Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1, Xuyên qua.

Lệ Phong là phóng viên của một tạp chí nhỏ, tạp chí qui mô không lớn, cho nên rất nhiều sự tình lông gà vỏ tỏi hắn đều phải đến làm, ngươi hỏi, vì cái gì, bởi vì hắn rất dễ khi dễ, nói dễ nghe một chút thì chính là tính tình tốt, nói khó nghe một chút chính là ngốc tử, thành thật!

Đừng nhìn tên hắn rất uy phong rất đàn ông, nhưng hắn cố tình lại là một tên chỉ muốn an nhàn, cả ngày chỉ nghĩ chờ có tiền thì liền ở nhà làm một trạch nam tiêu chuẩn. Hắn không có dã tâm quá lớn, cũng không phải cái loại nam nhân thích kiếm tiền, lại càng không phải là cái loại nam nhân biết dùng lời ngon ngọt lấy lòng nữ nhân, cho nên công tác đã nhiều năm mà hắn đến bây giờ ngay cả một người bạn gái cũng không có, thậm chí ngay cả bàn tay nhỏ bé của nữ sinh cũng còn không có cầm qua!

Hắn cũng không lo lắng, cả ngày chỉ ôm máy vi tính bảo bối của mình ngồi ở nơi nào đó gõ gõ đánh đánh, hắn từng cùng đồng sự nói qua, chỉ cần cho hắn một cái máy vi tính có mạng, thêm một căn phòng nhỏ, một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, hắn liền có thể cả đời không đi ra, nhìn xem, này đều trạch thành cái dạng gì a.

Nhưng mà sự thật thường thường không như mong muốn, hắn càng muốn trạch, thì tính chất công việc của hắn lại cố tình là muốn làm cho hắn nơi nơi chạy loạn, thân là một cái tiểu phóng viên, cho dù không có danh là phóng viên chính thức về mỹ thực, thì hắn cũng là phóng viên a, hắn cũng là muốn chạy đi ra ngoài a.

Có một ngày, hắn hẹn một đại tỷ ở nông gia làm về mỹ thực truyền thống, muốn đi phỏng vấn một chút, thuận tiện có thể lừa gạt dùng mỹ thực làm đề tài nhỏ của tạp chí mỗi ngày.

Ai biết lại có gió bão không hề báo trước, ngay tại lúc hắn cưỡi chiếc xe điện cũ nát của mình ở trên đường chạy vù vù thì có bão đến. Biết rõ hôm nay có bão, mà lão bản keo kiệt vẫn cưỡng chế làm cho hắn phải đi phỏng vấn, nói cái gì, còn sớm bão vẫn chưa tới, sẽ không đến nhanh như vậy, dự báo thời tiết nói bão lúc buổi tối, thật lộn xộn, tin tưởng dự báo thời tiết so với tin tưởng xe lửa tông vào đuôi xe còn làm cho người ta khó tin hơn.

Sau đó, hắn nói với lão bản là hắn không tin dự báo thời tiết, chờ ngày mai bão qua đi phỏng vấn cũng không chậm,thế nhưng lão ngốc đầu còn nói cái gì, mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta tin, chỉ một câu như vậy rồi đuổi hắn cùng vài cái đồng sự đi ra ngoài phỏng vấn!

Quản hắn nói cái gì, quả nhiên là tin tưởng cái gì cũng không thể tin tưởng dự báo thời tiết,chẳng những bão đến đây, còn mang theo sấm sét a, có sấm sét làm sao có thể không có lôi điện đây? Cho nên, ngay lúc hắn muốn tìm một cái mái hiên ở ven đường tránh mưa tạm thời thì rầm rầm, tiếng sấm nổ vang lên ở bên lỗ tai hắn, thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó tia chớp chói mắt cứ như vậy bổ vào trên người hắn, thậm chí có thể ngửi được cái loại hương vị của thịt nướng, chính là hương vị da thịt của hắn bị đốt trọi, hắn mới vừa cảm giác được đau đớn, lại đột nhiên cảm thấy chính mình đã không có tri giác, không biết bất kỳ sự việc nào nữa.

Lệ Phong là bị đau đến tỉnh, trong lòng hắn còn cảm thấy thật may mắn, bị tia chớp lớn như vậy bổ trúng nhưng chính mình rõ ràng còn sống, xem ra trở về nên mua xổ số mới phải, nói không chừng có thể trúng tám ngàn vạn, đến lúc đó thì trực tiếp ngồi ăn rồi chờ chết, nga, nói sai rồi, phải là hưởng thụ cuộc sống cao cấp của trạch nam.

Trong đầu hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ cũng chỉ là trong nháy mắt, thủy chung trên thân thể đau đớn làm cho hắn không thể suy xét, a, như thế nào lại đau như vậy, làm sao bị đau a? Ngô, hình như là bụng cùng... Ách, hoa cúc... , không phải là phẫu thuật đi, như thế nào không gây tê a, hay là gây tê đã qua , MD đây cũng quá đau , bệnh viện nào mà lại không chịu trách nhiệm như vậy, còn không có gây tê tốt, ngay ở trong bụng người động thủ , giống như đem ruột đảo lộn. . . . . .

Hắn cố gắng mở ra mí mắt nặng trĩu, mồ hôi lấm tấm, tầm mắt cái gì cũng thấy không rõ, chỉ nghe thấy bên cạnh có người vui vẻ kêu to "Tỉnh, tỉnh, ông trời phù hộ, hắn rốt cục tỉnh..." Các loại hỗn loạn cùng kinh hỉ mang theo vui sướng có cả tiếng khóc làm cho hắn mê hoặc , chính mình đã không có người nhà, đã sớm là một người cô đơn, từ trong cô nhi viện đi ra, sau quan hệ cùng đồng sự cũng là bình bình đạm đạm, cũng không có bằng hữu thân thiết, là ai đang khóc, khóc vì hắn sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, liền cảm giác được có người ở trên bụng mình mạnh mẽ đè ép, vừa động thủ còn vừa nói "Mạnh lên, mau mạnh lên, đã có thể chấm dứt... Nhanh lên. . . Mạnh lên..."

Không ngừng thúc giục làm cho hắn không tự giác theo sát mạnh lên, tuy rằng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng mà bản năng hắn lại cảm thấy nếu như mình không dùng lực, chỉ sợ chính mình phải chịu khổ, hắn cảm thấy trong bụng mình đau đớn như dời sông lấp biển đã trở lại, mà hoa cúc lại, giống như không khống chế được cảm giác, bản năng làm cho hắn cảm thấy không tốt, cắn răng một cái, mạnh lên, chỉ cảm thấy có cái gì bên trong hoa cúc] trượt đi ra, sau đó thân thể buông lỏng, tinh thần cũng tùy theo thả lỏng, hắn còn không có hiểu được sao lại thế này, liền hôn mê bất tỉnh!

Cho nên, thực sự may mắn hắn không nghe thấy tiếng trẻ con khóc "Oa oa", bằng không chỉ sợ không phải đơn giản là ngất xỉu như vậy đi , có lẽ hắn càng muốn trực tiếp chết lại một lần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro