TRONG TAM NGAM NEW NEW NEW

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở cảnh sát của tỉnh Kwonchan đang xôn xao vì vừa xảy ra một vụ trọng án. Sở dĩ nó gây chấn động không những vì ở cái miền quê khỉ không ho, gà không thèm gáy này những kiểu án sặc mùi thanh toán băng đảng hàng mấy năm nay chưa từng có, mà còn liên quan đến gia đình cảnh sát được kính trọng nhất trong vùng.

Hiện giờ trong đồn, mấy đồng chí cảnh sát không phải ra ngoài làm nhiệm vụ đều có chung một động tác, cứ vài phút lại ngó vào văn phòng của sếp trưởng. Trong ấy, sở trưởng Han Jeong Hoon đang lấy lời khai của nhân chứng, cũng là người nhà nạn nhân.

-      Yunho-shi, cậu không nhìn thấy mặt của thủ phạm sao?

Sở trưởng Han để thân người phương phi của mình xuống cái ghế xoay củ kỹ thừa kế từ người tiền nhiệm. Không dùng giọng điệu cứng nhắc thông thường khi thẩm vấn mà ông nói chuyện với chàng trai ôn hòa giống như thăm hỏi.

-      Vâng, khi tôi phát hiện ra chú hai của tôi thì kẻ gây án đã chạy rồi và kẻ đâm appa tôi cũng thế – Mang tinh thần hợp tác cao, Yunho trả lời đi trả lời lại những câu hỏi rất quen thuộc với một điều tra viên.

-      Lúc ấy có một người nữa bên cạnh cậu đúng không? – Ông nhớ khi xem bản điều tra sơ bộ, có thấy chi tiết nhân chứng ngoài anh và bà Jung ra còn có một người lạ mặt, mà tới giờ họ chưa nắm một chút thông tin nào của người này.

-      Vâng! – Nhẹ gật đầu, Yunho bình tĩnh đáp – Anh ta là bạn của tôi, được tôi mời về nhà chơi.

-      Hiện giờ chúng tôi có thể gặp anh bạn đó không? – Lời đề nghị như một chuỗi kết nối

-      Rất tiếc, đêm qua anh ấy có việc phải về nước rồi – Giọng anh vẫn bằng phẳng như từ đầu đến giờ

Sở trưởng Han nhíu mày, có thể thấy trong đầu ông chộp ngay tình tiết anh vừa báo làm điều nghi vấn. Với nhân viên điều tra, trong một vụ án phải xét tất cả các góc độ, ngóc ngách, không bỏ xót dù chỉ là hạt bụi bé tí ti, một vài trường hợp chính những chi tiết con kiến ấy sẽ dẫn ta đến chổ của cái bánh ga-tô. Ở đây một người có tiếp xúc với người bị hại, sau khi xảy ra biến cố bỗng dưng bỏ đi, không ít thì nhiều cũng có chút khả nghi.

-      Anh ta và cậu rất thân nhau? – Ông đặt nghi vấn

Yunho nhướng mày nhìn vị cảnh sát dày dạn, tuy bao năm ngồi ở cái chổ ít có đất dụng võ này nhưng vẫn giữ được sắc bén. Anh đã đoán trước được những câu hỏi liên quan đến vị khách của mình sẽ được nêu ra trong quá trình lấy lời khai. Yunho đành lôi những sở học về tâm lý tội phạm được đào tạo trong học viện Hoàng Gia ra sử dụng, chỉ là khi đó anh học để đối phó với tội phạm còn bây giờ anh lại áp dụng cho chính người của mình.

-      Chúng tôi quen nhau qua một vụ án mà tôi phụ trách. Anh ta rất giỏi về vi tính, đã giúp đội của tôi trong quá trình tìm bằng chứng. Lần này anh ta đến Hàn là để du lịch nên tôi mới mời anh ta về tham quan quê nhà, tìm hiểu những phong tục ở đây – Nói đến đây, anh ngừng lại một nhịp rồi mới nhìn thẳng vào người đang chờ ở anh những lời khai thành thật, gắn cho mình bộ mặt, cùng giọng nói được cho là thuyết phục nhất – Trước đó anh ta không hề quen biết với gia đình tôi và trong lúc xảy ra chuyện anh ta ở cùng với tôi. Thế nên tôi có thể đảm bảo anh ta không có liên quan gì đến việc appa và chú tôi bị hành hung.

Anh kết thúc câu trả lời dài ngoài dự kiến một cách trơn tru. Sở trưởng Han trầm ngâm quan sát chàng trai trước mắt ông, tuy trẻ tuổi nhưng có sự vững vàng khiến người khác tin cậy cùng thiện cảm. Nếu những lời bảo chứng này từ một người khác, chắc chắn ông cũng sẽ âm thầm cho xác minh lại nhưng là anh, ông làm vậy sẽ trở thành “Tào Tháo”. Không có lý do gì anh che giấu cơ may tìm ra kẻ hại nhân thân của mình, có lẽ muốn cho tiến độ điều tra mau chóng tìm đúng hướng nên anh đã gạt bỏ những chi tiết không cần thiết cho họ. Suy nghĩ này nhanh chóng được ông chấp nhận.

-      Ừm, được rồi – Gật đầu với anh, ông tiếp tục đặt câu hỏi – Cậu hãy kể chi tiết toàn bộ sự việc được chứ?

-      Vâng! – Anh cười nhẹ, kiên nhẫn chưa bao giờ biến mất trên nét mặt trầm tĩnh. Dưới gầm bàn những khớp tay đang dần trắng tái sau một thời gian bị bóp cong lại.

Con sên thời gian chầm chậm bò, bò, rồi lại bò. Trong phòng, cuộc nói chuyện diễn ra thuận lợi cho đến cuối.

-      Cám ơn cậu đã hợp tác, nếu có chuyển biến mới chúng tôi sẽ thông báo – Sở trưởng Han, khép lại hồ sơ trên bàn.

-      Vâng – Yunho ngừng một chút rồi cúi người – Về chuyện điều động lực lượng tối qua, tôi rất xin lỗi.

Tối hôm qua thiệt là một buổi tối đầy kích động, đã lâu rồi ở đây mới có một màn ra quân rầm rộ như thế. Vừa mới được nhận báo án việc của gia đình cảnh sát Jung thì lại có một cú điện thoại từ đặc vụ cao cấp Seoul thông báo một tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm đang bị truy nã gắt gao vừa xuất hiện ở bệnh viện. Ông lúc ấy lật đật quăng tô mì đen mới gắp được hai đũa sang một bên, khẩn cấp duyệt binh, kiểm tra lại mớ súng ống đề phòng lâu ngày bị oxi hóa, rồi kéo nhau đến bệnh viện, quan cảnh oách như trong phim. Họ hùng hổ xâm nhập vào trong bệnh viện, chuẩn bị sơ tán người ra khỏi khu vực được cho là sẽ xảy ra màn bắt người kịch liệt. Nhè đâu cái chờ họ không phải là trận đọ súng nảy lửa và tên tội phạm đang điên cuồng tìm cách chạy trốn mà là…

-      Thật xin lỗi, tôi đã nhận lầm

Lầm? Cả bọn mặt người nào người nấy cứ thộn ra, ngay cả sở trưởng cũng ngẩn tò te không kém. Họ như một đám gà chọi, hăng máu ù té chạy đến và nhận được một tiếng… lầm.

Thế có tức chết không chứ? Cái người đưa tin ấy, họ bực thật đấy nhưng…

-      Đừng để tâm, thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện như thế mà. Vả lại trong tình cảnh ấy cậu không đủ tỉnh táo là dễ hiểu – Ông thân thiện vổ vai anh trấn an – Tình hình của appa và chú cậu như thế nào rồi?

Sở trưởng với cánh sát trưởng Jung là chổ quen biết, ông rất kính nể người tiền bối đầy trách nhiệm và thương người này. Cho nên đối với chuyện này ông càng phải xử lý cho đến nơi đến chốn, tìm ra mấy thằng khốn lớn gan dám trêu ngươi cảnh sát.

-      Bác sĩ bảo họ đã qua nguy hiểm rồi ạ – Yunho đáp, cơ thể được thả lỏng đôi chút khi nhớ đến người thân.

-      Tôi rất tiếc khi sếp Jung lại gặp chuyện như vậy. Cậu an tâm chúng tôi nhất định tìm ra kẻ gây ra chuyện này – Ông hứa như đinh đóng cột.

-      Cám ơn chú, sở trưởng Han – Đối với chân thành của ông, anh chỉ còn biết gượng gạo cười, cầm tay ông lắc lắc mấy cái chào tạm biệt rồi xách áo lên đi ra.

Bóng anh vừa khuất, mấy người trong phòng phóng đến chổ Sở trưởng còn đang đứng, hỏi dồn.

-      Sếp, anh ta nói gì?

-      Có thu thập thêm gì không sếp?

Sở trưởng lắc đầu. Cả bọn thất vọng thở dài, cái vụ này khó à. Cho tới giờ chẳng có chút manh mối nào hết, những kẻ bị liệt vào danh sách tình nghi có thù oán với hai nạn nhân đều đã được xác minh có chứng cứ ngoại phạm lúc xảy ra vụ án, còn bên phía nạn nhân thì cho những lời khai hết sức mơ hồ.

-      Mà anh ta là người báo hại tối qua cả sở chúng ta nháo nhào rồi cùng nhảy xuống cái hố to đùng phải không? – Viên cảnh sát đang hỏi, hôm qua nghĩ phép nên bỏ lỡ sự kiện thời sự. Anh ta dài giọng mỉa mai – Đặc vụ mà khả năng quan sát kém thế thì hỏng. Sếp ah, lúc đó sếp có lên cho anh ta một lớp miễn phí không?

Đáp lại cái mỏ dài thượt của anh ta là cái lườm của sở trưởng.

-      Cậu rảnh quá nhỉ. Đi làm việc đi

Tuy bị hố một cái quá mạng nhưng ông không trách anh. Một người có người thân đang không rõ sống chết thì làm sao đủ minh mẫn để xác minh, anh lại còn quá trẻ, chưa đủ bản lĩnh để chống đỡ một lượt nhiều cú sốc lớn như thế. Dù sao lúc ấy còn lo nghĩ đến việc bắt tội phạm, tinh thần như thế cũng là đáng khen rồi.

Hơn nữa ông là không nỡ, vẻ mặt anh khi đứng trước họ xin lỗi, rất bình tĩnh. Cái bình tĩnh của một người vừa bị tra tấn khủng khiếp, cuối cùng thì cả tim cũng bị moi ra, trống rỗng.

Ra khỏi sở cảnh sát, Yunho lững thững đi về bệnh viện. Chiếc áo khoác được cầm trên tay, bị bỏ quên mặc dù xung quanh nhiệt độ đã xuống thấp. Bệnh viện cách sở mấy trạm xe, anh cứ như thế cuốc bộ về, lầm lũi bước thẳng một đường thậm chí va phải vài người cũng không chú ý, vội vàng quá. Đến trước cửa một quán ăn nhìn khá sạch sẽ, anh khựng lại. Phải mua một ít thức ăn, từ trưa umma đã không ăn gì rồi. Anh mua một ít súp thịt, trong khi chờ đợi mắt cứ dán vào nồi canh cá cay, màu sắc trông thật hấp dẫn.

-      Cậu có lấy thêm món này không? – Chủ quán thấy thế liền hỏi

-      À…không, tôi lấy súp thôi – Anh hơi giật mình, lắc đầu.

Anh đi rồi, người chủ quán lây mui trộn món canh cá lên xem xét. Lạ nhỉ, món này bà nấu bình thường mà có thêm kỳ trân dị bảo gì đâu mà người khách ban nãy nhìn như mất hồn vậy cà.

-      Chị dâu, anh hai, em là một thẳng chẳng ra gì

Vừa tới cửa phòng bệnh, Yunho bị dội ngược bởi tiếng tự trách lớn hơn người thường. Nhận ra tiếng chú ba, anh vội vàng dừng bước, nên cho chú ấy chút không gian.

-      Chú ba, chị đã nói bao lần đây đâu phải lỗi tại chú – Tiếng của umma anh đầy kiên nhẫn khuyên chú.

-      Nhưng nếu lúc đó em không ngủ say như chết thì không biết chừng sẽ giúp một tay với anh cả và anh ấy sẽ không bị thương nặng – Chú ba tiếp tục lên án bản thân.

Hôm ấy, chú ba cùng bạn và đồng nghiệp đã tiêu thụ mấy bình lớn rượu gạo, kết quả là cuối ngày chú say ba quắc cần câu, nằm lăn ra giường ngủ chẳng biết trời trăng gì cả. Tỉnh ra thì hay được chuyện động trời kia, chú ba đã tự đánh vào đầu mình không biết bao nhiêu cái. Bản tính bộc trực, chú ba xem việc người thân gặp nạn mà mình không thể ở cạnh, cùng sát cánh là một nổi hổ thẹn rất lớn. Chú sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu hai người anh của chú có mệnh hệ gì.

-      Bọn người ấy giống như được huấn luyện rất bài bản, không phải hạng thường, có chú ở đó cũng chưa chắc ngăn cản được chúng. không chừng còn thêm một người nữa gặp nguy hiểm. Chú đừng tự trách mình nữa – Chú hai lên tiếng, có chút yếu ớt nhưng rất rành mạch – Còn nữa, đây là bệnh viện chú nhỏ tiếng chút.

-      Dạ – Anh hai đã nói chú ba liền nghe theo, không tự mắng nữa và cũng giảm xuống âm lượng, có điều lửa giận vẫn bùng bùng lên – Cái đám đó, em nhất định sẽ tìm ra chúng.

-      Vụ này bên phía sở trưởng Han lo rồi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ hợp tác với họ thôi – Ý tứ của chú hai rõ ràng cho muốn chú ba đừng can thiệp sâu vào chuyện phá án của người ta.

Có không chính mắt thấy, anh cũng có thể tượng tượng chú hai sẽ trợn mắt, há mồm nhất quyết ông phải tự tay bắt bọn khốn kia. Thế nhưng lại không có tiếng cãi lại, bệnh nhân nói gì dù đúng dù sai cũng không có quyền khiến họ tự giận, chú ba nhẫn nại nín thinh.

-      À, ma Yunho đến sở cho lời khai sao mà lâu quá chưa thấy về cà? – Umma anh bỗng nhiên nhớ ra.

Yunho đứng bên ngoài, nghe nhắc mình liền đẩy cửa bước vào. Trong phòng, umma anh đang ngồi bên giường của appa, còn chú ba thì đứng cạnh chú hai, thấy anh vào liền hỏi ngay việc ở Sở. Yunho từ từ kể lại những câu hỏi của sở trưởng Han và chuyển lời hỏi thăm của ông đến chú hai. Anh đi lại giường xem appa, umma bảo bác sĩ mới tiêm thêm thuốc giảm đau cho ông, lúc anh không có ở đây, ông có tỉnh lại và hỏi anh có đụng phải bọn chúng không.

Yunho im lặng, nhìn sắc mặt tái nhợt của cảnh sát trưởng, muốn cầm tay ông nhưng lại không dám. Appa lo lắng cho anh như vậy, còn anh là một thằng con bất hiếu, bao che cho những kẻ đâm ông.

Appa! Con xin lỗi…

-      À, Yunho! Hôm qua giờ sao umma không thấy Jaejoong? – Phu nhân Jung đắp lại chăn cho chồng thì bỗng nhớ ra từ ngày hôm qua, khi hắn theo chú hai vào phòng hồi sức thì không thấy trở lại. Vì lo cho chồng nên đến bây giờ bà mới có cơ hội hỏi anh.

Yunho đang đổ soup thịt ra cái hai bát, nước soup chồng chềnh đổ một ít xuống bàn.

-      Cậu ấy đã về Mỹ rồi ạ – Anh vẫn làm như chú tâm vào việc lau dọn vết soup bị đổ.

-      Sao đột ngột vậy? – Bà ngạc nhiên

-      Trong nhà cậu ấy có chuyện nên nhắn cậu ấy về gấp – Anh bê một bát đưa cho bà – Umma ăn cho nóng.

-      Vậy sao? Khi nào cậu ấy về đến, con nên gọi điện báo appa và chú hai đã qua cơn nguy hiểm, kẻo cậu ấy lại lo lắng. Thằng bé thật tốt bụng – Bà vừa ăn soup vừa dặn dò.

-      Vâng – Anh gật đầu

-      Chừng nào cháu về trên ấy? – Chú hai từ nãy giờ vẫn im lặng quan sát anh chợt hỏi về thời hạn nghỉ phép.

Nếu không có chuyện này thì ngày mai anh sẽ trở lên Seoul nhưng…

-      Con sẽ báo với cấp trên và xin nghỉ thêm vài ngày nữa – Anh không thể đi khi mọi việc ở nhà đang rối ren thế này.

-      Không! – Thật bất ngờ, chú hai phản đồi. Ông nghiêm mặt – Con cứ trở về nhiệm sở, đừng xin thêm ngày phép.

-      Nhưng…

-      Cứ nghe theo chú hai đi Yunho. Appa và chú hai cũng đã không sao rồi – Bà Jung cắt ngang ý phản đối của anh.

-      Đúng, ở nhà còn có chú ba và umma cháu lo mà. Đừng lo, chú sẽ không để cái bọn đó đến gần gia đình ta đâu – Quẹt vệt nước soup ở cằm, chú ba đảm bảo.

Yunho nhíu mày do dự nhưng rồi cũng gật đầu vâng lời cả nhà. Appa anh mà tỉnh chắc chắn cũng sẽ bảo anh về sở thôi. Ở lại thêm chút nữa, vì umma anh cần về nhà lấy thêm vật dụng còn anh thì thu sếp hành lý lên lại Seoul nên anh đưa umma về nhà. Chú ba sẽ ở lại với cảnh sát trưởng và cảnh sát Jung.

Lúc anh và umma về đến nhà thì cũng đã rất muộn nhờ thế mà bà con hàng xóm không hề biết, nếu không sẽ kéo đến đông nghịt để thăm hỏi. Chuyện đó rất cảm động nhưng với tình hình hai ngày chưa ngủ của umma thì sẽ rất mệt nếu phải tiếp khách lúc này.

Chờ cho umma vào phòng ngủ, Yunho bắt đầu dọn dẹp lại gian nhà bị cuộc hỗn chiến kịch liệt giữa ngài cảnh sát trưởng với bọn kia mà bàn ghế gẫy ngã, đồ đạt bể cũng không ít. Vì cảnh sát đã lấy hết chứng cứ có thể giúp cho việc phá án đi nên anh có quyền hì hục lau đi vết máu đã đông lại trên sàn nhà

Máu của appa anh…

Vừa lau tay anh vừa run run không thể khống chế. Hình như anh chưa ăn gì thì phải? Yunho cho là thế, anh cố không nghĩ đến đây là phản ứng tâm lý. Vết máu này, dù không trực tiếp nhưng cũng chính anh đã khiến cho nó có mặt ở đây.

Từ những gì còn lại, chứng tỏ đã xảy ra một cuộc đấu rất kịch liệt. Appa của anh tuy tuổi không còn trẻ nhưng vẫn là một lão làng, gừng càng già càng cay. Bọn đó đả thương được ông, chứng tỏ chúng rất giỏi, như chú hai nói, được đào tạo bài bản.

Đào tạo để giết người.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống anh. Những người có liên quan đến hắn, luôn luôn là dạng người nguy hiểm bậc nhất, tội ác trùng trùng, anh đã biết nhưng giờ cũng không khỏi kinh hoàng. Sống ở môi trường như vậy, hít thở bầu không khí như vậy, sớm muộn gì cũng bị hủy hoại hết, cả thân thể lẫn linh hồn.

Bàn tay cầm giẻ lau đang phăng phắt lau chùi đột ngột dừng lại. Anh mím môi, nhận ra mình đang nghĩ cái gì. Anh có thể còn nghĩ về hắn như thế nữa sao? Anh không có quyền làm thế với appa và chú anh và chuyện của hắn đã không còn liên quan đến anh nữa rồi…

Anh đã làm được, đẩy hắn ra khỏi cuộc đời anh!

Tắm rửa trở vào phòng, lại lôi ra cái túi thân thiết, anh sắp lại mấy bộ quần áo khi về đã mang theo. Ngày mai, sau khi vào bệnh viện thăm và chào appa và chú anh sẽ đi Seoul. Có thể như thế sẽ tốt, không, chắc chắn tốt mới phải. Anh chính là nguyên nhân cho bọn chúng vậy thì anh tránh càng xa gia đình anh thì càng an toàn cho họ. Dù hắn đi, không còn lý do bọn người “hâm mộ” đó đến gây hấn tiếp với anh nhưng cẩn trọng vẫn hơn.

Ném cái túi đã căng đầy vào góc phòng, anh mở tủ lấy chăn gối ra chuẩn bị đi ngủ. Khi đã ở một mình, anh mới cảm thấy cơn mệt mỏi chưa từng có ở anh đang xâm chiếm lấy cả người, rã rời. Trong tủ, ngoài bộ chăn gối màu xanh thân thuộc của anh, bên cạnh còn có một bộ khác màu hồng. Nó như một thanh nam châm hút lấy ánh mắt anh, không thể dứt. Dù chỉ hơn một lần dùng qua nhưng dấu vết mùi hương vẫn cứ kiên cường hay là bướng bỉnh bám riết. Bàn tay Yunho cong lại, nổi cả gân xanh, nhìn vào đống chăn như một vật sẽ gây cho anh những đau khổ tận cùng.

Ôm lấy đống chăn vứt ra khỏi phòng, Yun trở lại ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu…

Người đã bị đẩy đi nhưng dấu vết cứ còn lại và nó đang dày vò anh. Không, anh cần phải tẩy hết, tẩy cho sạch, có như thế mới trở lại bình thường.

Anh sẽ tẩy hết mọi dấu vết của hắn trong cuộc đời anh!

 Vòi sen phun ngàn tia nước, bắn ra khắp bốn phía va vào những bức tường gạch men trắng chói mắt. Từng dòng từng dòng trượt xuống, chạm vào vai vào lưng, thấm qua lớp vải mỏng, ướp đông da thịt. Nước cứ thế, không ngừng nghỉ dội từng đợt lạnh căm vào thân người ngồi ngây dại dưới sàn nhà.

Bao lâu rồi? Không biết! Có lẽ đã vài phút, vài giờ hay tính bằng thời gian hóa đá một trái tim. Sợi tóc bệt hết vào khuôn trán tái trắng, nhiễu giọt trên làn da không còn huyết sắc, lăn dài qua đôi mắt vô thần. Chúng đang đăm đăm nhìn vào một nơi vô định nào đó, rất xa.

Không! Nơi đó không xa, chỉ là không tìm được thôi, mất đi hay bị bỏ lại.

Lách tách! Lách tách!…

Âm thanh của mỏng manh va chạm vào cứng cáp, tan vỡ tung tóe khắp nơi. Rất ồn, ồn lắm…

Nhưng mà tại sao…

“…Tôi phải nghĩ ra ngay mới phải, nghĩ ra chính tôi đã đem nguy hiểm về chogia đình mình, nghĩ ra tôi đã gián tiếp đâm appa và chú hai

“Không! Tôi không muốn nghe, không muốn nghe” – Đưa hai tay đã lạnh cóng gần như không còn cảm giác, hắn cố gắng bịt hai tai lại, cố gắng trốn tránh tiếng nói vang từ trong tiềm thức

“…dẫn một kẻ mình đầy tội lỗi về nhà là hành động ngu ngốc nhất cuộc đời Jung Yunho này

“Đừng, đủ rồi! Đừng nói nữa…” – Móng tay cào vào tóc, kéo căng da đầu, nhức nhối. Cơn nhức nhối ấy hòa tan vào bọt nước, còn cơn đau khác cứ không ngừng gào thét.

“…một tên mafia ngay cả người có thể đem hắn ném vào tù cũng có thể lên giường thì mấy cái câu thủy chung này, cậu nghĩ xem nó đáng tin bao nhiêu

“Tôi xin…tôi xin mà… đau lắm…” – Thân thể dường như có phản ứng với nhiệt độ phải không? Nó đang run lên kịch liệt, vật vã trong vũng nước nhuộm một màu đỏ.

“…Một cảnh sát mới ra trường mà có thể lập công lớn, tóm trùm băng đảng khiến cho Interpol nhức đầu thì sự vinh quang đó, theo ngài Dan có xứng để tôi vứt bỏ buồn nôn, chạm vào ngài đây không?

“..AA…AA…” – Há miệng thật to nhưng âm thanh giẫy chết của một con thú đang bị tra tấn tắt nghẽn nơi cổ họng. Thân hình càng không khống chế được, co quắp lại trong tư thế chịu đòn.

“…Huống hồ có được giải trí miễn phí thì cũng không tệ đâu, người ta thường vào nhà chứa để tìm cảm giác mới lạ kia mà.

-      Yu..un…

Hơi thở hắt ra khỏi buồng phổi tê buốt, cuối cùng cũng thành công phát ra tiếng. Nhưng không phải âm thanh cuồng thét, thứ có thể giúp cho người ta vơi bớt khổ đau khi bị cực hình, mà là một từ vắt kiệt giọt máu cuối cùng của trái tim vụn vỡ…

Nước từ không trung, nước dưới đất, nước trong lòng người…trong suốt một màu, hòa vào nhau. Thỉnh thoảng xuất hiện nhạt nhòa những tia màu đỏ, tí tách từ đôi môi tái đang bấu vào giữa hai hàm răng. Kiềm hãm tất cả, con dao sắt nhọn không ngừng đâm nát tâm can, chỉ duy nhất một con dao…

Chảy đi, hãy để cạn khô…

Đáng ra, trong cơ thể này, trong trái tim này không nên có máu…

Vậy thì cứ để nó cạn khô đi…

-      Khốn kiếp!

Xoảng! – Rồi, đi tong cái bình bông Hi Lạp cổ.

Dưới sàn ngỗn ngang mảnh vỡ của ly, tách, màn hình tivi… Bao nhiêu đồ vật bình thường có, đắt giá có lần lượt nối đuôi nhau tiếp xúc với nền lát đá hoa cương, thế mà cơn giận của Ki Bum vẫn cứ ngùn ngụt. Đám đàn em đứng bên ngoài nghe tiếng rống giận mà cũng thót tim. Thường ngày, anh Bryan rất trầm tĩnh, đụng việc dù có nguy cấp hay khó xơi đến thế nào cũng không đổi sắc mặt, bữa nay lại như bò tót nhìn thấy vải đỏ. Thật đáng sợ…

-      Cái tên đó nghĩ nó là ai chứ, là cái gì mà dám nói những lời như thế với boss. Hừ…hừ…một thằng cớm vô danh tiểu tốt thôi, nó nên đi chùa đi nhà thờ mà cảm tạ vì được boss cao quý của chúng ta ngó tới. %##@%#! – Mặt đỏ lừ, hai lỗ mũi như phun ra khói, Ki Bum chóng hông mắng một tràng, càng mắng càng hăng – Nói chúng ta mạc hạng, dơ bẩn? Hừ, nếu không có thứ dơ bẩn này, hạng trong sạch như nó đã mồ xanh cỏ rồi, còn ở đó mà cao giọng đổ lỗi, mắng người!

Có thể với người ngoài hay đối thủ, hắn chỉ là một tên tội phạm sừng sỏ, xấu xa không việc gì không thể làm nhưng trong mắt thuộc hạ hắn là người mà họ kính trọng nhất, tài ba nhất, cao quý nhất. Hắn, Hero Dan là vua trong thế giới của hắn. Việc hắn phải lòng anh, theo đuổi và bảo vệ anh, họ cho đó là ân huệ của hoàng tử dành cho một tên ăn mày. Thế mà tên ăn mày đó không mừng đến khóc thét thì thôi còn chảnh chọe hất cái bánh ngon lành, thơm phức mà hoàng tử đưa cho. Thế có tức không chứ???

Quá tức!!!

-      Bây giờ anh đi xách cổ nó về, bắt nó quì xuống xin lỗi boss. Thế rồi cũng không tha cho, đem nó thái ra từng lát làm sushi, quăng xuống cho LaLa lót dạ – Ki Bum xắn tay áo lên, bộ dạng sẳn sàng bay ra ngoài tìm người hỏi tội.

-      Bummie ah~~

Chợt tiếng gọi rất nhỏ vang lên, yểu xìu lại thành công cản bước chân hung hổ của Ki Bum. Changmin ngồi bó gối trên ghế bành ở góc phòng, mắt không nhìn Ki Bum mà chăm chăm vào khoảng không tiếp giáp giữa biển và trời, cứ như những âm thanh khủng bố trong phòng vừa rồi không ảnh hưởng đến nó

-      Giết anh ta thì mọi chuyện sẽ trở lại ban đầu sao? Băm nát anh ta sẽ ghép lại trái tim hyung ấy nguyên vẹn sao?

Hai nắm tay Ki Bum cong lại, gồng đến nổi gân, tựa như đang bóp nát gì đó. Câu trả lời, khỉ gió là anh biết rất rõ. Hít vào, hít nữa, hít thêm chút, Ki Bum nuốt trọng cơn giận xuống, tạm thời hãy thế. Dẫm miễng thủy tinh vung vãi dưới gót giày, anh đi lại gần Changmin. Xung quanh chổ Changmin ngồi, lạ thật, không hề có mảnh vỡ nào bén mảng.

Cảm nhận bàn tay cứng cáp của anh xoa nhẹ lưng mình, Changmin khẽ quay đầu lại. Đôi mắt không hề có giọt nước mắt nhưng lại đỏ hoe nhìn anh như cầu cứu

-      Bummie, Jae hyung sẽ không sao phải không anh? Hyung ấy…huyng ấy… – Nó không thể hay đúng hơn là không dám nói tiếp, giọng nghẹn đi.

Ki Bum kéo Changmin vào lòng, ôm xiết nó. Hắn là người thân duy nhất còn lại của Changmin, cũng là người hyung nó thương và sùng bái nhất. Không dám tưởng tượng nếu Changmin sẽ ra sao nếu hắn xảy ra chuyện. Bummie không thể ghen tỵ với thứ tình cảm ấy của cả hai, nó thiêng liêng hơn tình yêu lứa đôi, là kết nối của huyết thống.

-      Ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi! Anh ấy nhất định sẽ vượt qua

-      Nhưng…nhưng mà Minnie sợ… vẻ mặt hyung ấy…em chưa từng thấy hyung ấy có vẻ mặt như thế.

Cứ thà rằng giận dữ, thà rằng đau đớn, thà rằng tuyệt vọng còn đằng này lại không có gì, trống rỗng đến phát sợ…

-      Đây không phải là lần đầu, lúc phu nhân tự vẫn anh ấy cũng như thế cho nên…cho nên Minnie đừng lo lắng. Anh ấy đủ mạnh mẽ để quên nó  – Ki Bum vỗ vỗ nhẹ vai nó, tìm lời trấn an người yêu, mà cũng tự trấn an mình.

-      Cái gì? – Đang vùi mặt vào ngực Ki Bum, Changmin chợt bật dậy – Bummie nói gì? Dì em mất do tai nạn xe cùng với dượng mà, sao lại tự vẫn.

Ki Bum biết mình lỡ lời, giật mình cái thộp. Trước đôi mắt mở to của Changmin, anh xới tung đầu tóc lên, lấp lửng bào chữa

-      Chuyện này…chuyện này…thật ra thì Bummie không phải muốn giấu Minnnie. Vì nghĩ nó cũng là chuyện đau buồn và boss cũng không muốn nhắc tới nên…

-      Thật ra là như thế nào? Kim Ki Bum nói rõ ràng ra xem – Changmin nóng nảy, gọi cả tên lẫn họ của anh ra luôn.

-      Ừ thì…là Daddy của anh đã chứng kiến tất cả vì ông cũng một trong những cận vệ trong hai chiếc xe theo bảo vệ ông chủ và phu nhân ngày hôm đó. Lúc chiếc xe bị mất phanh và lật úp, daddy là người chạy đến đầu tiên. Từ xa, ông đã thấy phu nhân không sao, dường như ông chủ đã che chắn hết cho bà và bà gần như thoát được khỏi chiếc xe nồng nặc mùi xăng đó. Nhưng…nhưng ông chủ thì không rồi…rồi – Bậm môi ngăn cơn xúc động dâng nơi cuống họng, Ki Bum bỏ dở giữa chừng.

-       Dì đã quyết định ở lại với dượng – Changmin tiếp nói bằng giọng nhẹ tênh, mắt vẫn mở to nhưng nước đã lăn dài trên mặt

Khoảng không lặng đi, cho quá khứ một lần nữa trở về.

-      Boss khi biết điều đó cũng không nói gì, chỉ như thế, trên mặt cảm xúc mất hết như một cái xác – Hít sâu một hơi, Ki Bum ưỡn người lên, giọng nhuốm chút hi vọng – Nhưng rồi anh ấy đã vượt qua hết, trả thù và điều hành tốt SK. Chuyện lần này cũng không khác đâu. Đôi lúc hờn giận sẽ khiến cho người ta mạnh mẽ hơn là thương tâm.

-      Jaejoong hyun…g… – Changmin che miệng, cơn nấc tràn ra khóe tay – Hyung ấy đã chịu rất nhiều, rất nhiều bất hạnh rồi. Em…em cứ ngỡ lần này có người có thể mang đến cho hyung ấy hạnh phúc, em đã khẩn cầu – Chính vì hi vọng đó mà biết rằng sự kết hợp của giữa hắn và anh là một điều bất khả thi, xã hội không chấp nhận, nó vẫn toàn tâm giúp đỡ hắn đuổi bóng – Tại sao chứ? Hyung cũng có trái tim, cũng biết đau mà. Bummie! Có phải vì nghề nghiệp chúng ta mà dù người ta xem chân tình của chúng ta rẻ mạt như thế, người ta muốn chà đạp nó như thế nào cũng được.

Nó biết, biết rất rõ tình yêu và lòng chung thủy của hắn hơn bất cứ ai, chính vì thế mà cũng dễ bị tổn thương nhất. Mà chính sự cuồng si và bướng bỉnh ở hắn sẽ khiến vết thương kia trầm trọng hơn, dai dẳng hơn.

-      Không! Chân tình của boss không rẻ mạt mà chính kẻ không biết quý trọng mới đần đồn. Rồi sẽ có lúc, mà điều này sớm thôi, nó phải hối hận và trả giá vì đánh mất boss. Không cần chúng ta làm điều đó, sẽ có người khác làm thay chúng ta  - Mắt long lên đầy tơ máu, Ki Bum nghiến răng nghiến lợi.

-      Em không quan tâm số phận của tên đó, em chỉ lo cho Jaejoong hyung. Hi vọng mối tình này sẽ nhanh chóng chôn vùi và không để lại di chứng gì nghiêm trọng cho hyung ấy – Changmin cầm khăn hỉ mũi

-      Bummie cũng hi vọng như thế

Điện thoại của Ki Bum rung lên. Anh nghe máy mà không nhìn xem ai gọi. Changmin chùi nước mắt, nước mũi ngẩn lên nhìn khi không nghe Ki Bum nói gì, chỉ có sắc mặt biến đổi từ ngạc nhiên sang hoài nghi rồi lo lắng

-      Chuyện gì vậy? – Changmin lật đật hỏi khi Ki Bum “vâng” một tiếng rồi cúp máy.

-      Là boss – Chân mày Ki Bum khít rịt nhau – Anh ấy bảo chuẩn bị rời Hàn Quốc.

-      Yoochun, tao về rồi – Anh mở cửa, bước vào căn hộ chung cư cảnh sát, cất tiếng gọi thằng bạn nối khố.

-      Tạ ơn Đạt ma sư tổ, tạ ơn thượng đế, tạ ơn thánh Ala đã nghe lời thỉnh cầu của con. Yunho ah~~~ tao nhớ mày quá! – Yoochun ngồi trên ghế thấy anh thì chấp tay khấn tùm lum. Khấn rồi giang tay về phía anh, mặt mếu lại mà chả có tí nước mắt nào.

-      Dị hợm quá đi – Quăng túi lên sopha, anh đả kích hành động lố lăng của thằng bạn

-      Bởi vậy, tao mới nói mày thiếu tố chất sản xuất tình cảm – Quê độ Yoochun thu tay, liếc lại tên bạn đá sỏi – Mày có biết tình cảnh ngặt nghèo của tao mấy bữa nay thì mới hiểu nổi mừng tao bự thế nào khi mày về. Mày…

Yoochun đang tính tố khổ thì nhận ra sắc mặt của anh có gì không đúng. Theo lý mà xét một tên về quê ăn cỗ, được umma vỗ béo bằng bao nhiêu là món ngon, ăn no ngủ kĩ phải đỏ da thắm thịt, phúng phúng phính phính. Đằng này, nhìn xem mắt thâm quầng như thức khuya chơi game, má hóp lại như vừa trở về từ vùng có nạn đói hoành hành, còn sắc mặt cực kỳ xấu hơn cả xấu.

-      Yunho, dưới nhà có chuyện gì sao? – Yoochun chột dạ

Yunho rót ly nước lọc, uống mấy hớp, không trả lời liền mà nhìn vành ly. Chuyện này sớm muộn Yoochun cũng biết, bây giờ nói cũng chẳng sao.

-      Ừ

-      Con bà nó! – Yoochun văng tục khi nghe hết chuyện Yunho kể, quên luôn chân nó đang đóng gói, đứng bật dậy.

-      Cẩn thận – Yunho lật đật đỡ nó ngồi trở lại, nếu không sẽ phải đem đi đóng hộp lại.

-      Rồi…rồi đã rõ đám đó là ai chưa? – Yoochun hào hểnh

Anh lắc đầu! Chỉ biết im lặng

-      Đám khốn đụng ai không đụng dám đụng đến nhà bạn ông, ông lành cẳng sẽ truy tụi bây cùng trời cuối biển – Hừm hừ, Yoochun dứ tay với đối thủ vô hình.

Anh gật đầu! Ngó cũng không dám ngó lên

-      Mà mày sao lên sớm chi vậy? Phải ở lại với hai bác chứ – Yoochun quên cách đây ít phút nó mừng rỡ khi anh về, giờ lại trách anh lên sớm.

-      Appa bảo lên. Ông không muốn tao trễ nải công tác – Yunho nhớ lại lúc tạm biệt appa. Ông chính là y như anh đoán, bắt anh phải đi liền, bảo đây là chuyện nhỏ, đừng vin vào mà làm biếng.

Yoochun đơ mặt rồi ôm trán. Biết mà! Nó quá biết tính tình của vị phụ huynh của bạn mình mà còn hỏi câu ngố như vậy. Nó nhìn Yoochun một giây, đưa tay vỗ lên vai anh. Xem ra anh còn thảm hơn tình cảnh dân vùng chiến sự như nó

-      Yên tâm đi! Rồi đâu lại vào đó, bọn ấy không thoát được đâu

-      Uhm – Anh gật đầu, lần nữa không dám nhìn lên – À, mấy hôm nay trên đây có gì không?

Anh đánh trống lảng…

-      Không! – Yoochun lắc đầu rồi đột nhiên hớ ra một việc – À mà có đấy. Có người gửi mày mẩu giấy gì đấy. Tao để trong ngăn kéo tủ kìa

Yunho ngạc nhiên. Ai mà lại gửi giấy cho anh. Người quen thì sẽ gọi điện hay nhắn tin thẳng cho anh chứ. Đi lại mở tủ ra, lấy một tấm giấy nhỏ trên cùng, anh mở ra xem. Vừa nhìn thấy nội dung, anh sầm mặt, nhíu mày.

-      Mày nhận được nó khi nào – Thanh giọng anh thấp xuống lạ lùng

-      Um…sáng ngày hôm kia – Yoochun nheo mắt nghĩ kỹ – Mà trong ấy ghi gì?

-      Người đưa cho mày tấm giấy trông như thế nào? – Anh không trả lời mà hỏi tiếp vì không ghi tên người nhận.

-      À cái này thì mắc cười lắm nhé. Cái tên đem giấy dáng điệu lúng ta lúng túng, mặt có hai cái đích chai to tổ chảng và nói chuyện thì phải mất vài ba phút mới xong một câu ngắn – Yoochun cười ngất khi nhớ lại – Mày có quen hắn không?

Yunho im lặng, nhíu mày suy nghĩ gì đó lung lắm. Yoochun kêu mấy bận anh mới giật mình, cười cười khỏa lấp

-      À không…có chút việc nhỏ thôi. Đứng để ý

Đúng lúc ấy, ngoài cửa có tiếng động…

-      Yoochun ah~

Giọng nói rất vang, anh nghe vào thì rất quen tai nhưng âm hưởng và độ êm dịu của nó thì lạ hươ lạ hoắc. Kỳ lạ là cơ mặt Yoochun đang căng tràn tuổi đôi mươi nghe xong thì nhăn nhúm lại ở tuổi tám mươi.

-      A! Yunho, cậu mới lên à?

Sếp Kim tươi rói vào nhà, trên tay xách lỉnh kỉnh quá trời bao bị rõ ràng là mới đi mua sắm, thấy anh cười chào hỏi.

-      Dạ! – Yunho cứng gắt gật đầu chào lại

Sếp Kim cười với anh xong để đồ lên bàn, lục lọi trong đám bao bị ra mấy cây kem con cá, cười cưng chìu đưa ra cho Yoochun

-      Này, tôi mua cho anh

-      Ai…ai mà ăn cái đó mà mua chứ – Yoochun cà lăm gắt gỏng, mắt không ngừng liếc về phía Yunho

-      Chứ hồi tối lúc coi quảng cáo, anh chép chép miệng là gì? – Junsu chớp chớp mắt. Không lẽ anh giải mã tín hiệu sai?

Trời! Anh bị ảo giác sao vậy nè? Yunho trơ người đứng tại chổ cũ, mặt trợn lên nhìn cảnh tượng “đầm ấm” trước mắt. Cơ hàm trễ xuống, có cơ may bị sái khớp. Bây giờ thì anh hiểu vì sao Yoochun nửa đêm gọi điện cầu cứu anh rồi.

Đột nhiên người luôn đối chọi bỗng thay đổi 180 độ đối xử ân cần với mình thì ngay cả anh người ngoài còn sợ nói chi Yoochun, kẻ trực tiếp “hưởng thụ” sự chăm sóc đặc biệt này.

End chap

-      Chào mọi người! – Yoochun vừa cà nhắc tới cửa phòng tổ đặc nhiệm đã giơ tay hô lớn.

-      Aigoo! Park đặc vụ của chúng ta nghỉ bệnh thì trắng trẻo mập mạp ra nhé – LeeTeuk quay ra nhìn qua cái thân băng bó của Yoochun cười trêu ghẹo.

-      Mập kiểu này em xin nhường cho anh đấy – Đặt mông xuống ghế của mình, Yoochun giơ cái chân “mập mạp” trưng bày.

Cả phòng cười ồ lên!

-      Chân cẳng thế kia sao không ở nhà cho hết phép chạy ra đây làm gì? – Tiff bê thùng giấy đựng đầy hồ sơ đi ngang hỏi

-      Nó bảo ở nhà chán nên quá dang em đến đây – Yunho theo sau Yoochun lên tiếng trả lời

-      Đúng vậy, ở thêm trong nhà chút nữa là em sẽ mọc nấm luôn – Yoochun ôm cái bàn mình vuốt ve, nhớ quá trời.

Những người khác thấy thế thì chỉ biết lắc đầu cười. Họ rất muốn ngồi tán dốc nhưng mà công việc ngày hôm nay đang ngập đầu ngập cổ đây, Yoochun lựa không đúng ngày ghé chơi rồi.

-      Mọi người có vẻ bận, chuyên án mới à? – Yoochun thấy mặt người nào người nấy đều mang hai vòng tròn trên mắt thì quan tâm

-      Thì cũng vụ cũ thôi – Sungmin cặm cụi trước máy tính trả lời mà không nhìn lên

-      Vụ gì? – Yoochun tròn mỏ

-      Hero Dan! – Người nói lần này là KangIn, anh đang hì hục kéo cái tủ đựng hồ sơ lại ngay ngắn

-      Cái gì chứ, chẳng phải vụ này khép lại rồi mà. Tên trùm đó không phải đang tắm nắng ở nơi nào đó bên Mỹ sao? – Yoochun kinh ngạc

-      Không! Từ những nguồn tin đáng tin cậy cho chúng ta biết gần đây đảng phái SK đã có một số hoạt động lớn ở Hàn Quốc – Sungmin đẩy gọng kiếng lên, mặt hình sự theo kiểu…mọt sách.

-      Hồi nào, sao không thấy báo chí đăng tải – Há họng, Yoochun lê ghế lại gần bàn Sungmin.

-      Tất cả đều được lau dọn sạch sẽ, vậy mới đáng sợ – Yesung từ dưới ngầm bàn ngóc đầu lên – Có một cuộc tảo thanh lớn ở đảo Jeju được cho là do SK với một băng đảng Trung Hoa lớn. Danh tính và thương vong bao nhiêu chúng ta hoàn toàn không thể nắm được vì khi có tin từ cảnh sát địa phương chúng ta đến nơi thì nơi đó đã trống trơn – Nhặt lên cây bút, Yesung nhớ ra búng tay – Thời điểm hình như cùng ngày với vụ các cậu ấy.

Yoochun có chút lạnh gáy, mắt liếc về phía Yunho đang ngồi chăm chú đọc cái gì đấy ở bàn bên cạnh, rồi nhíu mày nghĩ ngợi.

-      Nếu chúng làm sạch vậy tại sao chúng ta biết là do SK – Rốt cuộc không tự giải được, nó phải hô to lên.

-      Thì là lý do tụi này dọn dẹp văn phòng đây này – KangIn ai oán xếp lại những tập hồ sơ từ thùng của Tiff mang khi nãy

Hả? Yoochun nhướng môi, nhăn mặt không hiểu chuyên án thì có liên quan gì đến cả đám bọn họ là chúa bề bộn chứ. Yesung thấy Yoochun vậy, không đành đày đọa não bộ nó nữa nói rõ hết ngọn ngành

-      Cách đây không lâu, tổ chức hình cảnh quốc tế liên lạc với chúng ta và đề nghị được hợp tác, người của họ vài ngày tới sẽ đến đây. Những thông tin trên là do họ chia sẻ với chúng ta.

-      In…Interpol! – Yoochun lắp bắp

-      Ừ! Họ cho là không những SK có mặt ở Hàn mà chính bản thân thủ lĩnh của chúng, Hero Dan những ngày qua đều lẩn quẩn trước mũi chúng ta – KangIn nghiến răng khi nói những lời này.

-      Không…thể đâu – Còn chưa tin lắm, Yoochun lắc lắc đầu

-      Điều đó cũng có thể lắm chứ. Một số bằng chứng gần đây chúng ta có đều chứng minh điều đó – Sungmin bỏ rơi máy tính quay lại góp thêm – Các cậu nhớ loại vũ khí làm nổ Jessica Choi không? Chúng ta đã lấy mẫu ở hiện trường về phòng pháp y, nó tuy giống với KJJ 216 nhưng vẫn có chút khác. Hôm trước từ tài liệu của bên đó gửi qua thì đây rất có thể đây là phiên bản cải tiến của KJJ 216. Mà cái đó chưa có xuất hiện trên thị trường mà chỉ dùng trong nội bộ tổ chức SK.

-      Khoan! – Yoochun giơ tay ra – Nếu nói bọn gây án ở Jeju và kẻ bắn Jessica là SK thì làm sao chúng có thể ở cùng một nơi vào cùng một thời điểm.

-      Chính vì thế mới nói SK đến lần này không chỉ một tên. Hơn nữa lực lượng cùng với vũ khí tối tân mang theo rất có thể để bảo vệ nhân vật cao cấp nhất, Hero Dan – LeeTeuk gõ gõ đầu bút xuống bàn – Chính vì thế họ phải nhờ đến sự trợ giúp của chúng ta trong chiến dịch của họ, không những vì đây là Hàn Quốc mà còn liên quan đến vài tình tiết vụ án mà chúng ta đang phụ trách.

Yoochun gật gù có vẻ đã thấm đôi chút sau một hồi mưa thông tin như trút nước xuống đầu. Vụ này coi bộ lớn lắm đây, chỉ tiết nó chân cẳng chưa lành không thể tham gia, ức nhất là giờ mới biết tin. Quay sang bàn Yunho, thấy anh cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy trắng Yoochun đẩy đẩy vai anh

-      Nè, mày cũng biết việc này rồi à? – Hồi nãy giờ người ngẩn tò te chỉ có mình nó thôi

-      À..ừ… biết mấy hôm rồi – Giật mình anh hơi lúng túng xác nhận – Hôm đầu tiên về quê KangIn có gọi cho tao

—Ngược dòng trí nhớ—

Trong phòng cảnh sát trưởng Jung

Vừa vào phòng, cuộc nói chuyện với appa chưa bắt đầu ,điện thoại của Yunho vang lên. Nhận ra đây là của đồng nghiệp, anh vội vàng xin phép ra ngoài nghe điện

-      Vâng, anh KangIn!

-      Yunho hả? Cậu nghỉ phép mà cũng làm phiền, ngại quá…he he – Tiếng KangIn  từ máy vọng ra

-      Dạ, không sao. Có chuyện gì vậy anh?

-      Cậu còn nhớ vụ White Heaven không? Vụ ấy cậu có làm bản tường trình phải không? Hiện giờ bọn anh cần nó.

-      White Heaven – Giọng anh hơi biến đổi – Sao lại cần tài liệu đó bây giờ ạ?

-      Chúng ta đang lật lại vụ SK. Bên ta và hình cảnh quốc tế sắp có chiến dịch càn quét chúng.

-      Ở đâu ạ? – Tay anh cằm như muốn phá điện thoại

-      Ở Hàn chứ đâu. Bọn anh đã xác định hiện nay thủ lĩnh SK đang ở Hàn Quốc!

—Quay về—

-      Interpol nhúng tay vào, lần này ra quân chắc chắn rầm rộ – Tiếng Yoochun đều đều vang vang bên tai anh.

-      Điều đó đương nhiên. Cấp trên ra lệnh toàn cục phải hết sức trợ giúp truy bắt. Với những manh mối chính xác kia, theo đà mà tiến chẳng mấy chốc chúng ta sẽ xác định vị trí của hắn – LeeTeuk khẳng định

-      Chỉ cần chiến dịch bắt đầu Hero Dan dù có mọc cánh cũng sẽ không thoát lực lượng hùng hậu của liên minh chúng ta đâu – Yesung cười khà khà.

Đúng vậy! Một khi lưới đã giăng thì sẽ không có cách nào thoát được. Khi đó sẽ có một cuộc chiến bùng nổ, tên tội phạm dù tài giỏi không bị bắt thì cũng sẽ cầm chắc án tử tại chổ. Chắc chắc là thế…

Nhưng với điều kiện trước khi bủa vây, tên tội phạm còn ở bên trong lưới kìa!

-      Yunho! Mày không ăn thì để tao, cái bánh có thù với mày à? – Yoochun một họng lúng phúng, phun phèo phèo bột bánh vào anh.

Yunho lúc này mới nhận ra ai đó đã nhét vào tay mình cái bánh vòng và cái bánh đó đang bị anh vo thành một cục. Gượng gạo để cục bánh xuống, anh lấy khăn giấy lau đường trên tay

-      Bánh ở đâu vậy?

-      Sếp Kim đem đến đó – Tiff nhón một cái.

-      Ừa, dạo này sếp hào phóng lắm nhé. Cứ như cây đón gió xuân ý – LeeTeuk nhai nhóp nhép, đá đá mắt gian ơi là gian.

-      Sếp ấy đâu? – Yunho nhìn quanh

-      Đi họp rồi, có lẽ sắp về ấy

-      À..um… các anh bận vậy em không ngồi ngán đường nữa, về đây – Yoochun bỗng dưng lật đà lật đật, đứng lên tổng chào, rồi chống cây nạng lạch cạch đi như chạy ra khỏi văn phòng.

-      Yoochun! – Yunho đuổi theo gọi giật nói lại – Gì phải chạy nhanh vậy chứ?

-      Cái gì mà chạy nhanh, mày nói khó nghe quá – Vì cố đi nhanh quá, nó thở hào hểnh.

-      Chứ mới nghe sếp Kim sắp về mày ù té về, không phải trốn là gì? – Yunho tủm tỉm chọc đúng chổ thằng bạn.

-      Ai…ai sợ gì ổng mà trốn? – Nó lắp bắp chối phăng

-      Không sợ thì trở vào. Trưa tao đưa về – Nắm nạng, Yunho làm bộ muốn kéo nó trở về

-      Aisss! Ừa đấy, tao không muốn gặp ổng đấy được chưa – Liều chết nó trụ lại, ngồi ịch xuống cái ghế dài trên hành lang nó đành thừa nhận – Cứ thà ổng như hồi trước, thấy mặt là móc câu tao, tao còn ham tìm ổng cãi nhau cho đỡ buồn đời. Chứ không như bây giờ… -  Nó rùng mình mấy cái – Cứ như đang trong phim tâm lý kinh dị ấy.

Yunho bụm miệng, híp cả mắt lại. Anh thích thú không phải vì thảm trạng mặt mày ẻo xèo của Yoochun mà vì điều mà nó đã vô tình bộc bạch. Thì ra lúc trước nó không ghét sếp Kim như nó vẫn gân cổ trù ếm mà còn thích cãi nhau với sếp nữa.

-      Điều này không phải tốt hơn sao. Sếp ấy đối tốt với mày rồi, cả hai có thể xây dựng tình bạn tốt – Yunho vỗ vỗ vai nó.

-      Tao..tao cũng không biết sao, tao không thích cách sếp ấy mềm mỏng kiểu đó. Giống như tao làm lính bắn đùng chéo trên chiến trường mà bỗng dưng bị quăng vào chính trường, bị đâm sau lưng mà không hay biết ấy – Nó nhăn mặt, trề môi.

-      Được rồi, tùy mày nhưng mày cũng đâu có tránh hoài được. Sếp ấy là sếp trực tiếp của chúng ta mà.

-      Để tao làm quen chút đã. Đến đó không chừng bình thường lại

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã khuất sau khúc quanh. Họ không nhận ra một bóng người đứng đằng sau máy bán nước tự động, đã nghe hết từ đầu đến đuôi. Tay bấu chặt tập tài liệu, Kim Junsu chau mày, sắc mặt rất kém.

Xem ra chuyển biến của anh không phù hợp rồi, cần phải đổi chiến thuật thôi!

HongKong

Đặc khu hành chính HongKong, một trong những trung tâm kinh tế lớn của Châu Á, cũng là địa điểm tham quan du lịch và mua sắm nổi tiếng. Là nơi hai nền văn hóa Đông phương và Tây phương mềm mại giao thoa, người dân HongKong có nếp sống khoáng đạt và cởi mở hơn người Trung Hoa đại lục.

Tập trung nhiều địa điểm du lịch và hàng loạt trung tâm mua sắm lớn và sang trọng bậc nhất châu Á, HongKong quả là địa điểm lý tưởng để dừng chân. Bên cạnh đó, các loại hình giải trí vô cùng đa dạng cũng không hiếm. Hộp đêm, vũ trường, quán rượu và các club ở mọi thứ hạng càng không thể thiếu. Bên trong ấy kinh doanh cái gì dĩ nhiên người ngoài có hiểu thì cũng ngầm hiểu, mà thứ không biết cũng đừng nên tìm hiểu làm gì cho chuốc phiền toái.

Black Swan -  Câu lạc bộ quí ông cực kỳ cao cấp, điểm đến của nhiều vị tai to mặt lớn, xưng hùng xưng bá trong tất cả các giới. Điều đặc biệt của Black Swan không những ở chổ nó là hội kín, rất ít người có thể vào mà còn ở loại hình phục vụ của nó.

Trung tâm Black Swan bây giờ bị chiếm diện tích bởi một sân khấu hoa lệ. Xung quanh sân khấu là những không gian nhỏ ngăn cách nhau bởi những tấm vách mỏng nhưng kiên cố, thiết kế cùng với độ sáng khiến cho người ta nhìn vào không thấy rõ ai đang ngồi bên trong, còn bên trong thì rất rõ ràng mọi diễn biến bên ngoài…nhất là trên sân khấu.

Một hồi trống ngắn giống trong các cuộc săn bắn của vua chúa thời xưa vang lên, dường như thúc đẩy bản tính chinh phục của phái mạnh, không khí sôi sục. Đột nhiên, tất cả dừng lại!

Báo hiệu con mồi đã sa bẫy…

Từ bên dưới sân khấu một chiếc bục dần dần nhô lên, giữa bục là người đàn ông lực lưỡng bàn tay cuồng cuộng cơ bắp đang nắm một sợi xích còn đầu kia của sợi xích nối với một vòng cổ màu đen. Chiếc vòng cổ màu đen ấy hiện đang kiềm kẹp chiếc cổ thanh mãnh trắng ngần của một thiếu niên hoàn toàn lõa thể, mỗi lần sợi xích bị giật cậu bé lại vươn người theo. Thân thể trắng trẻo và căng đầy sức sống được trụ bằng tứ chi, bị dắt đi khắp sân khấu như đang phô bày món hàng cho khách mua soi mói, lựa chọn.

Black Swan chính là kinh doanh nam kỹ, hơn nữa còn là một nơi ưa chuộng hình thức DBSM.

Cuộc ngã giá bắt đầu, trong im lặng nhưng rất cạnh tranh và khắc nghiệt. Là nam nhưng giá mỗi lần đưa ra khiến người khác mất hồn. Khách đều là người không tiền cũng quyền, vứt một ít lợi nhỏ để đổi lấy sự thỏa mãn dục vọng chinh phục của bản thân với họ rất đáng.

Hôm nay, hàng có ba, mỗi người một vẻ. Cuối cùng là một chàng trai, xét độ tuổi có vẻ hơi lớn hơn so với ba-rem tuổi của Club, thường thì từ 20 trở xuống, nhưng người này có vẻ đã 23-24. Thân hình phát triển đầy đủ, lộ ra dáng dấp mạnh mẽ của phái mạnh, khỏe khoắn với làn da mật óng ả dưới ánh đèn. Trên khuôn mặt cương nghị là đôi mắt một mí sáng nhưng vẫn bị một màn đen che khuất.

Bùng nổ! Hương vị lạ kích thích thèm ăn. Các bàn trong Club rục rịch ra giá rầm rầm. Cuối cùng thì một gian ở góc khuất đã ngã cái giá chóng mặt để đoạt lại món hàng.

-      Thưa ngài Chen! – Viên quản lý có cái bụng phệ cúi nét mặt lo lắng cúi đầu trước người đàn ông ngồi khuất trong bóng tối.

-      Người đâu? – Âm thanh lạng lùng khiến người khác lạnh run

-      Dạ…dạ…có chúng tôi có sự nhầm lẫn. Món hàng thứ 3 trước đó đã có người đặt rồi nên…nên… chúng tôi có thể đưa hai người khác đến để coi như…như…

Rầm! Tiếng đập bàn làm những giọt mồ hôi của viên quản lý nhảy lên.

-      *^&^! Bọn các người dám làm ăn như thế? Các người biết trước mặt các người là ai không hả? – Tên cận vệ có một bên mắt bị chộp hùng hổ sấn tới.

-      Vâng…vâng chúng tôi dĩ nhiên biết đại danh đỉnh đỉnh của Thần đường chủ – Viên quản lý sợ đến mức thân hình ú na ú nần của y co rúm lại – Nhưng…nhưng bên kia họ đã lấy người, chúng tôi có nói sao cũng không thả.

Y làm quản lý một nơi như thế này tất nhiên đã trải qua không ít trường hợp tranh giành như thế, mà hôm nay cái vị trước mặt y càng không phải người có thể mạo phạm, y đủ khôn khéo để đẩy phiền phức ra khỏi thân xa một chút. Hai hổ cứ việc đánh nhau, nơi làm ăn của y có tổn thất cũng tổn thất nhỏ.

-      Ông có nói rõ danh tính chúng ta không? – Tên chột hất hàm

-      Có..có nhưng mà họ vẫn không thèm để ý. Nói họ đã đặt trước dù là..là đường chủ của Thiên Môn hội cũng đừng hòng lấy lại – Đôi môi mỏng và nhờn của y liếng thoáng.

-      Hừm! – Một tiếng hừ nhẹ từ người đang ngồi, sức uy hiếp bao trùm lấy viên quản lý khiến y không dám khua môi tiếp – Chúng ở đâu?

-      Ở phòng Vip 1 trên lầu

Được lệnh ngầm, mấy thuộc hạ đứng bên ngoài gian phòng nhanh chóng đi theo một tên bồi dẫn đường. Chắc chắn chỉ cần vài phút nữa, những tên nhải dám cả gan thách thức uy quyền của đường chủ Thiên môn hội sẽ phải quỳ mộp dưới chân mà van xin được sống.

Thế nhưng…

-      Tại sao lâu như vậy? – Tên mắt chột nhíu mày

-      Đường…đường chủ – Đúng lúc ấy, một trong những tên cận vệ quay về, mặt mày máu me, kinh hoàng lê lếch vào

Bang! – Cửa bị một lực đá văng

Đi đầu là người đàn ông cao ráo, mái tóc cắt ngắn vuốt keo dựng nhọn ngang tàn. Đôi mắt sắc tựa diều hâu của y liếc quanh quang cảnh bên trong căn phòng. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của máu pha rượu, đám đàn em vạm vỡ nằm la liệt trên mặt nền trải thảm, hai tên trong đó còn đang bị hai người đàn ông ngoại quốc dùng giày đạp lên. Xa nhất phía cuối phòng có một trường kỷ lớn, sa hoa trải lên tấm da thú trắng muốt. Một người nửa nằm nửa ngồi, dáng điệu uể oải vuốt vuốt mái tóc của “món hàng” đang ngồi dưới sàn, ngoan ngoãn tựa đầu vào thành ghế. Phía sau còn có một tên nhỏ ốm, hơi nhỏ con đứng rót rượu vào ly của kẻ đang nằm. Chỉ mới nhìn lướt qua, mắt của y đã ghim cứng lấy khuôn mặt kia, không thể dời đi được.

Nếu thực sự có thiên sứ phạm tội thì chỉ có thể là người này. Chiếc áo thun mỏng đen huyền có cổ khoét sâu để lộ làn da trắng hơn cả cánh huệ tây, mái tóc khá dài đen mượt mà lơ là phủ lên tấm da chồn trắng, tương phản đầy mê hoặc.  Nhưng cái tương phản nhất vẫn là khuôn mặt, đẹp trong trẻo như thiên nga nhưng lại không hề có cảm xúc trong đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh như băng một ngàn năm.

Thiên nga đen mang linh hồn của con báo cuồng ngạo

-      Bọn khốn này, chúng mày đánh người của Thiên Môn, chúng mày chán sống rồi? – Tên chột mắt bước lên một bước khai chiến.

-      Người chán sống là chúng nó – Gã ngoại quốc có mái tóc lỉa chỉa hừ một tiếng, đạp cho tên ngọ nguậy dưới chân một đạp nữa – Phòng này ông chủ ta đã bao trọn, chúng xông vào còn hò hét, không đánh chúng tàn phế là may đấy.

Thê thảm vậy rồi mà còn chưa chịu tàn phế? Tên mắt chột trợn con mắt còn lại lên, muốn nhào tới xử đẹp hai tên da trắng mắt xanh kia nhưng hắn chưa kịp thì lão đại của hắn đã đưa tay ra hiệu bảo lui xuống.

-      Có thể hạ được người của ta, các ngươi không phải là hạng đầu đường xó chợ gì, sao không hiểu được thứ người khác đã mua thì đừng động vào – Vừa nhếch mép khinh khi, y vừa tự nhiên ngồi xuống cái ghế bành gần đó.

-      Nhìn bọn ngươi cũng chẳng phải lũ dối nát, sao lại không tự tìm hiểu xem trước khi các ngươi mua, món hàng đó đã có chủ chưa – Tiếng nói trong ngân lành lạnh đáp trả không khoan nhượng.

Tiếng nói rất hay! – Y nhướng môi thích thú

-      Nếu nói như vậy, có người cần phải nói cho rõ một chút rồi – Y búng tay

Viên quản lý bị quăng ra trước mặt như cục thịt bị quăng trước mõm của con sói hoang hung tàn. Lão ta run như cầy sấy

-      Nói! – Thanh âm sắc như dao cạo

-      Thần đường chủ xin ngài tha mạng, chúng tôi cũng vì có trục trặc trong khâu quản lý, nên…nên không biết hàng hôm nay đã có người – Viên quản lý vừa run vừa cố giải thích để giữ mạng mình.

-      Hừm! Chứ không phải xem chúng ta dễ dắt mũi – Y hừ lạnh rồi hất đầu

Mấy tên phía sau tiến tới, lôi viên quản lý đang ra sức van xin đi. Số phận của lão chắc ai cũng biết sẽ đen tối thế nào, thật tội nghiệp.

-      Đã xong thì mau cút đi – Đôi môi nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, không biết rượu nồng hơn hay là làn môi anh đào đó.

-      Đã đánh người của tôi cái giá đâu thể nhẹ nhàng như thế – Y nheo mắt

Lần đầu, người nằm trên trường kỷ quay đầu nhìn vào y. Ánh mắt trong ánh sáng mờ nhạt sáng quắt lạnh lẽo, tất cả đều biến mất trong đáy vực ấy. Nét cười nhạt hiện lên khóe môi, hắn nắm dây xích trên cổ của “món hàng” kéo chàng trai ấy sát vào mặt mình.

-      Ngươi muốn tên này?

-      Nếu ta nói đúng? – Y nhún vai.

Trong một thoáng y dường như thấy biểu tình nhìn món hàng của hắn xuất hiện một ý nồng nàn rồi chán ghét cuối cùng khi hắn quăng chàng trai đó ra, đứng lên thì tất cả đã biến mất chẳng hề có chút gợn sóng, làm người ta nghi ngờ rốt cuộc cảm xúc vừa rồi có tồn tại?

-      Nó là của ngươi

Tên phía sau nhanh chóng chạy lên khoác hờ lên vai hắn chiếc áo khoác dài nhưng cũng kịp cho kẻ khác chiêm ngưỡng thoáng qua thân hình thon dài, vô cùng cân đối – một thân hình khiến người khác si mê.

-      Biết sai mà trả lại là một hành động khôn ngoan – Tên mắt chột khinh khỉnh

Bước chân vừa đến ngưỡng cửa dừng lại. Sự ngạo mạn từ hắn tạo nên ảo tưởng hắn là bậc đế vương, tên mắt chột bất giác co người cúi thấp

-      Không phải trả mà là vứt đi

-      Đường chủ chẳng lẽ để yên như thế

Bọn người lạ mặt bỏ đi một lúc lâu tên mắt chột còn hậm hực. Quá lắm rồi, lần đầu có kẻ dám gây hấn với chúng mà còn nghênh ngang bỏ đi như vậy. Không xả nổi bực tức này, gã không thể chịu nổi. Mà cũng lạ, nếu bình thường đường chủ đã không dễ dàng cho bọn nó đi vậy rồi, sao hôm nay…

Lão đại của gã ngồi im lìm, môi bất chợt cong lên đầy hứng thú.

-      Cho người tìm bọn họ, nơi ở và danh tính. Tất cả!

End chap

-      Tao đã nói tao đi một mình được mà.

-      Không được, tao sẽ đi cùng.

Từ sáng sớm, cuộc chiến của hai chiến hữu đã bùng nổ và chưa đến hồi ngả ngũ. Chuyện cũng chẳng có gì, chẳng qua hôm nay là ngày Yoochun đến bệnh viện, tiễn đưa cái chân thạch cao. Yunho muốn đưa nó đi rồi sẽ về nhà thăm appa nhưng nó không chịu, cứ nhất quyết đi một mình.

-      Đường xa mày đi trong vòng một ngày thì phải tranh thủ đi sớm, đợi đưa tao thì tới khuya mới trở lên à? – Ngồi trên ghế Yoochun chỉ rõ lợi hại.

-      Về muộn chút cũng đâu có sao, đàn ông con trai sợ gì. Mày đi cắt bột phải có người thân theo – Đã quần áo chỉnh tề, Yunho đi ra cửa.

-      Tao cũng là đàn ông, đâu phải con nít – Tức quá, nó rống lên.

Yunho không thèm để ý tới nó nữa, mở sẵn cửa lớn. Ai ngờ cửa vừa mở một người cũng vừa đi đến trước mặt.

-      Sếp Kim, có chuyện gì gấp sao mà anh đến tận đây? – Anh ngạc nhiên

-      Tôi nhớ hôm nay là ngày Yoochun đi tháo bột, tôi đến để đưa cậu ấy đi – Không quanh co, Junsu thừa nhận luôn lý do anh chạy đến đây sớm như vậy.

Yunho tuy trong bụng có hơi ngạc nhiên nhưng không biểu lộ gì, cười cười đứng qua cho sếp Kim vào trong. Yoochun từ đầu đã nghe, tim đập bình bịch còn đầu thì bốc khói, gào

-      Yah! Tôi không phải con nít nhá, mấy người đừng hơi tí là phải kè kè theo tôi nhá

-      Đang xảy ra chuyện gì? – Junsu không thèm để ý có bao nhiêu khói, quay qua hỏi Yunho

-      Nó không chịu em đi cùng – Yunho lắc lắc đầu

-      Mày phải về nhà mà còn đòi theo tao làm gì – Yoochun xen miệng vào

-      Cậu phải về quê à? – Lại lơ Yoochun lần nữa, sếp Kim quan tâm.

-      Vâng, em định về thăm nhà rồi trở về ngay – Anh nói mập mờ, không muốn đề cập đến việc của gia đình.

-      Được rồi, vậy để tôi đi với cậu ta thôi – Junsu nhanh chóng quyết định

-      Yahhhhh! – Bị xem như cái bóng, Yoochun muốn nổi cơn tam bành.

Bấy giờ Junsu mới quay lại, mới xem như có mặt nó ở đó. Đột nhiên anh nắm cổ áo nó kéo lại, mặt kề sát mặt. Miệng cong lên thành nụ cười…không thể khủng bố hơn.

-      Park Yoochun, anh muốn đến bệnh viện để các cô y tá xinh đẹp cắt bột cho hay là… – Tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp bột trắng toát ở chân nó – ở nhà để tôi tự túc.

Đệ ngũ đẳng không thủ đạo, chặt gạch như chặt…tàu hủ. Giọt mồ hôi nhiễu từ thái dương xuống, Yoochun nuốt nước miếng đánh ực

-      Bệ…bệnh viện!

-      Good! – Junsu thẳng lưng lên, xoay lại nói với Yunho – Được rồi, Yunho cho tôi gửi lời thăm hai bác.

Lại đáp xe về, Yunho vừa đứng chờ ở trạm xe điện vừa suy nghĩ lan man, bị sếp Kim áp tải đi, không biết giờ Yoochun thế nào rồi. Mà cũng lạ thật thái độ của sếp Kim cứ thay đổi xoành xoạch ấy, lần này thì đúng ý Yoochun rồi còn gì. Cái thằng cho ăn thịt thì xanh mặt xanh mày, cứ đòi gặm xương không thôi. Yunho nghĩ đến đó không nén được khẽ cười. Nhìn đồng hồ, chuyến của anh sắp đến rồi, anh tranh thủ đi lại máy bán nước tự động. Cạch một tiếng, chai nước khoáng lăn ra rãnh, Yunho cúi xuống nhặt. Động tác thoáng khựng lại khi anh liếc nhìn ra phía sau. Cầm chai nước, anh không uống mà đi nhanh về hướng khu nhà vệ sinh. Tốc độ nhanh khó tin, chỉ một nhoáng đã không thấy bóng anh trong dòng người đông đúc.

Ngay thời điểm và địa điểm anh biến mất, xuất hiện một người đàn ông quần trường tới, ngó quanh ngó quất vò tung cái đầu đã không trật tự gì cho cam. Đột nhiên, một cánh tay thò ra túm cổ áo của tên đó, gã chỉ kịp kêu lên “A” đã kéo vào.

-      Nói! Anh là ai, sao lại theo tôi – Yunho áp mạnh người đàn ông vào tường trong WC, trầm giọng hỏi.

Bị cánh tay đầy lực của anh chặn ngang cổ họng, tên đã lén lén lút lút đi theo anh từ ngõ chung cư đến trạm xe điện không thở được, ngắc ngứ chỉ chỉ chỏ chỏ

-      Khôn…ng..không…tôi khô..g có..ý..xấu….anh…anh tha..ả ra đi …rồi…nói

Khó khăn lắm mới nghe ra ý tứ trong đống từ vựng rời rạt đó, Yunho lia mắt đánh giá đối phương. Trên là chiếc T-shirt cổ tròn đơn giản trong siêu thị thường hạ giá, chiếc quần kaki nâu đen rất bình thường, vai còn đeo cái túi xách bên hông, dáng vẻ không có điểm nào giống phần tử nguy hiểm. Anh bỏ tay xuống, nhưng vẫn thận trọng đề phòng kẻ kia chạy mất.

-      Tr..ời…ơi, suýt…suýt chút nghẹ…t nghẹt thở chết – Gã ôm ngực thở – có..có gì cũng từ..từ chứ.

Yunho nhíu mày nhìn gã lập bập một hồi mới ra hết câu, còn hí hoáy lôi mắt kiếng xuống xem có bị hỏng không. Muốn thử thách kiên nhẫn của anh sao?

Khoan đã!

Cà lăm…

Cận…

-      Anh…anh là người gửi mảnh giấy kia cho tôi? – Yunho nêu ngay ra nghi vấn của mình.

-      Đún..đúng..là.. – Gật đầu, gã vẫn chăm lo cho cặp “đít chai” của mình.

-      Tại sao anh biết gia đình tôi sắp gặp nguy hiểm mà báo? – Yunho không chờ gã hoàn tất câu nói mà gấp gáp hỏi tiếp.

Sau khi nhận mảnh giấy, nội dung trong ấy mang ý nghĩa cảnh báo cho anh trước nguy hiểm, kếp hợp với thời điểm mảnh giấy được đưa tới chính là trước vụ việc người nhà anh bị hành hung, có thể chắc chắn người này biết được bọn gây án và có thiện chí muốn anh đề phòng, hay đúng hơn là chạy trốn.

Tuy xác định kẻ đó có liên quan đến hắn nhưng anh vẫn muốn biết đích xác kẻ đó là kẻ nào. Hơn nữa hôm nay thật may mắn khi người này tự mò đến, dĩ nhiên không thể để lỡ cơ hội.

-      Tôi…làm gì..bi…biết chuyệ..chuyện đó… – Gã thong thả đeo kiếng vào.

-      Vậy tại sao… – Mắt mở lớn, anh sấn tới thì bị gã đưa tay ngăn lại

-      Nhưng…tôi…tôi…biết…biết người…ghi mảnh giấy…đo…đó ở đâu.

Theo gã cà lăm, cận thị đi vào một khu nhà trọ nhếch nhác, Yunho không ngừng suy tính. Tên này có vẻ không tạo nên mối nguy hiểm gì, với bộ dáng “mì Jajang” đó không thể chống nổi một đấm của anh, nhưng thứ chờ anh ở phía trước thì không có gì chắc chắn cả. Nguy hiểm không làm anh để tâm, chỉ là lý do vì sao người này lại tiếp tục tìm đến anh. Chẳng phải anh và người đó đã xác định trở mặt thành…người xa lạ rồi và người đó đã không còn lý do gì ở lại Hàn Quốc nữa.

Hay… hắn vẫn chưa đi? Suy đoán này làm bước chân anh khựng lại, gáy nổi lên một cảm giác tê lạnh rồi chạy dọc sống lưng. Không sao, anh sẽ được giải đáp ngay thôi. Yunho mím môi, mạnh mẽ tiếp tục tiến tới.

-      Anh…anh vào…vào đi…tôi đứng…ngoài…đây…được rồi

Đến trước căn phòng cuối dãy, gã cà lăm không vào cùng anh mà chỉ mở cửa rồi chỉ tay vào trong. Chân mày chau lại, Yunho liếc khuôn mặt có vẻ lương thiện của gã nhưng không ngần ngại bước thẳng vào trong.

Bên trong tối hơn hẳn chỉ có cửa sổ đối diện nhưng lại bị rèm cửa che hết, Yunho nheo mắt để nhìn rõ hơn, thận trọng đi vào trung tâm của căn phòng một gian.

-      Rốt cuộc cũng đã gặp được người – Tiếng nói đột nhiên xé toạt bầu không khí mập mờ.

Một bóng người đang đứng ở góc tối bên phải Yunho. Các thớ cơ anh căng lên, đầy cảnh giác, anh đã không cảm thấy sự hiện diện của người này trước đó. Không tầm thường…

-      Anh là ai? – Yunho cố tăng thị lực để nhìn rõ hình dạng của đối phương, một thanh niên với dáng người cao gầy.

-      Xin thứ lỗi cho tôi vì bị thương nên không thể tự mình đến gặp người – Xin lỗi nhưng thanh âm của người này hoàn toàn bằng phẳng.

-      Anh là ai? – Bỏ qua chi tiết người trước mặt là bệnh nhân, Yunho gặn hỏi lần nữa.

Hắn tiến lại gần anh một bước, trong khi Yunho vẫn giữ cho chân mình giữ nguyên tư thế phòng vệ, thì bỗng hắn cúi thấp lưng nói rất trang trọng

-      Thuộc hạ Z, xin được ra mắt thiếu chủ.

-      Thưa đường chủ, thuộc hạ đã điều tra được người đó là Kim Youngwoong, là thành viên của băng blood, một tổ chức “đen” cỡ trung bên Hoa Kỳ. Lần này đến HongKong có vẻ là đi du lịch, hiện đang lưu lại tại một biệt thự ở vịnh Victory.

Landmar Hotel

Nhà hàng của khách sạn bậc nhất HongKong trang trí hoa lệ với đèn chùm cách điệu như những bức rèm kiểu cách, màu vàng cổ điển càng tăng thêm vẻ sang trọng. Phong cảnh tốt, thức ăn ngon khiến cho bàn ở đây luôn phải đặt trước mới có. Thế nhưng hôm nay vắng tanh không một bóng người. À không, một bàn tít xa ở cuối góc ngoài, sát bên cửa kiếng đã có một thực khách chiếm dụng.

Người đàn ông cả người toát nên sự huyền bí từ mái tóc đen mượt được cố định qua loa ở phía sau đến bộ quần áo màu đen từ lụa thượng hạng, nhẹ nhàng phủ lên thân hình tuyệt mỹ. Hình ảnh như vị vương tử đang ưu nhã dùng bữa, lại ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường.

Cạch!

Cánh cửa của nhà hàng vốn đóng kín, bị đẩy ra mở toang. Thế là nhà hàng vắng teo giờ chính thức có hai vị khách. Người đàn ông mới tới bảnh bao trong bộ vest nhìn sơ đã nhá lên bảy con số, quả thực những đường may khéo léo hợp với body cao ráo của y. Ung dung đi thẳng để chiếc bàn kia, y dừng lại bên chiếc ghế đối diện

-      Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau

Từ lúc có người bước vào, cho bây giờ vị khách đang ngồi vẫn không có biểu hiện quan tâm. Nghe người kia nói, đôi môi gợi cảm chậm rãi chuyển động

-      HongKong không nhỏ đến vậy chứ.

-      Duyên phận do con người tạo ra thôi, khoảng cách không thể cản trở – Không chờ lời mời, y tự nhiên kéo ghế ngồi xuống. Mắt qua liếc nhìn chai Perrier-Jouet trên bàn, y nhướng mày – Champange không thích hợp cho món ăn này – Nói rồi, y búng tay gọi bồi bàn – Château Léoville Saint Julien 2003.

Trước sự ngang ngược của kẻ đến quấy rối bữa ăn của mình, sắc mặt hắn vẫn tĩnh lặng không chút gợn sóng. Thơ ơ nhấc tay cầm ly rượu sủi bọt trắng, hắn uống một ngụm hào phóng chứng tỏ đây là thức uống tốt nhất với sở thích của hắn, quy tắc cũng do người đặt ra mà thôi.

-      Không cần quanh co, nói thẳng ra đi – Hắn lạnh băng nói, tiếp tục thành thục cắt miếng phile.

Người khách không mời bật cười lớn, mắt nhìn hắn đầy thích thú mà trong ấy còn cũng tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Chống khuỷu tay lên bàn, y hơi vươn người lên phía trước.

-      Cậu hãy làm người tình của tôi! – Bá đạo hiện rõ trong âm điệu ra lệnh, đúng đây là mệnh lệnh chứ không phải đề nghị.

 Là người khác bị tỏ tình kiểu phát xít như vậy sẽ trố mắt đến rách mí hay đập bàn mắng xối xả, hoặc trố mắt xong rồi đạp bàn nhưng vị thực khách bí ẩn này lại không tỏ ra cảm xúc nào trên gương mặt tuyệt mỹ, đến động tác cắt thịt cũng chẳng khựng lại lấy một nhịp. Có vẻ đã biết trước hay đơn giản vì chuyện này không đáng để hắn để tâm

-      Rất tiếc miếng thịt này không biết cười, nếu không mắt anh sẽ đầy nước sốt đấy – Hắn điềm đạm như đang thảo luận cách ướp gia vị cho món thịt đang ăn.

-      Ha ha ha – Y ngửa đầu cười càng lúc càng thấy thú vị – Khá thật!  Nhưng có điều cậu sẽ rất tiếc nuối khi biết mình đang từ chối ai đâu.

Lần đầu, chỉ nhạt thếch, môi hắn khẽ nhếch lên. Bằng một vẻ khinh khỉnh của kẻ đứng trên đỉnh của tất thảy mọi thứ, hắn đều đều liệt kê như một cổ máy

-      Thần Diệc Nho hay còn gọi là Calvin, 30 tuổi – một trong tứ đại đường chủ Thiên Môn hội. Chấp chưởng Bạch Hổ Đường từ lúc 23 tuổi, đến đã thu thập được các bang lớn Kiến Hải, Đoạn Sư nhưng bề ngoài lại là tổng giám của tập đoàn điện tử Thần thị – Hắn nhìn Thần Diệc Nho khiêu khích hỏi – Tôi nói có gì sai không?

Thần Diệc Nho có hơi ngạc nhiên về hiểu biết của hắn nhưng lại ẩn giấu tất cả bằng một nụ cười sáng lạng có điều khiến người khác lạnh gáy.

-      Không sai nhưng thiếu. Tôi có một thói quen, nếu thích cái gì thì cái đó đều phải thuần phục dưới tay tôi, hay đúng hơn là quyền lực của tôi.

-      Đúng vậy, quyền lực của Thần đường chủ rất lớn nhưng mà…Đưa tay vén mấy sợi tóc đen nhánh lòa xòa trước mái, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa lộ liễu của đối phương – …vẫn là trên vạn người dưới một người.

Dù là đường chủ của Bạch Hổ đường oai phong lẫm lẫm, ho ra khói ách xì ra lửa đi chăng nữa cũng phải cúi đầu trước hội trưởng Thiên Môn hội mà thôi. Nói trắng ra chỉ là một con chó làm việc theo lệnh của chủ. Quả nhiên nét cười của Thần Diệc Nho lợt đi

-      Trong tứ đường chủ, ta là người ưu tú nhất và cũng được hội trưởng coi trọng nhất

Nếu đã rõ về y như vậy chắc cũng biết hội trưởng Thiên Môn hội Bạch Tôn Hoàng đã rất cao tuổi, chắc chắn trong tương lai người thừa kế chiếc ghế hội trưởng sẽ là một trong bốn đường. Y nói vậy ngầm ý, chẳng bao lâu y sẽ đạp luôn người còn lại mà làm bá chủ.

-      Đáng tiếc, cháu của hội trưởng đương nhiệm và cũng là tân hội trưởng Thiên Môn hội tương lai chưa chắc sẽ cho là thế – Hắn cười khẫy

Vừa nghe xong, sắc mặt của Thần Diệc Nho lập tức trầm xuống dưới mức 0 độ. Hoàn toàn rơi vào trạng thái phòng bị. Ai ai cũng biết, hội trưởng Thiên Môn hội chỉ có một đứa con gái và đã chết cách đây nhiều năm, không để lại một huyết mạch nào cho họ Bạch Tôn. Thế mà người trước mặt y lại biết về cái bí mật kín bưng này.

-      Thực ra cậu là ai? – Y nheo mắt nguy hiểm khi chợt nghĩ ra một việc – Cậu cố ý tiếp cận tôi.

-      Đúng vậy – Không ngờ hắn lại thẳng thừng thừa nhận, làm Thần đường chủ cũng hơi bị dội ngược – Nhưng với thiện ý muốn hợp tác

Hợp tác? Thần Diệc Nho lần này thì không che dấu ngạc nhiên được nhưng rồi rất nhanh bật cười lớn

-      Cậu có gì để tôi phải hợp tác với cậu chứ – Y khinh khỉnh

-      Tôi có thứ mà thần đường chủ phải mất nữ trợ thủ đắc lực cũng không lấy được

Hắn bình thản khoe vũ khí. Lời vừa dứt, phía trong một người cao như người mẫu có khuôn mặt thon dài bước ra, trên tay là một chiếc hộp kim loại. Đặt nó lên bàn rồi, người đó lẳng lặng rút lui. Thần Diệc Nho trừng mắt ngó đăm đăm chiếc hộp, hắn tất nhiên biết đó là gì

-      Bằng cách nào cậu có nó? – Giọng y căng như dây đàn. Rõ ràng Jessica đã chết và y được báo cáo là chiếc hộp bị mất trước khi đó rồi mà.

-      Đừng hỏi làm sao tôi lấy được chiếc hộp mà chúng ta nên bàn về việc giải quyết thứ ở trong nó – Vừa nói hắn vừa thuần thục mở khóa bảo vệ của chiếc hộp

-      Tôi không có gì phải giải quyết cả – Quan sát cách hắn mở khóa chuyên nghiệp, Y khoác lại bộ da vô tư lự nhún vai

-      Thần đường chủ, ngài không cần phải đóng kịch như vậy với người đã rất rõ kế hoạch to lớn của ngài – Hắn vạch trần y – Với tình hình hiện giờ, với thế lực của ngài miễn cưỡng cũng chỉ đạt ở mức cân bằng với hội trưởng Bạch. Ba vị đường chủ kia vẫn chưa rõ tâm ý, chỉ cần người kế tục trở về, rất có thể cán cân sẽ nghiêng về Hội trưởng – Khóe miệng hắn cong lên nhưng lại không ra ý cười – Đến lúc đó, việc ngài sai người ám sát cháu của hội trưởng cũng sẽ được đưa ra ánh sáng và tôi đảm bảo rằng ngài không còn cơ hội mà được sự tin cậy một lần nữa đâu.

Khuôn mặt phóng khoáng của Thần Diệc Nho phủ màu đen kịt. Mắt nhìn chằm chằm vào từng đường nét như tạc của đối phương, từ những lời vừa rồi y biết hắn đã biết hết đường tơ kẻ tóc của sự việc. Ngoài ra có gì đó sâu hơn nữa vẻ bề ngoài nữa

-      Cậu quen biết với kẻ đó? – Y hỏi. Từ âm điệu khi nhắc đến mấy từ người kế thừa kia có thể lờ mờ đoán được hắn có quan hệ gì đó với hòn đá cản đường của y.

Đúng như y nghĩ, khi bị hỏi như thế. Sắc mặt vô biểu tình của hắn khẽ biến đổi. Đôi mày thanh cau lại đầy chán ghét.

-      Không quen, chỉ là một đoạn trí nhớ xấu xí mà thôi – Đôi mắt đen sáng lên lại chỉ làm cho nó sâu thăm thẳm. Rất nhanh, hắn lại thu hết biểu cảm đó về, đối mặt với y cứng rắn đề nghị – Tôi sẽ giúp ngài không những ngồi lên chức vị hội trưởng Thiên Môn hội mà còn khiến cho thế lực Thiên môn bành trướng đến Bắc Mỹ. Tôi nghĩ ngài đủ khôn ngoan để nhận ra việc hợp tác này chỉ có lợi như thế nào cho ngài.

Thần Diệc Nho im lặng, đánh giá sự chân thành trong con người trước mặt. Tiếc rằng, không thể. Hắn và y có thể nói là hai loại người giống nhau, đều là loại cáo hoang sành sỏi và cũng rất giỏi che đậy ý nghĩ thật của mình. Có điều, lời của hắn hoàn toàn không có lý, với tình hình giằng co bây giờ, việc có hắn trợ giúp sẽ đem đến sức mạnh cho y rất nhiều. Chưa kể, hắn đã biết rõ mọi việc như vậy thì nên làm đồng minh hơn là kẻ thù.

-      Thế trong việc hợp tác này, cậu có yêu cầu gì? – Ai cũng vậy, không làm không công bao giờ , mà người trong giới ăn thịt uống máu này thì càng coi quyền lợi lên trên hết.

Người này đề nghị giúp y, đằng sau tất nhiên phải có lợi lộc muốn được đáp ứng…

Hắn không trả lời ngay câu hỏi của Thần Diệc Nho mà mở nắp hộp. Bên trong có mấy tấm hình, trên là hình của một cậu bé, hắn lật phía dưới cầm lên một tấm khác. Trong hình là một chàng trai trong cảnh phục trang nghiêm đang cười tươi trong buổi lễ tốt nghiệp khóa học của Học viện Cảnh Sát Hoàng Gia. Mắt hắn như những mũi dao sắc lạnh đâm vào tấm hình, không đâm vào người trong tấm hình.

-      Tôi muốn người này nếm trải cảm giác rơi xuống tận cùng của vực thẳm.

-      Chú hai, chú đã hỏi được gì rồi – Cảnh sát trưởng sau thời gian dưỡng bệnh tuy còn xanh xao nhưng đã khá hơn rất nhiều. Ông nằm trên giường vừa thấy em trai vào phòng liền hỏi

-      Dạ, mọi chuyện đúng như số 4 đã nói – Chú hai chậm chạp đi lại giường của mình ngồi xuống, sắc mặt trắng toát không biết do phải đi một đoạn đường xa khi vết thương chưa lành hay vì chuyện vừa điều tra được.

-      Trời ơi! – Jung phu nhận hoảng sợ đưa tay bưng lấy miệng.

-      Bọn chúng làm như vậy chứng tỏ không biết chính xác người chúng cần tìm là Yunho – Cảnh sát trưởng lầm bầm, khuôn mặt ông trầm trọng hẳn

-      Dạ, em cũng nghĩ như vậy. Nếu chúng biết thì sẽ không cần phải tìm giết những đứa con trai cùng tuổi với Yunho có quan hệ thân thuộc với những đồng đội của em. Dường như chúng chỉ biết danh sách của những người đã tham gia chiến dịch năm ấy mà thôi – Cảnh sát Jung nhíu mày, càng nói càng cảm thấy lạnh lẽo bởi một cảm giác tội lỗi đan xen phẫn nộ.

-      Mình ơi! Làm sao bây giời, con trai chúng ta – Jung phu nhân đã khóc nức nở – Là ông ta đúng không? Là ông ta muốn diệt đi cái gai trong lòng ông ta đây mà.

Cảnh sát trưởng vỗ nhẹ vào bàn tay run run của vợ đang nắm cánh tay mình. Một bên ông bắt đầu suy nghĩ. Cái người muốn diệt gia đình ông, đúng hơn là con trai ông đến nổi không từ thủ đoạn, kể cả việc giết lầm người khác rốt cuộc là ai. Có phải người có chung dòng máu với con trai ông?

-      Không! – Ông lắc đầu phủ định – Không phải ông ta. Nếu thật muốn giết đứa bé thì ông ta đã làm ngay từ lúc chuyện còn nóng hừng hực, cớ sao ông ta đã để yên cho chúng ta bao nhiêu năm nay, không tìm kiếm, không hề có động tĩnh gì. Huống hồ…huống hồ – Khẽ liếc qua em trai đang mặt u mày ám ngồi đối diện, ông mới nói tiếp – dù gì cũng là máu thịt của ông ta, ông ta sẽ không tán tận lương tâm như vậy.

-      Vậy thì là ai? – Lau lau nước mắt, bà càng lo lắng hỏi

-      Yunha! Gần đây chú có tin gì cho thấy bên đó có biến động không? – Ông không trả lời vợ mà quay sang hỏi em trai

-      Dạ, không! – Jung Yunha nhẹ lắc đầu, rồi nhìn cảnh sát trưởng khi mập mờ hiểu nghi vấn của ông – Chẳng lẽ anh nghĩ là vì chuyện quyền lực

-      Ừ! -  Ông nghiêm mặt xác nhận – Theo anh nhớ tuồi của ông ta cũng đã khá cao rồi, đã đến lúc chọn ra người kế tục. Có thể vì điều này mà khiến những kẻ ham muốn vị trí đó ganh đua. Khi chúng biết được bí mật của hai mươi mấy năm trước thì lại càng phải tìm cách tiêu trừ đi ứng cử viên lớn nhất.

Một khoảng lặng ngột ngạt đến nổi tung buồng phổi hiện hữu trong căn phòng bệnh. Bà Jung thì run rẫy nhìn trân trân chồng, người đang trầm tư trông ra ngoài cửa sổ, còn chú hai thì lại dán mắt vào nền gạch

-      Nhưng…nhưng ông ta đâu có thừa nhận…thừa nhận mối quan hệ đó – Jung phu nhân cố nắm lấy một lý do nào đó.

-      Có thể ông ta đã thay đổi – Tiếng của cảnh sát trưởng Jung trầm trầm nghe như rất xa.

Chú hai ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cũng tràn ngập cảm xúc hỗn độn.

-      Dù sao Yunho cũng là đứa cháu duy nhất của ông ta, hậu duệ cuối cùng của họ Bạch Tôn và ông ta cũng mong muốn người có cùng huyết thống với mình kế nhiệm chức vị Hội trưởng Thiên Môn hội.

Cạch!

Cửa phòng bệnh bỗng toang mở ra. Cả ba người trong phòng đang chìm trong những suy nghĩ và lo lắng giật mình quay phắt lại. Khi họ nhận ra người đứng đó là ai thì sắc mặt họ chỉ có hai từ sửng sốt mà hình dung. Còn cái người kia thì bước chân chao đảo đi vào, mặt mày tái mét

-      Appa! Những điều appa nói là sự thật?

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sai