#2 Hôn Lễ Kì Quặc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu em có yêu tôi?

Hay đó chỉ là giả vờ là ảo tưởng tôi tự tạo ra cho bản thân mình...

Tình cảm này em còn chưa nhận ra hay sao?

Em giả vờ, em ôn nhu, rồi em rời bỏ... để lại mình tôi ưu thương...

Tiếng hát phát ra từ cái radio cổ điển quý giá trên bàn vang vọng khắp căn phòng tối tắm.

Tiếng hát u oán mà thê lương đánh mạnh vào lòng Mặc Tử Thần đang hút thuốc trong phòng.

Nội tâm hắn đang lo sợ dữ dội. Hắn sợ đó chỉ là kế hoãn binh của cô. Hắn sợ cô cũng rời bỏ hắn...để hắn ưu thương một mình.

Trong nháy mắt, ánh mắt Mặc Tử Thần đục ngầu, hắn giơ cánh tay vơ lấy radio quý giá ném thật mạnh nó xuống đất.

Không ai được phép nhắc đến hai chữ rời bỏ..cho dù là một cái vật vô tri vô giác cũng không được.

Mặc Tử Thần sắc mặt u ám, cánh tay hắn như rô bốt, chẳng có da thịt, chẳng biết đau đơn gia tay nện lấy radio trên sàn, nện đến nó vỡ vụn.

Trong phòng cảnh tượng hoang tàn khó tả. Tất cả những quyển sách có liên quam đến rời bỏ và xa nhau đều bị hắn xé vụn, bay trên sàn.

Cánh tay hắn đỏ ửng, toạc cả da, rướm máu đỏ. Còn cả những vết cắt chồng chất trên cơ thể.

Ánh mắt hắn âm trầm, gằn giọng thì thầm:

" Tuyết Nhược Lam...nếu em đã có bản lĩnh lừa gạt tôi..vậy thì hãy lừa gạt cả đời đi..."

Hắn thủ thỉ xong lại ngồi xổm xuống sàn, vòng tay ôm đầu gục vào gối. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm mà tất cả điều liên quan tới Tuyết Nhược Lam.

" Lam Lam đừng bỏ tôi...xin em.."

"Lam..Lam...xin..em"

" Lam...Lam.."

Tiếng nói nhỏ dần rồi từ từ biến mất, nháy mắt tâm tình Mặc Tử Thần trở lại như thường ngày. Mặc Tử Thần khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng và đôi mắt lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần Nhược Lam trong tầm mắt vẻ mặt đó lại hóa dịu dàng tựa gió xuân.

Hai hôm nay đối với hắn là một cực hình. Hắn luôn bị giày vò bởi những cơn ác mộng chập chờn.

Hắn muốn cô đến phát điên rồi..

Tự nhủ bản thân mình ráng lên, chỉ cần qua đêm nay, cô sẽ là vợ hắn. Là Mặc Phu Nhân danh chính ngôn thuận.

Đêm tĩnh lặng từ từ qua đi.

Hôm nay hắn trong lịch lãm hơn với bộ vest đen, cài hoa hồng nơi ngực áo, khuôn mặt lại đẹp trai đến cực hạn tuy có phần yếu ớt.

Hắn ngồi trong chiếc maybach của mình, chậm rãi chạy tới lễ đường.

Tuyết Nhược Lam trong phòng trang điểm ngại ngùng cười nhưng lòng lại mong hắn muốn chết đi được. Ở kiếp trước trong ba ngày này hắn đã tự giày vò thân thể gầy yếu của mình, trên người đầy rẫy thương tích. Ôi chồng yêu của cô a~!

Hôn lễ bắt đầu nhanh chóng, Tuyết Nhược Lam mặc bộ váy cưới mang khí chất cổ điển trong cao quý mà ưu nhã. Bộ váy màu xanh nhạt, trễ vai, xẻ dọc đùi làm lộ ra đùi thon trắng muốt.

Mặc Tử Thần đứng nơi cha xứ, trông thấy hàng trăm ánh mắt rơi vào người cô, hắn tức đến nghẹn.

Thật bực tức! Muốn móc hết mắt của những kẻ đó! Đây là vợ của hắn! Là Lam Lam của hắn!

Lòng Hắn bức bối, mặt cũng âm trầm, một sự u ám dần lớn mạnh trong đại não hắn, chèn ép dây thần kinh đến mức khó thở.

Hốc mắt hắn bắt đầu đỏ, hô hấp cũng dồn dập hơn,tay hắn run run cuộn chặt,mặt trắng bệch.

Tuyết Nhược Lam nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng thầm than không xong rồi, ông xã lại phát bệnh rồi nha!

Tuyết Nhược Lam không đợi được nữa, cô ngước lên nhìn hắn mỉm cười trấn an,đồng thời quay sang Ba mình đang dắt tay mình thì thầm :

" Ba ơi, đi nhanh lên một chút đi!"

Ba Tuyết trợn mắt nhìn con gái nhà mình, trong lòng ê ẩm than thầm..

' Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà. Lúc trước một nháo hai thắt cổ không thèm lấy, bây giờ hối mình đi nhanh nhanh...'

Thế là trong hiện trường hôn lễ lại thấy một cảnh đám cưới cực lạ.

Ba cô dâu dùng tốc độ như bay kéo cô dâu lên lễ đường, nhét đại cô dâu vào ngực chú rể, chạy như bay về hàng ghế đầu cho phụ mẫu.

Tuyết Nhược Lam trong ngực Mặc Tử Thần, cảm nhận được hô hấp kịch liệt gấp gáp của anh, cô cũng gấp gáp theo.

'Ông xã phát bệnh rồi! Thân thể ông xã không được tốt! Phải dỗ dành! Ông xã khỏe mạnh thì cô mới hưởng phúc được đó nha!!!'

Nghĩ là làm, Tuyết Nhược Lam kéo cổ Mặc Tử Thần xuống, hôn ghì lên môi anh.

Mặc Tử Thần trợn to đôi mắt, tay hắn cũng luống cuống ôm eo cô đáp trả.

' Tuy bất ngờ nhưng ai lại không thích được bà xã chủ động dâng yêu thương đâu?'

Cả hai hôn nhau cỡ chừng ba phút, làm gia đình hai bên há hốc.

Sau khi buông ra, Mặc Tử Thần híp mắt cong môi nhìn cha xứ trên đài cao hơn họ một tí, giọng điệu có chút đe dọa bảo:

" Còn không mau tuyên bố đi!"

Cha xứ vuốt trán đầy mồ hôi, lắp bắp vâng vâng dạ. Rồi ông giơ tay ho hắng giọng la lớn :

" Nhân Danh chúa,ta tuyên bố Ông Mặc Tử Thần bà Bà Tuyết Nhược Lam thành vợ chồng!"

Tuyết Nhược Lam nhìn Mặc Tử Thần,cười vui vẻ, mắt cong cong, nói một câu kinh động toàn hội trường hôn lễ :

" Ông xã cúi xuống hôn một cái nào!"

Mặc Tử Thần cầu còn không được,vội vàng khom lưng đưa mặt tới.

Nhược Lam xoa đầu hắn cười hì hì khen hắn ngoan lắm rồi hôn chụt một cái vào môi hắn.
Xong cô kéo hắn đi khỏi hội trường, leo lên chiếc maybach của hắn đậu ở ngoài, trực tiếp đoạt chìa khóa xe nổ máy chạy thẳng ra Ngoại Ô thành phố.

Cô cười thông báo với hắn:

" Ông xã,em xây sẵn Kim ốc tàng kiều rồi. Đi thôi!"

Chiếc maybach mất hút sau khúc cua,đi đến tổ ấm của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro