Chương 60: Vụ án hồn ma nữ nơi thang máy (tứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay trước khi định bỏ cuộc, Mộc Kiều phát hiện một vết treo trên giá điều hướng nằm trên nóc đường hầm, vết cọ sát còn rất mới, lớp sơn chống gỉ đã bị tróc mất. Rất dễ dàng để nhận ra rằng nơi đó từng treo một vật nặng. Xem ra đây chính là nơi buộc sợi dây thép gây án.

Thế nhưng, trong đầu Mộc Kiều lại nảy ra điểm nghi ngờ mới: Hung thủ đi vào đường hầm thang máy bằng cách nào được?

Chỉ có hai cách:

Cách thứ nhất: Thông qua phòng máy thang máy. Phòng này chỉ có thể mở được bằng chiếc chìa khóa ba cạnh, nhưng chiếc chìa khóa này tất cả những ai trực ban đều có.

Cách thứ hai: Đi vào đường hầm ngay từ thang máy. Hung thủ có thể mở cánh cửa phía trên đỉnh buồng thang máy, chui lên trên và buộc sợi dây vào giá điều hướng.

Mặc dù không tìm được sợi dây thép nghi là hung khí gây án, nhưng Mộc Kiều tìm thấy một vật rất kì lạ lẫn trong thùng rác.

Mộc Kiều nói: "Tôi đã kiểm tra thùng rác ngoài cửa thang máy tầng bốn hai, bốn mươi mốt và bốn mươi, hy vọng có thể tìm thấy hung khí gây án mà hung thủ tình cờ để lại và đã tìm thấy một vật rất kì lạ. Vật này chúng ta hàng ngày vẫn hay nhìn thấy, nhưng giờ đây lại không bình thường chút nào."

Uy Thâm sốt ruột lên tiếng: "Rốt cục là thứ gì? em cứ nói đi, anh đang nghe!"

Thủy Nhật tủm tỉm cười: "Mộc Kiều trước nay đều cẩn thận như thế mà! Nhưng rốt cục đó là thứ gì thế?"

Uy Thâm liếc anh ta thầm nghĩ: Mới quen biết nhau mà sao cứ tìm cách bắt chuyện với bạn gái anh hoài thế nhỉ?

Mộc Kiều lôi ra một chiếc túi đựng vật chứng, nói: "Đó là một quả chuối rất lạ! Bên ngoài cuốn chặt băng dính, nhưng bên trong thì trống rỗng."

Uy Thâm lên tiếng: "Mộc Mộc, tìm thấy nó ở tầng nào thế?" Anh không quên gọi cô bằng cái tên thân thuộc mà mỗi lúc hai người ở riêng, rõ là anh cố ý gọi cho ai đó nghe.

Mộc Kiều đáp: "Ở trong thùng rác tầng bốn mốt ạ, xem ra đã hai ngày không có ai dọn rác rồi!"

Bên trong chiếc túi ni lông trong suốt là một quả chuối, vỏ vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng bên trong không hề có ruột. Thế nhưng, kì lạ ở chỗ trên vỏ quả chuối này còn bọc một lớp băng dính.

Uy Thâm suy nghĩ một hồi, rồi hỏi mọi người: "Ai có thể nói cho tôi biết, quả chuối này dùng để làm gì?"

Quả chuối này rất hiển nhiên là của nam giới dùng rồi, vì bên trong còn phát hiện thấy chất dịch và một phần sữa rửa mặt dùng để bôi trơn.

Tổ chuyên án nhờ người mua về một vài quả, rồi chọn ra một quả có kích thước tương đương vỏ chuối tìm được. Trước tiên, Mộc Kiều dùng băng dính trong suốt cuốn kín xung quanh, sau đó cắt một đường ở dưới cuống, rồi nắn cho phần ruột bên trong tuột ra ngoài. Khi nắn phải rất cẩn thận để vỏ quả chuối được hoàn chỉnh. Tiếp đó đổ vào một ít sữa rửa mặt, như thế đã hoàn toàn giống như quả chuối rỗng ruột tìm thấy trong thùng rác.

Quả chuối không biết nói, nhưng rõ ràng nó đang chỉ cho cảnh sát biết: "Trong tòa nhà này có một kẻ biến thái!"

Chẳng khó gì để tìm ra kẻ biến thái này. Mặc dù hắn không để lại dấu vân tay trên lớp băng dính, nhưng thông qua việc kiểm tra ADN của các nhân viên nam trong tòa nhà có thể tiến hành xác thực danh tính chủ nhân. Thế nhưng, căn cứ vào những chứng cứ hiện có, tổ chuyên án vẫn chưa thể khẳng định quả chuối này có liên quan gì đến vụ án hay không. Việc kiểm tra ADN rất tốn thời gian và công sức, bỏ ra bao nhiêu cố gắng như thế, nhưng rất có thể kết quả cuối cùng lại không hề có liên quan gì đến vụ án, nên tổ chuyên án cần cân nhắc kỹ hơn nữa trước khi quyết định.

Phương hướng chính của tổ chuyên án hiện giờ vẫn là tìm kiếm hung khí gây án. Toàn bộ lực lượng an ninh được điều động để kiểm tra các thùng rác và những nơi có thể vứt bỏ đồ vật, nhưng đáng tiếc vẫn không thấy có dấu vết gì.

Uy Thâm động viên mọi người không nên nhụt chí. Việc không tìm thấy hung khí càng chứng tỏ một điều, nạn nhân không phải là kẻ tự sát.

Tổ chuyên án đưa ra những mô tả ban đầu về hung thủ như sau: Hung thủ lợi dụng thang máy để giết người, chứng tỏ hắn phải hiểu rất rõ về kết cấu và phương thức vận hành của thang máy. Người sửa chữa thang máy, người kiểm soát vận hành thang, bảo vệ tuần đêm, người dọn dẹp thang máy đều nằm trong danh sách khả nghi, cần tăng cường điều tra. Sau khi giết người, hung thủ mang theo cả hung khí, không để sót lại bất kì chứng cứ nào, có thể nói kế hoạch đã được thực hiện một cách hoàn hảo, điều đó chứng tỏ hung thủ là một kẻ vô cùng thông minh và chú trọng đến từng chi tiết. Hung thủ rất có thể thường xuyên đọc các tiểu thuyết trinh thám, và đáng nghi nhất là các biên tập trong Công ty, nơi nạn nhân đang làm việc, đặc biệt là các biên tập viên mảng sách về phá án cần được tăng cường điều tra.

Uy Lạc nói: "Nạn nhân chỉ là một biên tập viên bình thường, không có nhiều tiền, các tài sản khác cũng không bị mất, nên động cơ gây án chỉ có thể là vì tình hoặc vì thù hận."

Uy Thâm lên tiếng: "Chúng ta không thể xem xét vấn đề một cách đơn giản như thế được. Động cơ gây án có rất nhiều, kể cả là vì thù hận cũng chưa chắc đã là thù với nạn nhân. Việc gây ra vụ huyết án trong thang máy, gây sợ hãi cho mọi người, rất có thể hung thủ có thù oán với tất cả mọi người trong tòa nhà này, hoặc mục tiêu nhắm đến chính Công ty xuất bản nơi nạn nhân đang làm việc. Còn nếu gây án vì tình, thì vẫn cần phải xét đến khả năng yêu đơn phương hoặc tình yêu đồng tính nữa."

Đội cảnh sát được chia làm hai nhóm. Uy Thâm và Uy Lạc chịu trách nhiệm điều tra những nhân viên làm việc trong tòa nhà, còn Mộc Kiều và Thủy Nhật tiến hành điều tra Công ty xuất bản nơi nạn nhân làm việc. Trong lần này, Uy Thâm yêu cầu hai nhóm phải thu được danh sách những kẻ tình nghi, đồng thời cần hết sức chú ý an toàn, vì có thể hung thủ vẫn đang ở đâu đó trong tòa nhà.

Rất may, cả hai nhóm đều có những phát hiện mới.

Mộc Kiều và Thủy Nhật lấy lời khai từ người đồng nghiệp ngồi bàn đối diện của Tôn Mạn Thi. Cô là một biên tập viên truyền thông, thường được mọi người gọi là tiểu biên Hạ. Trong quá trình lấy lời khai, tiểu biên Hạ rất căng thẳng, nói năng lắp bắp, cả buổi chỉ cúi đầu bứt ngón tay. Trong cuốn giáo trình trinh sát và thẩm vấn có nhắc đến việc thái độ và hành động của những người nói dối. Theo đó, ánh mắt của những người này lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn chính diện, đặc biệt họ thường xuyên có những hành động tự giằng xé cơ thể mình.

Mộc Kiều cho rằng tiểu biên Hạ chắc chắn không phải là hung thủ, vì tố chất tâm lí của cô ta quá thấp. Nhưng trực giác cho cậu biết rằng cô gái này có biết bí mật gì đó.

Thủy Nhật khuyên cô bỏ qua hết mọi khúc mắc trong lòng và thành thật trả lời các câu hỏi.

Tiểu biên Hạ cho biết, nạn nhân Tôn Mạn Thi từng bị Tổng biên tập của Công ty quấy rối. Nhưng việc cấp trên quấy rối nữ nhân viên cấp dưới đã là chuyện không còn lạ lẫm gì, và đây là tình trạng Hạ tại hầu hết các Công ty lớn. Chính tiểu biên Hạ cũng từng bị Tổng biên tập có những hành động bất nhã, nhưng điều thực sự khiến cô sợ hãi là trong thang máy của tòa nhà, cô từng nhiều lần chứng kiến những sự việc kì lạ không giải thích được.

Một lần, khi tiểu biên Hạ ở lại làm thêm buổi, cô bỗng nghe ngoài hành lang có tiếng gõ bát. Khi cô chạy ra xem, cả hành lang không một bóng người, chỉ thấy xa xa tại góc khuất rẽ xuống cầu thang bộ, có ai đó đang đốt nến, đổ bóng người lập lòe ra phía hành lang. Nhưng khi đó trong tòa nhà không hề mất điện.

Còn có một lần, khi đã tối muộn, tiểu biên Hạ một mình đi thang máy xuống để ra về. Đến tầng mười thang máy bỗng dừng lại rất lâu rồi mới từ từ mở ra. Hành lang phía ngoài tối om không ánh điện. Một người mặc đồ đen bước vào trong thang máy. Nhưng điều đáng nói ở chỗ, người này đi thang máy trong khi trên tay vẫn đang che một chiếc ô.

Thủy Nhật hỏi dồn: "Hôm đó trời có mưa không?"

Tiểu biên Hạ trả lời: "Không, hôm ấy còn có trăng sáng cơ mà! Mà dù trời mưa đi chăng nữa, vào thang máy cũng đâu cần che ô cơ chứ!"

Mộc Kiều lên tiếng: "Người đó che ô, thực ra là để che mặt của mình thôi."

Trên trang cá nhân của mình, tiểu biên Hạ có một bài viết, tựa đề là "Mười điều cấm kị khi đi thang máy". Điều đó cho thấy cô biên tập nhát gan này có phần mê tín. Nội dung bài viết như sau:

Nghe nói thang máy là một cánh cửa âm dương, có thể kết nối giữa địa ngục và nhân gian, nên thường xuyên có ma quỷ ra vào. Thang máy hiện đại đều sử dụng hợp kim chống gỉ, rất bóng và sáng. Các bạn khi đi thang máy một mình vào buổi tối cần nhớ không được nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình phản chiếu trên đó đâu nhé! Nghe nói nếu nhìn quá năm giây, bạn sẽ thấy những thứ không hay xuất hiện.

Những bạn nữ thích trang điểm cần chú ý, nếu làm rơi đồ lúc trong thang máy, khi cúi xuống nhặt không nên nhìn ra phía sau qua khoảng trống giữa hai chân. Nếu đánh rơi gương, khi nhặt lên không được nhìn thẳng vào gương đó, vì có thể bạn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt... "không quen biết" xuất hiện ở đó.

Khi bạn chuẩn bị bước vào thang máy, nếu thấy bên trong chỉ có một người lạ, mà người đó cứ nhìn thẳng vào bạn, thì tốt nhất hãy nói bạn bấm nhầm, và đợi đến chuyến sau. Nghe nói đó chính là ma quỷ, vì người thường trong trường hợp đó sẽ ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang phía khác.

Nếu bạn đang đi một mình trong thang máy mà thấy có người lạ bước vào và nhìn bạn chằm chằm, thì hãy bước ngay ra khỏi đó. Lý do cũng giống như ở trên.

Nếu bạn chẳng may gặp phải một trong hai trường hợp trên, thì hãy nhớ rằng, nếu đối phương hỏi bạn mấy giờ rồi, đừng bao giờ nói cho hắn biết, vì đó sẽ là giờ kết thúc cuộc đời bạn. Hãy tìm một lí do nào đó, như quên đồng hồ, hoặc là đồng hồ chết rồi để tránh phải trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro