1. Bị cắm sừng rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lãnh Táp! Táp Táp! Lãnh Minh Nguyệt!" 

Trong khuôn viên xinh đẹp của Đại học An Lan ở Ung Thành, có một cô gái mặc đồng phục xanh đen, trên tay ôm vài cuốn sách đang bước đi. Sau lưng truyền đến tiếng gọi dồn dập khiến cô quay đầu lại liền thấy một cô gái với dáng vẻ hơi tròn xinh xắn đang vội vã đuổi tới, sau lưng còn đi theo một cô gái mặc áo màu xanh, tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng. 

"Táp... phù phù, sao cậu đi nhanh vậy?" Cô gái hơi tròn cuối cùng cũng đuổi kịp, dựa vào vai bạn mình thở hồng hộc. 

Cô bất đắc dĩ đưa tay đỡ cô ấy, "Có chuyện gì mà cậu gấp gáp như vậy? Kim Lan, sao em lại tới đây?"

"Tiểu thư!" Cô gái áo xanh càng gấp, con mắt đỏ bừng có vẻ sắp khóc, "Tiểu thư, không xong rồi! Lão thái gia nhường cô mau đi trở về!"

"Xảy ra chuyện gì?" Lãnh Táp nhíu mày hỏi.

Nữ sinh hơi tròn lôi kéo Lãnh Táp nói: "Phó Ngọc Thành... Phó Ngọc Thành muốn cùng Trịnh Anh kết hôn!"

Lãnh Táp ngẩn người, phảng phất như nghe được một chuyện buồn cười. Cô lắc đầu nói: "Làm sao có thể?"

Nữ sinh gấp đến độ dậm chân, kéo cô gái áo xanh bên cạnh, "Kim Lan, em tới nói!" 

Kim Lan đỏ mắt nói: "Tiểu thư, thật sự! Lão thái gia kêu cô về nhanh, Phó gia Phó Đốc quân cùng phu nhân đều tới."

Lãnh Táp nhíu mày đưa tay đem sợi tóc bên mặt đẩy đến sau tai, "Trịnh Anh không phải là Phó Đại thiếu gia vị hôn thê sao? Coi như Phó Ngọc Thành có bất mãn Lãnh gia đi nữa, cũng không có khả năng muốn cưới đại tẩu tương lai của mình chứ?"

Nữ sinh hơi tròn trừng mắt với cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Chẳng lẽ cậu đã quên, nửa năm trước, Phó Đại thiếu gia..." Nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người, nhưng nữ sinh vẫn nhỏ giọng nói, "Phó Đại thiếu gia đã tàn phế, Trịnh gia làm sao có thể đem Đại tiểu thư gả cho một người tàn phế?"

"Vậy thì cũng......" Mặc dù bây giờ không phải là cổ đại, không có chú ý nhiều như vậy, nhưng mà đệ đệ đã có hôn ước lại hối hôn cưới đại tẩu tương lai của mình, chuyện này cũng không nói nổi đi? 

Kim Lan bước đến bên cạnh Lãnh Táp nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Trịnh tiểu thư... Trịnh tiểu thư mang thai." 

"......"

Sau một hồi im lặng Lãnh Táp mới thở dài nói: "Chiêu rút củi dưới đáy nồi này sử dụng rất hay a." 

Nữ sinh hơi tròn dậm chân, tức giận nói: "Cậu còn có tâm trạng nghĩ những thứ này hả? Nhanh đi về đi! Nếu là thật sự bị Phó Tứ thiếu từ hôn, thì cậu sẽ bị dìm chết trong nước miếng của người ta mất! Còn có con nhỏ Trịnh Tiêm nữa, nó luôn nhìn cậu không vừa mắt, tuyệt đối không thể để nó dẫm lên đầu cậu được!" 

"Cậu nghĩ tớ phải làm thế nào?" Lãnh Táp bất đắc dĩ hỏi.

"Đương nhiên là đem Phó Tứ thiếu cướp về rồi!" Nữ sinh hơi tròn nói với vẻ chém đinh chặt sắt, "Bây giờ ở Ung Thành không có mấy người có thể so hơn được Phó Tứ thiếu để làm người chồng lý tưởng đâu."

Lạnh táp yên lặng nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Cám ơn, tớ không có thói quen ăn phân." 

"Cậu nói cái gì?" Nữ sinh nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Táp, âm thanh quá nhỏ nàng không có nghe rõ. 

Lãnh Táp lắc đầu, "Không có gì, tớ về nhà trước đây." 

"Nhanh đi nhanh đi!" Nữ sinh hơi tròn đẩy nàng, "Nhanh đi, nhớ kỹ không được chịu thua, lần này mà không cứng thì sau này sẽ bị những tiện nhân kia khi dễ chết! Buổi chiều tớ thay cậu xin phép nghỉ!" 

Lạnh táp gật gật đầu, "Được rồi, vậy tớ đi trước." 

Nữ sinh hơi tròn vẫy tay giống như đuổi ruồi đuổi nàng đi, "Đi mau!" Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, nữ sinh hơi tròn liền vội vàng xoay người hướng về phía phòng học chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu nói: "Lãnh Minh Nguyệt, cố lên!"

Nhìn bóng lưng nữ sinh rời đi, Lãnh Táp không khỏi cười khẽ một tiếng. "Tiểu thư?" Kim Lan có chút lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, tiểu thư sẽ không phải là bị chọc tức a? "Tiểu thư, chúng ta mau trở về thôi."

Lãnh Táp gật đầu, hơi híp mắt lại thấp giọng nói câu gì. Tâm trạng hoảng loạn Kim Lan cũng không có nghe rõ ràng, tiểu thư nhà nàng nói là...... "Thằng ngốc đó thật to gan, cũng dám cắm sừng bản tiểu thư!" 

Lãnh gia là thư hương môn đệ thanh danh hiển hách ở nước An Hạ, hiện tại Lãnh gia lão thái gia là đế sư (thầy giáo) của tiên hoàng. Mặc dù hơn 20 năm trước tiên hoàng thoái vị nhường ngôi cho hoàng đệ, hiện tại hoàng đế vẫn còn nhưng với dân chúng bây giờ hoàng thất chỉ có thể coi là một cái linh vật, dù vậy đế sư dù sao vẫn là đế sư. 20 năm trước Lãnh lão thái gia nản lòng thoái chí mang theo cả nhà trở lại nguyên quán Ung Thành, những năm này Lãnh gia mặc dù đã dần dần xuống dốc nhưng dù sao danh tiếng vẫn còn, bởi vậy 3 năm trước đây Lãnh gia Tam tiểu thư Lãnh Táp mới có thể đính hôn cùng Phó Tứ thiếu gia - gia tộc nắm quyền cai quản sáu tỉnh phía nam. 

Vốn là chờ Lãnh Táp tròn 18 tuổi liền thành hôn, không nghĩ tới còn khoảng nửa năm nữa là đến 18 tuổi thì Phó gia tứ thiếu gia lại ăn cơm trước kẻng, đối tượng lại là đại tẩu tương lai của mình.

 Trong đại sảnh Lãnh gia.

"Lãnh lão, chuyện này là tên khốn lão tứ làm việc hồ đồ, ngươi muốn làm sao trách phạt hắn ta tuyệt đối không nói lời nào!" Bình thường mặc dù phúc hậu nhưng vẫn uy phong Phó đốc quân một tay tóm lấy nhi tử đẩy lên giữa đại sảnh, xấu hổ cười nói. Phó gia mặc dù quyền thế hiển hách, nhưng cũng không thể một tay che trời. Ít nhất chuyện này vô luận nói như thế nào cũng là Phó gia đuối lý, ông cũng không có khuôn mặt cầm quyền đi chèn ép Lãnh gia, nếu không chỉ sợ lần sau ông đến kinh thành liền bị người ta ép buộc chết. 

Đứng tại trong sảnh Phó Tứ thiếu năm nay mới vừa vặn 20 tuổi, tướng mạo giống như Phó phu nhân dáng dấp mười phần tuấn tú, lông mày thanh mảnh cặp mắt đào hoa mang vẻ phong lưu đa tình, chỉ là vẫn còn trẻ, nên còn mang theo vài phần khinh cuồng cùng khí phách của người trẻ tuổi.

Lãnh lão thái gia tóc trắng xoá, chống một cây quải trượng gõ thùng thùng hai cái lên mặt đất, nói: "Tứ thiếu gia làm thế này, là đối với Lãnh gia chúng tôi có cái gì bất mãn phải không?" 

Phó Tứ thiếu mấp môi một cái, không nói gì.

Lãnh lão thái gia làm như không nhìn thấy, "Coi như Tứ thiếu gia chướng mắt Lãnh gia chúng tôi, chướng mắt Tam nha đầu, thì nói một tiếng là được. Bây giờ làm thế này... danh tiếng Lãnh gia chúng tôi cùng Tam nha đầu để chỗ nào? Danh tiếng Tứ thiếu gia và Đại thiếu gia lại để chỗ nào?" 

Phó Đốc quân và phu nhân ngồi bên cạnh hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. 

Nói thẳng ra, lão tứ làm chuyện này đều đáng bị thiên lôi đánh xuống. Nếu là lúc trước, chỉ sợ có thể bị kéo đến từ đường trực tiếp xử trí rồi. 

Phó Tứ thiếu lại không cảm thấy Lãnh lão thái gia có tư cách gì nói mình, chắp tay nói: "chuyện này là chuyện của Phó gia chúng tôi, Lãnh lão thái gia không cảm thấy mình quản rộng quá rồi sao? Nói tới Lãnh Minh Nguyệt, cho tới bây giờ ta chưa nói qua muốn cưới nàng!" 

Lãnh lão thái gia bị hắn nghẹn phải dừng một chút, mới cười hắc hắc lên tiếng, "Được lắm, là lão già này xen vào việc của người khác. Phó Tứ thiếu chướng mắt Tam nha đầu, thì nói sớm là được. Để xảy ra chuyện như bây giờ mới đến náo... Tam nha đầu về sau làm sao bây giờ?" 

Bên cạnh Phó phu nhân ho nhẹ một tiếng nói: "Lãnh lão, chuyện này... Có phải nên mời Lãnh nhị gia, nhị phu nhân và Minh Nguyệt tới để thương lượng với nhau hay không?" 

"Tổ phụ, con về rồi." Phó phu nhân vừa dứt lời, một âm thanh nhàn nhạt vang lên từ bên ngoài, "Phó Tứ thiếu có cái gì muốn nói thì nói thôi." 

Đám người quay đầu, Lãnh gia Nhị lão gia, Nhị phu nhân cùng với một cô gái mặc đồng phục đang đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro