Chương 2. Hồng nhan xương khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Lăng Thiển ngã trên mặt đất, cả người đau đớn cùng khuôn mặt bỏng cháy, xém chút là thần trí tan rã. Nhưng nàng vẫn không thể nhắm mắt lại.

"Ngươi... các ngươi.... vì sao...."

Tỷ tỷ dĩ vãng động lòng người, luôn luôn mang đến cho nàng sự ấm áp, vì sao lại hoàn toàn thay đổi, dữ tợn khắc nghiệt.

" Tại sao? Lăng Thiển, ta đã chịu đựng đủ rồi! Từ khi ngươi đến nhà của ta, ngươi chính là trời! Ngươi một cái dã chủng từ bên ngoài tới, lại che đi hết hào quang của ta! Ta mới chính là Lăng gia đại tiểu thư chân chính! Sự tồn tại của ngươi bất quá là để che mắt thiên hạ! Bây giờ thiên hạ đã định, ngươi nên chết đi! Đi chết đi!"

Lăng Noãn Tình dữ tợn gầm lên, sau nhiều năm ẩn dấu, điên cuồng cuồng loạn. Một chân đạp lên ngón tay mảnh khảnh của Lăng Thiển, hung hăng mà nghiến.

" Ngươi nói cái gì? Ta không phải là người của Lăng gia?"

Ánh mắt Lăng Thiển dại ra, tất cả thống khổ tựa hồ đều tan biến. Bí mật khinh thiên này, nháy mắt tràn ngập trong lòng nàng. Nàng yêu nhiều năm như vậy, tất cả là vì Lăng gia, lẽ nào thật sự...

" Lăng Thiển, đừng ngốc nữa! Lăng gia đại tiểu thư, cho tới nay chỉ có một mình Lăng Noãn Tình ta! Ngươi bất quá chỉ là dã chủng của kẻ thù của phụ thân! Không có gương mặt này, ngươi đã sớm chết!" Lăng Noãn Tình cười nhạo một tiếng, trong mắt chỉ toàn là trào phúng.

"Bây giờ ngươi đã trúng độc Mộng Điệp, hồn thảo dùng để phong tỏa ký ức kia, cũng nên được giải trừ rồi! Lăng Thiển, nhìn xem đi, nhìn xem ký ức của chính mình, nhìn xem ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn!"

....

Lời nói của Lăng Noãn Tình giống như một chiếc chìa khóa, mở ra ký ức đã phủ đầy bụi.

Lửa lớn tràn ngập, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ngọn lửa nhảy nhót thiêu rụi xung quanh, khói đen cuồn cuộn tràn ngập khắp đất trời.

Nữ hài vô lực nhìn người nhà từng người từng người ngã xuống. Nhìn ca ca nàng yêu nhất bị ngọn lửa nuốt chửng.

Máu tươi lạnh như băng văng tung tóe trên từng đạo hắc ảnh, giống như thực cốt Mộng Điệp đem nàng ăn mòn, nàng thấy được Lăng Phong ngoan độc, Tiêu Dật Thần bàn quan đứng nhìn.

Mà lí do nàng được lưu lại, chỉ vì nàng có một dung nhan tuyệt sắc, dung nhan bị Tiêu Dật Thần nhìn trúng, hồn thảo mạnh mẽ rót vào, biến nàng thành con rối không có kí ức.

Mà nàng còn ngây thơ cho rằng, Tiêu Dật Thần đem nàng cứu ra từ trong lửa lớn, bảo vệ tính mạng của nàng. Từ đây thiếu niên luôn thường trú trong tim nàng, không người nào có thể vượt qua.

Mà khi chân tướng được vạch trần, tất cả đều mỏng manh như một tờ giấy. Tất cả đều là âm mưu, đều là một lời nói dối đáng sợ.

Người nàng tin nhất diệt cả nhà nàng, người nàng yêu nhất lừa gạt nàng một cách vô tình. Hóa ra những người mà nàng tin yêu đều là kẻ thù của nàng.

Buồn cười , buồn cười cỡ nào...

" ha ha ha ha ha!"

Ký ức đau khổ quay về từng chút một, tất cả thống khổ mà Mộng Điệp đem lại cũng không bì kịp với nỗi đau khổ này. Tất cả những người nàng quý trọng đều phản bội nàng, sớm đã không còn người nào có thể tin tưởng được.

" Lăng Thiển, bây giờ ngươi biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn? Thiên hạ Ninh Tây này không liên quan đến ngươi, hậu vị của Dật Thần bây giờ là của ta. Còn ngươi rõ ràng là tìm chết!"

Lăng Noãn Tình nhìn Lăng Thiển đang hấp hối, kiều nhan hiện lên ý cười. Nàng ta kéo cánh tay Tiêu Dật Thần, lấy tư thái của người thắng, quan sát tất cả.

Lăng Thiển bình tĩnh ngẩn đầu, có lẽ là chấp nhận, hoặc có lẽ là đau đến chết lặng. Lời nguyền của độc dược từng đường chạy trên khuôn mặt tuyệt sắc, dữ tợn mà tĩnh mịch.

"Tiêu Dật Thần, ngươi nói ta để ngươi làm chủ thiên hạ, hứa ta khuynh thế phồn hoa"

Nàng lẳng lặng nhìn nam tử đã từng tồn tại trong trái tim nàng, một cây chủy thủ đặt ở trước ngực, từng chút từng chút đi vào.

"Hóa ra ta để ngươi làm chủ thiên hạ, cái ta đợi được không phải là khuynh thế phồn hoa, mà là hồng nhan xương khô thành cát! Ta hận mắt ta nhìn không thấu, hận tim ta không phân được người! Tiêu Dật Thần, nếu có kiếp sau, ta không yêu không thương, tâm như rắn rết, cho các ngươi sống không bằng chết, trả lại gấp trăm ngàn lần!"

Đồng tử Tiêu Dật Thần co rút, trơ mắt nhìn nữ tử đang ngã trên vũng máu. Một khắc đó, tim của hắn tựa hồ có một tia rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro