CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 38

Lục Nghi Thần nhìn ông rồi cười lạnh:" Tội gì? Để ta cho ngươi biết ngươi đáng tội gì!", nói rồi hắn lớn tiếng:" Mang người vào!"

Chỉ thấy bên ngoài có ba tên binh sĩ được áp giải vào quỳ ngay cạnh Triệu Phúc, ông nhìn bọn chúng có điểm quen mắt. Đến khi nhận ra thì trong lòng không khỏi cả kinh, ba tên này chẳng phải đã bắt tên vương gia kia rời đi rồi sao? Tại sao lại bị bắt được?"

Lục Nghi Thần liếc nhìn bọn chúng:" Các ngươi biết mình đáng tội gì không?"

Bọn chúng nhớ rõ còn đang ngủ trong trướng của mình nhưng khi tỉnh dậy thì lại xuất hiện ở đây, còn không thoát khỏi bị hành hạ đến sống dở chết dở. Nghe hắn hỏi bọn chúng không khỏi sợ hãi nói thật:" Chúng tiểu nhân đã biết tội, xin nguyên soái tha mạng". Bọn chúng là binh sĩ của Tề An nhưng bị quân địch dùng tiền mua chuộc báo cáo tin tức của đại quân cho chúng, hôm trước nghe tin quân Mông Hạc thua trận, bọn chúng cũng thuộc dạng nhát gan sợ có người tra được bọn chúng có liên quan đến quân địch nên chuẩn bị chuồng đi. Không ngờ lại bị cậu phát hiện liền nảy ra ý đem cậu đến quân doanh của Mông Hạc có khi lại xoay chuyển tình thế...

Nghe kể đến đây Trương Hổ không nhịn được đứng lên đạp bọn chúng vài cước:" Hừ, lũ phản quốc!"

Lục Nghi Thần không cản mà hỏi tiếp:" Vậy các ngươi có nhận ra người này?"

Bọn chúng bị đạp đau đến la oai oái, khi nghe hắn hỏi có một tên nhanh chóng nói:" Tiểu nhân nhận ra người này, chính là người đã giúp chúng ta một tay bắt vương gia!"

Triệu Phúc ban đầu gặp bọn chúng không khỏi lo lắng, nhưng lão biết được bọn chúng sẽ không nhận ra mình bởi lúc đó lão che mặt, nào ngờ lại bị vạch trần ngay trước mắt không khỏi tức giận phản bác:" Các ngươi đừng ngậm máu phun người, ta như thế nào lại cấu kết với quân địch mà hãm hại vương gia cơ chứ!"

Một tên khác đột nhiên nhớ đến nói:" Ông ta có bị vương gia đánh vào tay, chắc chắn nơi đó để lại vết thương"

Trương Hổ nhanh chóng đến kiểm tra cánh tay của Triệu Phúc, dù đã được bôi thuốc nhưng vẫn còn sưng một chút, Triệu Phúc phản kháng hất tay Trương Hổ ra quát:" Tay của ta chỉ là đụng phải cạnh bàn nên mới bị như vậy, các ngươi đừng chỉ vì một vết thương nhỏ mà đổ lỗi cho ta!"

Bị Triệu Phúc quát như vậy, ba tên binh sĩ đương nhiên cũng tức giận chỉ vào mặt lão nói:" Bọn ta chính mắt thấy lão ra tay với vương gia, lão còn chối?!"

" Cái gì, các ngươi như thế nào mà thấy mặt của ta! Ta lúc đó là bịt mặt..." nói được một nửa Triệu Phúc liền im bặt, biết mình bị bọn chúng bức nói đến bại lộ không khỏi tực giận đứng dậy rút dao từ bên hông xông đến nhắm vào tim của Lục Nghi Thần mà đâm. Hắn cười lạnh đứng yên không động đậy, đến khi con dao gần ngay trước mắt thì bất ngờ hắn tung một chưởng hướng vào ngực của Triệu Phúc.

Một chưởng này thật nặng khiến Triệu Phúc bay ra xa, còn ho một ngụm máu nằm dưới đất không nhúc nhích được. Lục Nghi Thần lạnh lùng nói:" Chưởng này là ta thay mặt vương gia trả lại cho ngươi!"

Triệu Phúc nằm ngã ra đất cười lớn, vệt máu vẫn còn dính trên miệng của lão càng khiến điệu cười thêm quỷ dị:" Ha ha ha... Ta thật cũng có ngày hôm nay lại bại dưới tay một tên nhãi nhép như ngươi. Ha ha ha..." Từ khi đẩy cậu vào tay kẻ địch Triệu Phúc đã đoán trước kết quả, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Những người xung quanh đều im lặng nhìn Triệu Phúc, một vị tướng quân tài cao này lại vì một phút lầm lỗi mà thành ra thế này, không khỏi khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Triệu Phúc đột nhiên hỏi:" Ta thật tò mò muốn hỏi các ngươi vì sao nhận ra ta?!"

Lục Nghi Thần nhàn nhạt nói:" Ban sáng ta thấy ngươi bị thương ở tay liền nghi ngờ cho người điều tra. Còn việc bọn chúng nói nhìn thấy mặt ngươi chỉ là vở tuồng cho ngươi nhận tội mà thôi, bọn chúng thật ra chưa từng thấy mặt của ngươi"

Triệu Phúc lại cười như điên:" Ha ha ha..."

Trương Hổ chán ghét nhìn Triệu Phúc rồi phân phó:" Người đâu lôi bọn họ ra cho ta!"

Bốn người phản quân đều bị đưa đến phòng giam chờ sao này xử trí, Lục Nghi Thần cũng không còn chuyện gì liền trở về trướng bồng của mình. Nhìn thấy Tề Diệp Hành vẫn an ổn ngủ ở đó, Lục Nghi Thần không khỏi thở phào mà chậm rãi tiến đến bên giường nằm xuống ôm lấy người nào đó ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy