CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 54

Tề Diệp Hành cười nói:" Đa tạ Tiểu Thanh giúp đỡ a" sau đó đưa cho người một ít bạc.

Tiểu Thanh cười cười nhận lấy:" Là tiểu nhân làm theo chỉ thị của công tử mà thôi"

Tề Diệp Hành bật cười:" Ha ha ha, sảng khoái. Nào, chúng ta tiếp tục a"

Trong phòng, Đoạn Vũ cẩn thận đặt Tề Diệp Hiên nằm trên giường nhìn gương mặt say đến đỏ bừng. Tề Diệp Hiên vẫn còn chút tỉnh táo, sau khi được đặt nằm trên giường mới nhận ra người trước mặt là ai không khỏi tức giận mắng:" Ngươi làm sao lại ở đây! Tiểu Thanh đâu, ngươi mau gọi người trở lại đây cho ta!"

Đoạn Vũ trầm mặt nói:" Người đã đi rồi, vương gia cứ nằm nghỉ ngơi trước đã"

Tề Diệp Hiên vùng vẫy ngồi dậy đẩy Đoạn Vũ ra nói:" Ta không cần ngươi quản ta, mau gọi Tiểu Thanh lại đây, ta muốn gặp Tiểu Thanh!"

Nghe y cứ nhắc đến Tiểu Thanh này Tiểu Thanh nọ, lòng Đoạn Vũ càng khó chịu gằng từng chữ nói:" Không được, người không được gặp hắn!"

" Tại sao?! Ngươi là cái thá gì mà ngăn cấm ta ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ là một tên hộ vệ... ưm..." chưa phát tiết xong đã bị chặn lại trong họng. Tề Diệp Hiên mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại ngay trước mắt, bên môi còn mang theo cảm giác mát lạnh.

Đại não nhất thời đình trệ, đến khi giật mình Tề Diệp Hiên mới tức giận đẩy đẩy Đoạn Vũ :" Ưm... ngươi buông ra... !". Đoạn Vũ một mực chặn lời nói của y phát ra, thừa dịp Tề Diệp Hiên mở miệng liền chui vào quấn lấy bên trong.

Cảm xúc mới lạ chợt đến, hô hấp của Tề Diệp Hiên có phần gấp gáp ra sức đẩy người trước mặt nhưng vẫn không đẩy được cuối cùng trầm luân theo đó. Đây là lần đầu hai người biết đến cảm giác hôn môi là gì, bất quá vẫn là Đoạn Vũ chủ động dẫn dắt từng chút một, mùi vị của rượu hòa lẫn giữa hai người khiến ánh mắt của Đoạn Vũ ngày càng tối sầm ra sức cắn mút.

" Ưm..." cả người Tề Diệp Hiên mềm nhũn dựa vào người của Đoạn Vũ mặc anh quấy phá. Đến khi buông ra, Tề Diệp Hiên gần như muốn ngợp thở mà ra sức hít thở không khí.

Đoạn Vũ yêu thương lau đi vệt nước chảy xuống khóe miệng của Tề Diệp Hiên, khóe mắt của Tề Diệp Hiên đỏ lên rồi từng giọt nước mắt rơi xuống. Đoạn Vũ nhất thời luống cuống lau nước mắt cho y nói :" Người... làm sao vậy ?"

Tề Diệp Hiên hất tay Đoạn Vũ ra nói :" Tại sao ngươi lại hôn ta ?! Ngươi chẳng phải không có tình cảm với ta hay sao ? Ngươi là đang đùa giỡn ta ?"

Đoạn Vũ đau lòng ôm chầm lấy Tề Diệp Hiên, người trong lòng cứ thế giãy giụa, Đoạn Vũ không còn cách nào khác mà thấp giọng nói :" Ta thích người"

Tề Diệp Hiên ngây ngẩn ngước mặt lên nhìn Đoạn Vũ, câu nói này y đã đợi bao lâu rồi ? Cứ như thế nước mắt càng rơi xuống, Tề Diệp Hiên dùng tay đánh vào người Đoạn vũ tức giận nói :" Ngươi là đồ lừa đảo, tại sao lúc đó ngươi lại không nói ? Ngươi đã không thèm nói thì cớ gì bây giờ lại nói, ngươi là đồ lừa đảo. Ta ghét ngươi, ngươi đi ra ngoài mau !"

Đoạn Vũ một mực ôm chặt Tề Diệp Hiên nhắm mắt mặc y đánh mình nói :" Là ta không tốt, lúc đó ta nghĩ thân phận của hai chúng ta không hợp. Là ta không suy nghĩ !"

Đúng vậy, chính anh là người không suy nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy người trong lòng đi đến loại địa phương này, còn cùng phòng với một nam nhân khác. Cứ nghĩ mình sẽ chịu đựng được cảnh người này sau này rồi sẽ lấy thê tử sinh con, mình vẫn một mình đứng đó âm thầm bảo vệ gia đình của họ. Nhưng anh đã sai lầm, ngay vào thời khắc nhìn thấy người minh yêu bước vào căn phòng với người khác, trái tim lại đau đớn đến như vậy. Cứ thế không nhịn được mà bước vào...

Người trong lòng chợt yên tĩnh lại, Đoạn Vũ mới gỡ người ra đưa tay lau nước mắt cho y rồi khẽ cuối đầu hôn lên mắt y :" Ta sẽ không làm người bị tổn thương nữa, được không, đừng khóc nữa"

" Lời ngươi nói là thật sao ? Ngươi cũng thích ta đúng không ?" Tề Diệp Hiên nhìn vào mắt Đoạn Vũ dường như muốn nghiệm chứng cho câu nói ban nãy.

Đoãn Vũ nhẹ nhàng xoa gò má ửng hồng kia ôn nhu nói :" Đúng vậy, là ta thích ngươi, ta sẽ đứng trước mặt hoàng thượng cầu hôn. Nếu hoàng thượng không đồng ý, ngươi có nguyện cùng ta bỏ trốn không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy