Chương 35-2: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vừa mới rời giường không bao lâu, còn chưa đắp chăn, đang chuẩn bị chờ chút đi ngủ trưa luôn.

Cúp điện thoại, nghĩ là anh đi lên cần 5 phút đồng hồ, Giang Tiêu Nhiên lập tức bắt đầu nhanh như điên dọn dẹp bàn ghế.

Đem cây bút cuối cùng bỏ vào hộp bút, điện thoại vang lên.

Giang Tiêu Nhiên hoảng loạn, nhìn kỹ, là điện thoại của Cố Dư Lâm.

Nhận điện thoại.

- Anh đến rồi.

Cô vừa nói chuyện vừa đi đến mở cửa:

- Sao không nhấn chuông?

Hỏi xong, cửa vừa vặn mở ra, Cố Dư Lâm vẫn ung dung đứng bên ngoài, nói:

- Làm chuyện bí mật sao có thể quang minh chính đại như thế, còn nhấn chuông cửa à?

Lúc anh nói chuyện, từng tầng sương mù lạnh lẽo thả ra không khí.

Cô ngắt lời:

- Lại thần bí rồi!

Vào phòng, Cố Dư Lâm dậm chân:

- Anh có cần thay dép không?

???

???

Không còn ý thức bí mật nữa à đại ca?

Giang Tiêu Nhiên trả lời:

- Nếu thay dép xong mà cha mẹ em đột nhiên trở về, không phải sẽ để lại chứng cứ sao? Nhỡ như họ về thật, anh mang giày của anh sẽ dễ chạy hơn.

Anh cười:

- Em thật có kinh nghiệm.

- Cảm ơn đã quá khen!

Cô đi rót cho anh ly nước, vừa quay đầu lại đã không thấy anh đâu.

Giang Tiêu Nhiên bưng nước đi đến nhìn thoáng qua phòng mình, quả nhiên, anh đã ngồi trên giường cô rồi.

Cô đưa nước cho anh, anh chỉ một cái:

- Đây là cái gì?

Cô quay đầu nhìn, là một áo bra nhỏ đang nằm trên gối nằm bên cạnh.

Quên cất rồi!

Cô lập tức đi đến, giấu lại dưới gối. Vì che đậy vẻ bối rối, cô liền sáng suốt tìm chủ đề nghiêm túc để nói.

Giang Tiêu Nhiên:

- À, thi văn nghệ có kết quả rồi, sáng nay cô Đào đã thông báo cho em.

- Sao? Giải mấy?

- Tiết mục của mình và tiết mục khiêu vũ kia đều hạng nhất.

Giang Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm

- Lúc đó thiếu chút nữa lo đi dạo mà hỏng rồi, em còn tưởng không có giải nào.

May mắn là hai người phối hợp tốt với nhau, nếu không... Cô dành nhiều thời gian như vậy để xóa bỏ lịch sử đen tối của anh, cuối cùng lại tạo cho anh một vết nhơ thì thật là không thể nói nổi.

Giang Tiêu Nhiên đứng lên, đang chuẩn bị ít đồ ăn vặt thì thấy cha mẹ đang về.

- Mau mau nhanh lên!

Cô đẩy anh:

- Đi mau, họ về kìa!

Cố Dư Lâm không nỡ, chăm chú nhìn phòng cô.

- Đừng nhìn nữa, về sau sẽ có thời gian nhìn.

Cô đẩy anh tới cửa:

- Nếu anh không đi thì sau này không còn thấy em đâu!

Cha mẹ vẫn làm công tác tư tưởng là không thể yêu sớm, nếu như yêu sớm mà lén lút thì coi như không sao, đằng này lại đem cả người đến cửa thì chắc chắn cô không còn đường về mà!

Nếu như nhìn qua sẽ không khó biết được nguyên nhân cô muốn chuyển trường, lỡ như họ bắt cô chuyển trường khác nữa, vậy thật là không ổn rồi.

Đẩy Cố Dư Lâm ra cửa, cô đóng cửa lại, tay đẩy ra ngoài, ý bảo anh đi nhanh một chút.

Anh ấn thang máy, cô nói to lên:

- Anh còn chờ thang máy sao, nếu họ tới thì xong rồi, đi thang bộ đi, nhanh lên một chút!

Anh xoay người, đi hai bước, vòng lại, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tới đây?!

Anh đi tới, đứng bên cửa kéo cô, tay cô còn đang nắm khóa cửa, cứ thế bị kéo ra, cả người bị kéo ra ngoài. Cố Dư Lâm ôm cô một cái, lúc này mới nhanh chóng xuống lầu.

Cô suýt chút nữa nhìn theo phía bóng lưng anh mà la lên.

Cũng may cha mẹ chưa tới, lòng cô còn bất ổn, nhanh chóng đi vào, đóng kỹ cửa lại. Cửa vừa mới đóng, bên ngoài truyền lên tiếng thang máy mở ra.

- Giang Tiêu Nhiên, mở cửa.

Giang Tiêu Nhiên? Mẹ vừa gọi cả tên họ của cô, cô cảm thấy có chuyện không tốt gì rồi, vừa bước tới nhẹ nhàng, cô lại nghe bên ngoài gọi tiếp tiếng thứ hai:

- Giang Tiêu Nhiên!

Cô giả vờ bây giờ mới nghe được, trả lời:

- Con tới đây.

Lúc này mới chạy nhanh tới.

Mở cửa ra, cơ lập tức quay đầu uống nước, sau một hồi lâu, chỉ nghe mẹ cười híp mắt nói:

- Nghe nói con thi giữa kỳ không tệ lắm?

... Hôm nay sao ai cũng làm cô sợ hãi thế này?

Không phải chỉ sinh viên năm ba trốn vào thân thể nữ sinh lớp 11 sao? Cũng không phải chỉ là yêu sớm sao, cô đã đắc tội ai à?

- Đúng vậy, vẫn có thể tốt hơn.

Cô khéo léo nói:

- Con về phòng làm bài tiếp ạ.

Chưa viết bài nào, cửa sổ lại vang lên.

Cô tính toán một chút, hà hơi lên cửa sổ, rồi dùng ngón tay vẽ lên một dấu hỏi. Suy nghĩ một chút, lại xóa đi, đổi thành một hình trái tim.

Thiếu nữ đang yêu luôn lãng mạn như vậy.

Ở nhà rất dễ chịu, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ thì chính là phải làm bài tập, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ có một điều không tốt là chỉ có liên lạc với Cố Dư Lâm qua điện thoại.

Nhưng hai ngày nay, hai người cũng ít nhắn tin.

Giang Tiêu Nhiên đang mơ hồ lo lắng, thì có điện thoại của Lý Gia Viên.

Lý Gia Viên đi thẳng vào vấn đề:

- Bạn đang ở đâu vậy? Bây giờ có thời gian không?

Cô giật mình:

- Mình ở nhà, sao vậy?

- Mình không liên lạc được với Cố Dư Lâm, gọi điện thoại không nghe máy, không biết có xảy ra chuyện gì không - Lý Gia Viên lo lắng nói - Lần trước có lần cậu ta nóng sốt nằm trong nhà, không kịp sạc điện thoại, chỉ biết mơ màng ngủ. Hay là mình đi tới nhà cậu ta xem thử, nhưng mình đang ở khá xa, về không kịp, bạn qua đó xem thử một chuyến được không?

Giang Tiêu Nhiên lập tức đi đến tủ quần áo, cầm áo khoác:

- Được, mình đi ngay.

May là lần trước đi đến nhà anh, anh có lưu vân tay cô lại, nên bây giờ cô có thuận lợi vào nhà anh.

Cô thay quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi:

- Con đi đâu đó?

- Hôm qua con hẹn Gia Ánh xem phim, quên nói với mẹ - Cô nhìn điện thoại - Mấy ngày nay con không ra cửa rồi.

- Được rồi, đi đi, chú ý an toàn.

Ra đến thang máy, Giang Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng.

Dù sao cũng chỉ là nóng sốt, không có gì đáng sợ... Nhưng, chỉ cần nghĩ tới người kia là Cố Dư Lâm, có thể toàn thân anh nóng hổi nằm trên giường, bên cạnh không có ai chăm sóc, cô cảm thấy rất sợ hãi.

Quan tâm sẽ bối rối, càng quan tâm càng bối rối.

Cô vội vàng bắt xe, dọc đường đi, cô luôn bảo tài xế chạy nhanh một chút, nhanh chút nữa, bác tài không khỏi kinh ngạc:

- Cô gái nhỏ đang muốn làm gì vậy, sao hoảng sợ thế?

Hoang mang chạy tới nhà anh, may mắn nhà Cố Dư Lâm khóa bằng vân tay, mà lần trước anh đã cài vân tay cô vào rồi.

Cô mở cửa, cảm thấy trong phòng rất bí bách.

Trực tiếp đi vào phòng anh, cô nhìn thấy anh nằm trên giường, đắp rất nhiều chăn, trên tủ đầu giường có thuốc hạ sốt, còn có nhiệt kế.

Vị giác khi bệnh rất khó chịu, chân mày anh nhíu lại, làn da trắng bệch, môi cũng trắng ra.

- ... Cố Dư Lâm?

Anh giật giật.

Giang Tiêu Nhiên tự tay sờ trán anh, nóng, rất nóng. Tay quẹt lên mũi anh một cái, một tầng mồ hôi mỏng xuất hiện.

Cô rất đau lòng, cúi đầu thương lượng với anh:

- Chúng ta đi bệnh viện nha, được không? Anh nóng lắm rồi!

Mí mắt anh giật giật, thân thể nhích lại gần cô:

- Không muốn đi.

Nhưng mà... bây giờ bên ngoài gió lớn, nếu ra khỏi cửa, có khi càng nghiêm trọng hơn.

- Em sẽ gọi bác sĩ gia đình tới - Cô nói chắc chắn - Phải gọi bác sĩ tới.

Anh cọ cọ cánh tay cô:

- Tùy em đi!

Giang Tiêu Nhiên đi xuống lầu mua thuốc hạ sốt, đi lên nấu nước ấm cho anh uống, lại đo nhiệt độ cho anh, rồi gọi cho bác sĩ.

Nửa giờ sau bác sĩ đến.

Truyền nước cho anh, uống thuốc đàng hoàng, lăn qua lăn lại như thế, đã sắp hết buổi chiều.

Cô nấu cháo cho anh, buộc anh húp một chút, ăn xong, uống thuốc xong, cô giục anh đi tắm rồi ngủ.

Anh ôm quần áo mới, hỏi cô:

- Còn em?

- Em không về, đêm nay ở đây với anh.

Cô vừa gọi về nhà nói đêm nay sẽ ngủ lại nhà Triệu Gia Ánh.

Lúc đầu anh đang đi về phía nhà nắm, nhưng vì phát sốt mà động tác có chút chậm chạp, nghe xong lời này, "Dong" anh đụng phải vật gì đó!

Anh đau mà thở gấp, oán trách nói:

- Ở lại cũng không chọn lúc thân thể anh khỏe mạnh.

Người vừa mới sốt 39 độ không phải là anh sao đại hiệp? Bây giờ mà còn có tâm trạng nói chuyện này?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Cô cầm nhiệt kế qua một bên, chuẩn bị đo cho anh thêm một lần nữa. Đang dọn dẹp thuốc bác sĩ cho, đột nhiên thấy một khung ảnh.

Khung ảnh bằng gỗ, hình ảnh bị úp vào trong, chỉ lộ ra giá khung, lẻ loi treo bên kia.

Giang Tiêu Nhiên đẩy đẩy cái giá, liều mạng kìm nén lòng hiếu kỳ lại, nhưng cuối cùng không làm được, nhấc lên, xoay lại...

Nếu để ở đây, có thể cho mình xem không?

Quả nhiên, trong khung là một bức hình chụp chung.

Là Cố Dư Lâm còn nhỏ và... một bé gái, thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu. Bé gái đứng rất gần anh, cười ngọt ngào, gò má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mắt vừa sáng vừa rõ.

Trong hình, Cố Dư Lâm đang mím môi xấu hổ cười, dáng dấp vui tươi hơn bây giờ, vẫn còn rất bụ bẩm.

Không biết là nguyên nhân gì, Giang Tiêu Nhiên lại thấy trong lòng chấn động, sau đó vội vã quay khung hình lại.

Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Cố Dư Lâm mặc quần áo xong rất nhanh, đang lau khô tóc đi ngoài, nhưng nước chưa khô hết, cứ nhỏ giọt theo bước chân anh.

Anh lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, ngồi xuống đầu giường, vẫy tay với cô:

- Tới giúp anh sấy tóc nha!

Cô ngồi cạnh anh, mở công tác máy sấy, máy bắt đầu phát ra tiếng động ồn ào, cô bắt đầu suy nghĩ.

Ngón tay cô vuốt từng lọn tóc, từng lọn tóc bị thổi khô, cô nhìn anh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng hơi chua xót.

... Thật muốn hỏi, nhưng hỏi thế nào đây?

Tóc đã khô.

Cô nhẹ nhàng gọi anh:

- Sấy xong rồi, anh mau ngủ đi!

Anh trực tiếp tiến vào trong chăn, đắp tới vai, lại vỗ vỗ một bên giường:

- Em cũng nằm đi!

- Em đi tắm trước.

Sau khi tắm, cô tiến vào trong chăn.

Chăn đã bị Cố Dư Lâm làm ấm, tay anh đưa tới, khoác lên lưng cô.

- Chờ đã, đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa.

Xác định anh đã hạ sốt, lúc này Giang Tiêu Nhiên mới tắt đèn bàn.

Anh hít thở khá gấp, chắc còn khó chịu, nằm yên một tư thế. Giang Tiêu Nhiên cho là anh ngủ rồi, sau lại chợt nghe anh nói:

- Nghĩ thế nào mà đến đây?

- Lý Gia Viên gọi cho em... nói không gọi được cho anh, sợ anh sốt cao.

Anh cười:

- Cậu ta sợ anh xảy ra chuyện, tại sao không tự mình đến?

- Cậu ấy ở chỗ hơi xa - Giang Tiêu Nhiên xích lại gần một chút - Dù sao không có em thì cậu ấy cũng biết chăm sóc anh mà.

Anh buồn cười.

Cô lại hỏi:

- Trước đây có lần anh bị sốt, là cậu ta tới à?

- Đúng.

- Cậu ta chăm sóc anh thế nào?

- Em chắc chắn sẽ không nghĩ được - Anh thở dài - Anh bị sốt đến hồ đồ, cậu ta cũng không hiểu, lúc chuẩn bị đi mua thuốc, cứ cách một chút lại sờ trán anh nhiều lần làm anh thức giấc. Sau đó đi mua đồ ăn lại mua cho anh phần gạo nếp gì đó...

Cô bị chọc cười không ngừng:

- Em nói mà, làm sao nam sinh chăm sóc tốt như nữ sinh.

- Cực kỳ tốt.

- Cái gì tốt?

Anh lặp lại một lần:

- Em đến đây, anh thấy rất tốt, rất vui vẻ.

Giọng của anh mông lung mềm mại, làm cho lòng cô bắt đầu muốn sụp đổ.

- Thực ra không nghiêm trọng như vậy, nóng sốt thì tự ngủ hai ngày là được, đói bụng thì mua cháo, mua ít thuốc, rất nhanh sẽ qua thôi.

Anh nhận ra, thì ra được chăm sóc là một loại tiếp nhận, lâu rồi anh chưa nhận được. Loại cảm giác được người khác quan tâm thì ra làm người ta thấy thỏa mãn như vậy.

- Trước đây không quan trọng nữa - Cô ôm anh, muốn truyền tình cảm ấm áp cho anh - Bây giờ anh có em rồi, sẽ không còn một mình, bệnh tật cũng có em, đau buồn cũng có em. Sau này có bệnh, phải nói cho em biết, biết không... Em sẽ lo lắng, biết không?

Cô nói tiếp:

- Trước đây em bị bệnh, ngoại trừ Liễu Khinh Khinh ở cùng, người đầu tiên em nói là anh.

Anh di chuyển cơ thể, chân áp lên người cô. Có thể qua trận bệnh, anh rất cần cảm giác an toàn, mà sự xuất hiện của cô giống như liều thuốc an thần, làm cho anh cảm thấy rất dựa dẫm vào cô.

Giống như miến gỗ trôi trên biển, vốn chỉ cần một người thu dọn, hoặc chỉ cần tìm người chủ. Nhưng khi nước đột nhiên chảy xiết, miếng gỗ không chỉ cần được nhặt lên dọn dẹp, mà cần được giữ lấy, ôm chặt.

Hai người bọn họ đều cảm thấy, linh hồn của họ chưa từng gần gũi như vậy, cần phải giao lưu, an ủi nhau như thế.

Anh chậm rãi nói:

- Trước đây anh vẫn cảm thấy số mệnh thiếu anh rất nhiều.

Cô đang chờ đợi câu sau của anh, chờ mãi, chờ mãi, phát hiện anh đã ngủ mất rồi.

Cô ôm lấy vòng tay anh mà ngủ theo.

Thân thể thiếu niên hồi phục rất nhanh, sáng hôm sau, Cố Dư Lâm đã khỏe hơn phân nửa.

Giang Tiêu Nhiên còn có chút phiền muộn, tối qua chàng trai trẻ thiếu cảm giác an toàn này luôn được cô che chở, chờ mong cô sờ đầu anh dịu dàng, kết quả bây giờ thế nào...

Cô bị anh ấn trên giường, nắng sớm xuyên vào, miêu tả đường nét hàm dưới và hầu kết của anh. Hầu kết nhẹ nhàng rung rung, Cố Dư Lâm nhìn xuống cô với một nụ cười.

Trong lúc Giang Tiêu Nhiên cảm thấy đến lúc nên phát sinh chút gì đó thì tiếng đóng cửa "Tít" vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói.

- Người đâu, có ai ở nhà không?

Lý Gia Viên bắt đầu như ôn thần Hạ Nguyễn rồi.

Cố Dư Lâm hít sâu một hơi, nhẫn nại chịu đựng, từ trên người cô đứng lên, đang đứng dậy thì Lý Gia Viên đã mở cửa vào.

Lý Gia Viên:

- ...

Nhìn thoáng qua Giang Tiêu Nhiên đỏ mặt đang nằm đó:

- ...

Quá kích động mà hô tô:

- Xin lỗi nha! Mình không biết hai người ngủ chung một chỗ!

- Suy nghĩ nhiều rồi!

Giang Tiêu Nhiên vừa sửa sang quần áo, vừa phản bác.

Lý Gia Viên càng kinh ngạc hơn:

- Hai người ôm nhau ngủ cả đêm, chưa phát sinh chuyện gì à?

Giang Tiêu Nhiên bật cười:

- Được rồi, đừng giỡn nữa, anh ấy còn bệnh mà. Sao bạn đến đây, đến một mình sao?

- Gia Ánh đang ở bên ngoài, chúng ta ra ngoài đi.

Lý Gia Viên xoay người trước.

Cố Dư Lâm thở dài yếu ớt, cũng đi theo.

Đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, cô không kịp phản ứng, lập tức đụng vào lồng ngực anh.

Anh nhìn đỉnh đầu cô, như đang suy nghĩ gì đó, nói:

- Về sau mở khóa vân tay chỉ cho anh và em thôi.

- Biết rồi. - Cô cười cười, đẩy anh ra.

Bốn người quyết định cùng ra ngoài ăn uống ca hát.

Hôm nay trời tuyết, Triệu Gia Ánh ầm ĩ muốn ăn thịt nướng, bọn họ liền ngồi xe lên trung tâm thành phố tìm một quán ăn nổi tiếng.

Thịt nướng được đem lên, Cố Dư Lâm nghiêng về một phía chuẩn bị dầu và nguyên liệu, một bên thuần thục trở mặt mấy miếng thịt.

Ba người bọn cô ăn rất sung sướng.

Triệu Gia Ánh lại gắp một miếng lớn:

- Cậu cũng ăn đi, đừng chỉ lo nướng như vậy!

Lý Gia Viên trả lời:

- Cậu ta luôn như vậy, mỗi lần đi ăn thịt nướng, dù cậu ta ăn không nhiều, vẫn thích nướng tới nướng lui.

Giang Tiêu Nhiên cảm thấy ngượng ngùng, dù sao cô cũng lớn tuổi hơn, bây giờ mới chuẩn bị nướng cùng anh.

Anh lắc đầu:

- Em ăn đi, mình anh nướng là được.

Thời điểm ở cùng Cố Dư Lâm, Giang Tiêu Nhiên có một loại ảo giác... cảm giác giữa bọn họ không hơn kém tuổi bao nhiêu, không khác nhau, là một đôi yêu nhau xứng đôi vừa lứa.

Ngay từ đầu cô luôn cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí hoài nghi anh cũng sống lại, nhưng rất nhanh, cô nhận rõ điều đó không có khả năng. Hiện tại anh không biết khiêu vũ, giọng hát chưa quá tốt, hơn nữa còn có chút nghịch ngợm.

Đời trước mặc dù Cố Dư Lâm mới xuất đạo chưa lâu, nhưng vì phải phấn đấu trong showbiz nhiều mưu mô làm anh trưởng thành hơn người cùng tuổi bình thường. Sau mấy năm lăn lộn, anh thành thục hơn rất nhiều, không dễ dàng nổi giận, gặp nguy hiểm luôn tỉnh táo giải quyết.

Mà người bây giờ người bên cạnh cô chỉ mới chỉ được rèn luyện vì chuyện gia đình mà thôi, sống một mình, mơ mộng, đọc sách, có thể xem là cuộc sống khá sung túc. Có thể hòa hợp với cô, luôn trầm ổn hơn bạn bè cùng tuổi.

Thật tốt, không hề giống tình chị em.

Giang Tiêu Nhiên thỏa mãn tiếp tục ăn thịt nướng.

Sau khi cơm nước no nê, Triệu Gia Ánh lại cùng Lý Gia Viên đến KTV giải phóng bản thân.

Chơi đùa xong, sẽ hẹn lần sau đến sinh nhật Gia Ánh sẽ đi tiếp, sau đó Giang Tiêu Nhiên liền về nhà.

Lúc về là buổi chiều, may mà cha mẹ không hỏi cô điều gì, chỉ nói chuyện vặt khi cùng ăn tối.

Buổi tối làm bài tập xong, lúc nằm trên giường, Giang Tiêu Nhiên lại nghĩ tới tấm hình kia.

Là quan hệ như thế nào mới đặt tấm hình đó trên tủ đầu giường?

Đáp án của vấn đề này phải đến sinh nhật Gia Ánh mới có được đáp án.

Sinh nhật Gia Ánh đã là 1 tuần sau đó.

Giang Tiêu Nhiên đương nhiên được ra ngoài chơi, hít thở không khí bên ngoài.

Triệu Gia Ánh đến tìm cô sớm hơn, nói là muốn cô trang điểm giúp, còn oán trách nói:

- Cũng không biết vì sao, sau kỳ nghỉ hè thì cái gì bạn cũng biết, biết đàn dương cầm, biết guitar, biết hát, lại còn biết trang điểm...

Triệu Gia Ánh tới Đại học mới bắt đầu tập trang điểm, trước đây lúc đi học, hai cô đều không trang điểm gì mà ra cửa.

Nghiêm túc trang điểm cho Triệu Gia Ánh mất đến 2 giờ, hai cô vội vàng đi đến nơi tập hợp.

Mọi người vốn là quyết định thuê chỗ bên ngoài chơi, kết quả gần Tết, không còn biệt thự nhỏ nào cho thuê... Bốn người quyết định dời địa điểm, đến nhà Cố Dư Lâm.

Lý Gia Viên liền chuẩn bị đè ngón trỏ lên mở cửa, nhưng không được.

- Không đúng, mình nhớ là ngón trỏ mà... Chẳng lẽ nhớ nhầm?

Cậu ta lại đem ngón cái lên thử.

Cuối cùng cả năm ngón tay đều luân phiên ra trận, đổi luôn bàn tay kia, vẫn không đúng.

Lý Gia Viên rốt cục phản ứng được, cau mày quay đầu đang muốn mắng, lại thấy mặt của Giang Tiêu Nhiên, mới giác ngộ.

- Được được được, ông đây không mở, hai người mở đi!

Giang Tiêu Nhiên đưa tay tới, cửa liền mở.

Lý Gia Viên cười cười sau lưng cô, ý tứ không rõ:

- Bạn học Giang có sứ mệnh thật trọng đại nha!

Triệu Gia Ánh không hiểu, hỏi:

- Sứ mệnh gì?

- Sứ mệnh mở cửa đó! - Lý Gia Viên thấp giọng cười.

Nhân vật chính hôm nay là Triệu Gia Ánh, Lý Gia Viên tự tay chuẩn bị quà tặng. Trên tay cậu ta còn cầm theo một cái bánh ga tô lớn, lúc đầu cậu ta còn muốn mua cái lớn hơn nhưng đã bị Triệu Gia Ánh cản lại.

- Ăn không hết - Giang Tiêu Nhiên cũng khuyên - Sẽ lãng phí lắm!

Cuối cùng mua cái hơi nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đủ cho 5 người ăn.

Lý Gia Viên từ trong túi lấy ra mũ sinh nhật, phát cho mọi người đeo lên đầu. Nghi thức cực kỳ long trọng.

Triệu Gia Ánh bình thường rất ít khi cười như vậy, Giang Tiêu Nhiên không biết, thì ra cô ấy đang nhìn về phía người cười, cười đến ngọt ngào như vậy.

Tình yêu thật là một điều kỳ diệu, bình thường là người hoạt bát vui vẻ cũng tình nguyện thùy mị, yên tĩnh, xấu hổ, dịu dàng rung động lòng người.

Lý Gia Viên tiếp tục tặng quà.

Giang Tiêu Nhiên thật tò mò túi lớn như vậy, không biết bên trong là cái gì.

Anh từ trong túi lấy ra một hộp quà màu hồng nhạt, đưa cho Triệu Gia Ánh:

- Em xem đi.

Triệu Gia Ánh mở hộp ra.

Giang Tiêu Nhiên nhẹ nhàng hít thở.

Mười bảy cây son môi chỉnh tề sắp hàng ngăn nắp, dưới ánh đèn hiện ra sắc màu mê người.

Lý Gia Viên thật đủ trò, bỏ ra vốn liếng rất lớn nha.

Triệu Gia Ánh nhìn một hàng son môi tuyệt đẹp kia, nhìn không rời mắt, che miệng lại, không thể tin tưởng.

Chỉ chốc lát sau, viền mắt cô ấy hồng hồng, nước mắt vòng quanh hốc mắt, vội vã trào ra. Giang Tiêu Nhiên vội vàng đưa khăn giấy cho cô ấy, cô ấy luống cuống cầm:

- Ai nha... Đồ trang điểm tốn kém như vậy...

Nước mắt vui sướng của Triệu Gia Ánh chưa dừng lại được, Giang Tiêu Nhiên liền nhìn vào trong hộp quà.

Nhìn thấy màu sắc quen thuộc, cô đem cây số 12 ra, than thở:

- Ôi chao, "Màu son đánh bại đàn ông", Lý Gia Viên hiểu biết nhiều nhỉ?

Lý Gia Viên:

- Thật ra mình cũng không rõ lắm, lúc trước do chị bán hàng đề cử, mình liền mua. "đánh bại đàn ông" là cái gì? Muốn giết tất cả chúng mình sao?

("Màu son đánh bại đàn ông": là loại màu son có thể chiếm được tình cảm của những người đàn ông bình thường)

- ...

Cô gật đầu:

- Bạn hiểu như thế cũng không sai.

Lý Gia Viên rùng mình một cái.

Rất nhanh thì đến đoạn cắt bánh.

Triệu Gia Ánh đứng ở bánh ga-tô chuẩn bị tư thế chụp ảnh.

Người đầu tiên chụp chung là tuyển thủ số 1 Lý Gia Viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro