Q.2 - C46.1 - TỘI KHI QUÂN?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họa sư tuy là tới vẽ tranh cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng cũng không thể vào khuê phòng của nàng, mặc dù đối phương chỉ là một thái giám! May mắn hôm nay không lạnh, Nạp Lan Tĩnh liền sai người chuẩn bị trong đình để họa sư kia vẽ chính mình, bốn phía đình đốt lò sưởi, cho nên Nạp Lan Tĩnh ngồi trong này cũng không lạnh, trên mặt đình còn lót một lớp da chồn trắng để làm ghế ngồi, Nạp Lan Tĩnh mặc một bộ váy dài màu phỉ thúy, cũng không bởi vì đang mùa đông mà mặc quần áo quá dày, trong tay còn cầm quạt lụa vẽ hình mỹ nhân Tô Châu, khóe miệng còn vương nụ cười hờ, đôi mắt cụp xuống, tựa hồ như đang nhìn cảnh trí bên cạnh

Ngón tay họa sư đi lại rất nhanh trên giấy, dung mạo Nạp Lan Tĩnh vốn đã xinh đẹp nay lại trang điểm kỹ lưỡng một phen nên càng phát ra lóa mắt, họa sư nghĩ nếu nữ tử bình thường, khi nghe thấy đây là bức tranh đưa cho Y Già vương tử, liền lập tức trang điểm mình xấu đi, duy chỉ có Nạp Lan Tĩnh là không giống, hắn hơi nhíu mày, người này dung mạo rất dễ vẽ, nhưng trong khung họa phần cao quý kia, phần lạnh nhạt kia lại rất khó vẽ ra, hắn đình trệ một hồi, lập tức trong bức tranh bỗng nhiên xuất hiện một bộ dạng, bút trong tay rơi xuống trên mặt giấy

"Tiểu thư, đẹp quá!" Sau khi họa sư vẽ xong, Lưu Thúy không nhịn được khen bức tranh ra miệng, thủ pháp vẽ tranh của họa sư này quá cao, những điểm không giống với người thường trên người tiểu thư đều được vẽ ra hoàn hảo!

"Nga? Đưa ta xem!" Nạp Lan Tĩnh cười, buông quạt trong tay ra, khoác áo choàng Lưu Thúy đã chuẩn bị sẵn lên người, trong tay giữ ấm lô Thu Nguyệt đưa qua, trên mặt còn mang thiếu vẻ hiếu kỳ, cũng đi qua để xem tranh này họa sư đã vẽ như thế nào!

Chỉ thấy trên bức họa, một nữ tử mặc quần áo màu phỉ thúy, đứng giữa bách hoa, sợi tóc trên đầu tựa như đung đưa theo gió, cầm trong tay một chiếc quạt mỹ nhân, vốn là cảnh trời vào đông, nhưng họa sư kia lại vẽ cảnh trăm hoa đua nở, nắng kia chói chang tựa như nắng mùa hè, lại có thể vẽ ra một phần tự tại phiêu dật, nói thẳng ra là, một loại lạnh nhạt, một loại tiêu sái thoát tục, nhưng cố tình lấy bách hoa làm nền, lại cố tình làm cho phần ý vị thoát tục lại có hơn một phần ung dung cao quý!

"Tranh này quả thật không tầm thường!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, họa sư trong cung chung quy rất lợi hại, chỉ trong chốc lát mà lại nghĩ ra nhiều tâm tư như vậy!

"Quận chúa thứ tội, nếu quận chúa không vui, hạ quan sẽ lập tức đổi bối cảnh trong tranh trở lại!" Họa sư nhìn Nạp Lan Tĩnh mặc dù cười, nhưng trong mắt lại có hơn một phần khiến người ta nhìn không thấu, hắn hàng năm ngây ngốc trong cung, phương pháp duy nhất tự bảo vệ mình chính là, thấy sắc mặt chủ tử không đúng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì cũng đều nhanh chóng quỳ xuống nhận sai, có lẽ có thể thoát chết!

"Đại nhân khách khí rồi, Lưu Thúy!" Nạp Lan Tĩnh cười, làm cho Lưu Thúy đưa một ít ngân phiếu trong tay cho họa sư, tranh này không tầm thường, nàng thật sự rất thích!

"Này!" Họa sư thấy Nạp Lan Tĩnh đầy ý cười, có chút không hiểu rõ tâm tư Nạp Lan Tĩnh, người khác thưởng cho hắn ngân lượng đều vì vẽ cho họ bức họa xấu, nhưng hiển nhiên Nạp Lan Tĩnh lại không phải như vậy, nếu nói Nạp Lan Tĩnh đặc biệt muốn gả mình cho Y Già vương tử kia cũng không đúng, đích nữ tướng phủ có gì không có, làm sao phải chịu tội gả xa như vậy!

"Tranh này ta thực sự rất thích, không biết đại nhân có thể vẽ thêm một bức tranh giống vậy được không?" Nạp Lan Tĩnh cười, họa sư tinh mỹ như vậy chung quy cũng hiếm thấy, dù sao hôm nay cũng đã lãng phí thời gian ở nơi này rồi, nếu không để lại cho mình chút gì cũng thật đáng tiếc!

"Này, hạ quan lập tức vẽ cho quận chúa!" Họa sư kia ngừng một chút, mặc dù không rõ ý tứ Nạp Lan Tĩnh, nhưng nếu nàng muốn, họa sư tất nhiên nhanh chóng vẽ ra một bức tranh khác giao cho Nạp Lan Tĩnh!

Nạp Lan Tĩnh lấy bức tranh, ngón tay mượt mà của Nạp Lan Tĩnh trượt lên vành tai nàng trong tranh, hoa tai phỉ thúy kia, vẽ cũng thật giống a, tranh này xác thực không tầm thường!

Trở lại trong viện, Nạp Lan Tĩnh lại đọc sách thuốc, rồi mới ngủ lại, dây câu đã tung rồi, không biết con cá lớn kia có mắc câu hay không

Ngày thứ hai sắc trời không tốt như trước, mặt trời vừa mới mọc lên, Nạp Lan Tĩnh vừa mới ngủ dậy, lại nhìn thấy Thu Nguyệt cầm bức thư trong tay tiến vào từ bên ngoài!

"Tham kiến đại tiểu thư!" Thu Nguyệt tiến vào liền thấy Lưu Thúy đang vấn tóc cho Nạp Lan Tĩnh, liền hơi phúc phúc, cầm bức thư trong tay đưa cho Nạp Lan Tĩnh, "Đây là tin tức từ trong cung truyền đến!" Thu Nguyệt cẩn thận xem bên ngoài rồi mới nói lời này!

Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, mở thư ra ý cười càng sâu, nhị hoàng tử biết nàng đã biết hắn phái người ở bên cạnh nàng, ngược lại cung cấp phương tiện cho hắn, thư hôm nay sợ là sáng sớm đã lập tức từ trong cung truyền ra , xem sắc trời hôm nay, sợ là trong cung vừa mới hạ triều, lúc lâm triều chắc chắn không thiếu quan viên vì tứ hoàng tử thỉnh sắc phong, nói là tứ hoàng tử có công với Đại Dong, mà cũng có thể gia phong cho Ngô quý nhân, hoàng thượng cũng không trả lời ngay lập tức, dù sao Ngô quý nhân bị cấm túc các quan viên trong triều cũng không được biết, Nạp Lan Tĩnh nhếch khóe miệng, khi Nạp Lan Diệp Hoa quay về phủ, thì nàng liền biết được chuyện này, cũng không biết vị kia sau khi biết chuyện thì sẽ có tâm tư gì đây?

Thấy Nạp Lan Tĩnh xem thư xong, Thu Nguyệt nhanh chóng từ bên ngoài lấy vào một ngọn đèn, lá thư chậm rãi hóa thành tro tàn, nhìn không ra bộ dạng ban đầu! Sau Nạp Lan Tĩnh chuẩn bị xong, liền đi thỉnh an Cung thị, bồi Cung thị dùng đồ ăn sáng rồi mới về viện mình!

"Đại tiểu thư, Niệm Nô cầu kiến!" Nạp Lan Tĩnh vừa ngồi xuống, Lưu Thúy liền tiến vào bẩm báo!

"Mời nàng vào đi!" Nạp Lan Tĩnh nhếch khóe miệng, đến cũng thật nhanh a, nàng còn tưởng nàng ta đến ngày mai mới đến đây đó chứ! Liền để Lưu Thúy đỡ ra gian ngoài!

"Nô tỳ tham kiến đại tiểu thư!" Niệm Nô tiến vào từ bên ngoài, thấy Nạp Lan Tĩnh tựa hồ mới vừa ngồi xuống sảnh, mắt hơi cúi, trên mặt vẫn như trước không nhìn ra biểu tình gì!

"Miễn lễ!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, hôm nay Niệm Nô mặc quần áo màu trắng, mặt trên thêu nhiều đóa hoa mai, làm khuôn mặt đẹp bình thường tựa hồ thêm một phần ý vị, nhìn nàng như vậy, tựa hồ như làm thông phòng còn muốn tự tại hơn so với làm di nương một chút.

"Các ngươi đều lui ra đi!" Nạp Lan Tĩnh đánh giá một phen, liền lệnh cho Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy đều lui xuống hết

"Dạ" Hai người phúc phúc, liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại

Niệm Nô quay đầu nhìn thấy hai người đều rời khỏi, mắt có chút mị lên, vốn đang mang bộ dạng khiêm tốn, nay tựa hồ có thêm một phần sắc bén, "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Âm thanh Niệm Nô không hề có ý đè thấp xuống, mà còn có thêm một phần mị ý, mắt lại nhìn Nạp Lan Tĩnh chằm chằm, không hề giả trang giống như trước, bởi vì nàng biết, Nạp Lan Tĩnh tất nhiên trong lòng đã hiểu rõ, bằng không cũng sẽ không để trái phải đều lui hết sau khi nàng vào.

"Ngươi không dám!" Nạp Lan Tĩnh càng cười đến sáng lạn, tại trò chơi này, ai mở miệng trước thì chính là người thua, nàng chung quy so với mình còn để ý hơn, bất quá người thông minh nói chuyện, vĩnh viễn đều không cần phải nói rõ ràng liền đã biết được dụng ý đối phương!

Nạp Lan Tĩnh nháo ra động tĩnh lớn như vậy, không chỉ buộc hoàng hậu, làm cho hoàng hậu cảm thấy nguy cơ nồng đậm này, mà cũng bức bách Niệm Nô, bởi vì trong lòng nàng tất nhiên đã đoán được đáp án, nàng ta đối với Nạp Lan Ninh lạnh lùng như vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó là Nạp Lan Ninh căn bản cũng không phải nữ nhi thân sinh của nàng, chỉ sợ trận lửa lớn kia cũng là do nàng ta cố ý an bài, cũng chỉ vì người kia, là đứa nhỏ mà nàng ta hạ sinh, nay xảy ra chuyện tình như vậy, không chỉ có hoàng hậu gấp, mà nàng ta còn càng gấp hơn cả hoàng hậu!

"Chúng ta hợp tác!" Có chút chuyện không cần phải nói nhiều, nay trong phủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ trong lúc nhất thời Niệm Nô không rõ, nhưng thời gian dài như vậy, nàng tự nhiên cũng đã hiểu rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh thật sự là người có thủ đoạn, trong yên lặng không động tĩnh nào có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một sự việc phát sinh đều không có chút liên can gì đến sự việc phát sinh trước đó, nhưng đến cuối cùng, địch nhân của nàng mới phát hiện, lúc đó thì đã ở bên trong lớp lưới do Nạp Lan Tĩnh giăng sẵn, không còn sức chống trả!

Hơn nữa, trong lòng Niệm Nô hiểu được, Nạp Lan Tĩnh khẳng định có liên quan đến cái chết của Kiếm Hồn, hoặc là nàng đã biết được chân tướng sự việc, nhưng nàng vẫn ẩn nhẫn không vạch trần, chứng minh rằng nàng có chỗ muốn dùng mình!

"Nếu ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, nàng muốn cảnh cáo Niệm Nô, nếu bí mật của Niệm Nô bị phát hiện, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà, có lẽ Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị đều phải chết, còn Nạp Lan Tĩnh xác thực không nhất định!

"Ta có thể cho ngươi, ngươi muốn!" Niệm Nô nhếch miệng, có chuyện không cần nói nhiều, Nạp Lan Tĩnh sẽ không mạo hiểm, bởi vì nàng không biết, nếu mình chết đi có thể gây ra tai họa gì cho Nạp Lan phủ hay không, bởi vì Cung thị chính là tử huyệt của nàng!

Nạp Lan Tĩnh nhẹ cười không nói, hai đối thủ ngang sức chăm chú nhìn nhau, trong mắt tựa hồ như đang tìm tòi nghiên cứu, chỉ là, chung quy Niệm Nô thua Nạp Lan Tĩnh một bậc, bằng không hôm nay không phải nàng ta đến tìm Nạp Lan Tĩnh mà là Nạp Lan Tĩnh phải tới tìm nàng ta!

"Được!" Thật lâu sau Nạp Lan Tĩnh mới nói ra một chữ như vậy! Nói không cần nói hết, tất cả đều ở trong một chữ này! Niệm Nô đạt được ý đồ của mình, liền lui ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng dáng của nàng, nguyên lai quốc vương Quy Tư quốc này chính là phụ vương của Cùng quý nhân, sau bởi vì hắn trước mắt không có nam tử kế thừa vương vị, liền truyền vương vị lại cho hoàng đệ, cũng chính là thúc phụ của Cùng quý nhân kế thừa vương vị, Y Già vương tử liền trở thành thái tử, nhìn tựa hồ cũng thật bình thường, nhưng nếu không phải biết được sống trong hoàng tộc đầy rẫy mưa tanh gió máu, có lẽ cuối cùng cũng sẽ không hiểu được bên trong đó còn giấu giếm huyền cơ, bằng không, vì sao Niệm Nô không liên thủ cùng Y Già vương tử?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro