Chương 24: Chi sách cứu tế (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Long Diệc Tuyết thực sự đã suy nghĩ rất lâu, đã tham khảo rất nhiều sách cổ có liên quan đến trị thủy, nghĩ ra được mấy biện pháp, cũng không biết cái nào tốt hơn cái nào, bây giờ là liên quan đến chuyện sống còn nên không thể làm việc thừa thãi, tiền triều cũng không có đủ tiền bạc để cho nàng làm thử từng biện pháp một, nàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ tìm tòi, nhưng năng lực của một người cũng có giới hạn, lúc này nàng liền nhớ ngay đến Tương Vân. Lần đầu nàng gặp Tương Vân, đã biết nàng ấy không phải là người bình thường, dựa vào tài nghệ pha trà xuất thần nhập hóa cùng với phương pháp song diện thêu khéo léo tuyệt vời đó, liền làm cho Long Diệc Tuyết cảm thấy đối với chuyện này nàng nhất định có phương pháp. Long Diệc Tuyết tuy không hiểu rõ nàng, nhưng bằng lòng đem tất cả nghi hoặc trong lòng nói ra, có lẽ có thể từ chỗ nàng tìm ra được phương pháp giải quyết.

Tương Vân vốn đang ở Lận Vân các nghiên cứu kỹ thuật thêu, vậy mà Hỉ Thước lại hoảng hốt đi vào từ cửa chính. Nhìn động tác bình thản thêu của Tương Vân, Hỉ Thước thở không ra hơi nói: "Tiểu thư, tiểu thư . . . " Tương Vân cảm thấy cái bộ dạng luống cuống lúc này của Hỉ Thước rất buồn cười, chậm rãi mở miệng nói: "Có chuyện gì, tại sao lại phải vội vàng như vậy?" Hỉ Thước thở hổn hển một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Trưởng công chúa giá lâm, muốn ngài tới đón!" Hỉ Thước biết tích cách tiểu thư nhà mình vốn lạnh nhạt, tất nhiên là không thể hi vọng tiểu thư sẽ để tâm đến những thứ quyền quý kia, chỉ là, thân phận trưởng công chúa cao quý như vậy, không thể thất lễ được, bằng không tất cả tính mạng của những người trong Tướng phủ đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tương Vân tất nhiên không biết Hỉ Thước đang lo lắng điều gì, chỉ khẽ mỉm cười, Diệc Tuyết quả nhiên đã đến, nàng có thể tìm đến mình, bản thân đương nhiên là vô cùng vui mừng. Kiếp trước nàng với Long Diệc Tuyết quan hệ vô cùng thân thiết, tình cảm như tỷ muội ruột, kiếp này, nếu như bánh xe số mệnh lại một lần nữa để cho các nàng có mối quan hệ thân thiết như vậy, nàng đương nhiên sẽ quý trọng tình bạn mà đã mất mà lại có thể có lại này rồi. Nghĩ tới đây, Tương Vân mau chóng đứng dậy chỉnh đốn lại chính mình, nói với Hỉ Thước: "Ngươi đi bẩm báo lại, ta lập tức sẽ tới ngay.".

Sau khi trang điểm xong Tương Vân liền cấp tốc đi tới đại sảnh, Hỉ Thước đi theo phía sau cảm thấy rất kì quái, thật là không giống tính cách của tiểu thư, tiểu thư từ trước đến nay không thích quyền quý, sao hôm nay lại nôn nóng như vậy, nhìn vẻ mặt này dường như nàng đã lỡ mất truyện quan trọng gì rồi.

Long Diệc Tuyết đã chờ ở tiền thính được một thời gian, thấy Tương Vân thong dong đến muộn như vậy nhưng cũng không tức giận, mà chỉ dặt chén trà xuống, thời điểm chuẩn bị tiến lên nghênh đón, Lâm Mạn Như không biết từ đâu bực mình đi tới trực tiếp mắng Tương Vân một trận: "Tương Vân! Ngươi là muốn hại chết chúng ta sao, đã biết trưởng công chúa giá lâm mà lại dám thất lễ, ngày thường ngươi không coi ta, người mẹ này ra gì cũng được, nhưng đến trưởng công chúa mà ngươi cũng dám thất lễ, ngươi đúng là coi trời bằng vung, hôm nay, ta sẽ thay mẫu thân của ngươi đảm bảo dạy dỗ ngươi thật tốt mới được!" Nói xong liền nâng tay lên định đánh nàng.

"Dừng tay!" Long Diệc Tuyết không thể nhịn được nữa, vội vàng ngăn lại. Vốn đã nghe nói phu nhân của Thừa Tướng hung hăng càn quấy, có điều thân phận cũng chỉ là một tiện thiếp nhỏ bé, nhưng lại tràn đầy dã tâm, luôn luôn ngược đãi đích nữ. Nhưng Thừa Tướng lại luôn nghe lời phu nhân của mình, luôn một mực nuông chiều Nhị phu nhân của mình làm ra những loại chuyện không đúng với lễ nghi, có ái thiếp liền chán ghét lạnh nhạt với chính thê của mình. Hôm nay gặp mặt mới biết thực hư lời nói, cũng không biết Tương Vân làm thế nào mà có thể trưởng thành trong cái hoàn cảnh như thế này.

"Phu nhân e rằng bà đã vượt quá khuôn phép rồi" Long Diệc Tuyết lạnh lùng mở miệng nói: "Vân nhi là do mẫu thân ta tự mình phong làm nghĩa nữ, nghĩa muội của ta. Thân mẫu của nàng sớm đã qua đời, nếu là muốn giáo huấn nàng thì sẽ là do mẫu thân của ta giáo huấn nàng, ngài có điều trên danh phận cũng chỉ là phu nhân của Thừa Tướng, làm thiếp nhưng lại dám động thủ với đích nữ, đây chính là phạm thượng, Tương Vân giờ đã là người của hoàng thất, ức hiếp quý nữ của hoàng thất chính là tội càng thêm nặng! Huống chi ta là tỷ tỷ, đến thăm muội muội của mình có gì không thích hợp? Chờ thêm một lúc thì có gì đáng ngại?" Nói xong liền đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Tương Vân, nói: "Vân nhi, tỷ tỷ vốn nghe nói ngươi ở trong Tướng phủ không có vui vẻ, nếu như lần sau phải chịu oan ức, nhất định phải đến hoàng cung tìm ta!" Nói xong liền gỡ lệnh bài cài ở bên hông đem tặng cho Tương Vân, Tương Vân nhìn Long Diệc Tuyết trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng từ trước đến nay đều hiểu rõ tính tình của Long Diệc Tuyết, là không chịu nổi người khác ức hiếp nàng, kiếp trước cũng là như vậy, kiếp này nàng cũng không hề thay đổi. Nàng cũng không hề từ chối, liền nhận lấy quân lệnh, Long Diệc Tuyết thấy nàng nhận lấy lệnh bài, khẽ mỉm cười, biết rằng mình đã đi được vào trong lòng Tương Vân.

Lâm Mạn Như vốn tưởng rằng trưởng công chúa đến Tướng phủ tìm Tương Vân vì muốn tự mình hỏi tội nàng, vừa mới nghĩ mình sẽ đánh đòn phủ đầu để để lại ấn tượng tốt trong lòng trưởng công chúa, không ngờ, trộm gà không được còn mất đi nắm gạo, không những không thể làm cho công chúa thay mình trút giận lên nàng thì bỏ qua đi, nhưng lại còn vô duyên vô cớ bị công chúa làm nhục nhã một trận. Thật không ngờ đến, trưởng công chúa lại thích Tương Vân đến như vậy! Không được, nếu tiếp tục như thế này đối với Thanh nhi sẽ không có lợi mà chỉ có hại, tuyệt đối không thể để cho trưởng công chúa cùng Tương Vân kết thành liên minh được! Nghĩ xong liền giao cho nha đầu bên mình đi tới Thanh Thu viện gọi Thanh nhi tới. Nếu muốn lấy lòng công chúa, vậy liền thuận tiện cùng nhau kết giao thành tỷ muội, nhất định không thể để cho Tương Vân một mình chiếm tiện lợi được.

Tương Thu Thanh nhận được lời nhắn liền cấp tốc từ Thanh Thu viện chạy tới tiền sảnh của Tướng phủ, vừa nhìn thấy Long Diệc Tuyết nàng ta liền giương lên một nụ cười hoàn mỹ, hơi cúi người xuống, hướng về phía Long Diệc Tuyết nói: "Thỉnh an công chúa." Long Diệc Tuyết lạnh nhạt nhìn qua nàng một chút, bản thân mình đã từng thấy cô nương này, hình như vô cùng thân thiết với Long Hi Nhi, nhưng bản thân nàng từ trước đến nay cũng không quá quý mến vị muội muội kia của nàng, muội muội của nàng tuy bề ngoài tỏ ra vui vẻ, nhưng kì thực lòng dạ lại vô cùng độc địa. Người đời đã có câu: "Ngưa tầm ngưa, mã tầm mã, nhân di quần phân" Tương Thu Thanh này nhất định cũng không phải là người lương thiện đâu.

(nhân di quần phân: có thể hiểu là giống nhau thì hay đi với nhau ý, hai cái đứa đấy nó khốn nạn nên mới đi với nhau mà ^^)

"Thanh nhi tại sao giờ ngươi mới đến! Làm sao gọi công chúa nghe xa lạ như vậy chứ? Tỷ tỷ của ngươi được Hoàng Hậu phong làm nghĩa nữ, ngươi lại là muội muội của tỷ tỷ, đương nhiên cũng trở thành nghĩa muội của công chúa . . . " Lâm Mạn Như vì muốn thân phận Tương Thu Thanh không thua kém ai mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nghĩ đến đây, Tương Vân không khỏi giật giật khóe miệng, Long Diệc Tuyết cũng không nói gì, nàng từ trước đến nay chưa từng gặp qua loại người vô liêm sỉ như thế này.

"Bổn cung nghĩ phu nhân đã hiểu lầm rồi, mẫu hậu ta chỉ nhận có một người là Vân nhi, ta đương nhiên chỉ có một mình Vân nhi là nghĩa muội, nếu Tương tiểu thư là muội muội ruột cùng phụ mẫu với Vân nhi, như vậy đương nhiên cũng là muội muội của ta. Thế nhưng Tương tiểu thư chỉ là một thứ nữ, làm sao có thể thích hợp kết duyên tỷ muội với Bổn cung được? Phu nhân người nói xem?" Long Diệc Tuyết cúi đầu nắm lấy ống tay áo của mình nói. Tương Vân gắng sức nhịn cười, nàng từ trước đến nay biết Long Diệc Tuyết là người ác miệng, ghét nhất loại người đem cố tình kết thân, Lâm Mạn Như lần này thực sự chịu đòn mà không thể mở miệng được rồi.

Cả đời Tương Thu Thanh căm ghét nhất ba chuyện, thứ nhất chính là thân phận thứ nữ của mình, hai chính là sự tồn tại của Tương Vân, và ba chính là người khác nói thân phận của nàng không bàng với Tương Vân. Hôm nay Long Diệc Tuyết lại làm đủ cả ba chuyện này, Tương Thu Thanh mặc dù trong lòng vô cùng oán giận, không cam chịu nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể nắm tay mình chặt lại thành nắm đấm, nhận tội với Long Diệc Tuyết: "Công chúa thứ tội, là Thanh nhi vượt quá bổn phận. Thân thể của Thanh nhi không khỏe, xin được cáo lui trước.".

Long Diệc Tuyết vốn cũng không muốn gặp nàng, liền phất phất tay một cái ra hiệu cho nàng quay về, sau đó lại kéo lấy tay Tương Vân nói: "Vân nhi, chúng ta đi tới cái sân nhỏ nơi ngươi ở đi, ta có chuyện quan trọng muốn cùng ngươi thảo luận.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro