3. Bàn điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyệt nhi, vừa rồi cháu muốn nói cái gì?" Đưa tiễn xong người của Phó gia, Lãnh lão thái gia nhìn chăm chú Lãnh Táp hỏi. Lãnh Táp ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ông, nhẹ giọng hỏi: "Ông nội, có thể từ hôn chứ?"

"Ầm!" Cây gậy trong tay Lãnh lão thái gia nặng nề dộng trên mặt đất, Lãnh Đại lão gia cùng Lãnh Nhị lão gia cũng nhịn không được mà run lên, ngược lại Lãnh Táp thì bình tĩnh lạ thường.

Lãnh lão thái gia nhìn nàng, "Cháu có biết mình đang nói cái gì hay không!" Lãnh Táp gật đầu, "Cháu biết, bây giờ từ hôn mặc dù không êm tai, nhưng việc này không phải Lãnh gia chúng ta sai. Bây giờ cũng không khắc nghiệt như lúc trước, ít nhất......" Ít nhất sẽ không có người bởi vì từ hôn liền bị bức tử, trừ khi là tự mình nghĩ không ra không muốn sống. Đa số gia tộc bây giờ đều sẽ không làm như vậy, bây giờ bức tử nữ nhi có hôn nhân bị thay đổi, cũng không làm cho người ta cảm thấy là có phép tắc sâm nghiêm, mà chỉ làm người ta cho rằng gia tộc này bất kể nhân tình mua danh chuộc tiếng. 

Lãnh lão thái gia cười lạnh, "Cháu cho rằng không phải lỗi của cháu là được? Không khắc nghiệt giống như lúc trước... Những lời đó chỉ đúng với gia đình bình thường! Cháu đi hỏi một chút, những gia đình giàu có kia có nguyện ý cưới một cô nương bị từ hôn không? Còn có những tỷ tỷ muội muội của cháu, đại tỷ nhị tỷ của cháu vừa gả đi mấy năm, cháu hỏi các nàng một chút tại nhà chồng sống có tốt hay không? Còn có mấy muội muội của cháu cùng cháu gái! Đừng tưởng rằng để cho cháu đi học mấy năm, cháu liền có đủ bản lĩnh."

"Vậy ông nội có ý gì?" Sau một hồi trầm mặc trong đại sảnh, Lãnh lão thái gia mới trầm giọng nói: "Vừa nãy Phó Đốc quân nói......" 

"Lão thái gia!" Lãnh Nhị phu nhân nhịn không được đứng dậy, "Chuyện này không được! Phó gia Đại thiếu gia......" Nhị phu nhân xưa nay có chút e ngại người cha chồng này, nhưng vì nữ nhi nàng không thể không đứng ra. 

Lãnh lão thái gia quét mắt nhìn bà một cái, "Con làm phận dâu con, nhiều lời làm gì?" 

Lãnh Nhị phu nhân chua xót trong lòng, là nữ nhi của bà, vậy mà bà không có tư cách nói nhiều một câu sao? Đều nói bây giờ là thời đại mới, nhưng ở Lãnh gia lại không có cái gì khác nhau, vẫn là lời nói của Lãnh lão thái gia là nhất. Nếu không phải Nguyệt nhi sớm đính hôn cùng Phó gia tứ thiếu gia, chỉ sợ Lãnh lão thái gia cũng không chịu cho nàng ra ngoài đến trường. 

Chính là việc đến trường, cũng do trước đây Nguyệt nhi chính mình đã hao hết tâm lực mới cùng lão thái gia tranh thủ được. Chọn ngành học cũng là Lãnh lão thái gia cảm thấy nữ tử nên học, chứ không phải ngành học mà Nguyệt nhi thích. 

Lãnh Minh Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay Nhị phu nhân, nhẹ nhàng vỗ vỗ ra hiệu cho bà không cần lo lắng, Nhị lão gia nhìn một chút Lãnh lão thái gia, thần sắc ngưng trọng, "Cha, chuyện này không phù hợp. Phó gia làm việc không cân nhắc, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn làm theo... Làm gì có đạo lý từ hôn với đệ đệ lại gả cho ca ca? Cái này truyền đi cũng quá khó nghe." 

"Chẳng lẽ bị từ hôn thì nghe hay? Trừ hai nhà Phó Lãnh thì ai nhìn qua giấy đính hôn?" 

"......" 

Việc này cần ai tận mắt thấy sao? Hôn sự của Phó gia Tứ thiếu gia cùng Lãnh gia Tam tiểu thư không phải đã sớm truyền khắp Ung Thành rồi sao? Ý của Lão thái gia là, không thừa nhận coi như không có chuyện này hả? Bọn họ không thừa nhận, chẳng lẽ người Ung Thành liền quên sao? 

Lạnh táp mở to mắt nói: "Cháu hiểu rõ ý của ông nội rồi." 

Thần sắc của Lãnh lão thái gia hơi trì hoãn một chút, "Cháu hiểu rõ thì tốt, ông nội làm vậy cũng là vì cháu. Giống như lời nói của Phó Đốc quân, 2 năm sau chờ chuyện này trôi qua... Vô luận cháu muốn làm gì cũng được, dù là rời đi Phó gia thì nửa đời sau của cháu cũng sẽ được đảm bảo" 

Lãnh Táp cười cười, "Ông nội, nguyên bản Lãnh gia có thể dựa vào chuyện này mà thoát ra sạch sẽ, Phó Tứ thiếu không biết xấu hổ là việc của hắn, có quan hệ gì với Lãnh gia đâu? Ông cứ pha trộn vào như vậy... Qua 20 năm nữa người Ung Thành đều sẽ nhớ rõ, Lãnh gia Tam tiểu thư bị người nhà họ Phó từ hôn, còn mặt dày muốn gả cho đại thiếu gia bị tàn phế." 

"Chuyện này tự nhiên ông sẽ thay cháu làm thỏa đáng, sẽ không để cho nước dơ tát đến trên người cháu" Lãnh lão thái gia nói. 

Lãnh Táp lắc đầu, "Giống như  lời tổ phụ nói, người đời ngu muội, ai sẽ quan tâm ngươi có cái gì nỗi khổ tâm? Bọn hắn chỉ xem đó như một tin đồn thú vị để đàm tiếu lưu truyền ở Ung Thành hơn vài chục năm." 

Lãnh lão thái gia nhìn chằm chằm Lãnh Táp, "Cháu muốn như thế nào? Nếu như muốn từ hôn ông khuyên cháu sớm bỏ ý niệm này, Lãnh gia tuyệt đối không thể có nữ nhi bị từ hôn, nếu không thì các ngươi một nhà bốn miệng liền cùng một chỗ lăn ra khỏi Lãnh gia đi!" 

"Cha?!" Sắc mặt Lãnh Nhị lão gia trắng bệch nhìn qua phụ thân, hắn không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại nói lời như vậy. 

Lãnh Táp gật gật đầu, "Lãnh gia không phải là không thể có nữ nhi bị từ hôn, mà là không thể vứt bỏ quan hệ thông gia với Phó gia."

Con mắt đục ngầu của Lãnh lão thái gia đột nhiên trở nên băng lãnh, thần sắc trên mặt ông ấy cũng như vậy. "Lãnh gia nuôi con nhiều năm như vậy, không cầu con vì Lãnh gia làm cái gì, ít nhất... Không thể kéo Lãnh gia lui lại. Lão nhị, con hiểu không?" 

Lãnh Nhị lão gia đổ mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt tái nhợt khẩn cầu, "Cha, chuyện này không được... Thế này không phải là hủy cả đời của Nguyệt nhi sao?" 

Lãnh lão thái gia lạnh lùng nói: "Cái gì mà hủy cả một đời? Qua 2 năm đem nàng đưa đến kinh thành hoặc đưa ra nước ngoài đều có thể thành hôn sinh con. Tình trạng lão đại Phó gia đã như vậy cũng không thể làm gì, ngươi có gì phải lo lắng? Như vậy liền coi như là hủy cả một đời, thì mấy năm trước những cô nương vì gia tộc bị đưa vào trong cung cả một đời không được sủng ái chết già nơi thâm cung thì tính là gì?" 

Lãnh Nhị lão gia có chút mờ mịt nhìn phụ thân của mình, ông không có bản lãnh gì lớn nửa đời người đều thành thành thật thật. Bất kể là làm chồng, làm con hay là làm cha. Phụ thân luôn nói dòng dõi Lãnh gia bọn họ như thế nào, khí khái của người đọc sách như thế nào, nhưng bây giờ phụ thân nói cái gì?

Lãnh Táp có chút đồng tình nhìn cha ruột đang bị đánh vỡ tam quan trước mắt, thở dài nói, "Nếu ông nội đã quyết định, vậy cháu cũng chỉ có thể nghe theo."

"Nguyệt nhi?!" Lãnh Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân cả kinh nói. 

Lãnh lão thái gia cùng Đại lão gia đang ngồi bên cạnh thần sắc lập tức hòa hoãn, Đại lão gia cười nói: "Vẫn là Nguyệt nhi hiểu chuyện, trước đây ông nội cho con đi học đại học thật đúng là không có phí công học." 

Lãnh Nhị lão gia vội vàng nhìn qua Lãnh Táp: "Nguyệt nhi, con đừng nói bậy, việc này chúng ta......" 

"Ngậm miệng!" Lãnh lão thái gia lạnh giọng cắt đứt lời của con mình, "Mày nghĩ không nhận cha, không nhận huynh đệ con cháu phải không, vậy thì mang theo một nhà của mày lăn ra Lãnh gia đi?" 

Lãnh Nhị lão gia lập tức á khẩu không trả lời được, nếu như ông thật sự làm như vậy, một nhà bọn họ tại Ung Thành căn bản không thể tiếp tục ở nữa. Thế đạo bây giờ cũng không xem như thái bình, nếu là kéo theo toàn gia ly biệt quê hương, không nói những cái khác nhi tử mới 12 tuổi cùng thê tử ốm yếu phải làm sao? 

"Cha......" Lãnh Nhị lão gia khẩn cầu nhìn phụ thân của mình. 

"Cha, không cần lo lắng, chuyện này trong lòng con có đong đếm." Lãnh Táp nói xong liền nhìn về phía Lãnh lão thái gia, mỉm cười, "Ông nội, cháu tất nhiên sẽ đáp ứng , vậy thì... kế tiếp chúng ta tới đàm luận điều kiện thôi." 

Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. "Cháu cùng với ông... bàn điều kiện hả?" Lãnh lão thái gia đánh giá Lãnh Minh Nguyệt, cháu gái này tại trong mấy cái cô nương của Lãnh gia bất kể là tướng mạo hay là đầu óc đều xem như xuất chúng, nhưng Lãnh lão thái gia vẫn luôn không quá ưa thích nàng. 

Hồi nhỏ lão nhớ không rõ lắm, nhưng mà khi trưởng thành thì nhìn bên ngoài Lãnh Minh Nguyệt luôn cung kính nhưng lúc nào cũng làm cho Lãnh lão thái gia cảm thấy có phần xa cách lạnh nhạt hoặc có lẽ là không thèm đếm xỉa tới chút nào. Điều này khiến cho Lãnh lão thái gia luôn quen thuộc cao cao tại thượng, chuyên quyền độc đoán, mười phần không thoải mái. Nếu như không phải Phó Lão thái thái khi còn sống nhìn trúng nha đầu này có ngày sinh tốt nên cho đính hôn với Phó Tứ thiếu, Lãnh lão thái gia tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi đến trường đọc sách, chỉ sợ đã sớm gả ra ngoài. Bây giờ, nha đầu này vậy mà nói muốn bàn điều kiện với hắn?! 

Lãnh Táp hơi hơi giật môi dưới nói, "Cháu hi sinh danh tiếng cùng thanh xuân của bản thân gả đến Phó gia, chỗ tốt lại toàn bộ cho người khác hưởng, chẳng lẽ cháu không nên bàn điều kiện sao?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro