Chương 44: Vụ mất tích bí ẩn (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên cô bị giam giữ, cô gái thường ngày kiêu kì cao ngạo giờ quỳ mọp trước mặt y, khóc lóc như mưa, thảm thiết van xin Cao Ba thả mình ra nhưng hắn thờ ơ. Thậm chí cô tiểu thư nhà giàu còn chủ động cởi áo, mong sau đó được thả ra, không những thế cô ta còn khua chân múa tay y như mụ nông dân thề thốt với y rằng sau khi cô ta đi sẽ tuyệt đối không báo chuyện này với cảnh sát.

Cô run rẩy nói: "Anh cần bao nhiêu? Nhà tôi có rất nhiều tiền."

Cao Ba không nói, chỉ lắc đầu.

Cô lại lập cập hỏi: "Thế anh muốn gì? Chỉ cần thứ tôi có tôi sẵn sàng cho anh."

Cao Ba ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè, y lấy ngón tay gại gại lên ngực của Vân Mộng. Đối với y động tác này rất giàu ý thơ vì hướng y chỉ không chỉ là ngực cô ta mà còn là vị trí của trái tim. Động tác tiếp theo thì thực sự vô liêm sỉ, y lật váy của cô lên.

Cô run lẩy bẩy, lấy hết can đảm hỏi tiếp: "Được rồi! Vậy anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?"

Cao Ba cười nanh ác, buông tà váy xuống, ôm mỹ nữ trước mặt vào lòng, y đang ôm hương ấm ngọc êm. Dường như bị kích thích quá độ, y cố gắng cất giọng khàn khàn thể hiện sự dịu dàng và thẹn thùng: "Làm vợ..."

Hôm ấy, gã nuôi lợn đó còn làm một chuyện có lẽ là lãng mạn nhất trong cuộc đời y.

"Vợ này!" – Cao Ba nói với cô – "Chúng ta chính thức kết hôn nhé! Tôi sẽ đi làm giấy chứng nhận kết hôn."

Vân Mộng hoàn toàn quỵ ngã, cô ta đờ đẫn không nói nên lời, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Cao Ba liếm nước mắt trên mặt cô như một con sói khát nước, sau đó y dịu dàng và nâng niu hôn cô ta.

Cao Ba đứng trước bức tường, trên vách tường ghi đầy các loại thông tin quảng cáo vớ vẩn như làm giấy tờ, vay tiền, báo thù, hóa đơn v.v...

Y gọi điện cho một tên chuyên làm giấy tờ giả, nói rằng mình cần làm giấy chứng nhận kết hôn.

Không cần kể cũng biết gã chuyên làm giả giấy tờ ngạc nhiên và hoài nghi thế nào khi nhận được cú điện thoại của y. Bọn chúng từng làm đủ mọi loại giấy tờ giả như bằng tốt nghiệp, bằng công chức, chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận tài sản nhà đất và thậm chí cả giấy phép kinh doanh... nhưng đây là lần đầu tiên chúng nhận được hợp đồng làm giả giấy chứng nhận kết hôn.

Cao Ba yêu cầu: "Tôi muốn giấy tờ phải đóng dấu thiếc."

Gã làm giả giấy tờ bảo: "Thế thì phải thêm tiền đấy! Mà nói thật sao anh chị không đi ủy ban làm thủ tục đăng kí kết hôn thật cho rẻ?"

Cao Ba đáp cộc lốc: "Bao nhiêu tiền cũng chi!"

Gã làm giả giấy tờ nghe thế chỉ hỏi: "Anh và vợ tên là gì để tôi điền vào đơn?"

Cao Ba trả lời: "Hẵng để trống đã! Tôi tự điền tên mình, còn vợ giờ vẫn chưa biết tên là gì."

Gã làm giả giấy tờ bật cười bảo: "Ông anh cứ khéo đùa!"

Cao Ba cộc cằn gằn giọng: "Tôi muốn làm giấy chứng nhận thật! Tôi và vợ muốn lấy nhau cũng là thật!"

Giấy chứng nhận kết hôn vẫn chưa làm xong thì cảnh sát ập vào nhà Cao Ba. Khi Vân Mộng được giải cứu thì cô thiên kim tiểu thư giàu có đang định đi Nhật tham dự tuần lễ thời trang quốc tế giờ trông thật thảm hại. Người đẹp vốn muốn đi Praha để ăn kem, đi Hawaii để ăn chè đá bào giờ đang uống bát canh lèo tèo vài vụn thịt. Bị nhốt mấy ngày, trông cô chẳng khác nào cái xác biết đi, ánh mắt lờ đờ, toàn thân bẩn thỉu hôi hám.

Cao Ba chuồn thẳng vào đường sắt ngầm từ lối vào của tầng hầm, hôm ấy toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm đều ngừng hoạt động, cảnh sát huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm kẻ phạm tội, cấp trên có lệnh buộc phải bắt được hung thủ trước khi trời sáng. Vì tàu điện ngầm tạm thời ngừng hoạt động khiến cả thành phố náo loạn, gây ảnh hưởng và tổn thất nặng nề cho người dân.

Mỗi lối vào nhà ga đều có khả năng trở thành lối ra cho tên tội phạm đang muốn đào tẩu.

Phía cảnh sát bố trí lực lượng canh phòng dày đặc đứng gác ở tất cả các lối vào.

Cao Ba như con chim sợ cành cong, run rẩy đứng trong đường hầm, y chọn một hướng tháo chạy khác – đến một sân vận động ở ngoại ô thành phố. Khi người ta cho xây hồ bơi ở sân vận động này, vì đất lún nên vô tình đào thông tới một giếng thông khí của hệ thống đường sắt ngầm.

Lúc trời hửng sáng, Cao Ba phát hiện lối ra này, y sung sướng đến phát cuồng, cứ ngỡ đã tìm thấy đường thoát thân, nhưng vừa mới lộ diện đã bị hai cảnh sát tóm cổ.

Hai viên cảnh sát đó chính là Uy Thâm và Mộc Kiều. Trước đó, họ nói chuyện với nhau thế này:

Mộc Kiều: "Sao anh biết Cao Ba sẽ chui ra từ lối này?"

Uy Thâm: "Đoán thôi! Anh tự đặt mình vào vị trí của hung thủ, nếu anh là hắn, anh sẽ chạy đến đây."

Mộc Kiều: "Ừm! Thế thì hi vọng vận may sẽ đứng về phía mình! Kiên nhẫn chờ đợi đi! Khi nãy phó cục trưởng nói, cảnh sát phát hiện rất nhiều vết máu ở trong trại nuôi lợn, xem ra tên này đã giết hại vợ con rồi, chỉ có điều không biết y vứt xác họ chỗ nào..."

Uy Thâm: "Có lẽ thi thể của hai mẹ con họ ở đâu đó trong đường hầm thôi!"

Anh nói tiếp: "Cảnh sát còn phát hiện mấy cuốn sách tiếng Anh và vở bài tập cũ kĩ ở trong nhà y, trên đó toàn là nét chữ con gái, phó cục trưởng nghi rằng..."

Mộc Kiều: "Lẽ nào không phải y mua vợ, mà cũng là cướp cô ấy ở trong tàu điện ngầm sao?". Uy Thâm chỉ gật đầu và thở dài một tiếng nhẹ.

Cao Ba đã từ bỏ hy vọng của mình để bước vào địa ngục do chính bản thân hắn tao ra. Thế giới mà hắn đang xây dựng mang theo màu máu tanh hôi gớm ghiết. Hắn mơ về một mái ấm, nhưng hắn cũng hận những con người ấy đến tận xương tủy. Sự kỵ thị, khinh miệt có thể đẩy một người vào đầm lầy của tội lỗi, còn tiền tài chính là một thế lực vô hình khiến con người ta thay đổi một cách ghê gớm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro