Chương 1: Ly kỳ trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Chú ý: đây là bản dịch chui phi lợi nhuận, yêu cầu không đem đi đâu khác. Cảm ơn!



CHƯƠNG 1: LY KỲ TRỌNG SINH

Tối hôm qua cửa hàng làm ăn khá khẩm, Hướng Nam bận bịu đến tối muộn mới về nhà.

Bò lên được tầng sáu hắn liền mặt cũng không thèm rửa nằm lên giường ngủ luôn.

Sáng sớm tiếng chuông đồng hố báo thức kêu lên chói tai, Hướng Nam vẫn còn trong chăn trở mình, mắt nhắm mắt mở men theo ký ức mò đồng hồ đặt ở đầu giường. Kết quả đưa tay ra lại sờ vào khoảng không, nửa người trên mất đi trọng lực, chỉ nghe 'ba' một tiếng trầm thấp, Hướng Nam thật bất hạnh ngã sấp mặt.

Vừa sáng sớm ra đã tiếp xúc thân mật cùng mặt đất làm Hướng Nam tỉnh ngủ hẳn, hắn bò dậy xoa xoa cái ngực bị đau thì vừa vặn cũng có người đẩy cửa phòng cầm chậu rửa mặt đi vào. Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của hắn liền nở nụ cười, "A Nam, ngươi có thể hay không ngày nào đó không ngã vào sáng sớm a?"

Hướng Nam theo bản năng a một tiếng, sau đó liền phát hiện một vấn đề chết người—— âm thanh phát ra từ trong họng nghe sao lại thấy không giống giọng mình.

Hướng Nam bên này còn chưa kịp phản ứng thì người vừa vào phòng lại vừa nói chuyện vừa cười hắn, "Lo lắng gì đây? Nhanh đi rửa mặt chải đầu đi, sáng sớm nay tiết đầu là của Tiêu lão thái đó, ngươi không sợ bị nàng chộp tới giày vò, chà đạp sao?"

Tiết đầu, Tiêu lão thái....

Hướng Nam ngơ ngẩn nhất thời không cách nào tiêu hóa hết những tin tức này, hắn vô thức ngẩng đầu mới đột nhiên phát hiện điều không đúng.

Phòng ngủ rộng rãi của hắn không biết từ khi nào đã biến thành phòng ký túc xá loại nhỏ, hai bên trái phải phân biệt để hai chiếc giường tầng, nam sinh vừa nói chuyện với hắn đang ngồi trên giường đối diện, vừa tay chân lanh lẹ thay quần áo vừa kỳ quái liếc hắn một cái, "Hiện tại đang âm vài độ a, đại ca ngươi không lạnh à?"

Như để ấn chứng lời của đối phương, Hướng Nam ngay lập tức cảm giác được mu bàn tay đang nổi da gà, nhưng hắn hiện tại không lo được nhiều vậy, hắn chỉ cần lắm một người tài ba đứng ra cho hắn một lời giải thích: Tại sao hắn chỉ ngủ một giấc lại thành như vậy? Rốt cuộc là ai muốn chỉnh hắn!

Qua vài phút, hai người khác nữa trong phòng ký túc cũng bưng chậu rửa mặt quay lại, thấy Hướng Nam một thân quần cộc áo cộc đứng trước giường, Diệp Vĩ có chút lo lắng tiến tới hỏi Hứa Bân, "A Nam bị sao đây?"

Hứa Bân lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, nghe vậy chỉ nhún vai một cái, "Ai biết, không phải là vừa mới ngã từ trên giường xuống ngã rớt luôn đầu óc rồi đi."

Nghe lời này, Tào Thu Đông vừa mới đặt chậu lên giá đã vội chạy lại, đưa tay sờ sờ trán Hướng Nam sau đó liền thả xuống, "Kỳ quái, không nóng a, A Nam ngươi làm sao vậy? Có phải là gặp khó khăn gì không, nói chúng ta nghe một chút."

Cả một phòng líu ra líu ríu làm Hướng Nam không biết phải làm sao.

Hắn sống ba mươi năm vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này. Tỉnh lại sau một giấc ngủ phát hiện cả thế giới thay đổi, phòng ngủ biến thành ký túc xá, bên người còn có thêm mấy thằng nhóc con xa lạ, mỗi người còn sờ tới sờ lui trên người hắn, một người nói không nóng a một người khác lại nói vẫn là nên đưa đến biện viện xem một chút đi đừng để đầu óc hỏng thật. Ngay lúc tiếng líu ra líu ríu kêu loạn lên Hướng Nam mới ho khan một tiếng, "Ta không sao, có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?"

——Đệt! Mới sáng ra đã diễn cái gì a!

Trong phòng chỉ còn lại tiếng lòng của ba người còn lại.

Cuối cùng vẫn là Diệp Vĩ lớn tuổi nhất mở miệng, "A Nam, ta cũng muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi phơi chân tay ra ngoài thế không lạnh à?"

Hướng Nam cạn lời.

Tào Thu Đông đẩy hắn lên giường, kéo kéo chăn che lên người hắn, "A Nam, ngươi có phải không thoải mái chỗ nào không? Có muốn ta giúp ngươi xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ một ngày không? Thành tích ngươi tốt như vậy, xin nghỉ nửa ngày hay một ngày lão sư nhất định sẽ đáp ứng."

Hướng Nam càng nghe càng không hiểu, đột nhiên đáy lòng dâng lên một ý nghĩ rất không có khả năng, hắn chấn động, từ trên giường nhảy xuống chạy tới phòng tắm để lại mấy người không có phản ứng, chỉ thấy cái người ghét soi gương Hướng Nam kia chạy vào ôm gương nhìn chằm chằm, biểu tình trên mặt như thể nhìn thấy yêu quái, giống như gương hắn ôm trên tay là gương chiếu yêu, bên ngoài là người rọi vào ra quỷ.

Trên thực tế, Hướng Nam thà thấy quỷ còn hơn.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt non nớt, vầng trán không thể nói là tinh xảo nhưng cũng rất thanh tú, đột nhiên cứng nhắc, da dẻ hơi trắng, không phải là kiểu trong suốt như tuyết bạch mà là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài cộng thêm bệnh trạng yếu ớt, giờ khắc này cặp mắt vừa to vừa đen kia đang trừng trừng cặp mắt trong gương, tơ máu hằn trên tròng trắng trông có chút đáng sợ. Hướng Nam thật nhanh bị chính mình dọa phát khóc, trên tay buông lỏng, chiếc gương rơi xuống đất theo tiếng động mà vỡ nát.

Diệp Vĩ được coi như là trưởng phòng, bình thường mọi sự vụ lớn nhỏ trong phòng đều do hắn xử lý, lúc này đây thấy Hướng Nam hành động khác thường hắn bất giác nhíu mày, Hứa Bân từ đầu giường đứng lên đi tới bên cạnh hắn, "A Nam có phải là hỏng luôn đầu óc rồi không? Bằng không dẫn hắn tới bệnh viện xem chút đi, 12 rồi, đầu óc mà xảy ra vấn đề thì không phải chuyện đùa đâu."

Diệp Vĩ trầm ngâm chốc lát, sau đó đi tới chỗ Hướng Nam, "A Nam, ta dẫn ngươi đến bệnh viện, xem có phải là ngã giường hơi nặng rồi không?"

Hướng Nam bị dọa suýt mất hồn rốt cuộc bị câu hỏi của Diệp Vĩ kéo về, quay đầu nhìn Diệp Vĩ cùng những người khác cách đó không xa, hắn lắp bắp "Ta, ta, ta...Ta không sao."

'"Ngươi xác định là không có chuyện gì?" Hứa Bân hồ nghi nhìn hắn.

Hướng Nam ra sức gật đầu, trên thực tế hiện tại hắn lo lắng cực kì, lòng dạ trống rỗng, sau khi soi gương hắn căn bản xác định đây không phải trò đùa dai, thử hỏi ai có thể đem trò đùa dai làm được đến mức như thế. Tuy rằng tên không đổi, thế những địa điểm thay đổi, đến diện mạo cũng thay đổi luôn. Hướng Nam tuy rằng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, đối với thuật dịch dung khát vọng đã lâu bất quá hắn biết dịch dung trong cuộc sống hiện thực là bất khả thi. Hắn giơ tay kéo kéo ra mặt, cảm giác chân thật cực kì, hoàn toàn không giống giả, cho nên tình huống trước mắt tạm thời có thể nói là hồn phách của hắn huyền huyễn làm sao lại chạy vào trong thân thể của thiếu niên cũng tên Hướng Nam này còn hồn phách của chính chủ đi nơi nào Hướng Nam không biết, lúc này hắn chỉ quan tâm 'mình' đây là đi đâu?

Diệp Vĩ thấy hẳn khẳng định, tinh thần nhìn qua cũng tốt vô cùng, chỉ có bộ dáng có chút giật mình, liền không miễn cưỡng nữa, tiện tay vỗ vỗ vai hắn, "Vậy nhanh rửa mặt nhanh đi, không là sắp muộn rồi."

Hướng Nam không thể làm gì khác hơn là dưới ánh mắt của bọn họ đi đến chỗ giá dể đồ cầm lấy chậu cùng cốc xúc miệng đặt trên tầng cao nhất đi ra ngoài, vừa mới tới cửa, Hướng Nam một thân quần cộc áo cộc lập tức bị gió Bắc thổi cho giật mình. Lúc này bảo hắn quay lại mặc quần áo hắn lại không dám, một là sợ đối mặt với mấy người đồng học ăn ở sớm chiều cùng nguyên chủ, hai nữa là sợ bại lộ thân phận.

Hướng Nam nhẫn nhịn chịu gió lạnh nhanh chóng đánh răng chải đầu một phen, đến lúc quay trở lại đã thấy mấy người Diệp Vĩ đều đã ăn mặc tử tế, xem bộ dáng có vẻ là đang chờ hắn.

Cho nên Hướng Nam dùng tốc độ nhanh nhất tu chỉnh lại mình, gấp gọn chăn gối sau đó cùng mọi người ra khỏi phòng. Mấy người đi đến nhà ăn để ăn sáng, buồn bực nhất là trong khi mọi người đều lấy thẻ ăn cơm ra quẹt lên máy quẹt thẻ thì Hướng Nam lại như đứa ngốc đứng sững sờ ở một bên, bởi vì hắn hoàn toàn không biết đến canteen trường học ăn một bữa cơm thôi còn phải tân tiến như vậy, nghĩ lại hắn năm đó đi học vào nhà ăn chỉ cần mang đủ tiền là được. Cuối cùng vẫn là Diệp Vĩ dùng thẻ của mình quét, Hướng Nam mới không bị đói bụng.

Ăn xong bữa sáng, ai nấy đều vắt chân lên cổ chạy vào phòng học.

Tất cả mọi người đều đã đến, sau khi Diệp Vĩ Hứa Bân cùng Tào Thu Đông ngồi xuống thì phòng học to rộng cũng chỉ còn lại vài chỗ. Hướng Nam ngồi vào chỗ của mình, mở cặp sách, bên trong được phân loại sắp xếp chỉnh tề, các loại bút cũng để gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy nguyên chủ là một người chỉnh tề, tính cách khá giống Hướng Nam, đi ngoài đường thấy thùng rác đổ mà không dựng lên ngay ngắn thì cả buổi tối khả năng cao là không ngủ ngon được, đây là điển hình của thời kỳ cuối chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tiêu lão thái trong miệng Hứa Bân là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi, trang phục rất thời thượng, cũng nhìn ra được thời còn trẻ là một mĩ nhân, chỉ là khi Tiêu lão thái mở miệng Hướng Nam liền trợn trọn mắt. Vì sự kiện sáng sớm mà đầu óc Hướng Nam trầm trầm phù phù, lúc này mới phát hiện mình nghe giảng không hiểu một chữ gì, cái gì mà hàm số x + y.....Hướng Nam không học đại học ngay đến toàn bộ kiến thức trong sách lúc còn đi học cũng đều trả hết cho giáo viên rồi, cho nên mỗi lần Tiêu lão thái chỉ điểm Hướng Nam trả lời câu hỏi đồng học Hướng Nam đều phát ngốc đứng tại chỗ, bất luận biểu tình của Tiêu lão thái có bao nhiêu khó coi vẫn cứ là không trả lời được câu hỏi.

Cuối cùng Tiêu lão thái vẫn cho hắn ngồi xuống, thở dài, "Tan học đến văn phòng một chuyến."

Vì vậy Hướng Nam ngay lập tức nhận được ánh mắt đồng tình của cả lớp.

Tiết cuối cùng kết thúc, Hướng Nam ngồi trừ tại chỗ một lúc, sau đó mới đứng dậy đi đến phòng làm việc của giáo viên. Văn phòng nằm ngay cuối hành lang, bên trong có vài giáo viên đang phê chữa bài thi, Tiêu lão thái ngồi ở tận cùng bên trong, vị trí dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ là mấy cây mặc giáp trụ (cây lá kim??? toi không biết dịch dư lào @@) còn lấp lánh tuyết tan trên tầng lá, trên cửa kính ánh lên quang mang ánh mặt trời, cách đó không xa treo lịch hàng ngày trên tường, mặt trên in năm 20xx cùng thời đại trong ký ức của Hướng Nam không kém bao nhiêu có lẽ cách khoảng hai ba năm. Thâm tâm Hướng Nam co chặt, sự tình xảy ra từ sáng sớm đến giờ bỗng nhiên trở nên chân thực, nhiệt độ cùng ngày tháng trên lịch treo tường thật đúng là phù hợp.

Hướng Nam đi tới trước bàn làm việc của Tiêu lão thái, bà vừa mới uống xong một cốc nước ấm, thấy hắn đứng trước mặt mình, nét trẻ con giữa chân mày mơ hồ có thêm chút bình tĩnh. Tiêu lão thái than thở một tiếng, "Hướng Nam, biểu hiện gần đây của ngươi thật không tốt, lần này thi giữa học kỳ xếp hạng của ngươi bị tụt xuống hai mươi bậc ngươi có biết không?" Kết quả bài thi còn chưa công bố, Tiêu lão thái lúc nói câu này quả thực có chút đau lòng.

Hướng Nam bị tin tức này chấn động một chút, không biết người học sinh này sau này còn dùng thành tích kém hơn lên trình với bà thì bà có hay không sẽ tức tử tại chỗ? Hướng Nam sống nhiều năm như vậy, tuy rằng bản tính quy củ còn có chút trì độn, thế nhưng hắn có thể thấy lão thái đây là thật tâm yêu thích học trò Hướng Nam này, bằng không lúc nói chuyện trong giọng nói sẽ không tự chủ mà có vài phần bất đắc dĩ cùng trách cứ.

Hướng Nam từ trước đến giờ dịu ngoan quen rồi, cho dù biết đây chỉ là hứa suông nhưng như trước không muốn người ta phật tâm, không nỡ để lão sư đã có tuổi này có quá nhiều suy nghĩ đành nói, "Xin lỗi, Tiêu lão sư, lần sau em sẽ cố gắng."

"Hướng Nam, trong lớp ta ngươi là người duy nhất từ nông thôn lên học, cha mẹ ngươi nuôi nấng ngươi học tập đọc sách không hề dễ dàng, ta tin ngươi hiểu rõ điều này hơn bất kì ai khác, năm lớp 12 này là bước ngoặt lớn trong cuộc đời ngươi, có thành long thành xà hay không tất cả đều ở ngươi." Tiêu lão thái nhìn học sinh của mình, ánh mắt luôn bén nhọn cũng nhiều hơn mấy phần ôn hòa mong đợi, "Có câu nói —— nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao."

(gốc là才能成就一生的辉煌: nhịn được đau đớn nhất thời, mới có thành tựu cả đời huy hoàng)

Hướng Nam bị câu nói này làm xúc động nhân tâm.

Cha mẹ hắn trong lúc hắn không biết gì li hôn, sau đó nhanh như chớp mỗi người đều có gia đình mới, như là xưa nay chưa từng sinh đứa con trai này, chẳng một chút quan tâm cho nên Hướng Nam được bà nội nuôi lớn, bà nội dùng từng đồng lương hưu ít ỏi của mình để nuôi lớn đứa cháu này. Hướng Nam tính cách có chút lạnh, thuở thiếu thời không có cái gì gọi là thầy tốt bạn hiền, cho nên tốt nghiệp cấp 3 xong cũng không nghĩ sẽ học tiếp lên, hơn nữa tuổi tác bà nội đã cao, không đủ khả năng chi trả học phí, chỉ dựa vào tiền làm thêm ngoài giờ của Hướng Nam hiển nhiên là cũng không đủ. Cho nên hắn sau khi tốt nghiệp liền về nhà mở một cửa hàng kinh doanh, từ một thiếu niên mười mấy tuổi đứng lên, cũng từ đây mà tính cách Hướng Nam dần dần xã hội hóa bị mài cho trở nên mịn màng tinh sắc, chỉ là trong tâm thuần vẫn còn duy trì dáng dấp lúc trước cho nên lúc này mới bị câu nói của lão sư đánh động tâm tự.

Từ văn phòng đi ra, có mấy người đứng ở đầu cầu thang, thấy hắn đi tới cũng không nhếch miệng cười.

Ngày đông lạnh giá, gió từ bên ngoài thổi vào cùng vài tia sáng lập lòe chiếu chếch trên trường, Hướng Nam kéo kéo bộ quần áo mùa đông không dày lắm trên người, trong tim bỗng dưng nhộn nhạo cả lên. Từ sau khi người đối xử với mình bằng chân tâm là bà nội qua đời, đã từ rất lâu rồi hắn không nhận được sự quan tâm từ ngoài khác, mặc kệ hắn đã trải qua chuyện không thể tưởng tượng nổi nào, mặc kệ bây giờ hắn rốt cuộc là ai, hắn chỉ nghĩ, hắn phải khỏe mạnh, nỗ lực học tập để báo đáp hết thảy hi vọng của mọi người đối với thân thể này, coi như...coi như là để đổi lại thân thể này đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro