Chương 32. Luyện Vô Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn ngươi trả lại gấp trăm lần, chết không tử tế!”

Đêm khuya, trăng sáng như ban ngày. Bên trong phòng yên tĩnh, Vân Tịch Nhan chợt ngồi dậy. Tinh mịn mồ hôi giữa trán làm nàng nhịn không được lạnh cả người.

Nhìn hết thảy chung quanh, nàng rốt cuộc dần dần thu hồi hoảng sợ trong ánh mắt. Lại là giấc mơ này, có lẽ là chấp niệm quá sâu, mấy ngày nay, nàng đều bị cái giấc mơ này quấn quanh.

Vừa lúc gặp ánh trăng sái lạc sáng tỏ ngoài của sổ, làm trong lòng Vân Tịch Nhan khẽ nhúc nhích. Cảnh tốt đẹp như vậy, đi ra ngoài đi một chút, có lẽ có thể áp chế cảm xúc bất an của chính mình……

Mặc quần áo xong, đẩy cửa mà ra. Làn váy màu trắng theo gió đêm đong đưa. Hoa sen trong ao lay động, giống như vũ công múa dưới trăng, nhẹ nhàng lỗi lạc.

Nàng chậm rãi dạo bước, đi vào trong đình ngồi xuống. Ngước mắt xem xét cảnh đẹp dưới trăng khó có được này. Chuyện ban ngày làm nàng có chút phiền muộn……

“Đông phong lượn lờ phiếm sùng quang, hương sương mù không mông nguyệt chuyển hành lang. Cảnh đẹp bực này vốn nên là mọi người cùng nhau thưởng thức, Vô Thương cần gì phải tránh ở chỗ tối?”

Cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của chính mình, Vân Tịch Nhan rốt cuộc mở miệng. Thật ra thời điểm vừa ra ngoài, nàng liền biết được Luyện Vô Thương đang ở đây.

Ban ngày Luyện Vô Thương thay nàng giải vây. Nhưng sau khi sự tình xử lý xong, nàng lại lấy cớ cơ thể hư dạ dày hàn, yêu cầu trở về phòng nghỉ ngơi, do đó tránh đi không cùng hắn nói chuyện.

Nhưng nàng biết, trốn qua mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm. Luyện Vô Thương là bằng hữu duy nhất trên thế giới này của Vân Tịch Nhan, nàng cuối cùng cũng phải gặp mặt. Mặc dù nàng đã không phải cái Vân Tịch Nhan mà hắn muốn tìm kia.

Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh mạnh mẽ liền đứng ở trong đình. Gió nhẹ phất qua thanh y, phụ trợ hắn càng thêm thanh tuấn. Vân đạm phong khinh, tiêu sái không kiềm chế được.

Dưới mày kiếm, một đôi mắt tinh lẳng lặng dừng ở trên người Vân Tịch Nhan . Rõ ràng có ý tứ tìm tòi nghiên cứu.

Người này, đúng là Luyện Vô Thương.

“Hai năm không thấy, muội thế nhưng thay đổi nhiều như thế. Nếu không quen thuộc lẫn nhau, ta đều sẽ cho rằng muội đã không phải muội……”

Lẳng lặng mà nhìn Vân Tịch Nhan. Thiếu nữ váy trắng xinh đẹp như họa như cũ. Cũng không biết vì sao, Luyện Vô Thương lại cảm thấy nàng vô cùng xa lạ, phảng phất chưa bao giờ quen biết.

“Vô Thương xin đừng trách, người luôn là sẽ thay đổi. Ngắn thì mấy tháng, huống chi hai năm đâu?” Vân Tịch Nhan ngước mắt, an tĩnh nhìn Luyện Vô Thương, đáy mắt nhiễm một mạt chua xót.

Luyện Vô Thương đích xác thực hiểu biết Vân Tịch Nhan. Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể nào phán đoán được, nàng ở trong thể xác Vân Tịch Nhan, đến tột cùng là thật hay giả.

“Huống chi muội chưa bao giờ nghĩ tới thay đổi. Nhưng huynh hẳn là hiểu rõ, sinh hoạt tại trong viện tranh đấu gay gắt . Muội nếu lại không tranh không đoạt, nơi này liền sẽ không có  chỗ cho muội dung thân!”

" Vân Tịch Nhan muội, không có lựa chọn nào khác……”

Lời giải thích của Vân Tịch Nhan vờn quanh ở bên tai Luyện Vô Thương, làm thân thể hắn khẽ run lên. Tim hắn tựa hồ bị lời nói của Vân Tịch Nhan hung hăng kích động.

Nhìn thiếu nữ dáng người tinh tế kia, nhưng cũng đã vết thương chồng chất , trong mắt Luyện Vô Thương hiện lên tia thương tiếc. Trong trí nhớ cái tiểu nữ hài ngây thơ hồn nhiên kia, thật sự đã một đi không trở lại sao?

Từ khi nào bắt đầu, nàng đã không phải nàng đâu? Có lẽ là khi quận chúa chết đi……

Đáy mắt phức tạp dần dần thu liễm, Luyện Vô Thương rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu. Bất luận Vân Tịch Nhan biến thành bộ dáng gì, hắn đều sẽ không thay đổi ý nghĩ trong lòng cùng ước nguyện ban đầu khi đi vào nơi này.

“Ta hiểu ý muội. Bất luận muội muốn làm gì tiếp theo, ta đều giúp muội.”

“Huynh cũng thấy rồi, bất luận muội muốn làm cái gì, đầu tiên đều phải ổn định địa vị của muội ở trong hầu phủ! Hai nữ nhân kia tác oai tác phúc nhiều năm ở trong phủ, bọn họ quyết không chấp nhận được muội!”

Vân Tịch Nhan ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà động lòng người.

“Hơn nữa người cha kia của muội kia,  rất là kiêng kị muội. Nói vậy thực mau bọn họ liền sẽ động thủ. Chúng ta chỉ cần ngồi xem biến này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro