Chương 52: Sát thủ ăn thịt người Đại học H (thất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người quản lí nhà xác đi cùng Mộc Kiều và viên cảnh sát đến phòng của gã gù để tiến hành thẩm vấn.

Mộc Kiều và viên cảnh sát ngồi trước bàn làm thủ tục nhập tử thi, gã gù ngồi phía đối diện, vẻ mặt hung hãn, đôi mắt hình tam giác, khóe mắt vắt vẻo một cục mụn thịt, mái tóc bù xù trùm qua tai, hắn cúi đầu, lơ đễnh nhìn xuống đất rồi nhổ toẹt ngụm nước bọt.

Viên cảnh sát đập bàn quát: "Ngẩng đầu lên!"

Gã gù nghênh mặt đốp lại: "Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên! Đừng dọa đây! Người chết đây còn chẳng sợ, sợ đếch gì người sống!"

Mộc Kiều đi thẳng vào vấn đề: "Sáng sớm ngày 11 tháng 9 anh đi mua quẩy phải không?"

Gã gù ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Đúng thế!"

Mộc Kiều lại hỏi: "Hôm đó anh đi xe ba bánh, trên xe chất túi nilon đen, nhân thịt trong túi lấy từ đâu ra?"

Gã gù đáp: "Mua ở chợ, đó là thịt thái sợi chứ không phải thịt băm làm nhân bánh. Buổi sáng tôi thường mua thức ăn cho quán mì kiếm thêm ít tiền tiêu."

Mộc Kiều hỏi tên và địa chỉ của quán mì để điều tra và đối chiếu. Sau đó anh quay sang hỏi người quản lí nhà xác: "Trong vòng hai ngày trước ngày mùng 11 tháng 9, nhà xác có tiếp nhận thi thể nữ tô son đỏ nào không?" Người quản lý lắc đầu phủ nhận.

Mộc Kiều tiếp tục hỏi gã gù: "Anh bắt đầu làm việc ở nhà xác từ bao giờ?"

Gã gù khai ngay khi tốt nghiệp trung học, hắn đã nối nghiệp cha làm nghề này cho đến tận giờ.

Viên cảnh sát lấy ra hai bức ảnh đưa cho gã gù nhận dạng. Trong lúc hắn xem ảnh, Mộc Kiều chú ý quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng gã gù vô cùng trấn tĩnh, hắn hồ như không hề có bất kì phản ứng gì với ảnh của hai nạn nhân, chỉ nói nhẹ tênh rằng mình chưa bao giờ gặp hai người này.

Cuộc thẩm vấn kết thúc mà không thu hoạch được bất kì manh mối có giá trị nào, gã gù đứng lên bảo: "Nếu không có việc gì thì tôi đi ăn cơm đây!"

Vừa nghe thấy hai từ "ăn cơm", Mộc Kiều lập tức cảnh giác, anh cố hít mạnh mấy hơi, trong không khí phảng phất mùi là lạ lẫn với mùi hồ tiêu, anh đứng dậy đi về phía phòng ở của gã gù, cửa phòng vẫn khóa, Mộc Kiều yêu cầu gã gù giao nộp chìa khóa, gã gù bắt đầu căng thẳng, định quay đầu bỏ chạy, nhưng viên cảnh sát đã nhanh tay chộp được hắn và bập còng số tám vào cổ tay.

Trong phòng gã gù chất đầy đồ cúng bái như vàng mã, hương hoa, trước cửa có hai cây cổ thụ kết bằng giấy trắng, đồ đạc trong phòng lộn xộn, chiếc chăn trên giường rách nát và cáu bẩn, lòi cả lõi banh đen sì, góc phòng có hai chiếc ghế gấp, bàn ăn của hắn là một cỗ quan tài.

Trên quan tài đặt một nồi lẩu nhỏ, bên cạnh là ly rượu và một đôi đũa. Trong nồi là món canh miến ghê tởm!


Trong quan tài có một vài bộ quần áo lót của phụ nữ, nhìn có vẻ đã cũ, gã gù nói đó là nội y hắn lấy trên người các tử thi nữ. Mộc Kiều phát hiện trong phòng còn có mấy vỏ chai nước ngọt, mở nắp chai ra thì thấy bên trong đựng một loại dịch lỏng nhìn và ngửi đến tởm. Lúc thẩm vấn, gã gù nói với cảnh sát tốt nhất đừng nên biết trong chai đựng gì thì hơn. Sau khi mang các tang vật đi hóa nghiệm thì thấy nội y không phải di vật của nạn nhân bị băm xác, còn dịch lỏng đựng trong chai là đờm mà gã gù khạc ra. Gã gù có thói quen nhổ nước bọt, lại mắc chứng viêm mũi mỗi khi bị cảm cúm, hắn lại khạc đờm đặc vào vỏ chai nước ngọt, ngày qua tháng lại cuối cùng hắn tích được mấy chai.

Uy Thâm hỏi: "Sao anh lại khạc đờm ra chai?"

Gã gù đáp: "Vui mà!"

Kỳ Lục hỏi: "Thế vì sao anh ăn thịt người?"

Gã gù đáp: "Tôi mắc bệnh hen suyễn."

Uy Lạc lợm giọng: "Anh thật ghê tởm!"

Gã gù cười hì hì bỡn cợt Uy Lạc: "Thật thế à?"

Mộc Kiều hỏi: "Anh còn có sở thích gì nữa không?"

Gã gù thản nhiên đáp: "Tôi còn thích đốt xác."

Gã gù nói thích nhìn tử thi cháy rừng rực rồi dần dần hóa thành tro bụi: Bao nhiêu năm nay, hắn đã hỏa thiêu hàng ngàn hàng vạn thi thể. Lò thiêu xác trong nhà hỏa táng có lỗ nhòm. Gã gù phủ nhận chuyện mình thường hãm hại tử thi, hắn biện minh rằng nữ canh nhân trang điểm cho người chết đó thầm thích hắn, nhưng hắn chẳng buồn để mắt đến cô ả, sau này cô ả bị đuổi việc, nên đi đâu cũng rêu rao đổ tiếng ác cho hắn. Dĩ nhiên cảnh sát không tin lời giải thích của gã gù. Gã gù nói hắn ấn tượng rất sâu sắc về tử thi của cô lễ tân, hắn tận tay đưa cô vào lò hỏa thiêu.

Khi gã gù đến bệnh viện lượm xác chết, hắn thường xin các bác sĩ sản khoa nhau thai của sản phụ và những đứa trẻ bị buộc phải ra khỏi bụng mẹ trước khi kịp chào đời. Từ xưa nhau thai đã là một vị thuốc trong đanh y, có tên gọi là Tử hà sa, nhiều nơi vẫn ăn nhau thai vì nghe nói bài thuốc này có thể trị bệnh hen suyễn và bệnh lao phổi vô cùng canh dụng.

Tuy mọi hành vi của gã gù đều vô cùng biến thái nhưng lại không có chứng cứ gì chứng minh hắn liên quan đến hai vụ án giết người băm xác, chuyện âu yếm tử thi cũng không cách nào tìm được cách chứng thực. Thể theo luật không có bằng chứng thì phải thả nghi phạm, cảnh sát chỉ giam hắn vài ngày rồi đành phóng thích.

Khi được thả, gã gù tỏ vẻ vô cùng bất ngờ, hắn nghênh mặt thách thức cảnh sát: "Thả tôi ra à? Rồi các người sẽ hối hận!"

Một viên cảnh sát nóng tính không nhịn được liền xanh đến tẩn cho gã gù một trận mà quên mất hành vi của mình vi phạm pháp luật.

Vụ án lần nữa rơi vào tình trạng bế tắc, nghi phạm duy nhất lại không phải hung thủ.

Bộ chỉ huy vụ trọng án mở cuộc họp thảo luận về tình hình vụ án, cựu giám đốc sở cảnh sát nói: "Chúng tôi đã thành lập chiến thuật canh kiên án tồn nhưng vì vụ án băm xác vụ án xảy ra đã quá lâu nên kho dữ liệu không còn toàn vẹn, việc tra cứu vật chứng vô cùng khó khăn, lai lịch của nghi phạm lại không rõ ràng, mặc dù đã làm xét nghiệm ADN các phần tử thi và phần đầu của Trần Diệp Ân, ngay cả chiếc túi và ga giường bọc thi thể cũng mang đi giám định chất vi lượng nhưng vẫn không phát hiện thấy vật chứng siêu nhỏ mà hung thủ vô tình để lại."

Vụ án hoàn toàn sa lầy!

Viên cảnh sát phụ trách tổ điều tra và thăm dò dư luận ủ dột nói: "Tuy đã điều tra và thẩm vấn khắp nơi, nhưng vẫn không tìm ra lai lịch của nạn nhân vụ băm xác hai vụ án. Rốt cuộc nạn nhân thần bí này là ai? Có lẽ chúng ta phải mở rộng phạm vi điều tra thêm nữa thì mới mong tìm ra thân thế nạn nhân."

Một viên cảnh sát lẩm bẩm: "Hay nạn nhân vụ băm xác hai vụ án là người ngoại tỉnh?"

Một cảnh sát khác than thở: "Nếu là người ngoại tỉnh thì chúng ta biết đi đâu mà tìm? Lẽ nào lại mở rộng phạm vi điều tra ra toàn quốc sao?"

Uy Thâm nói: "Tôi có cách!"

Viên cảnh sát phụ trách tổ điều tra và thăm dò dư luận vội hỏi: "Cách gì?"

Mộc Kiều đáp: "Trong số hơn tám triệu dân của thành phố Đại học H ắt có người biết anh ta hoặc từng gặp anh ta mới phải!"

Uy Thâm gật đầu tán thành: "Đúng vậy! Chúng ta hãy lợi dụng truyền hình để phát động hơn tám triệu dân thành phố Đại học H cùng đi tìm tung tích nạn nhân và xác minh lai lịch anh ta!"

Tổ chuyên án đề nghị các đơn vị truyền thanh như đài truyền thanh, đài truyền hình, các báo, tạp chí hết sức phối hợp với cảnh sát, anh yêu cầu họ đăng tải mẫu tin treo thưởng cho người nào biết lai lịch của nạn nhân, đồng thời canh bố rộng rãi các tình tiết của vụ án trước canh chúng. Dựa vào nguồn lực của hơn tám triệu dân không chỉ điều tra được tung tích của nạn nhân mà còn có thể tìm ra được nơi ẩn náu của hung thủ.

Cựu giám đốc sở cảnh sát lập tức phản đối ý kiến của tổ chuyên án. Anh cho rằng khi xảy ra vụ án vụ án, cảnh sát đã đăng tin vắn tắt lên truyền hình để thu thập manh mối phá án nhưng chẳng những không thể phá giải được vụ án mà ngược lại còn khiến dư luận xã hội thêm hoang mang, khiếp sợ. Bây giờ vụ giết người băm xác hai vụ án lại diễn ra giống hệt vụ giết người băm xác vụ án từng xảy ra mười hai năm về trước nên chắc chắn người dân cho rằng hung thủ lại tái xuất giang hồ. Điều đó khác nào giáng hẳn một quả bom nguyên tử xuống thành phố Đại học H, lần nữa khiến dân chúng rơi vào trạng thái sợ hãi khôn cùng.

Trưởng phòng phòng điều tra hình sự  cũng đồng tình với ý kiến của cựu giám đốc sở: "Vụ án li kì nhất, nghiêm trọng nhất trong lịch sử nước Mỹ là vụ giết người hàng loạt của sát thủ Zodiac. Cảnh sát Mỹ đã huy động tất cả lực lượng truyền thanh để thu thập manh mối, nhưng mấy chục năm qua rồi chẳng phải vẫn không thể phá án sao?"

Phân cục trưởng phân cục cảnh sát khu vực Cổ Lâu nói: "Nếu quả thực định lợi dụng truyền thanh để thu thập manh mối thì tôi phải chuẩn bị thêm mấy gian phòng trống nữa mới đủ chứa hồ sơ vụ án. Ta cứ tưởng tượng, sau khi canh khai vụ án băm xác hai vụ án lên truyền hình thì rất nhiều manh mối sẽ cùng ập đến giống như lăn vô số hoa tuyết thành trái bóng, trái bóng đó càng lăn càng to, cuối cùng ngay cả tòa nhà này của chúng ta cũng không thể chứa nổi, vả lại có thể khẳng định những manh mối giá trị sẽ không nhiều, trong khi phải hao tổn sức lực của lực lượng cảnh sát khổng lồ đi điều tra những manh mối vô dụng."

Uy Thâm khăng khăng: "Tổ chuyên án có quyền chỉ huy! Ngày mai tất cả các tờ báo của thành phố Đại học H đều phải đăng thanh báo treo giải thưởng tìm lai lịch nạn nhân lên trang nhất. Cứ quyết định thế đi!"

Trưởng phòng tuyên truyền ái ngại: "Tôi chỉ e một điều sau khi canh bố vụ án sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, nếu không phá được án thì mặt chúng ta biết gác vào đâu? Chúng ta còn dám mặc bộ cảnh phục trên người mà đi trên phố không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro