1. Trở lại năm mười ba tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hiểu lại gặp ác mộng, cô mơ thấy những người mặc áo trắng với vẻ mặt hung dữ lao về phía cô, giống như bầy sói đói nhìn thấy con cừu nhỏ. Cô hoảng sợ, vùng vẫy và tuyệt vọng lui từng bước.

Sau đó có người đẩy mạnh khiến cô trượt chân ngã xuống từ tầng chín, đầu vỡ ra, máu thịt lẫn lộn.

Đó là cô, ba mươi tuổi. Với cái chết bi thảm như thế, cô đã kết thúc cuộc đời bị lừa dối, lợi dụng, hãm hại, hại người hại mình, sống như một kẻ ngốc của bản thân.

Khương Hiểu không nhịn được mà khóc lên.

Cô hận, hận những người đó, càng hận bản thân ngu xuẩn...

Tấm rèm cửa in hình đơn giản được đẩy ra vội vàng, có người vội vã bước vào lên tiếng gọi: "Tiểu Hiểu, làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?"

Khương Hiểu cảm giác được đôi tay đang vùng vẫy của mình bị ai đó nắm giữ, đôi bàn tay đó tuy gầy gò nhưng lại vô cùng ấm áp.

Cô mở đôi mắt ướt đẫm ra và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc với đầy sự lo lắng và đau lòng.

Người đó có đôi lông mày thưa, đôi mắt dài, mái tóc ngang vai, được kẹp bằng ba chiếc kẹp tóc màu đen ở một bên, trong mắt dường như luôn chứa đựng một tia u sầu.

Khương Hiểu run rẩy kêu lên: "Bà ngoại..."

Bà ngoại ngồi xuống mép giường, đau lòng nhìn cô: "Đừng sợ, bà ngoại ở đây, Tiểu Hiểu của bà ngủ ngon nhé."

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải bà ngoại đã qua đời do bệnh tim tái phát ở cuối mùa hè năm cô mười ba tuổi rồi sao?

Lúc này, Khương Hiểu thấy được hai bàn tay của mình.

Cánh tay tinh tế, làn da trắng noãn, mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, giữa các móng tay còn có vài vết đen kịt, nhìn hơi bẩn.

Nhìn như thế nào thì đây cũng không phải là đôi tay vẽ đẹp của cô sau này, mà là đôi tay trong ký ức của cô.

Khương Hiểu hốt hoảng, không phải cô đã chết rồi sao?

Bị đẩy xuống từ lầu chín, máu thịt be bét, có thể còn sống được sao?

"Bà ngoại." Cô cảm thấy choáng váng, giọng khàn khàn nói: "Con không ngờ sau khi chết, người đầu tiên con nhìn thấy lại là bà. Bà ơi, con chết thật xấu xí. May mắn là con không dùng dáng vẻ đó tới gặp bà, nếu không đã làm bà sợ rồi."

Bà ngoại Khương gia - Cát Lục Đào, nghe vậy thì giật mình, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nhìn Khương Hiểu lại chìm vào giấc ngủ, bà cảm thấy hãi hùng khiếp vía một hồi.

Bà ngồi một lúc, đặt tay Khương Hiểu vào trong chăn, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Khương gia có ba gian phòng và một gian phòng chính, phía sau phòng chính là một sân nhỏ có tường đất bao quanh cao một mét rưỡi.

Sân hình vuông, cổng sân hướng vào nhà chính, bên trái có một cây hồng vỏ vàng, gốc cây được bao quanh bằng những phiến đá, trong góc là những thanh củi đã chẻ được chất lại thành một đống, kế bên là chuồng gà. Tường bên phải thì dùng chung với nhà bên cạnh, bên đó là lão Khương gia, cả nhà đại ca của ông ngoại ở bên đó.

Bây giờ là buổi chiều, ông ngoại của Khương Hiểu, Khương Tùng Hải đang ngồi xổm ở trong sân, lật lại những cây thuốc đã phơi khô trước đó để tiếp tục phơi khô.

Đầu xuân, nắng chưa gắt, những dược liệu này chỉ có thể phơi khô trong hai giờ vào buổi trưa, nếu để thối rữa sẽ không bán được tiền.

Cát Lục Đào đứng dưới mái hiên gian nhà chính nhẹ giọng gọi hắn.

"Hải thúc, lại đây mau."

Ở đây sắp xếp bối phận theo thứ tự Nghi Hoa Thiện Bá Quốc Thư, Khương Tùng Hải có bối phận khá cao trong thôn, là hàng Hoa, nhiều người lớn tuổi hơn hắn cũng phải gọi hắn là thúc. Cát Lục Đào thuộc hàng tiểu bối, hàng Bá, trước khi kết hôn đã gọi hắn là Hải thúc. Xưng hô như thế đến sau khi kết hôn cũng không thay đổi cho đến bây giờ.

"Bà làm sao vậy? Không thấy tôi đang bận sao?" Khương Tùng Hải cũng không quay đầu lại mà tiếp tục làm việc trước mặt.

"Tiểu Hiểu..."

Vừa mới nói Tiểu Hiểu, Khương Tùng Hải lập tức đứng lên, quay người đi về phía gian phòng, có chút khẩn trương hỏi: "Tiểu Hiểu thế nào? Lại sốt hả? Tôi đi xem xem."

Cát Lục Đào vội kéo hắn, liếc nhìn bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Lão tổ tông nói trong suối dưới chân núi có quỷ phải không?"

Khương Tùng Hải sợ hãi, tức giận nói: "Đừng có nói bậy!"   





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro