Chương 12: Hà giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu yêu tinh, cậu muốn trên bàn hay trên giường?

Thiệu Hân Đường bị hắn hôn đến thiếu dưỡng  khí, chỉ lo há miệng thở dốc. Vu Chiến Nam thấy hai má cậu ửng hồng, bộ  dáng xinh đẹp mềm mại, cũng không cho cậu thời gian để xem xét, lập tức  bế cậu đè lên bàn, rồi giơ tay kéo quần áo của cậu.

Hôm nay Thiệu Hân Đường cố ý mặc một bộ quần áo cài khuy phức tạp,  chỉ riêng quần thôi đã buộc ba cái nút, ai ngờ thứ này căn bản không thể  gây ra bất kì trở ngại nào cho Vu Chiến Nam, hắn chỉ vừa vung tay, quần  của Thiệu Hân Đường đã trở thành miếng giẻ rách.

Thiệu Hân Đường ngồi trên mặt bàn gỗ lim thượng hảo, đôi chân mảnh  mai bị mở ra, đứng ở giữa là Vu Chiến Nam mặc quân trang chỉnh tề. Một  tay Vu Chiến Nam cởi quần lót của cậu, bàn tay xoa nắn vật nhỏ thanh tú  đáng yêu y hệt chủ nhân của nó, môi trượt lần theo cái cần cổ duyên  dáng, khẳng cắn, như hận không thể nuốt thiếu niên như ngọc trước mắt  vào bụng. Há miệng ngậm viên châu nhỏ đỏ tươi xinh xắn đứng sững trước  ngực...

Dù sao Thiệu Hân Đường cũng mới mười bảy mười tám tuổi, rất dễ dàng  động tình, lại ngây ngô dễ xúc động, nào chịu được loại đùa bỡn như vậy,  do đó không kiềm chế được bật rên rỉ thành tiếng.

Tiếng rên rỉ này phảng phất như  một liều thuốc thôi tình cực mạnh,  ánh mắt của Vu Chiến Nam tíc tắc trầm xuống, bên trong như mang theo  lưỡi câu sắc bén, móc trên người Thiệu Hân Đường. Đồng thời giọng nói  khàn đặc, nói: "Cởi quần cho ta"

Thiệu Hân Đường cúi đầu, chỉ thấy quần quân trang màu xanh lục đã  phồng cao, có thể thấy được vật khồng lồ ở bên trong. Thiệu Hân Đường  biết thú tính và sức bền của Vu Chiến Nam ở trên giường, tự nhủ trốn  không được, cũng cất giọng khàn khàn, nói: "Lên giường"

Vu Chiến Nam cười gian: "Muộn rồi, ở đây luôn đi"

Lại thấy Thiệu Hân Đường chần chờ bất động, hắn tàn nhẫn niết vật nhỏ  trong tay một cái, quả nhiên thấy mồ hôi lạnh trên mặt Thiệu Hân Đường  túa ra, vẻ mặt thống khổ: "Cởi mau, nếu không cậu sẽ đau đó"

Lúc này Thiệu Hân Đường quần áo đã cởi sạch, điểm yếu còn nằm trong  tay người khác, giống như con cừu nhỏ mặc người ta xẻ thịt. Cậu phải  khuất nhục giơ tay chạm vào dây lưng bằng sắt sáng loá kia.

Thân hình cao to vượt trội của Vu Chiến Nam đứng không nhúc nhích,  tuy rằng hạ thể đã cứng rắn như sắt, nhưng không hề có ý muốn giúp cậu,  hắn nhìn chằm chằm cậu không chuyển mắt. Cố gắng hết sức, nam căn khổng  lồ rốt cuộc thoát ra. Phía trên khối thịt cực lớn màu tím đen nọ dày đặc  gân xanh, doạ Thiệu Hân Đường lập tức tái mặt.

Biểu hiện của cậu trái lại khiến Vu Chiến Nam hài lòng, hắn cười rồi  hung hăng cắn môi cậu một cái, thò tay về hướng hậu huyệt đang co rút do  sợ hãi của Thiệu Hân Đường. Chỗ đó vô cùng chặt, ngón tay thô ráp đột  ngột đâm vào khiến Thiệu Hân Đường đau đến suýt nữa nhảy dựng lên, trong  lòng tuyệt vọng và sợ hãi, nếu thật sự bị quái vật lớn kia tiến vào,  không phải sẽ lấy mạng của cậu sao!

Nghĩ như vậy, Thiệu Hân Đường vội vàng quơ lấy nam căn đã chờ không  được sắp xông vào, thuận thế bị nhiệt độ nóng bỏng đó doạ vỡ mật. Cậu  biết Vu Chiến Nam quen làm người tầng lớp trên, nào biết mấy chuyện như  thương hương tiếc ngọc, tán tỉnh dạo đầu, có lẽ chỉ quan tâm đến bản  thân hắn thích là được. Nhưng nếu thật sự cứ để hắn tiến vào như vậy,  không phải sẽ mất nửa cái mạng giống lần trước sao, không chỉ bị thầy  thuốc lột sạch để khám thương, mà nửa tháng đều không thể ăn uống. Thiệu  Hân Đường hận cực cảm giác lúc bị người ta kiểm tra, bị người ta chạm  vào, loại cảm giác này thậm chí còn vượt xa lúc khom lưng uốn gối trước  người Vu Chiến Nam

Mắt Vu Chiến Nam đột nhiên loé sáng, Thiệu Hân Đường thấy mà kinh hoảng, trầm giọng nói: "Đi vào như vậy, sẽ hư..."

Vu Chiến Nam thấy đôi mắt đen của cậu tràn đầy sự cầu xin, tâm địa  trước nay sắt đá lại thình lình mềm xuống, khàn khàn hỏi: "...... Vậy làm  sao?"

Thiệu Hân Đường thấy tư thế không tiến vào không được của hắn, không  thể không nói: "Trước tiên dùng ngón tay, dùng nước bọt... làm mềm da!"

Thấy Vu Chiến Nam hình như nghe hiểu, nhưng dù sao hắn chưa từng làm  loại chuyện này, chỉ biết đẩy mạnh ngón tay vào bên trong, cậu đau đến  mức ruột gan đều rung rung, không thể không cầm lấy ngón tay thô dài của  hắn, để vào trong miệng ngậm một chút, sau đó chỉ dẫn hắn vuốt ve ấn đè  phía ngoài tiểu huyệt của mình, từng chút từng chút khoách trương. Mà  Vu Chiến Nam hiển nhiên bị cử động của cậu mê hoặc, mặc cậu đùa nghịch,  cố gắng chịu đựng đau đớn do thân thể cương cứng. Cho dù như vậy, lúc đi  vào, Thiệu Hân Đường vẫn đau toát mồ hôi hột, ngửa cái cổ yếu ớt, hung  hăng cắn răng không cho bản thân rên rỉ thành tiếng.

Da thịt mềm mại co giãn và ấm áp quấn chặt lấy hắn, Vu Chiến Nam  thoải mái gầm lớn một tiếng, mỗi lỗ chân lông trên toàn thân dường như  đều đang sung sướng khiêu vũ, chưa từng vui sướng như thế. Vu Chiến Nam  cắn cổ của cậu, hung ác liếm hôn, mà hạ thân lại mãnh liệt tiến công,  hung hăng đẩy vào, lại rút ra cả căn, hận không thể 'làm' thiếu niên  xinh đẹp chọc hắn ngứa ngáy này chết dưới thân hắn...

Cửa sổ tầng hai mở toang, mùi hương của hoa kim ngân trong vườn nương  theo làn gió từ từ truyền vào. Thiệu Hân Đường ôm cổ Vu Chiến Nam, thân  thể lay động theo cử động va chạm hung hăng bên dưới, mồ hôi của hai  người hoà lẫn vào nhau, cùng giọt xuống bộ súng trường Mĩ tối tân phức  tạp đặt ở bên cạnh, tiếng rên rỉ ái muội hỗn loạn truyền đến hoa viên  được cắt tỉa cẩn thận.

Diêm Lượng vẫn luôn đứng tại hoa viên, dưới cửa sổ lầu hai, thật lâu không rời đi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy