Chương 29: Phong ba hữu hỉ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lâm Mạn Như từ khi có thai liền trở thành đối tượng trọng điểm được bảo hộ của Tướng phủ, bất kỳ đồ ăn gì đều có nghĩa vụ phải qua tay của đại phu. Thừa tướng cùng lão phu nhân đối với bà ta quả thực chính là nói gì nghe nấy, chỉ sợ bà ta có chỗ nào không thoải mái.

Bởi vì Lâm Mạn Như đang mang thai, không có rảnh tay lúc nào để tìm mình tới gây phiền phức, Tương Vân chính là nhẹ nhàng vui vẻ . Nhưng nàng dần dần phát hiện ra, Lâm Mạn Như có chỗ nào đó không đúng.

Tương Vân tuy rằng chưa từng nghiên cứu chuyên sâu về y thuật, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở Lạc Hành thư viện nổi tiếng thiên hạ học tập một quãng thời gian, về cơ bản của dược lý nàng vẫn có thể nắm được. Gần đây cứ khi nào rảnh rỗi là lão phu nhân sẽ tới thăm Lâm Mạn Như, nàng phát hiện ra khi trở về trên người lão phu nhân có một luồng mùi của xông lá ngải. Ban đầu nàng cho rằng thân thể lão phu nhân không khỏe nên mới xông lá ngải, liền vô tình trong lúc tán gẫu cùng lão phu nhân gợi lại chuyện này, lại phát hiện ra lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, nói cách khác là lão tổ mẫu cũng không có xông ngải, sau đó Tương Vân lại phát hiện ra, mùi ở trên người lão phu nhân chỉ xuất hiện mỗi khi bà đi thăm Lâm Mạn Như về, liền khiến cho Tương Vân không khỏi nghi ngờ.

Đúng ra lá ngải này dùng để ổn hòa kinh mạch cầm máu, phụ nữ có thai không thể tùy tiện sử dụng, khi đang trong thời kỳ mang thai xông ngải là tối kỵ. Tương Vân đã từng đọc được ở trong một cuốn sách cổ rằng có một gia đình giàu có thiếp thi vì tranh nhau địa vị, biết rằng thai nhi không thể bảo đảm nên muốn dùng lá ngải để giữ thai, cuối cùng là một thi hai mệnh . Nàng đương nhiên sẽ không có lòng tốt mà để ý đến chuyện sống chết của Lâm Mạn Như. Nếu Lâm Mạn Như không thể bảo toàn được bào thai, cũng bớt đi sức lực của bà ta, thế nhưng, liệu Lâm Mạn Như sẽ bỏ qua cơ hội đặc biệt tốt này để hãm hại mình không? Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương đạo lý này đương nhiên nàng hiểu rõ. Hiện tại Lâm Mạn Như không có đọng thái gì chắc chắn là đang an bài gì đó, nếu bà ta muốn kéo mình xuống nước, vậy thì mình sẽ giúp đỡ bà ta vậy.

(một thi hai mệnh: nghĩa là chết cả mẹ lẫn con đó. Nhưng mà mình thấy để thế kia hay hơn nên không đổi mọi người thông cảm nha ^^

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước thì sẽ có lợi thế, ra tay sau chắc chắn sẽ gặp họa. Vẫn cùng một lí do với cái trên nhé ^^ Thông cảm nha nha nha. IU nhiều)

"Đại phu ngươi mau nói cho ta rõ ngọn ngành sự thực đi, đứa bé này rốt cuộc thế nào!" Lâm Mạn Như sắc mặt tái nhợt nói.

Đại phu khó sử nói: "Chuyện này . . . Lão phu thực sự một lời khó nói!".

"Ngươi mau nói cho ta biết đi, để ta còn chuẩn bị tâm lý thật tốt." Lâm Mạn Như cố gắng giữ bình tĩnh nói.

"Phu nhân, bào thai này chỉ sợ người không thể giữ nổi." Đại phu run giọng nói, hắn thực sự đang nói sự thật, bào thai của Lâm Mạn Như mới có hơn một tháng mà bà ta đã dựa vào xông ngải, quả thực không có khả năng giữ được.

"Cái gì?!" Lâm Mạn Như hít vào một khí lạnh, không, không được! Bà vất vả như vậy mới có được hài tử, làm sao có thể tùy tiện như vậy đã không còn đây?!

"Đại phu" Lâm Mạn Như cố gắng hết sức để bản thân tỉnh táo lại, bà chậm rãi nói: "Đứa nhỏ này của ta, có thể giữ lại được nhiều nhất là bao lâu?".

"Phu nhân . . . bào thai này của người e rằng . . . Lão phu mỗi ngày đều nghe lời người mà xông ngải, chỉ có thể bảo đảm nhiều nhất là đến tháng thứ bảy, đến tháng thứ bảy nhất định bào thai sẽ chết trong bụng." Đại phu khổ sở nói, vị trí cơ bản của bào thai trong bụng Lâm Mạn Như không ổn định, cách tốt nhất là nên nhanh chóng phá bỏ, nếu mặc kệ thai nhi sinh trưởng trong bụng, càng để lại nhiều tháng thì sẽ càng nguy hiểm, thậm chí đến cuối cùng có khả năng sẽ trở thành một thi hai mệnh, cho dù có thể may mắn sống sót, e rằng cũng sẽ tổn thương triệt để đến nơi đó. Nhân tâm của người thầy thuốc, hắn đem tất cả những điều này bẩm báo lại, vậy mà Lâm Mạn Như vẫn khăng khăng muốn hắn xông ngải để giữ lại thai nhi, đại phu không còn biện pháp nào, chỉ đành nghe theo. Dù sao Tướng Phủ cũng là nơi giàu sang quyền thế, lục đục nội bộ với nhau hắn đã nhìn quen từ rất lâu rồi, nếu như Lâm Mạn Như muốn đem tính mạng của mình ra để đánh cược, bản thân hắn cũng không có khả năng ngăn cản.

Lâm Mạn Như sau khi biết thai nhi của mình không thể bảo đảm, trong lòng vô cùng lo âu. Đứa trẻ này đã xuất hiện trên đời này, vậy chính là nó vì mình nên mới xuất hiện. Hắn không có vận khí để ngồi lên được vị trí của trưởng nam, đó cũng đã là số mệnh, đã như vậy thì hãy để cho đứa trẻ này phát huy tác dụng to lớn nhất của nó đi!

Tương Vân, ngày lành của ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi!

Lâm Mạn Như bắt đầu viện cớ không có việc gì để làm nên buồn chán muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, có mấy lần muốn đi đến Lận Vân các để "Vấn an" Tương Vân nhưng đều bị hạ nhân lấy sức khỏe của tiểu thư không tốt mà chặn lại không cho đi vào, Tương Vân sao có thể không biết là Lâm Mạn Như đang có ý định quỷ quái muốn hạ bệ mình chứ, nên luôn cố gắng hết sức để tránh mặt, như vậy thì bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể lôi kéo từ trên người mình xuống được. Thể nhưng nàng cũng sẽ không xem thường Lâm Mạn Như, suy cho cùng với tính tình của Lâm Mạn Như, chắc chắn bà ta sẽ không chịu để yên.

"Hỉ Thước" Tương Vân gọi Hỉ Thước tới, "Những ngày này ngươi phải quan sát Tử Vi cùng Tử Quyên thật cẩn thận, các nàng chỉ cần có một hành động nhỏ khác thường thì lập tức sai người tới bắt các nàng, sau đó nhốt lại ở phòng chứa củi, thế nhưng phải đảm bảo chuyện này không truyền ra ngoài, hiểu chưa?"

"Vâng, tiểu thư." Hỉ Thước cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, theo lẽ thường mà nói, phu nhân từ trước đến nay đều không đến viện nhỏ của các nàng, nhưng gàn đây lại đến khá nhiều lần, thực sự làm cho người khác hoài nghi. Mặc dù Hỉ Thước cũng đã biết, Tử Vi và Tử Quyên là tai mắt do phu nhân cẩn thận sắp xếp vào Lận Vân các, giờ đây phu nhân lại một mực tìm đến tiểu thư, hẳn là hài tử ở trong bụng đã xảy ra chuyện gì nên giờ muốn vu oan cho tiểu thư chăng?! Nghĩ đến đây Hỉ Thước không chịu được mà sốt ruột thay cho tiểu thư, phu nhân này tâm địa thực sự cũng quá xấu xa rồi. Tiểu thư từ nhỏ đã không còn thân nương, bà ta vì muốn cho tiểu thư không cản đường của nhị tiểu thư nên khi tiểu thư còn rất nhỏ đã luôn ở bên cạnh lão gia khoác lác, nói phải đem tiểu thư tới Lạc Hành thư viện học tập, trên danh nghĩa đều nói là vì muốn tốt cho tiểu thư, nhưng thực ra những người có con mắt tinh tường chắc chắn sẽ nhận ra, bà ta đây là muốn đưa tiểu thư vào chỗ chết mà! Nhưng may mắn là tiểu thư mạng lớn, lại thực sự được thu nhận vào Lạc Hành Thư viện, nhưng rổ cuộc không biết chuyện gì đã xảy ra mà tiểu thư lại bị đưa xuống núi, mới quay trở về chưa được nửa năm, bà ta lại đem tiểu thư gửi vào Lan Nhược Tự tu hành. Hỉ Thước biết, phu nhân làm như vậy là sợ thân phận đích nữ của tiểu thư sẽ cản trở con đường của nhị tiểu thư, nhưng tiểu thư thực sự đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tại sao bà ta vẫn không chịu buông tha cho tiểu thư vậy!

Hỉ Thước nghĩ lại mà không kìm được mà nước mắt cũng rơi, là con người thì tâm cũng chỉ là miếng thịt mềm yếu, tại sao tâm của phu nhân lại sắt đá đến như vậy?! |Làm sao mà có thể luôn luôn tàn nhẫn đẩy tiểu thư vào chỗ chết, chẳng nhẽ không phải do mình thân sinh ra nên phải chết sao?! Đại phu nhân, người trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho tiểu thư, tuyệt đối đừng để nàng bị nhị phu nhân làm hại. Tiểu thư nhìn qua có vẻ là lạnh nhạt khó gần, nhưng thực ra là một cô nương vô cùng thiện lương, Hỉ Thước chưa từng thấy qua cô nương nào tốt hơn tiểu thư, Hỉ Thước chỉ hi vọng tiểu thư sẽ có được hạnh phúc. Thực ra Tư Đồ công tử là luôn để tâm đối với tiểu thư, thế nhưng không biết tại sao tiểu thư luôn từ chối ý tốt của Tư Đồ công tử , tiểu thư nhất định có nỗi khổ của riêng mình . . . Thế nhưng mặc kệ có như thế nào, Hỉ Thước đều sẽ đi theo tiểu thư đến cùng, cho dù Hỉ Thước có phải chết cũng can tâm, tiểu thư nhất định phải khỏe mạnh!

Màn đêm thăm thẳm, chỉ thấy Tử Vi chạy tới chuồng chó ở phía Đông Lận Vân các lén lén lút lút không biết là đang làm gì, Hỉ Thước không dam đánh rắn động cỏ, chỉ là lén lút theo dõi nàng ta. Sau đó nàng phát hiện ra mấy ngày nay Tử Vi cùng với Tử Quyên luôn thay nhau chạy tới chỗ chuồng chó này, sau đó lén lén lút lút đi vào phòng mình giã cái gì đó.

Hỉ Thước không dám chậm trễ, liền đem tất cả mọi chuyện bẩm báo cho Tương Vân, sau đó Tương Vân liền sai người đem các nàng nhốt vào phòng củi, sau đó đem Thúy Bình và Yên Ba đi khám xét phòng của họ.

"Tiểu thư người xem!" Thúy Bình phát hiện ở trong hộp trang điểm của Tử Vi có một gói thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro