Chương 40: Mất mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Vân nhi!" Bắc Thấm Tuyết chạy những bước ngắn nhanh nhẹn tiến vào Lận Vân các.

"Làm sao vậy? Làm cái gì mà lại hoảng hốt đến như vậy?" Tương Vân đặt quyển sách trên tay xuống, cầm chén trà ở bên cạnh lên, uống một chút, sau đó nói với Hỉ Thước: "Mau lên, đi rót nước cho phu nhân." Dứt lời chuyển hướng nói với Bắc Thấm Tuyết: "Làm sao vậy?" Bắc Thấm Tuyết nhấp một ngụm, hắng giọng nói: "Gần đây ngươi không cảm thấy Tương Thu Thanh có chút kì quái sao?" Bắc Thấm Tuyết giả vờ như bản thân không biết gì nói. Tương Vân biết nàng đang muốn nói tới cái gì, thế nhưng vẫn giả vờ như không biết: "Thế nào có cái gì kì quái?" "Gần đây nàng ta cắt một phần tóc mái dày, trời đang là lúc Đại hạ nàng ta lại cắt mái. Thế nhưng đúng ra thì nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, làm sao có thể cam tâm mà che đi khuôn mặt bảo bối của mình lại chứ? Ta thấy nàng ta nóng chảy mồ hôi ròng ròng, liền quạt gió cho nàng ta, nếu như không quạt thì không hề có việc gì, nhưng mới quạt nhẹ một chút thì xảy ra chuyện rồi."

"Ồ?!" Tương Vân cố hết sức bày ra cái dáng vẻ hiếu kì, "Mau nói đi, nàng ta làm sao?" "Không biết Tương Thu Thanh làm sao mà nàng toàn bộ lông mày của nàng ta đều biến mất! Hù chết ta! Ta đã nói rồi, nàng ta làm sao tự nhiên lại đi dùng mái để che trán chứ. Thực sự là hù chết ta, người bình thường làm sao lại có thể không có lông mày đây?"

"Cũng có lẽ là do sở thích riêng của nàng ta, mỗi người có thẩm mỹ đều không giống nhau, chúng ta không thể tiếp nhận được, nhưng có thể người khác sẽ cảm thấy đẹp." Tương Vân cười nhạt. Bắc Thấm Tuyết biết tình tình của Tương Vân luôn không hứng thú với những chuyện này, vì thế nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi lại Lận Vân các một lúc rồi liền rời đi.

Tương Thu Thanh sau khi bị Bắc Thấm Tuyết biết được về sự việc không có lông mày thì trong lòng vẫn luôn lo lắng không yên, ngộ nhỡ Bắc Thấm Tuyết nói ra việc này, vậy thì thể diện của mình thực sự là mất hết rồi. Không thể để cho Bắc Thấm Tuyết nói ra chuyện này được, cũng không thể giết nàng ta, kế trước mắt chỉ có thể cầu hòa, có lẽ còn có thể có tác dụng.

Nghĩ như vậy, Tương Thu Thanh đành phải kìm lại, chạy đến kho chứa của mình lấy ra một chuỗi mã não đỏ mà năm trước cha đi Tây Vực mua cho nàng, chuỗi mã não đỏ này không hề tầm thường, để dưới ánh mặt trời sẽ phát ra vầng sáng ngũ sắc, bình thường bản thân mình cũng chỉ vào những yến hội lớn mới chịu đeo, nhưng ngày thường thực sự không nỡ để nó tiếp xúc với ánh sáng.

Tương Thu Thanh đem gói kỹ chuỗi mã não đỏ lại, sau đó chạy tới viện của Bắc Thấm Tuyết tìm nàng.

"Phu . . . Phu nhân . . ." Tương Thu Thanh nói không có chút tự nhiên nào: "Thanh nhi có việc muốn cùng người thương lượng." Bắc Thấm Tuyết biết nàng muốn nói tới cái gì, vì vậy nói: "Có chuyện gì ngươi nói đi." Người gả vào đây đã lâu như vậy rồi, Thanh nhi cũng không chuẩn bị lễ vật cẩn thận, lần này tới mang cho người một chuỗi, hi vọng người sẽ thích." Tương Thu Thanh không muốn nói, ánh mắt vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào chuỗi mã não đỏ này.

Bắc Thấm Tuyết nhận lấy mã não đỏ mà Tương Thu Thanh mang đến, nàng chỉ liếc mắt nhìn một chút liền biết là đồ tốt, nên liền vô cùng vui mừng nhận. Nàng tuy gả vào Tướng phủ, do Tương Hiền sủng ái mà nhận được không biết bao nhiêu lễ vật quý báu, thế nhưng cực phẩm đã ít lại càng ít. Chuỗi hạt châu này, nàng vừa nhìn liền biết là đồ cực kì tốt. Dựa vào tính tình của Tương Thu Thanh, nàng đem món bảo bối này tặng cho người khác nhất định là có việc muốn nhờ, Bắc Thấm Tuyết nghĩ thầm, một đôi lông mày đổi lấy một chuỗi hạt châu, đáng giá! Nghĩ tới đây, Bắc Thấm Tuyết liền mỉm cười nói: "Không việc ắt không lên điện tam bảo, ngươi có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng? Nói đi."

Tương Thu Thanh nhìn thấy Bắc Thấm Tuyết nhận lấy chuỗi hạt châu kia trong lòng nhất thời căm hận nghiến răng, nhưng nàng ta chính là làm cái gì cũng không được, nên chỉ có thể miễn cưỡng trưng ra một nụ cười nhạt, sau đó nói với Bắc Thấm Tuyết: "Ta gần đây không biết bị làm sao, lông tóc trên người đều rụng vô cùng nhiều, cho nên mới thả tóc xuống để che cái trán, việc này chính là không muốn để mọi người phát hiện ra, vì thế nên ta hi vọng phu nhân có thể thay ta giữ bí mật."

"Chuyện này ta đã sớm quên, Thanh nhi ngươi có thể yên tâm." Nói xong liền khẽ mỉm cười. Tương Thu Thanh biết việc này xem như đã qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức liền tới sinh thần của Long Hi Nhi, nàng rất cố gắng để chuẩn bị kế sách, tuyệt đối không thể để cho bản thân phải chịu mất mặt quá được. Mấy ngày nay bản thân đều luôn suy nghĩ rất kĩ các biện pháp,chuyện về lông mày vẫn không biết là bị làm sao, bất luận là phương thuốc cổ truyền nào trong dân gian dùng cũng không có một chút hiệu quả nào. Lông mày này một chút cũng không hề mọc lại, đã vậy còn không ngừng rụng xuống, tóc cũng vậy, tất cả tóc xung quanh mặt cũng đều rụng sạch sẽ. Cứ theo tốc độ này, mình không phải là sẽ bị biến thành tên bị trọc sao! Rốt cuộc bản thân mình bị làm sao vậy a?! Chẳng lẽ nào có người đã hạ độc vào đồ ăn hoặc đồ dùng cá nhân hay sao? Nhưng nếu là muốn hại mình thì tại sao lại chỉ ra tay với mỗi lông mày và tóc của mình đây? Trực tiếp hạ độc cho mình chết không phải là tốt hơn gấp trăm lần sao? Tương Thu Thanh bỗng nhiên không thể hiểu rõ được. Thế nhưng nàng ta cũng chẳng có thời gian để ngẫm nghĩ, căn bản là nàng bây giờ không hề có tâm tư nào mã suy nghĩ thứ này thứ khấc, trước tiên nàng chỉ có thể chuẩn bị thật cẩn thận cho yến hội sinh thần của Long Hi Nhi, nổi trội hơn người nàng đương nhiên không dám nghĩ tới, nàng hiện tại chỉ muốn không bị mất mặt là được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, yến hội sinh thần của Long Hi Nhi rất nhanh được định ở phủ của Trưởng công chúa, bởi vì Long Hi Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa có phủ đệ của riêng mình, thế nên nàng chỉ có thể tổ chức yến hội sinh thần của mình ở nhà của tỷ tỷ.

Ngày sinh thần của Long Hi Nhi, Tương Vân vốn là không muốn đi, thế nhưng bởi vì tổ chức ở phủ Trưởng công chúa, nàng có thể gặp Long Diệc Tuyết, cho nên nàng vẫn là nên đi. Và Tương Thu Thanh cũng đã chuẩn bị trang điểm và trang phục cho bản thân từ sáng sớm, vì phòng ngừa sự việc bản thân không có lông mày bị phát hiện, nàng đặc biệt dùng mực tàu hòa cùng với phất trang điểm nghiền nát, tô lên ở vị trí lông mày, như vậy thì cho dù có gió thổi qua, thì cũng có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng của lông mày.

Khi Tương Vân nhìn thấy nàng ta trong mắt lóe ra một tia kinh ngạc, nàng không ngờ rằng tóc ở trên người Tương Thu Thanh lại rụng đi một cách lợi hại như vậy. Cho dù Tương Thu Thanh đã miễn cưỡng dùng tóc che đi thì bản thân cũng vẫn có thể nhìn ra số lượng tóc của nàng ta giảm đi rất nhiều. Đây mới chỉ còn là 'Hồng nhan tội' pha loãng, nếu như 'Hồng nha tội' là không bị pha loãng, phỏng chừng toàn bộ tóc của Tương Thu Thanh đều sẽ rụng hết.

Tương Thu Thanh cảm nhận được trong ánh mắt của Tương Vân như đang muốn dò hỏi mình, trong lòng nàng ta liền vô cùng hồi hộp, chắc không phải là bị Tương Vân phát hiện ra điểm khác thường rồi chứ? Chắc là không phải đâu, bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Tương Thu Thanh lo lắng không yên trong lòng, bất an bước lên xe ngụa.

Đến phủ của Trưởng công chúa, Tương Vân liền đi tìm Long Diệc Tuyết, nói với nàng là đại sảnh quá nóng, bảo nàng chuyển đại điểm của yến hội qua nơi râm mát hơn là hậu hoa viên. Lại phái thêm vài thị vệ sức lực khỏe khoắn đi chuẩn bị mấy cây quạt lớn để quạt. Long Diệc Tuyết bắt đầu không hiểu Tương Vân muốn làm gì, thế nhưng Tương Vân lại chỉ thần bí cười nói với nàng: "Chờ một chút người liền sẽ biết, chờ xem kịch vui đi!" Long Diệc Tuyết liền không hỏi thêm gì nữa. Một lát sau, hai người cùng nhau đi tới tiền thính.

Long Hi Nhi kéo Tương Thu Thanh, có phải hay không là một dáng vẻ của vô cùng nồng nhiệt, Tương Vân chỉ cảm thấy rất buồn cười. Long Hi Nhi nhìn thấy Tương Vân cùng với Long Diệc Tuyết cùng tới, lập tức gương mặt xị xuống, "Trưởng tỷ, người làm sao lại có thể cùng một nha đầu quê mùa lớn lên ở nơi quê mùa hẻo lánh ở cùng một chỗ a? Như vậy quả thật là mất thân phận?!"

Long Diệc Tuyết nghe thấy Long Hi Nhi nói vậy không những không giận mà còn cười nói: "Muội muội thực ra là đang nói đùa? Vân nhi tài hoa vang danh khắp kinh thành, liền ngay cả mẫu hậu cũng vì tài hoa của nàng mà bị thán phục, thế nào, ngươi đây là đang hoài nghi ánh mắt của mẫu hậu?"

Long Hi Nhi nhất thời á khẩu không thể trả lời được, nàng không nghĩ rằng tỷ tỷ của mình lại có thể đi bảo vệ người ngoài như vậy, nàng cắn vào môi dưới của mình, mạnh mẽ trừng Tương Vân một chút, sau đó không tiếp tục nói nữa. Long Diệc Tuyết nhìn Tương Thu Thanh bên cạnh Long Hi Nhi, cảm thấy Tương Thu Thanh hôm nay có chút gì đó khác thường, tuy rằng nhìn qua vẫn mỹ lệ, nhưng lại không có cảm giác thoát tục như trước kia.

Lúc này, có một vài quý nữ nhìn thấy các nàng, liền lại gần phía bọn họ để chào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro