. Lâm Nghi Phong âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem nhi tử nhà mình dưỡng chắc nịch, tiểu hài tử nhà người khác tuổi này hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm béo phì, chỉ có tiểu gia hỏa thon gầy trên mặt không có bao nhiêu thịt, làm đôi mắt đen vốn to lại càng to thêm.

Nhưng mà trong tiểu thuyết chính là cho dù ngươi có ôm tong ốm teo như cọng giá thì nhiều năm sau cũng sẽ trưởng thành một cây đại thụ, trong nguyên tác tiểu gia hỏa sau khi lớn lên vóc dáng cao ráo, cao 1 mét 8 trở lên, đương nhiên bộ dáng cũng sẽ thoát thai hoán cốt, lắc mình biến hoá trở thanh soái ca số một số hai Tu Chân giới. Bất quá y là nam chủ không có vận đào hoa, nhân duyên với nữ hài vẫn đều không ra sao, việc này một phương diện là vì tính cách y lãnh đạm, về phương diện khác còn lại là bởi vì gương mặt này.

Theo nguyên tác, Thẩm Tắc Dung vì phòng ngừa bị người khác nhìn thấu tu vi, vẫn luôn che dấu thực lực, cho nên cho dù theo tu vi tăng lên, y có thể xóa hết vết thương trên mặt, nhưng y không làm. Vì như vậy một gương mặt xấu xí, khiến y "Thu hoạch" không ít nữ nhân trông mặt mà bắt hình dong đến châm chọc mỉa mai, này cũng là giúp cho y nhìn rõ nhân tâm, đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp y có lực miễn dịch, không giống người khác vừa thấu mỹ nhân oanh oanh yến yến liền đầu óc mê muội, bị người mê hoặc.

Lâm Nghi Phong đem tiểu gia hỏa để lên ghế, lau khô đầu tóc, lại thoa dược lên miệng vết thương cho y, tiểu gia hỏa vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi, tùy ý Lâm Nghi Phong muốn làm gì làm. Lâm Nghi Phong đối với đồ đệ thập phần ngoan ngoãn thực thích cũng thấy thực may mắn. Làm một nam nhân lớn tuổi không có gia đình, Lâm Nghi Phong cũng không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, nếu thu phải đồ đệ nghịch ngợm ầm ĩ, hắn thật đúng là không biết phải ở chung thế nào. May mắn nhưng cùng kỳ lạ là Thẩm Tắc Dung chỉ mới mười tuổi làm sao ngoan ngoãn như vậy.

"Đây là như thế nào?"

Ngón tay Lâm Nghi Phong từ miệng vết thương ở trán miệng vết thương chuyển qua vết thương nửa bên mặt trái Thẩm Tắc Dung, hắn tuy rằng sớm đã biết được nguyên nhân nhưng lúc này vẫn là nhịn không được hỏi ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà mơn trớn trên vết thương gập gềnh, dù miệng vết thương đã khép lại cũng đã, nhưng vẫn thập phần dữ tợn, phảng phất như bị một con nhện xấu xí bám ở trên mặt.

"Là bị lửa đốt thương."

Tiểu gia hỏa chớp mắt thấp giọng trả lời, tận lực ngăn chặn biểu tình khẩn trương không lộ ra, gần như vậy y lại ngửi được hương khí từ trên người đối phương, đã không có nhiệt khí nóng bức, cổ hương khí cũng biến lãnh biến đạm, hóa thành một sợi lãnh hương, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi.

Tiểu tắc dung thẳng tắp mà nhìn chăm chú vào người trước mặt, không bởi vì Lâm Nghi Phong gần gũi nhìn chăm chú mà biểu lộ ra khiếp đảm hoặc là thẹn thùng, đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm chậm rãi toát ra một tia nghi hoặc không hiểu vì sao Lâm Nghi Phong khi nhìn đến vết thương trên mặt trại lại lộ ra biểu tình bi thương như chính hắn là người làm ra, nhưng việc này căn bản không có khả năng, đối với y, thương tổn không phải ở trên mặt, mà ở trong lòng.

"Đừng lo lắng, sẽ khá lên."

Lâm Nghi Phong cẩn thận thoa thuốc lên mặt y, nhẹ giọng mà an ủi, Tu Chân giới có rất nhiều linh đan diệu dược, vết thương được trị khỏi chỉ là vấn đề thời gian. Trong nguyên tác Thẩm Tắc Dung chính là bởi vì trên mặt có thương tích cho nên chịu rất nhiều cười nhạo cùng khinh nhục, sau y lại cường đại quật khởi, dương mi thổ khí, nhưng trong lòng chung quy là bị thương, thế cho nên trở nên vô tình lạnh nhạt. Nhưng hiện tại đã có hắn làm sư tôn, hắn tự nhiên sẽ chiếu cố bảo vệ tốt đồ đệ, làm y khôi phục bộ dáng cũ, không bao giờ sẽ làm y như nguyên tác chịu nhiều ủy khuất.

Tuy rằng trong nguyên tác, Vương Kim Lộc là bị đứa nhỏ này giết chết, nhưng thân là tác giả, Lâm Nghi Phong rõ ràng đây là Vương Kim Lộc gieo gió gặt bão, nếu hắn có thể đối đứa nhỏ này tốt một chút, quan tâm một chút, mà không phải đi tính kế hắn mưu hại y, hắn chắc chắn sẽ không rơi xuống kết cục thảm như vậy. Thẩm Tắc Dung nguyên tác không phải người bất phân thiện ác.

Huống hồ Lâm Nghi Phong không phải Vương Kim Lộc, hắn cũng sẽ không làm Vương Kim Lộc, cho nên xuyên vào nguyên tác chỉ có thể làm pháo hôi của nhân vật chính Thẩm Tắc Dung, hắn cũng không nửa phần kháng cự chán ghét, hắn cũng sẽ không sợ y, bởi vì y hiện tại chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Trốn việc, không bằng nghĩ xem làm thế nào giải quyết vấn đề, Thẩm Tắc Dung là nam chủ liền không khác gì con hắn, hắn sẽ đem đồ đệ, đem nhi tử dưỡng tốt.

Lâm Nghi Phong thừa nhận động cơ thu dưỡng tiểu Tắc Dung động cơ không trong sáng, thừa nhận hắn có vì được dính chút hào quang vai chính, thừa nhận là bởi vì tâm lý áy náy cho nên muốn đối tốt y, cũng thừa nhận chính mình một mình lẻ loi một lưu lạc ở dị thế, muốn một người bồi bên người, nhưng hắn hứa sẽ hảo hảo mà chiếu cố y, nuôi nấng y lớn lên, làm tốt trách nhiệm sư tôn.

Bất quá hắn đối với nguy hiểm tiềm ẩn cũng sẽ không làm như không thấy, đối với chính mình có thể hay không dưỡng ra bạch nhãn lang, Lâm Nghi Phong suy tính một chút, Thẩm Tắc Dung trong sách bản tính không xấu, hơn nữa có mình làm gương tốt, giáo dục thích đáng, không đến mức dưỡng ra bạch nhãn lang. Về phương diện khác, Lâm Nghi Phong cũng không quá tin tưởng cốt truyện cũ, hắn trước tiên quan sát tiểu gia hỏa một thời gian, xem hắn đến tột cùng là tính cách như thế nào rồi mới đúng bệnh hốt thuốc.

Phan Lương thực mau trở về đem tới quần áo thích hợp, chờ Thẩm Tắc Dung đổi xong quần áo, Lâm Nghi Phong liền đem y đi ăn cơm. Phan Lương biết Vương sư bá đối đệ tử để tâm, hắn tự nhiên cũng không dám chậm trễ, nên lấy long thì lấy lòng, nên hầu hạ thì hầu hạ, nhanh nhẹn mà mở ra hộp đồ ăn, cầm chén đũa dọn ra. Đồ ăn tuy rằng đã để ngoài một thời gian nhưng vẫn còn nóng hổi như mới ra nồi. Tuy chỉ là thức ăn chút thanh đạm nhưng màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Tiểu gia hỏa bị Phan Lương lôi kéo ngồi ở bên cạnh bàn lại không lập tức động đũa mà là mở to một đôi mắt to sợ hãi nhìn Lâm Nghi Phong nhẹ giọng nói: "Sư phụ không ăn sao?"

Lâm Nghi Phong xua xua tay nói: "Sư phụ không cần ăn cơm, ngươi nhanh ăn đi."

Tiểu gia hỏa vẫn chần chờ mà không bưng lên chén đũa, Lâm Nghi Phong thấy khó hiểu: "Như thế nào? Không thích? Không có khẩu vị?"

Thẩm Tắc Dung vội vàng lắc đầu.

Lâm Nghi Phong liền nói: "Vậy nhanh lên ăn đi, để nguội không ngon." Lại dặn dò, "Ăn hết, không được lãng phí, không được kén ăn biết không?"

Hắn tuy nói phải hảo hảo chiếu cố Thẩm Tắc Dung, nhưng sẽ không chiều y, sủng hư y. Nói xong đối Phan Lương vẫy tay: "Cùng ta lại đây." Nói xong liền đi, Phan Lương vội vàng chạy chậm đuổi theo, cung kính hỏi: "Sư bá cần phân phó?"

Lâm Nghi Phong liếc xéo hắn một cái, không nói lời nào, đi tới sân bên ngoài mới dừng lại, Phan Lương thấp thỏm bất an mà đi theo, không rõ đối phương vì sao đột nhiên âm trầm, lại vì cái gì muốn đem ra bên ngoài, rõ ràng vừa mới nói cười với đồ đệ mà, thật là người hỉ nộ vô thường.

Thẩm Tắc Dung dù an tĩnh rũ đầu nhưng trên thực tế lại chặt chẽ mà chú ý nhất cử nhất động hai người đối diện, chờ người rời đi, tay áo nắm chặt mới hơi hơi thả lỏng buông ra, bất quá vẫn là ngồi ở trên ghế không có nhúc nhích, thẳng đến khi tiếng bước chân xa dần, thẳng đến khi không nghe được một chút tiếng người, tiểu gia hỏa mới cảnh giác mà nhìn nhìn bốn phía, ngay sau đó chậm rãi thử thăm dò đứng lên, đầu tiên là đánh giá qua gian phòng, sau đó tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi ra sân.

Thân hình nhỏ đứng lặng ở dưới bậc thang nhìn đình viện rộng lớn, tất cả đều là cỏ dại khô cằng bị ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống trông hết sức túc sát thê lương. Nơi này vô cùng an tĩnh, bất luận là cách bài trí phòng ốc hay là đình viện hoang vắng vẫn giống hệt trong trí nhớ. Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ lộ ra một loại thần sắc cổ quái lạnh băng mà âm trầm tươi cười.

"Sư bá......"

Nửa câu lời nói còn chưa ra, Phan Lương im bặt, chỉ thấy Lâm Nghi Phong đột nhiên động, một giọt huyết tích liền từ trên trán hắn bay ra dừng ở trong tay Lâm Nghi Phong, bị hắn thu vào trong tay áo. Này là lấy ra tinh huyết đựng một tia hồn phách của hắn, lấy mất tích hồn huyết thì chẳng khác giữ trong tay sống chết, muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết, hắn cũng không kháng được.

Phan Lương như ở trong mộng lúc này mới chợt tỉnh mà mở to hai mắt, sợ tới mức chân mềm nhũn, lắp bắp: "Sư, sư bá, này, làm gì vậy?"

Lâm Nghi Phong nhàn nhạt nói: "Ta lấy hồn huyết ngươi, ngươi nói là làm gì?"

Phan Lương lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, mặt tái mét: "Vương sư bá, con chưa từng làm chuyện lỗi chuyện của người a, người đừng giết con!"

Lâm Nghi Phong hừ lạnh một tiếng: "Khóc cái gì, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta cũng không giết ngươi, đứng lên!" Dứt lời vung tay áo đem Phan Lương kéo lên.

Phan Lương lảo đảo mà lui về phía sau vài bước đứng vững mới dám thật cẩn thận hỏi: "Sư bá ý tứ là?"

Lâm Nghi Phong: "Ngươi là người thông minh, còn cần ta nói thêm? Về sau bên ngoài có chuyện gì, đừng quên lập tức thông báo sư bá ngươi, cũng đừng giống hôm nay tự hành động, không cùng sư bá ngươi thông báo một tiếng liền chạy tới bẩm báo chưởng môn."

Hắn nếu xuyên thành Vương Kim Lộc thì cũng chỉ có thể tạm thời lấy thân phận Vương Kim Lộc, Linh Vân Phái tuy rằng quy mô không lớn, nhưng miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều, nhiều đến mức lục đục nội bộ, tranh đấu gay gắt, muốn yên ổn ở Linh Vân Phái nhất định phải nắm rõ mọi thông tin.

Phan Lương thông minh, để chân sai vặt làm thám thính chính là vô cùng thích hợp, chỉ là cũng không tin được hắn. Còn có, hắn đã thấy qua ngọc bội của Thẩm Tắc Dung, phòng ngừa vạn nhất chỉ có thể đem người khống chế mới yên tâm, cho nên mới lấy đi tích hồn huyết khiến hắn chỉ có thể một mực mà nghe lệnh chính mình.

Phan Lương xác thật thông minh, chớp mắt liền minh bạch ý tứ Lâm Nghi Phong, vội vàng lại muốn quỳ xuống, bị Lâm Nghi Phong trừng liền đánh mất ý niệm, vội không ngừng biểu hiện trung tâm nói: "Là là, sư bá! Sư bá, từ nay về sau ta Phan Lương chính là người của người, nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ sư bá, vì sư bá làm việc, máu chảy đầu rơi đến chết mới thôi......"

Phan Lương còn muốn moi hết cõi lòng mà lại nói thêm vài câu lại bị Lâm Nghi Phong hừ lạnh đánh gãy, hắn lập tức im miệng, khẩn trương mà rũ đầu đến thở cũng không dám.

Chỉ nghe đối phương lạnh lùng nói: "Ta không thích vô nghĩa nhiều lời, ngươi nhớ kỹ."

"Nhớ kỹ, nhớ kỹ." Phan Lương vâng vâng dạ dạ, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

"Cầm lấy!"

Phan Lương vội vàng ngẩng đầu, một khối đồ vật sáng lấp lánh liền nghênh diện bay về phía hắn, hắn theo bản năng mà duỗi tay tiếp lấy. Vừa nhìn vào, tức khắc trợn tròn mắt, nằm ở lòng bàn tay chính là một khối hạ phẩm linh thạch, chẳng lẽ nói là Vương Kim Lộc cho hắn? Thật sự người keo kiệt như Vương Kim Lộc thế nhưng sẽ thực dứt khoát mà thưởng hắn một khối hạ phẩm linh thạch, đây là chuyện tốt trước kia chưa từng gặp qua.

Lâm Nghi Phong bất định vẫy vẫy tay, tỏ vẻ hắn không cần nhiều lời, khối linh thạch xác thực là cho hắn. Không thể chỉ hù dọa, nên cho thì cho, hắn muốn Phan Lương vừa không dám phản bội hắn lại chịu cam tâm tình nguyện mà vì hắn làm việc.

Đột nhiên thần sắc Lâm Nghi Phong hơi động, lên tiếng: "Có khách tới cửa."

Phan Lương vội nhìn xung quanh: "Khách? Khách ở đâu a?" Truyền Tống Trận không có động tĩnh, cũng không có bóng người, khách ở đâu?

Một lát sau, đột nhiên bầu trời phương xa xuất hiện một đạo kiếm quang màu vàng, từ giữa sườn bay tới. Linh Vân Phái là môn phái kiếm tu, đệ tử lấy kiếm làm pháp bảo vũ khí, nói như vậy, tu sĩ nào linh căn giống nhau, liền sẽ dựa thuộc tính linh căn để luyện kiếm, lúc sử dụng kiếm quang phát ra cùng thuộc tính linh căn màu sắc giống nhau.

Nơi xa bay tới là đạo kiếm quang màu vàng, như vậy có thể biết được người đến là tu sĩ thổ linh căn, hơn nữa tu vi còn ở Trúc Cơ trở lên, tu vi phải đến Trúc Cơ mới có thể đủ điều kiện ngự kiếm phi hành.

Phan Lương khẩn trương lên, tuy rằng Linh Vân Phái đệ tử thổ linh căn có đếm cũng đếm không hết, nhưng đạo kiếm quang này lại khiến cho hắn nghĩ tới một người, người này không chỉ là Đơn thổ linh căn, hơn nữa cũng có động cơ đến Bán Vân Cư, nên tới liền tới.

Hắn thật cẩn thận mà quét mắt qua Lâm Nghi Phong, lại thấy hắn chắp tay sau lưng, trên mặt không có chút nào thần sắc khẩn trương, cười như không cười bộ dáng thong dong bình tĩnh tựa hồ còn thực chờ mong tiến người đến "Bái phỏng".

Kiếm quang mang theo thật tiếng nổ thật lớn dừng trước mặt hai người bọn họ, uy lực chèn ép đến tu vi thấp kém như Phan Lương liên tục lui về phía sau thiếu chút nữa là té lăn quay trên đất. Mà Lâm Nghi Phong vẫn như cũ khoanh tay đứng tại chỗ, đến quần áo đều không có đong đưa chút nào, ngay cả một sợi tóc cũng không phiêu động, uy lực cường đại đối với hắn căn bản không có tạo thành bất luận cái gì ảnh hưởng.

Kiếm quang trong khoảnh khắc hóa thành nam tử trẻ tuổi so với Lâm Nghi Phong có trẻ một chút, tướng mạo tuấn lãng, chỉ là sắc mặt âm trầm, tỏ rõ tâm trạng không tốt. Vị này chính là chân chính thanh niên tài tuấn Linh Vân Phái, thiên tài số một số hai dùng chưa tới trăm năm đã tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ, đang chuẩn bị tiến vào Nguyên Anh, rất được các đại môn phái nhìn trúng.

Triệu Nguyên Khải tâm tình thực phức tạp, người trước mắt tuy rằng bộ dáng xa lạ, tướng mạo lại giống hệt trong trí nhớ, chính mắt nhìn thấy đến đối phương cải lão hoàn đồng, bộ dáng rực rỡ hẳn lên, tâm tình càng phức tạp, làm một thiên tài, làm một cái thiên chi kiêu tử, hắn không muốn thừa nhận đối với người này có mang tâm tình hâm mộ ghen tị.

Kẻ luôn bị hắn miệt thị là phế vật, hèn mọn bụi bặm sư huynh hiện giờ tu vi lại thăng cao vượt xa hắn, không công bằng! Dựa vào cái gì phế vật vô dụng có thể dựa vào đường tắt một bước lên trời, đè đầu hắn, khi dễ con hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro