Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sở Chấp.
Editor: Tripper.

...

"Lớp trưởng, cậu vừa nói muốn tôi làm gì?"

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Thanh Từ có chút hoảng hốt. Trước mắt dần lấy lại tiêu điểm, trước mặt là một khuôn mặt non nớt hiếu kỳ, như từ trong sâu thẳm ký ức nhảy ra, là bạn cùng bàn hồi lớp 11 của cậu.

Bạn cùng bàn hồi năm lớp 11, sau khi cậu thôi học, cũng chẳng liên lạc gì với nó.

Đồng phục học sinh màu trắng xanh, phòng học quen thuộc trong ký ức, mỗi khuôn mặt đều thật quen thuộc, trên bảng đen là ba chữ "Hạ Thanh Từ" ngay ngắn.

... Cậu sống lại.

"Vừa rồi cậu nhờ tôi giúp cậu tặng đồ hả?"

Đường Viễn hỏi lại chuyện này, thuận tiện nhắc nhở một câu "Lớp trưởng, gần đây trường học điều tra yêu sớm rất nghiêm, mấy hôm trước ban hai có người bị tóm, cậu tốt nhất đừng đưa"

"Lúc cậu tới tôi đều nhìn thấy, có phải cậu muốn đưa thư tình không?"

Hạ Thanh Từ vẫn chưa kịp bình tĩnh, nghe thấy 2 chữ "thư tình" đầu ngón tay liền nắm chặt lại, sau lưng phát lạnh.

Đời trước, cậu từng đưa cho Tạ Bệnh Miễn một bức thư tình.

Tạ Bệnh Miễn, giáo thảo của Tam trung, là con trai út của Tạ gia.

Khang thành chia làm 2 nửa đông tây, tây có Thẩm gia, đông có Tạ gia.

Tại Khang Thành, Tạ gia có thể xem như nửa bầu trời. Tài chính, bất động sản, khu thương mại cùng Internet, ở mỗi phương diện này, trong giới chính trị hay kinh doanh họ đều là người đi đầu.

Tam trung là trường cấp ba trọng điểm, hầu hết học sinh đều được nhận qua điểm số, nhưng vẫn có một số học sinh được nhận nhờ quan hệ, chẳng hạn như Tạ Bệnh Miễn.

Thân phận của Tạ Bệnh Miễn, cùng với vẻ bề ngoài của hắn, khiến cho dù tính cách của hắn có ngang ngược, hung hăng, vẫn có vô số nam nữ muốn nhào tới.

Bạn thân của cậu, Trần Tinh, chính là một trong số đó.

Thư tình cũng không phải cậu viết, là Trần Tinh nhờ đưa.

Mà sau đó, cậu cũng không chỉ đơn giản vì một bức thư tình mà bị người theo đuổi của Tạ Bệnh Miễn nhắm vào... Buổi chiều khi đi học, lá thư này bị thầy phát hiện, thầy đọc to trước mặt cả lớp, sau đó sự việc truyền ra toàn trường. Cả trường cho rằng cậu thích Tạ Bệnh Miễn.

Cậu bị hiệu trưởng tìm đến nói chuyện, trường học báo cho phụ huynh, cha cậu đang trên đường tới xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vậy phải nằm viện một khoảng thời gian.

Đời trước, dù như thế nào, cậu cũng không ngờ rằng, Trần Tinh dùng danh nghĩa của cậu để viết thư tình. Mục đích chính là để người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn phát hiện, mà tất cả những việc này là do ---

Lúc trước Tạ Bệnh Miễn từng cùng đám bạn của hắn thuận miệng nói qua một câu, diện mạo của Hạ Thanh Từ phù hợp với gu của hắn.

Chỉ một câu như vậy, khiến cho người bạn chơi từ nhỏ của cậy nổi lên ghen ghét, cố ý viết ra bức thư tình đó, còn lừa chính tay cậu đưa qua.

Sau khi thư tình truyền ra, ngược lại khiến Tạ Bệnh Miễn đối cậu sinh ra một chút hứng thú. Bởi vì cái "hứng thú" nhất thời này, cậu bị người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhắm vào, xe bị dội sơn đỏ, trên chỗ ngồi bị viết "ghê tởm", bị khóa trái ở trong phòng thay đồ, thầy giáo tưởng cậu trốn học, ghi vào hạnh kiểm,... Từ đó, cuộc sống ở trường của cậu trở thành ác mộng.

Sau tất cả, mọi chuyện càng lúc càng tệ, cậu chẳng qua chỉ là một học sinh cấp ba có gia cảnh bình thường, bởi vì dính dáng đến Tạ Bệnh Miễn, cậu bị vu khống bỏ học, cuộc đời kết thúc ở 18 tuổi.

Cậu nhớ tới cha bị mình liên lụy, dẫn đến kết thúc của đời trước.

Làm lại một đời, cậu phải cố cách Tạ Bệnh Miễn thật xa, có thể xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.

Về phần bức thư tình dùng danh nghĩa của cậu viết, cậu nhất định phải lấy về.

"Không phải." Hạ Thanh Từ mở miệng, đáp lại Đường Viễn một câu, chậm rãi quay người, nhìn về phía cuối lớp học.

Thư tình cậu đã đưa.

Cậu nhìn về vị trí trong góc hàng cuối cùng của lớp học, nơi đó có một bóng hình quen thuộc.

Nam sinh đang ngồi ở đó lúc này, tóc đen che khuất gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới trắng nõn, đang cúi đầu chơi điện thoại di động. Tại thời điểm cậu nhìn sang, nam sinh như cảm nhận được, mí mắt hơi mỏng đột nhiên nâng lên.

Cậu không kịp phòng ngừa, chạm phải ánh mắt của đối phương.

Đó là một đôi mắt thon dài, đuôi mắt hơi xếch lên, lười nhác lại mang vài phần sắc bén, khi nhìn chăm chú vào hắn mang theo chút ý cười tựa như như không cười.

Điệu bộ tùy ý, tản mạn.

(Edit: .-. cười như không cười???)

Lại nhìn đến gương mặt này, đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng đây lại là cội nguồn cơn ác mộng của cậu. Tầm mắt của cậu chuyển từ khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn đến quyển sách trước mặt hắn.

Sách Tiếng Anh từ tiết trước vẫn còn ở trên bàn. Ở trong đó có bức thư tình mà cậu đã kẹp vào hồi sáng sớm.

Hắn nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, Tạ Bệnh Miễn tính cách kỳ quái, nếu cậu trực tiếp đi qua lấy, đối phương có thể sẽ không đưa lại cho cậu, thậm chí mở ra đọc 2 câu kia ngay trước mặt cậu.

"Lớp trưởng, cậu không phải là... đưa thư tình cho Tạ Bệnh Miễn đi?"

Đường Viễn nhận ra tầm mắt của hắn, liền hỏi một câu, thấp giọng nói: "Là ai cũng không phải là nó đi, cậu không sợ phiền phức sao?"

"Thành tích của cậu tốt như vậy, thành tích của nó thì kém, hai người các ngươi không phù hợp."

Đường Viễn còn muốn nói tiếp nhưng chuông vào học vang lên, cậu ta đành ngậm miệng.

Trên sách giáo khoa đều là kiến thức quen thuộc, đầu ngón tay Hạ Thanh Từ vuốt nhẹ trang sách, cậu nhẹ nhàng mà nói một câu"Tôi biết", rũ mắt nhìn sách giáo khoa đã được mở ra, đầu ngón tay hơi dùng sức.

"Hạ Thanh Từ, em lên giải bài này đi."

Tiết này là tiết Toán học, trên bảng là một đề bài hàm số siêu khó, giáo viên ở trên bục giảng đợi mấy phút, không có ai làm được liền gọi người lên làm.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào trên người thiếu niên ngồi ở hàng thứ ba, người đó có gò má trắng nõn tuấn nhã, mi mắt đang rũ chậm rãi nâng lên, từ chỗ ngồi đứng dậy.

"Nhị ca, lúc trước ngươi nói đúng, lớp trưởng lớn lên đúng là đẹp"

Mạnh Phi Du ngồi ở hàng cuối cùng nói một câu như vậy, hơi mang chút cảm thán, ánh mắt thì rơi vào thiếu niên đang đứng trước bảng.

Thiếu niên sống lưng thẳng tắp, đầu ngón tay trắng nõn cầm viên phấn, chữ viết ngay ngắn tuấn tú, không nhanh không chậm viết lên bảng từng bước giải của đề bài.

Đồng phục trắng xanh mặc ở trên người cậu có chút rộng, thiếu niên có thân hình mảnh khảnh, vóc dáng cao, đuôi tóc hơi dài, che khuất cần cổ trắng nõn thon dài.

Thoạt nhìn sạch sẽ lại tươi đẹp.

Tạ Bệnh Miễn giương mắt nhìn qua, trên bục giảng thiếu niên nghiêm túc viết xuống lời giải của đề bài, ngay cả bỏ phấn cũng nghiêm túc bỏ vào trong hộp.

"Thanh thanh lãnh lãnh, cảm giác thật dễ bắt nạt."

Tiếng nói của hắn mang theo nghiền ngẫm ý cười, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người thiếu niên trên bục giảng. Tựa hồ nhận ra có người đang nhìn mình, đối phương đưa mắt nhìn thoáng qua phía hắn.

Ánh mắt của hắn hơi tạm dừng, rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Hạ Thanh Từ nhận ra ánh mắt từ hàng cuối cùng đang dừng lại trên người cậu, cậu nỗ lực bỏ qua, sau lưng như có kim chích, cậu không hy vọng tại đời này, Tạ Bệnh Miễn đối với cậu lại sinh ra hứng thú dù chỉ một chút.

"Bạn học Hạ Thanh Từ giải ra chính xác đáp án, đề bài này hiện tại không nằm trong phạm vi kiến thức của chúng ta, nhưng nếu áp dụng mấy cái tổ hợp công thức hàm số này..."

Phía trên bục giảng, giáo viên tiếp tục giảng bài, thật vất vả chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, đây đã là tiết học cuối cùng. Trong phòng học lập tức náo nhiệt lên, đồng học túm năm tụm ba cùng nhau đi ra ngoài, phòng học rất nhanh không còn người.

Hạ Thanh Từ chờ đến khi tất cả mọi người đều đi rồi, mới chậm rãi đứng lên. Thời gian này, hầu như mọi người đều đến nhà ăn ăn cơm, trong một lát sẽ không có người trở lại lớp.

Cậu đi về phía bàn học cuối cùng, chỗ ngồi trống rỗng, trên mặt bàn cũng không còn sách, có khả năng đã bị thu vào dưới hộc bàn.

Bức thư tình kia, liền ở trong sách Tiếng Anh của Tạ Bệnh Miễn.

Cậu đi đến hàng cuối cùng của lớp học, trong góc chính là chỗ ngồi của Tạ Bệnh Miễn. Đây là lần đầu tiên cậu làm loại việc này, tâm tình có chút vi diệu.

(Beta: Á à! Bắt quả tang con trai tui lần đầu làm việc xấu nha :))

Mặt bàn Tạ Bệnh Miễn thực sạch sẽ, sách giáo khoa đều ở trong bàn học. Hạ Thanh Từ hơi cúi đầu xuống, tìm sách Tiếng Anh ở trong hộc bàn. Cậu nhìn thấy trong hộc bàn có bài poker, thuốc lá, một con ve đã chết, bật lửa cùng mấy phong thư tình chưa mở.

Những thứ đó cậu đều cố gắng tránh không chạm vào.

Tốn một ít công sức mới tìm thấy sách Tiếng Anh, cậu mở quyển sách ra, tiếng lật sách xôn xào vang lên, tại trong phòng học yên tĩnh, có vẻ đặc biệt vang dội, cậu vừa lật tới trang giữa.

Tạ Bệnh Miễn đi được nửa đường, phát hiện quên mang dồ, quay lại phòng học lấy. Vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang lục lọi đồ đạc của mình.

Đối phương tìm kiếm rất nghiêm túc, ngay cả khi hắn đi đến cuối lớp cũng chưa nhận ra.

Hắn nhướng mày, muốn nhìn xem đói phương đang tìm thứ gì.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện 1 bóng đen.

Hạ Thanh Từ vừa mới nhìn thấy lá thư màu hồng phấn, phía sau liền truyền đến tiếng nói quen thuộc.

"Lớp trưởng, cậu đang làm gì a~"

Không khí phảng phất như lập tức yên tĩnh lại.

Đầu ngón tay cậu chậm rãi dừng lại, quay người đối mặt với một bóng người quen thuộc.

Tạ Bệnh Miễn thường xuyên đồng phục không quy củ, tay áo xắn tới khuỷu tay, Cổ áo mở ra bên trong là áo ngắn tay màu đen, một bàn tay để trên bàn, đầu ngón tay gõ 2 nhịp.

Ánh mắt của đối phương dừng ở trên người cậu, rồi chuyển qua lá thư màu hồng nhạt cậu đang cầm, giọng nói mang theo vài phần tản mạn.

"Lấy về làm gì, là có chỗ nào viết không tốt, hay chuẩn bị mang về viết thêm 2 câu?"

Đối phương biết.

Rất có khả năng là đã đọc qua.

Sống lưng Hạ Thanh Từ căng chặt, cả người lập tức cứng đờ. Cậu còn chưa kịp phản ứng, phong thư trong tay đã bị đối phương rút ra.

Thời điểm đối phương tới gần, cậu cảm thấy một mùi hương bạc hà thoang thoảng.

Cậu đứng lên, nhìn chằm chằm phong thư trong tay Tạ Bệnh Miễn, nhìn thẳng Tạ Bệnh Miễn, cậu vươn tay, "Cái đó, đưa cho tôi."

"Cậu muốn thư tình có thể nói trực tiếp với tôi mà, tôi cũng không phải không đưa lại cho cậu, cần gì phải lén lén lút lút đi tìm."

Trực tiếp nói, hắn sẽ trả lại sao?

Hạ Thanh Từ khắc sâu hiểu rõ tính cách của người trước mặt, ngoan liệt, thay đổi thất thường, tạm thời cậu không thể trêu chọc vào, chỉ có thể cố gắng tránh xa.

Cậu duỗi tay, muốn lấy lại lá thư trong tay Tạ Bệnh Miễn.

Tạ Bệnh Miễn chỉ nói như vậy, chứ động tác lại không hề có ý muốn trả lại bức thư. Hắn còn đang muốn mở ra xem, thiếu niên đối diện đã muốn đi qua cướp lấy lá thư trong tay hắn.

Hắn cười một tiếng, nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh, phong thư trong tay bị thiếu niên lấy đi.

Đây là hắn đưa.

Hắn không quan tâm, mi mắt rũ xuống, lấy ra bật lửa cùng tai nghe từ trong hộc bàn.

Hạ Thanh Từ cầm phong thư nhét vào túi, cậu không muốn ở lại trong phòng học thêm dù chỉ một phút, trong phòng học hiện chỉ có cậu với Tạ Bệnh Miễn.

Cậu nghe được một tiếng cười khinh thường từ Tạ Bệnh Miễn, bước chân hơi tạm dừng, không quay đầu lại, lập tức rời khỏi phòng học.

Thời điểm đi ra ngoài, cậu đụng trúng một người đang bước vào, Mạnh Phi Du nói một tiếng xin lỗi, cậu thấp giọng đáp một câu:"Không có gì."

"Lớp trưởng tại sao vẫn còn ở trong lớp học?"

Mạnh Phi Du tiến vào phòng học, thấy được Tạ Bệnh Miễn ở cuối lớp, hỏi hắn "Mày cùng lớp trưởng nói chuyện gì thế?"

"Cậu ta lấy lại thư tình của mình rồi." Tạ Bệnh Miễn nói.

Mạnh Phi Du có chút ngạc nhiên "Lấy lại? Lớp trưởng nghĩ cái gì vậy, cậu ta không muốn tiếp tục tỏ tình ư?"

"Ai biết được, có lẽ là một dạng mới của lạt mềm buộc chặt."

Hạ Thanh Từ còn chưa đi xa, nghe được hai câu nói này, cậu rũ mắt, đem thư tình trong tay chậm rãi xé thành mảnh nhỏ, ném vào thùng rác.

Có vẻ Tạ Bệnh Miễn chán ghét hắn, vẫn tốt hơn là hứng thú với hắn.

Cậu nghĩ như vậy, đồng thời đem mảnh thư tình cuối cùng cũng vứt bỏ.

Ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, giữa hè tiếng ve kêu vang, cây ngô đồng lay động cành lá làm cho bóng cây cũng đi theo đung đưa.

Cậu nheo mắt lại, nhìn về mặt trời phía xa.

----Bắt đầu từ hôm nay, làm lại cuộc đời mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro