CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15

Lục Nghi Thần cảm thấy tâm tình của Tề Diệp Hành đã thay đổi, tuyệt nhiên ánh mắt đó hiện lên vẻ bình thản xem mọi thứ đều là không khí. Bị ánh mắt thản nhiên không gợn sóng kia không khỏi khiến một người chinh chiến xa trường như hắn cũng phải rùng mình một cái.

Lục Nghi Thần nhíu mày nói :" Còn không mau rời đi ?!"

Nhóm binh lính đó không cam nguyện mà chậm rãi ngồi dậy, bất quá vẫn một mực bất mãn tại sao nguyên soái nhà mình lại đi nghe lời tên vương gia chuyên gây rắc rối này.

Tề Diệp Hành nghiêng đầu nhìn bọn họ rồi khẽ mỉm cười :" Chỉ có 10 tiếng đếm. Mười... chín... tám..."

Lục Nghi Thần cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra không khỏi chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của Tề Diệp Hành.

" Bảy... sáu... năm..."

Nghe tiếng đếm của cậu bọn họ không khỏi cười khinh, xì, bọn họ cứ đứng đó, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

" Bốn... ba... hai..."

Lục Nghi Thần tâm tình cực lạnh mà nhìn bọn người không nghe lời khuyên kia, bất quá cũng muốn xem xem liệu có chuyện gì xảy ra khi cậu đếm xong.

" Một..."

Một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng mưa ào ào rơi xuống, thân ảnh gầy yếu vẫn đứng đó nở nụ cười thản nhiên...

" Ha ha, ngươi đã đếm xong. Nhìn đi, chẳng có chuyện gì xảy..."

Rầm...!

Tiếng nổ lớn xuyên thấu cả một vùng trời, một ngọn lửa bốc lên lại bị những giọt mưa lạnh ngắt dập tắt.

Khung cảnh xung quanh cũng thật rõ ràng, cái cây bên cạnh bị sấm xét đánh trúng mà bốc cháy rồi gãy làm hai rơi ầm xuống đất. Mọi người đều trợn mắt không tin nổi cảnh tượng vừa rồi.

" Chậc, thời gian chênh lệch một chút" giọng nói thản nhiên vang lên bên cạnh khiến Lục Nghi Thần hoàn hồn trong cảnh tượng vừa rồi mà quay lại đánh giá nhìn cậu. Nhóm binh lính kia cũng biết mình đã sai lầm mà nhanh chóng thoát khỏi cây cổ thụ kia. Bất quá chỉ chạy được vài bước, sấm sét lại giáng xuống ngay cây cổ thụ của bọn họ.

" Aaa..." tiếng thét vang lên, nhóm người kia đau đớn ngã xuống. Nhóm thái y kinh hoảng chạy nhanh đến xử lí vết bỏng trên người bọn họ, vì đã ý thức được chuyện nên đã chạy khỏi nhưng vẫn bị sét đánh trúng, cũng may chỉ là vết bỏng nhẹ mà thôi. Nếu còn chần chừ mà ở đó sẽ thật mất mạng.

Tề Diệp Hành vô cảm quay lưng đi, Lục Nghi Thần đuổi theo:" Ngươi..."

" Chúng ta không nên ở đây, dù không trú ở dưới gốc cây cũng rất có thể bị sét đánh. Nên tìm một ngôi miếu hoang nào đó để trú"

Rút kinh nghiệm, khi nghe được Tề Diệp Hành nói như vậy ám vệ liền nhanh chóng tản đi tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được ngôi miếu hoang đủ rộng ở phía trước mà báo cáo lại cho Lục Nghi Thần.

Lục Nghi Thần hô:" Phía trước chắc chắn sẽ có miếu hoang, chúng ta tạm thời đến đó tránh mưa!"

Cả toán binh lính không nhiều lời liền khởi hành, đúng là đi được trăm bước liền có miếu hoang, vì mưa quá lớn nên không nhận ra ngôi miếu cách gần mình như vậy.

Cả đám người vội vã chạy vào trú mưa, nhóm binh lính thức thờ tìm rơm khô để nhóm lửa giữ ấm cơ thể.

Tề Diệp Hành từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngồi một góc nào đó, Lục Nghi Thần cũng đến ngồi cạnh. Nhìn cái băng vải quấn trên đầu đã bị nước mưa thấm ướt, Lục Nghi Thần đề nghị:" Ta thay băng giúp ngươi?"

" Ân" Tề Diệp Hành gật đầu, Lục Nghi Thần nhanh chóng thay cởi bỏ lớp băng kia, vết thương cũng dần khỏi hẳn nhưng hắn vẫn chưa yên tâm mà thoa một ít thuốc rồi lấy băng trắng khô ráo quấn lại một lần nữa.

Thấy Tề Diệp Hành vẫn không có biểu hiện gì, Lục Nghi Thần cau mày đưa tay sờ mặt cậu, hơi nóng, nói:" Sao vậy, vẫn còn giận bọn họ?"

" Không có" Tề Diệp Hành lắc đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy