Chương 6. Cảm giác bị nhắm tới không tốt lắm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng, mọi người trên sân tập đã xếp hàng.

"Hôm nay chúng ta huấn luyện chính là tinh thần đồng đội của các em." Phương Lương đứng ở phía trước, chỉ vào đống gỗ dày bên cạnh nói: "Hai người một cây cọc gỗ, đặt ở trên người, cùng lên cùng xuống, hiểu chưa?"

Các nữ binh trong đội nhìn cọc gỗ trên mặt đất dày đến mức phải hai người mới đỡ được, trong lòng có chút sợ hãi.

"Liệu có bị đè chết không?" Một nữ binh không tự chủ được lẩm bẩm.

Kết quả Phương Lượng nghe được, lớn tiếng quát: "Còn muốn đứng phạt nữa à?"

Hiện trường lập tức im lặng, mọi người đều ngậm miệng.

Trên sân huấn luyện lập tức im phăng phắc, mọi người đều ngậm chặt miệng, 

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, Phương Lượng cảm thấy có chút thành tựu: "Các em tự phân thành nhóm, hai người một nhóm."

Đám nữ binh tự phân hai người một nhóm dựa theo yêu cầu, Nhiếp Nhiên vì chuyện xảy ra lúc trước làm mọi người không khỏi sợ hãi, mà Lý Kiêu lại là cao không thể với tới, vì thế hai người liền trở thành hai kẻ lạc bầy.

Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, cuối cùng nhấc tay hộ báo cáo: "Giáo quan, không có người, em xin hoàn thành một mình."

Cô không muốn ở cùng nhóm với Lý Kiêu !

Nhưng ai ngờ Phương Lượng còn chưa kịp nói gì, Lý Kiêu lạnh lùng đứng ở chỗ rất xa đã đi tới, "Tôi và cậu."

Phùng Anh Anh nghe thấy thế liền lập tức chặn lại: "Đừng, Lý Kiêu, cậu đừng tới gần cậu ta!" 

Lý Kiêu xoay người lại, hỏi một câu: "Vậy cậu đến?"

"Tôi...."

Phùng Anh Anh từng bị Nhiếp Nhiên tính toán qua, cũng từng bị đánh qua, làm sao dám cùng tổ với Nhiếp Nhiên chứ? 

Ngay lúc cô ta còn đang chần chừ, giáo quan đã lập tức lên tiếng ra lệnh: "Mọi người nằm xuống!"

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cầm cọc gỗ nằm trên mặt đất, ngay cả Lý Kiêu cũng nằm trên đất cầm một đầu cọc gỗ, toàn trường duy trì chỉ còn lại mỗi mình Nhiếp Nhiên đứng đó.

Bị giáo quan ánh mắt sắc bén quét qua, rơi vào đường cùng Nhiếp nhiên chỉ có thể ôm cọc gỗ, nằm xuống bên cạnh Lý Kiêu.

Tôi không chắc có thể hợp tác thành công với cậu, cẩn thận lúc đó bị tôi liên lụy."

Nhiếp Nhiên nói một câu không nặng không nhẹ, nhưng không ngờ Lý Kiêu lại học theo Nhiếp Nhiên, ném trả lại cho cô lời mà cô từng nói

"Không phải cậu muốn cố gắng chứng minh bằng thực tiễn sao, tôi đang kính cẩn chờ mong đây?" "..." Nhiếp Nhiên cứng họng, chỉ biết hừ hừ hai tiếng.

Giáo quan từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nói: "Tôi đếm một, các em đứng lên, hai nằm xuống, đã rõ chưa?"

"Rõ!"

"Một!"

"Hai!"

Lần huấn luyện này của giáo quan nhằm vào việc hợp tác, cho nên nếu không đồng thời nằm xuống, lực không đều nhau thì người ở đầu bên kia sẽ bị đè ngã ngay lập tức.

Khẩu lệnh mới đọc được mấy lần thì đã nghe thấy trên mặt đất có tiếng kêu rên.

"Ôi"

"Cậu nằm nhanh quá đụng tới tôi!"

"Cậu mau đứng lên, tôi một người không chống đỡ được.:

"Không được không được, tôi không đứng dậy được, nặng quá đi."

Người trong lớp làm chưa tới hai mươi lần thì cả một đám người đã không đứng dậy nổi.

"Nhanh lên cho tôi, không được lười biếng! Ai không bắt kịp tiết tấu, đến lúc đó thiếu một phạt mười!"

Phương Lượng tức giận quát lên một tiếng làm cho cả đám người run lên, mãnh liệt theo trên mặt đất ngồi dậy.

Trái lại Nhiếp Nhiên cùng Lý Kiêu cái này tổ, hai người theo khẩu lệnh gọn gàng mà linh hoạt, tốc độ thống nhất, ăn ý mười phần.

Sau khi đứng lên nằm xuống năm mươi cái, toàn thể nữ binh đều ngã xuống, thậm chí còn chẳng có sức đâu mà đẩy cọc gỗ đang đè trên người ra.

"Trời ạ, huấn luyện kiểu này còn mệt hơn chạy ba cây số nhiều, lưng tôi sắp gãy tới nơi rồi!"

 "Tôi cũng thể."

Ngã trên mặt đất đám người thở hổn hển nói ra, "Lần huấn luyện này ngoại trừ đội của Lý Kiêu hoàn thành định mức có thể nghỉ ngơi, các đội khác tiếp tục." 

Phương Lương lời nói lập tức thu hút ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Họ không ngạc nhiên khi Ký Kiêu có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn.

Nhưng Nhiếp Nhiên sao có thể được!

Hai người tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi giữa những ánh mắt ghen tị, đố kỵ của cả lớp.

Lý Kiêu ngồi bên cạnh cô, uống một ngụm nước rồi nói: " Cậu cố gắng mấy ngày nay hiệu quả rất rõ rệt."

"Cậu nói đùa nhạt nhẽo thật đấy."

Nhiếp Nhiên thở dốc mấy hơi, sau đó hơi liếc mắt nhìn sang cô ta: "Tôi nói, ở đây nhiều chỗ như vậy, cậu sang chỗ khác ngồi đi, ngồi bên cạnh tôi, tôi sợ bị đám người kia đánh lắm đấy."

Lý Kiêu quay sang nhìn cô, "Cậu nói đùa cũng chẳng thú vị gì cả, giờ có khi cả lớp này sợ bị cậu đánh nhất ấy chứ."

Hai người qua lại mấy câu thì đợt huấn luyện đã qua một vòng, đám người kia sau khi làm xong một trăm lần ôm cọc gỗ đứng lên nằm xuống thì đã mệt đến mức hai chân run lẩy bẩy, đi tới tìm chỗ thoáng mát nghỉ ngơi.

"Sớm biết thế này tôi đã chung tổ với Lý Kiêu, không cho Nhiếp Nhiên chiếm tiện nghi." Trong đó có mấy cái không phục trộm nhỏ giọng với nhau.

Cái khác cũng phụ hoạ nói:" Còn không phải sao, Nhiếp Nhiên đúng là gặp phải vận dẫm trúng phân chó."

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cậu ta đang nhìn chúng ta."

Nhiếp Nhiên liếc nhìn những người đó, đột nhiên bọn họ đều cúi đầu, giả vờ như không tồn tại bộ dáng.

Một đám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười châm chọc.

Mấy ngày tiếp theo, hạng mục huấn luyện gần như đều là hợp tác theo tổ đội, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, lần nào Lý Kiêu cũng có cách để còn thừa lại chính mình, sau đó sẽ cực kỳ "trùng hợp" mà chung đội với Nhiếp Nhiên.

Số lần nhiều, Nhiếp Nhiên cũng đã nhìn ra, Lý Kiêu đây là cố ý!

Cô ta đang nhắm vào cô!

Nhiếp Nhiên cũng không ngốc, vì muốn vứt bỏ Lý Kiêu đi nên cô bắt đầu lần nào cũng không hoàn thành đúng hạn huấn luyện, thậm chí có đôi khi còn làm liên lụy tới Lý Kiêu bị phạt chạy, phạt luyện.

Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể chấp nhận nổi chuyện này, nhưng Lý Kiêu vẫn nhịn.

Vô luận là cùng chạy, hay là bồi luyện,không một câu oán giận, kiên trì đến cùng!

Nếu như là Nam, Nhiếp Nhiên cảm giác mình cảm động đều muốn khóc.

Nhịn bốn năm ngày sau, Nhiếp Nhiên nhịn không được mở miệng.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

 Cô nhìn Lý Kiêu đang giúp cô ấn hai chân để gập bụng, vô lực hỏi.

Lý Kiêu đáp lại đầy đứng đắn và nghiêm túc: "Đang đè chân giúp cậu chứ làm gì."

Nhiếp Nhiên nằm trên mặt đất, cười nhạo một tiếng: "Có thể được một học sinh ưu tú giúp mình đè chân để gập bụng, tôi thật có phúc đấy! Hai chúng ta nói thẳng ra đi, rốt cuộc cậu muốn gì? Ngày nào cũng cùng tôi đày đọa thân mình như thế, cậu không cảm thấy ức à?"

Lý Kiêu liền đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Tôi sợ cậu làm tổn thương tới bạn trong lớp."

"........"

Một câu trả lời thật thông minh!

Nếu không phải lần trước ở phòng Y tế, cô nghe thấy Lý Kiêu tát Phùng Anh Anh một cái ngay tại chỗ, và cả dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của cô ta thì có khi Nhiếp Nhiên đã like điên đảo cho cô ta rồi ấy chứ.

Nhịn chuyện cô ta tùy tiện bịa ra lý do, Nhiếp Nhiên cam đoan nói: "Chỉ cần bọn họ không động tới tôi, tôi cũng sẽ không động tới bọn họ, cho nên, xin cậu hãy mau đi đi, đừng có suốt ngày nhắm vào tôi nữa!"

Lý Kiêu chậm rãi buông lỏng tay, ngẩng đầu lên đáp với vẻ kiên định nói, "Cậu nói đúng rồi, tôi đã nhắm trúng cậu." 

Trực giác của Lý Kiêu mách bảo rằng Nhiếp Nhiên trước mắt chắc chắn không phải người trước kia nữa, nếu như không phải, như vậy cô ta tồn tại mục đích là cái gì?

"...." Nhiếp Nhiên nhịn không được 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro