Chương 14: Chỉ là bắt đầu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Tương Thu Thanh sau khi được bỏ lệnh cấm đã từ Thanh Thu viện đi ra ngoài, mọi người phát hiện nàng gầy đi rất nhiều. Thời gian một tháng, tuy không đến mức cắt xén chi tiêu hay ăn mặc của nàng, thế nhưng đối với một người bị cấm túc ba tháng lại phải chịu thêm một tháng nữa cũng đủ khiến cho nàng ta cảm thấy bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trong vòng một tháng này, nàng ta không ít lần thăm dò tin tức về Tương Vân, khi nàng ta biết Tương Vân là hàng ngày ở chỗ lão tổ mẫu để lấy lòng đã nổi một trận lôi đình, nhưng Nhị phu nhân vẫn khuyên ngăn nàng phải hết sức nhẫn nại, dù sao xem xét lại những sự việc đã xảy ra, Tương Vân tuyệt đối không phải là người dễ khi dễ, ngày sau còn dài, đối phó với nàng không cần thiết phải vội vàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng của Tương Thu Thanh mới thoáng dễ chịu đi một chút. Nàng gọi Thúy Nhi- nha hoàn thiếp thân của mình đến vì muốn rửa mặt và thay y phục, muốn bản thân nhìn qua có thêm một chút rực rỡ, ai ngờ, đúng lúc này Lâm Mạn Như đi vào, thấy nàng sửa soạn đẹp như vậy liền đem hết châu hoa mới cài ở trên đầu nàng vứt xuống dưới đất. Tương Thu Thanh không bằng lòng hướng đến phía mẫu thân mình mà chất vấn: "Nương người rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?!"

"Thanh nhi, ta đây là đều muốn tốt cho ngươi! Ngươi hiện tại mặc giản dị một chút, đừng tô son điểm phấn. Thời điểm nhìn thấy lão tổ mẫu phải giả bộ đáng thương, cố gắng ở trước mặt lão phu nhân diễn một chút thì mới có thể đứng cùng vị trí với Tương Vân." Lâm Mạn Như ý vị thâm sâu nói.

"Nương, điều này liệu có được không?" Tương Thu Thanh tràn ngập nghi ngờ nhưng là vẫn làm theo lời Lâm Mạn Như, đi vào bên trong thay một bộ y phục giản dị hơn.

Sau khi thay y phục xong Lâm Mạn Như liền dẫn Tương Thu Thanh tới Tồn Cúc đường để thỉnh an lão phu nhân, nhưng vào thời điểm bọn họ tới, đúng lúc lão phu nhân và Tương Vân đã ăn xong bữa sáng. "Cho Nhị phu nhân vào thỉnh an", Tương Vân nhu thuận nói, nàng nhìn bộ dáng mảng dẻ cùng với một thân y phục đơn giản của Tương Thu Thanh cùng với Lâm Mạn Như mà không khỏi cười lạnh một tiếng. Hóa ra hai mẹ con nhà này vác một bộ dạng bi thảm đến, muốn giành lấy sự đồng cảm? Đã như vậy thì ta đương nhiên là không cho các ngươi được toại nguyện!

"Thỉnh an tổ mẫu" Tương Thu Thanh khuôn mặt tiều tụy, nhu hòa mà yếu ớt nói, vẻ mặt rưng rưng muốn khóc của nàng ta kết hợp với gương mặt khuynh nước khuynh thành kia quả thật làm cho người nhìn trong lòng nảy sinh thương tiếc. "Muội muội đây là bị làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?" Tương Vân cố ý hỏi.

"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là do gần đây không được thấy ánh mặt trời, thân thể có chút mệt mỏi, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ tốt lên." Tương Thu Thanh đương nhiên là không muốn cùng Tương Vân diễn cho tỷ muội thân thiết thêm nữa. "Trong lời nói của muội muội, phải chăng có ý là phụ thân đã làm sai?" Tương Vân liền chuyển đề tài, liền đem lời nói dẫn dắt tới chuyện lần trước.

Quả nhiên, lão phu nhân nghe thấy vậy sắc mặt liền tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Tương Thu Thanh đã bớt đi mấy phần thương tiếc mà thay vào đó là chán ghét. Lâm Mạn Như làm sao lại không hiểu được ý tứ trong lời nói này, nhưng thấy con gái của mình đang ở thế yếu đương nhiên là không cam tâm, liền tiến lên một bước nói: "Thanh nhi mấy ngày nay đều là ăn chay niệm Phật, thân thể có hơi gầy gò, nhưng trong thời gian bị cấm túc Thanh nhi vẫn luôn một mực nghĩ đến lão tổ mẫu!"

"Muội muội thật có lòng hiếu thuận, cũng thật là khổ thân Nhị nương, trong thời gian muội muội bị cấm túc vẫn ngày ngày đến thăm. Vân nhi luôn luôn hâm mộ muội muội, nếu là mẫu thân của Vân nhi vẫn còn, đương nhiên là cũng sẽ vì Vân nhi mà đau lòng." Dứt lời nàng liền dùng tay áo để lau đi hàng nước mắt.

"Vân nhi đừng khóc, có tổ mẫu ở đây! Tổ mẫu thương ngươi!" Lão phu nhân thấy Tương Vân chịu khổ, lòng tất cả đều quặn thắt lại trong đau đớn, đặc biệt là khi Tương Vân nhắc tới người mẫu thân mất sớm của nàng, lão phu nhân trong lòng lại càng thêm đau đớn, đứa nhỏ này hiểu chuyện như vậy thật là khiến cho người ta đau lòng.

"Tổ mẫu...." Tương Thu Thanh vẫn còn lời muốn nói nhưng lão phu nhân bây giờ lại không hề muốn nghe, liền phất phất tay: "Mạn Như, ngươi cùng với Thanh nhi về nghỉ ngơi trước đi, ta cũng đã mệt, nơi này có Vân nhi ở cùng ta là được rồi.". Tương Thu Thanh gắt gao cắn vào môi dưới, không cam lòng nhìn về hướng Tương Vân một chút, rồi căn tức rời đi.

Tương Vân nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của Tương Thu Thanh trong lòng thầm nói: "Tương Thu Thanh ngươi cho rằng ta vẫn là Tương Vân ngu ngốc của trước kia đã bị các ngươi lừa gạt sao? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ta chắc chắn sẽ không để cho các ngươi sống thoải mái!"

Sau khi Tương Thu Thanh trở về Thanh Thu viện liền nổi trận lôi đình, nàng dùng sức đập hết tất cả những đồ vật nhìn thấy trong tầm mắt. "Tương Vân, cái con tiện nhân này! Tiện nhân! Ta nhất định sẽ không buông tha ngươi dễ dàng như vậy!" Thúy Nhi thấy tiểu thư nhà mình điên dại như vậy liền ra hiệu với tiểu nha hoàn bên cạnh, tiểu nha hoàn lập tức đi thông báo với Lâm Mạn Như.

Chỉ một lát sau Lâm Mạn Như đã tới: "Thanh nhi! Ngươi đây là đang làm cái trò gì vậy?" Bà ta nhìn đồ vật bị Tương Thu Thanh quăng xuống đất mà đau lòng nói. "Tương Vân, con tiện nhân kia! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện giẫm đạp lên trên ta! Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ả! Tuyệt đối sẽ không buông tha cho ả!" Tương Thu Thanh không thể chịu đựng được nữa nói. Nói xong liền bắt đầu một trận đạp phá nữa, Lâm Mạn Như nhìn thấy bộ dạng lúc này Tương Thu Thanh như vậy, biết rằng bây giờ có khuyên ngăn cũng vô ích nên đành nhẫn tâm, giáng cho nàng một cái tát.

Tương Thu Thanh nhận một cái bạt tai như vậy nhất thời ngơ ngác, chỉ biết che mặt ngơ ngác nói: "Nương, người đánh ta! Người sao có thể đánh ta!" Lâm Mạn Như chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà nói: "Thanh nhi! Ngươi có thể hay không có một chút tỉnh táo?! Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng đại mưu! Ngươi bây giờ tức giận như vậy, ngươi thử nghĩ xem đến tột cùng là ai đang vui vẻ?!" Tương Thu Thanh nghe vậy dần dần bình tĩnh lại, đúng vậy, Tương Vân nếu biết mình để ý như vậy chắc chắn là sẽ vô cùng vui mừng. "Thanh nhi, ngươi phải nhịn, chúng ta còn rất nhiều cơ hội để trừ khử nàng ta!" Lâm Mạn Như hướng về phía Tương Thu Thanh, nói một lời an ủi, cũng không biết liệu là đang an ủi người khác hay là an ủi chính bản thân mình nữa.

"Thanh nhi, mấy ngày nữa là đến "Bách hoa thịnh hội" do Hoàng Hậu nương nương tổ chức mỗi năm một lần, đến thời điểm đó ngươi liền rực rỡ hào quang, đây là một cơ hội tốt để có thể giẫm đạp dưới chân. Ngươi từ nhỏ đã được tú nương giỏi nhất dạy ngươi nữ hồng, chính là phóng tầm mắt nhìn toàn bộ kinh thành cũng không ai có thể sánh với kỹ thuật của ngươi. Tuy rằng địa vị của ngươi không bằng Tương Vân, nhưng nếu ngươi có thể ở "Bách hoa thịnh hội" đặc sắc hơn người, lọt vào mắt xanh của Hoàng Hậu nương nương, vậy nha đầu Tương Vân lớn lên ở nông thôn kia sẽ không gây trở ngại cho ngươi. Đến thời điểm muốn trừ khử nàng sẽ dễ như trở bàn tay." Lâm Mạn Như nhìn Tương Thu Thanh nói.

"Thanh nhi, Kinh Hồng vũ ngươi học được thế nào?" Lâm Mạn Như nhìn Tương Thu Thanh, đột nhiên mở miệng.

"Nhanh như cầu vồng, uyển như du long." Kinh Hồng vừa ra, diễm tuyệt thiên hạ. Ba năm trước, Lâm Mạn Như vì tính toán trước muốn cho Tương Thu Thanh đạt được địa vị cao, sau trở thành phương thức gây chú ý trong mắt người khác. Con gái bà tuy không phải Tướng phủ đích nữ, những cũng không thể xếp sau bất luận người nào.

"Thuần thục từ trong lòng" Tương Thu Thanh đáp.

Lâm Mạn Như lúc này mới yên lòng. Chỉ cần Thanh nhi có thể nổi trội hơn người, như vậy những ngày tháng mà mình và Thanh nhi phải chịu đựng cũng không là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro