CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 32

Đêm đến, sương mù cứ thế xuất hiện giăng giăng tứ phía khiến cho tầm nhìn, ngay khi có cả đuốc chiếu sáng cũng là mơ hồ không rõ. Quân địch vẫn chẳng mải mai mà canh giữ hai bên ngọn núi, trời càng tối, không khí nơi đây càng trở lạnh. Tiếng gió hiu hiu thổi lên từ phía thung lũng nghe như tiếng than khóc của chốn quỷ nơi địa ngục.

Xoạt...

Có tiếng động vang lên, quân địch nhanh chóng cảnh giác, nhưng đợi một lúc cũng không có gì bất thường mới yên tĩnh trở lại. Lúc này, quân đội Tề An đang tụ tập phía dưới thung lũng chuẩn bị tập luyện. Xung quanh các ám vệ đã được Lục Nghi Thần ra lệnh giăng những tấm vải màu đen để che chắn tầm nhìn của quân địch, vải đen kết hớp với ban đêm cùng với sương mù lại thuận tiện cho quân đội tập luyện không ai biết đến.

Đã nghe qua cơ cấu cơ bản mà Tề Diệp Hành đã triển khai, cùng với sự hiểu biết về hướng gió của Lý Đức không bao lâu đã luyện đến thành thạo...

Ngày ra quân, tiếng trống lại thúc giục liên hồi kéo dũng khí toàn quân lên cao. Quân địch vẫn một mực tự tin trấn giữa xung quanh hai bên thung lũng, chỉ cần đại quân Tề An bước qua thì lập tức cho đá lăn xuống. Nhưng dường như hôm nay lại xuất hiện tình huống ngoài dự đoán.

Chỉ thấy một nhóm quân của Tề An ăn mặc thật kì lạ, chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy nhóm người đó xông thẳng vào thung lũng, quân địch cười khinh mà cho đá lăn xuống. Bất quá, đá lăn chưa đến đâu thì đã thấy nhóm người đó tung người nhảy lên, xoạt một cái, trên lưng bọn họ đã xuất hiện một loại đồ vật hình tam giác ( giống của đạo chích KiD trong connan á), khi đó bọn họ đã bay lên không trung.

Quân địch há hốc mồm nhìn nhóm quân đội cứ mải mai bay qua thung lũng mà chưa từng tiếp đất lấy đà lần nào, khi sực tỉnh lại thì đã thấy đại quân ồ ạt chạy lên núi tấn công.

Quân đội "bay" mở đường thoát khỏi thung lũng trước, toán quân còn lại thì dọc theo hai bên thung lũng chém giết quân địch rồi chạy ra khỏi thung lũng tiếp sức. Nhóm người Mông Cổ cứ nghĩ rằng đại quân Tề An sẽ bại trận một lần nữa dưới thung lũng, không nghĩ đến lại xông qua một cách dễ dàng làm bọn họ không kịp đề phòng bị đại quân trấn áp hơn phân nửa. Trận chiến sau đó cũng giành thắng lợi, một nửa quân địch đã rút lui cách đó 3 dặm...

Chiến thắng lần này, đại doanh cũng chỉ ăn mừng qua loa, điều quan trọng là chưa đuổi được quân địch ra khỏi đất Tề An bọn họ không dám lơ là.

Tối hôm đó Tề Diệp Hành cũng chung vui mà uống ít rượu, đến khi được Lục Nghi Thần dìu về trướng bồng đã ngà ngà say, khuôn mặt cũng vì say rượu mà đỏ hẳn lên trông rất dễ nhìn.

Lục Nghi Thần cười cười xoa đầu cậu:" Đã nói là không được uống nhiều rồi mà"

Tề Diệp Hành bĩu môi:" Chuyện vui vậy mà, huynh cũng uống rượu đấy thôi!"

" Ừ" Lục Nghi Thần kéo chăn nằm cạnh Tề Diệp Hành rồi xoay người ôm lấy cậu, "Đại quân chúng ta thắng trận cũng là do ngươi, vương gia điện hạ. Ngươi là phúc tinh của đại quân ta!"

Tề Diệp Hành cười ngây ngô nhìn nam nhân trước mặt, dù ý thức không còn tỉnh mấy phần nhưng vẫn nhìn rõ khuôn mặt người này:" Ha ha, đương nhiên, huynh phải biết ơn ta biết không?"

Lục Nghi Thần cúi đầu hôn lên trán Tề Diệp Hành:" Ừ, ngoan, mau ngủ đi"

" Ân" giọng nói suy yếu như giọng của mèo con vang lên khiến tâm của Lục Nghi Thần một trận ngứa ngáy. Tề Diệp Hành lại không phát hiện dị thường mà chui rút vào ngực của Lục Nghi Thần tìm vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Nghi Thần không khỏi cười khổ:" Ngươi như thế này... thật sự là làm ta không nhịn được mà". Cuối cùng hắn hít một hơi dài ổn định tâm tình rồi ôm chặt cậu ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy