Chương 31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Mẫn Lục hiệp xảo thi tâm kế

Ngay tại đó, khiến mọi người ai cũng thấy mình nhỏ mọn, xấu hổ cúi đầu, trong tay cầm trái cây, sắc mặt đồng loạt đỏ bừng. Du Nhị hiệp thấy vậy, khó có lúc giãn ra được khỏi khuôn mặt nghiêm túc, cho mọi người nghỉ ngơi, nếm thử chút tâm ý của Lôi Tuyết.

Mọi người về sau đối với Lôi Tuyết càng thêm yêu quý, dù thế nào cũng không nỡ trách mắng nó, ngay cả Võ Đang Lục hiệp khi đang dạy đệ tử nhìn thấy Lôi Tuyết đều thân thiết ôm lấy nó, cho nó hoa quả, cho nó xem mọi người học võ, lại làm cho nó một cây kiếm nhỏ bằng gỗ xem nó có thể học được Võ Đang kiếm pháp không. Lôi Tuyết quả nhiên không làm mọi người thất vọng, đem bộ kiếm pháp học y không sai chút nào. Ta đoán có lẽ cánh tay dài khiến cho nó học tập các chiêu thức linh thông nhanh chóng, lại có thêm cái đuôi linh hoạt giúp giữ cân bằng mà con người không có.

Dù sao những điều này ta cũng không muốn biết nhiều lắm, bọn họ học võ ta lại không thể đi xem, cũng không muốn từ con khỉ học trộm công phu Võ Đang. Nhưng về sau, mọi người ở Võ Đang lại dạy Lôi Tuyết càng dụng tâm hơn, cũng không biết làm thế nào, năm trước vào ngày mừng thọ Trương Tam Phong, Lôi Tuyết được mang ra biểu diễn quyền cước chiêu thức kiếm pháp, ba mươi hai thức miên chưởng gì gì đó, hổ trảo thủ, âm dương thủ, ...

Đương trường làm cho Trương Tam Phong vui vẻ cười to thoải mái, nói rằng con khỉ còn thông minh hơn cả đồ đệ. Càng về sau càng được hoan nghênh, Lôi Tuyết trở thành đại Minh tinh của phái Võ Đang, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nó dù rất nghịch ngợm nhưng vẫn được chiều đến vô pháp vô thiên, may mắn là nó vẫn sợ bộ dáng nghiêm túc của ta, nếu không thật sự là không thể quản giáo.

Hai năm thời gian, Thường Ngộ Xuân cũng lần thứ hai đến Võ Đang đưa thư của Trương Vô Kỵ. Sau khi rời Hồ Điệp cốc, Thường Ngộ Xuân liền đến Võ Đang đưa thư cùng tin tức của Trương Vô Kỵ, làm cho Trương Tam Phong phần nào đỡ lo lắng, cũng hẹn rằng mỗi năm đến một lần. Chờ đến khi ta biết tin Thường Ngộ Xuân đến đưa tin thì hắn đã xuống núi được hai ngày.

Tuy ta biết năm nay Kỷ Hiểu Phù phải chết, nhưng lại không biết chính xác ngày nào, dù trong tiểu thuyết hay trên phim đều không có đề cập đến. Ta dù sao cũng không muốn xen vào việc người khác, hơn nữa Kỷ Hiểu Phù tự mình muốn chết, nếu chính nàng muốn sống ta nghĩ Diệt Tuyệt cũng không giết được nàng, mà chính nàng lại một mực cự tuyệt.

Lòng ta quả thật không nghĩ đến việc sẽ cứu nàng thế nào. Nàng phụ sư phụ, phụ thân của mình, lại thêm phụ tình cảm của hai nam nhân tốt, khiến cho Dương Bất Hối bơ vơ cô khổ mấy lần suýt chết, nữ nhân như vậy người nào có thể thích nhưng ta thì tuyệt đối không. Nhưng Ân Lê Đình thì sao? Ân Lục hiệp là vô tội, nếu nàng chết, khúc mắc giữa hai người vĩnh viễn không thể gỡ ra được, muốn nhận một tình cảm khác cũng sẽ vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận đến với Dương Bất Hối có gương mặt giống hệt nàng.

Không nói đến những việc tốt Ân Lục hiệp làm khi hành tẩu giang hồ, chỉ nói khi ta ở Võ Đang hai năm này, hắn đối với ta vô cùng tốt. Võ Đang thất hiệp bận rộn, nhiều việc bề bộn, cũng chỉ có Ân Lục hiệp và Mạc Thất hiệp cẩn thận chú ý ta, chiếu cố giúp đỡ ta, xuống núi đi đâu cũng không quên mua cho ta những thứ quần áo, đồ trang sức nho nhỏ của con gái.

Vì tấm lòng yêu thương thực tâm này, ta cũng nguyện giúp một chút, nhưng ta lại không biết chính xác thời gian, chỉ sợ không cứu được Kỷ Hiểu Phù, vả lại cũng phải xem thiên ý thế nào, có lẽ số phận nhân vật trong thế giới võ hiệp không thể thay đổi, nhưng chẳng lẽ vận mệnh thê thảm như vậy vô phương sửa lại sao? Đành xem thiên ý thế nào đi. Nghĩ vậy, ta đã quyết định một chủ ý.

Bất chấp người trong Võ Đang có thể hiểu lầm, một ngày nọ ta làm mấy thứ, Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống ở Băng Hỏa đảo, ăn thịt dã thú lớn lên, dáng người so với người cùng tuổi có lẽ cao lớn hơn nhiều, ước lượng dáng người hắn tầm mười bốn mười lăm tuổi, ta sắm mấy bộ quần áo, sửa sang, hai ba ngày mới xong, lại đi xem thuốc, chọn ra mấy vị thuốc quý trừ hàn, bổ thân, tráng khí, chữa thương, điều hòa kinh mạch..

Những dược liệu này đều là ta vất vả ở núi cao rừng già dùng thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt kiếm được, toàn bộ tìm được trong hai năm đều chỉ đủ chứa trong một hộp nhỏ này. Sáng hôm ấy ta nghỉ làm ruộng, đem dược liệu quần áo gói ghém kỹ càng đi đến Võ Đang.

"Ân Lục thúc có ở đây không? Chỉ Nhược đến thăm thúc đây."

Lần này trực tiếp hướng nơi hắn ở đi đến, ta biết Ân Lục hiệp nếu không ra ngoài hành tẩu giang hồ thì buổi sáng nhất định ở trong viện của mình đọc sách luyện võ, cho nên ta tới cổng viện thì dừng bước, gọi.

Ân Lục hiệp một thân áo dài màu nguyệt bạch, mái tóc búi lên chỉnh tề, tay cầm một quyển sách đẩy cửa ra, giật mình nhìn bộ dáng ta ôm bao ôm hộp. Đưa ta vào nhà, một bên đỡ lấy cái bao giúp ta, một bên trêu ghẹo: "Chỉ Nhược làm sao vậy? Túi to thùng nhỏ đưa đến đây, là lễ vật tặng Lục thúc sao? Muốn đưa lễ cũng đưa cho Thất sư đệ đi! Thúc ấy dạy cháu mới thật là vất vả."

"Chỉ Nhược hôm nay không phải chuẩn bị lễ vật cho Lục thúc. Hai ngày trước nghe nói có tin của Vô Kỵ ca ca, cháu thấy rất cao hứng, nghe nói Vô Kỵ ca ca bệnh còn chưa được trị tốt, nghe nói Hồ Điệp cốc chỉ có ca ca và thần y hai người ở lại, cũng không có người chiếu cố, không biết cuộc sống thế nào, cháu có chút lo lắng, cho nên tự tay chuẩn bị cho huynh ấy mấy bộ quần áo và rất nhiều dược liệu tốt cháu lên núi tự tay tìm được, biết mấy ngày nữa Ân Lục thúc sẽ ra ngoài hành tẩu nên nhờ thúc vất vả một chuyến đem đến cho Vô Kỵ ca ca, giúp cho Vô Kỵ ca ca sớm được khỏe mạnh trở lại." Ta ngoài miệng nói vậy nhưng tâm lý đối với Trương Vô Kỵ không chút lo lắng, tên kia ở Hồ Điệp cốc thì làm sao khỏi bệnh được, chỉ có học Cửu Dương thần công mới có thể khang phục.

Ân Lục hiệp nghe xong lời ta nói, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ hiền từ lo lắng, nghĩ đến giọt máu duy nhất của Ngũ sư huynh hiện giờ ở nơi tà ma ngoại đạo, chịu hàn độc tra tấn khổ sở không biết hiện giờ thế nào, ma đạo yêu nhân kia có khiến hắn chịu khổ, ăn đói mặc rét hay không? Nghĩ đến đây hắn hận không thể bay ngay đến Hồ Điệp cốc tận mắt nhìn xem Vô Kỵ thế nào.

Hai năm này chính mình vì nhớ Hiểu Phù mà thần hồn điên đảo, quên cả bình an của con trai Ngũ ca, thật sự đáng chết, lúc này Ân Lê Đình quên cả phân phó của sư phụ không thể tự đi đến chỗ tà ma ngoại đạo. Trương Tam Phong từ khi hai đồ đệ Du Tam hiệp, Trương Ngũ hiệp vì Ân Tố Tố mà một trọng thượng, một tự vẫn, đối với ma đạo phân rõ ranh giới, các đồ đệ cũng không được liên lụy cùng ma đạo.

Giờ phút này Ân Lê Đình cũng bất chấp quy củ, nghĩ đến đứa nhỏ kia ở Hồ Điệp cốc không biết phải chịu khổ sở gì, tâm lý liền bất an, nếu biết việc này các sư huynh nhất định sẽ phản đối, nhưng vì Vô Kỵ lúc này cũng đành phải vậy thôi, nghĩ vậy, Ân Lục hiệp nói với ta: "Chỉ Nhược vì Vô Kỵ mà lo lắng như vậy, Lục thúc thật hổ thẹn, mấy thứ này qua hai ngày nữa Lục thúc sẽ mang đến cho Vô Kỵ, nhưng cháu cũng không được nói cho bất cứ ai biết, được không?"

"Dạ, Chỉ Nhược biết, cháu nhất định sẽ không nói, lão đạo trưởng nói qua không cho mọi người đi Hồ Điệp cốc, Ân Lục thúc lén đi thăm Vô Kỵ ca ca, cám ơn Lúc thúc vì Chỉ Nhược mà vất vả đi một chuyến, vạn nhất lão đạo trưởng biết Chỉ Nhược sẽ đi nhận sai, không để lão đạo trưởng giận Lục thúc thúc." Biết Ân Lục hiệp tâm địa thiện lương dễ thuyết phục, chỉ phiền một điều là dễ khóc nhưng nếu đã đáp ứng việc gì nhất định sẽ làm được, ta cũng không lo lắng, nói dối sư phụ cũng chẳng phải là ta, đều là vì giúp hắn mới vất vả như vậy, hắn trả giá cũng phải thôi! Tuy rằng hắn ta căn bản là không biết, cũng không được lựa chọn.

Ân Lục hiệp không biết suy tính trong lòng ta, nghe xong ta nói không khỏi cười: "Tiểu nha đầu, Lục thúc của cháu còn cần cháu gánh tội thay hay sao? Chỉ cần nhìn thấy Vô Kỵ bình an, vui vẻ, cho dù sư phụ có phạt cũng không sao cả, Chỉ Nhược cháu cứ về đi! Lục thúc sẽ chuẩn bị, ngày mai xuống núi đi xem Vô Kỵ."

"Dạ! Vậy Chỉ Nhược đến thư phòng, buổi chiều còn phải học cùng Thất thúc nữa, Lục thúc chuẩn bị tốt nhé, bao giờ gặp Vô Kỵ ca ca thay cháu chào huynh ấy." Ta biết Ân Lục hiệp tính cách dễ xúc động, khó có thể trì hoãn lại lâu, ngày mai xuống núi cũng không ngoài ý muốn, nghĩ lại thì lộ trình muốn mau cũng phải hơn hai mươi ngày, chậm thì hơn một tháng, cũng không biết có thể hay không gặp được Kỷ Hiểu Phù?

Ta cũng không biết khi nào thì Kỷ Hiểu Phù đi Hồ Điệp cốc, chỉ biết rằng nàng ở đó một thời gian để chữa thương, chỉ mong Ân Lục hiệp may mắn gặp được trước khi Kim Hoa bà bà đuổi tới, có được từ nàng ta một lời giải thích. Hiện giờ Dương Bất Hối cũng ở đó, Trương Vô Kỵ cũng biết, nàng nghĩ muốn giấu giếm cũng khó, Dương Bất Hối chẳng phải là một bằng chứng sống sờ sờ ra đó sao.

Ta vừa đi đến Thanh Tùng viện vừa nghĩ, hy vọng lần này có thể giúp Ân Lục hiệp tháo gỡ được khỏi Kỷ Hiểu Phù, một lần nữa tìm được một tình yêu thực sự của mình, vui vẻ sống, thoát khỏi số mệnh bi kịch của Võ Đang thất hiệp. Ân Lê Đình phía sau tiễn ta ra ngoài, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải đem tâm ý của Chỉ Nhược nói cho Vô Kỵ. Đứa nhỏ Vô Kỵ này mệnh cũng tốt, có được một cô nương tốt như Chỉ Nhược đối đãi thiệt tình, Chỉ Nhược chẳng những dung mạo thoát tục, phẩm hạnh tốt bụng khó kiếm, còn một lòng vướng bận hắn, thật sự là có phúc khí.

Không biết nếu ta biết Ân Lục hiệp có ý tưởng như vậy, có thể hay không tức nổ phổi, mắng to Ân Lục hiệp vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, ta làm việc này chẳng phải là vì hắn sao? Chứ ai lại có cảm tình với một thằng nhóc có bệnh mới chỉ gặp một lần, nếu hắn không phải là nhân vật chính Trương Vô Kỵ, ta nhất định chẳng nhớ nổi bộ dáng hắn thế nào đâu.


Chương 32: Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc

Ân Lê Đình cả đêm sửa sang hành trang chuẩn bị để ngày mai lên đường. Sang hôm sau, tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn thập phần khỏe mạnh, lần đầu tiên Ân Lê Đình từ biệt các sư huynh đệ bằng cách không nói lời từ biệt, chỉ để lại một phong thư nhắn lại là xuống núi hành tẩu, chưa định ngày về rồi đi ngay.

Đi đường, tuy có ngựa tốt nhưng Ân Lê Đình do muốn nhanh chóng gặp Vô Kỵ nên đi rất gấp gáp, ăn gió nằm sương, dựa theo chỉ dẫn của Thường Ngộ Xuân mà đi. Theo lời của Thường Ngộ Xuân, Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điêp cốc, ngay tại ven bờ phía bắc của hồ Nữ Sơn. Ân Lê Đình sau khi cưỡi ngựa xuống núi, gặp đường thủy liền thuê ngay một con thuyền nhỏ đi Hán Khẩu, đến Hán Khẩu liền đổi sang thuyền lớn theo Trường Giang xuôi về hướng đông.

Trường Giang từ Hán Khẩu đến Cửu Giang, chảy theo hướng đông nam, qua Cửu Giang rồi mới rẽ theo hướng đông bắc đi vào cảnh giới đất Hoàn. Ân Lê Đình đi thuyền xuống hạ du Tập Khánh mới lên bờ, dùng ngựa mang theo trên thuyền đi về hướng bắc, vài ngày sau đến Quang Minh ở phía đông của Phượng Dương, còn cách hồ Nữ Sơn Hồ Điệp cốc chừng hơn ba mươi dặm nữa, tuy cưỡi ngựa chạy rất nhanh nhưng đường đi vẫn tốn khá nhiều thời gian.

Hắn biết Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính cách quái dị, ẩn cư nơi hẻo lánh, dĩ nhiên không thể ở ngay ven đường lớn dễ dàng tìm được, liền tập trung tinh thần chăm chú tìm kiếm đường đến Hồ Điệp cốc, phía sau bỗng dưng nghe được mấy tiếng chân ngựa rầm rập, quay đầu lại vừa thấy mấy tên Thát tử Mông Cổ cầm trường đao phóng ngựa đến, khua đao làm bộ dọa người ý đồ đuổi hắn chạy vào con đường phía trước.

Ân Lê Đình từ khi xuống núi hành tẩu đến nay, người trong quan phủ dù đứng đắn cũng không hề kết giao đến, cũng không cần ngại ngần nể nang gì bọn chúng, lần này gặp phải ngay bên cạnh Y Tiên, dù sao cũng không thể lỗ mãng đành tạm nhẫn nại, vờ thuận theo, muốn xem bọn Mông cổ này muốn làm gì nên không phản kháng, đi theo bọn chúng chạy vào đường đó.

Mấy tên Mông Cổ này, tuy khinh bỉ, nô dịch người Hán nhưng cũng có chút ánh mắt, thấy Ân lê Đình một thân bạch sam, lưng đeo trường kiếm, khí chất không tầm thường, cưỡi trên một con tuấn mã nên cũng không đối xử theo kiểu mắng chửi xua đuổi giống như với dân chúng bình thường.

Hắn theo mấy tên quan binh đi đến, đến chỗ ngã ba đường, chỉ thấy có hai tên quan quân Mông Cổ cưỡi ngựa phía trước, phía sau dẫn theo hơn trăm quan binh tay cầm đại đao vây quanh rất nhiều dân chúng. Chúng dân bị dẫn đến trước hai tên quan quân cưỡi ngựa, tất cả phải quỳ rạp xuống lạy, một người Hán đứng bên cạnh phiên dịch hỏi: "Họ gì?"

Người dân bị hỏi đáp họ Quý, gã Mông Cổ bên cạnh tiện chân đá vào mông hắn một cước, họ Quý kia không dám hó hé, vội vàng đi qua. Ân Lê Đình nén giận, nhẫn nại xem bọn chúng định giở trò gì, phía dưới lại có mấy người bị hỏi theo thứ tự, hoặc là bị đánh hoặc bị đá hoặc ăn mấy cái tát, không ai dám phản kháng, chỉ vội vàng đi cho thoát.

Một lát sau, hỏi đến một người nữa, người này đáp họ Trương, tên quan binh kia lúc này liền đẩy hắn sang đứng một bên, một lát sau có một người dân khác trong giỏ bị khám có một con dao mới mua cũng bị đẩy sang bên. Ân Lê Đình thấy tình thế khó hiểu, nhíu nhíu mày, nhân lúc bọn quan binh không chú ý liền xuống ngựa, hỏi nhỏ người bên cạnh: "Vị đại ca này có biết bọn chúng bắt mấy người kia làm gì không vậy?"

Người nọ một thân quần áo thô cũ rách rưới, bộ mặt ngăm đen cực khổ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trên mặt vẻ ủ rũ tang tóc, giọng không chút cảm xúc nói: "Ngươi chính mình xem là biết ngay."

Ân Lê Đình cứng họng, bên cạnh mấy tên quan binh lại nhìn chằm chằm không tiện hỏi thêm nữa, đành yên lặng nhìn. Một lát sau, hàng người bị bắt đứng sang một bên đã có hơn mười người, bị Thát tử vây quanh, Ân Lê Đình nhìn hai tên quan quân vừa mới tra hỏi dân chúng, chưa kịp nghĩ gì bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, ngẩng đầu nhìn thì thấy hơn mười người vừa bị dồn sang một bên, giờ đã đầu một nơi chân tay một nẻo, tất cả chỉ còn là một đống tử thi không hoàn chỉnh lẫn lộn.

Ân Lê Đình vừa nhìn thấy, lập tức khí huyết nổi giận bừng bừng, bất chấp suy nghĩ nên làm thế nào đã rút kiếm khỏi vỏ xông đến, kiếm quang lưu chuyển, chớp mắt mười tên Mông Cổ cầm đao vẫn còn dính máu đã mất mạng ngã lăn xuống đất. Bên kia hai tên quan quân cưỡi ngựa lập tức dùng tiếng Mông Cổ lớn tiếng quát mắng ra lệnh.

Bọn lính Mông Cổ còn lại xông đến vây Ân Lê Đình lại, ước chừng có đến tám chín mươi tên, hai tên quan binh thì lượn vòng ngoài quát mắng chỉ huy, Ân Lê Đình không sợ hãi, bất quá chỉ là gần trăm kẻ tầm thường, cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu là người thường hắn sẽ không nặng tay, nhưng với bọn Thát tử này, trong lòng phẫn hận, hắn xuống tay quyết không lưu tình, một tay sử ra Nhu Vân kiếm pháp lưu chuyển như quang như ảnh.

Lưỡi kiếm sắc bén không lưu tình đem bọn lính Mông Cổ hoặc trọng thương, hoặc mất mạng, chỉ một lát Ân Lê Đình đã mở ra một đường máu vọt tới đem hai tên quan quân trên ngựa đá xuống đất, kiếm chặn trước cổ bọn chúng, đem hai tên dọa cho run rẩy, nói ra tiếng Mông Cổ đứt quãng sợ sệt.

Ân lê Đình nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nội lực chấn động phẫn nộ nói: "Đừng nói tiếng Thát của chúng bay, ta nghe không hiểu, nói, vì sao lại sát hại dân chúng vô tội, không nói, ta sẽ tặng các ngươi một lưỡi kiếm." Nói xong kiếm trong tay khẽ động, trên cổ hai người lập tức xuất hiện một vệt đỏ như sợi chỉ hồng, Ân Lê Đình tuy thiện lương nhân hậu, nhưng lại vô cùng căm ghét kẻ ác, đối với kẻ ác tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.

Hai tên quan quân bị dọa, cả người càng thêm run rẩy không ngừng, lắp bắp nói không ra lời. Tên người Hán phiên dịch ban nãy ở phía sau liên tục dập đầu, biết quan quân không biết Hán ngữ, cố nén sợ hãi nói: "Hảo hán tha mạng, bọn tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, Thái sư Ba Diên hạ lệnh giết khắp thiên hạ năm họ Hán Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu, giết Hán nhân mang theo thiết khí để phòng Hán nhân phản loạn."

Lời này vừa nói ra, đám dân chúng bên cạnh lại bị hoảng sợ mà bối rối, chạy tứ tán, trên đường chỉ còn lại Ân Lê Đình với đám Mông Cổ. Ân Lê Đình nghe xong cũng thấy chấn động, không nghĩ người Mông Cổ lại tàn bạo đến như vậy, hận đến nghiến răng, cố nén sát tâm hỏi: "Tại sao lại có lệnh như vậy? Bắt đầu hạ lệnh từ bao giờ?"

"Bẩm hảo hán, lệnh này đã ban được hai năm, sợ rằng Hán nhân biết được sẽ tụ tập làm phản, từ khi Chu Bộ làm phản, quan lại trong triều muốn giết Hán nhân, nghe nói Hán nhân có bốn họ Trương, Vương, Lưu, Lý là nhiều nhất, mà họ Triệu lại là họ Hoàng tộc nhà Tống, năm họ này bị diệt, nguyên khí người Hán tất đại thương, sẽ không dám sinh tâm phản loạn, mà thu hết thiết khí cũng là vì trấn áp người Hán, phòng ngừa làm phản." Tên thông dịch bị Ân Lê Đình dọa cho sợ hãi bèn khai tuột hết mọi chuyện.

Ân Lê Đình nghe xong tức giận lại thương tâm, không biết được trong hai năm này người Hán đã chết mất bao nhiêu, giờ phút này hắn bất chấp có giết nhiều hay không, phẫn nộ vung kiếm chém chết hai tên quan quân. Tên người Hán kia bán mạng cho Thát tử, không biết đã hại chết bao nhiêu người, hắn cũng không nghĩ tha cho kẻ này, liền một kiếm xuyên tim.

Quan binh Thát tử thấy quan quân mất mạng, nhất thời hỗn loạn, trừ hơn mười người trung thành vây quanh còn lại đều tản ra bốn phía mà chạy. Mười tên này chẳng có ai đáng là đối thủ của Lục hiệp Võ Đang, chỉ một lát là giải quyết xong bọn chúng, bạch y phiêu sái không dính một vệt máu. Ân Lê Đình giết những kẻ này, sắc mặt ảm đạm, trong mắt đều là bi ai.

Hắn lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay lau sạch sẽ máu trên thân kiếm. Chiếc khăn nhuốm máu đỏ tươi vứt trên mặt đất, miệng hô lên một tiếng, tuấn mã cùng hắn xuống núi từ Võ Đang liền chạy đến, Ân Lê Đình tra kiếm lại vào vỏ, phi thân lên ngựa, chạy sang đường nhỏ tiếp tục tìm kiếm Hồ Điệp cốc.

Trải qua việc này tâm tình Ân Lê Đình càng thêm buồn bực không vui, lòng đầy tâm sự, cho dù tìm được đường chính xác, tâm tình kia cũng không chút vơi giảm, hắn lại không biết hai năm trước, Thương Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ khi qua nơi này cũng gặp phải cảnh như vậy, Thường Ngộ Xuân bị buộc phải quỳ xuống mới giữ được tính mạng, có thể nói Ân lục hiệp may mắn hơn nhiều.

Ân Lê Đình tâm tư đơn thuần, chỉ biết người tốt là người tốt, người xấu là người xấu, phân biệt rạch ròi, trước kia hắn nghĩ Ma giáo là người xấu, hôm nay trong tâm hắn kẻ xấu lại gia tăng thêm bọn Thát tử Mông Cổ, nếu người Minh giáo mà biết Ân Lê Đình đem bọn họ với người Mông Cổ xếp cùng một hàng không biết có tức chết hay không, phải biết rằng Minh giáo lấy đánh Mông Cổ làm tôn chỉ mục đích.

Không thể không nói người có tâm tư đơn thuần cũng thật là tốt, tìm được đường rồi Ân Lê Đình đem mọi chuyện vừa rồi bỏ qua hết, cân nhắc lát nữa phải ứng đối như thế nào. Hắn dù đang chạy ngựa trên đường nhưng cũng suy nghĩ về Y Tiên theo như Thường Ngộ Xuân đã kể tính tình quái dị như thế nào, gặp mặt phải ứng đối như thế nào. Tuy hắn đã được sự dạy dỗ của sư phụ, tiếp xúc với người ngoài không có vấn đề gì, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với người trong Ma giáo, còn không thể tỏ thái độ bất mãn gì, đắc tội người ta vạn nhất người ta không muốn chữa bệnh cho Vô Kỵ nữa thì không xong.

Lại không thể cúi đầu, đánh mất thể diện của Võ Đang, khiến cho Võ Đang chịu cho người ta cười nhạo. Dọc theo đường đi hắn miên man suy nghĩ, mắt đã thấy đến cửa Hồ Điệp cốc, cũng không có đường lui, đành xuống ngựa, đem tuấn mã buộc lại ngoài cửa cốc, chuẩn bị tiến đến, lấy bộ dáng kính trọng mà vào. Không thể không nói Trương Tam Phong giáo dục rất thành công, bảy đệ tử đều là khiêm khiêm quân tử, chưa từng phụ sự dạy bảo của sư tôn.

Ân Lê Đình vào trong cốc, biết Y Tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điệp cốc sâu bên trong, cũng không vội, chậm rãi tìm kiếm, trong núi dọc theo đường đi nắng vàng rực rỡ, khắp núi hoa cỏ nở rộ xinh đẹp, bướm ong bay lượn dập dìu quấn quít, cảnh sắc như tiên đẹp vô cùng, nếu như theo tính tình của Ân lê Đình nhất định vui vẻ thưởng thức một phen, nhưng lại nhớ đến màn huyết tinh trên đường vừa rồi liền chẳng còn tâm tình nào mà thưởng ngoạn.


Chương 33: Điệp Cốc xảo cứu y tiên lữ

Đi qua đám cây cối hoa cỏ, trước mắt là một con đường nhỏ, Ân Lê Đình đi một lúc, thấy xung quanh bươm bướm ngày càng nhiều, hoặc vàng hoặc trắng, hoặc tím hoặc đen dập dìu bay lượn. Bướm không sợ người, đến gần đậu cả trên tay trên vai người, Ân Lê Đình thế mới biết tên gọi Hồ Điệp cốc là như vậy, thấy cảnh sắc tươi đẹp vô cùng không khỏi bước chân chậm lại.

Đi một lát, phía trước lại là đường cụt, không biết nên đi về hướng nào, Ân Lê Đình bỗng nghe phía bên phải truyền đến mơ hồ tiếng binh khí chạm nhau, nhớ Thường Ngộ Xuân nói Hồ Điệp cốc chỉ có Y Tiên và Vô Kỵ ở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây, Ân Lê Đình bất chấp cảnh đẹp, vội vàng vận khinh công theo hướng thanh âm vọt tới.

Ân Lê Đình theo thanh âm đi tới, đến một nơi bốn phía đều là đá núi, cây cối rậm rạp, cách cửa cốc chừng nửa dặm, phong cảnh đơn điệu không có nửa phần nhu mĩ, Ân Lê Đình đến cạnh đó liền dừng lại, ẩn giấu hô hấp hướng nơi giao tranh nhìn đến.

Chỉ thấy đằng xa một cái xe vỡ nát, một con lừa bị đánh chết nằm chìm nửa người trong dòng suối, hai người đàn ông đàn bà tuổi tầm trung niên hoảng sợ nằm lăn dưới đất, bên cạnh đứng một cô bé con mặc hắc y tầm mười hai mười ba tuổi đỡ một bà già còng lưng. Bà già kia cầm quải trượng, bộ mặt hiền hậu giống như một lão thái thái nhà bình thường.

Ân Lê Đình hít sâu một hơi, nhiều năm hành tẩu trên giang hồ nhìn là biết lão thái bà này trong giang hồ lai lịch thần bí, võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn, quyết không lưu tình, chính là chủ nhân Đông Hải Linh Xà đảo, Kim Hoa bà bà. Nhưng trước nay trên giang hồ, nghe đồn trước nay luôn luôn cùng Ngân Diệp tiên sinh đi đâu cũng có đôi có cặp, hôm nay tại sao lại một người ở chỗ này khó xử hai kẻ võ nghệ tầm thường, cô bé tầm tuổi như Chỉ Nhược kia lại là ai?

Ân Lê Đình xem một màn trước mắt lắp bắp kinh hãi, biết Kim Hoa bà bà võ nghệ cao cường, vội vận nội lực đề phòng, nghĩ muốn trước nhìn xem hai người kia dù đang cực kỳ sợ hãi cũng không cầu xin tha thứ thiện ác thế nào, vạn nhất cứu phải ác nhân thì chẳng những khiến Võ Đang rước lấy cường địch, còn giúp ác nhân phóng túng, mất nhiều hơn được.

Đây cũng là kinh nghiệm Ân Lê Đình bấy lâu hành tẩu giang hồ tích lũy được, biết đôi khi kẻ đánh không nhất định phải là người xấu, đôi khi cũng là kẻ bị hại. Lại nói hai người kia, đúng là Hồ Thanh Ngưu và Vương Nạn Cô chạy khỏi cốc tránh nạn. Hơn mười ngày trước Kim Hoa bà bà chạy đến báo thù, lúc ấy bị hai người lừa giả vờ trúng độc, cải trang chạy khỏi Hồ Điệp cốc.

Hồ Thanh Ngưu say mê y thuật không màng thế tục, Vương Nạn Cô lại tinh thông độc thuật, tính tình xảo trá, biết việc mới rồi chỉ lừa được nhất thời, đợi đến khi Kim Hoa bà bà cảm thấy không đúng, định tâm quay trở lại xem xét thì hai người đã chạy xa, cùng Hồ Thanh Ngưu bàn bạc một hồi, quyết định cứ như vậy tạm thời tránh né một phen, đợi cho Kim Hoa bà bà trở lại cốc xem xét xong rồi tính.

Giang hồ chỉ biết rằng Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điệp cốc, lại không biết đường ngang ngõ tắt thế nào, mới rồi Ân Lê Đình tìm nửa ngày cũng vẫn chỉ lượn vòng ngoài cốc, nếu Hồ Điệp cốc dễ kiếm như vậy đã sớm bị người giang hồ nhiễu loạn không ngừng làm sao còn ẩn cư được nữa. Vương Nạn Cô và Hồ Thanh Ngưu biết rõ Hồ Điệp cốc như lòng bàn tay, biết sườn núi bên cạnh cốc có một thạch cốc nhỏ.

Bên trong có rất nhiều thạch động, lại có nhiều dã thú sinh sống, liền đánh xe lừa đến đó tránh né, mỗi ngày đều trốn ngay bên cạnh Hồ Điệp cốc, được hơn mười ngày, Kim Hoa bà bà mới nghi ngờ, quay trở lại kiểm tra, hai người thấy Kim Hoa bà bà vào cốc, biết nếu kiểm tra mộ cũng tốn một chút thời gian, hơn nữa người vốn không quen thuộc Hồ Điệp cốc, sẽ không nhanh đi khỏi.

Cả hai vội lên xe lừa chạy ra khỏi cốc, không nghĩ có Diệt Tuyệt sư thái đuổi tới, đấu nhau, Kim Hoa bà bà bại trước Ỷ Thiên kiếm, vô cùng tức giận không phục. Thất bại với bà ta là vô cùng sỉ nhục, cũng chỉ có năm đó bại trước Ngân Diệp tiên sinh, lại yêu ông ta nên mới không trả thù.

Bại nhưng phải ngậm đắng mà đi, trên đường rời khỏi cốc lại nghe có tiếng xe cộ, vội mang theo Ân Li đuổi tới, vừa thấy đúng là hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu, trước vì không chịu chữa cho Ngân Diệp tiên sinh khiến ông ta bị chết, mấy ngày trước lại lừa mình, thù mới hận cũ nhất thời bốc lên trong lòng, cũng không muốn để bọn họ dễ dàng chạy thoát như vậy.

Một chưởng đánh vỡ xe ngựa, trọng thương con lừa, bắt vợ chồng Hồ Thanh Ngưu ra trước mặt, vô tình lại không giống như trong nguyên tác hai vợ chồng đều chết thảm trong tay Kim Hoa bà bà. Không biết có phải do Chỉ Nhược mà tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho Ân Lê Đình chạm mặt, có thêm một phần sinh cơ.

Kim Hoa bà bà lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt dù đang rất sợ hãi nhưng cũng gan lì không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, trong lòng hận đến phát điên, ngày đó nếu không phải Hồ Thanh Ngưu chỉ chấp nhận chữa cho đệ tử Minh giáo, người ngoài không màng đến, cự tuyệt chữa trị cho phu quân cũng sẽ không làm hắn chết sớm như vậy, hiện giờ thù này cũng nên báo, nghĩ đến đây, lạnh lùng nói: "Hồ Thanh Ngưu, mười ngày trước ngươi nghĩ giả trúng độc chết có thể lừa được ta mà thoát chết hay sao?"

"Aa, chết là thôi, muốn giết thì giết, đừng nhiều lời, ngày đó việc ta không cứu Ngân Diệp tiên sinh, Hồ Thanh Ngưu quyết không hối hận." Hồ Thanh Ngưu nói xong thâm tình nhìn Vương Nạn Cô, ánh mắt an ủi Nạn Cô đừng sợ, trên mặt hoàn toàn không để tâm đến sống chết, trong lòng lại nghĩ ngươi làm sao mà hiểu được ta, Hồ Thanh Ngưu này vì sư muội chết cũng không sợ, chỉ cần nàng vui vẻ thì mười Ngân Diệp, trăm Ngân Diệp hắn cũng không cứu, hiện giờ có thể cùng sư muội cùng chết thì chẳng còn gì phải hối tiếc.

Hắn không sợ chết, nhưng lại đem Ân Lê Đình đứng nấp bên kia dọa cho choáng váng. Người Kim Hoa bà bà muốn giết chính là Hồ Thanh Ngưu, Ân Lê Đình biết việc này không thể không quản, cho dù Hồ Thanh Ngưu có là đại ác nhân, vì Vô Kỵ vẫn là phải cứu hắn, rồi lại nghe nói hứng độc thủ là vì không chịu chữa bệnh cho Ngân Diệp tiên sinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Kim Hoa bà bà đang tức đến nghẹn thở cũng không muốn nhiều lời, chung quy chính mình cũng không bức hắn phải phá lời thề, nhưng thù vẫn phải báo, nghĩ ngợi trong giây lát, lấy ra hai đóa kim hoa hướng đầu hai người phóng tới, lúc này Ân Lê Đình bất chấp phải ẩn giấu, phóng người ra đỡ một chưởng đánh hai đóa kim hoa rơi xuống, miệng nói: "Linh Xà đảo chủ phu nhân thỉnh lưu tình."

"Ngươi là người nào, dám phá hỏng việc của lão thân?" Kim Hoa bà bà vừa rồi không nghe thấy động tĩnh gì, lại thấy người tới, chỉ một chưởng đã đánh rơi kim hoa, nội lực bất phàm, nếu như bình thường đã có thể đấu một trận thống khoái, nhưng mới rồi vừa cùng Diệt Tuyệt sư thái đấu một trận bị thương, không thể ra tay toàn lực, hơn nữa người này lai lịch còn chưa rõ, vậy không đơn giản, cho nên lên tiếng hỏi, hy vọng người này không phải đến phá hoại.

Ân Lê Đình xoay người đáp xuống đất, chắn trước mặt vợ chồng Hồ Thanh Ngưu: "Tại hạ Ân Lê Đình phái Võ Đang thỉnh phu nhân xuống tay lưu tình."

"Ngươi là vì sư điệt thân mắc hàn băng âm độc mà cứu hắn sao? Đáng tiếc y thuật hắn còn chưa đủ để chữa cho thằng bé, bất quá chỉ kéo lại được vài năm tính mạng mà thôi." Kim Hoa bà bà nhớ lại việc bên trong cốc, thiếu niên kia tự xưng Trương Vô Kỵ, thấy người này liền hiểu ra sự việc, dùng thanh âm già nua đáp lại.

Ân Lê Đình cũng biết bệnh tình Vô Kỵ, nhưng có thể sống một ngày cũng không thể bỏ qua, lập tức cười khổ nói: "Tại hạ cũng biết thân thể Vô Kỵ chịu không được quá mấy năm nữa, nhưng Vô Kỵ là con trai Ngũ sư huynh tại hạ, biện pháp dù khó ngàn khó vạn cũng là biện pháp, có thể sống lâu thêm một năm cũng là một năm, cho nên Y Tiên cũng không thể để cho ngươi đả thương được."

"Nói như vậy Võ Đang các ngươi nhất quyết phải khó xử lão thân sao? Chẳng lẽ thù oán riêng của lão thân với người này ngươi cũng phải can dự?" Kin Hoa bà bà lửa giận bừng bừng trong lòng, trên mặt lại lạnh lùng như băng, từ khi Ngân Diệp tiên sinh chết, bà ta tâm không còn gì lưu luyến, nếu không phải lo cho con gái, hận không được chết cùng phu quân, đành tìm người báo thù cho hả giận.

"Tất cả cừu oán Ân Lê Đình một mình gánh vác, vừa rồi nghe theo lời của phu nhân và Y Tiên thì, vấn đề là chịu chữa hay không chữa, cũng đều cần tự nguyện, thật sự thì không nên gây cừu hận, phu nhân vẫn nên rộng lòng mà tìm lương y khác." Ân Lê Đình năm nay ở trên núi Võ Đang chưa xuống núi, lại chưa từng nghe tới việc Ngân Diệp tiên sinh đã chết.

Kim Hoa bà bà thê lương cười lạnh, trong lòng vạn phần đau đớn, phu quân làm sao còn có cơ hội tìm kiếm lương y, việc đó đã qua được mấy năm, mấy năm cơ hồ tìm kiếm bao nhiêu danh y, lại không người nào có thể chữa, nếu sớm biết vậy, năm đó còn có thể chính mình kiêu ngạo không chịu cầu Hồ Thanh Ngưu sao? Ý nghĩ trong đầu chợt lóe.

Nhưng nhân sinh không có chữ nếu, Kim Hoa bà bà dừng suy nghĩ lại, giọng căm hận: "Được được được, Võ Đang nhà ngươi cơ nghiệp lớn, Trương chân nhân võ đạo tông sư, lão thân không đắc tội nổi, chờ đến ngày Trương Vô Kỵ chết lão thân sẽ đến lấy mạng Hồ Thanh Ngưu vậy." Ý nói Võ Đang thế lớn khinh người, nói xong dắt Ân Li bỏ đi.

Ân Lê Đình cười khổ nâng vợ chồng Hồ Thanh Ngưu chật vật đứng dậy, chắp tay một lễ: "Đa tạ hai vị hai năm nay chiếu cố cho Vô Kỵ, tại hạ thấy nơi này đã không còn an toàn, không biết hai vị còn nơi nào khác, nếu không không bằng cùng tại hạ về núi Võ Đang an cư?" Ân Lê Đình lo lắng Kim Hoa bà bà tìm đến, nói thẳng.

"Đa tạ Ân Lục hiệp cứu mạng, đi Võ Đang không cần thiết, tại hạ cùng sư muội đã quyết định đến tổng đàn Minh giáo ở Côn Lôn đỉnh Quang Minh định cư, ngoại nhân không thể đi lên, cũng không sợ bà ta tìm đến. Vô Kỵ công tử hai năm này đã học hết y thuật của tại hạ, chỉ thiếu kinh nghiệm hỏa hậu mà thôi, thương thế của hắn tại hạ cũng vô năng, hắn tự mình cũng có thể tiếp tục sống vài năm, nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì chỉ có tìm dược tài chí nhiệt chí dương mới có thể hữu hiệu." Hồ Thanh Ngưu thật tâm thật ý cảm tạ Ân Lê Đình ân tình cứu mạng, nói thât.

"Vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng, hai vị thỉnh tự nhiên, tại hạ sẽ đưa Vô Kỵ trở về núi." Nghe Hồ Thanh Ngưu nói xong, thấy hắn ánh mắt thản nhiên không có gì giả dối, Ân Lê Đình không khỏi tâm tro ý lạnh, chắp tay cáo từ mà đi, chỉ cảm thấy lòng đang tràn đầy chờ đợi bỗng hóa thành bọt nước, thương tâm không thôi, trong lòng vô cùng bi thống.


Chương 34: Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương

Ân Lê Đình lòng nặng tâm sự rời đi, hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu bụng đầy áy náy thu thập hành trang, cải trang xong lại yên lặng li khai. Trên đường bướm vui cảnh đẹp vẫn còn đó nhưng Ân Lê Đình chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn ngắm nữa, trở lại đi theo một đường khác, lần này thì đúng là đường đi vào trong cốc. Ân Lê Đình vừa đi vừa chú ý, quá một lát phía xa xa một ngôi nhà gỗ xuất hiện trước mắt.

Biết đây chính là nơi Hồ Thanh Ngưu ẩn cư, Vô Kỵ hiện giờ một mình ở lại, nhớ thằng bé mới chỉ hơn mười tuổi, lại bệnh tật dày vò, hiện giờ một tia hy vọng chữa khỏi cũng không có, Ân Lê Đình lại đau lòng không thôi. Ngay khi hắn vừa định tiến đến gần ngôi nhà gỗ lại nghe thấy bốn phía có tiếng người nói chuyện, trong lòng kỳ quái tại sao nơi này còn có người nữa? Khi ngẩng đầu lên hướng nơi thanh âm nhìn liền thấy có người mặc trang phục của phái Nga My.

Hơn nữa, người này mình cũng biết, chính là nhị đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Ân Lê Đình không ngờ lại nhìn thấy ở đây, biểu hiện lại rất lạ lùng, răng nghiến chặt gương mặt lộ ra vẻ hung dữ thù hận, nhưng lại đứng có một mình. Bỗng nhiên, ánh mắt bỗng biến thành kinh ngạc vô cùng, Ân Lê Đình nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy một cảnh khiến cho hắn kinh ngạc đến tột cùng.

Ở bên trái ngôi nhà là một khoảng sườn núi trống trải, Diệt Tuyệt sư thái đứng thẳng, bàn tay giơ cao toàn lực đánh xuống đỉnh đầu một người đang quỳ gối trước mặt. Người kia tuy mặc y phục màu xanh rất tầm thường, mái tóc dài lộ ra nửa khuôn mặt, chính là Kỷ Hiểu Phù cô nương, người đã đính hôn với mình hơn mười năm nay, tuy sau khi đính hôn chỉ gặp qua vài lần nhưng Ân Lê Đình tuyệt đối không quên.

Nhìn vị hôn thê đang nguy cấp, bất chấp người ra tay là chưởng môn phái Nga My, là sư phụ Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình lập tức vận khinh công Võ Đang Thê Vân Túng, xuất ra một chưởng hướng Diệt Tuyệt sư thái đánh tới, miệng lớn tiếng: "Sư thái lưu tình, có gì hiểu lầm xin hãy nói rõ ràng, đừng xuống tay quá nặng!" Vừa nói vừa nhảy xuống trước mặt hai người kịp thời tiếp được sát chưởng của Diệt Tuyệt sư thái.

Ân Lê Đình từ xa phóng tới, lại ra tay vội vàng không tập trung được toàn bộ nội lực, bị chưởng của Diệt Tuyệt sư thái chấn lui về phía sau hai bước, khóe miệng chảy máu, nội tạng đã bị tổn thương, cố nén đau đớn đứng chắn trước mặt Kỷ Hiểu Phù ngăn trở Diệt Tuyệt sư thái. Kỷ Hiểu Phù đang đứng phía sau nguyên bản đang nhắm mắt chờ chết, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ân Lục hiệp, lại còn cứu chính mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.

Nguyên là khi Kim Hoa bà bà rời đi rồi, Diệt Tuyệt sư thái và Nhị sư tỷ trách tội mình bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi con tư sinh, còn khiến cho Bành hòa thượng giết mất mấy cao tăng Thiếu Lâm và người của chính phái.

Nguyên bản mình nói có nỗi khổ, là bị người ép buộc, lấy yêu thương của sư phụ với mình trên mặt đã hiện ra vẻ thương tiếc thông cảm, nhưng khi đang vui mừng có lẽ được sư phụ tha thứ, tránh được một kiếp, không ngờ sau khi nói ra thân phận cha Bất Hối, sư phụ lại đột nhiên giận dữ, không chịu lưu tình, nghe sư phụ nói thì ra chàng chính là kẻ đã làm Đại sư bá Cô Hồng Tử tức giận mà chết.

Lúc ấy bản thân vừa sợ hãi lại vừa mơ hồ cảm thấy một chút kiêu ngạo, Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa cũng là cao thủ danh chấn thiên hạ, lại cư nhiên bị chàng khiến cho tức mà chết, chàng có bản lĩnh như vậy, lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt của chính mình, nghĩ đến con gái còn đang chơi đùa ngoài kia, Kỷ Hiểu Phù lại thấy bối rối trong lòng, muốn đứng dậy.

Nghĩ đến thân phận mình là Tam đệ tử, lại được sự sủng ái của sư phụ còn hơn cả Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ, được coi như người thừa kế chức chưởng môn phái Nga My không phải là không có nguyên nhân, trừ kiếm pháp tàn nhẫn giống sư phụ thì còn có tính tình tinh tế mẫn cảm có thể hiểu được tình cảm của sư phụ.

Ở trong Nga My, người hiểu sư phụ nhất cũng là mình, sư phụ tuy bảo vệ đồ đệ trước người ngoài, đối với đệ tử Nga My ngoài mặt với mọi người đều như nhau, nhưng trong lòng thật ra chẳng yêu mến gì, nguyên nhân tuy không rõ ràng lắm, trong phái Nga My cũng chỉ có mấy người là đệ tử chân chính, còn lại thì đều là ký danh đệ tử tầm thường, sư phụ tuyệt đối không có cảm tình gì.

Nhưng vừa rồi, sư phụ nghe thấy tên chàng, gương mặt vô tình mười mấy năm đều lạnh như băng thế nhưng lại thoắt biến giận dữ, trong ánh mắt sắc bén đều là thù hận, cho nên mình mới bạo gan hỏi sư phụ chàng có phải kẻ thù của phái Nga My hay không, thật ra là muốn hỏi sư phụ với chàng có hận thù gì, không nghĩ rằng thì ra chính là Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa danh chấn thiên hạ, nhân tài xuất chúng, với sư phụ có giao tình không đơn giản bị chàng khiến cho tức chết, nghe nói năm đó sư phụ vì Đại sư bá chết mới xuất gia, danh hào Diệt Tuyệt, thủ tự thượng diệt hạ tuyệt, ý là thề muốn giết hết người Minh giáo.

Không ngờ lại là như vậy, hôm nay mình như vậy là đã không còn đường sống, tính sư phụ lạnh lùng vô tình, ra tay với mình tuyệt đối không mềm lòng, còn có con gái trong mình mang dòng máu của chàng, sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha. Quả nhiên sư phụ đưa mình cách xa sư tỷ, lại nói chính mình phải lấy sắc dụ Dương Tiêu, giết được chàng mới tha tội, còn lấy chức chưởng môn Nga My cùng võ lâm chí bảo Ỷ Thiên kiếm ra dụ dỗ.

Là sư phụ của mình đây sao? Vì tình yêu, vì tư thù, phái Nga My và kiếm Ỷ Thiên tất cả đều thành vật trao đổi để báo thù, đã đem phái Nga My thành cái gì? Chính mình đã phải trốn tránh để bảo toàn danh dự cho môn phái, thế nhưng sư phụ lại như vậy, thật sự khiến mình thương tâm, nên quả quyết cự tuyệt.

Sư phụ tức giận, muốn tự tay giết mình, rồi lại dừng tay, mình nguyên còn tưởng sư phụ còn nhớ đến thầy trò tình thâm, không ngờ sư phụ vẫn còn muốn dụ dỗ, dùng mạng Bât Hối uy hiếp, nhưng mình yêu chàng, làm sao có thể giết chàng được, Hối Nhi, mẹ xin lỗi, tha thứ cho mẹ.

Chính mình không nói gì, chỉ quỳ xuống lắc đầu, cầu xin sư phụ tha mạng cho Bất Hối, biết sư phụ hiểu ý, nhưng lại dùng ánh mắt đầy hận ý đáp lại, tay toàn lực đánh xuống, mình không dám phản kháng, mà dù có muốn cũng phản kháng không nổi, võ công đều do sư phụ dạy, mình làm sao có thể chống lại, chỉ mong khi mình thuận theo có thể đổi được mạng của Bất Hối.

Nhưng không ngờ mạng mình chung quy vẫn còn, chưởng kia hạ xuống nhưng lại khiến cho người mình vĩnh viễn không muốn gặp ra tay cứu giúp, cứu mình thoát chết, cũng không muốn đối mặt với hắn, nhìn thấy hắn sẽ nhớ đến thân phận là vợ chưa cưới của hắn.

Sinh Hối Nhi là do mình tự nguyện, Hối Nhi đã chín tuổi, còn mình thì bắt hắn chờ mười năm, không thư tín, không giải thích, chính mình khiến hắn mất hết mặt mũi, chính mình nợ hắn cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa trả lại cũng chưa đủ. Nhưng mình thật sự yêu Dương Tiêu, Dương Tiêu so với hắn hoàn toàn bất đồng, Dương Tiêu võ công cao hơn hắn, nói chuyện dỗ dành vui vẻ hơn hắn, Dương Tiêu vĩnh viễn như vậy, kiêu ngạo và mạnh mẽ.

Sẽ không giống như Ân Lục hiệp yếu đuối như vậy, nhìn người khác chịu khổ hắn đã đỏ hoe mắt, chính mình không thể yêu hắn, nhưng hôn sự do phụ thân và sư phụ làm chủ, nếu mình lui hôn, giang hồ sẽ nhìn Kim Tiên Kỷ gia cùng phái Nga My như thế nào? Con cái trong nhà không chịu học võ công, đại ca chỉ chuyên tâm ruộng đất cũng đã đủ, nếu mình còn gây chuyện phụ thân nhất định không đồng ý.

Dương Tiêu vĩnh viễn phong lưu tiêu sái như vậy, cử chỉ hành động tràn ngập phong thái, khi mới gặp mình coi chàng là yêu nhân Ma giáo, coi chàng là người xấu, đối với chàng thật hung dữ chàng cũng không giận, còn đối xử với mình thật tốt, khiến cho mình động tâm theo chàng, không nói cho chàng biết mình là vị hôn thê của Ân Lục hiệp, cho đến khi mình ngẫu nhiên nghe được người đến tìm chàng nói chuyện, Ân Dã vương, mới biết được một mặt khác của chàng: phong lưu tự phụ.

Chính mình và chàng thì ra lại có khác biệt nhiều như vậy, mình là đệ tử Nga My, vĩnh viễn không có khả năng gả cho chàng, chàng còn có thể thích mình được bao lâu? Hiện giờ chàng muốn cưới mình, nhưng sau này thì sao? Chàng còn có thể yêu mình mãi sao? Bản thân mình đột nhiên không muốn ở bên cạnh càng nữa, sợ nhìn thấy chàng động tâm với người khác, cho nên trực tiếp nói cho chàng biết mình có hôn ước, phải trở về cùng Ân Lục hiệp thành thân.

Còn nhớ rõ trong mắt chàng lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc, không biết có phải hối hận hay không? Sau đó chàng mới chua xót bảo mình ở lại, phải cùng chàng thành thân, nhưng mình yêu chàng, chàng là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện cướp vợ người khác được? Chàng dù giữ mình lại, việc này cũng sẽ trở thành nỗi ô nhục.

Nghĩ đến chàng đau đớn, chàng hối hận, cho nên mình lắc đầu, kiên quyết rời đi, tuy chính mình là người yêu cầu rời khỏi, thế nhưng chàng lại đem Thiết Diễm lệnh bài của Minh giáo tặng cho mình, còn nói sẽ vĩnh viễn ở Tọa Vong Phong chờ mình. Nhưng mình không thể lưu lại, có nhiều lý do không nói ra được. Hôm nay hai người mình sợ phải đối mặt nhất đều tìm đến, mình phải đối mặt như thế nào? Là người mình không muốn nhìn thấy nhất!

—————

"Hiểu lầm, Ân Lục hiệp đừng nhúng tay vào, biết so với chết còn đau hơn, làm chuyện tốt, hừ!" Diệt Tuyệt sư thái cũng giật mình khi Ân Lê Đình đột ngột xuất hiện, nhưng Nga My và Võ Đang vốn thân cận, hơn nữa luận theo bối phận thì Ân Lê Đình ngang hàng với sư phụ, nên chỉ có thể kiềm chế tức giận.

Ân Lê Đình kinh nghi nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, thấy Kỷ Hiểu Phù sắc mặt tái nhợt, trong mắt vừa hổ thẹn lại vừa quẫn bách không dám nhìn mình, hắn biết Diệt Tuyệt sư thái tuy lạnh lùng vô tình nhưng tuyệt đối không phải người bỗng dưng làm chuyện vô lý, hơn nữa Hiểu Phù cũng có dáng vẻ làm sai chuyện, nhưng chính mình là tướng công sau này của nàng, có sai cũng nên chính mình gánh vác: "Sư thái, Kỷ cô nương là vị hôn thê của tại hạ, tuy không biết sai ở đâu nhưng cũng xin ngài đừng quá giận, nếu phạm sai lầm tại hạ nguyện gánh vác, thỉnh sư thái thứ lỗi cho Kỷ cô nương."

"Kỷ cô nương, vẫn còn là cô nương sao? Không phải là muốn Võ Đang mất mặt, nhưng con riêng của người ta đều đã tám chín tuổi, còn muốn gánh vác sao?" Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng chỉ vào Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ bừng nói.

Câu nói của Diệt Tuyệt sư thái giống như một đạo thiên lôi đem Ân Lê Đình đánh ngốc, hắn không dám tin nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, hy vọng nàng có thể nói cho mình rằng không phải. Nhưng Kỷ Hiểu Phù không nói gì, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lại hiện lên kiên định: "Ân Lục gia, sư phụ nói không sai, là Hiểu Phù có lỗi, hôm nay Hiểu Phù cầu được chết." Nói xong liền dập đầu một cái trước Ân Lục hiệp.

Ân Lê Đình bị lời Kỷ Hiểu Phù đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng, không thể thừa nhận, thân mình lay động, cảm xúc đau thương kịch liệt kích thích thân thể lúc trước đã bị Diệt Tuyệt sư thái đả thương khiến thương thế càng nặng, ứ huyết phun ra, kéo Kỷ Hiểu Phù đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt thống khổ hỏi: "Không phải sự thât, nói cho ta đó không phải sự thật, có phải là bị tặc nhân ép buộc, nói cho ta đó là bị tặc nhân ép buộc, sẽ không sao, ta sẽ coi đứa nhỏ như con mình."


Chương 35: Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù

"Ân Lục gia, thực xin lỗi, tuy là chàng bắt buộc Hiểu Phù trước nhưng Hiểu Phù không hận chàng, cũng không hối hận, ngàn sai vạn sai đều do Hiểu Phù, Ân Lục gia muốn đánh muốn giết Hiểu Phù tuyệt không một lời oán hận." Kỷ Hiểu Phù bộ dáng không quản sống chết, nói ra lời khiến Diệt Tuyệt sư thái cười lạnh không thôi, cũng không nói gì chờ Ân Lục hiệp xử trí, theo lễ mà nói, vị hôn thê không giữ đức hạnh, gian díu với người khác, xử phạt thế nào hắn có quyền quyết định, nếu có giết thì Kỷ gia và Nga Mi cũng không có quyền ngăn cản.

Ân Lục hiệp thấy Kỷ Hiểu Phù biểu tình quyết liệt, lời nói chắc chắn như đao chém xuống, đau lòng đến chết lặng. Hắn tuy tính tình mềm yếu nhưng không phải đồ ngốc, lời Kỷ Hiểu Phù hắn hiểu, là nói cho mình biết nàng yêu người kia, nghĩ đến Diệt Tuyệt nói đứa nhỏ đã tám chín tuổi, Ân Lê Đình phát điên: "Hắn ép buộc, cũng không hận hắn, có con với hắn đã lớn đến tám chín tuổi, tại sao? Tại sao không nói ra? Hoặc là từ hôn rõ ràng? Tại sao? Tại sao làm cho ta đợi nhiều năm như vậy, tình thâm như vậy, nếu như hôm nay ta không đến đây, có phải vĩnh viễn sẽ không biết sự thật?"

"Ân Lục hiệp có biết đó là người nào không? Chính là Quang Minh đỉnh Tả sứ Ma giáo Dương Tiêu, còn biết đặt tên gì cho con gái không? Dương Bất Hối. Từ hôn? Còn có mặt mũi nào mà từ hôn? Dám vì ma giáo mà đối địch với Võ Đang sao? Vốn nghĩ hôm nay giết nghịch đồ giữ mặt mũi với Võ Đang và Kỷ gia, đáng tiếc! Hôm nay Ân Lục hiệp nếu đã biết, sinh tử của nghịch đồ dĩ nhiên có thể tùy ý quyết định, dù đánh hay giết bần ni quyết không tức giận không ngăn trở." Diệt Tuyệt sư thái nhìn mặt Kỷ Hiểu Phù lại không khỏi giận dữ.

Ân Lê Đình vẫn không nói gì, chỉ chờ Kỷ Hiểu Phù nói cho hắn một lời giải thích, muốn nghe nàng chính miệng nói cho mình tại sao. Kỷ Hiểu Phù nghe Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói mỉa, trong lời nói lại mơ hồ không rõ mình định làm gì, không khỏi sắc mặt trắng bệch, thương thế trong người mới được Trương Vô Kỵ chữa khỏi lại có chút lung lay, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, không có vẻ gì là phủ nhận, chỉ có đau lòng và hổ thẹn.

Nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù bộ dáng cam chịu, Ân Lê Đình trong lòng điên cuồng muốn cười lớn, muốn thuyết phục mình đây không phải là sự thật, từ khi đính hôn đến nay, chính mình khi hành tẩu giang hồ lời nói hành động đều thủ lễ, có nhiều nữ hiệp tuyệt sắc âm thầm khuynh tâm, cũng có nhiều tiểu gia bích ngọc hay thiên kim khuê tú chịu hắn ân huệ muốn lấy thân báo đáp, chính mình đều cố tình vờ như không biết hoặc uyển chuyển cự tuyệt, đơn giản vì mình đã có thê tử sắp cưới.

Ngày thường nhàn hạ, chính mình cũng âm thầm tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc sau này, lời nói đến cũng toàn là hạnh phúc tốt đẹp, bất tri bất giác cũng đã mơ mộng tơ tưởng ngày nhớ đêm mong hết hơn mười năm, giờ phút này trong lòng khổ sở muốn phát cuồng, nhìn dáng vẻ run rẩy kia lại không thể nói ra lời ác độc, nhưng trong lòng đau đớn quá. "Được! Không có gì giải thích sao? Kỷ nữ hiệp thỉnh đi đi! Hôn ước này xóa bỏ, cùng Ân Lê Đình từ nay không còn quan hệ." Móc ra trong lòng một miếng ngọc bội, là Kỷ gia đưa đến Võ Đang làm tín vật đính hôn đặt vào tay Kỷ Hiểu Phù, mạnh mẽ xoay người, cũng không nhanh rời đi, trong lòng không phải không còn chờ đợi, hy vọng nàng có thể gọi lại mình, hy vọng nàng có thể phản đối giải trừ hôn ước.

Kỷ Hiểu Phù nhìn tín vật đính hôn trong tay, từ khi sinh ra Bất Hối đến nay, hôn ước giống như một quả núi lớn đè nặng trên đầu, hiện giờ rốt cuộc đã được nhẹ nhõm, cho dù chết cũng không còn bị coi như người của Ân gia nữa. Thì ra giải trừ hôn ước với Ân Lục hiệp không hề khó khăn, thì ra tâm địa hắn rất thiện lương, cho dù có lỗi với hắn rất nhiều nhưng hắn cũng không có lãnh ngôn ác ngữ gì, ngược lại thống khoái để mình rời đi, nàng thực sự nợ hắn nhiều lắm, mười năm hôn ước, mười năm chờ đợi, còn có ân cứu mạng vừa rồi, đều là hắn làm cho nàng, chính nàng lại không thể báo đáp hắn, là nàng nợ hắn. Kiếp sau báo đáp.

Trong lòng nghĩ như vậy, tín vật trong tay lại như thanh thép nung nóng đỏ đốt cháy lòng bàn tay đau đớn, cảm giác thật mâu thuẫn, có vui sướng, nhưng sao lại có chút cảm giác mất mát? Kỷ Hiểu Phù quỳ xuống dập đầu mấy cái trước Diệt Tuyệt sư thái và Ân Lê Đình, vừa nghĩ vừa đứng dậy mờ mịt xoay người định rời đi.

"Nghịch đồ, Ân Lục hiệp dù tha tội dâm tà phóng đãng, nhưng vi sư ta thì không chấp nhận bất cứ ai cấu kết ma giáo, phản bội sư môn, còn muốn sống mà đi sao?" Diệt Tuyệt sư thái nổi giận, khuôn mặt đứng tuổi vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, hai hàng lông mày xếch ngược giống như quỷ dữ.

Kỷ Hiểu Phù nhìn sư phụ, buồn bã cười quay trở lại hai bước, quỳ rạp xuống trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, lòng âm thầm chua xót, mình làm sao có thể nghĩ đến việc sư phụ buông tha cho được, tuy trước đây cực kỳ bảo vệ nhưng nếu đã không còn là người một nhà, thủ đoạn tuyệt đối sẽ lãnh khốc vô tình. Sư phụ đối với Dương Tiêu thù oán sâu nặng, tuyệt đối sẽ không buông ta hai mẹ con nàng, chỉ hy vọng ông trời phù hộ cho Hối Nhi tránh được một kiếp: "Sư phụ, đệ tử cam tâm lĩnh phạt."

"Tiện lắm." Diệt Tuyệt sư thái thấy Kỷ Hiểu Phù thuận theo cũng không chút động dung, bàn tay không chút lưu tình hướng đầu Kỳ Hiểu Phù đánh xuống. Ân Lê Đình vốn đã không còn hy vọng, thống khổ chậm rãi dời đi, thấy Diệt Tuyệt sư thái căn bản không chịu buông tha Kỷ Hiểu Phù, còn chưa kịp suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào, bàn tay đã giơ ra đỡ lấy sát chưởng, lại vì bất ngờ nên thương càng thêm nặng, lui về phía sau mấy bước, mới dùng Võ Đang tâm pháp điều hòa sức ép chưởng lực dữ dằn của Diệt Tuyệt sư thái.

Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình ra tay ngăn cản không khỏi giận dữ, nguyên mình vì giao tình với Võ Đang mà tha cho hành vi ban nãy của hắn, không nghĩ rằng hắn lại tiếp tục ngăn cản: "Ân Lục hiệp, bần ni kính ngươi là người của Võ Đang nên không kể vừa rồi thất lễ, bần ni trừng phạt phản đồ bổn phái, Lục hiệp đừng quản nhiều thì tốt hơn, bằng không bần ni tuyệt sẽ không lưu tình." Nói xong lại đánh ra một chưởng.

"Sư thái xin hãy lưu tình, Kỷ cô nương tuy có sai nhưng tội không đáng chết, xin hãy nhẹ tay." Thân mình tuy trọng thương nhưng vẫn cố chống đỡ, Ân Lê Đình cũng biết trong giang hồ, sư phụ với đồ đệ có quyền sinh sát, huống chi vẫn là Kỷ Hiểu Phù phạm sai trước, không thể trách được Diệt Tuyệt cái gì. Nhưng chính mình có thể trơ mắt nhìn nàng chết hay sao? Ân Le Đình vừa cố gắng chống đỡ vừa tự hỏi, đáp án đã có sẵn trong lòng: không thể.

"Nga Mi không có loại phản đồ khi sư diệt tổ, vô liêm sỉ như vậy. Loại người này sống chỉ phá hoại thanh danh của Nga My, tuyệt không thể dung tha, không giết không được. Ân Lục hiệp xen vào việc của người khác đừng trách bần ni không nể mặt mũi Võ Đang." Diệt Tuyệt sư thái cũng đáp trả, ra chiêu sát khí đánh về phía Kỷ Hiểu Phù, lại bị Ân Lê Đình ra tay ngăn trở.

Ân Lê Đình biết Diệt Tuyệt sư thái mỗi chiêu đều rất mạnh, Võ Đang và Nga My võ học cùng một gốc, càng chiêu sau lại càng mạnh, mà Diệt Tuyệt sư thái không xuất Ỷ Thiên kiếm đã là lưu tình, nhưng xem tình thế tuyệt đối sẽ không tha cho Kỷ Hiểu Phù, hiện giờ chính mình đã bị trọng thương cũng không chống đỡ thêm được mấy chiêu, chỉ sợ lát sau ngay cả khí lực chống đỡ cũng hết.

Không được, không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết người. Ân Lê Đình hôm nay chịu đả kích lớn, người mang trọng thương, hơn nữa vì việc của Kỷ Hiểu Phù mà sớm khiến hắn điên cuồng, lúc này hắn đã hoàn toàn không còn suy tính gì nữa, thân mang trọng thương thần trí mơ hồ, Ân Lê Đình chỉ còn duy trì tất cả bằng ý nghĩ không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết Kỷ Hiểu Phù mà cố gắng chống trả không ngã xuống.

Ngay khi cảm giác toàn thân khí lực đã không còn, Ân Lê Đình chỉ còn cách dùng khinh công độc môn của Võ Đang Thê Vân Túng mang theo Kỷ Hiểu Phù bay vọt ra ngoài, Diệt Tuyệt sư thái giận dữ đuổi theo, biết rằng hắn sẽ nhanh chóng tiêu hao hết nội lực, đến lúc đó là có thể giết chết phản đồ kia, bỗng nhiên lại nhớ ra nghiệt chủng của Dương Tiêu, vội dừng lại nửa chừng bảo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi đang đứng phía cửa ngôi nhà: "Đi giết chết nghiệt chủng kia, đừng lưu lại mầm họa!" rồi tiếp tục đuổi theo hướng Ân Lê Đình chạy.

Ân Lê Đình thân mang trọng thương vận khinh công, cho dù khinh công Võ Đang nổi tiếng trong giang hồ nhưng cũng rất nhanh bị Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường tiếp cận, cảm giác phía sau tiếng Diệt Tuyệt sư thái đuổi theo, hắn nhớ ngoài cửa cốc có buộc ngựa của mình ở đó, chỉ cần lên ngựa, Diệt Tuyệt sư thái nhất định đuổi không kịp.

Nghĩ vậy Ân Lê Đình tinh thần vững lại, khinh công vì thế nhanh hơn vài phần hướng cửa Hồ Điệp cốc vọt tới, đem theo Kỷ Hiểu Phù đang ngạc nhiên tột độ mà đi, Diệt Tuyệt sư thái dung nhan vẫn lạnh như băng cũng theo sát không buông tha. Ân Lê Đình mắt vừa nhìn thấy con ngựa buộc ngoài cốc khẩu liền vung tay, từ xa dùng chỉ lực đánh đứt cương ngựa, miệng hô lên, con ngựa theo tiếng liền chạy lại.

Ngay khi Diệt Tuyệt sư thái phát ra chưởng lực giận dữ đánh tới sát Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình nghe chưởng phong không suy tính gì liền đỡ lấy. Chưởng lực kia vô cùng mạnh mẽ liền khiến Ân Lê Đình vốn đang trọng thương ngã bay về phía sau, miệng phun máu tươi, không phải là ứ huyết vừa nãy mà đỏ tươi, là do ngũ tạng lục phủ bị chấn thương chảy máu.

Ân Lê Đình không để ý an nguy của mình, nương theo chưởng lực lui về phía sau, vài lần xoay người tránh được mấy chưởng lực khác nữa, cuối cùng cũng nhảy lên được ngựa chạy đi. Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình tránh được hết chưởng của mình mà chạy thoát vô cùng tức giận, nghĩ không thể để nghiệt đồ phá hoại thanh danh Nga Mi phái, vội theo sát sau ngựa cố đuổi giết.

Ân Lê Đình lên ngựa dần chìm vào mê mang, sắc mặt biến vàng, Kỷ Hiểu Phù nhìn Ân Lục hiệp trọng thương sắp mất mạng, quay đầu lại thấy sư phụ đang theo sát, nghĩ đến Hối Nhi đang đợi trong cốc, trong mắt hiện lên kiên quyết, lòng thầm nghĩ xin lỗi Ân Lục hiệp! Nợ kiếp này Hiểu Phù vĩnh viễn không thể trả, vì có thể cho Hối Nhi một con đường sống, Hiểu Phù chỉ có thể dẫn sư phụ rời đi, càng xa càng tốt.

"Giá!" Kỷ Hiểu Phù chạy hơn mười dặm mà Diệt Tuyệt sư thái vẫn theo sát phía sau, biết ngựa vì mang hai người chạy sẽ không được nhanh, nên làm sao bây giờ? Ngẩng đầu nhìn phía trước, có một bụi cây ven đường, vội phóng ngựa đến đem Ân Lê Đình cùng hành lý của hắn giấu trong đó rồi lại phi thân lên ngựa chạy tiếp. Sức nặng giảm ngựa chạy càng lúc càng nhanh hơn, rất nhanh liền thoát khỏi Diệt Tuyệt sư thái.

Không biết Kỷ Hiểu Phù có hiểu hay không, giờ phút này Ân Lê Đình nếu không được ai cứu chữa thương thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa nơi này cách nơi Ân Lê Đình diệt Thát tử lúc trước hơn mười dặm, lúc này, Ân Lê Đình rơi vào nguy hiểm mà không ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan