#11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhược Lam, em có thể...cho anh một cơ hội không? "

" Vợ tôi cần cho anh cơ hội à?"

Trong một shop thời trang ở trung tâm thành phố, hai người đàn ông và một người phụ nữ đứng nói chuyện lớn tiếng làm mọi người nhìn chăm chú.

Sau một đêm vận động kịch liệt và ngủ suốt cả buổi sáng đến giữa đêm, Tuyết Nhược Lam lê thân mình ê ẩm đi ăn uống để có sức mà ..ngủ.

Toàn thân cô như rã rời, bụng đói meo, bèn ăn mì gói.

Sáng tỉnh dậy thì Mặc Tử Thần quyết tâm lôi kéo bằng được cô đi mua sắm. Hắn lấy lý do cực kì chính đáng là " anh xé đồ ngủ của em để anh mua đền " kéo cô đi khắp các shop thời trang trung tâm thành phố mua các loại đồ ngủ.
Hắn chuyên chú lựa các loại áo ngủ mới nhất, mỏng nhất,gợi cảm nhất và dễ xé nhất!

Đỉnh điểm khi cả hai bước vào gian hàng đồ ngủ, hắn đã oang oang to mồm nói với cô nhân viên:

" Em lấy cho vợ anh size S, tất cả các màu, chất liệu thì lụa, hay cái gì mỏng ấy, xuyên thấu cũng được nhưng quan trọng phải dễ xé!"

Tuyết Nhược Lam nghe được thì lùng bùng lỗ tai, mặt cũng đỏ như bị người ta véo rồi. Còn tên chồng nhà cô cứ hồn nhiên kéo cô đi vào, chỉ tất cả các loại áo ngủ đủ kiểu vô cùng hào phóng mở miệng:

"  Mua, cái này, cái này, cái này..."

Mua xong đi ra khỏi tiệm thì gặp lại người thầm mến của cô. Vĩ Phong - học trưởng của trường cô, cô từng bị hắn từ chối  trước toàn trường.

Giờ hắn ở trước mặt chồng yêu nhà cô nói muốn cô cho cơ hội? Nằm mơ.

Mặc Tử Thần tâm trạng tốt bị Vĩ Phong làm xấu đi, hắn bước tới một bước nắm cổ áo Vĩ Phong, trầm giọng nói với hắn:

" Mày biết không, đánh mày sướng tay lắm, sướng tay hơn tao dùng dao cắt tay tao rất nhiều đấy! Lam Lam là vợ tao!"

Vĩ Phong thấp hơn Mặc Tử Thần nhiều lắm, anh chỉ đứng đến đầu vai hắn, dễ dàng bị hắn nắm cổ áo xách lên như con gà nhỏ.

Vĩ Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhược Lam, tại sao bây giờ hắn mới phát hiện cô xinh xắn như vậy chứ?

Thấy tầm mắt hắn lia về vợ yêu bảo bối nhà mình, Mặc Tử Thần liền bước qua một bước dùng thân mình che khuất Tuyết Nhược Lam phía sau lưng.

Vài tuần nay hắn rất chăm bồi bổ thân thể, khỏe mạnh hơn rất nhiều, thân thể cũng to ra không ít.

Hắn che khuất Tuyết Nhược Lam sau lưng, liếc mắt Vĩ Phong, lạnh lùng hăm dọa:

" Mày nhìn một lần nữa, tao sẽ móc đi đôi mắt của mày!"

Hắn buông Vĩ Phong ra, anh ta té xuống đất, ngồi bệch trên nền đất nhìn cô người vừa hung hãn với hắn ta, quay sang liền cười ngọt ngào xách đồ cho Nhược Lam.

Nhược Lam cũng phát hiện ánh mắt ghen ghét của hắn dành cho ông xã bảo bối nhà mình, cô liền lạnh nhạt nhìn hắn:

" Tiền bối, cơ hội chỉ đến một lần, vụt mất thì không có lần thứ hai đâu. Anh xem, bây giờ anh cái gì cũng thua kém ông xã nhà tôi, dựa vào cái gì để tôi quay lại với anh? Ông xã của tôi đối tốt với tôi như thế, não tôi cũng không có bị chó gặm mà cho anh cơ hội đâu!"

Tuyết Nhược Lam nói xong, cười ngọt ngào nhìn Mặc Tử Thần, khoát tay Mặc Tử Thần đi ra khỏi cửa.

Mặc Tử Thần tâm như nở hoa vì lời nói của cô, anh nhìn cô hỏi:

" Em thực sự nghĩ anh tốt như vậy sao?"

Tuyết Nhược Lam cười thật tươi, cô nhón chân dùng tay ngắt mũi hắn, cười ngọt ngào:

" Đúng thế, anh tốt với em như thế,yêu em như thế, đầu em bị kẹp vào cửa mới đi yêu thích người khác, cho người khác cơ hội!"

" Anh yêu em!" Giữa phố xá đông đúc,hắn khom người thì thầm bên tai  Tuyết Nhược Lam,rồi hôn xuống đôi môi của cô.

Tuyết Nhược Lam nhìn hắn chăm chú,vòng tay lên cổ đáp lại nụ hôn của hắn. Buông hắn ra cô thì thầm:

" Hình như em cũng yêu anh đấy!"

Hình như? Hắn bày tỏ hắn yêu cô? Cô lại nói là hình như? Không công bằng tí nào!!!

Hắn mím môi, chau mày, vẻ mặt không vui nhìn cô, không chịu đi tiếp. Cô níu tay hắn kéo kéo:

" Đi về thôi!"

Hắn vẫn mím môi, vẻ mặt đen sì sì đứng đó,mắt nhìn chằm chằm cô,trên mặt hiện rõ vài chữ ' mau dỗ dành anh, anh rất khó chịu!! Nói yêu anh anh sẽ không dỗi nữa!'

Tuyết Nhược Lam phì cười, nhìn hắn ra lệnh:

" Anh ngồi xuống!"

Mặc Tử Thần giờ phút này vô cùng khó chịu vì bà xã không hiểu hắn nhưng vẫn nghe lời cô ngồi chồm hổm xuống.

Tuyết Nhược Lam đi lại phía sau hắn, ôm lấy cổ hắn:

" Đi mau, cõng em về, lúc nãy em nói sai rồi là Em yêu anh, rất yêu anh mới đúng!"

Nói xong còn phối hợp nơi gò má hắn hôn một cái.

Mặc Tử Thần liền cười cong khóe môi, tay đưa ra sao lưng xốc cô lên tấm lưng của mình, bợ mông cô, đứng dậy.

Cô ôm cổ hắn, miệng thì thầm:

" Hay anh cõng em về nhà đi!"

Mặc Tử Thần một tay xách đồ,một tay bợ mông cô để cô không rơi xuống cười từ tính, giọng nói ôn nhu của anh cất lên giữa phố xá nhộn nhịp:

" Được!"

Dưới ánh chiều của đường phố, dưới sự đông đúc qua lại của nhiều người, một chàng trai mặc sơ mi trắng cùng quần âu, trông vô cùng đẹp trai mạnh mẽ cõng một cô gái mặc váy hoa trên lưng. Họ cùng nhau nở nụ cười ngọt ngào.

Tuyết Nhược Lam nằm trên lưng hắn, cô ngước đầu nhìn bầu trời,trong lòng cô khẽ khàng cảm ơn thượng đế:

' Thượng đế ơi, cảm ơn người nhé, đã cho con trở lại một lần, để con cứu lấy anh ấy, để con giữ lại hạnh phúc này ..'

Chẳng ai biết rằng chàng trai là một người bệnh, còn cô gái là một người tuổi đời còn quá trẻ, nhưng cô đã được thượng đế ưu ái cho trở lại cuộc sống này một lầm nữa ... để cứu vãng kết cục không mong muốn ở kiếp trước. Kiếp này họ cùng kết hôn, dùng khoảng thời gian một tháng để hiểu nhau tôn trọng nhau, xây hạnh phúc.

Tháng năm có anh và có em, vừa đơn giản lại vừa hạnh phúc.

~ Chỉnh Văn Hoàn ~
Long An, ngày 8 tháng 2 năm 2020!
Kình Thiên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro