CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23

Lệnh ban ra quá đột ngột khiến binh lính có phần bất ngờ quân địch đã đang ở thế yếu tại sao không tận dụng cơ hội này đánh đuổi mà phải rút lui?, nhưng điều bất ngờ còn ở phía sau... Vì sự cố chấp của Triệu Phúc nên phân nửa đại quân đánh đến thung lũng, đại quân còn đang khó hiểu thì đã có nhiều âm thanh lớn phát ra từ trên đỉnh núi.

Triệu Phúc bây giờ mới nhận thấy có điều không ổn mà lớn tiếng hô:" Mau rút, mau rút quân!"

Cũng không còn kịp nữa, chỉ thấy từ trên đỉnh núi có hàng loạt quân địch bao vây, xung quanh bọn chúng là những khối đá to lớn, chỉ dùng một lực là có thể đẩy tảng đá lăn xuống thung lũng. Quân địch đã chuẩn bị từ trước nên rút lui về phía đối diện ngọn núi, quân đội Tề An lại có phần bối rối mà rút lui.

Nhưng làm sao so bằng tốc độ đá lăn được? Chỉ chốc một lát đã có những tiếng la hét vọng khắp thung lũng kèm theo tiếng ầm ầm đến đinh tai nhức óc, không biết bao lâu tiếng ồn mới chấm dứt...

Binh sĩ tử trận trên dưới hai trăm người, số còn lại đều bị thương. Hơn phân nửa đại quân chính là con số phân nửa này, phân nửa còn lại lại lâm vào trạng thái lo lắng, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đẫm máu không có sức chống trả ấy làm nhuệ khí của bọn họ giảm đi một nửa.

Trong trướng bồng chính dành cho nghị sự, Triệu Phúc một mực trầm mặt không nói, trận chiến hôm nay thật sự tổn không lớn nhưng tinh thần binh sĩ lại bị ảnh hưởng nhiều ít, phần lỗi lớn nhất có lẽ là do chính ông. Các phó tướng dưới trướng của Triệu Phúc cùng với Trương Hổ, Tần Hiễn ngồi xung quanh, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn về phía Lục Nghi Thần. Lục Nghi Thần ngồi tại bàn chính giữa trướng bồng, mặt không biểu tình nhưng không khí xung quanh thật sự khiến người khác không rét mà run.

Lục Nghi Thần nhàn nhạt lên tiếng:" Triệu tướng quân, không biết ông đã nhận ra mình sai ở đâu chưa?"

Triệu Phúc khẽ nắm chặt nắm đất đứng lên hướng Lục Nghi Thần hô:" Mạc tướng có tội, xin đại nguyên soái trách phạt!"

" Tội gì?"

Triệu Phúc cắn răng:" Mạc tướng không nghe lệnh của nguyên soái mà tự ý hành động, lại còn liên lụy đến đại quân. Mạc tướng tội đáng muôn chết!"

Lục Nghi Thần nâng mắt lạnh lùng nhìn Triệu Phúc:" Việc ông xem thường ta ta có thể bỏ qua, nay ông lại lấy việc tư ảnh hưởng đến việc công ảnh hưởng đến bao nhiêu tướng sĩ vì ông mà hi sinh. Nay ta tước binh phù của ông đến khi thắng trận trở về ta sẽ giao lại cho hoàng thượng xử trí, ông cũng không còn được xen vào việc đánh trận này nữa. Nếu đã hiểu thì có thể cáo lui"

Các phó tướng của Triệu Phúc không khỏi bất mãn nhìn tướng quân của mình bị đám thiếu niên choi choi này khi dễ, Lục Nghi Thần lại bồi thêm một câu:" Nếu các ngươi thấy không phục có thể đi theo Triệu tướng quân rời đi, những ngày sau đó cũng đừng nên đến nghị luận chuyện quân sự"

Lời vừa tới miệng chưa kịp thốt ra đã bị câu nói của Lục Nghi Thần chặn lại ở cổ họng, bọn họ cũng chưa muốn bị tước phẩm vị đâu a chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu không dám đối mặt với Triệu Phúc. Triệu Phúc nhịn xuống cơn tức giận này mà phất tay áo rời đi không thèm báo cáo với Lục Nghi Thần.

Triệu Phúc vừa rời đi Lục Nghi Thần cũng đứng lên nói:" Đã không còn việc, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ thảo luận một phen. Còn nếu thấy mình dư thừa thì đi giúp các binh sĩ trị thương, ta không có ý kiến. Ta còn có việc đi trước, các ngươi cứ tự mình trở về". Nói rồi Lục Nghi Thần cũng vén rèm rời đi, Trương Hổ cùng Tần Hiễn ăn ý đứng dậy rời đi, những người còn lại cứ ù ù ạc ạc nhìn nhau cuối cùng chỉ biết rời đi trở về trướng bồng của mình.

Lục Nghi Thần vừa mới ra khỏi trướng bồng liền thấy bóng dáng Tề Diệp Hành đứng trước đó, Lục Nghi Thần khẽ cười đi đến hỏi:" Ngươi chờ ta sao?"

Tề Diệp Hành gật đầu:" Ừm, bàn bạc sao rồi?", ngồi một mình trong trướng bồng có hơi ngột ngạt nên muốn đi quanh đây một chút, nhưng xung quanh lại có nhiều người bị thương như vậy Tề Diệp Hành cũng không biết làm gì nếu lỡ tay lại gây phiền phức nên chỉ có thể đứng nhìn. Cuối cùng không còn nơi nào để đi nên đành đến đây.

Lục Nghi Thần lắc đầu không muốn nhắc đến, Tề Diệp Hành thấy vậy cũng có vài phần đồng cảm, làm một nguyên soái thống lĩnh ba quân thật sự rất gian nan a. Tề Diệp Hành xoa xoa cằm hỏi:" Vậy huynh dự định thế nào?"

Lục Nghi Thần nhìn về phía hai ngọn núi hùng vĩ kia:" Ta muốn đến xem tình hình"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy