CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21

Tướng quân bên kia là một tên hán tử cao lớn, tay cầm thanh đao lớn uy vũ dẫn đầu đại quân vẫn chẳng mảy may lay động trước lời nói của Triệu Phúc, cứ như rằng đã nghe qua nhiều năm nên cũng không thèm để ý.

Thấy đối phương vẫn cứ đứng sừng sững ở đó Triệu Phúc không khỏi tức giận quát:" Hừ, đúng là không biết tự lượng sức! Giết!"

Một tiếng giết rền vang khiến ba quân anh dũng giơ gươm mà hướng ngoại địch đánh tới, đối phương cũng không chần chừ mà sáp nhập vào trận chiến này...

Tiếng hò hét vang lên khắp nơi, mùi máu tanh cứ thế mà pha lẫn trong không khí thổi vào trong quân doanh. Trong trướng bồng, Tề Diệp Hành không khỏi trùm chăn lên đầu vờ như không biết chuyện gì đang diễn ra ở ngoài kia.

Thật sự đây là lần đầu tiên cậu ở chiến trường đầy khói lửa này, ban đầu đúng là có chút kích động nhưng đến nơi mới biết không phải như vậy. Xác người rải rác khắp nơi, có người may mắn biết được danh tánh mà trên bia mộ có khắc tên, người không may thì chỉ là một ngôi mộ vô danh mà thôi... Chiến tranh thật sự rất ác liệt a...

Nằm trong chăn Tề Diệp Hành không khỏi thở dài, một lúc sau lại quyết định ngồi dậy đi lại một phen, trong đây thật bức bối. Ra khỏi trướng bồng, xung quanh những trướng bồng khác cũng không còn mấy người, bọn họ đều đang tập trung ở chiến trường chiến đấu.

Không hiểu sao Tề Diệp Hành đi một hồi lại đứng ngay trước trướng bồng của Lục Nghi Thần. Do dự một lúc rốt cuộc cũng tiến đến, hai binh lính gác ở trướng bồng của Lục Nghi Thần thấy Tề Diệp Hành cũng không có gì ngạc nhiên. Đi chung đường vài ngày đương nhiên hai người nhận ra quan hệ giữa vị vương gia này cùng với nguyên soái của họ rất tốt, với cả trên đường đi Tề Diệp Hành còn cứu sống bọn họ thoát khỏi trận sấm sét kia, hảo cảm của bọn họ đối với Tề Diệp Hành cũng tốt lên.

Tề Diệp Hành hướng hai người binh lính lên tiếng:" Hai vị huynh đài này có thể thông báo cho nguyên soái là ta có thể vào gặp được không?"

" Chuyện này..." hai người binh lính có phần khó xử

Một người lên tiếng:" Nguyên soái cùng với mấy vị phó tướng quân đang bàn chiến sự"

Trong lòng của Tề Diệp Hành có phần thất vọng nhưng ngoài mặt lại vẻ như có không chuyện gì mà nói:" Vậy ta không làm phiền nữa, đợi dịp khác ta lại đến". Vừa nói xong định rời đi thì bên trong trướng bồng có tiếng nói:" Cho hắn vào"

Hai binh lính nhìn nhau, nhưng dù sao nguyên soái đã lên tiếng thì không nên trái ý, hai người ăn ý vén rèm trướng bồng lên cho Tề Diệp Hành.

"..." Tề Diệp Hành ho khan một tiếng rồi bước vào. Bên trong có ba người đang đứng xoay quanh một cái bàn, Lục Nghi Thần đứng chính giữa còn hai vị phó tướng đang đứng ở hai bên, ba người đang tập trung vào một tấm bản đồ.

Trương Hổ cùng huynh đệ của mình là Tần Hiển có phần bất mãn khi có sự xuất hiện của Tề Diệp Hành, tại sao nguyên soái lại cho hạng người này vào cơ chứ? Vị vương gia này chỉ biết phá đám là giỏi, để cậu vào cũng chỉ làm vướng bận thêm công việc mà thôi!

Tề Diệp Hành cũng chú ý đến nét mặt của hai người biết mình đến không đúng lúc chỉ cười cười nói:" Hình như ta đến không đúng lúc thì phải"

Lục Nghi Thần không để tâm đến ánh măt của hai phó tướng của mình ra sao, chỉ ngoắc Tề Diệp Hành lại hỏi:" Ngươi không ở trong trướng bồng mà đi lung tung như thế làm gì?"

Tề Diệp Hành nhún vai:" Chỉ vì quá nhàm chán a", Tề Diệp Hành đi đến đứng cạnh Lục Nghi Thần rồi lại nhìn nhìn bản đồ miêu tả địa hình nơi đây.

Lục Nghi Thần gật đầu với Tề Diệp Hành rồi lại chăm chú nhìn bản đồ nói:" Chúng ta tiếp tục"

Trương Hổ nhìn Tề Diệp Hành rồi nói:" Quân của chúng ta đang ở gần sát với thung lũng này", tay của Trương hổ chỉ vào điểm đánh dấu x trên bản đồ. Dựa theo kiến thức học được địa lý từ bản đồ ở hiện đại thì bản đồ này vẽ có phần đơn giản hơn nhiều, nhưng nhìn vào cũng có thể hiểu được đôi chút. Thung lũng vô danh này được kiến tạo từ một ngọn núi, nhưng do một trận động đất mấy trăm năm trước mà tách ra thành hai ngọn núi, chính giữa tạo thành một cái thung lũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy