Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai con gà sao cộng lại chỉ có năm kg, La Kiều nhường bọn nhỏ ăn no, còn mình thì vẫn như cũ, bụng nhỏ kêu vang.

Lúc hoàng hôn, La Kiều đứng trên tổ mối nhìn về phía xa, lọt vào trong tầm mắt, vẫn là thảo nguyên mênh mông vô bờ cùng cỏ khô, không có con mồi, cái gì cũng không có.

La Sâm cùng La Thụy không giống lúc trước đuổi bắt đùa giỡn với nhau, bọn nhỏ cố gắng tiết kiệm thể lực, biện pháp tốt nhất, chính là nằm sấp xuống, dựa vào La Kiều, hưởng thụ yên tĩnh lúc chạng vạng.

"Ba ba, hôm nay có kể chuyện xưa không?"

La Thụy thích lãm nũng với La Kiều, liệp báo sáu tháng tuổi, vẫn còn tính trẻ con như lúc ba tháng. La Kiều thường nghĩ, có lẽ hắn không phải là một ba ba đúng trách nhiệm, hắn vô pháp bỏ cách suy nghĩ của nhân loại, có lẽ ở thời điểm nào đó, điều này sẽ làm hắn phạm sai lầm trí mạng.

"Muốn nghe chuyện xưa sao?"

"Muốn."

La Thụy cùng La Sâm tụ lại bên người La Kiều, bụng rỗng, thể lực không ngừng xoái mòn, hắn biết rõ cơ thể suy yếu từng phút, nhưng La Kiều không biểu hiện ra, bây giờ hắn là tất cả của bọn nhỏ, kể từ ngày nhặt được bọn hỏ, hai nhóc đó đã trở thành trụ cột tâm hồn cho La Kiều trong cái thế giới xa lạ này.

Ba liệp báo nằm ở bụi cỏ cao, cỏ khô vàng che thân ảnh bọn họ, làm động vật săn mồi ban đêm khó phát hiện. Bóng đêm thâm trầm, La Kiều lẳng lặng nhìn hai tiểu liệp báo ngủ, liếm liếm lổ tai hai đứa, cũng chìm vào mộng đẹp.

Đột nhiên, La Kiều mở hai mắt, lổ tai dựng lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền trong gió, tiếng gầm của sư tử trước sau như một, nhưng tiếng của linh cẩu có chút bất đồng lúc bình thường.

Hai tiểu liệp báo bị đánh thức, La Sâm La Thụy bắt chước La Kiều, lắng nghe âm thanh quanh quẩn trên thảo nguyên, bọn họ chưa từng nghe linh cẩu kêu như vậy, trong ấn tượng hai tiểu liệp báo, mấy tên xấu xí đó chỉ biết phát ra tiếng thét chói tai làm người ta mao cốt tủng thiên.

"Ba ba, có chuyện gì vậy?"

La Sâm La Thụy dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá cao, bọn nhóc đột nhiên tỉnh lại nên có điểm không thoải mái.

"Ba cũng không rõ lắm." Tia buồn ngủ cuối cùng đều đều bay sạch, La Kiều biết tiếng kêu của đàn linh cẩu tối nay thật không bình thường, nhưng không biết như vậy có nhĩa là gì. Chẳng lẽ sư đàn tập kích bọn họ?

Trên thực tế, đàn linh cẩu trên lãnh địa của Oroz vốn là đàn lớn nhất, tối nay đang diễn ra một cuộc chính biến chừa từng có trước đây.

Đàn của linh cẩu của Dâng Lợi sống nguyên bản có hơn tám mươi con, bọn chúng thân thể cường tráng, tham lam hiếu chiến. Trước khi Oroz trở thành thủ lĩnh sư đàn, bọn chúng ngẫu nhiên chống lại sư đàn, dựa vào ưu thế số lượng cướp lấy con mồi mẫu sư săn được. Nhưng hết thảy đều trở thành quá khứ kể từ thời điểm Oroz thống trị, hùng sư loại tiến hóa kia dốc toàn lực liệp sát, đuổi đi gia tộc Dâng Lợi, mẹ của Dâng Lợi là tiền nhiệm thủ lĩnh đàn linh cẩu, bị giết trong một lần xung đột với đàn sư tử. Dâng Lợi trở thành thủ lĩnh tới nay, thành viên đàn linh cẩu không ngừng giảm bớt, hoặc chết, hoặc lạc đường, sau khi mùa khô đến, thức ăn càng thưa thớt, tình cảnh nhóm linh cẩu gian nan hơn rất nhiều.

Trước mắt toàn bộ đàn linh cẩu chưa đến bốn mươi thành viên. Cho dù Dâng Lợi thân cường thể tráng, nàng lại có một khuyết điểm trí mạng, không thể sinh con, dù đã cố nhiều lần, mỗi lần chờ mong đều thất bại. Khiến cho địa vị thủ lĩnh của nàng bị lung lay, nữ thủ lĩnh không thể sinh con, đây là tai họa đối với toàn bộ tộc đàn.

Một linh cẩu cái có địa vị cao trong đàn, Dâng So bắt đầu liên tiếp khiêu khích Dâng Lợi, nàng cũng cường tráng như Dâng Lợi, cũng có dã tâm bừng bừng với vị trí thủ lĩnh. Sao Dâng Lợi có thể hai dâng vị trí đầu đàn cho kẻ khác chứ, một khi bị truất phế, chờ đợi nàng chính là cuộc sống với địa vị tuột dốc không phanh, đến lúc đó, ngay cả một con non mới sinh cũng có thể tùy ý khi nhục nàng.

Dâng Lợi cố gắng thay đổi tình thế, nhưng đối thủ nào để nàng đắc thủ, tối nay, toàn bộ dàn linh cẩu lâm vào tình cảnh hỗn loạn, Dâng So dẫn người phát động tấn công Dâng Lợi, trong cuộc hỗn chiến, Dâng Lợi bị thương sau cổ và một lỗ tai bị Dâng So cắn rớt, nàng chật vật không chịu nổi, tê thanh thét chói tai, tiếng kêu quỷ dị truyền ra rất xa, vô luận là sư đàn hay là cha con La Kiều, đều nghe thấy tiếng kêu thê lương của nữ thủ lĩnh đàn linh cẩu.

Đến giây cuối cùng, Dâng Lợi không khuất phục, nàng hung hăng cắn chân sau một con linh cẩu, tranh thủ lúc đối phương ăn đau, chạy khỏi vòng vây.

Dâng Lợi đào tẩu, Dâng So thành công đi lên ngai vàng thủ lĩnh, nhưng, dã tâm tân nữ hoàng không chỉ có thế.

Dâng Lợi kéo tấm thân đầy thương tích đi trên thảo nguyên mờ mịt, mặc dù bị thương, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, nhưng linh cẩu vẫn là động vật ăn thịt gần sư tử nhất, không ai dám tùy ý trêu chọc nàng.

Lòng tràn đầy uể oải, Dâng Lợi không phát hiện, trong bụi cỏ phía trước, ẩn núp một con liệp báo sắp kết thúc sinh mệnh chính mình.

La Kiều rất nhanh bện xong dây thừng bằng cỏ, nín thở nằm úp sấp trong bụi cỏ. Hắn vốn chẳng muốn trêu chọc con linh cẩu cái này, nhưng nếu nó cứ đi về phía trước, không hề nghi ngờ hai con trai núp trong bụi cỏ của hắn sẽ bị phát hiện. Nếu là trước kia, chọn lựa đầu tiên chắc chắc sẽ mang theo hai tiểu liệp báo lén trốn, nhưng tối nay La Kiều không muốn làm như vậy.

Hắn muốn giết chết ả kia!

Hai tiểu liệp báo im lặng tránh trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của La Kiều. Cả hai nhìn La Kiều biến thành hình người, trước khi linh cẩu đến quá gần, lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên, bổ nhào vào phía sau, hai tay nắm chắc dây cỏ cứng gắt gao siết cổ linh cẩu! Cúi đầu, hung hăng cắn trên miệng vết thương đối phương.

Đột nhiên bị công kích, bản năng Dâng Lợi muốn giãy khỏi cú cắn, lại phát hiện đối phương vô sỉ tránh phía sau mình, dùng nhánh cỏ giảo quấn quanh cổ, mưu toan siết chết!

Bằng hình dạng linh cẩu căn bản vô pháp đối phó được loại tình huống này, Dâng Lợi không phải loại tiến hóa, chỉ có thể liều mạng đong đưa đầu, cố dùng hết sức, muốn đem tên tấn công đẩy lên trước mặt, có mấy lần, La Kiều gần như để Dâng Lợi vùng thoát, nhưng hết thảy đều phí công.

Thẳng đến sau khi Dâng Lợi tắt thở rất lâu, La Kiều mới buông tay ra. Con linh cẩu cái nằm chết trên mặt đất, cổ vặn vẹo ở góc độ kỳ quái.

La Sâm La Thụy thấy toàn cảnh màn giết chóc này, thấy kẻ giết chết mẹ mình, cứ như vậy bị ba ba giết chết!

Ba ba rất lợi hại, ba có thể giết chết linh cẩu!

La Kiều chống hai tay sau sau người, phun thịt và máu tươi trong miệng, há mồn thở dốc, nếu lúc nãy, chỉ cần hắn chần chờ một giây thôi, thì bây giờ kẻ nằm đó, chính là hắn.

Quá lỗ mãng, nhưng phản ứng rất nhanh. Phẫn nộ, uể oải lúc trước tựa như theo trận giết chóc này trở thành hư không.

Chẳng qua, máu thịt linh cẩu, ghê chết đi được. [Thịt động vật ăn thịt hôi lắm, nên chúng không ăn lẫn nhau, trừ phi... ướp ngũ vị hương nha, há há há]

"Ba ba!"

La Sâm La Thụy chạy ra, La Thụy đi đến tên đùi La Kiều, cao hứng cọ a cọ: "Ba ba quá lợi hại!"

La Sâm đi đến chỗ thi thể Dâng Lợi, hung hăng cắn lên cổ. Giống cắn chết linh dương con La Sâm ngấu nghiến cắn xác con linh cẩu.

La Kiều không ngăn cản La Sâm, còn cổ vũ La Thụy cũng thử một lần. Ở hai tiểu liệp báo cắn xé thi thể Dâng Lợi, La Kiều đứng lên, đưa tay quẹt vết máu bên miệng, thân hình thon dài, một đầu tóc đen, đứng dưới ánh trăng, làn bóng loáng tản mát ra màu mật ong.

Con ngươi hổ phách rơi xuống trên người một đầu hùng sư cao lớn khôi ngô, ngoài ý muốn, La Kiều không giật mình, không sợ hãi Oroz giống dĩ vãng.

Oroz nhìn La Kiều một hồi, liền xoay người ly khai.

Lần sau hẳn cùng tên thú vị kia chơi đùa đi, hắn bây giờ còn phải đi tuần tra lãnh địa, công việc bề bộn lắm a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro