Trọng Sinh Truy Mỹ Ký q3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Triệu Nhan Nghiên và Lưu Duyệt (Hạ)

Nhóm dịch: internet

Nguồn: Vip.VanDan

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Duyệt hỏi: ”

Anh muốn đích thân đi XG sao?”

“Đúng vậy! Tôi chuẩn bị sẽ làm cho tên Trần Trạch Long này thua một cách tâm phục khẩu phục, cho hắn biết, hắn trêu chọc ai chứ không bao giờ được phép trêu chọc người của tôi!”

Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Nhan Nghiên, nhìn chăm chú nàng đang ngủ say, nói.

Lưu Duyệt nghe xong lè lưỡi nói:

“Bộ dạng vừa rồi của anh thật đáng sợ, giống như là… Ừ… Thật giống như muốn giết người theo kiểu của hoàng đế thời cổ đại vậy!”

“Ha ha, tôi nào có đáng sợ như vậy! Chỉ là tên tiểu tử Trần Trạch Long này cần phải bị ăn đòn thôi, loại người này mà xuất hiện thì sẽ bị đánh liền!”

Tôi nói.

“Ha ha! Sao anh có thể nói như vậy, nhưng Trần Trạch Long quả thật rất vô sỉ!”

Lưu Duyệt nói.

Lúc tôi trở về trường học, bước vào phòng ngủ, mấy anh em cùng phòng đều chạy tới hỏi han ân cần:

“Lão Đại, anh chạy đi đâu vậy? Anh có biết không, huấn luyện viên của chúng ta tức giận rồi, ngày đầu tiên huấn luyện đã qua, anh có biết không, tiếp là đợt huấn luyện cuối cùng để kiểm tra, nếu như không qua sẽ ảnh hưởng đến học phần!”

(Từ sau chuyện lần trước, bọn họ đều nhất loạt gọi tôi là Lão Đại, ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng không ngoại lệ)

Tôi giờ mới nhớ ra, mấy ngày qua bận rộn với chuyện tình của Triệu Nhan Nghiên, đã ba ngày không trở về trường học, những ngày bị huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất đã bắt đầu rồi.

“Các huynh đệ, người khác không biết chứ các cậu còn không biết sao, với tố chất thân thể của tôi, huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ?”

Tôi nói.

“Nói cũng phải! Nhưng, lão Đại, em thấy huấn luyện viên của chúng ta không dễ ứng phó đâu, kiểm tra rất nghiêm ngặt, em sợ hắn gây khó khăn cho anh!”

Hoàng Văn Tĩnh lo lắng nói.

Quả nhiên đúng như hắn đoán, không ra hắn đoán, vào ngày thứ hai tham gia huấn luyện, tôi gặp vị huấn luyện viên kia. Hắn điểm danh đến lúc đến tên tôi thì nói:

“Lưu Lỗi, là cậu có phải không?”

Tôi vội vàng đáp:

“Là em!”

Huấn luyện viên kia liếc tôi một cái, nói:

“Câu đầu tiên khi nói chuyện phải là báo cáo huấn luyện viên! Tại sao mấy ngày vừa qua em vắng mặt?”

“Báo cáo huấn luyện viên, nhà của em có chuyện!”

Tôi nói.

“Trong nhà có chuyện? Chuyện gì mà quan trọng như vậy, có thể quan trọng hơn huấn luyện sao? Em có xin phép nghỉ không?”

Huấn luyện viên bất mãn nói.

Tôi càng nghe càng tức giận, cái gì mà có thể quan trọng hơn huấn luyện? Triệu Nhan Nghiên trong suy nghĩ của tôi là đặc biệt quan trọng, là bất kỳ cái gì cũng không thể thay thế địa vị như tồn tại siêu nhiên của nàng.

Đấy là tôi còn nghĩ cho huấn luyện viên này còn chút mặt mũi, dù sao tôi bây giờ cũng là một sinh viên của trường Thanh Hoa, nhưng giờ phút này hắn cứ hết lần này đến lần khác đụng vào chỗ yếu của tôi, cho nên tôi lạnh lùng nói:

“Huấn luyện trong mắt của em thì nó là việc quan trọng, không thể đánh đồng chuyện của em với cái quân huấn được!”

“Em nói gì? Em nói huấn luyện là không bằng sao?”

Huấn luyện viên kia vốn là một Phó Đại đội trưởng trong quân đội, nên đã quen tính cố chấp, sai khiến, đâu chịu được cảnh bị người khác phản bác, lập tức giận đến mặt xanh mét, nói:

“Ý của cậu là sao? Theo ý cậu, sinh viên đại học đều không cần huấn luyện sao, vậy sau này ai bảo vệ tổ quốc của chúng ta?”

“Có rất nhiều cách để bảo vệ quốc gia, nhập ngũ đương nhiên cũng chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều cách khác, không phải cứ là đi mang gươm vác súng đánh giặc mới là cứu quốc, phát triển khoa học kỹ thuật, phát triển kinh tế cũng là một cách bảo vệ tổ quốc, hơn nữa, loại phương pháp này trong thời bình còn quan trọng hơn!”

Tôi không khách khí chút nào, nói.

“Em! Em nói cái gì! Hừ, em xem thường những người làm lính như chúng tôi có phải không?”

Huấn luyện viên giận đến mức không thèm nói đạo lý nữa.

“Em không xem thường những người lính, ngược lại em còn vô cùng kính trọng những quân nhân, nhưng không phải loại quân nhân ngang ngược, chuyên chế!”

Tôi bình tĩnh nói.

Huấn luyện viên kia thấy tôi đối chọi gay gắt, trong đầu cũng bình tĩnh hơn nhiều, hắn không phải không thừa nhận cách nhìn nhận của tôi là đúng, nhưng vì là một quân nhân cố chấp, hắn lại không muốn mình bị mất mặt.

Hiện tại hắn cũng có chút sợ trong lòng, đại học Thanh Hoa ở đâu? Các công tử cùng thiên kim tiểu thư của các chính khách và các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân trên cả nước đều tập trung về nơi này, người nào có thể bảo đảm… trong đám người này người nào không phải là người kế vị lãnh đạo hoặc là con cháu của đại gia có sức ảnh hưởng cả nước?

Đối với những người này không phải một tên Đại đội trưởng như hắn có thể trêu chọc được. Nhưng hắn nhìn thấy trên người của tôi cũng không có gì để cho là con cái gia đình quân nhân, dù sao nếu như không phải là đời sau kế tiếp của lãnh đạo quân đội là tốt rồi, những vị quan ở địa phương hay là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội dù có sức mạnh như thế nào thì cũng không thể bất lịch sự với những người trong quân đội như hắn, nghĩ tới đây, hắn cũng yên lòng, đầy lo lắng nói:

“Tôi không biết sao em có thể vào đại học Thanh Hoa, nhìn em thì chắc chắn điều kiện gia đình không phải là kém, nhưng bất kể gia đình em làm gì, thì em đi tới đây là để học, tham gia huấn luyện thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi! Đây là quy định của huấn luyện, cũng là quy định trong quân đội!”

Mấy anh em cùng phòng với tôi nghe huấn luyện viên nói vậy thì suýt nữa cười ra tiếng, những bạn học khác của tôi cũng phì cười! Tôi làm sao vào được trường Thanh Hoa? Những người này đều biết tôi là người đứng đầu điểm Khoa học tự nhiên của cả nước!

Tôi cười nói:

“Nếu như trong lòng huấn luyện viên còn có nghi vấn đối với em, thì em xin nói cho huấn luyện viên biết. Thứ nhất, em thi tốt nghiệp trung học đạt thành tích tổng điểm là 745 cho nên thi vào đại học Thanh Hoa, thứ hai, cha mẹ em đều là công nhân viên chức bình thường của một nhà máy, cho nên suy đoán của huấn luyện viên như vậy là sai rồi!”

Huấn luyện viên kia vốn tưởng rằng tôi là con cái của cán bộ cao cấp, không nghĩ tới sự thật lại có thể như vậy! Nhưng nghe qua giải thích của tôi, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ai bảo tôi dám làm mất mặt của hắn?

Hắn vừa nghĩ tới thành tích kinh khủng của tôi, càng thêm giận dữ, năm đó chỉ vì hắn không thi được lên đại học nên mới phải đi lính, nên trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều không có thiện cảm đối với những người học giỏi, cho nên nghĩ thầm cách gây khó khăn cho tôi, hắn nói:

“Nếu là như vậy, tôi cũng không nói thêm gì nữa, nhưng nếu em tới đây để tham gia huấn luyện thì phải dựa theo quy định của tôi để làm, em hai ngày không tham gia huấn luyện, cho nên tôi phạt em chạy 5 vòng quanh thao trường!”

Phải biết rằng chúng tôi được huấn luyện tại một đại thao trường, một vòng là một vạn thước, bắt một người sinh viên bình thường chạy năm vạn thước quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cứ coi như là mới binh sĩ nhập ngũ cũng có rất nhiều người chạy không nổi! Huấn luyện viên cười lạnh trong lòng: ai bảo mày dám ép tao, tao cho mày chết mệt!

Tôi lạnh lùng nhìn huấn luyện viên một cái, nói: ” Huấn luyện viên không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”

Tôi rất rõ thực lực của mình, bắt tôi chạy năm vạn thước, đừng nói là năm vạn thước mà là một trăm vạn thước tôi cũng dễ như chơi, nếu như lại dùng Thượng Thuấn Di, thì chỉ cần vài giây đồng hồ, còn nếu như dùng Dị năng “tạm ngừng thời gian” thì chắc chắn rằng độ nhanh có thể so sánh với tốc độ ánh sáng.

Nhưng điều làm cho tôi tức giận chính là huấn luyện viên này lại có thể gây khó khăn cho tôi như thế, bản thân tôi thì không sao, nếu như đổi lại là những sinh viên đại học khác thì chẳng phải là làm cho hắn mệt đến chết à?

“Quá đáng?”

Huấn luyện viên cười lạnh, trong lòng hắn cũng cho là tôi không thể nào chạy được, cho nên cũng cố chấp nói:

“Nếu như em chạy không hết, kết quả huấn luyện cũng trở thành vô nghĩa!”

“Nếu như em chạy được hết thì sao?”

Tôi khiêu khích nói.

“Chạy hết?”

Huấn luyện viên không tin tưởng tôi có thể chạy hết năm vạn thước, cho nên thuận miệng nói:

“Em mà chạy hết được thì sau này em muốn thế nào thì được thế đó, thành tích huấn luyện tôi sẽ cho em là loại ưu tú!”

“Tốt, một lời đã định!”

Tôi nói.

Tôi còn muốn lập tức đi XG xử lý Trần gia, cho nên tôi không tốn quá nhiều thời gian cho việc huấn luyện, điều tôi muốn chính là một câu nói kia của hắn!

Với ánh mắt kinh thường, tôi chạy ra ngoài. Bạn cùng lớp cũng bắt đầu lo lắng cho tôi liền đứng lên, dù sao có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, phần nhiều đều là con mọt sách, thân thể tố chất đều rất kém cỏi. Huấn luyện viên kia cũng không huấn luyện nữa, ngồi đợi đến lúc nhìn tôi mà chê cười.

Lúc này chỉ có Âu Dương Thiên Tề và những anh em cùng phòng với tôi là không có bất kỳ lo lắng gì, bọn họ đều biết rõ tố chất thân thể của tôi, năm vạn thước mặc dù rất dài, nhưng nghĩ đến cùng thì cũng không thể làm khó được tôi!

Tôi đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tôi cố ý chưa dùng tới bất kỳ dị năng nào, chỉ là thuần túy dựa vào thể lực để chạy, nhưng cho dù là như vậy, tốc độ của tôi cũng là khác thường, tôi phải làm chậm tốc độ lại, bởi vì tôi không muốn làm mọi người kinh hãi rồi xem tôi như vô địch Thế vận hội Olimpic tương lai! Nhưng đúng là khó chịu, rõ ràng có thể chạy nhanh hơn, mà lại phải làm bộ chạy chậm một chút.

Nhưng mà cho dù tôi chạy rất chậm thì cũng làm cho những người ở chỗ này cảm thấy không thể tin được, lúc đầu còn không có gì, dù sao có thể chạy một vạn thước thì có khối học sinh có thể làm được, nhưng mà vòng thứ hai, vòng thứ ba, lại làm cho tôi do dự chỉ muốn chạy cho xong, nhưng cái này cũng chưa là gì, vì điều làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi chính là tôi vẫn duy trì một tốc độ không thay đổi, nói cách khác, tôi đang chuyển động đều!

Trong đám sinh viên này, trừ Âu Dương Thiên Tề từ nhỏ đã phải tiếp nhận sự rèn luyện võ thuật nghiêm khắc, còn những người khác thì không có gì đặc biệt, nhưng huấn luyện viên thì khác, bọn họ khi ở trong quân đội đều phải huấn luyện bằng cách chạy bộ thường xuyên, đều đặn hàng ngày, nắm rõ sự thay đổi của tốc độ chạy, một người chạy bộ không dễ dàng khống chế tốc độ như vậy, hơn nữa về sau thể lực bị tiêu hao, thường không thể nào giữ vững người được!

Sau khi tôi dễ dàng chạy xong năm vòng, tất cả bạn học cùng lớp cùng hoan hô vui sướng, không theo quy tắc huấn luyện, làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng và kiêu ngạo! Xem ra bọn họ hai ngày nay cũng bị huấn luyện viên này làm khổ không ít!

Huấn luyện viên thấy mọi người ủng hộ tôi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, biết rõ tôi chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng vì lòng tự ái dâng cao, không nhịn được nên hét lớn:

“Reo hò cái gì! Có phải các người cũng muốn chạy đúng không?”

Tôi phất phất tay ý bảo các bạn học yên tĩnh một chút, bởi vì thân thể của bọn họ không giống tố chất của tôi, tôi không thể để cho bọn họ bởi vì tôi đi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Tôi xoay người về phía huấn luyện viên nói:

“Như thế nào ạ, đồng chí huấn luyện viên, đồng chí có nên thực hiện lời hứa của mình vừa rồi không ạ?”

Chương 31: Tỷ võ với Huấn luyện viên.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.VanDan

Tôi lời này vừa nói ra, huấn luyện viên sửng sốt một chút, nhưng lời lúc nãy đều là nói khi tức giận, hắn cũng dứt khoát không tin tôi có thể chạy được 5 vạn thước, đúng là không phải là người, nhất thời hắn cứng lười, khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn chỉ là một phó Đại đội trưởng, lần này lĩnh mệnh của cấp trên tới huấn luyện quân huấn, chứ đâu có quyền quyết định một người có được tham gia quân huấn hay không! Chuyện này nếu để cho Đại đội trưởng biết, thì sẽ mắng hắn thậm tệ!

Cho nên hắn nói:

“Được rồi, bạn học Lưu Lỗi, bạn đi về nghiêm chỉnh tham gia quân huấn đi, chuyện lần này tôi bỏ qua”

Tôi cười lạnh nhìn huấn luyện viên, người này định nuối lời đây mà!

“Đồng chí huấn luyện viên, bây giờ không phải là chuyện có bỏ qua hay không, mà là chuyện đồng chí tuyên bố trước mặt nhiều người như vậy, định nuốt lời hay sao?”

Tôi nói.

Huấn luyện viên trong lòng tức giận tới mức phát hỏa, hắn không nghĩ đến tên học sinh này lại dám ở trước mặt mọi người làm mất mặt hắn, vốn tưởng rằng, hắn cho người học sinh này một lối thoát, thì hai bên sẽ bỏ qua, không nghĩ tới học sinh này lại còn làm cao! Cho nên hắn giận dữ nói:

“Tôi là huấn luyện viên, tôi nói xong là xong, đừng tưởng cậu có thể chạy được 5 vạn mét thì kiêu ngạo, tôi nói cho cậu biết, cậu so với tôi thì chẳng là cái gì cả!”

“Vậy thì chúng ta thử xem, xem ai là người thua cuộc.”

Tôi nhìn thẳng huấn luyện viên nói.

“Hừ, bản thân tôi là phó Đại đội trưởng, nếu như tỷ thí với cậu thì người khác bảo tôi ăn hiếp, như vậy đi, tỷ thí gì tùy cậu chọn!”

Huấn luyện viên rất kiêu ngạo nói.

“Được rồi, chúng ta không cần so tài cái khác, chỉ cần so Tán thủ là được rồi!”

Tôi nói. Nên nhớ rằng, trước khi học dị năng, tôi là vô địch Tán thủ!

Huấn luyện viên nghe xong, trong lòng không khỏi cười to, cùng quân nhân tỷ thí Tán thủ? Đây chẳng phải là muốn chết hay sao? Các chiến sỹ trong quân đội thường xuyên tỷ thí với nhau về môn này !

Hắn biết đây là cơ hội duy nhất lật ngược tình thế của hắn, nếu không hôm nay rất có thể thua trong tay người học sinh này. Mà bây giờ thì hắn đã hoàn toàn nắm chắc, vì trong quân đội hắn có danh hiệu là “Tán thủ vương”, trong toàn bộ Liên đại đội hắn không có địch thủ.

Cho nên hắn sảng khoái sđáp ứng nói:

“Cũng được, chúng ta tỷ thí Tán thủ!”

Giờ phút này hắn cũng chẳng chú ý cái gì kỷ luật với không kỷ luật, bởi nếu thua người học sinh này, thì mặt mũi của hắn mất hết.

Lúc này, ngay cả những huynh đệ trong phòng của tôi cũng lo lắng cho tôi, bởi vì bọn họ biết trong đánh nhau thì tôi có lợi hại, nhưng đối thủ chỉ là những tên côn đồ lưu manh, còn đây lại là quân nhân chuyên nghiệp!

Âu Dương Thiên Tề cũng là âm thầm sốt ruột, hắn biết thực lực của mấy người trong quân đội, họ cũng không phải là nói giỡn, cũng chỉ có những người được huấn luyện Cổ võ thuật từ nhỏ một cách nghiêm khắc mới có thể đánh được bọn họ. Âu Dương Thiên Tề không nghĩ tới tôi lại chọn phương thức này, liên tục đánh mắt cho tôi, tôi gật đầu nhìn hắn để trấn an hắn.

“Được rồi, đây là do cậu tự chọn, nếu như cậu thua thì hãy chấp nhận nghiêm chỉnh tiến hành quân huấn!”

Huấn luyện viên nói:

“Như vậy đi, tôi nhường cậu 3 chiêu, trong 3 chiêu cậu hãy sử dụng toàn bộ lực lượng, nếu như không thể đánh ngã tôi, thì sau 3 chiêu tôi sẽ không khách khí!”

Tôi sử dụng toàn lực? Trong lòng tôi cười thầm, nếu như tôi sử xuất toàn lực, hắn chỉ còn lại một thi thể, không, ngay cả thi thể cũng biến mất.

Nhưng mà hiện tại tôi đã là sinh viên Đại học Thanh Hoa, không thể biểu hiện năng lực quá mức kinh hãi thế tục, nếu không bị người ta coi trọng, bắt tham gia thế vận hội Olimpic thì phiền toái! Bởi vậy, tôi sử dụng chiêu thức Tán thủ, mời huấn luyện viên

Tôi đấm một quyền tới ngực hắn, một quyền này trông bình thường như không có gì lạ, giống như học sinh mới tập quyền, nhưng mà huấn luyện viên lại âm thầm kinh hãi, quyền này hắn không thể né tránh, bởi vì tốc độ quá nhanh!

Kết quả quyền của tôi đấm trúng ngực của hắn, mặc dù tôi sử dụng không tới một thành lực lượng, nhưng cho dù như vậy, huấn luyện viên lại âm thầm kêu khổ, một quyền này giống như thiết chùy đập vào trên người hắn. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nhưng mà cố gắng chịu đựng, không để máu phun ra.

Người ở bên ngoài thì chỉ thấy như huấn luyện viên cố ý để tôi đấm trúng một quyền!

Một quyền này của tôi đã chọc tức huấn luyện viên, hắn cũng chẳng còn để ý tới việc ước định 3 chiêu, mà giơ chân đá tới tôi.

Trong lòng tôi khinh thường, người này cũng chẳng giữ chữ tín gì cả, nhưng mà tôi dễ dàng tránh né một cước của hắn, sau đó nhảy về phía sau lưng người này, đập nhẹ một quyền lên cổ, nhưng không sử dụng lực.

“Nếu như ở trên chiến trường, anh đã chết.”

Tôi mặt không chút thay đổi nói.

Huấn luyện viên trong lòng hoảng hốt! Lực lượng của tôi hắn đã lĩnh giáo, nếu như tôi vẫn dùng lực đạo như cũ, thì tính mạng hắn đã không còn!

Huấn luyện viên sắc mặt xanh mét, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, người học sinh này tuyệt không tầm thường, với lại hắn còn chưa sử dụng toàn lực, chỉ giả vờ một vài động tác mà thôi!

Tôi đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng quát uy nghiêm.

“Hai người đang làm cái gì đó!”

Lý Cường chính là tên của người huấn luyện viên, chỉ thấy sau khi hắn nghe được tiếng quát, lập tức xoay người, chào nói:

“Trương Đại đội trưởng!”

Hóa ra người tới chính là tổng huấn luyện viên của đợt quân huấn này, Đại đội trưởng Trương Thành Mạn.

“Lý Cường, cậu đang làm cái gì vậy? Tại sao lại cùng học sinh đánh nhau?”

Trương Thành Mạn tức giận hỏi.

“Báo cáo Đại đội trưởng, tôi…”

Lý Cường giờ phút này không biết giải thích ra sao, hắn làm như vậy đúng là không tuân theo kỷ luật của quân đội, hơn nữa còn bại trong tay người học sinh này, hắn làm sao có thể nói ra miệng được chứ!

Nhưng mà hắn không nói thì người khác không thể nói, trông bộ dạng hắn như vậy, tôi lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt.

“Lý Cường, những lời của học sinh này đều là sự thực?”

Trương Thành Mạn sắc mặt không tốt hỏi.

“Đại đội trưởng, chuyện này…”

Lý Cường quanh co nói.

“Có phải hay không?!”

Trương Thành Mạn thấy Lý Cường như vậy, trong lòng biết là đúng tới tám chính phần rồi.

“Đúng… !”

Lý Cường đáp.

“Hừ! Chờ khi về sẽ tính sổ với cậu, hiện giờ có một vị Đoàn trưởng trong quân khu muốn tới kiểm tra công việc, các cậu chuẩn bị sẵn sàng đi!”

Trương Thành Mạn nói.

“Đợi một chút, Trương Đại đội trưởng!”

Tôi thấy Trương Thành Mạn xoay người muốn đi, vội vàng gọi hắn lại, vấn đề của tôi còn chưa giải quyết, tại sao tôi có thể cho hắn đi được cơ chứ.

“Có chuyện gì gì không?”

Trương Thành Mạn hỏi.

“Như vậy tôi có thể không cần tham gia quân huấn không?”

Tôi hỏi.

“Đồng chí… Không được!”

Trương Thành Mạn mặc dù rất khó khăn, nhưng dù sao trong quân đội mọi người rất bao che khuyết điểm cho nhau, thủ hạ phạm sai lầm, mình có thể giáo huấn, nhưng yêu cầu không tham gia quân huấn, hắn không thể đáp ứng.

“Hóa ra Trương đại đội trưởng cũng giống như thủ hạ không giữ lời hứa, được thôi, không phải là Đoàn trưởng tới thị sát hay sao, tôi nói trực tiếp với hắn là được!”

Tôi lạnh lời nói.

Trương Thành Mạn nghe được lời của tôi trong lòng rùng mình, nhưng ngay sau đó lại trấn định, nghĩ tôi làm sao có thể nói chuyện với Đoàn trưởng được đây, hắn vững tin nói:

“Xin cứ tự nhiên!” Nói xong hắn xoay người rời đi, vốn thủ hạ của mình thua, hắn đã đủ mất mặt rồi, sao có thể đáp ứng yêu cầu của một học sinh cơ chứ.

Tôi đang định nói chuyện với mấy huynh đệ trong phòng một chút, thì thấy có tiếng xe ô tô vang lên, tôi nghĩ vị Đoàn trưởng kia chắc chắn là tới rồi!

Một chiếc xe quân đội tiến vào, tất cả các Đại đội trưởng, bao gồm và Trương Thành Mạn cũng trong đó, vội vàng an bài cho học sinh ở chỗ nghỉ ngơi, sau đó bước nhanh tới, đứng một hàng dài cạnh chiếc xe.

Lúc này, từ trên xe bước xuống là một thanh nhiên mặc quân trang tương đối mập mạp,… Tôi nhìn thấy, thì thiếu chút nữa cho rằng thị lực của mình có vấn đề! !Tôi ngất, hóa ra lại là Ngô mập mạp !

Hắn cũng tới Bắc Kinh, lại còn được thăng lên làm Đoàn trưởng? Tôi đang định đứng lên đi gặp, kể từ sau khi có mâu thuẫn với Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi cũng chưa gặp lại hắn, bởi vì, thứ nhất là tôi quả thật là không có thời gian, thứ hai là tôi cũng ngại khi tới nhà bọn họ.

Lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng tôi vô cùng kích động, dù sao người này cũng là tiểu đệ của tôi, không biết giờ phút này hắn có nhận hay không, nhưng tôi đúng là vô cùng cao hứng.

“Ngô mập mạp!”

Tôi kêu to chạy tới.

Ngô mập mạp thấy có người gọi ngoại hiệu của mình, thì cũng sửng sốt, kể từ khi tới Bắc Kinh nhận chức Đoàn trưởng, thì hắn luôn tỏ ra nghiêm túc trước mặt thủ hạ, chưa ai dám gọi trực tiếp ngoại hiệu của hắn cả.

Ngô mập mạp nhìn về hướng tiếng kêu, khi thấy tôi thì sắc mặt trở nên vui mừng.

Mà đại đội trưởng Trương Thành Mạn kia thấy tôi gọi Ngô mập mạp thì không biết là tôi gọi ai, nhưng hắn thấy tôi chạy tới, tưởng là tới tố cáo hắn, trong lòng sốt ruột vô cùng, nghĩ thầm, người này đúng là quá điên cuồng!

Khi kinh sợ qua đi, Trương Thành Mạn vội vàng ra lệnh cho Lý Cường nói:

“Lý Cường, tại sao cậu không quản tốt sinh viên của mình, mau mang hắn đi cho tôi!”

Nói xong, hắn liên tục nháy mắt với Lý cường!

Chương 32: Gặp tiểu đệ nơi đất khách

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vandan

Nhưng mà giờ phút này hắn đã quên, thủ hạ Lý Cường của hắn là thủ hạ bại tướng dưới tay tôi, cho dù có xông lên ngăn cản, thì làm sao có thể cản được!

Trương Thành Mạn quên, nhưng Lý Cường không quên! Trong lúc tỷ võ, người ta chỉ tóm lấy cái cổ mình trong tích tắc, cái loại cảm giác tử vong tới gần, làm sao hắn có thể quên được! Hắn vẫn chưa chân chính trải qua chiến trường, cảm giác này khó quên trong lòng hắn!

Lý Cường hiện tại chỉ còn cách kiên trì đi tới, trong lòng cầu nguyện, tiểu tử này ngàn vạn lần đừng động thủ với hắn, nếu không thì hắn tiêu rồi!

“Các người đang làm cái gì vậy, mau để cho hắn tới đây!”

Ngô Thiên nhìn thấy thủ hạ của mình ngăn lão đại của mình tiến lên, vội vàng lên tiếng ra lệnh.

Lúc này, Lý Cường nghe được lời của Ngô Thiên, quả thực cao hứng vạn phần, hắn không muốn chọc giận tên gia hỏa nguy hiểm này nữa, không biết một thân công quỷ dị của hắn làm sao mà luyện thành được cơ chứ!

“Lão Đại… Ách —— Lão Lưu, tại sao anh lại ở chỗ này!”

Ngô mập mạp bật thốt lên kêu một tiếng “Lão Đại”, nhưng bỗng nhiên ý thức được thân phận mình bây giờ không giống như trước kia, bên cạnh hắn còn một đống thủ hạ, gọi là Lão đại có phần giống xã hội đen, nên hắn vội vàng sửa lời.

Tôi nghe thấy Ngô mập mạp lại có thể gọi tôi lão Đại, trong lòng cũng rất cao hứng, xem ra tiểu đệ này thu nhận đúng là không uổng:

“Ngô mập mạp, cậu gọi tôi là Lão Lưu, trông tôi già như vậy hay sao?”

“Ha ha, nhầm, chỉ là nhầm!”

Ngô mập mạp cười nói:

“Lưu Lỗi, tại sao anh lại tới nơi này?”

“Anh? Tham gia quân huấn, hiện giờ anh là sinh viên của Đại học Thanh Hoa!”

Tôi nói.

“A… Cũng đã hai năm chúng ta không gặp mặt rồi, quả nhiên đã thành sinh viên rồi, đúng rồi, Triệu Nhan Nghiên có ở đây không? Cô ấy đâu rồi? Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi nay em rảnh, mời anh cùng chị dâu…các chị dâu ăn cơm.”

Ngô Thiên nói một nửa, thì chợt nhớ tới tôi không chỉ có một cái lão bà, cho nên khi nói tới chị dâu vội vàng thêm từ “các” vào .

Nghe thấy Ngô mập mạp nhắc tới Triệu Nhan Nghiên, sắc mặt của tôi trầm xuống.

Ngô mập mạp nhìn thấy nét mặt của tôi, rất là kỳ quái, vội vàng hỏi:

“Lưu Lỗi, anh làm sao vậy?”

“Ngô Thiên, Triệu Nhan Nghiên bị tai nạn xe cộ rồi!”

Tôi thở dài nói:

“Hiện tại mặc dù đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà không biết tại sao, vẫn chưa tỉnh lại…”

“Cái gì!”

Ngô Thiên kích động nói:

“Anh nói gì, Triệu Nhan Nghiên bị tai nạn xe cộ rồi! Chuyện xảy ra khi nào? Hiện tại thế nào?”

“Xảy ra từ mấy hôm trước, hiện đang ở bệnh viện, bác sỹ bảo là không sao cả, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.”

Tôi nói.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cô ấy đang tốt như vậy, tại sao lại có thể bị tai nạn được chứ!”

Ngô mập mạp sốt ruột nói.

Hắn mặc dù đã đoạn tuyệt cái ý nghĩ Triệu Nhan Nghiên sẽ làm bạn gái hắn, nhưng vẫn còn vô cùng quan tâm nàng, nên lúc này hắn vô cùng kích động.

Bởi vậy, tôi đem chuyện Trần Trạch Long lái xe đụng nàng, cặn kẽ kể lại cho hắn một lần, Ngô mập mạp nghe xong, lửa giận bốc cao chín trượng, giận tím mặt nói:

“Cái con chó đẻ này, Lão Tử dẫn người tới cho nổ tung Tập đoàn Trần thị của nó!”

“Anh đã quyết định đáp lễ lại hắn, hai ngày sau anh đi XG!”

Tôi nói:

“Thôi, hôm nay cũng định xin đại thủ trưởng một lời, mấy hôm sau anh không thể tham gia quân huấn được!”

“Chuyện này không có vấn đề gì, em nói với bọn họ một tiếng!”

Ngô mập mạp ngay sau đó nhìn Trương Thành Mạn nói:

“Trương Đại đội trưởng, trong nhà sinh viên này có chuyện, hắn sẽ nghỉ mấy hôm quân huấn, anh yên tâm, quân huấn hắn đã luyện tập qua rồi!”

Trương Thành Mạn thấy Đoàn trưởng đã lên tiếng, thì không đồng ý được hay sao! Bây giờ hắn đang sốt ruột chuyện, tôi ngàn vạn lần đừng nói chuyện hồi nãy ra, nếu hắn nhất định chịu không nổi!

Nhìn bộ dáng của tôi, nhất định là lão bằng hữu với Ngô đoàn trưởng, Trương Thành Mạn trong lòng âm thầm hối hận, tại sao lúc nãy không mắng Lý Cường một trận, rồi đồng ý cho hắn xin nghỉ, thì cũng có thể nói một hai câu trước mặt đoàn trưởng, mà bây giờ… Ai!

“Dạ, đoàn trưởng!”

Trương Thành Mạn vội vàng nói.

Ngô mập mạp gật đầu, hắn không nói gì nữa.

“Đúng rồi, Ngô mập mạp, tại sao mới hai năm không gặp, mà chú đã leo lên chức Đoàn trưởng rồi? Kiểu này nhảy quá nhanh đi? Hay vì cha của chú?”

Tôi nhớ tới cha của Ngô mập mạp là Tư lệnh của quân đoàn Tùng Giang.

“Trời! Anh nghĩ gì thế, trong bộ đội tuy nói có thể đi cửa sau, nhưng dù gì thì em cũng không thể từ một tên lính quèn lên làm Đoàn trưởng được!”

Ngô mập mạp lắc đầu cười nói:

“Cha em dù có thể làm, nhưng cũng sẽ không an bài cho em, với lại còn an bài tới Bắc Kinh này làm gì”.

Tôi vừa nghĩ cũng đúng, trong quân đội làm sao có thể đi cửa sau làm đại quan được, không thì có biết bao nhiêu công tử của Tư lệnh, làm sao an bài hết được!

“Cha em cấpcho em một chiếc trực thăng, sau đó thì đi lái máy bay, trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới, không biết thần xui quỷ khiến thế nào, em lại bắt được mấy phần tử đang định vượt biên sang Nga, mấy người này lại là người của Cục an toàn quốc gia. Vì vậy mà em lập công lớn, hơn nữa có cha em lo chu toàn, thoáng cái tăng em lên hai cấp, nếu tiểu đệ của anh mà không làm đoàn trưởng, thì lại khiến anh mất mặt rồi?”

Ngô mập mạp đắc ý nói.

Tôi gật đầu, thì ra là như vậy, xem ra hắn tự mình dựng lên sự nghiệp trong giới quân sự, đồng thời cha hắn cũng là một người có thực lực, hi vọng sẽ làm được một chức quan tốt.

“Đúng rồi, anh đã đặt vé máy bay và làm hộ chiếu đi XG chưa? Nếu không em tìm một chiếc máy bay quân sự đưa anh đi?”

Ngô mập mạp nói.

“Không cần, anh đã thu xếp xong xuôi rồi.”

Tôi nói.

“Vậy thì tốt, như vậy em an tâm rồi, nếu như chình quyền thủ đô không làm gì được chuyện này, thì em cũng không thể giúp gì được.”

Ngô mập mạp cười nói:

“Thế nào, không nghĩ tới chuyện này nữa, tối nay em làm chủ, mời anh nhậu một bữa?”

“Được rồi, lát nữa anh điện thoại cho Vi Nhi, bảo nàng cùng đi, nói thật, lần trước chú cứu hai chúng tôi ra, anh còn chưa cảm ơn chú!”

Tôi nói:

“Buổi tối chú đừng uống nhiều quá, làm hại anh phải tính tiền đó nhé!”

“Ha ha, không đâu, với tửu lượng của em bây giờ, làm sao có thể dễ dàng gục xuống được!”

Ngô mập mạp cười nói.

Có một câu nói của Ngô mập mạp, Lý Cường và Trương Thành Mạn không dám làm khó tôi nữa, hiện giờ bọn họ còn đang cảm ơn tôi vì không kiện họ. Lý Cường bây giờ hối hận vạn phần, biết thế đáp ứng yêu cầu của tôi cho xong.

Nhưng tôi chưa ra khỏi sân trường thì đã có người tới tìm tôi, thật đúng như một câu hát, trong sân trường tin tức truyền rất nhanh.

“Bạn ơi, chờ một chút!”

Có một người học sinh chạy tới nói với tôi nói. Nhìn bộ dáng của hắn thì chắc chắn không phải là sinh viên năm thứ nhất, vì năm nhất đều mặc quân phục, còn hắn mặc quần áo bình thường.

“Có chuyện gì sao?”

Tôi kỳ quái hỏi.

“Là như vậy, tôi là hội trưởng hội võ thuật của Đại học Thanh Hoa, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Đinh Văn Phong, là sinh viên năm hai, khoa pháp luật. Tôi có chuyện đi ngang qua nơi này, thấy được trận tỷ võ giữa bạn và huấn luyện viên kia, cảm thấy bạn nhân tài luyện võ, nên tôi chân thành với bạn gia nhập hội!”

Sinh viên mặc trang phục bình thường giới thiệu.

Chuyện này…dường như gia nhập thì cũng chẳng mất gì, với lại tôi còn có cơ hội trải qua những cảm giác khi còn đi học đại học, cho nên sảng khoái đáp ứng:

“Đương nhiên có thể, nhưng mà tôi còn có chuyện của mình, nên không thường xuyên tham gia hội được!”

“Chuyện này không sao, hội võ thuật của chúng tôi là nơi nói chuyện thực lực, thực lực của bạn đương nhiên không cần tham gia huấn luyện bình thường, chỉ cần đại diện cho trường học đi dự thi là được rồi, một năm cũng chẳng có mấy lần đâu!”

Đinh Văn Phong nói.

“Tham gia thi đấu…”

Nói thật, tôi không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng kiếp trước tôi cũng tham gia thi đấu rất nhiều, cũng không có mấy người nhận ra, nên tôi đáp ứng nói:

“Được rồi!”

Đinh Văn Phong thấy tôi đáp ứng vào xã đoàn (hội), cũng thật cao hứng, hắn đưa tay phải ra nói:

“Hoan nghênh bạn gia nhập xã đoàn chúng tôi, bạn có thể tự giới thiệu một chút không!”

Tôi cùng với hắn bắt tay, đang muốn giới thiệu, thì nghe thấy một thanh âm cười nhạo từ phía sau tôi truyền tới:

“Ha ha, Đinh hội trưởng, xã đoàn của cậu thật lợi hại, tuyển không được người thì hạ thủ với cả sinh viên mới, mà cậu cũng thật là, loại mặt hàng này cũng có thể luyện võ sao?”

Đinh Văn Phong nghe xong không khỏi nhíu mày, ngay cả tôi cũng có chút tức giận!

Cái gì mà lại là mặt hàng không thể luyện võ?

Tôi mặc dù không biết chiêu thức võ công cụ thể gì, nhưng tinh thần lực của tôi cũng chính là nội lực mà mọi người vẫn gọi vô cùng hùng hậu!

Chương 33: Hội võ thuật Thanh Hoa

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: VanDan

Tôi quay đầu lại, phát hiện một người trên mặt không khác gì bị người ta đánh vỡ, trên đầu còn ghim băng vải —— không đúng, phải là buộc băng lên đầu, giống như người Nhật Bản thường dùng mũ nồi buộc vài cái băng lên đầu, không biết vị nhân huynh khiếm tấu (người bị đánh vỡ mặt) này luyện công phu của nước nào.

“Dương Uy, xã đoàn Karatedo các ngươi từ khi nào đã nhúng mũi vào chuyện của hội võ thuật Thanh Hoa rồi?”

Đinh Văn Phong coi như có rèn luyện hàng ngày, không lập tức phát tác, nếu không lại có ẩu đả xảy ra rồi.

“Tôi thật lấy làm buồn, trong xã đoàn võ thuật của Đại học Thanh Hoa các người, có lẽ hủy đi được rồi đấy, số kinh phí hàng năm đó, chuyển sang cho xã đoàn karatedo chúng tôi được rồi đó, như vậy thì trong cuộc tranh tài cả nước, chúng tôi có thể tăng thêm mấy hạng!” Dương Uy nói.

“Hội võ thuật Thanh Hoa chúng tôi sẽ giành giải thưởng !”

Đinh Văn Phong trầm ngâm một chút nói.

Thật ra thì lấy chính công phu của hắn thi đấu trong toàn quốc sẽ giành giải thưởng dễ dàng, nhưng mà vấn đề mấu chốt là hắn từ nhỏ đã luyện tập võ thuật cổ truyền, các chiêu thức đều là chiêu thức cổ, các chiêu thức Tán thủ hắn chưa từng học qua, cho dù muốn học, với tuổi tác hiện giờ cũng không được rồi, với lại nếu hắn tham gia thi đấu, trong lúc sơ ý lộ ra mấy chiêu võ thuật cổ truyền, thì sẽ làm xã hội kinh sợ.

Nhưng mà khổ nỗi, sinh viên thời nay không quan tâm tới võ thuật cổ truyền, mà lại đi học cái gì là Judo Karatedo Taekwondo… Coi võ thuật cổ truyền chỉ là trò tốn thời gian.

Mặc dù võ thuật cổ truyền xuống dốc, nhưng vẫn có một môn công phu được vinh danh, đó là Tán thủ. Tán thủ có rất nhiều lai lịch trong võ thuật cổ xưa Trung Hoa, như Tương bác, Thủ bác, Bạch đả, Đối sách, Kỹ kích đẳng. Bởi vì nó chuyên dùng hình thức là tỷ đấu trên lôi đài, cho nên dân gian còn có câu gọi là “Đả Lôi Thai” (Đấu võ đài). Song, hiện giờ Tán thủ khác xa với Tán thủ truyền thống.

Hiện giờ Tán thủ phải theo những quy tắc nhất định, như đá trung đẳng, đánh, ngã, và phương pháp phòng thủ, tiến hành đồ thủ, đối kháng, và hạng mục thi đấu thể thao, nói chung nó là những bộ phận quan trọng của võ thuật cổ truyền. Võ thuật cổ truyền có hai hình thức, một là biểu diễn quyền thuật và hai là thi đấu đối kháng. Tán thủ là một trong những hình thức thi đấu đối kháng.

Hiện nay Tán thủ với phương pháp đọ sức của Mỹ có phần tương tự, thậm chí có thể tranh tài với nhau. Đương nhiên, vì võ thuật cổ truyền là hình thức có từ xa xưa, cho nên trong thi đấu toàn chiếm thượng phong!

“Hmm! Chỉ bằng tên tiểu tử mới này hay sao?” Mặc dù Dương Uy đưa mắt cười nhạo hội võ thuật Thanh Hoa, nhưng mà lại không dám nhằm thẳng vào Đinh Văn Phong, bởi vì hắn đã nghe loáng thoáng ở đâu đó, công phu của Đinh Văn Phong không kém, chỉ là không dễ xuất thủ.

Mặc dù đây chỉ là lời đồn đại, nhưng mà Dương Uy từ trước đến giờ lá gan rất nhỏ, không bao giờ trêu chọc những người hắn không chọc được.

Đây cũng giống như cái tính cách được giáo dục từ nhỏ, vì hắn là một người bên ngoại của Lưu gia, cha của hắn từ nhỏ đã dạy hắn, thân phận là một người ở rể, Dương Uy chỉ là một nhánh huyết mạch của Lưu gia, mà cô gái họ Lưu gia trước giờ không được gia chủ coi trọng.

Nhưng mà giờ cơ hội đã tới rồi, vì đồng lứa với Dương Uy trong Lưu gia không có một ai là đàn ông, có lẽ đây chính là cơ hội trở thành gia chủ của Dương Uy.

Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của hắn, gia chủ của Lưu gia hiện giờ chưa bao giờ có ý nghĩ, sẽ giao chức gia chủ vào tay một người khác họ. Nếu không những thế gia khác biết, sẽ cười vào mặt mũi của Lưu gia hay sao?

Chính là bởi vì như vậy, cha của Dương Uy từ nhỏ đã dạy Dương Uy, làm người đầu tiên là phải hiểu rõ chính mình! Dương gia mặc dù chỉ là dân chúng bình thường, nhưng cũng có chút kiêu ngạo, cha của Dương Uy là Dương Thụ Nhung cũng là giám đốc của một nhà máy, thật ra thì cái nhà máy này cũng là sản nghiệp của Lưu gia, hắn chỉ thay thế xử lý công việc mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, cũng đã đem lại cho mặt mũi cho Dương gia trước mặt nhiều người.

Mới đầu, những lời giáo huấn của cha hắn dậy hắn, hắn không để trong lòng. Nhưng sau này khi anh trai họ của Dương Uy xảy ra chuyện, thì hắn cũng thu liễm đi rất nhiều.

Dương Thụ Nhung và anh trai của hắn đều ở rể Lưu gia, Dương Uy cùng anh trai họ của hắn có thể nói là thân càng thêm thân, nhưng mà một lần ngoài ý muốn, anh trai của hắn không biết trêu chọc cái loại người gì, bị người ta đánh cho tàn phế, hơn nữa bác hắn làm ở Cục công an cũng bị dính líu.

Cho nên quan điểm làm người của Dương Uy bây giờ là không trêu chọc những người không thể trêu chọc. Đinh Văn Phong là người thừa kế Đinh gia một trong Lục đại thế gia cũng là người hắn không thể trêu chọc.

Nhưng mà đối với một sinh viên mới như người trước mắt này thì hắn không ngại, cho nên chuyển đề tài sang tôi.

Tôi nhìn cái khuôn mặt vô sỉ trước mắt mình, không biết tại sao, tôi lại có cảm giác rất quen mắt? Chẳng lẽ trước kia tôi từng đánh hắn?

Vốn là giờ tôi muốn chủ động giáo huấn hắn một trận, kể từ khi Triệu Nhan Nghiên xảy ra chuyện, tâm tình yên tĩnh của tôi đã bị khuấy động, nếu không thì tôi cũng không đi tỷ võ với Huấn luyện viên kia.

Tôi nhìn Dương Uy hồi lâu, nhưng vẫn cố nín nhịn. Nhưng Dương Uy thì lại không biết, hắn tưởng tôi sợ, càng thêm đắc ý.

Mặc dù hắn không dám khi dễ những Nhị thế tổ của Lục đại thế gia, nhưng trước mặt sinh viên trường này hắn vẫn rất tỏ ra kiêu ngạo, cho hắn nên nói:

“Như thế nào, tiểu tử, sợ chưa? Tao cho mày biết, tốt nhất là mày đừng có gia nhập hội võ thuật Thanh Hoa làm gì, nếu không khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại hối hận.”

Đây đúng là đang uy hiếp tôi! Nhưng mà tôi là người như thế nào? Kể từ khi tôi Trọng sinh cho tới nay, người uy hiếp tôi nhiều, nhưng tôi vẫn sống tốt, nhưng những người uy hiếp tôi lại không có gì thoải mái.

Tôi nhìn Dương Uy một chút nói:

“Tao đã quyết định gia nhập hội võ thuật Thanh Hoa rồi, mày nếu làm được gì thì làm cho tao xem đi, hoặc là tổ chức thi đấu hữu nghị, bên tao mấy người, bên này mấy người, chúng ta đánh cuộc xem bên nào lợi hại hơn.”

Tôi nói xong câu này, không riêng Dương Uy sửng sốt mà ngay cả Đinh Văn Phong ở một bên cũng sửng sờ.

Thực lực của hội võ thuật Hoa Hạ như thế nào thì Đinh Văn Phong rất rõ, trừ mình ra thì làm gì còn ai có thể đấu, chẳng qua là tham gia cho vui. Người có thực lực chân chính thì chưa xuất hiện, hiện giờ mọi người chỉ coi đây là nơi rèn luyện thân thể mà thôi.

Mà chuyện làm Dương Uy buồn bực nhất chính là, tôi là một sinh viên mới lại khiêu khích hắn, vốn hắn định bắt nạt sinh viên mới như tôi, nhưng đối phương lại không chút nào sợ hãi, lại còn khiêu chiến ngược lại, chuyện này nhất định có cái gì đó không đúng.

Hắn phải thận trọng suy nghĩ một chút, cái tên sinh viên mới này có chỗ dựa nào không, nếu không cho hắn lá gan, hắn cũng không dám nói như vậy!

Nhưng mà Dương Uy suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cái gì cả! Dương Uy là người làm việc rất cẩn thận, đã sớm điều tra các sinh viên mới ai có thế lực, sau đó ghi lại, nhưng trong danh sách kia làm gì có người này!

Nhưng mà ngay sau đó, hắn đã nghĩ thông suốt, người này nhất định là một Lăng Đầu Thanh (người ngang ngược, thích thể hiện), nghé mới sinh thì không sợ cọp, người trẻ tuổi nhiệt huyết dễ hành động lỗ mãng, chỉ một chút là kích động, nên hắn yên tâm, nói:

“Tốt, tao cũng đang có ý đó, chỉ không biết là Đinh đại hội trưởng có ý như thế nào?”

Đinh Văn Phong thấy việc đã đến nước này, nếu như mình không đáp ứng, rõ ràng biểu hiện là mình sợ Dương Uy rồi! Chỉ còn cách đành phải chấp nhận, hắn ở trong lòng thở dài một hơi, ngoài mặt lại giả vờ như chẳng có chuyện gì, nói:

“Tỷ thí với nhau đó là đương nhiên, tôi cũng sớm đợi ngày này rồi!” Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu tới lúc đó không ổn, thì một mình hắn lên đài!

Dương Uy hắc hắc cười lạnh hai tiếng, xoay người rời đi. Sau khi hắn đi, Đinh Văn Phong dùng vẻ mặt đau khổ nói:

“Lão đệ ơi, cậu hại tôi thảm rồi! Cậu chỉ thuận miệng nói, nhưng hội võ thuật lại phải làm, mặc dù tôi không sợ Dương Uy, nhưng thực lực của xã đoàn chúng ta thì…”

Tôi thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng cân nhắc một phen, xem ra võ học cổ truyền không được hoan nghênh cho lắm, không chừng hắn là người duy nhất tỏa sáng trong hội võ thuật cổ truyền!

Tôi vỗ vỗ bả vai Đinh Văn Phong nói:

“Không có chuyện gì, không phải là có tôi hay sao, hơn nữa tôi còn kéo thêm mấy người nữa vào, toàn là hảo thủ cả!”

Đang nói tới đây, bọn Âu Dương Thiên Tề đi tới, nhìn thấy tôi thì nói:

“Lão Đại, sao anh còn chưa đi?”

Đinh Văn Phong đang cùng tôi nói chuyện, bỗng nhiên thấy Âu Dương Thiên Tề gọi tôi là lão đại thì sợ hết hồn. Phải biết rằng, Lục đại thế gia bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau, hôm nay có người thừa kế một đại gia tộc lại gọi người khác là Lão đại thì quả thực là chuyện động trời!

Tôi đương nhiên không biết Âu Dương Thiên Tề và Đinh Văn Phong có quen biết, thấy bọn họ chạy tới, vội vàng giới thiệu nói:

“Đinh hội trưởng, đây là các anh em trong phòng của tôi, người tôi nói cũng chính là bọn họ, thân thủ cũng không tệ, tôi bảo bọn họ gia nhập hội võ thuật của chúng ta!”

“Ai? Văn Phong, ông sao lại ở chỗ này, mà sao lại còn đứng chung với lão đại của chúng tôi?”

Âu Dương Thiên Tề nhìn thấy Đinh Văn Phong cũng rất buồn bực hỏi.

“Cái gì? ! Hắn là… Lão đại của các ngươi?”

Đinh Văn Phong hỏi.

“Ha hả, đây là người được đề cử trong phòng của chúng tôi, có vấn đề gì sao?”

Âu Dương Thiên Tề cười nói.

“Không có…”

Đinh Văn Phong lắc đầu nói.

“Các người quen biết nhau?”

Tôi thấy bọn họ hàn huyên vui vẻ, cũng rất là kỳ quái.

“Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết nhau, có thể gọi là thế giao (quen biết nhiều đời)!”

Âu Dương Thiên Tề gật đầu nói.

“Cái này dạng thì : liền : chỉ tốt hơn, Thiên Tề, tôi đã gia nhập Đinh đại ca võ thuật học hội, các ngươi cũng tới sao!”

Tôi nói.

“Đó là đương nhiên rồi, 4 huynh đệ trong phòng của chúng tôi sẽ không tách ra!”

Không đợi Âu Dương Thiên Tề nói chuyện, Hoàng Văn Tĩnh liền nói trước.

Âu Dương Thiên Tề cũng cười gật đầu nói:

“Hoàng Văn Tĩnh nói rất đúng, lão đại nếu đã gia nhập, chúng tôi đương nhiên là nghĩa bất dung từ rồi, huống chi Đinh huynh còn là hội trưởng của xã đoàn, chúng tôi đương nhiên phải ủng hộ một chút!”

Đinh Văn Phong nghe vậy mừng rỡ, có Âu Dương Thiên Tề gia nhập, thực lực của hội võ thuật tăng lên nhiều, không cần phải e ngại xã đoàn Karatedo nữa!

Chương 34: Đại Hưng bang Lý Đại Long

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: VanDan

Bởi vì tôi buổi tối còn hẹn Ngô mập mạp ăn cơm, nên chỉ hàn huyên với mấy người này trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ.

Tôi gọi điện thoại cho Trần Vi Nhi, sau đó giới thiệu Ngô mập mạp cho nàng biết một chút, nàng nghe xong cũng thật cao hứng, dù sao Ngô mập mạp cũng là ân nhân cứu mạng của hai người chúng tôi, Trần Vi Nhi nói cũng nên cám ơn hắn một chút.

Tôi đi chiếc Land Rover tới trước bệnh viện nhìn Triệu Nhan Nghiên một chút, Lưu Duyệt vẫn ở bên cạnh của nàng. Sau khi nói chuyện với nàng mấy câu, thì Trần Vi Nhi đã gọi điện thoại nói nàng đã chuẩn bị xong rồi, tôi muốn tới đón nàng nhưng Trần Vi Nhi nói là nàng sẽ bắt xe tới, tiện thể cũng muốn xem Triệu Nhan Nghiên như thế nào một chút.

Trường học cách bệnh viện cũng không phải là quá xa, tôi cũng đồng ý.

Sau không bao lâu, Trần Vi Nhi đã tới, trong tay còn cầm một bó hoa tươi. Tôi lắc đầu, nhận lấy bó hoa tươi, thay thế cho mấy bông hoa đã khô héo, sau đó nói:

“Vi Nhi, bình thường em tiết kiệm như vậy, sao giờ lại mua mấy thứ này.”

Trần Vi Nhi cười một tiếng nói:

“Em chỉ hi vọng Nhan Nghiên sớm tỉnh lại.”

Tôi biết tâm ý của nàng, cho nên nhẹ nhàng kéo tay của nàng.

Tôi rất may mắn, nữ nhân của tôi đều không có tâm lý ghen tỵ, điều này làm cho tôi rất là thỏa mãn. Nếu như đổi lại là cuộc sống phi tử thời cổ đại, thì người nọ hi vọng cho người kia sớm chết đi là tốt nhất.

Trần Vi Nhi cũng biết Lưu Duyệt ngày đó cũng không phải là cố ý, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra đều ở trong bệnh viện, nên rất dễ bắt chuyện làm quen, rồi trở nên thân thiết.

Khoảng hơn 4h, Ngô mập mạp gọi điện thoại tới, nói đã sắp xếp xong xuôi, đã đặt một phòng ở khách sạn của quân khu, bảo chúng tôi trực tiếp đi tới là được.

Cúp điện thoại, tôi suy nghĩ một chút, quyết định mang theo Lưu Duyệt cùng đi, cô nàng này ở trong bệnh viện sẽ không có đồ ăn. Cho nên tôi nhìn nàng nói:

“Lưu Duyệt, lát nữa có một lão bằng hữu hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, cô cùng đi nhé!”

Lưu Duyệt do dự một chút nói:

“Việc này không tốt lắm đâu, người ta vừa rồi không có mời tôi.”

Trần Vi Nhi nghe rồi nói ra:

“Lưu Duyệt, em cùng đi đi, người cùng ăn cơm với chúng ta là một tiểu đệ của Lưu Lỗi, chúng ta là người quen, không sao cả đâu!”

Lưu Duyệt nghe xong nhìn một chút tôi, tôi mỉm cười gật đầu, Lưu Duyệt mới đáp ứng.

Tôi chở Lưu Duyệt và Trần Vi Nhi tới khách sạn mà Ngô mập mạp đặt trước. Khách sạn này sang trọng không chỉ gấp đôi so với khách sạn ở Tân Giang, mặc dù lần trước tôi cùng với Triệu Nhan Nghiên đi thi máy tính toàn quốc, cũng ở trong khách sạn của thành phố, nhưng đó là do thị ủy an bài, nên không có sang trọng như thế này.

An ninh ở bên ngoài khách sạn cũng không phải là người bình thường, bọn họ đã tiếp xúc với rất nhiều hạng người, đương nhiên là có nhãn lực, thấy chiếc xe Land Rover hạn chế phát hành của tôi, lập tức cung kính chạy tới chỉ dẫn đưa xe vào bãi đậu.

Khi hắn nhìn thấy tôi ở trong xe, không khỏi hơi bị sửng sốt, hắn không nghĩ tới người ngồi trong xe lại trẻ tuổi như vậy, nhưng mà ngay sau đó đã khôi phục nụ cười như bình thường. Bởi vì trong lòng hắn đã phỏng đoán, đây nhất định là đại thiếu gia của một tập đoàn nào đó!

Ngô mập mạp đã sớm ở trong đại sảnh chờ đợi, bên cạnh hắn còn có một thanh nhiên khoảng hơn 20 tuổi, nhìn thấy tôi thì lập tức chạy ra đón.

“Mập mạp, lần này làm cho chú tốn rồi, nhìn cái quầy rượu này, thì cũng biết tiểu tử này sẽ ói ra máu!”

Tôi tiến lên vỗ vỗ bả vai Bàn Tử nói giỡn nói.

“Hắc hắc, chuyện này anh không biết đâu? Rượu này do khách sạn sản xuất, đều do em quản cả!”

Ngô mập mạp đắc ý nói.

“Anh thấy đấy hai chúng ta mải hàn huyên, quên mất giới thiệu với anh một người!”

Ngô mập mạp vừa nói đồng thời chỉ chỉ vào người bên cạnh nói:

“Lão Đại, giới thiệu với anh một chút, vị này là Chung Dương, cũng là một trong những chiến hữu của em, hiện giờ đã chuyển ngành, đang công tác ở Cục công an thành phố, bây giờ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Nhưng mà cha hắn ở quân khu cũng là người có quyền lực địa vị, là cấp trên của em, đại thủ trưởng đó!”

“Hóa ra là công tử của thủ trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ! Chắc là anh đã biết tên của tôi rồi, ha ha!”

Tôi vươn tay bắt tay với Chung Dương.

Nếu là bằng hữu của Ngô mập mạp, thì cũng đáng kết giao, hơn nữa hắn cũng không có vẻ gì là một tên Nhị thế tổ.

“Ai nha, Tiểu Lưu, cái gì mà công tử của Thủ trưởng, cha tôi là cha tôi, tôi có dựa vào ổng để lên làm đội trưởng đội hình sự đâu!” C

hung Dương cười khổ nói.

“Ha hả, lão Đại, Chung Dương nói rất đúng, hắn thực sự là dựa vào năng lực của mình đi lên, điều này hỏi mọi người trong cục là biết ngay. Có lúc cha hắn đề bạt hắn làm đội trưởng, còn bị hắn trả đũa sau lưng, cố ý gọi điện thoại cho Cục trưởng, nói hắn tuổi quá nhỏ, không thích hợp đảm đương trọng trách!”

Ngô mập mạp cười nói:

“Tiểu tử này làm đội trưởng đã một năm rồi, mà chữ “quyền” còn chưa bỏ!”

“Mập mạp, cậu đúng là không tốt, tại sao mới gặp người đã vạch chỗ xấu của tôi rồi, chuyện đó chỉ là do cha tôi cố ý đối nghịch với tôi! Phía trên cũng đã đồng ý, lại bị ổng biết được, nên sai người nói là tới phải khảo sát một lần, trong vòng 1 năm rồi, chuyện này vẫn còn chưa xong!” Chung Dương lắc đầu nói.

Lúc này, tôi cũng đúng là bội phục tên Chung Dương này, hắn đúng như lời Ngô mập mạp nói, là người có năng lực, nếu không không thể nào mới chỉ hơn 20 tuổi đã làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Nhưng mà cũng có những quân nhân cả đời họ chỉ biết đánh trận, vì quốc gia cống hiến, khi họ có chức vụ cao, thì lại chính trực, có quyền thế nhưng không muốn đi cửa sau, đồng thời lại muốn tôi luyện con cái trong gia đình mình.

“Anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh một tiếng là Chung Dương đại ca!”

Tôi nói.

“Không cần, đại ca với đại ca gì chứ, Ngô mập mạp hắn gọi tôi là Dương tử, cậu cũng gọi vậy đi, nếu không tôi có chút không quen!”

Chung Dương lập tức ngăn cản nói.

“Được, vậy thì tôi không khách khí!”

Tôi gật đầu nói.

Chung Dương có xuất thân là quân nhân, tính cách đương nhiên hào sảng, tôi cũng không so đo cái tên để xưng hô này.

Mặc dù Ngô mập mạp đã biết Trần Vi Nhi, nhưng mà Chung Dương lại là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa lại còn cả Lưu Duyệt mới tới, cho nên tôi đem cả hai người giới thiệu lại một lần cho cả Ngô mập mạp và Chung Dương biết.

Chung Dương nhìn thấy Trần Vi Nhi và Lưu Duyệt thì choáng váng, bình thường hắn cũng đã từng gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng mà xuất thế như thế này thì lại chưa được gặp. Nhưng chuyện này chỉ trong chớp mắt, sau đó thì lập tức trở lại bình thường, có chút hâm mộ nói:

“Tiểu Lưu thật là phúc khí tốt, lại có thể tìm được lão bà xinh đẹp như vậy!”

Nhưng ngay sau đó hắn kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cô gái đi cùng cậu đã có chủ chưa? Có thế giới thiệu cho lão ca một chút được không? Cậu nhìn tôi đã hơn 20 rồi đấy, vậy mà giờ vẫn chưa có đối tượng, tôi…”

Mặc dù tôi với Lưu Duyệt không có gì, nhưng mà đối với nàng có 1 cảm giác không nói nên lời, nên đưng nhiên tôi sẽ không nhường nàng cho người ngoài! Bởi vậy, không đợi hắn nói xong, tôi đã cắt ngang lời hắn, nói:

“Dương tử, thật ra thì tôi…”

Chung Dương ở Bắc Kinh đã lâu, biết những tên Nhị thế tổ thường dắt theo mấy cô gái, nên cười hiểu ý, vỗ vỗ bờ vai của tôi nói: “Cậu yên tâm, bao vợ hai cũng không phạm pháp đâu !”

Tôi nghe xong có chút dở khóc dở cười, đây là bệnh nghề nghiệp mà! Nhưng mà tôi cũng không phản bác, hiểu lầm thì hiểu lầm chứ sao. Dù sao đây cũng là kết quả mà tôi muốn?

“Đúng rồi, lão Đại, chúng ta chọn món ăn trước đi!”

Ngô mập mạp nói.

Tôi gật đầu, ba người chúng tôi phân công nhau tới khu hàng mẫu ở đại sảnh để chọn thức ăn. Tôi mang theo hai nàng, cùng đi với Ngô mập mạp và Chung Dương.

“Vi Nhi, em muốn ăn cái gì?”

Tôi nhìn những món ăn rực rỡ muốn màu hỏi.

Trần Vi Nhi nhìn giá tiền trên món ăn một chút, khẽ nhíu mày, tôi biết cô nàng này từ trước đến giờ luôn tiết kiệm, cho nên cười nói:

“Vi Nhi, lão công của em có rất nhiều tiền, em không cần phải tiết kiệm nữa, tuy nói tiết kiệm là một chuyện tốt, nhưng mà con người cũng nên hưởng thụ, nếu không kiếm nhiều tiền để làm gì!”

“Nhưng mà… Lão công, sau này anh còn phải nuôi sống một gia đình lớn, em làm sao dám lãng phí, chúng ta cần phải tính toán trước!”

Trần Vi Nhi vẻ mặt chân thành nói.

Tôi thấy vậy có chút cảm động, Vi Nhi là thật tâm thay tôi suy nghĩ, mà tài sản của tôi hôm nay đã phủ đầy thế giới, vậy mà tôi còn gạt nàng, như vậy cũng không nên chút nào, hôm nào có cơ hội phải nói với nàng một chút mới được!

“Vi Nhi, em không cần phải lo lắng, đừng nói cho dù có em với Nhan Nghiên hai người, cho dù có 18 người, anh cũng nuôi được mà!”

Tôi cười nói.

“Anh chỉ ba hoa, anh tìm nhiều như vậy, thì Nhan Nghiên sẽ không tha cho anh đâu !”

Trần Vi Nhi gắt giọng.

Lưu Duyệt ở bên cạnh nghe vậy thì há hốc miệng, nàng không nghĩ tới tôi lại có thể nói những lời như thế ở trước mặt Trần Vi Nhi, mà Trần Vi Nhi lại giống như chẳng có chút gì tức giận.

Thật ra thì nàng cũng không biết quá trình chúng tôi quen biết, nếu như nghiêm khắc mà nói, Trần Vi Nhi mới là người thứ ba, nàng đương nhiên sẽ không phản đối tôi tìm những cô gái khác, nếu không nàng cũng không ở chung với tôi.

“Hơn nữa, Ngô mập mạp mời khách, rượu này là do khách sạn của quân đội chế ra, chúng ta còn lo lắng cái gì nữa!”

Tôi nắm tay Trần Vi Nhi nói.

Cho dù như vậy, Trần Vi Nhi vẫn còn có chút không được phóng khoáng, chỉ tùy tiện chỉ mấy món ăn, những thứ như hải sản lại không gọi. Nhưng như vậy đã làm nàng âm thầm chắt lưỡi, nhỏ giọng nói với tôi nói:

“Lão công, ở đây món ăn thật sự là quá đắt, giá một món ăn cũng có thể ăn ở nhà hàng của mẹ em một bữa rồi!”

Tôi nghe Trần Vi Nhi vừa nói như thế không khỏi chợt lóe một ý nghĩa, đúng vậy, Bắc Kinh là nơi tiêu tiền số 1, số 2 cả nước, tại sao không để cho nhà của Trần Vi Nhi tới Bắc Kinh mở một nhà hàng như vậy đây, nếu như so sánh với Tân Giang thì thu nhập sẽ khá hơn nhiều. Nhưng mà đây chỉ là một ý nghĩ, chuyện cụ thể phải tìm Trần mẫu thương lượng mới được.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp!” Bỗng nhiên có một thanh âm thô lỗ cắt đứt sự suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng đầu lên, thì thấy chính là tên Khôn ca bị 4 huynh đệ trong phòng chúng tôi tẩn cho một trận!

“Lão Đại, chính là hắn, chính là tiểu tử này lần trước đánh mấy huynh đệ bọn em!”

Khôn ca chỉ vào người của tôi, rồi nhìn một trung niên nam tử đứng bên cạnh, nói.

“A khôn!”

Tên lão đại đứng bên cạnh Không ca kia ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột.

Lúc này Trần Vi Nhi đã bị dọa cho sợ, núp ở đằng sau tôi, mà Lưu Duyệt thì lại không nhúc nhích chút nào, vẫn đứng ở bên cạnh tôi, nhìn chăm chú vào cái tên Lão đại và Khôn ca kia.

“Tại hạ Lý Đại Long, Đường chủ Bạch Long đường của Đại Hưng bang, xin hỏi tiểu huynh đệ là ai ?”

Lý Đại Long ung dung tiêu sái nhìn tôi nói.

“Tôi sao, ha hả, tôi chỉ là một sinh viên Đại học Thanh Hoa mà thôi.”

Tôi thoải mái trả lời.

“A?” Lý Đại Long hơi sững sờ, hắn vốn tưởng rằng tôi là một công tử có quyền lực nào cơ, không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, nên tiếp tục hỏi:

“Xin hỏi lệnh tôn là?”

“Ha hả, cha mẹ tôi đều là công nhân mà thôi.”

Tôi biết Lý Đại Long muốn làm gì, hắn đơn giản là muốn tìm hiểu bối cảnh của tôi, xem có trêu chọc vào được không.

Lý Đại Long nghe tôi nói như vậy, cũng biết nhà của tôi khẳng định không phải là nhân vật trong giới thương nhân, hắn nghĩ thầm, chỉ là một gia đình công nhân nho nhỏ thì làm được tích sự gì, cùng lắm chỉ là loại nhà giàu mới nổi mà thôi.

Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, muốn giáo huấn tôi một trận, để lấy lại thể diện cho các huynh đệ!

Lý Đại Long lần này mang theo một đám tiểu đệ ra tới, chỉ tính nhân số không thì đã chiếm ưu thế rất lớn, huống chi hắn thấy tôi chỉ có một người, càng cảm thấy đây là một cơ hội khó được! Cho nên lập tức chuyển sang bộ mặt lạnh lùng, nhìn tôi nói:

“Tiểu tử, nghe nói mày rất ngang ngược, lần trước 4 người đánh đám tiểu đệ của tao, hai đứa giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, món nợ này mày tính thế nào đây?”

Tôi nghe xong không khỏi “phì” cười ra tiếng:

“Ha ha, buồn cười, các người làm sai bị chỉnh, thì lại tới hỏi tôi làm sao bây giờ? Tưởng chỉ đầu tiểu đệ mày mới có bệnh, ai dè đầu mày cũng vậy?”

Lý Đại Long sắc mặt xanh mét, thoạt nhìn thì chỉ muốn lập tức phát tác, nhưng mà hắn vẫn nhịn được, nhìn tôi lớn tiếng nói:

“Tiểu tử, mày có biết chúng tao làm gì hay không? Có biết Đại Hưng bang ở thành phố này làm gì hay không?”

“Các ngươi? Không phải là xã hội đen hay sao?”

Tôi hỏi ngược lại:

“Mày thật là ngu, ngay cả bản thân làm gì cũng không biết, hỏi ngược lại tao làm gì?”

Tôi mới nói xong, đã làm cho Lý Đại Long giận sôi lên, giận dữ nói:

“Mày biết tao là xã hội đen, vậy mà còn dám nói với tao như vậy ư?”

“Đúng vậy, mày hình như không biết quy củ trong giới xã hội đen thì phải, cái thằng Khôn tiểu đệ của mày bị người ta đánh, đáng nhẽ mày phải chỉnh hắn một trận mới đúng chứ!”

Tôi nói.

“Hừ! Việc của tao không tới phiên mày quản. Người đâu, bắt thằng nhãi này và 2 con bé kia cùng về!”

Lý Đại Long vung tay lên, đám tiểu đệ vù vù xống tới.

“Dừng tay!”

Chung Dương và Ngô mập mạp đang ở bên kia gọi thức ăn, chợt thấy ở chỗ chúng tôi tụ tập một đám người, dương như xảy ra tranh chấp nào đó, bản lĩnh nghề nghiệp làm cho hắn có sự nhạy cảm, hắn vội vàng cùng Ngô mập mạp chạy tới, vừa nhìn lại là Đại Hưng bang Lý Đại Long, cho nên vội vàng lên tiếng chận lại nói:

“Lý Đại Long, mày muốn làm gì!”

Lý Đại Long quay đầu nhìn lại, lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn nhướng mày, nhưng lại không chút nào e ngại, dùng bộ mặt cợt nhả nói:

“Hóa ra là Chung Dương đội trưởng đại giá quang lâm, nhưng mà chuyện của Đại Hưng bang chúng tôi, không mượn chung đội trưởng xen vào!”

Chung Dương thấy Lý Đại Long không chút nào cho mình mặt mũi, không khỏi có chút tức giận, nhưng mà hắn cũng không làm thế nào được. Sau lưng Đại Hưng bang có thế lực khổng lồ ủng hộ, hắn mấy lần nghĩ biện pháp cho nhân viên tới đả kích một chút, nhưng mà không đợi hắn hành động, thì đã sớm có người chạy tới khuyên can, mà cho dù có im lặng triển khai, thì bên kia cũng đã sớm thu dọn chiến trường, không để lại dấu vết nào cả.

“Lý Đại Long, mày cũng nên biết thân biết phận, tao không tin, hôm nay mày dám ở trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự đánh người!”

Chung Dương lớn tiếng nói.

Nhưng mà hắn cũng không có cách nào cả, chuyện Đại Hưng bang hắn đã từng cùng với cục trưởng nghiên cứu qua, cục trưởng cũng rất khó khăn.

Sau lưng Đại Hưng bang là Tư Đồ thế gia, bối cảnh vô cùng sâu, không phải một cục cảnh sát như bọn hắn có thể nhổ tận gốc.

Muốn động đến Đại Hưng bang, tất nhiên sẽ liên lụy đến Tư Đồ thế gia, mà Tư Đồ thế gia cho dù ở thương giới hay chính g

ới. Nếu như liên hợp 2 giới này lại, thì sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn, Cục trưởng cũng phải suy nghĩ lại cho cẩ thận, trước khi nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, thì không cách nào đem Đại Hưng bang ra xử.

Dù sao người ta cũng là công ty chình quy, lấy chiêu bài TNHH ra dọa, cũng đóng thuế cho quốc gia, làm cảnh sát cũng chẳng làm gì được!

Những năm gần đây, khi Chung Dương về cục công an đã chú ý tới Đại Hưng bang này rất nhiều, đừng điều tra cặn kẽ về nó, thì thấy nó là một trong những thế lực hắc đạo hoành hành ngang ngược nhất. Là một cảnh sát Chung Dương cũng biết, xã hội đen cho dù có quét thế nào cũng không hết.

Cái nhiệm vụ xóa sạch xã hội đen không cách nào hoàn thành được, là một cảnh sát, thì phải đánh đổ những thế lực đi ngược lại lợi ích nhân dân, đi ngược lại với lợi ích tổ quốc.

Cho nên những bang phái khác không quá mức lộng hành, thì Chung Dương cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao dân không có ý kiến thì quan không truy xét, nhưng với một Đại Hưng bang như vậy, thì hắn nhất định phải đạp đổ.

Nghe được Chung Dương nói như thế, Lý Đại Long cũng ý thức được có chút phiền phức, mặc dù có Tư Đồ gia hậu thuẫn, nhưng nếu trực tiếp đối đầu với cảnh sát thì hắn không dám, cẩn thận không lại đưa chính mình vào vòng lao lý.

Chương 35: Điện báo kỳ quái

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: VanDan

Nhưng mà cứ như vậy rút lui, thì đúng là quá mất mặt, nên hắn phải tìm một lối thoát, nói:

“Nếu như Chung đội trưởng đã nói như vậy, Lý Đại Long sao không biết thức thời? Tiểu tử, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau… Hừ hừ! Chúng tôi đi!”

Lý Đại Long định ly khai, Ngô mập mạp lên tiếng:

“Mày cho rằng đây là địa phương nào? Mày muốn đi thì đi à?” Hắn kiêu ngạo nói xong câu này, lại nói nhỏ với cảnh vệ ở bên ngoài mấy câu.

Chung Dương nhìn thấy Ngô mập mạp nói như thế, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Lý Đại Long thấy một người mập mạp ở bên cạnh Chung Dương lên tiếng, cũng chắc là mập mạp này có lai lịch gì đó, nhưng ở cục công an đâu có ai như hắn đâu? Hắn cũng không để ý, chỉ coi mập mạp là một người bạn của Chung Dương, hắn dõng dạc nói:

“Hắc hắc, mày chõ mồm vào làm gì, có thực lực thì cứ tỏa sáng, Chung đội trưởng còn không nói gì, thì mày…”

Nhưng mà lời còn chưa nói hết, hắn đã không thể nói được nữa, lúc này ở ngoài cửa có hai hàng quân nhân đi vào, đem bọn người Lý Đại Long bao vây vào giữa, xem ra đây là quân nhân súng thật đạn thật !

“Bắt hắn cho tôi, giam lại, rồi sau mới nói!”

Ngô mập mạp nhìn đám kia binh lính nói.

“Mày…mày là người của quân đội?”

Lý Đại Long có chút kinh hoảng chỉ vào Ngô mập mạp nói.

“Mày hiện tại biết tao là ai rồi đó, ha ha, đã muộn rồi!”

Ngô mập mạp nói.

“Mày…quân đội không có quyền bắt tao?”

Lý Đại Long lúc này thật có chút sợ, đám binh lính này chẳng cần biết mình có phải là xã hội đen hay không, động tới cái lông của họ, là họ trực tiếp tiêu diệt mình! Hơn nữa mình không có gì cả, muốn đối nghịch với quân đội, quả là đi tìm chết.

“Vị Lưu tiên sinh này là là khách nhân trọng yếu của quân đội chúng tôi, giờ tao tôi hoài nghi anh có sự uy hiếp với người này, bởi vậy, tôi hoài nghi anh có mục đích thăm dò bí mật quân sự, tôi sẽ bắt giam anh lại, sau đó chuyển tới tòa án quân sự, đương nhiên, nếu như anh muốn có thể khởi kiện tôi ra tòa!”

Ngô mập mạp thật ra cũng chỉ hù dọa Lý Đại Long mà thôi, chuyện tình chưa nghiêm trọng tới mức phải ra tòa án quân sự.

Nhưng mà Lý Đại Long đâu có hiểu nhiều như vậy, hắn ở trên ti vi đã biết hành động của quân đội, biết tội danh thăm dò bí mật quân sự là một tội nặng, nhưng mà hắn đâu có biết bí mật quân sự là gì, hôm nay nghe Ngô mập mạp nói như vậy, lập tức bị dọa sợ, mặt xám nhưu đất, phải biết rằng nếu như cái này tội danh thật sự thành lập, vậy thì cả đời hắn phải ngồi trong ngục rồi!

Đám tiểu đệ kia thấy Lý Đại Long thất kinh, thì nhất thời cũng không có chủ ý gì cả, bọn họ vốn chính là xã hội đen, nếu như phải đến tòa án quân sự, thì đúng là chết không có chỗ chôn, chỉ còn cách đứng im.

Chung Dương thấy Lý Đại Long bị dọa sợ tới mức này, trong lòng cũng có chút buồn cười, cho nên nhỏ giọng nhìn Ngô mập mạp nói:

“Mập mạp, dọa họ một chút là được rồi, cậu muốn bắt họ thật hay sao! Nếu để cho lão đầu tử nhà của tôi biết cậu chọc tới phiền toái lớn như vậy, thì sẽ gọi điện thoại cho lão đầu tử nhà cậu kiện đấy.

Ngô mập mạp thật ra thì cũng không muốn đem Lý Đại Long giam lại, chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, dù sao quân đội cũng không thể tùy tiện bắt người. Cho nên vung tay lên nói:

“Được, nể mặt Chung Dương, lần này coi như xong, dù sao ở trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự bắt người cũng không được tốt lắm, nhưng nếu lần sau còn như vậy, thì sẽ không tha”

Lý Đại Long vừa nghe Ngô mập mạp muốn thả hắn, lập tức cảm thấy mình như đang từ địa ngục lên tới thiên đường, hăn cảm thấy mình mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lập tức cảm ơn Ngô mập mạp rồi dẫn người rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi nhìn Ngô mập mạp cười nói:

“Mập mạp, chú giờ kiêu ngạo rồi nha, ngay cả xã hội đen cũng không sợ!”

“Khụ! Em từ lúc nào sợ hắn, đám người này bình thường chỉ khi dễ dân chúng mà thôi!”

Ngô mập mạp nói.

Chung Dương lúc này cũng cười nói:

” Lão Ngô, vốn tôi định ngăn cậu lại, nhưng nhìn tên Lý Đại Long bị dọa thành hình con ba ba, thì cũng không nhịn được cười.”

Ba người chúng tôi cười nói, vừa gọi vài món ăn, sau đó lên phòng. Cảnh vừa rồi có nhiều người coi đó là huấn luyện quân sự, nên cũng không có để ý.

“Tiểu Lưu, cậu sao lại chọc tới Lý Đại Long, nhìn bộ dạng của hắn giống như có cừu oán vậy!”

Chung Dương hỏi.

Tôi đành nói lại chuyện ngày đó cùng đi ăn cơm với Sở Cao, vô tình chọc phải Khôn ca nói lại một lần.

“Hóa ra là như vậy!”

Chung Dương gật đầu nói:

“Cái Đại Hưng bang này, làm nhiều việc ác, nếu như không phải cục trưởng mấy lần khuyên tôi phải thận trọng, tôi đã sớm bắt hết bọn họ rồi!”

“Chung ca, em nghe nói sau lưng Đại Hưng bang này có Tư Đồ gia ủng hộ ?”

Tôi hỏi.

“Đúng, đây cũng chính là nguyên nhân mà bên cảnh sát chúng tôi chậm chễ trong việc bắt hắn! Mặc dù bọn họ chỉ là một cái tổ chức bên ngoài của Tư Đồ thế gia, nhưng quan hệ sau lưng bọn họ thì rắc rối phức tạp! Nếu như động thủ với bọn họ, thì sẽ là cái đích để người Tư Đồ gia ở chính giới và Thương giới đả kích, tôi nghĩ Tư Đồ thế gia chắc chắn sẽ không ngồi yên không hành động đâu, đến lúc đó những người này đều gây áp lực với cảnh sát chúng tôi, thì sợ rằng…”

Chung Dương thở dài nói.

“Vậy thì tùy ý để bọn họ tiếp tục như vậy sao?”

Mặc dù sau lưng tôi cũng có một Tam Thạch Bang khổng lồ, nhưng dù sao cũng cảm thấy chán ghét hành vi của Đại Hưng bang.

Bởi vì Quách Khánh lãnh đạo Tam Thạch bang mặc dù trên danh nghĩa là xã hội đen, nhưng mà chưa bao giờ làm chuyện ép người lấy tiền và CallGirl, buôn bán ma túy, cướp bóc..đại khái là những chuyện nguy hại cho xã hội sẽ không làm.

“Hiện tại chúng tôi đang…, đang đợi một cái cơ hội. Một mặt thu thập chứng cớ phạm tội của Đại Hưng bang, một mặt đang đợi Tư Đồ thế gia, nếu như Tư Đồ thế gia xuất hiện đối thủ cạnh tranh, chúng tôi có thể thừa dịp thời điểm Tư Đồ thế gia bận rộn ứng phó với đối thủ, nhân cơ hội quăng một mẻ lưới bắt hết Đại Hưng bang!”

Chung Dương nói.

Tôi gật đầu, tôi biết hắn cũng có chỗ khó xử, dù sao cơ hội này cũng sẽ có mà thôi, cho dù không có cơ hội, thì không sáng tạo ra hay sao! Ngày đó trước cửa cangtin hắn dám lôi kéo người yêu trong mối tình đầu của tôi, cùng tôi đoạt nữ nhân, Đại Hưng bang lại động tới đầu tôi, tôi không làm hắn chết mới là lạ!

Chung Dương thấy tôi cười âm hiểm, hỏi:

” Lưu Lỗi, ngươi cậu không phải là muốn đối phó với Tư Đồ thế gia đó chứ?”

“Đang có ý đó!”

Tôi gật đầu nói.

“Tiểu Lưu, tình huống của cậu bây giờ tôi cũng hiểu đại khái một chút, nếu như cậu đã là bằng hữu của tôi, tôi cũng không nói lời khách sáo nữa! Tiểu Lưu, tôi biết cậu có tiền, nhưng so với Tư Đồ gia chỉ là cái lông trâu! Tư Đồ thế gia tài lực lớn tới mức nào, cậu không thể tưởng tượng được đâu ! Bảng xếp hạng những người giàu cậu có biết không! Bọn họ là cổ thế gia lâu đời, tài lực vô cùng !”

Chung Dương khuyên.

Tôi nghe xong cũng không có nói gì, có lẽ Tư Đồ gia thật sự có nhiều tài phú như vậy, nhưng mà vậy thì thế nào đây! Nhiều tiền có so được với lợi nhuận 1 năm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông không!

Nhưng mà phải chờ tôi xử lý xong chuyện Trần Trạch Long mới có thể tính chuyện này được.

Đề tài bắt đầu chuyển sang quân đội, Chung Dương nói:

“Đúng rồi, lão Ngô, hai ngày trước, các cậu bắt được một loại tín hiệu, không biết chuyện gì xảy ra?”

“Cục an ninh cùng các chuyên gia quân đội đang phiên dịch rồi, bọn họ hoài nghi đây là hành động quấy phá của quốc gia thù địch, nhưng mà hiện tại trên thế giới chưa có loại mật mã tổ hợp như thế này. Tôi thấy đây không phải là quấy nhiễu, mà là người ngoài hành tinh chuẩn bị đổ bộ!”

Trí tưởng tượng của Ngô mập mạp đúng là rất phong phú.

Vừa nhắc tới người ngoài hành tinh, tôi lập tức có hứng thú! Bởi vì khi còn ở kiếp trước, nước M thường phá giải rất nhiều sóng điện từ, cống hiến không lồ cho sức mạnh quân sự của nước M. Mà chỗ tôi có một người chuyên phá sóng điện từ, nên hỏi:

“Sóng điện từ gì, có thể cho tôi xem một chút không!”

“Đúng rồi, em quên mất, lão Đại là thiên tài máy tính! Em lấy ra cho anh xem!”

Nói xong hắn từ trong cặp công văn, móc ra một đống giấy tờ đầy dấu.

“Việc này sợ rằng không tốt lắm đâu, đây là cơ mật quân sự…”

Tôi nói.

“Khụ! Cơ mật quân sự cái gì, những thứ này các chuyên gia đã giám định xong, nhưng không có khả năng phiên dịch, nên không có giá trị gì với quân sự cả, hiện tại chỉ là một đống giấy vụn mà tôi, em chỉ tò mò, nó có phải là của người ngoài hành tinh hay không, nên mới giữ lại!”

Ngô mập mạp giải thích.

Tôi vừa nghe Ngô mập mạp nói như thế, thì thở phào nhẹ nhõm, nếu đây là cơ mật quốc gia, rồi lại bị bên an ninh điều tra, hơn nữa cũng sẽ liên lụy đến Ngô mập mạp. Mà Ngô mập mạp nói như vậy, thì những thứ này đã thành vô dụng rồi.

Tôi nhận lấy tờ giấy kia, sắc mặt không khỏi khẽ biến! Ngô mập mạp đã đoán đúng rồi, đây là một trong những tín hiệu điện báo cầu cứu của người ngoài hành tinh!

Mà hiện nay với trình độ mật mã của nhân loại không thể vào phá giải được! Mà ở thời đại kiếp trước của tôi, đây là một loại mật mã thông dụng của vũ trụ, có tên là mật mã Ma Ti!

Chương 36: Người ngoài hành tinh Anamis

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: VanDan

Tôi hít sâu một hơi, mới bình phục được tâm tình đang khẩn trương, tiếp tục đọc, thì mới biết được nội dung của đối phương, đối phương đến từ tinh hệ Animas, là một hành tinh có sinh mệnh, trong lúc làm nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ, tiến hành Không Gian Khiêu Dược (bước nhảy không gian) thất bại.

Trong lúc vô tình tiến một không gian thứ nguyên khác của vũ trụ, tiếp cận địa cầu. Bởi vì nhiên liệu trên thuyền đã tiêu hao hết, không cách nào tiếp tục hành trình.

Với lại thực phẩm trên phi thuyền cũng không còn nhiều, chỉ đủ duy trì hai người dùng trong một tháng, nên phát tín hiệu cầu cứu, hi vọng người trên tinh cầu này có thể biết được. Tôi nhìn thoáng qua ký hiệu trên điện báo, thì là Châu Nam Cực! Không trách được không có ai phát hiện ra bọn họ…

“Sao vậy, lão đại, anh phát hiện ra chuyện gì à?”

Ngô mập mạp thấy tôi chăm chú nhìn tờ giấy, vội vàng tò mò hỏi.

“Không có. Anh chỉ cảm thấy cái này giống như phù chú của đạo sĩ mà thôi…”

ởi vì sự việc tương đối trọng đại, nên tôi không nói ra chân tướng.

Bởi vì lấy thành tựu khoa học kỹ thuật trước mắt của địa cầu, một khi biết người ngoài hành tinh đến, nhất định sẽ rối loạn, những quốc gia Phương tây đang làm bá chủ quân sự, nhất định sẽ bắt hai người này đi nghiên cứu! Hai người này đúng là có sức uy hiếp lớn với địa cầu!

Tôi nhớ kỹ tọa tiêu, sau đó đem tờ giấy trả lại cho Ngô mập mạp. Ngô mập mạp cũng không để ý, tiện tay ném trở về trong cặp, xem ra hắn không còn ôm bất cứ hi vọng nào với loại mật mã không thể phiên dịch này!

Trong khi ăn cơm, mặc dù tôi vẫn vui vẻ cười, nhưng trong lòng đang lo lắng cho tính mạng của hai người ngoài hành tinh, nói chuyện với Ngô mập mạp cũng chỉ là có lệ, đến nửa chừng tôi xin phép đi rửa tay. Hành trình tới XG thì không vội, nhưng chuyện của hai người ngoài hành tinh thì không thể bỏ được!

Tôi gọi điện thoại cho chú Triệu, nói hành trình đi XG sẽ hoãn lại mấy ngày, chú Triệu cũng không hỏi lý do, hắn biết nhất định tôi có chuyện quan trọng.

Từ trong toilet đi ra ngoài, tôi phát hiện Lưu Duyệt đang đứng ở trước của nhìn tôi.

“Sao cô lại đứng đây?”

Tôi cười khan nói, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật.

“Tôi cảm thấy anh hôm nay thật kỳ quái, nên tới hỏi thăm một chút, xem có chuyện gì xảy ra hay không!”

Lưu Duyệt nói.

“Không có, chỉ là bị chuyện Đại Hưng bang làm cho có chút không thoải mái mà thôi!”

Chuyện ngoài hành tinh là cơ mật, không thể nói cho người khác biết.

Lưu Duyệt nghi ngờ nhìn tôi một cái, dương như không tin tưởng lắm vào câu trả lời của tôi.

Nhưng không tiếp tục hỏi, nàng là một cô gái thông minh, biết cái gì nên hỏi, không nên hỏi.

… … … …

Ban đêm, tôi cùng Trần Vi Nhi ôm nhau mà ngủ. Chuyện của Triệu Nhan Nghiên chưa xong, tôi không có hứng thúc làm việc khác, Trần Vi Nhi cũng hiểu rõ, chỉ cuộn tròn người lại, rúc vào trong ngực của tôi.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của tôi kể từ sau mấy ngày hôm nay, ngày mai tôi phải đi Nam cực, sau đó có thể trực tiếp đến XG, một, Vi Nhi vẫn còn tiếc nuổi, kể từ khi tôi tới Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên chúng tôi thân cận.

“Lão công, anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho em Nhan Nghiên.”

Trần Vi Nhi không biết chuyện tôi muốn đi Nam Cực, chỉ là cho là tôi muốn đi XG đối phó Trần gia.

“Ừ.”

Tôi gật đầu nói:

“Trong khoảng thời gian này làm em phải cực khổ rồi!”

“Lão công, Vi Nhi đâu có cực khổ cái gì, đây là chuyện mà Vi Nhi phải làm mà !Tình cảm của em với Nhan Nghiên, giống như chị em ruột thịt, chiếu cố em gái mình, là trách nhiệm đương nhiên!”

Trần Vi Nhi ôn nhu nhìn tôi nói:

“Hơn nữa, Lưu Duyệt cũng sẽ hỗ trợ, ai! Cũng không biết Nghiên Nhan có thể tha thứ cho nàng hay không, em cảm thấy bản chất của Lưu Duyệt nàng là một cô gái vô cùng tốt, ngày đó chỉ là nhất thời kích động mà thôi…”

Vừa nhắc tới Lưu Duyệt, trong lòng của tôi trầm xuống. Tôi đang không biết đối mặt thế nào với cô gái này, bỏ đi không nên suy nghĩ, hết thảy đợi đến sau khi Triệu Nhan Nghiên tỉnh lại rồi nói sau!

Trần Vi Nhi thấy tôi không nói lời nào, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, cho nên cũng không nói nữa chuyện này.

“Lão công, anh đến XG làm em lo lắng, ngày trước anh tới cứu em ở nhà Lưu Chấn Hải, suýt chút nữa thì không về được!” Trần Vi Nhi lo lắng nói.

“Ha hả! Lão công em giờ mạnh hơn lúc đó gấp đôi rồi, với lại Quách Khánh cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu !” Tôi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi Nhi nói.

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bảo Đỗ Tiểu Uy chuẩn bị đồ dùng thám hiểm, mặc dù tôi tự tin năng lực vào năng lực của bản thân, nhưng cũng không nên lỗ mãng hành động.

Lấy tình hình giao thông trước mắt, thì không thể nào bay thẳng tới Nam cực được. Tôi tìm một địa phương không người, trực tiếp vận khởi dị năng, tiến vào trạng thái siêu năng, sau đó sử dụng Thuấn Di, ngay sau đó đa xuất hiện ở gần tọa độ trên châu Nam cực.

Bởi vì nơi này đều là băng cốc do sông băng tạo thành, nên muốn tìm thấy phi thuyền của người ngoài hành tinh không dễ dàng gì, tôi bèn dùng Tinh thần lực phát ra một tín hiệu, giống y như tín hiệu đã nhận được.

Không bao lâu sau, tôi nhận được một tín hiệu truyền tới, hóa ra ở các phía trước của tôi không tới 1000m có một Tiểu băng cốc.

Bởi vì nơi này không có người, cho nên tôi trực tiếp sử dụng thuấn di, khi tới nơi thì thấy một chiếc phi thuyền.

Chiếc phi thuyền này trông cũng tương tự như UFO, hình dáng như một cái mâm, nhưng cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn máy bay trực thăng một chút mà thôi.

Khi tôi tới gần, thì từ trên thân máy bay có một cánh cửa nhỏ mở ra, ngay sau đó, từ bên trong đi ra một người giống như một lão giả trên địa cầu. Nhưng mà hắn nói làm cho tôi có cảm giác mình được nghe âm thanh như trên đài vậy.

“Xin chào, ngươi chính là sinh mệnh trên tinh cầu này hay sao!”

Trong đầu tôi nhận được một loại tín hiệu.

“Đúng, tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của các ngươi, nên mới đến nơi này!”

Tôi đáp lại nói.

Trên mặt lão giả cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhìn tôi nói:

“Không nghĩ tới người trên tinh cầu của các ngươi, tinh thần lực lại cường đại tới vậy, không cần thiết bị phụ trợ, có thể trực tiếp phát sóng tinh thần lực nói chuyện!”

“Nhưng mà khoa học kỹ thuật hình như ở dưới chúng tôi, chúng tôi chẳng thấy bất kỳ cơ giới máy móc nào ở đây cả?”

Lão giả ngoài hành tinh kỳ quái hỏi.

Tôi nghe xong có chút dở khóc, dở cười, đây là Nam cực, thì lấy đâu ra khoa học kỹ thuật, nhưng dù vậy tôi vẫn không nói gì cả.

“Thật xin lỗi, tôi không có ý xem thường các ngươi! Mỗi tinh cầu đều có mặt mạnh riêng, trên tinh cầu của tôi không làm sao có tinh thần lực mạnh như các người!”

Lão giả ngoài hành tinh thấy mặt tôi lộ vẻ vẻ xấu hổ, vội vàng nhìn tôi giải thích.

“Ha hả! Không sao đâu, nơi này đúng là có trình độ Khoa học kỹ thuật kém các người.”

Tôi thẳng thắn nói.

“Không sao đâu, chỉ cần trợ giúp chúng tôi, người tinh hệ Animis chúng tôi hiểu được thế nào là Tri ân đồ báo (nhận được ân nghĩa, phải báo đáp), chúng tôi sẽ đem nền công nghệ cao truyền thụ lại cho các người!”

Ngoài hành tinh lão giả khẽ cười nói.

Tôi nghe vậy thì hưng phấn, dù sao tôi cũng chỉ nắm giữ thành tựu khoảng hơn 10 năm, nếu như có khoa học kỹ thuật của người nơi này, thì đúng là chuyện nằm mơ ở trên trời rồi!

“Tôi phải thế nào mới trợ giúp được các người?”

Tôi bình tĩnh một chút hỏi.

“Trước hết tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Rails, trên phi thuyền kia là vị công trình sư tên là Crete, xin tha thứ hắn không ra ngoài nghênh đón ngươi, người này tính tình rất cổ quái, ha hả! Hiện tại phi thuyền của chúng tôi đã tiêu hao hết nhiên liệu, giờ chỉ đủ dùng cho việc truyền sóng điện từ.”

Lão giả ngoài hành tinh nói.

“Tôi tên là Lưu Lỗi, phi thuyền của các người dùng nhiên liệu gì, có phải dầu hỏa không?”

Tôi hỏi.

o0o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro