Chương 12: Tâm tình dưới nước (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Tô Lâm cũng không hề dễ chịu! Thân hình và khuôn mặt của hắn vốn không tồi chút nào, nhưng giờ đứng cạnh Uy Thâm, sự khác biệt một trời một vực lập tức lộ rõ. Tô Lâm rất biết điều lùi xa ra một chút. Có khí thế mãnh liệt của Lục Tổng, dù những người khác có thèm thuồng vị trí bên cạnh của Mộc Kiều thế nào cũng không dám tới gần nữa.

So với sự kinh ngạc của mọi người, nhân vật chính Mộc Kiều lại vô cùng bình tĩnh, thảnh thơi, thậm chí còn có chút vui mừng không giấu được.

Cô giả vờ uể oải dựa vào thành suối, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, nói: "Lục Tổng định trao đổi với tôi về hợp đồng gì?". Mộc Kiều dừng lại một chút rồi đến sát bên tai anh mà nói nhỏ:"Hay
là........hợp đồng hôn nhân".
"khụ.....khụ..... Thật ra, là Uy Lạc nhờ tôi hỏi cô một chút, xem cô có hứng thú đảm nhiệm hai vai một lúc không?" Khóe môi anh giựt giựt mang theo nụ cười rất nhẹ pha điểm chút ngại ngùng.

"Đóng hai vai?"

"Đúng vậy. Uy Lạc muốn thêm vào một nhân vật, là em gái sinh đôi của Hoa Mậu Vân. Dung mạo giống nhau, nhưng tính cách khác nhau hoàn toàn. So với Hoa Mậu Vân, thì tính cách em gái của nàng thâm trầm hơn, biết giấu mình, biết bày mưu tính kế, theo giúp đỡ nam chính một thời gian dài và đã đem lòng yêu đơn phương nam chính.". Uy Thâm dừng lại một chút, "Một người diễn cùng một lúc hai vai với hai tính cách khác nhau rõ rệt như thế chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng cũng là một sự thách thức. Nếu... nếu là cô, tôi tin cô sẽ vui vẻ tiếp nhận."


"Uy Thâm."Mộc kiều quay sang đối diện với anh: "Em sẽ vui vẻ tiếp nhận thử thách này."

Đột nhiên anh nghiêng người tới gần cô thêm một chút: "Nghe nói, em có bạn trai."

"Có....đương nhiên rồi.......anh ấy rất tốt, phi thường tốt với em!!". Mộc Kiều nghĩ đến anh mà trả lời.

Uy Thâm cũng híp hai mắt lại, lộ ra vẻ nguy hiểm: "em đang khiêu chiến với anh sao?"

Cô chợt giật mình, không hiểu ý của câu mà anh nói, một lát sau mới thấu, hóa ra là anh đang hiểu lầm,nhưng cô vẫn muốn chọc anh:" Em chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. Anh sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ép em chết yểu trong giới showbiz chứ?" Cô cũng ghé sát vào tai Uy Thâm, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ hối hận đấy!"

Hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của nữ giới len lỏi vào mũi, anh hơi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của cô gái kia, đột nhiên anh lại có một cảm giác rất kỳ diệu.

"Lục Tổng, anh cứ từ từ mà tắm, em lên trước."

"Vừa rồi em còn chưa nói hết câu, thân hình của anh rất đẹp."

Bước chân đang rời đi của Mộc Kiều hơi khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Uy Thâm. Sao trước đây cô không biết người đàn ông này hẹp hòi như thế chứ, dù là ngoài miệng thôi cũng không hề chịu thiệt chút nào!!!"Phụt." Anh quay đầu đi, đưa tay lên miệng, khẽ bật cười thành tiếng.

Nụ cười này rất chân thật, toàn thân anh như phát sáng, khuôn mặt, ánh mắt đều điểm tô thêm cho vẻ đẹp sáng rực như kim cương của anh.

"Người xưa có câu, đàn ông không biết thưởng thức hay khen ngợi phụ nữ, đều là con lợn!" Mộc Kiều nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Mọi người trong suối nước nóng đều quan sát sắc mặt của anh, tuy vừa rồi họ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhưng câu nói cuối cùng của cô, bọn họ lại nghe rất rõ.

Lâm Nhược này đúng là to gan lớn mật, dám mắng chủ tịch là lợn sao? Từ nay trở đi chắc chắn cô ấy sẽ bị dồn ép trong giới đến chết thôi!

Các nữ diễn viên cũng chờ anh bốc hỏa, nhưng anh lại như không để tâm chút nào. Cô vừa đi, anh cũng đi theo ngay lập tức.

Mọi người đều không hiểu ra sao, phản ứng này của chủ tịch rốt cuộc là tức giận hay không tức giận?

Mặt Anh không chút biến đổi, đứng một lát mới bước ra khỏi lều vải, đi thẳng về phía lều của anh trai.

Anh còn phải bàn với Uy Lạc thêm vai vào nữa, nếu không em gái song sinh của Hoa Mậu Vân còn chưa ra đời được!

Nghe em trai mình đề xuất xong, Uy Lạc cầm kịch bản im lặng một lúc lâu mới cúi đầu nói như mê sảng: "Có phải cậu cũng cảm thấy cô ấy rất có kĩ năng không?!".

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười. Người ta nói, tình yêu có thể khiến cho một người vốn rất cao thượng trở nên suy đồi và cũng có thể khiến cho một người suy đồi trở nên cao thượng. Mộc Kiều trong mắt Lục Uy Thâm là báu vật vô giá, cho dù anh dám nói mình bị liệt dương cũng không dám suy nghĩ Mộc Kiều diễn tệ, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà Mộc Kiều vốn dĩ là Tây Thi mà nhỉ?

"Được rồi, đề nghị của cậu rất thú vị, tôi sẽ bàn bạc với biên kịch." Uy Lạc cười khẽ, "Hơn nữa, anh cũng rất mong chờ diễn xuất của Mộc Kiều".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro