Chương 10: Cô nãi nãi tôi chờ nhìn thấy cậu không may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bên cạnh có một góc rẽ, Lục Hạo Đình vừa vặn cùng mấy cái anh em ăn xong cơm tối ra tới, Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì đều ở đây, vừa vặn trông thấy tình cảnh lúc này.

Giang Minh Hàn nháy mắt liền tức giận!

Xú nữ nhân đáng ghét này, vậy mà nhanh như vậy liền lại chạy đến câu tam đáp tứ!

"Đáng ghét!" Giang Minh Hàn trực tiếp liền muốn xông lên phía trước, Lục Hạo Đình kéo hắn lại, sắc mặt mặc dù cực kỳ khó coi, nhưng là, trong lòng của hắn vẫn như cũ ẩn ẩn mang theo một tia chờ mong, hôm nay Vân Tịch cùng trước đó không giống!

"Đại ca!" Giang Minh Hàn giận dữ!

Lục Hạo Đình dùng tròng mắt lạnh như băng, cường thế nhìn xem Giang Minh Hàn, không cho phép hắn nói chuyện.

Bên kia, Tần Hiên hơi khẽ cau mày nhìn xem Cố Vân Tịch, bất đắc dĩ nói: "Cố Vân Tịch, cô đừng có lại dây dưa với tôi, tơi đã có Tuyết Nhi, lúc trước thấy cô là chị của Tuyết Nhi, tôi mới. . . Về sau, xin cô chú ý ảnh hưởng!"

Cố Vân Tịch đáy mắt phát ra một cỗ băng lãnh, tên cặn bã này, nói chuyện thật đúng là trốn tránh trách nhiệm!

Bất quá, cô vẫn như cũ không nói chuyện.

Mặt mũ Vương Diệu Tình tràn đầy khinh thường, "Có nghe hay không? Tần Hiên Ca ca căn bản là chướng mắt cô, mau mau cút đi, cô không biết xấu hổ đến loại trình độ này, cũng thật sự là lợi hại, liền vị hôn phu của em gái đều muốn đoạt, quả thực thấp hèn đến không có điểm mấu chốt!"

Cố Vân Tịch trầm mặc như trước, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận!

Bên cạnh Giang Minh Hàn đã tức điên người muốn nổ phổi!

Tần Hiên nhìn gương mặt xinh đẹp không tưởng tượng nổi của Cố Vân Tịch, đối với dạng này siêu cấp mỹ nữ này, mà lại là đỉnh cấp học bá theo đuổi, trong lòng của hắn nhưng thật ra là rất kích động, loại chuyện này, đối với nam nhân mà nói, đúng là sự kiện rất có thể diện.

Hắn sâu kín thở dài, "Cô trở về đi! Về sau, đừng có lại nghĩ đến những sự tình không có khả năng xảy ra!"

Vương Diệu Tình lôi kéo Tần Hiên, "Tần Hiên Ca ca cùng với cô ta nói lời vô dụng làm gì? Loại này con gái không biết xấu hổ này trên đường cái còn nhiều, không phải liền nghĩ trèo cao cành sao? Cũng không nhìn một chút mình là ai? Một người cô nhi không ai muốn, còn muốn cùng Tuyết Nhi tranh, không biết tự lượng sức mình! Hừ!"

Vương Diệu Tình lôi kéo Tần Hiên trực tiếp đi, sau lưng mấy cái nam sinh cũng cười toe toét cùng đi theo!

Cố Vân Tịch từ đầu đến cuối không có nói chuyện, trái tim Lục Hạo Đình cũng lần nữa chìm vào đáy cốc!

Thế nhưng là ngay tại thời điểm đoàn người Tần Hiên đi đến phía sau Cố Vân Tịch, khuôn mặt không có biểu cảm gì của Cố Vân Tịch bỗng nhiên bật cười!

Cô đội mũ lưỡi trai, hơi cúi đầu, môi đỏ kiều diễm hơi nhếch lên, xoay người cười nhẹ nhàng nhìn bóng lưng đám người Tần Hiên bọn người rời đi.

"Gặp qua người cực phẩm như Lục Hạo Đình, cậu ta còn cho rằng cô nãi nãi mình còn vừa ý cậu ta sao?"

Cố Vân Tịch ý cười đầy mặt, mang theo khinh thường, mang theo một tia đắc ý mưu kế thực hiện được.

Cô sờ lên cằm, một mặt mong đợi lẩm bẩm: "Hạo Đình ca bá đạo như vậy, nếu là anh ấy biết tôi thích cậu, khẳng định sẽ tìm anh tính sổ a! Cô nãi nãi tôi chờ lấy nhìn thấy cậu không may!"

Cố Vân Tịch miệng hơi cười,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lãnh diễm tràn đầy chờ mong, Giang Minh Hàn trợn mắt hốc mồm!

Liền Lưu Tinh Trì cũng sửng sốt, người chị dâu này đến cùng đang làm cái gì?

Lục Hạo Đình nghe những lời này, những phiền muộn trong lòng lúc trước, lửa giận, đột nhiên liền toàn bộ biến mất!

"Vân Tịch. . ." Lúc này, Tưởng Hân Lôi cùng Lương Sơ Hạ cùng một chỗ tới.

Tưởng Hân Lôi nhìn Cố Vân Tịch một chút, "Cái kia. . . Mới vừa rồi những người kia là đám người Tần Hiên cùng Vương Diệu sao ? Đụng phải rồi?"

