Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sở Chấp
Editor: Tripper

...

Editor: Nếu bạn thấy bất kì nơi nào đăng truyện mà để tên tác giả là ngungoc1 thì các bạn có thể hiểu là trang web đó ăn cắp công sức của mình để trục lợi quảng cáo. Acc của mình đúng là ngungoc1 nhưng nó không phải biệt danh mình sử dụng, bạn có thể đến Watt để đọc từ phía tài khoản chuẩn của mình, xin cảm ơn.(Bạn nào không biết watt là gì thì hãy viết thêm pad sau Watt).

...

Hạ Thanh Từ đi theo sau Tạ Bệnh Miễn, hai người cùng nhau đến phòng thay đồ. Phòng thay đồ ở bên cạnh sân thể dục, gần nhà ăn nhưng xa khu dạy học.

"Phanh." Tạ Bệnh Miễn đem cửa phòng thay đồ mở ra, ánh sáng rơi xuống, cậu đứng ở bên ngoài không nhúc nhích, Tạ Bệnh Miễn xoay người lại.

"Vào đi lớp trưởng, sao hôm nay cậu lại thế này."

Hạ Thanh Từ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt cậu dừng lại ở đồng phục của Tạ Bệnh Miễn, đầu ngón tay hơi co lại rồi buông ra. "Cậu cởi đồng phục ra đi, tôi đi giặt giùm cho."

Giải quyết chuyện này xong nhanh thì sẽ được về lớp sớm một chút, cậu không muốn ở cùng Tạ Bệnh Miễn một mình.

"Được, nhưng cậu định đứng ở bên ngoài chờ à." Tạ Bệnh Miễn cười như không cười, "Lớp trưởng, cậu sợ tôi ăn thịt cậu?"

Không muốn là không muốn, làm gì mà hỏi lắm thế.

Hạ Thanh Từ: "Tôi đứng ở bên ngoài chờ, không sao cả."

"Được thôi." Tạ Bệnh Miễn trực tiếp đóng cửa lại "Phanh!" một tiếng, "Vậy cậu chờ ở bên ngoài đi."

Cửa phòng thay đồ đóng lại, Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ, có thể thấy bóng người bên trong phản chiếu qua cửa sổ.

Cậu ở ngoài cửa chờ, không bao lâu, người bên trong đã đi ra.

Tạ Bệnh Miễn thay một bộ quần áo, vẫn là đồng phục màu xanh trắng, áo màu đen ngắn tay bên trong cũng đã cởi ra cùng bộ trước.

Quần áo thay ra đưa cho cậu được đựng trong túi xách.

Lúc đối phương đưa tay ra để đưa túi cho cậu, Hạ Thanh Từ tránh đụng tới Tạ Bệnh Miễn. Cậu còn chưa nhận được túi, Tạ Bệnh Miễn đã đột nhiên tới gần, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước.

Chóp mũi truyền đến hương thuốc lá nhàn nhạt, cậu ta ở bên trong hút thuốc.

Tạ Bệnh Miễn nhíu mày lại "Lớp trưởng, cậu sợ tôi?"

"Không có" Hạ Thanh Từ cầm lấy túi giấy, trong lòng không bình tĩnh nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bình đạm, đối với cậu mà nói thì Tạ Bệnh Miễn cũng như người bạn học bình thường thôi.

Dù cho tất cả những việc của đời trước có liên quan tới cậu, thì hiện tại việc cậu cần làm chỉ là rời xa hắn ta.

Chỉ cần qua lớp 11, Tạ Bệnh Miễn liền đi du học, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Cậu cầm túi giấy, dùng ngữ khí như khi nói chuyện với một bạn học bình thường, hết sức bình thường bình tĩnh nói.

"Chờ tôi giặt xong sẽ đem trả lại cậu."

Không có một câu xin lỗi, chỉ là giúp giặt sạch sẽ, chỉ thế mà thôi.

Lúc cậu xoay người, ánh mắt phía sau vẫn dừng ở trên người cậu, ánh mắt kia quá sắc bén, như là có thể xuyên thấu cậu. Nhìn đến nội tâm mà cậu giấu dưới vẻ bình tĩnh.

Hạ Thanh Từ siết chặt túi giấy, cậu bước nhanh hơn một chút, rất nhanh đi qua sân thể dục. Đến tận chỗ rẽ, ánh mắt phía sau mới biến mất.

Nhìn thiếu niên trực tiếp chạy, giống như phía sau có quỷ. Tạ Bệnh Miễn hừ một tiếng, này còn không phải là sợ hãi?

Mặt ngoài ra vẻ trấn định, chính mình cũng không ý thức được biểu hiện bên ngoài của mình là không trấn định.

Sau khi tan học, Hạ Thanh Từ ở lại trực nhật, cậu quét phòng học sạch sẽ, đứng trên bảng viết tên học sinh trực nhật ngày mai.

"Thanh Từ, cậu còn chưa làm xong sao? Một chút nữa là cổng trường sẽ đóng đấy."

Trần Tinh đã đợi một lúc lâu, ánh mắt cậu ta lượn qua lượn lại, lúc thì nhìn Hạ Thanh Từ, một lúc sau lại nhìn xuống chỗ ngồi cuối lớp.

"Tạ Bệnh Miễn có phải ngồi ở cuối lớp không?"

Cậu ta chỉ hỏi một chút, trong lòng thì lại rất muốn đi qua nhìn xem. Thật tốt nếu cậu ta cũng có thể cùng lớp với Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ không phản ứng lại, từ lúc tan học Trần Tinh liền tới đây, bởi vì thường xuyên qua tìm cậu. Cậu ta cũng quen biết được rất nhiều học sinh trong lớp, còn có mấy người cười hì hì chào hỏi Trần Tinh.

Cậu lấy đồ của mình, sau đó đóng cửa phòng học.

Trần Tinh đi theo phía sau cậu, bởi vì vóc dáng cao hơn cậu nên là đi cũng nhanh hơn. Giống như một con bọ ruồi vây quanh cậu.

"Chuyện thư tình là tôi không đúng, tôi chỉ là cảm thấy hai người ở cùng một lớp, nên muốn nhìn phản ứng của Tạ Bệnh Miễn một chút, trước đó cậu ấy không phải nói cậu là gu của cậu ấy sao."

"Cậu không biết, cậu ấy chưa từng nói qua người khác..."

Giống như bị nói thành gu của hắn là một chuyện vô cùng may mắn vậy.

Hạ Thanh Từ đi xuống cầu thang, mắt hơi rũ, những suy nghĩ này cũng không nói ra.

Nhà của hai người cũng gần trường, hai người đều là đi xe đạp đi học. Tam trung là ngôi trường có lịch sử trăm năm, xây dựng ở  ngoại thành, cách nội thành một khoảng xa, nhưng cách nhà bọn họ tương đối gần.

Đạp xe đi học là được, bọn họ không cần phải ở lại trường.

"Cậu không cần nói xin lỗi với tôi, tôi không dám nhận." Hạ Thanh Từ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Trần Tinh, "Về sau tôi cũng không sẽ để ý tới cậu, cậu muốn làm gì thì làm."

"Cũng không cần qua đây tìm tôi, không cần thiết."

Hạ Thanh Từ nói xong những lời này, đẩy xe đạp ra cổng trường, cậu không quan tâm Trần Tinh ở phía sau phản ứng gì.

Bóng người ở dưới ánh đèn đường được kéo dài, Trần Tinh đứng tại chỗ, cậu ta còn rất nhiều lời chưa hỏi, còn không kịp hỏi giữa trưa việc xảy ra giữa đối phương với Tạ Bệnh Miễn, còn chưa có hỏi phản ứng của Tạ Bệnh Miễn sau đó như nào.

Cậu ta nhìn vào bóng dáng rời đi kia, không thể tin nổi, trước kia khi cậu ta làm sai chuyện, dỗ Hạ Thanh Từ đôi câu là đã quá tốt, cậu ta vẫn luôn biết đối phương quan tâm mình.

Lúc này đây với lúc trước cũng không khác biệt lắm, cậu ta trong lòng sinh ra một chút không thoải mái, sau đó rất nhanh cười lạnh lên.

Dù sao qua mấy ngày đối Hạ Thanh Từ sẽ qua tới tìm cậu, cuối cùng chỉ có cậu ta chịu làm bạn bè với nó mà. Nếu không phải cậu ta chịu cùng nó chơi, thì bên cạnh Hạ Thanh Từ sẽ không có người bạn nào.

Nghèo rớt mồng tơi lại trầm mặc ít lời, tính cách không dễ khiến người nào thích, còn không biết điều chút nào.

Có quỷ mới vui vẻ cùng nó làm bằng hữu. (Editor: À thế à...)

Hơn mười phút cũng không chậm, Hạ Thanh Từ tới tiểu khu cũ nát quen thuộc. Gạch tường xi măng cũ xưa, các cửa màu đỏ của những quầy bán quà vặt, giữa các khe gạch đầy rêu mọc, mọi thứ đều vô cùng quen thuộc.

Nhà cậu ở lầu một, cậu nhìn ánh đèn dầu nhu hòa, thời gian này, cha cậu hẳn là đã về.

Sự nhớ nhung trong lòng Hạ Thanh Từ gần như muốn toát ra tới, muốn gặp cha mình, nhưng đến gần rồi lại sợ hãi, đứng tại chỗ một hồi lâu.

Cho đến khi bên trong truyền đến thanh âm của cha cậu.

"Về rồi sao không vào nhà, đứng ở bên ngoài làm gì?"

Tay nắm cửa hơi siết chặt lại, nghe được thanh âm quen thuộc trong trí nhớ, hoảng hốt một hồi lâu, trong lòng tràn ra cảm giác chua xót.

Đặt xe vào một bên, cậu đẩy cửa ra, phòng khách chật hẹp nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi cơm, cha để TV tự chạy.

Trên mặt ông ấy có vài nếp nhăn nhàn nhạt, thuộc kiểu diện mạo ôn hòa, trong TV đang chiếu phim truyền hình máu chó buổi tối mẹ chồng nàng dâu đại chiến, trên bàn cơm đã chuẩn bị đầy đủ.

"Hôm nay sao về muộn vậy, con ở lại trường trực nhật?"

Cha cậu giống như mọi ngày ở nhà nấu xong cơm chờ cậu, trên bàn đều là nhưng món ăn bình thường mà hắn thích, cậu "Vâng" một tiếng, đem cặp sách để ở trên sô pha.

Hạ Thanh Từ khó khăn lắm mới mở miệng phát ra tiếng, nhìn chằm chằm vào cha, lại xem thức ăn trên bàn.

"Hôm nay con trực nhật."

"Trần Tinh không cùng con về à? Ngày hôm qua nó nói sẽ qua ăn cơm, cha còn cố ý làm cánh gà mà nó thích ăn."

Hạ Quốc An nói, hai nhà bọn họ quen biết, bên cạnh con trai cũng không bằng hữu, ông còn rất thích đứa nhỏ Trần Tinh kia.

"Không có ạ." Hạ Thanh Từ cúi đầu ăn cơm, cậu không muốn làm cha mình lo lắng, cũng không có nói chuyện Trần Tinh gây ra.

"Ở trường con không cần chăm chăm vào mỗi việc học, kết bạn nhiều vào đi, nhiều năm như vậy, cha thấy con chỉ chơi với Trần Tinh. Không được phong bế bản thân, Tiểu Từ, con hãy ráng cùng các bạn học giao lưu nhiều một chút đấy."

Hạ Quốc An biết tính cách của con trai mình, việc học tập thì ông không cần lo lắng, nhưng đứa con trai này lại quá hướng nội. Tam gậy gộc đánh không ra một cái thí, lại ít nói, có tâm sự gì cũng chưa bao giờ nói ra.

"Ở trường học có bạn nữ nào thích con không? Hôm nay cha còn nghe được đồng nghiệp nói, hiện tại mấy cô bé càng thích cái kiểu con trai bĩ khí, hướng ngoại rộng rãi, còn như con á hả? Thuộc dạng lỗi thời rồi."

Hạ Thanh Từ nghe cha mình nói, trong đầu hiện ra gương mặt Tạ Bệnh Miễn, cậu cảm giác cơm có chút ăn không vô.

Nhìn cha cậu xem phim máu chó mẹ chồng nàng dâu đại chiến, cậu nghiêm túc nói, "Con không cần người khác thích."

"Với lại con có cha rồi mà, tốt nhất vẫn là nghiêm túc học tập."

Hạ Quốc An mí mắt hơi giật một chút, nhìn con trai nghiêm túc nói như vậy, muốn nói cái gì, lại không nói.

"Thẻ cơm con còn tiền không, không còn thì nói cho cha, bây giờ là thời kỳ thân thể phát triển, ở trường học phải ăn cơm đầy đủ biết chưa."

Ông nhìn con mình ăn tận ba chén cơm, trong mắt hiện lên chút ý cười.

"Còn tiền ạ." Hạ Thanh Từ lên tiếng, dọn dẹp xong chén đũa, sau đó lại nói, "Ăn cơm rất tốt."

Trong cặp sách còn có đồng phục cùng áo ngắn tay của Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ cầm vào phòng vệ sinh giặt  sạch sẽ. Quần áo phơi ở thành cửa sổ, hiện tại là mùa hè, vắt khô sau một đêm là có thể khô.

Cậu giặt xong quần áo, rửa mặt xong, như mọi khi trở về phòng của mình. Cửa phòng mở ra, bàn học của cậu cạnh cửa sổ, ngồi ở bàn học, cậy làm một ít bài tập về nhà, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân trong phòng khách.

Quay đầu xem một cái, thu hồi tầm mắt, sau đó lại quay đầu xem một cái, chậm rãi lại xoay người tiếp tục làm bài tập.

11 giờ làm xong bài tập, cậy tìm được điện thoại di động từ trong ngăn kéo. Màn hình di động bị vỡ, có đôi khi ấn không nhạy, nhưng vẫn có thể dùng.

Click mở mạng xã hội của mình, cậu là lớp trưởng, giáo viên bình thường có việc sẽ trực tiếp gửi tin nhắn cho cậu, sau đó cậu sẽ thông báo vào nhóm lớp.

Thông thường là cuối tuần sẽ gửi tin nhắn, bố trí bài tập hoặc là kế hoạch tuần sau. Ngón tay lướt nhanh, phần tin nhắn chỉ có Trần Tinh cùng chủ nhiệm lớp, danh sách bạn bè đều là bạn học.

Tất cả mọi thứ so với đời trước không có gì khác biệt, nhưng cũng đã có khác biệt chút.

Làm xong bài tập, xem xong sách, cậu đặt đồng hồ báo thức, đây là buổi đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, phải ngủ một giấc thật ngon

...

Trên một cái diễn đàn nặc danh của Tam trung.

Fans số một của Nhị ca: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Hình ảnh bên trên là nhà ăn trường học, góc độ quay chụp ảo diệu, trong hình là Tạ Bệnh Miễn đang ngồi, cùng một thiếu niên thiếu chút nữa ngã vào trong lòng Tạ Bệnh Miễn.

Thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, trong tay bưng khay đồ ăn, nhìn qua rất không cẩn thận, rũ mắt nhìn mỡ vẩy trên quần áo Tạ Bệnh Miễn, thoạt nhìn trấn định, trên thực tế đầu ngón tay cuộn tròn bại lộ hắn đang xấu hổ.

Tạ Bệnh Miễn - Tình nhân trong mộng: Đây là ai? Cố ý làm Nhị ca của chúng ta ngã, xem biểu tình này, vẻ mặt thanh thuần vô tội nè, buồn nôn thật sự.

Toán học có mấy cái khó: @Lầu trên kêu gì mà kêu, lớp trưởng của lớp chúng tôi nhiều lần thi được nhất toàn khối, cần phải cho không Tạ Bệnh Miễn?, tưởng Nhị ca của các ngươi là nhân dân tệ mỗi người đều thích?

Tạ Bệnh Miễn sờ tóc của tôi: Này là lớp trưởng lớp 15, nghe nói cậu ta từng đưa thư tình cho Nhị ca, này mà không phải cố ý tôi đem đầu chém rớt.

Thank bảo bối: Này rõ ràng là cố ý, đúng là biết giả vờ, dùng phương thức này để tiếp cận Nhị ca, thật ghê tởm.

Klein lam: Trang này là nơi tụ tập của bọn mất não trong trường?, chỉ có tôi cảm thấy học bá là đang đau lòng vì cơm đổ sao?

Chó Schrodinger: Lầu trên +1, học bá thời gian học còn không đủ, who care Nhị ca của mấy người.

Phía dưới ẩn đi mấy trăm bình luận, cố tranh luận rốt cuộc có phải hay không cố ý, trong đó một tin tức bao phủ cả đống bình luận kia.

Một học sinh cao trung bình thường: Mặc kệ có phải cố ý hay không, sau này học bá chắc chắn xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro