Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mưa rào rả rích bên tai, từng giọt lộp bộp rơi ướt đẫm những chiếc lá mầu xanh khiến bầu không khí khu rừng nhiễm mùi ảm đạm ẩm ướt. Cơn lạnh lẽo từ chiến áo thấm dần qua da thịt, cảm giác đau đớn như đang bị ai bóp cổ nhấn chìm xuống biển sâu lạnh giá càng làm Kì Vân khó chịu cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Âm thanh róc rách bên tai cùng trận nhức ê ẩm toàn thân đánh thức khiến hắn mơ hồ mở mắt nhận thức mọi thứ xung quanh. 

"Đây là đâu?" 

Lấy hết bình sinh để tỉnh táo lại, hít một ngụm khí vuốt đi cơn nghẹn ở lồng ngực, phải mất một lúc hắn mới có thể cử động được thân mình. Nhìn cảnh trước mặt hắn ngơ ngơ ngác ngác nghĩ: có khi nào bị xe đâm chết rớt xuống địa ngục rồi không? Hắn mơ hồ nhớ lại rằng bởi mình thất tình, nói đúng hơn là phát hiện ra rằng hắn đã yêu sai người. 

Kẻ hắn đã tưởng rằng là người ôn nhu nhất, thiện lương nhất, tốt với hắn nhất trong đời lại chỉ là một kẻ lừa đào tình cảm người khác để chiếm đoạt tài sản. Nếu không vô tình nghe thấy cuộc hội thoại định mệnh đó, hắn mãi sẽ vọng tưởng rằng trên đời thực sự có một người yêu kẻ đồng tính luyến ái như hắn. Càng nghĩ càng thấy nực cười. Bởi một kẻ như thế mà đau khổ tuyệt vọng tới mức không để ý đến con đường mình đi, để rồi khi ánh sáng lướt tới hắn chỉ nghe thấy một tiếng rầm thật lớn. 

Và giờ hắn ở đây. 

Đưa tay sờ lên mặt đất, cảm giác lành lạnh đầu ngón tay nói với hắn rằng: không phải mơ, là thực. Rờ rẫm bước đi trong đêm tối đen như mực, đã có vài lần hắn suýt nữa vấp ngã vì không nhìn thấy. Mãi tới lúc tìm được một góc trú mưa trên thân cây cao để ngồi nghỉ bình tĩnh lại, hắn mới để ý mọi chuyện hiện tại.

Hắn chết, thể xác thực sự chết. Thế nhưng linh hồn hắn, lại xuyên không.

Chuyện tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết của mấy thiếu nữ, lại xảy ra trên người hắn. Dù không muốn nhưng hắn buộc phải tin. Thêm đó một vấn đề nữa, hắn phát hiện ra cơ thể này hình như... hơi nhỏ. Có lý nào lại nhập vào xác một đứa trẻ? Tên không biết tuổi chẳng hay giờ lại rơi vào tình trạng vất vưởng không chốn nương thân, hắn bây giờ hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Sau cơn mưa trời lại nắng. Lần nữa mở mắt ra, những tia sáng ấm áp xuyên qua tán lá rọi vào mi mắt đánh thức hài tử sau một đêm dài mệt mỏi. Tiếng chim ríu rít xung quanh cùng bầu không khí trong lành làm hắn cảm giác, tâm tình dễ chịu hơn nhiều. Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi leo xuống, việc hắn cần làm đầu tiên chính là tìm thức ăn. Tin tưởng với khối thân thể yếu ớt này, chỉ cần tới chiều mà chưa có thứ gì nhét vào bụng, chân tay sẽ ngay lập tức đình công.Nhìn dòng suối nhỏ trước mắt có mấy con cá bơi lội tới lui, nghĩ lại trước kia mình từng tham gia khóa huấn luyện kĩ năng sống, thực không thừa thãi chút nào. Mặc dù có chút chật vật nhưng lên tới bờ, Kì Vân vẫn bắt được hai con to bằng bắp chân hắn. Lạch cạnh cọ cọ đá một hồi nhìn ngọn lửa bùng lên, vứt cá vào đống lửa để nướng xong, hắn thở một hơi nặng nề. 

Chuyện kia biết thì biết vậy, nhưng trái tim hắn đích thực vẫn đau lắm. Nụ cười ấy, khuân mặt ấy cùng từng hành động ôn nhu mỗi ngày vốn đã khắc sâu vào tâm trí, để có thể quên toàn bộ, hắn làm không nổi.

Nắm chặt tay đập mạnh lên ngực vài cái để bớt uất nghẹn, nhìn bầu trời xanh trong vắt không gợn mây, hắn thầm nghĩ...Thật ra, chết như vậy cũng tốt. Đi tới một thế giới khác sẽ không còn phải đối mặt với sự thực tàn khốc ấy, càng không phải gặp lại kẻ ghê tởm kia. Nếu đã được chỉ định tới nơi này, có lẽ số hắn chưa tới lúc phải gặp âm tào địa phủ, và có lẽ là do... một loại duyên phận nào đó. Kì Vân vốn là tên kiếp trước, từ giờ sẽ không cần tới nó nữa, không thương trường, không lo tranh đấu hay có kẻ lợi dụng. Kiếp này hắn sẽ làm một Tiểu Phàm, sống đúng với cái tên của nó. Vô lo vô nghĩ, cho dù giản đơn nhưng hắn sẽ cảm thấy thanh thản hạnh phúc hơn.


Thức ăn có sẵn trong rừng cùng nước ngọt dưới suối, hơn một tuần ở đây về cơ bản hắn thấy không có vấn đề gì. Chỉ có điều vì khối thân thể này quá yếu, nên sáng nào cũng phải dậy sớm luyện tập. Trước kia hắn từng là là Karate đai đen, người vạm vỡ cường tráng sáu mũi, hiện tại lại tái sinh vào cơ thể một đứa trẻ, gầy tong teo như que tăm, dường như chỉ cần cơn gió cũng thổi bay, thật có cảm tưởng khóc không ra nước mắt. Thực không biết có phải do thằng bé bị hành hạ ăn ít cơm không mà có thể thảm hại tới mức đó. Dẫu sao thì...hài tử ấy cũng đã chết rồi.


Đêm buông xuống sau những ngày mưa tầm tã, mang lại hơi mát ngòn ngọt của không khí thuần khiết làm dịu đi nỗi đau âm ỉ chạy qua trong thoáng chốc. Sự tĩnh lặng thỉnh thoảng vài tiếng cú vang lên này mang lại cảm giác yên bình cho Tiểu Phàm, khiến hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ dưới ánh lửa


"Này, chuyện anh yêu tổng giám đốc là thật à?""Không, em điên hả? Lợi dụng hắn chút thôi. Tên tổng giám đốc đó chỉ là con hồ li trên thương trường, chứ trong chuyện tình cảm hắn ngây thơ lắm. Anh tán tỉnh vài câu hắn đã đổ rồi, đợi có được công ty trong tay anh sẽ đá hắn ngay lập tức, đúng là đồ đồng tính luyến ái, ghê tởm."


"Đứng lại, mau đuổi theo bắt lấy hắn."Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài kéo Tiểu Phàm thoát khỏi giấc mơ kinh hoàng. Thở hồng hộc cố vuốt cơn đau đang nhói nơi lồng ngực xuống, hắn mới chú ý tới âm thanh hô to gọi nhỏ kia. Dường như có một đám người đang đuổi bắt ai đó, rất may để tránh thú dữ, hắn đã dựng cái rào chắn toàn bằng lá cây ngụy trang cho nên ánh sáng bên trong không có lọt ra gây chú ý của bọn họ. Đợi lúc sau, sự truy tìm kia hình như đã đi xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không được bao lâu tiếng đổ rầm trước động lại làm hắn giật thót tim một phen nữa.


Ngoài dự đoán, nửa ngày sau một chút động tĩnh tiếp theo cũng không có, tuy nhiên mùi máu tanh phảng phất bên ngoài làm hắn có dự cảm không lành. Cầm theo dao bằng đá tự chế, rón rén từng bước chân nhỏ nhẹ đi ra ngoài, mở rào chắn ra nằm chình ình trước mặt hắn là xác một nam nhân đang trong trạng thái thoi thóp sắp chết. Vừa chạm vào tay áo, người đột nhiên đôi mắt kia mở ra trợn trừng đe dọa hắn:"Ngươi là ai?""Ngươi... đang bị truy đuổi?" - Hắn nhẹ giọng hỏi."Có liên quan gì tới ngươi?""Theo ta."Kì thực lúc bảo y đi theo mình, Tiểu Phàm chợt ngớ người: vì sao mình lại thích đi xen chuyện phiền phức vậy? 

Nguyên Thượng vốn định từ chối nhưng y lại ngoan ngoãn đi theo chân hài tử vào hang động. Nhìn ngọn lửa bập bùng trước mắt, y có chút ngoài ý muốn. Đợi mãi không thấy hài tử đi vào, y bắt đầu nghi ngờ tay cầm chặt kiếm, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Vừa thấy có bóng người, Nguyên Thượng đã đưa mũi kiếm tới trước, dọa Tiểu Phàm thêm phen nữa.

"Bỏ kiếm xuống đi.""Vừa đi đâu?""Kiếm thuốc chữa thương cho ngươi.""Ta không cần.""Ngồi im cho ta băng bó, sắp chết tới nơi còn mạnh miệng."Mặc dù dáng hài tử nhưng giọng điệu lại mang theo chút uy nghiêm, khiến y hơi ngạc nhiên. Người bé mà mồm miệng to ghê?Tuy vậy y vẫn mang dáng con báo bị thương xù lông lên đề phòng cảnh giác. Tiểu Phàm nghĩ có lẽ do tình huống lúc nãy làm hắn kinh hách cho nên mới thành ra như vậy. Thở ra một hơi, giọng hắn mềm mại nhỏ nhẹ hơn so với ban nãy, đưa bàn tay ra mắt ôn nhu nhìn y không hề có chút sát ý nào trong mâu quang:"Ngươi đang bị thương nặng, để ta chữa cho ngươi được không? Ta sẽ không làm gì ngươi đâu."Y híp mí im lặng nhìn chằm chằm mặt hài tử, chẳng biết nghĩ gì, lại nhắm mắt chậm rãi đáp:"Được. Băng đi."


Từng giọt máu đỏ tươi theo tay áo nhỏ trên nền đất bụi, tạo thành những đóa hoa phá lệ bắt mắt, vết thương rách toác sâu hơn một phân dài cỡ gang tay trông đến kinh người, khiến Tiểu Phàm nhíu mày:"Đau không?""Đau.""Vậy ta sẽ nhẹ tay một chút, ngươi hãy ráng nhịn."Nghe thế, y cũng không có phản ứng gì, tay vẫn ôm chặt kiếm không buông.Nhìn nam nhân trước mắt khuân mặt nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi đầy đặn trông y rất có phong thái của một tướng quân. Nhưng mái tóc đỏ dài ôm lấy mặt được buộc cao kia, lại khiến y có phần yêu dị khó tả.


Khi Nguyên Thượng mơ màng tỉnh dậy thấy trời dường như vẫn tối, lọt vào tai hắn giọng nói trong trẻo mềm mại cùng đó còn có chiếc khăn ướt đang lau trên trán y:"Tỉnh rồi hả? Cảm thấy trong người thế nào?""Ta ngủ bao lâu rồi?""Ba ngày rồi.""Ba ngày?" Y chỉ mới chợp mắt chút mà đã ba ngày rồi sao?""Ừ, có lẽ do vết thương tương đối nặng nên ngươi bị sốt cao."Vậy ra là hài tử này đã chăm sóc y mấy bữa nay?"Cám ơn.""Không có gì. Đói không, ta có làm ít canh thịt, không có gạo không nấu cháo cho ngươi được," Tiểu Phàm cười khổ, người ốm đáng lý nên ăn cháo, nhưng cơ bản ở rừng thì không có kiếm được cái kia."Ừm." 

Nguyên Thượng có vẻ đối hài tử cũng đã giảm đề phòng, vừa ăn y vừa liếc mắt đánh giá hắn. Quả thực có khả ái, so với nữ nhân còn đáng yêu hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn hắn nhu thuận múc thức ăn, y đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn mấy phần.

"Ngươi tên gì?""Tiểu Phàm. Còn ngươi?""Nguyên Thượng. Ngươi ở đây có một mình sao?""Ừm.""Cha mẹ ngươi đâu?""Kì thực khi tỉnh dậy ta đã thấy mình ở đây, còn lại cái gì cũng không nhớ." 

Nói thế hắn cũng không có chém gió, lúc phát giác thì y đã xuyên không tới nơi này rồi.

"Ta đi nghỉ, ngươi đói có thức ăn đó.""Ừm." 

Trông Tiểu Phàm nhanh chóng đi vào mộng, quan sát một hồi nhìn cái má phúng phính trắng trẻo của hắn đột nhiên y có cảm xúc rất muốn nhéo một cái, tuy nhiên nghĩ vậy chứ không có làm thật. Nhớ lại sự việc mấy hôm trước mặt vẫn vô biểu tình nhưng trong lòng đã có vài cơn sóng lạnh, vốn tính để yên thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lần này phải ra tay trị tận gốc, tránh để lại hậu họa về sau. Mai nhất định phải quay về nếu không sẽ không kịp. Nhưng... hài tử này tính thế nào đây?

"Kệ đi, đằng nào hắn vốn đã sống ở đây lâu cũng đâu có sao?"

Sáng tờ mờ, trong rừng màn sương nhẹ hạ mình xuống đọng trên tán lá đá rêu xanh rờn, tạo thành những hạt ngọc trong suốt lóng lánh tuyệt đẹp. Lúc này ngay cả chim chóc thú rừng cũng còn đang ủ mình ở tổ ấm, thì tiếng sàn sạt bước chân dẫm lên cành khô phát ra, báo hiệu có người dậy sớm. Nguyên Thượng vốn định đi không từ tiếng nào, nhưng lúc tới cửa động y dừng bước ngẫm nghĩ chút lại để lại một tờ giấy cùng ấn ngọc thể hiện thân phận của hắn cho Tiểu Phàm. Dẫu sao cũng là ân nhân, nếu sau Tiểu Phàm có việc nhờ y, y cũng có thể ráng giúp đỡ đền ân cứu mạng.Nguyên Thượng vừa rời đi, Tiểu Phàm liền mở mắt, sống ở nơi yên tĩnh giác quan tự nhiên tinh, chút tiếng động nhỏ của y hắn đều nghe thấy được. Cầm tờ giấy đọc đọc một hồi, hắn cười khổ:"Kiếp trước làm kinh doanh, kiếp này người đầu tiên gặp lại là thương nhân. Quả nhiên mình có duyên với mấy con số."Chỉ tiếc là, hắn vốn không hề có ý định rời nơi này đi, chốn phức tạp kia hắn chịu đủ rồi. Mặc dù, đột nhiên y đi mất cảm giác có chút tịnh mịch.Nguyên Thượng mặc vết thương trên người chưa lành hẳn, vẫn dùng khinh công nhất đẳng của y chạy như bay về phía Nguyên Phủ Dương Châu.Nguyên Phủ ở Dương Châu nổi tiếng nhất thành bởi sự giầu có xa hoa của nó nhờ mối kinh thương rộng lớn gần như khắp cả nước xuyên quốc gia, mà đặc biệt được người được biết đến nhiều nhất với tài hoa hái ra tiền ấy là chủ phủ Nguyên Thượng, con cháu đời thứ 15 của Nguyên Gia. 10 tuổi đã rõ ràng cách làm ăn, 12 khôi phục lại việc kinh doanh gỗ vốn tưởng đã sụp đổ của dòng họ, 16 được truyền lại chức quản lý hai phần ba tài sản cùng việc kinh doanh của Nguyên gia mặc dù không phải trưởng tử. Này không cần nghĩ cũng đủ nhận ra sự ghen ghét của đám người thân trên dưới Nguyên gia với hậu bối tài năng này.Cho nên việc hắn bị người ám sát, có thể nói là thường xuyên như cơm bữa, thực ra vốn cũng đã quen chỉ là lần trước có chút bất cẩn nên mới để thương tới mức ấy, bởi vậy hắn mới quyết định ra tay đại thanh lọc lại dòng họ một lần. Bỉ Nhân như chó canh cổng suốt mấy ngày nay đứng ngồi không yên. Chủ tử mất tích đã lâu cho người đi tìm lại không thấy, ruột hắn như lửa đốt, nhỡ y có chuyện gì hắn biết ăn nói sao với lão thái quân kia. Nhìn thấy người mặc thanh y đang lao với tốc độc cao về phía hắn, Bỉ Nhân chỉ thiếu rống lên gào khóc:"Chủ tử, cuối cùng người đã về huhu~~~!!!!""Vào trong báo cáo, mọi sự ở phủ thế nào rồi?""Đại thiếu gia cùng tam thiếu gia đã nháo lên đòi quyền quản lý, lục thiếu gia cùng nhị phu nhân đòi phân chia tài sản, còn có...""Làm thành bản gửi cho ta.""Dạ.""Thay hết quản lý ở tiệm vải Hồng Tú Đông môn cùng Tây Môn bằng người của ta, tra lại sổ sách bên đó bất cứ thất thoát nào ghi kĩ lại. Cho người của Tử Tuyệt cung lùng đám ám sát ta hôm trước, lần này tuyệt đối không nương tay nữa. Ta muốn giết toàn bộ đám sâu bọ trong phủ, được rồi ra ngoài đi.""Tuân lệnh chủ tử."Lần đầu tiên Bỉ Nhân thấy Nguyên Thượng nói nhiều mà nhanh tới mức vậy, đủ hiểu sự nhẫn nhịn của y đã lên tới đỉnh điểm. Mặc dù hắn chẳng thấy chủ tử thể hiện cảm xúc bao giờ, nhưng là người thì vẫn có giới hạn nhất định, chuyện quá trớn lần này y đã không thể nhắm mắt cho qua. E rằng Nguyên Phủ lần này lại có đợt sóng gió chao đảo rồi.

Nằm trên giường ấm áp, Nguyên Thượng mặc dù mệt mỏi nhưng lật qua lật lại cũng không ngủ được. Ở đây y thực sự không buông lỏng cảnh giác được, nhớ lại mấy bữa trước, kì quái là bên cạnh đứa trẻ đó y lại có thể buông tất cả chìm vào giấc ngủ tận ba ngày. Chắc do y sốt nên vậy đi?

Tiểu Phàm từ ngày Nguyên Thượng rời đi không còn ai để bận bịu chăm sóc, đầu óc rảnh rỗi, vết thương trong quá khứ lại ẩn hiện toạc ra làm đau hắn. Trời vốn nắng gắt nhưng bởi sự che khuất của tán lá cây cùng sự dịu mát của gió hòa vào nhau, tạo nên tư vị dễ chịu không lời.

Trước kia khi hắn là Kì Vân, thời điểm này đừng mong được ngồi nhàn tản như thế. Cổ phiếu thị trường, tiền tệ, thương mại buôn bán, ngân hàng, các thể loại đều bù đầu vào suy nghĩ. Rất hiếm có một phút rảnh rỗi. Đặc biệt khi phát hiện tính hướng dị thường của mình, hắn càng có xu hướng lao đầu vào làm việc như điên để quên đi chuyện phiền não ấy.

Cho nên mới nói thói quen chính là thứ đáng sợ, ngấm vào máu rồi thực sự khó từ bỏ. Tiểu Phàm có thời gian thảnh thơi lại cảm thấy không yên, giống như giục hắn phải làm gì đó cho đỡ buồn chân tay. Thầm khinh bỉ chính mình, có phải bị hành quá nhiều thành ra như vậy không nữa. Cho nên hắn phủi mông đứng dậy đi chặt cây đốn củi làm... bàn cờ.

Mặc dù đánh một mình thì đúng là buồn chán, nhưng như vậy hắn sẽ buộc phải suy nghĩ. Đừng nghĩ cờ chỉ là là một thú vui tiêu khiển của nhà giầu. Nó giống như một chiến trường thu nhỏ, mà trong đó nhìn thấu suy nghĩ của đối phương chính là thứ khiến Tiểu Phàm thích thú nhất. Đặc biệt là khi tự mình nhận hai vai thì độ khó càng tăng.

Nhưng mà ngẫm lại thật đúng là giống... tự kỉ. Kì thật tự do nhàn nhã, không có gánh nặng trên vai cũng chẳng có chuyện có người lợi dụng mình. Sáng bắn chim, chiều bắt cá, lúc rảnh rỗi làm mấy cái vật dụng linh tinh từng đọc trong sách mà trước kia chưa có thời gian làm, thực rất thoải mái.

Lại nói ngoại trừ các thành phần làm ăn phức tạp bên ngoài cùng một số bộ phận gia tộc không yên phân, quên, còn thêm tên lừa đảo kia nữa, thì xung quanh Tiểu Phàm, cha mẹ, ông bà nội đều rất tốt với hắn. Những ngày lễ lớn, cho dù có bận cỡ nào mọi người cũng sẽ trở về quây quần đoàn tụ, vui đùa với nhau. Khoảng thời gian đó hắn đều cảm thấy rất hạnh phúc vui vẻ.

Cho nên sống một mình vẫn là có vấn đề. Chính là... buồn chán.

Đột nhiên nhớ tới người bị thương bữa trước tên Nguyên Thượng, so sánh thì người ta tuấn mỹ, lãnh đạm hơn bao nhiêu, kiểu gì Trần Lập cũng không bằng một phần mười. Khoan... lật bàn a~

Rõ ràng là đã đầu thai sang thân xác khác mà còn nghĩ tới nam nhân là sao? 

"Tiểu Phàm, ngươi đang ở đâu?"

Xoa trán bên tai nghe văng vẳng tiếng gọi quen quen của ai đó, phỉ nhổ chính mình kiếp trước bị ám đồng tính luyến ái quá nhiều, giờ kiếp này nhìn mỹ nam cũng phát rồ lên rồi hay sao, còn nghe thanh âm người ta gọi?

"Tiểu Phàm!!!!"

Nhìn bóng dáng cao lớn cùng mái tóc đỏ phiêu dật theo gió đứng sừng sững trước mắt, hắn ngốc một hồi rồi giật mình. Ô, người thật à?

"Tìm ta có chuyện gì vậy?"

Nguyên Thượng lúc chạy tới đây cũng không có suy nghĩ nhiều lí do, hắn chỉ biết là muốn nhìn thấy bản mặt đáng yêu này cho nên lúc bị hỏi, y hơi khựng lại xem nói thế nào cho phải, thì đập vào mắt y bàn cờ đang đánh dở của Tiểu Phàm. Chỉ lướt qua mấy nước đi y có chút kinh diễm chỉ hỏi nhưng giọng điệu chắc tới tám chín phần:

"Bàn cờ này ngươi đánh?"

"Ừm, sao thế?"

"Ngươi đánh với ai?"

"Một mình, làm gì có ai ở đây đánh cùng ta chứ? Ngồi đi."

Im lặng ngồi xuống săm soi một hồi y mới lên tiếng:

"Đánh với ta một ván không?"

"Ngươi từ xa đến đây để đánh một ván cờ?"

"Tiện có việc qua đây vào thăm."

"Ừa, được ta với người làm một ván, đánh cờ một mình cũng có chút buồn chán" - Tiểu Phàm gật nhẹ đầu cũng không nghi ngờ gì âm thanh trong trẻo hơi cao điệu dường vui vẻ. Hắn không ngờ bản mặt than kia cũng còn nhớ tới hắn.

Không phải Nguyên Thượng tự mãn, nhưng xét về tài năng đánh cờ y vốn đứng nhất nhì kinh thành, đối thủ hiện tại lại là tiểu hài tử mười tuổi mặt búng ra sữa, cho nên Nguyên Thượng cũng hơi xem nhẹ lơ là khi đánh cờ. Chỉ là hai canh giờ sau, thì y hoàn toàn ném cái nhất nhì gì đó ra sau đầu, âm trầm híp con ngươi nhìn chằm chằm người trước mắt khiến Tiểu Phàm toàn thân đều nổi da gà mất tự nhiên.

Y đánh với hắn bốn ván. Thế nhưng cả bốn ván đều... thua triệt để thảm hại.

Tiểu Phàm còn nhỏ thế nhưng... nước cờ nào cũng đủ lấy mạng....

Là hắn kém đi hay hài tử này... vốn rất thông minh.

"Nhìn không ra là cao thủ lão luyện."

"Chút thú vui, cần gì để ý?" 

Tiểu Phàm khẽ cười như gió xuân thổi qua, nhưng trong lòng âm thầm muốn đạp chính mình mấy cái. Bởi vui quá mà hắn cư nhiên quên mất bộc lộ hết tài năng của mình cho người lạ xem.

Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ ôm lấy khuôn mặt trắng mịn của hài tử, đôi mắt loan phượng cong lên hình bán nguyệt cùng môi anh đào cười mỉm, dịu dàng tựa như trăng dưới nước nhưng lại có chút bi thương. Khiến Nguyên Thượng thấy chợt ngẩn người nghĩ: tên nhóc này thực không đơn giản như tuổi của hắn. Bề ngoài thì còn nhỏ, bên trong lại một bộ trái ngược hoàn toàn. Nhưng nhìn tới nhìn lui thế nào vẫn thấy hắn là người tốt... ít nhất sự cứu mạng lần trước cũng đủ chứng minh.Đột nhiên y rất có hứng thú muốn biết Tiểu Phàm là người như thế nào nhưng trời thường không chiều lòng người dễ dàng.Coi bản mặt vạn năm bất biến của nam nhân tuấn mỹ kia, Tiểu Phàm lại suy đoán có khi nào..."Ngươi muốn đến phủ ta chơi không?"Qủa nhiên..."Cám ơn lòng tốt của ngươi, nhưng ta thích chốn yên tĩnh, không thích nơi náo nhiệt." 

Mỉm cười nhẹ nhàng từ chối. Nơi có tiền ắt có họa. Đạo lý này đường nhiên hắn hiểu, theo Nguyên Thượng về không phải rước rắc rối vào thân sao? Dù đúng hay không, cứ nên tránh xa.

"Vậy sao? Thế ta cũng không ép ngươi."Nguyên Thượng vẫn vân đạm khinh phong không phản ứng gì nhưng trong lòng đánh tách một cái. Hắn đồng ý, y mới ngạc nhiên, từ chối chứng tỏ suy nghĩ của y hoàn toàn đúng. Tiểu Phàm khác người cho nên mới không đồng ý. Nếu là hài tử bình thường có đứa nhóc nào nói vậy?"Vậy ngươi ở đây một mình có vấn đề gì không?""A ta hả? Không có sao, chỉ đôi khi hơi buồn mà thôi. Cho nên ngươi đến chơi cùng ta ta rất vui.""Ừm, sắp tới tết nguyên tiêu, ngươi tính thế nào?""Tết nguyên tiêu rồi sao?" Tiểu Phàm có vẻ ngạc nhiên bởi hắn đến đây hoàn toàn không biết thời gian, cũng quên luôn nó rồi, cho nên...Nhìn ánh mắt hắn hơi trầm xuống, đầu óc Nguyên Thượng nhanh chóng nhảy ra kế dụ thỏ ra khỏi hang."Muốn ta mang đi chơi không?""Ngươi? Không được ta...""Ngày đó ta vốn không có ý định tề tựu cùng gia tộc nên sẽ ở ngoài lang thang một mình. Nếu muốn, ngươi có thể đi cùng ta coi như hai cái cô đơn hợp lại cũng không tệ."Kì thực với tết lễ gì đó, lần nào phủ tổ chức y đều từ chối tham gia cũng chẳng có ý muốn đi xem bên ngoài náo nhiệt. Hầu hết hoặc một mình trong phòng đọc sách hoặc xem sổ ghi chép kinh doanh. Mười mấy năm nay quy luật này chưa từng thay đổi, nhưng nếu để lôi kéo được hài tử thông minh kia ra khỏi hang, bảo y giở chút công phu cũng đơn giản thôi."Vậy phiền ngươi rồi."Ngẫm nghĩ xem xét nửa ngày cũng chưa tra ra được vấn đề gì, cái đầu lông xù mầu hạt dẻ mới dật nhẹ mâu quang nâu thẫm sáng bừng lên vẻ hưng phấn mong đợi, lúc này trông hắn đích thực mới giống một đứa bé được cho đi chơi.


Sáng sớm trời quang mây tạnh, gió thổi mát thì thầm thoảng qua hương thơm nhàn nhạt của những đóa hoa bên hồ, len lỏi vờn quanh mái tóc đỏ thẫm mềm mại buông mình trên bạch y, càng tôn lên vẻ thâm trầm trên khuân mặt tuấn mỹ đang chăm chú kia. Ngón tay dài mảnh khảnh lật từng trang sách cùng không gian yên tĩnh bên cách phá lệ vang lên soạt soạt, liếc thấy nam nhân đứng nghiêm cẩn trước mặt y mới bỏ sách xuống hỏi:"Mọi chuyện xử lý thể nào rồi?""Thưa chủ tử, Đông Môn cùng Tây Môn đã thay bằng người của ta, sổ sách bên Tây Môn quả nhiên có vấn đề, số liệu thuộc hạ đã ghi chép mời chủ tử xem qua.""Để đó đi, còn vụ ám sát?""Là do đại thiếu gia.""Còn gì nữa không?""Hình như đại thiếu gia đang có âm mưu gì đó, chúng thuộc hạ theo dõi có thấy y liên hệ với người của Huyết Lệ cung."Huyết Lệ cung vốn là một tổ chức ám sát có tiếng chốn kinh thành, mặc dù cái giá rất cao nhưng làm ăn cực kì sòng phẳng. Tiền giao người đưa chưa từng thất bại, nói đến cũng khiến một số người hoàng thất phải lo lắng. Triều định luôn lùng sục Huyết Lệ cung nhưng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hiện tại còn chưa có rời được đuôi lũ ma quỷ khát máu này. Nếu Thực sự đại ca nhà y cùng Huyết Lệ cung có mối làm ăn thì y phải triệt tiêu kế hoạch ngay từ trong trứng nước."Cho người Tử Tuyệt cung dọn dẹp sạch đi, sắp tới còn tiếp đãi khách quý.""Khách quý?" Bỉ Nhân ngạc nhiên. Vị thánh nhân nào mà có thể từ miệng chủ tử trở thành khách quý chứ?"Đúng, hơn nữa có vẻ hắn 'nhát' nên sâu bọ gì đó trong phủ cũng cần quét bỏ đi là vừa."Nguyên Thượng đáp mặt vô biểu tình nhưng trong con ngươi y lại ánh lên chút hứng thú. Đoạn thời gian kia quả có chút nhàm chán, nếu y kéo hài tử ấy về không biết Nguyên Phủ này sắp tới sẽ náo nhiệt tới cỡ nào? Tất nhiên tới lúc đó, vẫn cần chờ một thời gian khá khá."Chút nữa quên, chuẩn bị cho ta mấy bộ y phục hài tử cỡ... mười tuổi ấy. Nhớ chọn loại tốt.""Chủ tử, người muốn tặng ai?""Ngươi không cần biết, cứ vậy mà làm.""Vâng."Dù trong lòng có vạn thắc mắc nhộn nhạo Bỉ Nhân có chín cái mạng cũng không dám mở miệng ra hỏi y. Chủ tử cần áo hài tử làm gì cơ chứ? Tặng con nhà khác? Dẹp đi. Trăng hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nên có... "tầm chừng mười tuổi", lúc đó chủ tử mới tám tuổi sao mà... Cái này so với bảo chủ tử yêu nam nhân còn khó tin hơn. Vậy rốt cuộc là gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