Cố Vân Tịch nhún nhún vai, "Đi ra ngoài không xem hoàng lịch, vừa vặn đụng phải!"

Khóe miệng Tưởng Hân Lôi giật một cái, "Cái kia. . . Cậu thật sự không thích Tần Hiên a?"

Cố Vân Tịch liếc mắt, "Cậu ta cùng bạn trai tớ so ra kém xa!"

Một câu, cô thành công cảm giác được, khí tức lãnh khốc bá đạo quen thuộc xung quanh biến mất, thay vào đó, là ôn hòa cùng cưng chiều!

Tưởng Hân Lôi không rõ, "Vậy cậu làm gì biến thành dạng này a? Cậu có biết hay không, toàn bộ trường học đều đang đồn chuyện của các cậu?"

"Đúng thế! Vân Tịch, nói khó nghe, cậu lần này còn bị thương nằm viện, bạn trai cậu biết được khẳng định tức chết!" Lương Sơ Hạ nói theo.

Cố Vân Tịch cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Tớ chỗ nào biết được sẽ náo như thế lớn như vậy a! Tớ chính là. . . Chính là. . . Tìm ít chuyện chọc tức Hạo Đình ca mà! Lúc đầu tớ cùng Tần Hiên từ nhỏ đã nhận biết a! Vẫn là bạn chơi lúc nhỏ! Tớ vừa vặn có thể thử xem nhân phẩm hắn như thế nào, không nghĩ tới, không cẩn thận, liền thành như bây giờ!"

Tưởng Hân Lôi cùng Lương Sơ Hạ liếc nhau, nhao nhao im lặng!

Tưởng Hân Lôi hiếu kì, "Cậu là cố ý chọc giận bạn trai cậu? Vì cái gì a?"

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, lại cúi đầu, như cái hài tử không được tự nhiên, có chút bực bội đá đá mũi chân, "Tớ. . . Tớ chính là không nghĩ để anh ấy thoải mái, ai bảo tên kia bá đạo như vậy không nói đạo lý, tớ mới mười lăm tuổi hắn liền đem tớ đoạt về nhà muốn cùng tớ kết hôn, hắn. . ."

"Hắn khẳng định là người nghèo rớt mồng tơi, sợ không cưới nổi vợ cho nên nhìn tớ dung mạo xinh đẹp lại không nơi nương tựa nên cố ý khi dễ tớ!"

Tưởng Hân Lôi: ". . ."

Lương Sơ Hạ: ". . ."

Giang Minh Hàn: ". . ."

Lưu Tinh Trì: ". . ."

"Ai nha được rồi! Chuyện này các cậu đừng quan tâm, yên tâm đi! Hạo Đình ca chắc chắn sẽ không để tớ thua thiệt, lúc trước tớ chút họa ra tới gây ra không ít rắc rối, lần nào anh ấy cũng tức giận nhưng lại không thể làm gì  sau cùng vẫn phải giúp tớ thu thập cục diện rối rắm a? Hắn sẽ không làm gì tớ, anh ấy không nỡ!"

Câu nói sau cùng, giọng điệu này, đắc ý vô cùng!

Tưởng Hân Lôi cười, "Chậc chậc chậc! Cậu đây muốn khoe khoang với chúng tớ? Lúc nào đem người bạn trai này của cậu kêu ra đi, để chúng tớ nhìn một chút thôi?"

Lương Sơ Hạ hưng phấn liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng! Vân Tịch, mau cho chúng tớ nhìn một chút, tớ cùng Lôi Lôi giúp cậu kiểm tra! Cậu yên tâm, Lôi Lôi rất có kinh nghiệm, cậu ấy nếu là nhìn thấy tốt, vậy liền nhất định không sai, có được hay không?"

Cố Vân Tịch hơi cúi đầu, thầm nói: "Anh ấy bề bộn nhiều việc, cũng không biết lúc nào có thời gian a! Mà lại. . . Anh ấy tính tình không được tốt!"

Tưởng Hân Lôi: ". . ."

Lương Sơ Hạ: ". . ."

Lục Hạo Đình: ". . ."

Cố Vân Tịch ngẩng đầu lên, " Được rồi, được rồi! Sau này hãy nói mà! Chúng ta đi ăn khuya, tớ mời khách!"

Nói xong, liền lôi kéo Tưởng Hân Lôi cùng Lương Sơ Hạ đi!

Lục Hạo Đình đứng tại chỗ ngoặt trong bóng tối, ôn nhu trong ánh mắt có thể chảy ra một mực nhìn theo thân ảnh Cố Vân Tịch thật lâu, hắn sờ sờ cái cằm, "Tính tình của tôi, thật không tốt sao?"

Đám người: ". . ."

Ánh mắt Giang Minh Hàn có chút quỷ dị, anh thường xuyên động một chút lại muốn đánh em, nhưng là, em là tuyệt đối sẽ không nói anh tính tình không tốt tích!

Anh là đại ca, đại ca em sùng bái nhất, anh làm cái gì đều là đúng!

Ánh mắt hai Đại đội trưởng sáng ngời có thần nhìn Lục Hạo Đình một chút, thường xuyên bị anh thao luyện đến chết không thể luyến, nói anh tính tính tốt?

Như thế trái lương tâm, tôi thực tế nói không nên lời a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro