Chương 61. Vân Tịch Nhan áy náy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Vân Tịch Nhan dưới sự khuyên bảo không ngừng của Sóc Tuyết, vẫn là đáp ứng thỉnh cầu của nàng ấy. Cũng được như ước nguyện tiễn đi vị quận chúa đại nhân này! Loại này năn nỉ ỉ ôi, thực sự làm nàng khó có thể thừa nhận. Nàng cái này bằng hữu, thật đúng là sẽ thay nàng tìm việc làm.

Kia chùa Vân Sơn đến tột cùng là chỗ nào, nàng có lẽ còn muốn bớt thời giờ hiểu biết một vài.

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Vân Tịch Nhan vừa muốn đứng dậy đi ra cửa một chút. Liền thấy Hồng Lăng ngoài cửa mặt đang mỉm cười, bước nhanh chạy tiến vào, hướng nàng nhỏ giọng bẩm báo nói:

“Tiểu thư, ta vừa lấy được hồi âm, Hàn di nương đồng ý mang theo tứ thiếu gia trở lại! Bọn họ mấy ngày trước đây liền đã khởi hành, tính toán, trưa ngày mai cái là có thể trở lại Hầu phủ của chúng ta!”

Nghe vậy, Vân Tịch Nhan vừa mới còn hiện sắc mặt mỏi mệt, tức khắc hồng nhuận một ít. Gương mặt trắng nõn lộ ra một tia vui mừng. Nàng có thể chèn ép những nữ nhân này nhất thời, lại không chèn ép cả đời được. Nàng cuối cùng sẽ có một ngày rời đi hầu phủ, nhưng đây là trợ lực của nàng, há có thể dễ dàng dâng lên như vậy.

Một khi nàng rời đi, đám người Hứa Mị Nhi chắc chắn ngóc đầu trở lại! Cho nên nàng phải làm, là  tìm được nữ chủ nhân chân chính cho Hầu phủ.

“Dì Hàn là người duy nhất có thể cùng mẫu thân ta nói chuyện, lại bị bức đi phân gia. Hiện giờ tiếp nàng trở về cũng là nguyện vọng của mẫu thân. Chỉ mong tứ ca thành tài, chớ có cô phụ một mảnh khổ tâm của ta.”

“Tiểu thư, tứ thiếu gia vốn là thông tuệ, từ nhỏ liền che chở ngài! Chỉ tiếc Hàn di nương cùng phu nhân giống nhau cùng thế gian vô tranh. Phu nhân có thân phận quận chúa, những di nương đó cũng không dám tạo tác! Chính là Hàn di nương sinh ra nghèo khổ, tự nhiên đấu không lại bọn họ. Bất quá, hiện giờ có tiểu thư người ở, các nàng liền sẽ không gian nan!”

Thấy Vân Tịch Nhan thương cảm, Hồng Lăng vội vàng an ủi nói. Nhưng nàng lại đâu biết, Vân Tịch Nhan căn bản không phải lo lắng chuyện này. Nàng chỉ là vì hành vi của chính mình đau lòng mà thôi.

Nàng đã không phải Vân Tịch Nhan lúc xưa, nàng làm hết thảy, bất quá là đang đền bù chuyện mẫu thân thua thiệt lúc trước. Bởi vì bà ấy dùng sinh mệnh cứu lại, cũng không phải nữ nhi bà ấy, mà là nàng cái người ngoài này không chút quan hệ nào.

Nàng có thể bố trí hàn di nương cùng tứ thiếu gia, cũng có thể làm cho bọn họ hạ nửa đời không vướng bận. Nhưng nàng chung quy không phải Vân Tịch Nhan thực sự, nàn không thực lòng được, không làm được không chút nào giả dối đối đãi bọn họ.

“Được Hồng Lăng, ngươi phái người đem Sương Lãnh viện bên cạnh Ninh Hà viên thu thập lại , lại cho Ách nương chọn chút nha hoàn bà tử hiểu chuyện đưa qua đi. Vào trước ngày mai, đều phải chuẩn bị thỏa đáng, chớ có chút chậm trễ! Đã biết sao?”

“Đã biết!”

Thu hồi đáy mắt phức tạp, Vân Tịch Nhan cuối cùng là gợi lên một tia cười khẽ. Nếu sự tình đã định, nàng liền nên đi báo cho tiện nghi cha.

Sau khi Vân Lam biết được việc này, cứ việc rất là kinh ngạc, lại như cũ gật đầu đồng ý.

Hắn này con thứ tư Vân Dật Phàm từ nhỏ văn nhược, sau khi đại nhi tử bệnh chết, nó là nhi tử duy nhất của hắn. Bởi vì các phương diện không xuất sắc, cho nên vẫn chưa được hắn chú ý. Đến nỗi mẫu thân của Vân Dật Phàm, cũng cùng thế vô tranh, không biết làm người khác vui.

Lúc trước đuổi mẹ con bọn họ đi, hắn cũng không ở trong phủ, cho nên vốn chính là Hứa Mị Nhi cùng Phương Nhu làm chủ. Vốn định chính mình chính trực tráng niên, này nhi tử có trở về hay không cũng không có gì.

Nhưng hôm nay có Cẩn Vương cùng Sóc Tuyết duy trì, hắn này làm phụ thân, cũng chỉ có thể đối Vân Tịch Nhan ngoan ngoãn phục tùng. Nàng nói trở về, kia liền trở về đi!

Vân Lam đã càng thêm cảm thấy, không bao lâu nữa, hắn liền đừng nghĩ lại khống chế cái nữ nhi này.

Mà cùng lúc Vân Tịch Nhan bẩm báo với Vân Lam, Hứa Mị Nhi cùng Phương Nhu cũng có được tin tức. Chẳng qua so với Vân Lam chẳng hề để ý, các nàng lại nghe tới mùi thuốc súng trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro