Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hừng đông, toàn bộ sư đàn đều ăn no nê, lưu lại năm mẫu sư trông giữ thi thể con trâu, những con còn lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Tinh lực dư thừa, cái bụng ăn đến tròn vo, sư tử con lại không hề muốn ngủ, bọn nhóc lăn lộn đùa giỡn thành một khối, ngẫu nhiên cắn trúng đuôi của mẫu sư nào đó, cũng không chọc nàng sinh khí. Mấy tiểu sư tử đầu lông xù chơi tới hứng khởi, liền bổ nhào đến trước mặt Oroz. Khó có được lúc Oroz tâm tình hảo, muốn cùng nhóm con mình chơi một hồi, kết quả khống chế tốt lực đạo không tốt, chụp một cái, một tiểu sư tử bị ấn nằm úp sấp trên mặt đất, tứ chi bẹp rộng, miệng phát ra tiếng kêu non nớt.

Oroz còn cảm thấy vậy chơi rất vui, làm giống lần trước, đem mấy sư tử con bên người nhất nhất ấn gục, tiểu sư tử ương ngạnh đứng lên, lại bị ấn xuống, cứ tuần hoàn mãi. Nào ngờ hành động của hắn chọc giận các bà mẹ bênh con sốt ruột, vốn tính tình nóng nảy, Shana và Hoắc Na trực tiếp lao tới tặng cho Oroz mấy móng vuốt, đem nhóc con dưới bàn tay to đùng của hắn kéo ra. Hùng sư đáng thương còn chưa kịp phản ứng, lại bị Valentina rống giận, cuối cùng, bị đá đi.

"Dù sao ngươi cũng no rồi, vậy đi tuần tra lãnh địa đi." [=))]

Valentina giải quyết dứt khoát, không một mẫu sư nào nói đỡ cho Oroz. Bất đắc dĩ hùng sư đáng thương chỉ có thể ba bước liền quay đầu ngóng lại, lưu lại bóng dáng bi thương gió thổi hề hề.

Trời biết, hắn chỉ muốn bồi con chơi một lát, lúc trước vợ bảo hắn không đủ kiên nhẫn, không đủ lòng yêu con, kết quả thì sao, hắn thể hiện tình cha, đầy đủ kiên nhẫn, chẳng phải đều bị tát đến mặt mũi bầm dập sao? Nữ nhân thật là một sinh vật khó hiểu.

Phu cương không vượng, hùng sư Oroz ủ rũ bắt đầu chuyến hành trình tuần tra lãnh địa.

Thời điểm nhóm sư tử tiến vào mộng đẹp, cũng là lúc bắt đầu một ngày mới của ba cha con La Kiều.

Mùa khô thức ăn khan hiếm, La Kiều phải đi rất xa mới tìm thấy con mồi. Hắn không thể để hai thằng nhóc này đứng tại chỗ chờ hắn về, chỉ có thể dẫn đi cùng. La Sâm cùng La Thụy rất cao hứng, vô luận như thế nào, hai đứa đềi không muốn cùng ba ba tách ra lâu lâu. Nhưng mỗi ngày phải đi bộ mấy km, còn không biết có tóm được thứ gì để ăn hay không, hai tiểu liệp báo tiêu hao quá nhiều nhiệt lượng, điều này làm La Kiều lo lắng không thôi.

Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng cao. La Kiều tận lực mang theo hai tiểu liệp báo tránh nắng dưới chỗ có bóng râm, tỷ như một thân cây, hoặc mấy khối đá to. Nhưng cha con họ không thể dừng lại nghỉ lâu.

Hôm nay La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi tới một địa phương xa lạ, nơi này cách chỗ sư đàn săn trâu khoảng mấy km, tới gần một khe hẹp, lúc mùa mưa, sẽ có một nhánh sông tẻ nhánh chảy qua khe này, bây giờ mực nước sông nhỏ như dòng suối và lộ ra đại bộ phận lòng sông khô cạn trong không khí.

La Kiều đang trên đường truy tung linh dương thì phát hiện chỗ này. Mùa khô, nguồn nước và thức ăn đều khan hiếm, tuy sông sẽ không khô cạn luôn, nhưng cá sấu ẩn núp rất nhiều trong nước, trừ phi vạn bất đắc dĩ, La Kiều không để hai tiểu liệp báo tiếp cận.

Trong khe này nước trong vô cùng, hai tiểu liệp báo hoan hô một tiếng, chạy ùm tới, móng vuốt nhỏ đứng trên đất bùn ẩm ướt, khẩn cấp le đầu lưỡi phấn hồng uống nước.

Dòng nước mát mẻ đẩy lùi cảm giác khô nóng, tinh thần La Kiều tốt rất nhiều. Liệp báo trưởng thành như hắn chỉ cần uống đủ lượng nước cần thiết là có thể nhịn khát mười ngày tiếp theo, nhưng liệp báo con đang trong thời kỳ phát triển phải ăn uống theo quy luật. Chỉ cần vài ngày nhịn đói, hai nhóc kia liền gầy thấy rõ. Hơn nữa sau lần kinh hách khi thấy cảnh sư tử săn trâu, La Kiều muốn bồi thường cho con mình một chút.

Đang lúc ba cha con hưởng thụ cảm giác mát mẻ khó có được, một trận tiếng kêu huyên náo đánh vỡ yên tĩnh.

Là gà sao hử.

Cái ngữ to mồm này một khi phát hiện nguy hiểm sẽ ồn ào cho cả thế giới cùng biết. Bình thường La Kiều rất ghét thấy bọn này, chúng sẽ phá vỡ kế hoạch đi săn của hắn, nhưng bây giờ thì...

La Kiều ra hiệu cho hai con trai đứng tại chỗ, mình thì đứng lên, chạy qua chỗ bọn gà sao, cố ý lùa bọn chúng về phía bụi cỏ đối diện dòng sông. Gà sao quả nhiên bị lừa, đến khi mấy con phía trước vướng bẫy La Kiều chuẩn bị sẵn, đám đằng sau mới tỉnh ngộ, hoặc bay hoặc chạy, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

La Kiều mặc kệ mấy tên đào tẩu, hắn hưng phấn chạy đến bên cạnh bụi cỏ, đẩy ra đám cỏ rụng, quả nhiên, có hai con gà sao bị thòng lọng quấn chân, một con khác rơi vào hố chông tự chế, bị đâm xuyên qua cánh, hấp hối.

"Ba ba, ba ba, chúng ta hôm nay ăn cái này sao?"

La Sâm rất nhanh chạy tới, La Thụy theo sát phía sau, hai huynh đệ nhìn La Kiều đem hai con gà sao còn giãy dụa cắn chết, con bị thương ở cánh vứt cho hai tiểu liệp báo luyện tập đi săn.

La Kiều làm bẫy vốn để bắt thỏ hay heo rừng, không ngờ lũ gà sao này tự chui đầu vào rọ. Tuy chưa nghe nói qua liệp báo ăn loại thực phẩm này, nhưng thời điểm thiếu thốn, còn có thể chê ỏng chê eo sao. Còn nữa, hoa báo ngay cả chim còn có thể nuốt, huống hồ liệp báo ăn gà, chuyện bình thường ở huyện đi?

Hai tiểu liệp báo thập phần thuần thục cắn cổ con gà, La Thụy nóng vội muốn ăn vài miếng, lại cắn đầy một miệng lông, hắt xì vài cái, lông gà bay phất phới đáp xuống đầu hai tiểu liệp báo.

La Thụy cảm thấy ủy khuất, tròng mắt hổ phách mở to ngập nước nhìn La Kiều, kêu lên: "Ba ba, thứ này không thể ăn."

Bộ dạng kia lập tức điểm trúng manh huyệt La Kiều, hắn chịu không nổi liền đem La Thụy long đến trong ngực, cọ mạnh thằng con, thành công làm lông tơ nhóc bù xù. La Thụy tưởng La Kiều đang muốn chơi với mình, nháy mắt liền vứt con gà ra sau đầu, một bên cọ La Kiều, một bên liếm La Kiều, La Sâm thấy được, cũng chen chúc lại đây, cả nhà báo cọ thành một đoàn.

La Kiều còn cùng theo hai tiểu liệp báo lăn lộn đùa giỡn trên mặt đất, lăn nữa ngày, chợt thân thể cứng lại, hắn bây giờ, khác con mèo chỗ nào hả? Có khác sao?

Bản năng và vân vân, thật là đáng sợ...

Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một trận gió, La Kiều chưa kịp phản ứng, đã bị một cỗ mạnh mẽ áp trên người, một bàn chân mềm mại to lớn đặt trên bụng hắn không kịp trở mình, còn ác ý xoa a xoa.

La Kiều choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

Sao tên báo hoa này xuất hiện ở đây?!

"Lại gặp nhau."

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nhìn cái mặt bộ dáng La Kiều ngốc chết đi được kia, tâm tình Monti tốt lắm, cái đuôi vút qua vút lại, cúi đầu, song nhãn vàng lợt phản chiếu gương mặt La Kiều, nói: "Chỗ này là lãnh địa của ta, đương nhiên ta phải ở đây rồi."

La Kiều lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, không phải hoa báo thích nhất ẩn nấp sao? Nơi xung quanh toàn đại thụ như vậy là lựa chọn hoàn hảo, thế mà sao giờ hắn mới nhận ta thế nhở? Vì cái gì hắn không chú ý chứ!

Ngửi ngửi mùi vị trên người La Kiều, Monti vừa lòng thu hồi móng vuốt, nói tiếp: "Vừa rồi thấy ngươi lăn lăn vẹo vẹo đáng yêu lắm, đến lăn một lần nữa, ta sẽ tha các ngươi đi."

La Kiều nhất thời nội ngưu đầy mặt, tên báo hoa này tuyệt đối là tên đại lưu manh a đại lưu manh!

Ngữ khí hắn nói, cùng lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành có chỗ nào khác nhau chứ hả?

Rõ ràng đang nói: "Mỹ nhân, cười một cái cho gia coi, gia vừa lòng, mới để ngươi đi nga."

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro