Chương 46: Sát thủ ăn thịt người Đại học H (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Trong đại học Đại học H có hai sinh viên đang chơi trò cơ bút. Cơ bút là trò chơi biến tướng của nghi lễ cầu cơ và chấp bút, đó là phương pháp tâm linh cổ xưa. Họ cầm một cây bút sao cho cán bút đứng thẳng trên giấy, rồi nhắm mắt lại, rũ bỏ mọi tạp niệm, một sinh viên khấn: "Bút tiên! Bút tiên! Xin ra đây! Xin hãy vẽ một vòng tròn!" Dường như có một sức mạnh thần kì điều khiển bàn tay họ, có lẽ đó là sức mạnh của ý niệm trong linh hồn, cũng có thể là một loại sức mạnh thần bí nào đó mà khoa học chưa thể lí giải được, ngòi bút dần dần di chuyển thành một vòng tròn trên giấy.

Một vòng tròn gần như hoàn hảo – con người không thể vẽ nên một vòng tròn như máy vẽ vậy được!

Cô sinh viên hỏi: "Xin hỏi bút tiên họ là gì?"

Cây bút viết lên giấy một chữ "Trần ".

Cô sinh viên lại hỏi: "Thế bút tiên tên là gì?"

Trên giấy lại hiện ra hai chữ "Diệp Ân".

Ba chữ "Trần Diệp Ân" khiến hai cô sinh viên lạnh tóc gáy! Tất cả cảnh sát và cư dân ở thành phố Đại học H đều vô cùng quen thuộc cái tên này.

Vụ án Trần Diệp Ân hay còn gọi là "vụ án băm xác Đại học H". Vụ án này xảy ra vào ngày 19 tháng 1 năm 2003, người bị hại là cô sinh viên tên Trần Diệp Ân, sinh viên năm thứ nhất khoa Giáo dục người lớn Đại học Đại học H.

Di thể của nạn nhân bị băm thành nhiều khúc sau mười ngày mất tích, tức sáng sớm ngày 19 tháng 1, một nữ canh nhân vệ sinh đã phát hiện thấy thi thể của nạn nhân trên đường Trần Khúc tại thành phố Đại học H.

Hung thủ đã thủ tiêu vật chứng bằng cách băm xác nạn nhân thành hai ngàn mảnh rồi nấu chín, phần đầu và nội tạng cũng được nhúng chín, riêng phần nội tạng được thái thành từng miếng rất đều đặn, thậm chí ruột còn được gấp lại gọn gàng, sau đó dùng túi nilon gói lại vuanh vức. Thi thể được chia thành bốn túi lớn, vứt ở bốn địa điểm khác nhau. Buổi sáng hôm ấy, nữ canh nhân vệ sinh phát hiện một túi nilon màu đen, ngỡ bên trong đựng thịt lợn nên cô mang về nhà mở ra rửa sạch cẩn thận và định bày ra ăn, kết quả khi đang rửa cô phát hiện ba ngón tay người. Cô sợ đến nỗi run lập cập, liền hốt hoảng chạy đi báo án.

Vụ án này làm chấn động cả giới cảnh sát thành phố Đại học H. Lực lượng cảnh sát ồ ạt vào cuộc nhưng cả quá trình điều tra đều không có tiến triển mang tính đột phá.

Cứ vậy mười năm trôi qua, tuy cảnh sát Đại học H luôn dốc toàn lực điều tra vụ án này, song đến nay hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hai cô sinh viên chơi trò cơ bút cũng nghe nói đến vụ án Trần Diệp Ân nên một trong hai cô run rẩy hỏi: "Ai đã giết bút tiên?"

Cô sinh viên kia cũng mạnh dạn hỏi thêm: "Vậy hung thủ là ai?"

Một sức mạnh thần bí khiến cây bút bắt đầu chạy nhanh trên giấy, hồ như nó mang theo cả sự phẫn nộ và lời nguyền rủa, bút tích hỗn loạn không theo bất kì quy tắc nào, tranh các nét vẽ vừa giống như một tấm bản đồ chỉ đường, lại vừa giống như hình phác họa một loài động vật nào đó, mà giống hơn cả là thứ văn tự rất khó nhận diện, cuối cùng một tiếng "cách" vang lên, ngòi bút gẫy làm đôi.)

Uy Thâm và Mộc Kiều cùng nghe Uy Lạc đang đọc nhữngthanh tin về vụ án tiếp theo, khi kết thúc thì hai người đồng lúc nói:" Thú vị!!!"
Đồng hồ điện tử trên tường chỉ chín giờ tối, cục trưởng ôm vẻ mặt nghiêm trọngbước vào văn phòng tổ chuyên án. Muộn như vậy rồi mà anh vẫn đến chứng tỏ vừa xảyra một vụ trọng án vô cùng khác thường, điều kì lạ là lần này anh không hề mangtheo bất kì hồ sơ hay tài liệu gì. Khi ấy tại văn phòng, Uy Thâm và Mộc Kiềuđang đánh cờ vây cục trưởng yêu cầu Mộc Kiều lập tức gọi Kỳ Lục và Uy Lạc đến. MộcKiều ý thức vụ án lần này chắc chắn vô cùng quan trọng nên vội vàng làm theo lờianh. Sau khi bốn thành viên tổ chuyên án tề tựu đanh đủ, cục trưởng nói: "Tôimuốn các vị đều mặc cảnh phục khi tham gia phá vụ án này!"

Kỳ Lục cười hỏi: "Sếp, chuyện gì xảy ra vậy? Vụ án lớn cỡ nào mà sếp làm quantrọng thế? Lại còn phải mặc cả cảnh phục nữa chứ!"

Cục trưởng nghiêm túc đáp: "Vụ án này là nỗi nhục của ngành cảnh sát chúng ta.Những vụ án không thể giải phá luôn luôn là nỗi đau trong lòng các cảnh sát."

Mộc Kiều nói: "Vụ án không thể phá giải ư? Thế nghĩa là án tồn và án kì bísao?"

Cục trưởng thở dài trả lời: "Chắc các vị đều nghe nói đến vụ án băm xác Đại học H rồi chứ?"

Mộc Kiều bảo: "Lúc em còn ở nước T, Vụ án đó có tầm ảnh hưởng rất lớn, không chỉ giới cảnh sát trong nước biết tiếng mà ngay cả giới truyền thanh nước ngoài cũng nhiều lần đăng tải về vụ án này."

Uy Lạc nói: "Nhưng vụ án đó đã xảy ra mười năm trước rồi mà? Khi ấy cảnh sát Đại học H đã huy động toàn bộ lực lượng để phá án, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bắt được hung thủ."

Cục trưởng nhíu mày nói: "Bây giờ hung thủ đã xuất hiện trở lại!"

Đêm ngày mùng 10 tháng 1 năm 1961 nữ sinh viên Trần Diệp Ân của trường đại học Đại học H ăn cơm tối xong liền ra ngoài đi dạo, nghe nói trước đó vì các bạn cùng phòng vi phạm nội quy nhà trường khi sử dụng thiết bị điện khiến trưởng phòng Trần Diệp Ân phải chịu kỉ luật trước trưởng ban kí túc xá, cô thấy oan ức và buồn bực nên định ra ngoài dạo vài vòng cho nguôi ngoai, nhưng sau đó không thấy Diệp Ân về kí túc nữa. Trước khi bỏ đi, nạn nhân đã trải sẵn chăn nệm, điều đó chứng tỏ cô định về phòng ngủ, cũng thể hiện rõ cô không hề có ý định đi xa. Nhân chứng cuối cùng tranh thấy nạn nhân trước khi cô bị sát hại là ở đường Trần Khúc, khi đó cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ.

Mười ngày trôi qua! Cô nữ sinh mới hai mươi tuổi đó không bao giờ trở về nữa.

Ngày 19 tháng 1 năm 2003, sau trận tuyết lớn, thi thể của Trần Diệp Ân được phát hiện, một nữ canh nhân vệ sinh môi trường đã nhặt được chiếc túi xách tay trên đường Trần Khúc ở đầu phố Đại học H mới, trong túi nilon thịt, sau đó cô canh nhân mang thịt về rửa sạch thì phát hiện có ba ngón tay, cô hoảng sợ lập tức báo án. Sau này, các bộ phận khác của thi thể nạn nhân lần lượt được phát hiện tại đường La Văn Liệt và trên núi Bao Hòa, tất cả đều được gói bằng tấm ga trải giường và bỏ vào túi xách đen. Những miếng thịt được thái cẩn thận, vuanh vắn, nội tạng và ruột được sắp xếp ngay ngắn, điều đó chứng tỏ mức độ tàn nhẫn và yếu tố tâm lí cực kì vững vàng của hung thủ.

Vụ án gây rung động cả thành phố Đại học H, ai ai cũng bàng hoàng, hoảng sợ, phía cảnh sát dốc toàn bộ lực lượng tiến hành đi sâu điều tra từng chi tiết ngóc ngách. Đội đặc nhiệm lập tức đến đại học Đại học H, toàn thể giáo viên, học sinh trong trường cùng hầu hết dân cư quanh đó đều bị thẩm vấn, bao gồm cả tài xế lái taxi trong thành phố.

Sau bao nhiêu năm, một phu kéo xe vẫn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, cảnh sát đã hỏi anh ta có nhìn thấy ai xách mấy chiếc túi không, còn hỏi có quen ai là thợ săn không.

Thời điểm ấy, trường đại học Đại học H chỉ kín đáo truyền tai nhau về vụ án này, sau đó lãnh đạo nhà trường chính thức dán ảnh nữ sinh bị hại lên bảng thanh báo của nhà trường. Nghe nói tất cả sinh viên trong trường đều bị xét hỏi, mỗi người đều phải đưa ra chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường vào đêm gây án. Khi ấy, giới truyền thanh đăng tải rất nhiều tin tức và nhận định về vụ án giết người rùng rợn này. Phía cảnh sát ra thanh cáo sẽ thưởng cho ai cung cấp được manh mối hữu ích trong việc tìm ra hung thủ, đồng thời họ canh bố hình ảnh về bốn chiếc túi chứa thi thể và một tấm ga trải giường in hoa.

Một nhóm người tự nhận mình nhìn thấy có kẻ cầm chiếc túi xách in hình phong cảnh sanh núi Thanh Mục mắt la mày lém lui tới khu vực đường Trần Khúc, chiếc túi có hình dạng giống hệt chiếc túi trong ảnh mà cảnh sát cung cấp, lại có người nói nhìn thấy hai người xách hai chiếc túi kiểu cũ, trên túi in hình máy bay, quai xách còn móc khóa đồng.

Cảnh sát địa phương thu thập manh mối từ đanh đảo quần chúng nhân dân nhưng vụ án vẫn không hề có tiến triển.

Một viên sĩ quan tham gia vào điều tra vụ án vụ án năm đó, đến tận giờ anh vẫn còn nhớ như in từng tình tiết của vụ án. Khi trả lời phỏng vấn của phóng viên, anh nói: "Bao nhiêu năm đã trôi qua, tuy tôi từng xử lý rất nhiều vụ án, nhưng chưa bao giờ gặp phải vụ án nào kì bí và dã man như vụ án này. Hung thủ thực sự quá tàn nhẫn. Mỗi miếng đều được thái rất vuanh vắn. Từ kĩ thuật thái của hung thủ, ta có thể nhận thấy y là một kẻ rất chuyên nghiệp, có trình độ nhất định về kiến thức giải phẫu. Tôi tận mắt nhìn thấy tang vật."

Vì năm đó vẫn chưa có kĩ thuật xét nghiệm AND nên bác sĩ pháp y chỉ thanh qua đặc tính về lanh tóc trên cơ thể, tổ chức thớ thịt v.v... để xác định nạn nhân là nữ.

Theo hồi ức của viên sĩ quan nọ, năm đó vì muốn phá giải vụ án này nên cảnh sát thành phố Đại học H đã phát động chiến thuật "biển người", họ tiến hành điều tra trên diện rộng, điều tra đến từng ngóc ngách. Có thể nói, khi ấy hầu như mọi cảnh sát ở thành phố Đại học H đều tham gia vào vụ án này với mức độ nanh sâu khác nhau. Một số cảnh sát được điều trực tiếp vào đội đặc nhiệm, còn đa phần phụ trách canh tác điều tra tại khu vực mình quản lí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro