CHƯƠNG 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 50

Đoạn Vũ nghe lệnh đứng đó, Tề Diệp Hiên nhanh chân đứng trước mặt y cắn răng hỏi:" Rốt cuộc ngươi có tình cảm với ta hay không?!"

Đoạn Vũ rũ mắt không đối diện với ánh mắt của Tề Diệp Hiên nói:" Thuộc hạ không có ý đồ bất chính với vương gia chỉ một lòng trung thành với vương gia"

Tề Diệp Hiên tức giận nắm chặt áo của Đoạn Vũ lắc:" Ngươi nói dối có đúng không? Ngươi cũng thích ta mà đúng không?! Nếu thật sự không thích tại sao ngươi lại đến đó, ta đã bảo ngươi không được đi theo mà!"

Đoạn Vũ chậm rãi nói:" Đây là trách nhiệm của thuộc hạ phải bảo vệ cho vương gia, nếu vương gia muốn trách phạt thì cứ trách phạt"

" Ngươi... thật sự không nói được một câu rằng ngươi thích ta sao? Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ cầu hoàng huynh ban hôn cho chúng ta, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy!" khóe mắt Tề Diệp Hiên dâng lên ánh nước," Ta biết ngươi có tình cảm với ta mà đúng không?!"

" Xin vương gia thứ tội" Đoạn Vũ khẽ kiềm chế cảm xúc muốn ôm người trước mặt nói một câu là 'thuộc hạ cũng thích vương gia' xuống.

Tề Diệp Hiên ngơ ngẩn nhìn Đoạn Vũ gằn từng chữ:" Nhìn vào mắt ta!"

Trong lòng run rẩy nhưng Đoạn Vũ vẫn nâng mắt nhìn Tề Diệp Hiên nói:" Xin vương gia thứ tội!". Một câu nói này triệt để lấy đi sức lực của Tề Diệp Hiên, chỉ thấy Tề Diệp Hiên cười khổ buông Đoạn Vũ phất tay mệt mỏi nói:" Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi ngươi đi ra ngoài đi"

Nói rồi không để ý Đoạn Vũ một mình tiến về phía giường nằm xuống, Đoạn Vũ nhìn người nằm trên giường hồi lâu rồi mới rời đi. Tề Diệp Hiên lấy chăn trùm lên người yên lặng rơi nước mắt...

Mấy ngày này không khí trong cung Ngọc Thanh cùng Thanh An cung trở nên rất kì lạ, hạ nhân đều bị hai vị chủ tử dọa sợ, cơm không ăn, nước không uống suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Ngay cả Tề Diệp Hoằng cũng không nhịn được lui tới hỏi thăm, nhưng hai người quyết không gặp mặt ai ngay cả hoàng thượng có đến đi nữa.

Hoàng thượng đương nhiên sủng hai vị đệ đệ này nên hai người làm ra những chuyện gì hoàng thượng cũng không trách phạt. Sau khi tảo triều xong, Tề Diệp hoằng không nói nhiều lời cho triệu Lục Nghi Thần đến gặp.

" Rốt cuộc hai ngươi có chuyện gì xảy ra?" Tề Diệp Hoằng vào thẳng vấn đề

Lục Nghi Thần mấy ngày nay tâm tình cũng không tốt, hạ nhân trong phủ thật sự sống trong thấp thỏm có khi nào làm sai chuyện gì dù nhỏ nhặt cũng nhất định sẽ bị hắn đuổi ra khỏi phủ hay không?

Lục Nghi Thần nhíu mày đáp:" Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi"

Tề Diệp Hoằng thở dài:" Các ngươi đấy, đều đã trưởng thành nhưng tâm tư lại giống hài tử như vậy?"

Hai người nói chuyện được một lúc, đột nhiên có ám vệ đi đến báo cáo rằng Cửu vương gia cùng Thập Tam vương gia đang đi đến kĩ viện khiến hai người không khỏi sững sờ. Lục Nghi Thần nhanh chóng cáo lui đi tìm người, Tề An Hoàng lắc đầu cười cười nhìn bóng hắn dần biến mất...

Chuyện xảy ra trước đó nửa canh giờ, đó là Tề Diệp Hành đang yên ổn ở trong phòng đột nhiên hầm hổ đap cửa phòng đi ra dọa mấy lão thái giám đang đi bên ngoài không ít. Tề Diệp Hành một đường hướng thẳng Thanh An cung mà đi, hướng phòng của Tề Diệp Hiên mà đến.

Đoạn Vũ thấy cậu đi đến cũng không ngăn cản mặc cậu muốn làm gì thì làm, có lẽ đây là người duy nhất khiến người bên trong chịu đi ra ngoài. Tề Diệp Hành mạnh mẽ đạp cửa phòng Tề Diệp Hiên ra hô:" Đứng dậy cho ta, đừng có mà ủ dột như người mất hồn như thế!"

Vừa nói cậu vừa tiến đến bên giường giũ chăn lên để lộ người đang nằm bên trong, Tề Diệp Hiên ngơ ngác nhìn cậu:" Ca?"

" Đứng dậy thay y phục!"

Tề Diệp Hiên bị cậu lôi kéo ra khỏi giường vẫn cứ ngơ ngác hỏi:" Chúng ta đi đâu sao?"

Tề Diệp Hành nắm chặt vai của Tề Diệp Hiên lắc:" Tươi tỉnh lên, nghĩ thoáng một chút! Không có nam nhân này thì chúng ta có nam nhân khác, không có gì phải u sầu cả. Ngoài kia còn có nhiều người tốt hơn tên Đoạn Vũ kia gấp trăm lần. Đi, chúng ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy